Chương 5
"Chúng ta đã làm chưa?"
Mộc Chẩm Khê sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng: "Đã làm cái gì?"
Cô vì muốn hỏi rõ nên quay mặt lại bên này, khoảng cách gần sát, nhìn thẳng vào đôi mắt thanh triệt của đối phương. Ánh nhìn của Tiêu Cẩn tự nhiên rơi trên đôi môi vì mấy ngày không nghỉ ngơi tốt mà trắng bệch của cô, yết hầu giật giật, nuốt nước miếng.
Trong trí nhớ của cô, các cô chỉ mới bên nhau mấy ngày, đối với tất cả mọi thứ của đối phương ngập tràn hiếu kỳ cùng khát vọng.
Mộc Chẩm Khê nhìn theo tầm mắt của cô, bất động thanh sắc mà lùi về sau một chút, không được tự nhiên vén lọn tóc dài bên tai.
Tiêu Cẩn tạm thời áp chế ý nghĩ muốn hôn người kia xuống: "Vấn đề em mới vừa hỏi, nghĩa là... ..." Cô liếc mắt dò xét Mộc Chẩm Khê một cái, liếm cánh môi, nhỏ giọng giải thích: "Chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, không có từng làm sao?"
Mộc Chẩm Khê: ".........."
Ngón tay thon dài của cô hơi hơi cuộn lại, im lặng nhìn Tiêu Cẩn một lúc lâu, không biết đối phương vì sao lại đột nhiên nghĩ đến vấn đề này. Cô ấy còn mới chỉ có ký ức của đứa trẻ mười bảy tuổi a! Chẳng lẽ năm đó lúc mười bảy tuổi cô ấy đã nghĩ đến loại chuyện này?
Mộc Chẩm Khê nhớ lại một chút chuyện cũ, trách không được lúc đó người kia....
Tiêu Cẩn thấy cô trầm mặc, duỗi tay nhéo ngón út của cô, lắc lắc: "Mộc Chẩm Khê "
Mộc Chẩm Khê đang đắm chìm trong hồi ức, theo bản năng ôn nhu đáp: "Ừ? "
Trái tim Tiêu Cẩn được an ủi, tâm tình thả lỏng, ngón tay vuốt ve lòng bàn tay Mộc Chẩm Khê, lại cười hỏi thêm một vấn đề: "Em bây giờ gọi chị như thế nào? Có cách gọi nào thân mật không?"
"Cái gì gọi chị như thế nào?" Mộc Chẩm Khê ước chừng hai giây sau mới phản ứng lại, trong cảm nhận của Tiêu Cẩn mười bảy tuổi đang ngồi trước mắt này, nhận định mười năm sau các cô vẫn đang ở bên nhau, cho dù có nhìn thấy thái độ lãnh đạm của Mộc Chẩm Khê, cũng không nghĩ đến việc các cô đã chia tay.
Cảm tình thời niên thiếu nóng bỏng chân thành lại tha thiết, yêu liền nghĩ đến chuyện cả đời. Nhưng các cô của năm năm mười bảy tuổi khờ dại nhiệt tình, đều chưa bao giờ nghĩ tới, ngắn ngủi một năm sau, đã đi đến bước đường chia tay. Bây giờ nghĩ lại, chia tay là vấn đề của hai người, không thể hoàn toàn đổ lên đầu Tiêu Cẩn. Về phần im lặng xuất ngoại, đó là chuyện sau khi chia tay, chẳng liên quan gì đến người bạn gái cũ là cô, dựa vào cái gì phải thông báo với cô đây?
Mộc Chẩm Khê yên lặng rũ mi mắt, cười tự giễu.
Cô không nói lời nào, Tiêu Cẩn nổi tính tình đại tiểu thư: " Mộc Chẩm Khê, chị có đang nghe em nói không?"
Mộc Chẩm Khê đem ngón tay rút ra khỏi tay Tiêu Cẩn, cười nói: "Nghe."
"Vậy em gọi chị như thế nào?"
Bác sĩ nói không được để cho Tiêu Cẩn kích động,cho nên Mộc Chẩm Khê không thể gọn gàng dứt khoát mà nói cho Tiêu Cẩn việc chia tay, vẫn duy trì thái độ bình thản ôn hoà, cô đang tự hỏi có nên nói mấy năm nay cô ấy đều gọi mình cả tên lẫn họ?
Tiêu Cẩn trên giường bệnh lộ ra thần sắc tự hỏi, chớp chớp mắt, đột nhiên không doạ chết người không chịu dừng mà thốt ra : "Vợ."
Mộc Chẩm Khê sặc một cái, bắt đầu ho kinh thiên động địa.
Tiêu Cẩn không ngờ tới người kia sẽ phản ứng lớn như vậy, lo lắng nói: "Chị, chị mau uống miếng nước đi."
Ly nước trên đầu giường là của Tiêu Cẩn, Mộc Chẩm Khê một bên ho một bên cầm cái ly mới đi rót nước, dựa lưng vào tường ho đến nỗi thật sự không đứng thẳng nổi.
Tiêu Cẩn ngồi trên giường ung dung nhàn nhã nhìn cô, khoé miệng ngậm cười: "Đến nỗi như vậy nha?"
Không phải gọi một tiếng "vợ" thôi sao, hai người bọn họ ngay cả kỷ niệm 10 năm bên nhau đều đã qua, chẳng lẽ chưa từng gọi một lần? Da mặt Mộc Chẩm Khê không ngờ lại mỏng đến như vậy.
Mộc Chẩm Khê giận dữ liếc người kia một cái, mặc kệ cô, nhưng trong lòng lại giống như có một cọng dây đàn cứ dễ dàng như vậy mà bị kích thích, rung động.
Ho khan, vừa vặn mượn cớ che lại vành tai đỏ hồng.
Bàn tay buông xuống bên người của Mộc Chẩm Khê hơi cuộn lại, thở dài một hơi, lại nói: "Tôi đi ra ngoài trước một chuyến, em nghỉ ngơi đi."
Tiêu Cẩn: "Này."
Mộc Chẩm Khê không để ý tới cô, trực tiếp kéo cửa đi ra ngoài, cô cần hóng mát một chút.
Không ngờ vừa ra tới cửa, cách đó không xa có hai bóng người cùng ngồi chồm hổm, đột nhiên đứng dậy, chạy nhanh về hướng này. Mộc Chẩm Khê nhăn mày, không lùi lại, lạnh lùng nhìn hai vị khách không mời mà đến đang đứng trước mặt: "Các người là ai?"
Đứng đằng trước là một người phụ nữ trung niên thân hình nhỏ nhắn, đôi mắt vằn lên tia máu, quần áo cũng nhăn nhúm, có chút luống cuống, đồng thời lại mang theo cầu xin nhìn cô: "Chúng tôi là người nhà của Phương Dũng, tôi đến đây là để ..."
Phương Dũng chính là tài xế gây tai nạn, Mộc Chẩm Khê trong nháy mắt phản ứng lại, ngắt lời đối phương: "Tôi rất bận, lát nữa sẽ có luật sư liên hệ các vị, có lời gì muốn nói xin mời nói với luật sư."
Cô không bận, nhưng không muốn để ý đến những chuyện này, tình nguyện tiêu tiền bớt việc, huống hồ Phương Dũng lại là người hại Tiêu Cẩn bị thương đến hôn mê, bây giờ còn mất trí nhớ, còn không biết có để lại di chứng nào khác hay không, cô không có kiên nhẫn cũng càng ghét phải nhìn thấy bất kỳ người nào liên quan đến Phương Dũng.
"Luật, luật sư........" Người phụ nữ vẻ mặt hoang mang kinh hoảng, tựa hồ muốn ngã ngồi xuống đất, đối với những người bình thường mà nói, danh từ "luật sư" chính là đại biểu của sự việc nghiêm trọng.
Người đàn ông bên cạnh hình như là em trai của người phụ nữ kia, đôi má gầy gò, xoa xoa tay, giọng cười vừa hèn mọn vừa lấy lòng: "Người đẹp, đụng vào người ta là do anh rể của tôi không đúng, thế nhưng chị tôi còn có ba đứa con, đứa nhỏ nhất còn chưa tới một tuổi, tiền sữa bột....."
Mộc Chẩm Khê mắt điếc tai ngơ, lấy di động ra gọi điện thoại, đứng quay lưng về phía bọn họ. "Lưu luật sư, tớ gặp phải chút chuyện, cậu có rảnh qua đây một chuyến không?"
Nàng cúp điện thoại, khách khí gật đầu với hai người kia: "Tôi đi đón luật sư, xin lỗi không tiếp được."
Trước khi đến Lâm Thành định cư, Mộc Chẩm Khê bốn biển là nhà, quen biết một ít bạn tốt, có người vẫn còn duy trì liên hệ, không cố sức gắn bó, cô là người tùy tính, ai có khó khăn chỉ cần mở miệng, cô không nói hai lời liền giúp đỡ, bạn bè với nhau, ngươi giúp ta ta giúp ngươi, sẽ tự nhiên mà duy trì quan hệ, luật sư Lưu là một trong số đó.
Luật sư Lưu mặc tây trang mang giày da từ trên taxi bước xuống, trước tiên vội vã sốt sắng đánh giá cô một phen, vẫn chưa hết sợ hãi: "Không có sao chứ? Sao lại bị đụng xe rồi? Lại còn qua mấy ngày mới nói cho tớ biết." Mộc Chẩm Khê tuy hơi bất cần, nhưng tuyệt không sơ ý, bình thường là người rất cẩn thận.
Mộc Chẩm Khê cười nhợt nhạt: "Không có chuyện gì."
Luật sư Lưu chỉ chỉ băng gạc trên trán của coi, vẻ mặt âu lo.
"Cái này hả..." Mộc Chẩm Khê đưa tay lên sờ, giống như để xác nhận mình không sao, cười nói: "Không cẩn thận bị va đầu một chút, không có gì, hiện tại đã sắp khỏi rồi, ấy, cậu lớn như vậy còn muốn khóc nhè sao?"
Luật sư Lưu nghẹn một cái, lời muốn nói cũng bị nuốt trở vào: "Người nhà ở đâu?"
Mộc Chẩm Khê dẫn hắn đi vào: "Lát nữa cậu cùng người nhà bên đó nói chuyện nhớ tránh xa mình một chút, tớ ngại ồn."
Luật sư Lưu trừng cô một cái: "Cậu ngại ồn thì về nhà ngủ cho sướng, ở chỗ này vất vưởng làm gì, nhìn cái trán cậu đi."
Mộc Chẩm Khê khoanh tay, nhún vai giọng điệu tùy ý: "Bạn tớ còn nằm chỗ này đây, tớ phải chăm sóc."
"Được." Luật sư Lưu không hỏi nhiều, "Cậu muốn ăn chút gì không? Lát nữa tớ mua cho cậu."
"Không cần, cậu không phải rất bận sao, làm phiền cậu đã thật ngại rồi."
"Cậu đây là bị làm sao vậy, khách khí với tớ, trước đây tớ ....."
"Dừng lại." Mộc Chẩm Khê ngăn hắn lại, trong lúc lên lầu nói hắn nghe đơn giản qua vụ khởi kiện này, sau khi đi lên, luật sư Lưu liền đem hai vị người nhà hẹn đi, dựa theo lời của Mộc Chẩm Khê, cách cô càng xa càng tốt, bên tai thanh tịnh. Thêm nữa cơn choáng đầu của Mộc Chẩm Khê vẫn chưa hoàn toàn tốt, cũng không thể nghe đám người này ồn ào.
Cô càng không muốn trở về phòng bệnh, liền chạy tới sân thượng hóng gió.
Gió hè mát mẻ, cô sầu muộn thở dài, tự hỏi sau đó phải làm sao bây giờ. Tiêu Cẩn đã tỉnh, hiện tại nên thông báo trực tiếp cho cha mẹ nàng mới đúng, nhưng Tiêu Cẩn lại thong dong, đối với việc cô ấy nhảy tới mười năm sau không có bất kỳ cái gì không thích ứng được, nên ăn thì ăn nên uống thì uống nên ngủ thì ngủ, cũng không nghe thấy cô ấy nói một câu nào về cha mẹ.
Cha mẹ Tiêu Cẩn là thương nhân, thường xuyên phải đi công tác, có dì giúp việc phụ trách ba bữa cơm trong ngày của cô ấy, nhưng không ở chung trong nhà, một căn phòng lớn trong nhà liền một mình cô ấy ở, lạnh lẽo trống vắng, quan hệ với cha mẹ không phải rất hòa hợp.
Mộc Chẩm Khê trầm tư, thay cô ấy tìm được đáp án.
Không cần biết quan hệ của cô ấy cùng cha mẹ ra sao, chung quy vẫn là cha mẹ ruột, Mộc Chẩm Khê quyết định liên hệ với người nhà của cô ấy, đem "Phiền phức" này ném cho bọn họ, mình ở trong bệnh viện lâu như vậy, cũng chưa có về nhà tắm rửa, cả người đều thối.
Cô ấy là gì của mình chứ, tại sao mình phải chịu khổ chiếu cố.
Mộc Chẩm Khê nghĩ thông suốt, xuống lầu, trên đường tiếp điện thoại, là số lạ, cô lễ phép đáp: "Alo, ông là?"
Đối phương ngữ khí nho nhã lễ độ: "Xin hỏi cô là Mộc Chẩm Khê Mộc đúng không ạ?"
"Đúng, là tôi."
"Chúng tôi là công ty game XX, tôi là tổng giám đốc bộ phận mỹ thuật Triệu Minh, nghe nói cô từ chức ở công ty cũ. . ."
Mộc Chẩm Khê mấy ngày nay đã tiếp rất nhiều những cuộc điện thoại như vậy, tất cả đều là ném cho cô một cành ô liu, cô kiên nhẫn nghe xong, khẽ mỉm cười nói: "Cảm ơn ông đã xem trọng năng lực của tôi, nhưng gần đây tôi đang xử lý một ít chuyện riêng, tạm thời không có tâm lực cân nhắc chuyện công tác."
Triệu tổng tốt tính cười nói: "Không có việc gì không có việc gì, nếu cô có thay đổi suy nghĩ, lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi."
"Nhất định."
"Không quấy rầy Mộc tiểu thư."
Mộc Chẩm Khê nhét điện thoại di động vào trong túi, đẩy cửa phòng bệnh, Tiêu Cẩn đã ngủ. Cô đến gần nhìn cô ấy, sắc mặt Tiêu Cẩn so với hai ngày trước đã tốt lên rất nhiều, có chút phấn chấn hiện trên gương mặt bị ánh đèn chiếu vào, giống như là một cánh hoa trong suốt. Mộc Chẩm Khê ngẩng đầu nhìn đèn của phòng bệnh, thay cô ấy tắt đi, lại ôn nhu đắp gọn lại chăn cho cô ấy.
Túi của Tiêu Cẩn lúc ấy đặt ở ghế sau, bây giờ đang ở trên ghế sa lon trong phòng bệnh, Mộc Chẩm Khê không dịch chuyển bất kì vật gì, cẩn thận lấy ra điện thoại di động, điện thoại không có pin nên đã tắt nguồn từ lâu, cục sạc hai người có đầu giống nhau, Mộc Chẩm Khê dùng cục sạc của cô sạc điện thoại cho Tiêu Cẩn.
Sau mười phút, điện thoại của Tiêu Cẩn khởi động máy, hệ thống nhắc nhở phải nhập lại mật khẩu sau khi khởi động máy. Mộc Chẩm Khê nhìn Tiêu Cẩn đang ngủ trên giường, không muốn đem cô ấy đánh thức, thử nhập lại mật khẩu cũ, màn hình khóa biến mất, hiện ra màn hình chính, thế mà mở ra!
Mộc Chẩm Khê sợ xâm phạm đến riêng tư của cô ấy, mắt ngay cả app cũng không dám nhìn, nhanh chóng bấm vào danh bạ, đầu tiên tìm chữ "B" trong chữ baba, "M" trong mẹ, sau đó lại tìm chữ "L" trong lão ba, cuối cùng tìm chữ "X" trong họ Tiếu của cô ấy, cha của cô ấy hình như tên Tiêu Diễn. Nhưng đều không tìm ra được cha của cô ấy.
Mộc Chẩm Khê cảm thấy kỳ quái, dứt khoát lướt từ trên xuống dưới, thế nhưng vẫn không thấy cái tên nào như ba mẹ của cô ấy. Trước kia cô ấy còn cố ý ghi chú bên trên là cha hoặc mẹ, nhưng hiện tại đã có chuyện gì xảy ra?
Có chuyện thì thôi đi, tìm không thấy cha mẹ của cô ấy, Mộc Chẩm Khê cau mày, cô làm sao để đem củ khoai lang bỏng tay này ném ra ngoài?
**********************************
250 sao chương 11
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top