Chương 58

Chương 58

Hai người sau khi ăn xong cũng đã gần 10 giờ tối, Mạc Du Tâm suy nghĩ một chút nói với Tô Ngữ Băng: "Ngữ Băng, giờ này ký túc cũng đóng cửa rồi, hay là chúng ta đi mướn phòng đi?"

Tô Ngữ Băng đang uống nước, xém chút bị lời Mạc Du Tâm nói làm cho sặc, nàng họ nhẹ hai tiếng đánh giá người trước mặt, muốn xem Mạc Du Tâm có phải cố ý nói như vậy không? lạ thấy sắc mặt Mạc Du Tâm ở đối diện lại thản nhiên, nghi ngờ trả lời: "được, đành vậy thôi."

Mạc Du Tâm đứng dậy tính tiền, Tô Ngữ Băng còn đang quan sát bóng lưng của Mạc Du Tâm, người này đôi khi nói chuyện thực sự rất dễ gây hiểu lầm cho người khác.

Vài phút sau Mạc Du Tâm đã quay lại, cười một cái với Tô Ngữ Băng nói: "chúng ta đi thôi."

Tô Ngữ Băng gật đầu cầm đồ của mình theo Mạc Du Tâm đi ra, hơn 10 giờ tối, đã không còn khô nóng như ban ngày, hai người trên đường đi tới gần trường học,

Gần đại học Tây Ninh có không ít khách sạn, Mạc Du Tâm suy nghĩ một hồi sau đó dẫn Tô Ngữ Băng đến khách sạn lần trước.

"Ngữ Băng, hay là chúng ta đến khách sạn lần trước nha, chỗ đó nhìn cũng sạch sẽ."

Tô Ngữ Băng đột nhiên đỏ tai, Mạc Du Tâm nói vậy có khác gì hai người bình thường đi mướn phòng đâu chứ? rõ ràng chỉ có một lần đó, nàng nghi ngờ nhìn Mạc Du Tâm, thấy bộ dạng người kia bình thường, không thể làm gì khác hơn là đáp: "được, vậy đi chỗ đó đi."

Rất nhanh hai người đến khách sạn lần trước, nhân viên ở quầy tiếp tân thấy hai người thì ngẩn ra, hắn đối với cặp tình thân có giá trị nhanh cao này ấn tượng rất sâu, hai người có nhiều phòng mướn, nhưng quan trọng lại là phòng nhỏ.

"Chào quý khách, xin hỏi quý khác cần gì?" tiểu ca trước quầy tiếp tân lễ phép hỏi.

Mạc Du Tâm thẳng thắn trả lời: "mướn phòng."

Các nàng đến trễ như vậy nhất định là mướn phòng rồi, vậy mà còn hỏi?

Tô Ngữ Băng đứng sau lưng cô đỏ mặt, Mạc Du Tâm nói vậy với mình còn chưa tính, sao lại dám nói vậy với người ngoài chứ? cái này thật dễ khiến người khác hiểu lầm mà.

Nghĩ một chút, Tô Ngữ Băng đưa tay nhéo hông Mạc Du Tâm một cái.

Ai ngờ Mạc Du Tâm liền nắm tay mình, quay đầu ủy khuất nói với mình, "ah, Ngữ Băng, đau quá."

Chính mình không có dùng lực a? Tô Ngữ Băng rút tay về, trừng Mạc Du Tâm, nhíu mày nói: "tôi không có dùng sức, hơn nữa bị đau cúng đáng đời." ai kêu người này nói chuyện mà không để ý gì hết, toàn nói mấy lời khiến người ta hiểu lầm không à.

Mạc Du Tâm thấy mình làm nũng không có lợi ích gì, không thể làm gì khác hơn là quay mặt nói với nhân viên tiếp tân đặt phòng, tiểu ca trước mặt nhìn mình và Tô Ngữ Băng cười cười, Mạc Du Tâm bị nụ cười này làm cho khó hiểu.

Nhưng mà cũng không để ý tới, ra ngoài nửa ngày đúng là cũng đã mệt mỏi, Mạc Du Tâm nói với tiểu ca tiếp tân: "còn phòng có giường lớn không? tôi cần hai phòng có hai giường lớn."

Tô Ngữ Băng nghe nói một phòng trong lòng hoảng hốt, nhưng nghe tới hai giường lớn thì trong lòng bình tĩnh lại, nghĩ một chút cần hai cái giường lớn cũng không cần lắm, dù sao một phòng đã 200 tệ rồi, hai phòng là 400 tệ, mình làm thêm một hai ngày mới kiếm đủ số tiền đó.

Trước kia nàng chắc chắn sẽ không nghĩ đến chút tiền này, nhưng hiện tại nàng biết kiếm tiền không hề dễ dàng, muốn tiết kiệm tiền cho Mạc Du Tâm, thẳng thắn thò đầu từ phía sau Mạc Du Tâm ra nói: "không cần hai phòng đâu, một phòng nhỏ là được rồi."

Mạc Du Tâm sợ là Tô Ngữ Băng không muốn ở cùng phòng với mình, nên mới mướn hai phòng, nhưng mà nếu Tô Ngữ Băng thấy ở một phòng không sao, vậy thì cô cũng không sao.

"Vậy được, vậy mướn một phòng." Mạc Du Tâm nói rồi đưa thể căn cước ra.

Trong lòng tiểu ca tiếp tân hô to cặp tình nhân này thật tình thú a, còn nghe nhau mướn phòng nhỏ, nhưng mà Omega kia cũng hay xấu hổ chỉ dám đứng sau lưng Alpha nhà mình.

Trả tiền xong, Mạc Du Tâm cầm thẻ mở cửa phòng cùng Tô Ngữ Băng đi tới thang máy.

Khác với lần trước Tô Ngữ Băng uống say, Mạc Du Tâm cảm thấy quan hệ hai người hiện tại, tối nay ngủ cùng sẽ khá lúng túng, nên ở trong thang máy cũng tìm cách nói chuyện với Tô Ngữ Băng: "Ngữ Băng, khách sạn này nấu đồ ăn sáng khá ngon, sáng mai chúng ta đến phòng ăn chỗ này ăn sáng nhé."

Tô Ngữ Băng cười như không cười nhìn Mạc Du Tâm: "bữa sáng lần trước là cô quét mã trả tiền cho tôi sao?"

Mạc Du Tâm lúng túng xoa tay giải thích: "lần trước mình sợ bạn không chịu ăn đồ mình mua, cho nên mới bảo bạn trả tiền cho mình, mình không có ý gì khác."

Tô Ngữ Băng suy ghĩ một chút rồi gật đầu, "cho nên tôi phải cảm ơn cô vì đã lấy tiền của tôi sao?"

Mạc Du Tâm vội khoát tay nói: "không phải, không phải, do lần trước mình không tốt, không giải thích rõ với bạn."

"Lần trước tôi tức muốn chết, vừa tỉnh dậy đã thấy cô nên bực mình rồi, sau đó cô mua đồ ăn sáng đưa cho tôi còn đòi tiền, tôi còn bực hơn, nghĩ thầm cô đúng là nữ cặn bã chỉ biết moi tiền." Tô Ngữ Băng buồn cười nghĩ đến chuyện lúc đó.

Mạc Du Tâm nghe Tô Ngữ Băng kể lại cũng bị cách làm của mình chọc cho cười, khi đó cô còn tưởng mình thông minh, nếu không sao kiếp trước có thể sống độc thân đến 30 chứ, xem ra không phải là không có nguyên nhân.

"Ngữ Băng, nói thật, nếu không phải hôm nay bạn nói cho mình biết, mình còn tưởng rằng mình rất thông minh a, cười ngạo rồi." Mạc Du Tâm càng nghĩ càng cảm thấy bản thân buồn cười.

"Thông minh cái quỷ, cô còn cười." Tô Ngữ Băng tức giận muốn đánh Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm tránh trong hành lang, cô phản ứng vốn nhanh, hơn nữa còn biết võ, Tô Ngữ Băng cũng không đánh được cái nào, không chú ý dưới chân liền vấp phải thảm trải bên dưới, Tô Ngữ Băng liền ngã nhào vào ngực Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm vội ôm người lại, vừa cười ôn nhu vừa dỗ nói: "được rồi, được rồi, mình không chạy, để Ngữ Băng thoải mái đánh được không?"

Tô Ngữ Băng nghe vậy tai liền đỏ lên, bộ dạng Mạc Du Tâm nhỏ nhẹ nói với mình, nghe như đang dỗ dành bạn gái, hơn nữa lúc này mình đang bị Mạc Du Tâm ôm vào ngực, trên mặt Tô Ngữ Băng cũng có chút ửng đỏ, chống hông Mạc Du Tâm muốn đứng dậy.

Đúng lúc này, bên cạnh có cửa phòng vừa mở, một dì hơn 40 tuổi nhìn hai người ôm nhau ở hành lang nói: "không phải chứ, hai đứa còn trẻ làm gì mà gấp vậy? muốn thân mật thì về phòng rồi làm a, ở hành lang ồn ào như vậy ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi a."

Tô Ngữ Băng vốn muốn thoát khỏi người Mạc Du Tâm, kết quả bị dì này cắt ngang, hơn nữa tay Mạc Du Tâm còn để trên lưng nàng, nhất thời không đứng dậy được, còn duy trì tư thế ôm nhau với Mạc Du Tâm, lúc này bị dì hiểu lầm, Tô Ngữ Băng đỏ hết cả mặt, liền chôn mặt trên vai Mạc Du Tâm không dám nhìn ai, hai tay xấu hổ siết chặt vạt áo thun của Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm nghe bà dì nói vậy, cũng hiểu ra mình và Tô Ngữ Băng ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi, liền áy náy nói: "thật ngại quá dì à, cháu quên mất là 10 giờ hòn rồi, xin lỗi, chúng cháu về phòng đây, dì cũng nghỉ sớm đi."

Tay không đánh người mặt phải tươi cười, bà dì thấy Mạc Du Tâm lễ phép, cười một cái nói: "được, hai đứa mau về phòng đi, cô xem kìa, bạn gái cô xấu hổ lắm rồi đó."

"Dạ, chúng cháu đi trước đây." Mạc Du Tâm cười cười với bà dì.

Bà dì nhìn hai người ôm nhau rồi đóng cửa lại.

Mạc Du Tâm tròng mắt ôn nhu nhìn Tô Ngữ Băng trong ngực, Tô Ngữ Băng ngoan ngoãn nằm trong ngực mình thật đáng yêu? hơn nữa còn mềm mềm thơm thơm thật thoải mái.

Mạc Du Tâm nghĩ tới mình vừa suy nghĩ, vội lắc đầu, nếu để Tô Ngữ Băng biết mình muốn ôm nàng, chắc mình sẽ không có kết quả tốt.

Nhưng bộ dạng Tô Ngữ Băng mềm mềm thơm thơm như vậy trước kia chưa từng thấy, nhịn không được lại nhìn thêm, ôn nhu dỗ dành Tô Ngữ Băng còn đang trong ngực mình: "Ngữ Băng, chúng ta về phòng thôi."

Tô Ngữ Băng lúc này cũng chậm lại, nghĩ mình còn đang ở trong ngực Mạc Du Tâm, vội đẩy hông Mạc Du Tâm một cái, từ trong lòng Mạc Du Tâm thoát ra, đuôi mắt nàng còn còn chút uẩn sắc chưa tan, cả người dính vào không như bình thường.

Nhất thời Mạc Du Tâm cũng quên chuyện khác, cứ vậy nhìn chằm chằm Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng vốn đang xấu hổ, còn bị người trước mắt nhìn chằm chằm như vậy, tai vừa hạ nhiệt lại đỏ lên, thấy mình trừng Mạc Du Tâm nhưng Mạc Du Tâm lại không có phản ứng gì, liền vỗ Mạc Du Tâm một cái, "nhìn cái gì?"

Mạc Du Tâm mới hồi hồn, bị Tô Ngữ Băng bắt được liền có chút ngại ngùng, cũng may da mặt cô dày hơn Tô Ngữ Băng, vội vàng dựa theo suy nghĩ trong lòng nói với Tô Ngữ Băng: "trước kia chưa từng thấy bạn như vậy, nên nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần."

Mạc Du Tâm nói thật, nhưng lời vào tai Tô Ngữ Băng lại bị thay đổi ý nghĩa, ban đầu nàng còn xấu hổ, kết quả người này nói thẳng ra, Tô Ngữ Băng hiện tại thấy hối hận, giờ muốn xuống lầu trả phòng còn kịp không?

Vì che giấu xấu hổ của mình, Tô Ngữ Băng trừng mắt hung ác với đầu sỏ gây chuyện, đẩy Mạc Du Tâm một cái, "cô đừng đứng đây nói nhảm nữa, mau đi mở cửa đi."

Mạc Du Tâm cảm giác Tô Ngữ Băng đang xù lông, cô không dám động, vội ngoan ngoãn nghe lời mở cửa, "được rồi Ngữ Băng, vào thôi."

Mạc Du Tâm tự tay mở cửa phòng 716, cắm thẻ vào khe mở cửa, bật đèn phòng lên, Tô Ngữ Băng theo sau lưng cô vào phòng, thuận tiện đóng cửa lại.

Mạc Du Tâm mang giày cao gót dự tiệc tới hơn nửa ngày lúc này cũng đã mệt mỏi, ném túi lên giường, lền nằm lên cái gường gần cửa sổ, ngửa đầu nhìn về phía Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng thay dép, cất túi của mình đi, xoay người thì thấy Mạc Du Tâm đang nhìn mình, vội dời ánh mắt đi.

Sau đó Tô Ngữ Băng nghe thấy âm thanh của người kia, "Ngữ Băng, bạn tắm trước hay mình tắm trước?

Tô Ngữ Băng đưa mắt thấy người kia đang nằm trên giường, mặt cười cười nhìn mình.

Tô Ngữ Băng cắn răng, cầm cái gối trên giường mình ném về phía Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm bị ném không kịp tránh, chân tay luống cuống tiếp gối Tô Ngữ Băng ném tới, có chút ủy khuất nói Tô Ngữ Băng: "sao lại ném mình vậy?"

Tô Ngữ Băng kéo chăn trên giường mình, trừng Mạc Du Tâm, "muốn tắm thì tắm nhanh đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Mạc Du Tâm cũng rất ủy khuất a, cô chỉ hỏi ai tắm trước mà thôi đã bị Tô Ngữ Băng ném gối ôm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top