Hai.
Phác Hiếu Mẫn không có chút sức lực mà mở mắt ra, có lẽ là nỗi hiếu kỳ trong lòng đã thúc đẩy nó làm động tác này, nó đột nhiên cảm thấy mong đợi với hết thảy những thứ sau khi tỉnh dậy.
Là vậy sao, thật sự là mong đợi sao, Phác Hiếu Mẫn lần nữa phản bác lại cảm nhận nội tâm của mình.Nó cảm giác được mùi hôi thối trên thân thể mình không còn nữa, nó cảm giác được da đầu của mình không còn khó chịu không còn ngứa ngáy nữa, rất nhiều cảm giác đều không giống nhau.
"Tỉnh rồi?" Giọng nói quyến rũ đó vang lên bên tai nó, Phác Hiếu Mẫn không có cách nào mà sao lãng, thân thể nó không cho phép loại bỏ âm thanh nghe được này. Phác Hiếu Mẫn bị lời nói đó đánh thức, mơ màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy đây là một nơi đào hoa hay thậm chí là thiên đường.
"Ngươi tên là gì?" Cái giọng nữ đó không có cho Phác Hiếu Mẫn tham quan căn phòng này, lại đưa ra một câu hỏi.
"Phác Hiếu Mẫn." Phác Hiếu Mẫn nằm ở trên thứ đồ mềm mềm, một cử động cũng không dám , tựa như một người đầu gỗ ngoan ngoãn nằm đó, chờ đợi một mệnh lệnh kế tiếp.
Tuy nhiên, ánh mắt của nó đã không khống chế được mà nhìn chằm chằm trên người nữ nhân đã mang nó đến một thế giới hoàn toàn khác.
Động tác giơ tay nhấc chân đó đều là của một nữ nhân mị hoặc, thậm chí đung đưa mái tóc nâu lại như nhiên đến thế, sợi tóc mềm mại theo thân thể nữ nhân đó mà chuyển động.
Phác Hiếu Mẫn nhìn thấy đôi mắt quyến rũ của nàng, đó là một đôi mắt giá rét đóng băng lòng người, hẹp dài mà thần bí, lạnh buốt và bất khả xâm phạm.
"Nghe cũng không tệ." Âm thanh của nàng cũng lạnh lẽo y hệt người nàng, giống như không thể lên thêm nữa.
Phác Hiếu Mẫn ngược lại cho rằng, nữ nhân như thế hẳn là phải có một âm thanh tuyệt vời như vậy.
"Ngươi biết ta tên là gì không?" Nữ nhân kia đem Phác Hiếu Mẫn từ chỗ mềm mại đứng dậy, vừa bắt lấy mái tóc của Phác Hiếu Mẫn, động tác cực kỳ mê hoặc.
"Không biết." Phác Hiếu Mẫn trung thực trả lời, chẳng qua là nó bắt đầu cảm thấy, không nên đối diện với ánh mắt cao thâm khó lường của nữ nhân này.
Phác Hiếu Mẫn từ từ hạ thấp đầu xuống.
"Ngẩng đầu." Giọng điệu ra lệnh của nữ nhân kia cũng làm người ta mê mẩn đến vậy, Phác Hiếu Mẫn vừa nghe thấy lời như vậy lập tức ngẩng đầu theo phản xạ.
"Ta tên là Phác Trí Nghiên, chủ nhân của ngươi." Phác Trí Nghiên cười quỷ mị, ngón tay thon dài ma sát trên gương mặt của Phác Hiếu Mẫn.
Phác Trí Nghiên? Cái tên nghe thật hay.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top