Chương 63
Chương 63
“Ô ——”
Âm thanh chói tai của tiếng huýt gió quanh quẩn trong dãy núi, tiếng quỷ khóc sói gào mang theo âm thanh vọng lại liên tiếp, khiến mọi người cảm thấy toàn thân nổi hết da gà.
Tiếng kêu to không ngừng này kéo dài gần mười lăm phút, âm thanh ngày càng tăng, vang vọng khắp núi rừng, dường như toàn bộ dãy núi cũng đang rung chuyển trong tiếng kêu ấy. Những cơn sóng âm mạnh mẽ thậm chí khiến một vài viên đá nhỏ rơi xuống, tạo ra âm thanh va chạm khiến người ta rùng mình.
Mọi người không tự chủ được mà che tai lại, loại âm thanh làm người ta hoảng sợ này khi nghe nhiều sẽ khiến họ cảm thấy sợ hãi sâu sắc, mấy nữ hài tử sắc mặt đều có chút tái nhợt. Đặc biệt là Ngụy Y Linh, nàng có giác quan thứ sáu nhạy bén hơn người, lúc này chịu tổn thương cũng lớn nhất.
Tiếng kêu to từ từ lắng xuống, mặc dù không có lực sát thương trực tiếp, nhưng trong dãy núi này, âm thanh đó thực sự khiến người ta cảm thấy như thiên uy đang đè nén.
“Này hẳn là âm thanh truyền ra từ Kinh Khủng Bi Khiếu huyệt động. Nếu ở bên trong huyệt động mà phát ra âm thanh lớn như vậy, e rằng chúng ta sẽ bị điếc.” Lục Hi nói với vẻ mặt khó coi.
Dịch Quân, không gian ma pháp sư của đội Sĩ cấp số 4, nói: “Đúng là vấn đề lớn. Không gian ma pháp của ta có thể làm giảm âm thanh ở một mức độ nhất định, nhưng cần tiêu hao linh lực liên tục, e rằng không kéo dài được. Trong năm phút ta còn có thể duy trì, nếu không tính đến tiêu hao quá mức thì ta có thể duy trì khoảng mười phút.”
Long Hạo Thần gật đầu: “Còn ai có khả năng ngăn chặn âm thanh nữa không?”
Mọi người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Ngụy Y Linh lên tiếng.
“Ta có một vài lá ngăn cách phù, có thể ngăn chặn một phần âm thanh.” Ngụy Y Linh nói, “Nhưng thời gian có hạn, mỗi lá ngăn cách phù chỉ có thể duy trì nửa giờ.”
Long Hạo Thần gật đầu: “Vậy đi thôi, chúng ta trước tiên tìm được huyệt động đã. Chừng nào còn chưa có giải quyết được âm thanh này, chúng ta không thể vào bên trong.”
Xuống núi tự nhiên nhanh hơn lên núi, chỉ mất thêm nửa canh giờ, họ đã tới một sườn núi khác bên khe núi.
Thế nhưng, họ vẫn chưa nhìn thấy ngọn núi có huyệt động.
Khi họ bắt đầu tìm kiếm Kinh Khủng Bi Khiếu huyệt động, tiếng kêu to lại một lần nữa vang lên.
Vì khoảng cách gần, khi tiếng kêu xuất hiện, tất cả mọi người cảm thấy đầu óc chóng mặt, vội vã tụ tập lại với nhau, từng người thúc giục linh lực bảo vệ tai, cố gắng ngăn chặn sóng âm khủng khiếp này.
Nhưng âm thanh rõ ràng không dễ bị ngăn chặn như vậy, cường độ sóng âm không chỉ xâm nhập qua thính giác mà còn tạo ra chấn động mãnh liệt lên cơ thể họ. Linh lực trong cơ thể họ bị tiêu hao do chấn động này.
Âm thanh rõ ràng tăng cường, nhưng vẫn chưa tới mức hoàn toàn không thể chịu đựng, cuối cùng, âm thanh gầm rú mạnh nhất bùng nổ trong những tiếng vang quanh dãy núi.
Đúng lúc này, đột nhiên, vài đạo thân ảnh xuất hiện từ những tảng nham thạch cách họ khoảng 50 mét, từng người đều che tai lại, giống như đang chạy trốn.
“Ác Ma?”
Người đầu tiên chui ra là một con đại Ác Ma, theo sau nó là hai tên Ác Ma thuật sĩ mảnh khảnh, mặc áo dài, tay cầm pháp trượng màu đen. Còn sau lưng là năm, sáu con tiểu ác ma.
Những tiểu ác ma trông thê thảm, máu đen chảy ra từ miệng và khóe mắt, hiển nhiên không chịu nổi tiếng gầm mạnh mẽ từ Kinh Khủng Bi Khiếu huyệt động.
Khi Ác Ma vừa xuất hiện, Thải Nhi liền biến mất, những Ác Ma rõ ràng đều rất yếu ớt, không thể ngăn cản được sự tấn công sắc bén của Thải Nhi.
Chỉ trong chốc lát, Thải Nhi đã quay trở lại bên cạnh Ngụy Y Linh, một lần nữa che giấu hơi thở.
Theo vị trí xuất hiện của mấy con Ác Ma, Ngụy Y Linh và các đồng đội cuối cùng đã tìm thấy mục tiêu chuyến này, Kinh Khủng Bi Khiếu huyệt động.
Có thể nói rằng đây không phải là huyệt động, mà là một khe hẹp.
Khe này rộng khoảng 3 mét, cao sáu, bảy mét, bên trong tối om, không biết sâu bao nhiêu. Cửa động tại khe, xung quanh có nhiều vết nứt tinh mịn, rõ ràng là bị sóng âm mạnh mẽ chấn động tạo ra.
“Ta dự đoán trong vòng 3 ngày nữa sẽ không có Ác Ma tộc tiếp viện.” Long Hạo Thần suy nghĩ một chút rồi nói, “Vậy thì, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút, đồng thời đào ra một cái cửa động cho phép chúng ta tự do ra vào. Ta sẽ vào trong xem có biện pháp gì để chống đỡ lại loại sóng âm này không.”
Ngụy Y Linh do dự một chút, giơ tay lên: “Lão đại, ta có biện pháp chống đỡ loại sóng âm này.”
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nàng.
“Ta vừa mới phát hiện ra một khả năng gọi là linh lực chấn động.” Ngụy Y Linh đột nhiên có chút ngại ngùng, “Bởi vì ta cũng mới phát hiện ra, nên ta còn chưa học được……”
Tuy rằng Ngụy Y Linh tỏ vẻ chính mình còn chưa học được, nhưng tin tức này không thể nghi ngờ làm mọi người đều hưng phấn. Long Hạo Thần nói: “Không sao cả, Y Linh, ngươi không cần tham gia đào hầm, ngươi phải học cho tốt cái này linh lực chấn động, chờ khi học xong, ngươi có thể dạy cho mọi người…… Kỹ năng này của ngươi có thể dạy cho những chức nghiệp khác không?”
“Ân, không thành vấn đề.” Ngụy Y Linh trả lời.
Vì thế chuyện này liền như vậy định xuống, Long Hạo Thần cũng bỏ ý định vào động huyệt xem xét một mình, ngược lại cùng mọi người cùng nhau đào hầm.
Huyệt động nham thạch không biết rốt cuộc là gì, cứng hơn cả đá hoa cương, hơn nữa còn bị tiếng kêu quấy rầy, khiến việc đào hầm trở nên vô cùng gian nan.
Tuy nhiên, may mắn thay, Ngụy Y Linh với thiên phú xuất sắc về phù thuật, hiểu rõ sức mạnh và khả năng học tập của nàng rất mạnh, sau khi nghiên cứu cẩn thận một ngày, nàng liền học được linh lực chấn động.
Linh lực chấn động, đơn giản mà nói, là đem sóng âm trong tiếng kêu quy tắc và quỹ đạo, cũng như quy luật quỹ đạo sóng âm phục chế ở bên ngoài cơ thể một lớp linh lực bảo vệ, sau đó linh lực bảo vệ theo quỹ đạo dao động mà dao động, duy trì cùng sóng âm một tần suất chấn động, nhằm đạt được hiệu quả giảm bớt lực tác động.
Dù rằng kỹ năng này có chút tiêu hao linh lực, nhưng tác dụng không thể nghi ngờ là rất lớn.
Sau khi học được kỹ năng này, Ngụy Y Linh gấp không chờ nổi muốn truyền thụ cho những người khác, vì linh lực chấn động không cần thuộc tính đặc thù, nên có thể nói là mọi chức nghiệp đều có thể học tập.
Long Hạo Thần và Thải Nhi là nhóm đầu tiên học được, sau khi học xong linh lực chấn động, Long Hạo Thần đi vào huyệt động, muốn kiểm tra trước một chút để xem có nguy hiểm hay không. Rốt cuộc, hắn cùng Hạo Nguyệt có được huyết khế, cho nên dù gặp phải nguy hiểm không thể ngăn cản cũng có thể bị tùy thời truyền tống trở về. Do đó, mọi người cũng không có dị nghị gì về kế hoạch của Long Hạo Thần.
Hai ngày sau khi Long Hạo Thần rời đi, hai đội Liệp Ma Đoàn đều lần lượt học xong linh lực chấn động. Bởi vì Ngụy Y Linh đã minh xác tỏ vẻ linh lực chấn động bao trùm lên vũ khí có thể tăng cường lớn lực công kích, nên nhóm cận chiến chức nghiệp hầu như đều không ngủ để học tập.
Sau khi Long Hạo Thần đi, quyền chỉ huy tạm thời dừng ở Lục Hi. Tuy nhiên, Lục Hi cũng không dám thác đại, sau khi thảo luận với mọi người, họ quyết định ở trong Kinh Khủng Bi Khiếu huyệt động chờ đợi Long Hạo Thần.
Nơi này là họ tự khai mở, sơn thể cứng rắn, vì vậy đào cũng không sâu, chỉ đủ để mọi người ngồi xuống.
Mọi người khoanh chân ngồi trong huyệt động điều chỉnh trạng thái, Sĩ cấp số 4 Liệp Ma Đoàn, thích khách Hàn Đạo Tư thì đứng canh gác bên ngoài huyệt động.
Không biết vì sao, sau khi bước vào huyệt động, cảm giác bất an trong lòng Ngụy Y Linh càng lớn, gần như khiến nàng không thở nổi. Nhận thấy sự bàng hoàng bất an của Ngụy Y Linh, Thải Nhi cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng để an ủi: “Y Linh, ngươi sao vậy?”
Ngụy Y Linh chau mày: “Ta không biết…… Ta cảm thấy thực bất an, như thể có cái gì không tốt sắp xảy ra……”
“Không sao đâu.” Thải Nhi nhẹ giọng nói, “Chúng ta đều ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Nghe thấy giọng nói chắc chắn của Thải Nhi, Ngụy Y Linh miễn cưỡng áp xuống nhịp tim đập nhanh, hướng về nàng cười một chút. Sau đó, nàng chuyển tay, đặt tay Thải Nhi lên mu bàn tay mình, cảm nhận sự mềm mại truyền đến, điều này khiến Ngụy Y Linh cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng cảm giác điềm xấu trong lòng nàng vẫn chưa tan đi.
Ngụy Y Linh hy vọng rằng mình chỉ nghĩ nhiều, nàng nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển linh lực. Hình như như vậy có thể giúp nàng an tâm hơn.
Ngay khi nàng vận chuyển linh lực, một tiếng quát nhẹ đột nhiên vang lên.
“Có người tới.” Hàn Đạo Tư, người phụ trách canh gác bên ngoài, đột nhiên bước vào huyệt động.
Lúc này, bên ngoài vẫn là một mảnh đen tối, vẫn còn một thời gian nữa mới đến sáng.
“Là Ác Ma tộc, ta không dám tới gần, ước chừng có khoảng 30 cái. Cầm đầu là một con Ác Ma mạnh hơn so với Ác Ma thống lĩnh mà chúng ta đã tiêu diệt. Bọn họ mới từ đối diện ngọn núi đi xuống, ta nhìn thấy từ bên này, có vẻ như chúng phát hiện ra chúng ta.”
Hàn Đạo Tư có một năng lực đặc thù, có thể tăng cường thị lực vào ban đêm, vì vậy mới có thể nhìn thấy động tĩnh bên kia ngọn núi.
“Chuẩn bị nghênh chiến! Dù thế nào, chúng ta cần phải kiên trì đến khi Long đoàn trưởng trở về.” Lục Hi thấp giọng nói.
Việc Ác Ma tộc đến nhanh như vậy khiến mọi người không nghĩ tới, nhưng dù sao Ác Ma tộc biết được tin tức, trong thời gian Long Hạo Thần chưa trở về, họ cần phải nghênh chiến, nếu không những Ác Ma này vào trong huyệt động thì không phải muốn cùng Long Hạo Thần gặp nhau sao?
Một con Ác Ma cường đại hơn cả thống lĩnh, hiển nhiên không dễ đối phó. Cảm giác bất an trong lòng Ngụy Y Linh gần như ngay lập tức lên đến đỉnh điểm, trán nàng mồ hôi lạnh chảy ra, trái tim không ngừng đập mạnh.
Lục Hi tiếp tục nói: “Hạo Thần không ở đây, chúng ta thiếu trung tâm Thủ Hộ kỵ sĩ, trong chiến đấu, chúng ta sẽ dựa vào huyệt động để cố thủ. Trước tiên hãy thu hút bọn họ lại đây. Những chức nghiệp pháp thuật đều ở trong huyệt động, cận chiến chức nghiệp thì bảo vệ cửa động. Thải Nhi, ngươi và Hàn Đạo Tư bên ngoài quấy rầy địch nhân. Lý Hinh, ngươi cũng bên ngoài, dựa vào hoa hồng Độc Giác thú để chi viện cho chúng ta. Ngụy Y Linh, ngươi chú ý kiềm chế và hỗ trợ.”
Lục Hi có năng lực chỉ huy không tệ, có lẽ hắn không có tầm nhìn toàn cục như Long Hạo Thần, nhưng trong việc chỉ huy một trận chiến đấu, hắn chắc chắn là người có năng lực.
Hàn Vũ, Điển Yên, Vương Nguyên Nguyên, Tư Mã Tiên đi ra huyệt động. Hàn Vũ, với bản lĩnh không nhường ai, nhanh chóng mặc vào trang bị của mình. Thải Nhi và Hàn Đạo Tư biến mất trong bóng tối.
Lý Hinh là Trừng Giới kỵ sĩ, không phải sở trường của nàng, vì vậy Lục Hi sắp xếp nàng ở bên ngoài phối hợp tác chiến, phát huy ưu thế của hoa hồng Độc Giác thú.
Tuy nhiên, vì quá sớm để lộ vị trí của mình, nàng chọn leo lên phía trên huyệt động, chuẩn bị triệu hồi hoa hồng Độc Giác thú bất cứ lúc nào. Rốt cuộc, Ác Ma tộc không biết có bao nhiêu người ở đây.
Hàn Đạo Tư, tay nắm chặt một thanh chủy thủ màu đen, lựa chọn vị trí ẩn thân rất tinh tế, chỉ ở phía trên Kinh Khủng Bi Khiếu huyệt động. Nhưng ngay lúc này, hắn phát hiện Thải Nhi đã biến mất.
Dung nhập trong bóng tối, Thải Nhi không dừng lại gần huyệt động, mà lặng lẽ hướng xuống chân núi đi tới. Trong đội tác chiến, thực ra tác dụng của thích khách là có hạn. Thích khách am hiểu nhất vẫn là ám sát, và hiện tại màn đêm hiển nhiên là thời điểm thích hợp nhất cho nàng. Việc đơn độc hành động không cần lo lắng về sự an nguy của đồng đội, từ đó giúp nàng phát huy tối đa sức mạnh công kích.
Ngụy Y Linh hít sâu một hơi, rút ra U Quang, cùng các đồng đội chuẩn bị sẵn sàng để đón quân địch.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top