Chương 235 + 236
Chương 235:
Sau khi trao đổi, rốt cuộc Hạ Dĩ Đồng cũng hiểu ý Lục Ẩm Băng, là muốn nói hai đứa con.
Con?
Hạ Dĩ Đồng chưa từng nghĩ xa tới vậy, nhưng tự nhiên Lục Ẩm Băng nhắc tới chuyện này, nghe cũng vui tai, cô nghĩ một lúc: "Hai đứa đi, một đứa họ Lục, một đứa họ Hạ, một đứa giống chị, một đứa giống em."
Lục Ẩm Băng nói: "Giống em thì đặt họ Lục, giống chị thì đặt họ Hạ. Em là của chị, chị là của em, nghe lãng mạn nhỉ?"
Lãng mạn? Lục Ẩm Băng thấy lãng mạn thì cứ cho là lãng mạn đi, nhưng Hạ Dĩ Đồng cảm thấy như có điểm gì đó không ổn cho lắm: "Vừa chào đời thì sao biết ai giống ai?"
Lục Ẩm Băng chẳng bận tâm chuyện này: "Vậy đặt tên trước, họ để sau, sau này lớn lên tướng mạo giống ai thì đặt họ sau."
Hạ Dĩ Đồng mắt chữ A mồm chữ O: ". . ."
Người ta nhìn mặt đặt tên, đây là lần đầu tiên cô gặp được một người có ý tưởng nhìn mặt đặt họ, thật ngoài sức tưởng tượng, Lục Ẩm Băng đúng là kiểu người luôn khiến người khác bất ngờ đến ngơ ngác, không chuyện gì là chị ấy không thể. Cô tưởng tượng sau này hai đứa con gái của mình đứng soi gương, nhìn mặt mình rồi nghĩ mình lấy họ từ một người mẹ chẳng giống ai, con bé sẽ nghĩ trong đầu mẹ Lục có lỗ hay là mẹ Lục là người lãng mạn, chắc hẳn là vế trước rồi, nghĩ mà giật nảy mình.
Lục Ẩm Băng: "Sao người em run lên vậy?"
Hạ Dĩ Đồng phủ nhận: "Không có, em đâu có run."
Lục Ẩm Băng: "Vậy em thấy lãng mạn không?"
Hạ Dĩ Đồng đội vợ lên đầu, gật đầu lia lịa: "Cực kỳ cực kỳ lãng mạn luôn."
Lục Ẩm Băng trả lời với ánh mắt nghi ngờ: "Sao em lại run nữa?"
Hạ Dĩ Đồng sờ lên cánh tay đã nổi da gà: "Hơi lạnh nên người em tự nhiên run lên như vậy."
Lục Ẩm Băng cảm nhận hơi ấm trong phòng, điều hòa đang bật, cô mặc quần ảo mỏng còn cảm thấy nóng, nhưng lại nghĩ Hạ Dĩ Đồng còn bị bệnh --- thấp khớp tuổi già --- nên chắc có lẽ chưa kịp thích ứng, cô liền hỏi: "Chân có lạnh không?"
Hạ Dĩ Đồng cố gắng nói: "Có... hơi hơi."
Lục Ẩm Băng cởi giày của mình, ôm chân cô vào trong lòng, chân Hạ Dĩ Đồng giật giật vài cái, trong lòng tràn đầy mật ngọt, mặc dù cô không hề thấy lạnh. Lục Ẩm Băng bắt đầu ra sức tưởng tượng viễn cảnh tương lai: "Chị muốn một cặp song sinh."
Vào lúc Lục Ẩm Băng trở thành một người cảm tính, Hạ Dĩ Đồng lại trở thành một người lý tính đến tàn khốc: "Ai sinh?"
Lục Ẩm Băng sinh? Năm nay chị ấy ba mươi rồi, cũng phải cỡ hai năm nữa mới có dự định sinh, như vậy đã qua tuổi sản phụ rồi, bản thân sinh cũng được, nhưng nghe nói mang thai vất vả, sinh đẻ đau đớn, mình lại không muốn nhận cái đống bệnh tật vất vả kia.
Lục Ẩm Băng nhìn cô với ánh mắt một lời khó nói hết: "Đồ ngốc."
"Ơ." Hạ Dĩ Đồng cười, cũng không biết mình ngốc chỗ nào, chờ Lục Ẩm Băng giải thích.
Lục Ẩm Băng kỳ lạ nói: "Tại sao muốn tự mình sinh? Đau thấy mồ. Chúng ta không thiếu tiền, ra nước ngoài tìm người mang thai hộ, một người cung cấp trứng, thời buổi khoa học công nghệ phát triển, hi hữu hai trứng kết hợp với nhau còn có thể sinh đôi, không thì tới ngân hàng tinh trùng ở nước ngoài, tìm tinh trùng của một tiểu ca đẹp trai nào đó, rồi đứa bé sẽ mang dòng máu lai, gen tốt, chắc chắn rất xinh xắn."
Hạ Dĩ Đồng "À" một tiếng, lần này là kích động.
Khi nãy, Lục Ẩm Băng nhắc tới chuyện sinh con, cô còn cảm thấy mơ màng, bây giờ đầu óc lại bị lấp đầy bởi những thuật ngữ ngân hàng tinh trùng, dòng máu lai, một mớ hỗn độn, trước mặt cô hiện ra cảnh tượng mờ mờ ảo ảo, hai đứa trẻ ngậm núm sữa giả, tóc vàng óng, mắt to tròn, tựa hồ đang gọi mẹ ơi, ôm ôm.
Trong phút chốc, hốc mắt nóng dần.
Lục Ẩm Băng trợn mắt: "... Em, không phải chứ, đứa trẻ còn chưa chào đời mà, sau này sinh con thật, em đừng có mà mỗi ngày thi khóc oa oa với bọn trẻ đấy nhá, một mình chị còn phải chăm sóc ba người các em, cái này cũng vất vả quá đi."
Hạ Dĩ Đồng giơ tay lên, Lục Ẩm Băng rụt cổ lại, vừa cười vừa tránh sang một bên: "Chị sai rồi, không khóc không khóc, là chị khóc, sau này em chăm sóc bảo bối tiểu Hạ và bảo bối tiểu Lục, em nhất định phải nhớ vẫn còn bảo bối đại Lục ở đây cần em chăm đấy, nếu không chị khóc thật đấy."
Hạ Dĩ Đồng giận dỗi: "Chị là bảo bối lão Lục thì có."
[Đối nghĩa của tiểu có tiểu><đại hoặc tiểu><lão lần lượt là to><nhỏ hoặc trẻ><già. Bảo bối đại Lục đồng âm với báu vật Trung Quốc. Hạ Dĩ Đồng mới sửa lại là Lục già.]
Lục Ẩm Băng cả giận lườm cô: "Em có chăm hay không nói một lời?"
Hạ Dĩ Đồng mở to mắt trừng lại, sau khoảng mười mấy giây, cười nhận thua: "Chăm chứ chăm chứ, mỗi ngày đều cho chị bú sữa trước, mớm chị ăn trước."
Lục Ẩm Băng nghe vậy, ánh mắt hướng xuống dưới: "Giờ chị muốn uống ngay, thế nào?"
Gân xanh hai bên huyệt thái dương của Hạ Dĩ Đồng giật giật, xấu hổ che ngực, đỏ mặt mặt: "Đồ lưu manh."
"Chúng ta đều đã cầu hôn rồi, là vợ chồng hợp pháp, làm chút chuyện vợ chồng thường tình sao lại gọi là lưu manh? Chị khi chưa lưu manh chẳng phải em còn mong chị trở nên lưu manh sao?" Lục Ẩm Băng cười nói.
". . ." Hạ Dĩ Đồng thề trước kia cô không biết con người Lục lão sư sẽ băng hỏng như hiện tại, nếu không, cô chắc chắn... chắc chắn sẽ ăn sạch sẽ xong mới quyết định theo đuổi cô! Như vậy liền có thể bổ sung khí lực!
[Hạ Dĩ Đồng nói "Băng hỏng" có 3 nghĩa: Tảng băng sụp đổ (băng hết lạnh) / Kem tan chảy (đồ ăn bị hỏng) / (Lục Ẩm) Băng hư hỏng, tha hóa. Đồ ăn nên ăn trước khi bị hỏng, vừa ngon miệng vừa tiếp thêm sức lực.]
Bàn tay Lục Ẩm Băng mò mẫm tới sau lưng cô, hai ba lần cố gắng cởi nội y, ra vẻ ngang nhiên khí thế: "Em nghĩ xem, sau này có con nhỏ rồi, chắc chắn chúng ta không thể thoải mái ân ái nữa, còn phải bế con nữa, bên ngoài cũng không tiện, chi bằng chúng ta tập luyện sớm một chút."
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Nói hay lắm, đạo lý, ai nói lại?
Lục Ẩm Băng nhìn ánh mắt cô, lập tức hiểu ra: "Em xem, em cũng thấy vậy còn gì?"
Hạ Dĩ Đồng nhìn cô, cười bất đắc dĩ: ". . ."
Dù sao chị ấy nhìn ánh mắt mình liền hiểu, cô cũng chẳng nói nữa.
Lục Ẩm Băng đặt cô xuống giường, nhẹ nhàng hôn lên môi, Hạ Dĩ Đồng không nhắm mắt, cô rũ mắt, nhìn thấy lúc hôn, lông mi Lục Ẩm Băng khẽ rung, từ từ đưa tay, sờ nhẹ lên tai cô.
Lục Ẩm Băng đưa tay che miệng cô, trong lúc đó, môi Lục Ẩm Băng cũng từ từ di chuyển xuống, mút lấy xương quanh xanh cô, Hạ Dĩ Đồng suýt chút kêu lên thành tiếng, nhưng âm thanh ấy đã bị động tác sớm có chuẩn bị của Lục Ẩm Băng ngăn lại.
Giữa nụ hôn từ tốn, Lục Ẩm Băng không quên trêu chọc con người không thể rên thành tiếng: "Em nói xem có nên diễn tập trước không? Chị vừa hôn em đã chịu không nổi, nếu chị làm tới cùng, em đừng có mà bật nóc nhà đấy."
Hạ Dĩ Đồng giơ chân muốn đạp, hai chân lập tức bị Lục Ẩm Băng giữ chặt, miệng càng A...A...A... không thành tiếng, Lục Ẩm Băng để ý, tay he ra một khe hở cho cô nói chuyện.
Hạ Dĩ Đồng thở khẽ: "Người đứng nói chuyện sẽ không đau lưng, đổi lại, em ở trên."
Chị không chỉ gọi em, chị còn đạp em, còn cào em, đánh em, nghĩ tới dáng vẻ trên giường của Lục Ẩm Băng, thế mà còn dám cười cợt cô, Hạ Dĩ Đồng thấy mình như bị vũ nhục ở phương diện này.
Lục Ẩm Băng: "Chị đâu có đứng, chị nằm sấp mà."
Cuối cùng Hạ Dĩ Đồng trình ra tuyệt chiêu trên giường, buổi diễn tập không hồi kết. Giữa ban ngày ban mặt mà ân ân ái ái không phù hợp với tác phong đức nghệ song hinh của Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng đã nói vậy trong một lần đè trên người cô, nhưng căn bản Hạ Dĩ Đồng không tin lời nói đó.
Cởi quần nhưng không cởi hẳn, tới lúc tắm rửa, trong phòng không có phòng tắm, Hạ Dĩ Đồng lấy quần áo từ trong balo, ra ngoài tắm vòi hoa sen.
Vừa mở cửa ra liền thấy Vu Điềm đang ngồi bên bàn, tay bưng ấm trà, rót trà xuống, nhưng không có nước trà chảy ra.
Hạ Dĩ Đồng còn đang thấy kỳ lạ, Lục Ẩm Băng liền nói với Vu Điềm: "Cô Hạ ngồi xe cả đêm rồi, hiện tại muốn đi tắm, con đi đun chút nước rồi đặt ở đây."
Vu Điềm: "Vâng."
Lục Ẩm Băng dẫn Hạ Dĩ Đồng tới phòng tắm, không tới năm bước, Hạ Dĩ Đồng hỏi: "Vừa nãy con bé đứng ở cửa sao?"
Lục Ẩm Băng: "Chị cũng không biết, có lẽ vậy."
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Đúng là không dễ dàng gì với ba mẹ nàng trước đây, sinh hoạt trong sợ hãi.
Lúc Hạ Dĩ Đồng tới đây là khoảng 9 giờ sáng, nói chuyện phiếm trong phòng, tắm rửa, đại khái hết khoảng nửa tiếng, 10 rưỡi, còn nửa tiếng nữa sẽ nấu cơm.
Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng đi chợ mua thức ăn, dặn Vu Điềm ở nhà trông nhà, có người gõ cửa cũng không được mở, cô cầm theo chìa khóa, hỏi nàng muốn ăn cái gì, có muốn ăn vặt không.
Từ lúc Vu Điềm tới đây thì bữa nay là bữa cơm thịnh soạn nhất, đang ăn, nàng không nhịn được, nhìn vể phía Lục Ẩm Băng hỏi: "Mẹ, nói thật đi, con là đứa con nuôi mẹ nhặt ở ngoài đường đúng không?"
Lục Ẩm Băng rất nghiêm túc thể hiện vẻ kinh ngạc: "Nào có, con là tài khoản tặng kèm lúc mua điện thoại."
Hạ Dĩ Đồng ngồi một bên cười hiền từ.
Cảm giác ấm áp của một gia đình ba người.
Buổi chiều Vu Điềm về phòng, tham gia buổi học online, Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng ngồi bên ngoài xem TV, một lúc sau, Lục Ẩm Băng lại ngứa tay: "Lúc này nên có hai cuộn bông len, vài cây kim, vợ đảm đang đan áo len cho chồng, vậy mới đúng chứ."
Hạ Dĩ Đồng: "Chị sẽ đan à?"
Lục Ẩm Băng trả lời: "Đương nhiên không, phải là em đan chứ?"
Hạ Dĩ Đồng: "Không hề."
Lục Ẩm Băng nói: "Hay gọi Vu Điềm? Nào học xong thì đan áo len với khăn quàng cổ cho ba mẹ?"
Hạ Dĩ Đồng bật cười, cô có thể tưởng tượng vẻ mặt đi từ thất vọng tới tuyệt vọng của nàng.
Cứ ngồi vậy, buổi chiều nhanh chóng trôi đi, Hạ Dĩ Đồng mới nhớ cần hỏi một chuyện: "Lục lão sư, sao chị biết nay em tới đây? Là ai đã bán em đi vậy? Lai Ảnh hay đạo diễn Tần?"
Lục Ẩm Băng nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Tiết mama."
Hạ Dĩ Đồng ngã vào lưng ghế sofa đằng sau, thiên tính vạn tính, vậy mà lại quên mất đại boss, Tiết Dao là người đại diện của cả hai người, là thủ hạ của Lục Ẩm Băng, đương nhiên sẽ cập nhật tình hình của cô liên tục rồi.
Lục Ẩm Băng nói: "Chiều hôm qua, em làm lễ đóng máy, Tiết Dao lập tức báo tin cho chị, chị còn ngờ vực, chị nói tại sao em lại không báo với chị một tiếng? Suy nghĩ một lát, mới ngộ ra em muốn tập kích. Chị nói Tiết Dao điều tra chuyến bay của em, rồi chị chỉ cần tới bắt tại trận là xong."
Bắt tại trận, từ này có hơi kỳ, Lục Ẩm Băng sửa lại: "Không phải, là ôm cây đợi thỏ."
Con thỏ bây giờ đang cảm thấy biết vậy đã không làm, lặn lộn trên sofa, thật đáng yêu, Lục Ẩm Băng vươn tay sang, ôm cô rồi hôn, Hạ Dĩ Đồng vội ngoảnh sang nhìn cửa phòng Vu Điềm vẫn đang đóng im, tim đập loạn xạ, thấp giọng: "Còn có trẻ nhỏ, cẩn thận một chút."
Lục Ẩm Băng cười phá lên.
Đêm tới, Hạ Dĩ Đồng đánh một giấc mộng dài.
Mơ thấy cặp song sinh mang dòng máu lai có ngoại hình giống hệt nhau, Lục Ẩm Băng đợi tới khi hai đứa trẻ lớn tới sáu bảy tuổi, kéo hai nhóc tới trước gương, dùng kính lúp soi từng chi tiết, vừa soi vừa hớn hở, "Ấy, bé này giống chị, vậy con họ Hạ nhé. Bé này giống Hạ lão sư, con họ Lục."
Hai đứa bé đáng thương giương mắt nhìn cô, thiếu điều muốn khóc: "Mẹ à, chúng ta cứ nhìn mặt đặt họ như vậy thật sao?"
Tác giả có đôi lời muốn nói: Hành động này của Lục lão sư thật khiến người ta hít thở không thông ﹁_﹁
Hạ Dĩ Đồng: Ta cũng đâu làm gì được? Bất lực.jpg
Chương 236:
Sau khi hai đứa bé lên án, Hạ Dĩ Đồng chỉ đành nhún vai bất lực, cô luôn lấy Lục Ẩm Băng làm trọng, đội Lục Ẩm Băng lên đầu, còn con cái, thật ngại quá, vợ trẻ trước mặt thì con cái là chất điểm.
Một lát lại mơ thấy Lục Ẩm Băng đẩy xe trẻ con, đeo kính râm, dạo bước trên phố, một đứa trẻ rơi ra khỏi xe, bò lổm ngổm dưới đất, Lục Ẩm Băng dạo quanh bồn hoa nhỏ một vòng, quay lại mới nhìn thấy có một cục bột trắng trẻo mập mạp đang bò lổm ngổm, còn cảm thấy lạ lẫm, sao lại giống cục cưng nhà mình vậy nhỉ?
Khung cảnh thay đổi, biến thành phòng đứa trẻ, hai đứa nhỏ được đặt trên một chiếc khăn mềm, trong tay mỗi đứa đang nắm chặt một lá bài, Lục Ẩm Băng tung chiêu: "Joker!"
Đứa thứ nhất: "Joker!"
Đứa thứ hai: "Joker!"
Lục Ẩm Băng: "Có biết chơi bài hay không vậy, một bộ bài chỉ có một Joker thôi, hai con làm cái trò gì vậy?"
Con đầu / con thứ nhìn lẫn nhau, cứng cổ, ăn ý "Oa oa oa".
Lục Ẩm Băng ra ngoài tìm Hạ Dĩ Đồng đòi công đạo, đối mặt với ba đứa trẻ cứng đầu cứng cổ này, vừa về nhà mà não Hạ Dĩ Đồng sắp nổ tung luôn rồi.
Giữa đêm Lục Ẩm Băng tỉnh dậy một lần, trở tay ôm Hạ Dĩ Đồng, nghe thấy cô lẩm bẩm không ngừng, cẩn thận nghe thì là "Cíu tui!" Lục Ẩm Băng còn nghĩ là cô gặp ác mộng, bật đèn, cuống quít lay cô tới tỉnh.
Tỉnh mộng, Hạ Dĩ Đồng ổn định đầu trên gối, thoát khỏi giấc mơ, nhìn người yêu trước mắt, quệt mồ hôi trên trán, thở dài: "Chị nói chị so đo với con làm gì, nháo nhào làm em hao tổn tâm lực."
Lục Ẩm Băng: "Hả?"
Hạ Dĩ Đồng mở mắt nhìn, đây không phải căn phòng bày trí toàn đồ chơi trẻ em, chỉ có những tấm ván gỗ, phòng nhỏ trang trí đơn sơ, cô chui vào trong chăn, thấp giọng: "Ngủ mơ."
"Mơ thấy cái gì?" Lục Ẩm Băng hỏi.
"Không gì hết."
"Xạo, chị rõ ràng nghe thấy từ con."
Hạ Dĩ Đồng kể lại toàn bộ chuyện cô mơ thấy, ban đầu Lục Ẩm Băng ngơ ngác, sau đó bật cười, "Yên tâm, chị sẽ không làm vậy đâu."
Hạ Dĩ Đồng: "Dạ."
Em tin chắc chị sẽ làm ra chuyện kinh khủng hơn.
Lục Ẩm Băng vòng ta qua cổ cô, ôm Hạ Dĩ Đồng vào trong lòng: "Ngủ nào, mai còn phải dậy sớm nữa."
Hạ Dĩ Đồng: "Em không cần dậy sớm." Cô đang trong thời gian nghỉ ngơi."
"Nhưng chị phải dậy sớm, ngủ thôi ngủ thôi." Lục Ẩm Băng giơ tay che mắt cô, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong căn phòng vang lên tiếng ngáy nho nhỏ.
Ngày thứ hai Hạ Dĩ Đồng trải nghiệm cuộc sống nơi đây của Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng rời giường lúc nào cô cũng không hay, đêm trước cô không ngủ, vất vả một chặng đường, mải nói chuyện với Lục Ẩm Băng cả ngày, không chợp một giấc nào, nên hôm nay cô ngủ thẳng tới 10 giờ sáng.
Cô mặc thường phục, vừa ra ngoài liền thấy Lục Ẩm Băng đang ngồi xổm trước cửa Vu Điềm khóc, giàn dụa nước mắt, mang theo bối rối và thương tâm, khóc không thành tiếng. Tâm Hạ Dĩ Đồng thắt lại, vội vàng qua đó đỡ cô dậy, hỏi: "Sao vậy?"
Khẩn trương muốn mở cửa phòng Vu Điềm: "Vu Điềm xảy ra chuyện gì sao?"
"Ực." Lục Ẩm Băng bị cô làm gián đoạn, nấc cụt một tiếng, nhanh tay kéo tay Hạ Dĩ Đồng lại, "Không có gì, chị đang, ực, tập luyện."
"Tập... luyện?"
Lục Ẩm Băng vuốt lồng ngực mình, uống một ly nước, một phút sau, khôi phục trạng thái bình thường: "Chị quên không nói với em, chị và Vu Điềm thường xuyên diễn tập, nhiều khi ngẫu hứng sẽ tập diễn luôn, lần sau em thấy khỏi bỡ ngỡ."
Hạ Dĩ Đồng: "Vậy hôm qua..."
Lục Ẩm Băng: "Ừm, hôm qua là bình thường, chị tự cho mình nghỉ ngơi một ngày."
"À." Hạ Dĩ Đồng hỏi, "Vu Điềm vẫn đang ở trong phòng sao?"
Lục Ẩm Băng: "Không, con bé ra ngoài học rồi."
Ngữ khí vô cùng tự nhiên, giống như con gái ruột của cô ra ngoài đi học như thường ngày, Hạ Dĩ Đồng có chút mơ hồ không biết Vu Điềm đang đi học thật hay giả.
Trước mắt mờ mịt, Lục Ẩm Băng tiện thể nói: "Ngẫu hứng đi, em diễn vai bà thím hàng xóm lắm mồm nhiều chuyện."
Hạ Dĩ Đồng: "Được."
Hai người cứ thế ngẫu hứng biểu diễn, xong xuôi Hạ Dĩ Đồng thấp thỏm chờ Lục Ẩm Băng nhận xét, Lục Ẩm Băng không nhận xét gì, lại diễn ngẫu hứng một đoạn khác, Hạ Dĩ Đồng phát hiện chênh lệch ở mức nào.
Chính cô diễn vai bà thím hàng xóm, lộ ra cảm giác xa cách, coi như ngoài miệng hay nói huyên thiên, trong ánh mắt nhân vật phụ phải thể hiện ra tính cách chanh chua, mỉa mai, toan tính, nhưng ngôn ngữ cơ thể cô không đủ, nhiều quá lại thành khoa trương, lần trước cô còn nói với Sầm Khê trong lúc biểu diễn đừng dùng quá nhiều động tác tay chân, nó sẽ phản tác dụng. Động tác của Lục Ẩm Băng không hề cường điệu, tử động tác vén tóc cho tới cách chị ấy cười, đều hiện ra vẻ chất phác của người phụ nữ lao động chứ không phải tiểu thư khuê các chốn thành thị phồn hoa. Nói một cách tương đối, diễn xuất Hạ Dĩ Đồng cứng nhắc là vì cô sợ nếu chân tay hay nét mặt biểu lộ quá nhiều sẽ thu hút nhiều sự chú ý.
Trong đầu Hạ Dĩ Đồng chợt lóe lên, cảm giác như mình vừa bước vào một chỗ nhầm lẫn khác.
Mọi thứ đều là tương đối, lời nói trước kia của cô dành cho nhân vật của Sầm Khê, bao gồm cả nhân vật của cô, là một nữ hiệp cứng rắn và gan dạ, đương nhiên sẽ không giống phụ nữ nông thôn chống nạnh chửi đổng, gần như lúc nào cũng cầm kiếm, đam mê võ thuật, vui cười chửi mắng đều thể hiện ra, người giang hồ vân đạm phong khinh, loại nhân vật anh hùng ấy, nghĩa hiệp xuất phát từ tâm, không cần phô trương quá mức. Nhưng khác với phụ nữ lao động vùng lạc hậu, bạn có thể tưởng tượng cô ấy ngày nào cũng bận đầu tắt mặt tối, vì chồng con, khó lắm mới có lúc rảnh rỗi, nói chuyện phiếm với bạn thì làm sao cô ấy nói ít cho được? Không đời nào. Trong trí nhớ rất nhiều người, họ thường ở nơi có thể quan sát mọi thứ, công việc trên tay, coi như rảnh rỗi cũng sẽ lộ ra nét e ngại camera, nhìn ra ngoài cửa, có phải đến giờ chồng con mình về nhà rồi không, chuẩn bị cơm nước, nói rảnh kiểu gì, khi vừa rảnh tay một cái sẽ có hàng tá công việc đang chờ họ tới xử lý, chính là kiểu nhìn đâu cũng thấy việc, ngày qua ngày luôn có cảm giác u buồn, nhưng thứ này làm sao có thể dùng một ánh mắt mà bộc lộ cho được.
Cô theo đuổi diễn xuất tinh tế cao cấp, mong sớm đạt tới cảnh giới "Trong mắt đều là phim", mà bỏ đi, muốn diễn dâu chỉ có đôi mắt cô, còn có toàn bộ cơ thể cô, hai thứ này không có mâu thuẫn. Nếu như Lục Ẩm Băng chưa đả thông cô, cô e rằng sau này không thoát khỏi cái bóng của Trần Khinh và Mai Thất, diễn kiểu gì cũng ra hai nhân vật này, nghĩ thôi đã đổ mồ hôi lạnh.
Cô nhớ lại màn diễn xuất khi nãy của Lục Ẩm Băng.
Ánh mắt có thể biểu lộ, tự nhiên Lục Ẩm Băng không cần đến lời thoại, đồng thời giơ tay ra, cái này tuy không phù hợp với gia giáo của cô ấy, nhưng lại hợp với thân phận người phụ nữ lao động, tay của cô ấy nắm không giống tay người bình thường, đóng phim hành động có kiểu cầm nắm của phim hành động, phim thành thị cũng có kiểu cầm nắm của phim thành thị, mà người phụ nữ lao động giúp chồng, dạy con cũng sẽ có kiểu cầm nắm của riêng họ. Lúc nói chuyện cô ấy vô thức nhìn sang bên cạnh, ngồi ở đó dịch bên này lại dịch bên kia, những thứ ấy đều là những điều nhỏ nhặt khắc sâu trong cuộc sống của người phụ nữ đã sống mấy chục năm, không có chút nào gọi là gắng gượng.
Mà hô "Cut" một cái, cô rút khỏi hình bóng nhân vật, trở lại làm Lục Ẩm Băng.
Có những người sinh ra là để đóng phim, từng cử chỉ đều tự nhiên mà thành, không nhìn ra bất kỳ vết tích diễn xuất nào. Này là một loại thiên phú sao? Không, thiên phú cũng không thể sáo rỗng, nhất định phải giỏi quan sát, đồng thời phải biến nó thành nội tại trong diễn xuất một cách vô tri vô giác, đầu tiên là thái độ, sau đó mới là thiên phú.
Lục Ẩm Băng sờ tai cô, dịu dàng cười: "Buổi chiều có muốn ra ngoài với chị không?"
"Ra ngoài làm gì?"
"Quan sát người."
Cả buổi chiều quan sát đủ loại người, lúc trở về hàng xóm sát vách đã đang nấu cơm, mùi cơm bay xa ít nhất mười mét. Lục Ẩm Băng đẩy Hạ Dĩ Đồng qua, hạ giọng: "Cơ hội thực tế, nhanh lên."
Còn bản thân thì về phòng.
Hạ Dĩ Đồng ở ngoài trò chuyện với bác gái, mười phút sau quay về.
Lục Ẩm Băng đang thái thịt trong bếp: "Sao rồi?"
Hạ Dĩ Đồng: "Tạm tạm, nhưng hình như là bác ấy nhận ra em."
Lục Ẩm Băng hạ dao xuống.
Hạ Dĩ Đồng cười: "Em đùa thôi."
Lục Ẩm Băng giơ dao lên, Hạ Dĩ Đồng biến mất như một cơn gió, lớn tiếng nói: "Vu Điềm, mẹ con đang nấu cơm, con muốn ăn gì mau nói đi."
Hạ Dĩ Đồng ở đây một tháng, mặc dù trong tưởng tượng của cô có phần ngọt ngào, nhưng nhiều hơn cả là quen với việc Lục Ẩm Băng tập luyện, hằng ngày ra ngoài quan sát mọi người, Lục Ẩm Băng không phải kiểu mỗi ngày diễn một cảnh, mà cô sẽ diễn cho bao giờ ưng một cảnh mới chuyển sang vấn đề mới.
Lục Ẩm Băng lại lười, sau này trực tiếp đọc kịch bản, hai người cũng diễn một vai một cảnh, để Vu Điềm làm trọng tài, hai người luân phiên diễn với Vu Điềm. Không dễ để đạo diễn chọn được đứa trẻ này, tâm thái ổn định, khí thế không hề kém cạnh, diễn trực diện với Lục Ẩm Băng mà không chút sợ hãi, nói rõ từng câu từng chữ, nghe là biết miệt mài tập luyện.
Lục Ẩm Băng nhìn con bé lạ mắt, sau hỏi mới biết gia đình nàng biểu diễn nghệ thuật truyền thống, ông bà bố mẹ đều là người hát hí khúc, dạy bảo từ nhỏ, trung khí ổn định.
Hạ Dĩ Đồng ngồi bên cạnh nghe hai người đối thoại, lại nghĩ tới vấn đề lão gia tử từng nói với mình.
"Muốn đóng phim sao?" Một buổi tối trước lúc ngủ, Hạ Dĩ Đồng nói chuyện này với Lục Ẩm Băng, hỏi thăm ý kiến của cô, Lục Ẩm Băng hỏi qua thì biết đó là lão gia tử cố ý nói với cô, gật gật đầu, giơ tay tán thành, "Kịch bản rất tốt, em luyện chút lời thoại và khí chất đi."
"Vậy em không nhận phim truyền hình nữa?"
Lục Ẩm Băng không mấy bận tâm: "Dẫu sao phần lớn đều là kịch bản rẻ rách, không nhận cũng được, em cô đọng lại mọi thứ, rồi sau nhận thêm bộ lớn một chút. Chị sẽ nói Tiết Dao sắp xếp giúp em, trước tiên hãy tập luyện năm rưỡi đi."
Giữa tháng 5, Hạ Dĩ Đồng quay lại thủ đô, từ chối hầu hết dự án, chuyên tâm nghiên cứu biểu diễn kịch bản.
Đầu tháng 6, Lục Ẩm Băng kết thúc trải nghiệm cuộc sống, trở lại thành phố chuẩn bị mất nửa tháng, điện ảnh 《Mẹ nuôi》khởi quay ở một thành phố nhỏ kém phát triển vùng Đông Bắc, lễ khai mạc diễn ra khiêm tốn.
Lúc này ở thủ đô phương xa, Hạ Dĩ Đồng không ngờ chỉ trong hai tháng nữa cô sẽ phải quay lại thành phố nhỏ ấy, ngoảnh qua ngoảnh lại là thành nửa năm.
Tác giả có đôi lời muốn nói: Bộ phim bấm máy rồi~
Hạ tiểu hoa: Đúng vậy, ta Hạ Hán Tam sắp trở lại rồi, đoán xem vì chuyện gì~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top