Chương 26: Tương lai và lời nói trong lòng cùng được viết xuống.
An Thường cũng không phải là một người có thể dễ dàng hòa nhập vào hội nhóm, suốt một tuần hỗ trợ đoàn phim, căn bản cũng chỉ ngồi một góc đọc kịch bản, tổ đạo diễn có chuyện cần tìm cô thì cô sẽ lên tiếng cho ý kiến. Cho nên cô cũng không quá thân thiết với ai, lên xe cũng chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi, bên cạnh để trống.
Cô đang mải mê ngắm cảnh đêm bên ngoài thì đột nhiên cảm giác được có người ngồi xuống ghế bên cạnh. Cô còn chưa kịp xoay qua nhìn thì đã nghe được giọng cười của Kha Hành: "Nhìn cái gì vậy?"
"A." An Thường cũng không ngờ Kha Hành lại chủ động ngồi cạnh mình: "Không nhìn gì cả."
Có đôi khi, tự cô cũng thấy bản thân như một kẻ hủy diệt các cuộc hội thoại.
Kha Hành nghiêng đầu nhìn cô cười, chiếc bông tai kim cương bên tai trái lập lòe chiếu sáng, tôn lên đường nét gương mặt vô cùng xinh đẹp của cô ấy. Sau khi tẩy đi lớp hóa trang của tiểu tử nghèo, Kha Hành lại vẫn là nữ minh tinh phong tình vạn chủng.
Mái tóc ngắn lại càng có thể làm nổi bật ngũ quan tiêu chuẩn của cô, phấn mắt màu hồng tím nhạt vuốt theo đường viền mí mắt, màu son môi lại là một màu nhã gần như tiệp với màu da.
Chỉ với sự xuất sắc của ngũ quan này, bất kể cô ấy có lựa chọn phong cách trang điểm lạ đời đến mức nào, cũng sẽ không biến thành kệch cỡm, ngược lại còn giúp cho sự xinh đẹp của cô được tỏa sáng hơn.
An Thường nghĩ, Kha Hành là một người đẹp, và cô ấy biết mình xinh đẹp.
Từng tư thế từng cử chỉ, một cái nghiêng đầu, một lần nhướn mày, đều là những góc độ và biên độ phô bày nhan sắc tối ưu nhất của cô ấy. Tất nhiên, cách tấn công này rất hiệu quả, dùng sắc đẹp và nụ cười của mình khiến cho người khác vô thức buông xuống phòng bị và sinh ra hảo cảm.
Nhưng mà, không hiểu sao An Thường lại nghĩ đến Nam Tiêu Tuyết.
Nam Tiêu Tuyết không giống như vậy, nét phong tình và mị hoặc của nàng giấu dưới chiếc mặt nạ lạnh lẽo, như một đóa hoa Mạn Đà La nở rộ dưới lớp băng tuyết vĩnh cửu, từng sợi nhụy hoa xòe ra khắp nơi mặc người chiêm ngưỡng mê say, nhưng chỉ cần một phút sơ sót, đôi tay không đủ tinh tế nếu trót chạm vào sẽ hủy hoại cánh hoa nhạy cảm kia. (1)
Kha Hành hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Hả?" An Thường lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không có."
"Thiệt không?" Kha Hành nhếch môi dò xét cô: "Nhưng mà ánh mắt của cô..."
Những ngón tay đặt trên đùi của An Thường âm thầm cong lại.
Kha Hành cũng không nói trọn vẹn câu trên, lại chợt nói qua chủ đề khác: "Cô cảm thấy Nam Tiên thế nào?"
"Thế nào là thế nào?"
"Ý là, cô cũng tiếp xúc với nàng cả tuần nay rồi, vị đại minh tinh này, cô nghĩ sao về nàng?"
Cô ấy cười ngọt ngào chân thật, giống như là vô tình nghĩ đến chuyện này nên lấy ra tán gẫu thôi. An Thường nghĩ, cũng tại mình nghĩ nhiều, chỉ cần nghe đến tên của Nam Tiêu Tuyết, thì đã chột dạ cảm thấy người khác có ý đồ sâu xa. Sao phải như vậy chứ?
Cô nghiêm túc suy nghĩ, trả lời chung chung: "Tôi không biết nhiều về nàng."
Chuyện này là thật.
Thông qua lời nói của Mao Duyệt, cô biết Nam Tiêu Tuyết là một người rất nỗ lực.
Thông qua đôi mắt quan sát của mình, cô biết Nam Tiêu Tuyết là một người vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng nhớ lại buổi trưa hè ấm áp nọ, nhớ lại bộ dáng Nam Tiêu Tuyết ngồi xổm xuống bên cạnh cây sào trúc ở phường nhuộm vuốt ve mèo hoang; cô cảm thấy, đây là một Nam Tiêu Tuyết cô không hề biết rõ.
Ngọn núi tuyết hiếm hoi chủ động lộ ra một góc khác lạ, cô đứng dưới chân núi ngẩng lên nhìn, mong chờ từng hạt băng tuyết rơi xuống, mơ hồ ẩn chứa những cánh hoa dịu dàng mềm mại.
Kha Hành lại hỏi: "Vậy cô có thích nàng không?"
Lòng An Thường chợt thót. Làm gì mà cứ như bị người khác nắm thóp vậy?
Trấn định lại và tự vấn lòng, rõ ràng là đến lúc này, cô vẫn còn rất chán ghét tính cách của Nam Tiêu Tuyết.
Cái suy nghĩ "người này dường như cũng không tệ như vậy" chỉ là từ một khoảnh khắc Nam Tiêu Tuyết đối xử dịu dàng với người già và động vật mà thôi.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng cũng không nên nói này nói nọ ở sau lưng người khác, cô cũng không phải quá quen thuộc với Kha Hành.
Chỉ đành cười nhẹ trả lời: "Cũng không hẳn."
Lúc này có người ngồi phía sau gọi với lên: "Hành tỷ, sao chị lại lên đằng trước ngồi rồi? Vừa rồi cũng chưa nói xong thỏi son môi chị dùng mà."
"Thêm cả chuyện thi phi liên quan tới nó nữa." Người bên cạnh cười nói: "Tôi nghe kể là trên áo sơ mi trắng của đạo diễn Trần có dính một ít son môi loại này, mà người hợp tác với ông ta chính là Vương Mộng Ảnh..."
"Hành tỷ, bọn họ đang yêu nhau thật hả?"
An Thường cúi gằm mặt xuống, giả vờ như bản thân không có nghe được gì cả.
Cô không thường xem phim ảnh, nhưng hai cái tên được nhắc đến vừa rồi cô đã từng nghe qua vài lần. Trước kia bọn họ cũng có xào couple các loại, nhưng hình như chỉ là hợp tác tuyên truyền thôi, quay phim xong thì nhà ai nấy về, khiến các fan couple đau lòng rõ lâu.
Kha Hành quan sát nét mặt của cô: "Không có chuyện gì, tin đồn đã lan ra đến vậy, thì có nghĩa là rất nhiều người biết chuyện này rồi, hai người kia sẽ nhanh chóng công khai thôi."
An Thường: "Ồ."
Cô cũng không biết nói gì mới tốt.
Kha Hành bị réo gọi nhưng cũng không về lại chỗ cũ mà vẫn yên vị bên người cô.
An Thường hơi xấu hổ, ngón tay len lén moi moi lớp ghế da mình đang ngồi.
Biết nói gì bây giờ?
Kha Hành ngồi bên cạnh, gương mặt của cô ấy trong đời thực càng thêm tinh xảo sắc bén. Một người nổi tiếng thường chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh và các show truyền hình hiện tại đang ngồi bên cạnh mình, cô cũng không thấy kích động hâm mộ gì cả, chỉ cảm thấy phiền lòng.
Những người xung quanh tựa hồ như có rất nhiều chủ đề muốn tán gẫu với Kha Hành, người kia cũng không giống như Nam Tiêu Tuyết mang đến áp lực cho người khác, bất kỳ nơi nào có cô ấy cũng tràn ngập tiếng cười.
Nhưng An Thường không muốn nghe xíu nào, vì cô không có hứng thú với những chuyện thị phi trong giới giải trí. Cô giữ im lặng tuyệt đối, chỉ hy vọng Kha Hành mau chóng đi chỗ khác ngồi, sẵn tiện mang đi mùi thơm ngào ngạt của hoa cam trên người cô ấy. (2)
Ánh mắt An Thường lướt ra ngoài cửa sổ, dù bên ngoài cũng chỉ là đường cao tốc trống trải không có gì thú vị, nhưng vẫn có thể giảm bớt một chút ngượng ngùng.
Đột nhiên, ánh mắt cô khựng lại.
Ngoài cửa sổ là một chiếc xe hiệu Mercedes đang chạy song song với chiếc minibus của các cô, chính là chiếc xe Thương Kỳ thường đậu trước cửa nhà nghỉ, biển số xe của Bội Thành, chắc là vừa nãy đã gọi điện thoại kêu trợ lý lái qua.
Ánh mắt An Thường lia về phía cửa sổ sau của xe.
Đúng là Nam Tiêu Tuyết.
Nam Tiêu Tuyết ngồi tĩnh lặng, gương mặt lãnh ngạo không có bất kỳ biểu cảm gì, càng khiến cho góc nghiêng của nàng trông đẹp như tượng tạc. Đường nét sống mũi của nàng quá mức ưu việt, đây là chuyện mà ai ai cũng công nhận. An Thường nhìn một góc vành tai trắng muốt lộ ra từ giữa suối tóc đen dày, xinh đẹp non mịn như mảnh ngọc tinh xảo.
Rất muốn sờ một cái.
An Thường bị suy nghĩ của bản thân hù dọa một chút, vội vàng thu lại ánh mắt không nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt sắc kia nữa, không trượt theo từng chi tiết, không tỉ mĩ vuốt theo ngũ quan của nàng nữa.
Vào thời điểm đêm đen đậm nhất, ánh đèn đường mờ nhạt rơi xuống như vò rượu mơ đã cất giữ nhiều năm, từng giọt rượu màu hổ phách thơm sực, kéo người dấn sâu vào trong dòng chảy của thời gian.
Hai chiếc xe tiếp tục di chuyển, đèn đường lúc gần lúc xa, liên tục sáng lên rồi tối xuống rồi lại một lần nữa sáng lên. Trong mắt là ánh đèn tràn ngập màu sắc, dòng ánh sáng như dòng sông đa sắc nhảy múa bao quanh Nam Tiêu Tuyết, mà sắc đỏ cam nồng như vậy chỉ rọi lên mặt sông vào buổi tà dương mà thôi.
Đó vẫn là thời điểm con người dễ cảm giác cô độc nhất.
An Thường biết mình vốn nên dời mắt đi từ lâu, nhưng cô cũng không biết vì sao nữa, cảm thấy từng ánh đèn liên tục lướt qua người Nam Tiêu Tuyết, phóng đại sự cô độc của nàng lên rất nhiều lần.
Tại sao vậy chứ?
Nàng rõ ràng chính là đại minh tinh được vạn người dõi theo mà.
Nàng rõ ràng chính là đứa con cưng thiên phú dị bẩm của Trời cao mà.
Nàng rõ ràng có rất nhiều người hâm mộ và yêu thích mà.
Không biết có phải do ánh mắt cô quá mức mãnh liệt hay không, mà gương mặt vốn lạnh lùng của Nam Tiêu Tuyết chợt chuyển động, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào chiếc minibus An Thường đang ngồi.
An Thường phản xạ vô điều kiện định rụt người vào trong, rồi chợt nhớ Kha Hành đang ngồi bên cạnh mình, nên gấp rút dừng lại.
Bởi vì động tác chần chừ này của mình, An Thường có thể khẳng định Nam Tiêu Tuyết đã nhìn thấy cô rồi, nghĩ vậy rồi cũng cảm thấy không có chuyện gì lớn cả.
Nam Tiêu Tuyết lợi dụng mình được, mình nhìn nàng một chút thì có sao đâu? Cũng đâu có mất miếng thịt nào của nàng đâu mà sợ.
Cơ mà Nam Tiêu Tuyết cũng không thèm dời mắt, cứ thế nhìn cô, trong bóng đêm nồng đậm, ánh mắt của hai người xuyên qua hai lớp kính xe chạm nhau, khiến cho hai chiếc xe đang chạy song song lúc này bỗng hóa thành một loại quỹ đạo song song kì lạ khác.
Tế bào văn nghệ của An Thường trỗi dậy: có hơi giống với nhân sinh cuộc sống nhỉ?
Nam Tiêu Tuyết một người độc chiếm cả một chiếc xe, cô là một người đang ngồi cùng nhiều người khác trên một chiếc xe khác.
Khoảng thời gian hai người đi song song với nhau rất ngắn, rồi sẽ nhanh thôi, tốc độ xe của Nam Tiêu Tuyết sẽ vượt qua tốc độ xe của cô. Hành trình đó đơn giản chỉ là, một cái chớp mắt mà thôi.
Ánh đèn đường màu hổ phách rọi sáng quang ảnh của cả hai trong mắt đối phương, rồi chợt, hàng mi dài khẽ chớp đánh vỡ bóng hình đó thành từng mảnh nhỏ của thời gian, rơi càng sâu vào tận đáy con ngươi.
Cảm giác cô độc là như vậy sao? An Thường cũng không thể nói rõ. Ánh đèn màu cam ấm phủ lên cảnh tượng hôm nay, biến nó thành một tấm bưu thiếp cũ kỹ ố màu theo thời gian, viết xuống những dòng tâm sự không dám đối mặt của nhân loại.
Tuy có cô đơn nhưng lại rất ấm áp.
Lúc này, người bên cạnh vỗ vỗ An Thường làm cô giật mình hai vai run lên, xong mới nhớ Kha Hành vẫn còn ngồi bên cạnh mình.
Gương mặt rạng rỡ đó lướt qua người cô và dò xét ra ngoài cửa sổ: "Cô nhìn gì vậy?"
An Thường đột nhiên rất không muốn để Kha Hành nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết. Cũng không phải do cô chột dạ sợ bị phát hiện nhìn lén Nam Tiêu Tuyết, nàng vốn chính là một đại minh tinh mà, ai nhìn nhiều một chút thì cũng không phải lạ lùng hay biến thái gì.
Trùng hợp thay, dường như những chiếc xe ùn tắc phía trước đã ít hơn nhiều, nên Thương Kỳ đạp ga tăng tốc chạy vượt qua. Chiếc xe Mercedes màu đen kia chợt biến mất, đợi tới lúc Kha Hành nhoài người ra nhìn thì cũng không còn thừa lại bất kì tàn ảnh gì.
An Thường khẽ thở phào.
Nhịp tim vẫn còn đập rất lộn xộn, cô vẫn cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh trả lời Kha Hành: "Tôi nhìn vu vơ thôi."
Cô không muốn có bất kì ai phá vỡ khoảnh khắc vừa nãy, không cần biết đó là Kha Hành hay ai khác.
Ánh đèn ấm áp liên tục phủ lên tấm bưu thiếp năm cũ, mặt trước in đậm góc nghiêng khuôn mặt không vui không buồn của một người, những đường kẻ ở mặt sau trống rỗng thiếu vắng những tâm tư An Thường chưa kịp ghi khắc, hoặc có lẽ chính cô đã không dám viết xuống.
Những thứ đó, để cho cô yên lặng cất giữ trong lòng là được rồi.
Kha Hành cười nói: "Tôi cảm thấy con người cô cũng rất thú vị đó nha."
"Sao lại nói vậy?"
"Cho dù là đang làm cái gì, hay là cái gì cũng không làm, thì cô lúc nào cũng có vẻ rất chăm chú."
"Thật sao?"
"Thật mà." Kha Hành cong cong khóe môi: "Đôi khi ánh mắt của cô khi nhìn người khác, rất dễ khiến cho họ có một loại cảm giác bản thân rất quan trọng ấy."
An Thường cũng không biết đáp lời như thế nào, may mà Kha Hành cũng không tiếp tục nói sâu hơn nữa, thay vào đó cô ấy lấy ra một đôi tai nghe không dây: "Nghe vài bản nhạc nha, còn một chút nữa mới đến nơi."
Đưa cho An Thường một bên tai nghe: "Cô nghe không? Playlist của tôi cũng hay lắm."
An Thường hơi do dự, nhưng vẫn lắc đầu.
Playlist là một trong những thứ thiên về cá nhân, An Thường nhớ tới khi nãy Kha Hành nhoài người ra, ánh mắt Nam Tiêu Tuyết nhìn cô hơi thay đổi, một cái nhìn cuối cùng kia lúc này làm cho cô có cảm giác bản thân không nên nghe nhạc chung với Kha Hành.
Cơ mà, ánh mắt đó bị bóng đêm và khoảng cách tô đến mờ ảo, cũng không biết chứa đựng điều gì.
***
Xe rốt cuộc cũng dừng trước cửa quán karaoke, An Thường đi sau Kha Hành để xuống xe, Kha Hành cười hỏi cô: "Cô thường hay hát nhạc gì vậy?"
An Thường: "Tôi chưa hát bao giờ cả."
Khi bước đến bậc thang xuống xe, cô đã nhìn thấy chiếc xe màu đen đã đỗ sẵn phía bên kia, thấy mọi người còn chưa tới nên ngồi trên xe đợi, hiện tại cả ba người mới thong thả mở cửa xe bước xuống.
Nam Tiêu Tuyết vẫn mặc bộ sườn xám màu xanh ngọc nhạt, nhưng để đề phòng bị nhận ra ở nơi công cộng nên nàng đang khoác một chiếc áo sơ mi mỏng rộng thùng thình bên ngoài, chỉ cài vài nút lỏng lẻo, hai vạt áo thắt lại ở ngay eo.
Mái tóc đen dài xõa tung nơi đầu vai, để lộ ra nửa vành tai vừa nãy An Thường đã nhìn thấy. Áo sơ mi làm cho phần dưới của sườn xám trông như một chiếc váy ôm sát đường cong từ eo xuống đôi chân thon dài, trên dưới tuy không cùng phong cách nhưng cũng không làm lu mờ được nét phong tình của nàng.
Cũng may là quán karaoke này cần phải là hội viên mới được vào, nên lượng người cũng không phải quá đông và hỗn tạp, lại nhờ vào trời tối không rõ ràng, Nam Tiêu Tuyết cũng không cần phải đội nón đeo khẩu trang gì cả.
Khi nàng bước đi, vòng eo thon khẽ lắc lư, cứ như là vẫn chưa thoát khỏi được khí chất của tinh phách, nhưng cũng không quá phô trương, chỉ có thể cảm nhận được vài nét mị hoặc ẩn dưới hình tượng trầm ổn thanh lãnh kia, từng dòng từng sợi lén lút chạy ra bên ngoài.
An Thường chỉ thoáng nhìn Nam Tiêu Tuyết một cái rồi lập tức xoay đi nơi khác.
Nhưng chỉ có cô biết bản thân bất quá cũng chỉ làm chuyện vô ích, tuy đôi mắt cô không nhìn vào nàng, nhưng vẫn tập trung cảm nhận bước chân Nam Tiêu Tuyết càng lúc càng tiến gần mình.
Ngọn đèn đường cao ngất phun ra những tia sáng cam cam như những hạt châu lấp lánh rơi giữa hai người. An Thường biết Kha Hành đang nói chuyện với mình, cô thật tình cũng không nhớ nổi nội dung là gì, nhưng vẫn phá lệ chủ động nói nhiều hơn một chút, lâu lâu còn cười rộ lên khoe ra hàm răng đều tắp với chiếc răng nanh không quá sắc bén.
Ngón tay siết lại, móng tay ấn sâu vào thịt lòng bàn tay.
Cô cảm thấy Nam Tiêu Tuyết đang nhìn cô, lại không dám chắc đó có phải chỉ là ảo giác của mình hay không. Nếu là thật, thì cô cũng muốn cho Nam Tiêu Tuyết nhìn thấy cảnh tượng cô nói cười vui vẻ với Kha Hành.
Để nàng hiểu, sự chú ý của cô cũng sẽ không chỉ xoay quanh nàng mà thôi.
Để nàng biết, xung quanh cô, không phải chỉ có mình nàng là đại minh tinh.
Cô thừa nhận, đây là một chút ích kỷ hèn mọn của bản thân.
An Thường nghĩ, nếu cô đã mạnh miệng lên án Nam Tiêu Tuyết lợi dụng mình, thì lúc này cô cũng có khác gì đâu, không phải cô cũng lợi dụng Kha Hành cho mục đích riêng của mình hay sao?
Lại còn tưởng rằng bản thân thanh bạch lắm.
Sự áy náy trỗi dậy khiến cho An Thường dần dần trở về trạng thái im lặng.
"An tiểu thư."
Giọng nói thanh lãnh vang lên làm An Thường khẽ hoàn hồn.
Cô nghĩ Nam Tiêu Tuyết có thể đang nhìn cô, nhưng cũng không ngờ nàng lại tự nhiên mở miệng gọi mình, giống như một cây cung vô hình kéo căng trong không khí đột nhiên bị rây đầy bột phấn, khiến sợi dây cung đang bồi hồi rung động chợt lộ ra rõ ràng trước mắt mọi người.
Những người khác vẫn còn trò chuyện đùa giỡn như trước, nhưng An Thường biết trên người bọn họ đã mọc ra hàng chục con mắt nhiều chuyện.
An Thường quay đầu lại, nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết vẫn còn cách một khoảng với cô, dáng đi lả lướt nhẹ nhàng.
Cô nói với Kha Hành: "Vậy cô đi vào trước đi."
Kha Hành cũng liếc nhìn Nam Tiêu Tuyết, không nói gì, chỉ gật đầu rồi quay đi.
Nam Tiêu Tuyết cùng với Thương Kỳ và Nghê Mạn đi đến từ phía bên kia của bãi đỗ xe, bởi vậy mới là những người cuối cùng đi vào, An Thường đứng trước cửa chính đợi bọn họ, những người khác lần lượt đi ngang qua người cô, ánh mắt ai ai cũng rất tò mò nhìn một cái, khiến cho cô có cảm giác bản thân hóa thành một viên đá nhỏ không ngừng bị cọ rửa trong dòng nước chảy xiết.
Cô không thể trấn tĩnh được, hai tay đút vào túi quần jeans, nhưng cũng không bước đi theo bọn họ. Chờ tất cả mọi người đã đi vào trong thì Nam Tiêu Tuyết mới đi đến bên người cô.
Rồi cứ thế trực tiếp đi ngang qua, một câu cũng không nói.
An Thường trơ trơ nhìn, trong nháy mắt chỉ còn mỗi mình cô đứng trước cửa chính, bầu bạn với ngọn đèn và ánh trăng. Ngón tay cô khẽ moi moi vải lót trong túi quần, rồi rút ra tăng tốc đi theo: "Này."
"Này!"
Lúc này Nam Tiêu Tuyết mới dừng chân ngoái đầu lại nhìn cô đầy lạnh nhạt.
Thương Kỳ cũng phóng tầm mắt tới đây, ánh mắt kia khiến cho guồng chân đang đi về hướng Nam Tiêu Tuyết của An Thường dần chậm lại.
Thương Kỳ và Nghê Mạn vào phòng trước, chỉ còn mỗi Nam Tiêu Tuyết đứng dọc hành lang, ngọn đèn trên tường khá mờ, hắt những tia sáng yếu ớt lên gương mặt trắng nõn của nàng.
Hình ảnh như vậy khiến cho khí thế quyết tâm chất vấn An Thường hơi xì xuống: "Nãy chị kêu tôi chi vậy?"
Nếu Nam Tiêu Tuyết không muốn trả lời, sẽ chỉ nói đơn giản kiểu "Thích thì gọi", hoặc dứt khoát hơn là "Chọc em thôi."
Mà nàng cũng không nói cả hai câu, chỉ hỏi lại: "Em nói thử xem?"
Bỏ lại An Thường, quay lưng lại theo chân Thương Kỳ đi vào phòng karaoke.
An Thường đứng gần cửa một chốc mới đi vào, trong phòng đặt bộ ghế đệm bọc da hình cung rất dài, ai nấy cũng đã chọn chỗ và yên vị hết rồi. Cô hơi không thoải mái với hoàn cảnh xã giao như thế này, cảm giác như đám đông sẽ tự động chia thành nhiều vòng tròn nhỏ hơn, mà cô cũng không thuộc về bất kỳ vòng tròn nào cả, vô tình lại càng lẻ loi không biết đi đâu về đâu.
Nam Tiêu Tuyết trầm mặc ngồi bên cạnh Thương Kỳ, cũng không buồn nhìn bất kỳ ai.
Kha Hành thì ngược lại, gọi cô vô cùng nhiệt tình: "An Thường, qua đây ngồi nè."
An Thường cười nói: "Thôi, bên đó đông lắm rồi."
Nói xong rảo bước đi đến bên cạnh hai cô gái cũng không thân quen lắm: "Cho hỏi, có ai ngồi ở đây chưa?"
"Chưa, cô ngồi đi."
Cô ngồi xuống, cách Nam Tiêu Tuyết một khoảng, cũng cách Kha Hành một đoạn.
Tính cách của Kha Hành trước giờ rất thân thiện, luôn luôn là tiêu điểm náo nhiệt trong đám đông, ngồi ở đâu gặp ai cũng có thể bắt chuyện rất thoải mái. Nam Tiêu Tuyết thì vốn đã không nói quá nhiều, nhưng Thương Kỳ đang ngồi cạnh nàng, thỉnh thoảng nói với nàng vài câu, nàng cũng đơn giản gật đầu hoặc lắc đầu đáp lại, nhìn cũng không quá lạc lõng.
Chỉ có mình An Thường, yên lặng ngồi ở đó, không hề trò chuyện với ai cả. Ngồi ngồi một chút thì lại trầm tư tự hỏi, sao tôi lại chui vào chỗ này làm gì chứ?
Người hướng nội quen ở một mình, mỗi lần đi cùng với đám đông đều cần rất nhiều dũng cảm cố gắng, nhưng thường là chỉ có thể thất bại quay về.
Cô thật sự cũng không biết nói cái gì, nên cũng mặc kệ không quan tâm nữa, hai tay đặt trên đùi nhìn chằm chằm vào từng dòng chữ liên tục lướt qua trên màn hình TV.
Có người đang hát một bài hát rất cũ, "Sau này":
"Trong đêm tối vĩnh hằng đó
Giữa mùa hè năm mười bảy tuổi,
Đêm mà anh đã hôn em.
Khiến cho khoảng thời gian sau này
Mỗi khi em nhớ lại,
Đều chỉ nhớ đến bầu trời đầy sao khi đó..."
Mười bảy tuổi.
An Thường rủ mắt nhìn vào đầu móng tay của mình.
Hồi đó cô đi học sớm một năm, lúc thi đậu vào đại học Thanh Mỹ cũng chưa qua 18 tuổi.
Lần đầu tiên cô gặp Nhan Linh Ca như thế nào nhỉ? Bầu trời hôm ấy có ánh sao không?
Làm gì có chuyện lãng mạn như phim thần tượng vậy được. Cô vẫn nhớ rất rõ đó là một buổi chào đón tân sinh viên, khí trời đầu giờ chiều rất ác liệt, nắng nóng đến mức thiếu điều làm cho ba hồn bảy vía của con người cũng bốc hơi tan hết qua lỗ chân lông.
Nhan Linh Ca là trưởng bộ phận, cầm một phần đơn đăng ký đưa cho cô: "Bạn học, điền vào đơn này."
An Thường cầm lấy, nhìn thấy trên cánh tay của mình dính đầy mồ hôi. Khi đó cô mới vừa tới Bội Thành nên không quen với khí hậu, bao nhiêu năm trôi qua, bây giờ quay về quê xưa lại cũng không quen với khí hậu Ninh Hương.
Mười bảy tuổi là chuyện rất xa xôi, mà Nhan Linh Ca cũng chưa từng hôn cô.
Bài hát kết thúc, mọi người vỗ tay rần rần, An Thường cũng làm theo.
Phía Nam Tiêu Tuyết đang ngồi lại khá yên lặng, nhất định là Nam Tiên lười chả muốn vỗ.
Cửa phòng lúc này bị đẩy ra, một nam diễn viên ôm một hộp giấy đi vào: "Bánh ngọt tới rồi đây."
Nhân vật chính của bữa tiệc cười nói: "Vừa rồi không phải mới ăn ở phim trường hả?"
"Cái đó không tính, không khí quá nghiêm túc, điều ước của cô chắc cũng chỉ liên quan tới công việc thôi, lại ước thêm một lần đi."
"Có ai mang theo bật lửa không?"
"Tôi tôi tôi."
"Ơ, không phải hôm trước cậu mới nói đang cai thuốc hả?"
"Tôi cầm bật lửa để đốt giấy tiền vàng bạc không được hả?"
"Haha ai tin chết liền..."
Không khí ồn ào náo nhiệt, mọi người lần lượt đứng lên vây xung quanh bàn.
An Thường đứng tít bên ngoài, nhìn Nam Tiêu Tuyết ngồi không nhúc nhích.
"Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday dear..."
Khúc hát mừng sinh nhật quen thuộc lại vang lên, An Thường vỗ tay hòa theo, nhưng đuôi mắt lại khẽ liếc qua góc kia. Ở góc độ này, vì bị nhiều người che chắn nên cô không nhìn được gương mặt của Nam Tiêu Tuyết, chỉ có thể nhìn thấy bả vai thon gầy, ngay cả những đường may đường chỉ trên chiếc áo sơ mi xanh da trời cũng ngập tràn lạnh lùng.
"Ước đi! Ước đi! Ước đi!"
Cô gái kia đan hai tay lại với nhau đặt trên trán ước nguyện: "Hy vọng người tôi yêu thích cũng yêu thích tôi."
"Đồ ngốc! Cô nói ra sẽ không linh nghiệm đâu."
Cô gái mở mắt cười phản bác: "Nếu không nói lớn một chút, lỡ thần linh không nghe thấy rồi sao?"
"Wowwww, thành tâm như vậy luôn, thực sự rất thích người ta hả?"
Cả đám người cực kỳ ồn ào.
"Nhưng mà điều ước này của cô cũng quá xa xỉ rồi. Người mình yêu cũng yêu mình, chậc."
"Đồ bi quan!"
"Chớ chả lẽ không đúng hả?"
An Thường yên lặng tán thành: đúng, thật sự là một nguyện vọng rất xa xỉ.
Người mình yêu thích cũng thích lại mình, là một việc rất khó xảy ra.
"Được rồi, tới giờ tặng quà rồi."
"Mọi người định tặng thật sao? Tôi thấy ngại lắm."
Có người cười mắng: "Ngại mà cô còn nhiệt tình giơ tay nhận làm gì? Miệng thì bảo không cần, tay thì không ngừng gom hàng."
Mọi người lũ lượt tặng quà. An Thường vốn tưởng chỉ có nửa tiếng, mọi người cũng sẽ tặng vài món nho nhỏ thôi. Không ngờ rằng từng món bày ra đều kiểu: bút máy đắt tiền, máy pha cà phê di động, bộ dụng cụ trang điểm xa xỉ.
Món nào món nấy cũng đều có giá trị khá cao, nói cho dễ mường tượng hơn là, từng món ở trong này đều mắc hơn một tháng lương của An Thường.
An Thường vốn đứng tận ngoài rìa vòng tròn, nhìn một chốc lại đột nhiên cảm giác được món quà sinh nhật của mình thật không đáng giá chút nào. Vậy thì thôi giả điên khỏi tặng được không? Nếu cô giữ im lặng không lên tiếng, thì chắc cũng không ai để ý đâu ha.
Cô lui về sau hai bước, bị đám người vui cười náo nhiệt ngăn cách ra bên ngoài.
Lúc này, một giọng nói thanh lãnh quen tai vang lên: "An tiểu thư vẫn chưa tặng quà kìa."
Trong phút chốc, tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang hướng An Thường đang đứng.
An Thường: ...
Nam Tiêu Tuyết là đang cố ý chơi cô sao? Gần đây mình có làm chuyện gì đắc tội bà chị này không?
Do mình không chịu phối hợp giúp đỡ Nam Tiêu Tuyết nhập diễn hả? Hoặc giả là hôm kia mới giành cục thịt bò hầm với nàng? Hay là tại mình không đồng ý thêm wechat của nàng?
Kể ra mới thấy, thì ra cũng không ít "tội" đâu.
Chủ nhận bữa tiệc hôm nay thấy cô đứng bất động, cũng biết cô hướng nội, nên chủ động cười hỏi: "Cô tặng tôi cái gì vậy nè?"
An Thường nhất thời do dự.
Nam Tiêu Tuyết lại mở miệng: "Tôi nghĩ món quà của An tiểu thư, có khả năng sẽ mang nhiều bản sắc của Ninh Hương lắm đó."
Nàng nói tới vậy rồi thì An Thường cũng chỉ có thể nghiến răng một cái rồi xoay người, lấy một gói quà từ trong túi vải ra đưa cho người ta: "Tặng cô nè, sinh nhật vui vẻ."
Món cô tặng chính là một cái khăn quàng cổ được may từ vải bông in hoa nhuộm xanh thủ công của Ninh Hương.
Quả thật là món có giá rẻ nhất trong tất cả các món, còn chưa nói tới kiểu dáng còn lỗi thời nữa, nếu mục đích của Nam Tiêu Tuyết là khiến cho cô bị bẽ mặt trước mọi người, thì có lẽ nàng đã thành công rồi.
Người kia mở ra bọc giấy, An Thường có chút khẩn trương.
Một góc vải bông xanh hơi lộ ra, cả tấm khăn quàng cổ theo trọng lực trượt ra ngoài, Nam Tiêu Tuyết liếc mắt nhìn, thản nhiên đệm thêm một câu: "Chờ đến khi quay xong kịch múa rời Ninh Hương, thì đây cũng là một đồ lưu niệm không tệ nha."
Cô gái trẻ yêu thích đến mức trực tiếp choàng lên cổ: "Tôi cảm thấy rất đẹp."
"Lúc trước còn nghĩ đến khi rời khỏi Ninh Hương tôi sẽ mua một cái cho bản thân, cảm ơn nha An Thường."
Thái độ của cô ấy cũng không giống đang nói chuyện giả lả khách sáo.
An Thường thở phào: "Không có gì."
Cô gái kia ôm hết tất cả các món quà: "Cảm ơn mọi người rất nhiều, chi phí ca hát ăn uống đêm nay cũng không cần phải báo cho đoàn phim, để tôi mời mọi người."
"Nhiều quà quá ôm không hết, để tôi mang ra xe trước đã."
An Thường thấy cô ấy ôm quà khá vất vả: "Để tôi giúp cô."
Cũng không phải bản thân quá tốt bụng lương thiện gì, chỉ là ngồi ở đây cũng không biết nói gì cả, chẳng thà đi giúp người khác.
"Được, cảm ơn cô."
An Thường lấy đi một nửa phần quà trên tay cô ấy, cùng nhau đi ra ngoài.
"Cảm ơn cô nha An Thường." Người bên cạnh lại nói lần nữa: "Tôi thật sự rất thích chiếc khăn choàng này."
"Món quà của tôi cũng không thể sánh bằng những món người khác tặng." An Thường tạm dừng: "Chỉ là, hình như Nam tiểu thư chưa nói chúc mừng cô."
Những câu này cô đã cố nhịn từ nãy tới giờ, vẫn là nhịn không được nói ra. Không phải vì vừa nãy Nam Tiêu Tuyết lên tiếng khiến cô trở thành tâm điểm của mọi người, dù gì cũng nhờ câu nói kia đánh vỡ sự tự ti của cô, cô mới có thể thuận lợi tặng quà.
Nam Tiêu Tuyết đang giúp mình sao?
Cô cũng không dám hoàn toàn tin tưởng nhận định của mình, bởi vì người kia vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo, ngay cả đi dự tiệc sinh nhật của người ta mà cũng không buồn nói một câu chúc phúc mà.
Tự nhiên làm cô bao đồng bức xúc thay người ta.
Ngươi kia nghe vậy cười nói: "Có phải cô cảm thấy tính cách của Nam Tiên quá lạnh lùng hay không? Kỳ thật, nếu cô ở cạnh nàng lâu hơn một chút, thì sẽ biết nàng cũng không phải như vậy."
"Tất nhiên, ý tôi không phải là nàng không lạnh lùng hay gì cả, nàng lúc nào cũng như tảng băng cả, thậm chí chúng tôi còn thường hay đùa rằng nơi nào có Nam Tiên nơi đó không bao giờ cần tới điều hòa vào mùa hè, đỡ tốn tiền điện. Chỉ là tiếp xúc với nàng lâu dài sẽ không thấy nàng lạnh lùng không có tình người đến thế. Cô có biết sao tôi có thể trở thành một diễn viên múa không? Năm tôi đi thi á, những động tác vũ đạo Nam Tiên từng thực hiện đã trở thành phiên bản xuất sắc tiêu chuẩn nhất từng thấy, nên được học viện mang ra làm quy chuẩn để chấm điểm cho thí sinh."
"Tôi đến từ một vùng quê nghèo, thi đậu rồi nhưng cũng không đủ tiền đóng học phí, lúc đó chính là Nam Tiên nhờ người giúp tôi đóng tất cả các khoản học phí cần thiết."
An Thường có hơi bất ngờ. Cô cũng không ngờ tới Nam Tiêu Tuyết lại làm như vậy.
Đương nhiên, nếu dựa vào tính cách của Nam Tiêu Tuyết, nàng sẽ đơn giản giải thích "Tôi không muốn lãng phí một mầm giống có tiềm năng của giới múa cổ điển", thậm chí ở trong tư tưởng nàng cũng thật sự chỉ vì như vậy thôi.
Hai người cất hết quà định quay về, điện thoại trong túi An Thường khẽ rung một cái. Cô cầm ra nhìn thử thì thấy đó là tin nhắn từ Nghê Mạn: [Nếu em chịu add wechat của tôi, thì tôi đã không cần mượn điện thoại của người khác nhắn cho em rồi.]
---
Miệng An tiểu thư la ghét nhưng lòng An tiểu thư lại mê :">
Chúc mọi người năm mới vui vẻ. Chúc tất cả đều có một năm 2024 như ý và đạt được ước nguyện. Vui chơi nhớ phải giữ gìn bản thân an toàn và khỏe mạnh nha mọi người. Cảm ơn mọi người luôn ủng hộ mình, mình rất cố gắng đó, mỗi ngày đều gõ gõ, nhưng mà một chương gõ hoài sao hổng thấy hết kì quá :)) Giờ mới thấy bội phục các bạn tác giả và editor đăng chương liên tục. Sau bộ này chắc mình cũng chạy luôn :))
(1) Mạn Đà La Hoa là tên gọi khác của hoa bỉ ngạn trắng, ý nghĩa là "hoa của cõi Phật", tượng trưng cho vô dục vô cầu, vô bi vô khổ. Ngoài ra, thì bỉ ngạn đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa, loài hoa được tin là mọc trên đường đi xuống hoàng tuyền. Hoa bỉ ngạn khi có lá thì hoa không nở, khi hoa nở thì không thấy lá. Mọi người có thể tìm đọc những câu chuyện tương truyền về hoa bỉ ngạn. Quan trọng là, củ của cây bỉ ngạn có độc có thể gây hại tới hệ thần kinh nha mọi người.
Nguồn ảnh: F20Beauty
(2) Hoa cam này là từ cây cam đắng ( tên khoa học là Citrus aurantium), không ăn được (vì đắng với chua lắm á), nhưng hoa của cây cam này thường được dùng làm tinh dầu, cho mùi thơm của cam, thanh mát dịu ngọt, có nhiều tác dụng như an thần, đẹp da, trị bệnh đường ruột, giữ ấm, diệt khuẩn,... Tinh dầu hoa cam trong tiếng Anh được gọi là Neroli Essential Oil.
"Nguồn gốc của loại tinh dầu này bắt đầu từ cô công chúa vùng Neroli, cái tên hiện tại gắn liền với câu chuyện này. Cây cam đắng được trồng ở Châu Phi và một số nước vùng nhiệt đới của Châu Á. Sau khi chính chiến, đội quân Thập Tự Chinh Ý đã mang loại tinh dầu này về tặng cho các bậc quân vương. Sau đó một nàng công chúa xinh đẹp vùng Neroli của nước Ý đã sử dụng nó để tắm và ướp hương các phụ kiện của mình. Từ đó loại tinh dầu này trở thành một trào lưu và được giới quý tộc săn lùng."
Nguồn: https://gani.webflow.io/blog/tinh-dau-hoa-cam
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top