Chương 42
Siêu thị tổng cộng năm tầng, đều là kiến trúc khép kín, đỉnh mái nhà là pha lê sáng lấp lánh, từ dưới nhìn lên, tầng tầng như hình cầu thang.
Tại tầng trệt, khoảng đất trống có chậu cây giả, trên thân cây treo đầy đèn màu, sàn nhà xung quanh còn bao phủ đèn cảm ứng. Vì không có điện, đã mất đi sự trang trọng, xung quanh bao trùm khí tức âm trầm u ám.
Hiện tại người sống sót đều tập hợp ngay chậu cây, nhìn sơ sơ khoảng hai mươi người, nam nữ già trẻ lớn bé đều có đủ.
Trai tráng xếp ở trước, còn người già trẻ em xếp phía sau, tạo thành một hàng dọc, vẻ mặt mọi người đa phần sợ hãi như đang cử nghi thức nào đó.
Ở trước mặt bọn họ có một ghế dài, nam nhân âu phục vẻ mặt bình thản, thoải mái quét mắt nhìn bọn họ, đợi anh ta gật đầu, bắt đầu phát thức ăn.
Người ở phía trước nhận đồ ăn nhiều hơn phía sau, lúc đầu còn bánh mì to, sau cùng thành bộc bánh quy nhỏ bằng lòng bàn tay.
Sắc mặt ai cũng xanh xao, cho thấy rất đói, một ít đồ ăn như vậy sao thoả mãn họ.
Một nam nhân ăn ổ bánh mì xong, cảm giác bụng vẫn trống rỗng, có chút do dự nói: "Phong đại ca, hôm nay... có phải có chút ít, tôi hôm nay liều chết ra ngoài tìm thuốc nhiều như vậy, có thể cho thêm một chút?"
Nam nhân bê thùng nước, rót cho anh ta một chén nước, cười lạnh nói: "Chê ít sao??"
"Dạ... Dạ... Có thể cho thêm chứ??" Nam nhân hai mắt tỏa sáng liên tục gật đầu. Đột nhiên bụng truyền đến đau nhói, anh ta chưa kịp phản ứng, đã thấy bản thân ngã trên đất, cơn đau tê tâm phế liệt truyền đến, ôm bụng lăn lộn.
"Tìm một ít viên thuốc còn tranh công!!" Nam nhân bê nước cười cười đá vào nam nhân lăn trên đất, rút thanh chủy thủ ra, đường máu nhỏ chảy dài dưới sàn.
Nhưng người khác thấy vậy hoảng sợ co rút không dám lên tiếng.
"Ngoài trừ phế vật này, còn ai chê ít không??"
"Tên điên này, đừng để thấy máu ở đây." Nam nhân âu phục đôi mắt đỏ rực, giọng có chút kìm nén nói, nuốt một ngụm nước bọt.
"Dạ. Trịnh ca!!"
"Mau cút!!" Nam nhân cầm chủy thủ, đá nam nhân trên đất nói.
Trịnh Hành Quân ngón tay gõ lên ghế, âm trầm nói: "Hôm nay liền chọn người này đi."
Nam nhân ngã trên đất cứng đờ thân thể, hoảng sợ nói: "Cái... Cái gì?? Không thể được!!"
Người xung quanh nghe thế sắc mặt vi diệu, có người thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy hôm nay rút thăm..."
"Tiếp tục."
Lời nói rơi xuống, sắc mặt mọi người liền căng cứng.
....
Tô Hạnh và Ôn Như Yểu được Nam nhân gầy gò dẫn ra ngoài, trùng hợp gặp một màn này.
Trịnh Hành Quân nghiêng đầu nhìn các cô, cười nói: "Thiếu chút nữa quên hai vị người mới, tên điên, theo quy định người mới chuẩn bị gấp đôi đồ ăn."
"Dạ." Nam nhân gọi là tên điên xoay người hướng thùng đi tới, thức ăn không nhiều không ít chiếm phân nửa thùng.
Tô Hạnh và Ôn Như Yểu đi theo bọn họ.
"Đừng đi qua." Âm thanh phát ra từ nhóm ba người, họ đứng một góc khá xa so với nhóm Trịnh Hành Quân, hai nam một nữ, hình như lúc phân chia đồ ăn, họ không đến lấy.
"Ăn đồ của họ, nhất định sẽ rút thăm." Một nữ nhân tiến lên nói, nhỏ giọng nói: "Bọn họ có nhắc đến vấn đề này??"
"Cái gì rút thăm??" Tô Hạnh ngẩn người nhìn nữ nhân trước mắt, da mặt xanh xao hốc hác, do thiếu nước và thức ăn thời gian dài.
Nữ nhân sắc mặt trầm xuống nói: "Chính là hiến tế."
"Đám chết tiệt đó!!" Nam nhân đứng kế bên tức giận, giọng điệu ẩn nhẫn nói: "Trịnh Hành Quân không phải người tốt lành gì, anh ta đến sau, ngang nhiên cướp siêu thị. Sau đó còn bức chúng ta... Tóm lại, các cô vừa đến nơi này, phải suy nghĩ thật kỹ, nhất thời đói khát tiếp nhận đồ ăn của họ, về sau mỗi bữa ăn khả năng cao sẽ bị hiến tế."
Tô Hạnh mấp môi, lông mày nhíu càng sâu.
"Một đám người nhiều chuyện." Nam nhân gầy gò mất kiên nhẫn nói, hướng Tô Hạnh và Ôn Như Yểu cười nói: "Không cần quản những người sắp chết, nhanh đi theo tôi, chuyện chúng ta cần làm rất nhiều."
Giọng điệu đối phương coi thường rõ ràng, nam nhân rất tức giận, nhưng không dám phát hỏa, anh ta lại nói: "Kỳ thật không cần đồ ăn của họ vẫn sống được, ba chúng ta đều dựa vào bản thân đi kiếm đồ ăn, mặc dù nguy hiểm, nhưng mạng của mình tự mình kiểm soát. Các cô có muốn gia nhập??"
Tô Hạnh nghe anh ta nói, trong lòng rối rắm.
Nam nhân gầy gò nhìn chằm chằm ba người kia, rồi quay đầu nhìn Tô Hạnh và Ôn Như Yểu, lơ đễnh bỏ lại một câu: "Các cô đi mau mau."
Nam nhân gầy gò bỏ đi, Tô Hạnh nhìn bóng lưng anh ta, đôi chân vẫn không nhúc nhích.
Bọn họ không một người đáng tin cậy, huống hồ hiến tế là cái gì?? Mơ hồ vẫn đoán được một chút.
Ở góc độ nào đó, Ôn Như Yểu, Nam nhân gầy gò và Trịnh Hành Quân, mới cùng là một "loại" người.
Ôn Như Yểu không chút do dự theo Nam nhân gầy gò, lướt qua Tô Hạnh nói: "Đi mau."
Tô Hạnh do dự nhưng vẫn nghe theo Ôn Như Yểu.
Người vừa mới gia nhập tiểu đội, phần ăn gấp đôi, không cần rút thăm hiến tế.
Nam nhân điên cầm một xấp giấy, phát cho mọi người.
"Còn ai chưa lấy??" Nam nhân điên bắt đầu thu hồi sắp giấy, ánh mắt ác ý thú vị quét mắt một đám người phía dưới, anh ta cười lộ ra hàm răng vàng nói: "Hôm nay chọn số 9 đi, để xem là vị nào??"
Nam nhân điên vừa nói xong, không gian lâm vào tĩnh lặng, không ai mở miệng nói chuyện, tất cả mọi người biểu tình căng thẳng, từ từ mở sắp giấy ra, chờ đợi Tử Thần đến rước đi.
"Mẹ ơi!!" Âm thanh bé trai vang lên.
"Mẹ ơi!! Con..." Đôi mắt nam hài tử to tròn, ánh mắt luống cuống nhìn về mẫu thân, bàn tay giơ lên, tờ giấy trắng có viết số 9.
"Thì ra người tiếp theo là đây." Nam nhân điên cười cười nói, lập tức có hai người khác bế bé trai đi.
"Không được!! Cầu các ngươi đừng dẫn nó đi!! Các ngươi... Các ngươi dẫn tôi đi..." Mẫu thân bé trai hai mắt đỏ bừng, điên cuồng gỡ tay nam nhân đang bế bé trai, ôm chặt lấy con, cầu xin nói.
Những người xung quanh, có người thở phào nhẹ nhõm, có người nắm đấm siết chặt, ánh mắt tức giận nhìn Trịnh Hành Quân.
"Thật có lỗi dì à." Trịnh Hành Quân mỉm cười, tiếc hận nói: "Nếu dì trẻ lại mười mấy tuổi, tôi còn suy xét, thành toàn tình mẹ con thiên liên. Tôi gần nhất khẩu vị tương đối kém, tạm thời chưa muốn ăn, con của dì có thể sống thêm một đêm."
Hai nam nhân nghe vậy dứt khoát giành bé trai, ôm đi. Mẫu thân bé trai trơ mắt nhìn con bế đi, thống khổ khóc, té ngã trên sàn.
"Nhưng nó còn nhỏ, mới tám tuổi thôi." Trong đám người rốt cuộc có người không nhịn được lên tiếng, một nam nhân 30 tuổi đứng lên nói: "Mặc dù đây là sự lựa chọn của chúng tôi, nhưng anh có giới hạn cuối cùng hay không?? Gần nhất anh không ra ngoài, mà mấy ngày nay không gặp Quái vật, rõ ràng không tiêu hao thể lực..."
Nam nhân 30 tuổi càng nói càng nhỏ, vì ánh mắt Trịnh Hành Quân càng lạnh lẽo quỷ dị.
"Ba..."
Nam nhân 30 tuổi bị một người tát thẳng vào mặt, lực quá mạnh ngã lăn trên đất.
"Cmn đã tiếp nhận che chở, làm người vô dụng, còn có mặt mũi đòi công bằng, còn nói điều kiện, Trịnh đại ca bảo hộ đám rác rưởi như ngươi, trả bao lớn chúng mày biết không!! Anh ấy ăn không đủ no, làm sao đủ sức cùng Quái vật bên ngoài chiến đấu!!"
Nói xong Nam nhân điên bắt đầu động tay động chân, nam nhân 30 tuổi mới đầu còn muốn phản kháng, sau đó liền nằm bất động mặc cho anh ta đánh.
Xung quanh nhiều người không ai lên hỗ trợ, có vài người mới đầu bất bình muốn nói chuyện, hiện tại liền im lặng, không gian âm trầm đến chết lặng, một số người sợ hãi co rụt người.
Trịnh Hành Quân khoát tay, nam nhân điên liền không đánh.
Lúc sau nam nhân bị đâm một dao với bé trai, rất nhanh liền được kéo ra, trước mặt Trịnh Hành Quân.
Bé trai mới tám tuổi, như biết bản thân sắp đối mặt với cái gì, ngồi tại chỗ khóc rống lên.
Có lẽ lần đầu tiên đối diện cảnh mất nhân tính, Tô Hạnh rất tức giận. Còn mọi người xung quanh thấy nhiều đến chết lặng.
Tô Hạnh không nhịn được nhấc chân.
"Đừng xúc động." Ôn Như Yểu giữ chặt ống tay áo Tô Hạnh nói: "Bây giờ chưa phải lúc, huống chi..."
"Huống chi cứu được họ, cũng không thể đảm bảo an toàn của họ về sau. Đúng không??" Tô Hạnh tiếp lời nói, ánh mắt đen láy nhìn Ôn Như Yểu.
Tô Hạnh mím môi, quay đầu nhìn Trịnh Hành Quân nói: "Chị có chú ý ánh mắt anh ta không??"
Ôn Như Yểu theo lời cô nói, ánh mắt chuyển sang nhìn hai mắt đỏ rực của Trịnh Hành Quân.
"Cảm giác giống như Quái vật chỉ biết ăn thịt người, hoàn toàn không còn nhân tính."
Tô Hạnh cắn môi dưới, khó khăn nói: "Có phải chị... đôi lúc cũng sẽ giống như anh ta, khát vọng máu thịt vô cùng??"
Ôn Như Yểu sững sờ nhìn Tô Hạnh, khẽ cười nói: "Em mấy ngày hôm nay, điều suy nghĩ mấy chuyện này??"
"Cảm thấy một ngày, chị sẽ mất đi nhân tính??”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top