Chương 3

Chương 3

“Bẩm sinh nội linh lực... Một trăm?” Ngụy Trạch không thể kiềm chế vẻ khiếp sợ trên mặt, lùi lại một bước, tự lẩm bẩm.

Một tiếng “phanh” vang lên, cột sáng nổ tung, hóa thành những điểm tinh quang rực rỡ bắn vào thân thể Ngụy Y Linh. Cuối cùng, khi ánh sáng mạnh mẽ đã hòa quyện vào nàng, một tầng quang mang u lam sắc hiện lên bọc lấy thân hình nàng.

Ngụy Trạch hít sâu một hơi, run rẩy lấy ra một bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn, bước tới khoác lên người Ngụy Y Linh.

Sau khi Ngụy Trạch phủ thêm quần áo cho Ngụy Y Linh, quang mang u lam sắc liền tản ra, rồi từ từ hòa vào không khí, biến mất không còn thấy.

Ngụy Y Linh từ từ mở mắt ra, đôi mắt nguyên bản thâm thúy màu đen giờ đã chuyển thành u lam sắc, đồng tử biến thành màu trắng.

Màu trắng đồng tử là biểu tượng của phù sư, Ngụy Trạch sờ sờ bìa mắt mình, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười.

“Cảm giác thế nào?” Ngụy Trạch buông Ngụy Y Linh ra, hỏi với vẻ quan tâm.

Ngụy Y Linh nâng tay lên nhìn, có chút mờ mịt lắc lắc đầu: “Chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ đi rất nhiều, còn lại thì không có cảm giác gì khác.”

Ngụy Trạch gật gật đầu.

“Vậy ba ba, ta Phù Cốt ở đâu?” Ngụy Y Linh hơi có chút gấp gáp hỏi.

Ngụy Trạch nhẹ nhàng cười, vươn ngón trỏ điểm nhẹ vào giữa mày Ngụy Y Linh, nói: “Ở chỗ này.”

Ban đầu Ngụy Y Linh vẫn còn vẻ mặt mờ mịt, chưa hiểu rõ ý Ngụy Trạch, nhưng sau khi nàng phản ứng lại, nàng thì thào: “Đầu lâu?!”

Ngụy Trạch có chút phức tạp gật đầu: “Phù Sư Thánh Điện chưa từng xuất hiện tình huống như thế này. Y Linh, ngươi thiên phú, thậm chí có thể nói là chưa từng có trong lịch sử.”

Ngụy Y Linh hưng phấn không thôi: “Thì ra ta lợi hại như vậy sao?”

Ngụy Trạch xoa đầu nàng, nói: “Ân, Y Linh rất lợi hại. Nhưng đã thức tỉnh Phù Cốt cùng bẩm sinh, từ giờ trở đi, Y Linh phải bắt đầu tu luyện.”

Ngụy Y Linh ngẩng đầu: “Tu luyện?”

“Đúng vậy, tu luyện.” Ngụy Trạch gật gật đầu, “Đầu tiên, ta muốn ngươi chế tạo một vũ khí.”

“Khác với các nghề nghiệp khác, phù sư chỉ có một vũ khí duy nhất trong đời, vũ khí này được gọi là phù sư bản mạng Phù Võ, trên đó khắc những phù văn cơ bản. Khi phù sư tiến giai, nếu tinh thần lực và linh lực đủ, phù sư có thể nâng cấp Phù Võ một lần nữa. Phù Võ chỉ có chủ nhân mới có thể sử dụng, và chỉ chủ nhân mới có thể nâng cấp. Nếu rơi vào tay người khác, Phù Võ chỉ là một vũ khí bình thường.” Ngụy Trạch nói, “Các phù văn trên Phù Võ do phù sư quyết định, có thể là phù văn công kích hoặc phòng ngự. Khi chiến đấu, có thể trực tiếp rót linh lực vào để kích hoạt. Khác với phù văn trên lá bùa chỉ có thể sử dụng một lần, phù văn khắc trên Phù Võ có thể sử dụng vô hạn lần.”

Ngụy Y Linh nghe rất nghiêm túc, chờ Ngụy Trạch nói xong, nàng liền giơ tay hỏi: “Vậy ba ba, phù sư có thể khắc phù văn lên vũ khí của nghề nghiệp khác không?”

“Đương nhiên có thể, nhưng do đặc thù của vũ khí, trên vũ khí của người khác, phù sư chỉ có thể khắc hai phù văn, và những phù văn này cũng có tính vĩnh cửu, người sử dụng chỉ cần một chút linh lực là có thể kích phát kỹ năng tương ứng.”

Nói xong, Ngụy Trạch giơ tay lên, một thanh đoản kiếm trắng tinh xuất hiện trong tay.

Đây là một thanh đoản kiếm không có bất kỳ trang trí nào, so với kiếm của kỵ sĩ thì ngắn hơn một chút, nhưng lại dài hơn so với kiếm của sát thủ.

Ngụy Y Linh mở to mắt, nhào tới nắm lấy tay Ngụy Trạch, lăn qua lăn lại xem: “Ba ba, ngươi lấy thanh kiếm này từ đâu ra vậy?”

Ngụy Trạch cười khổ, nhẹ nhàng đẩy Ngụy Y Linh ra, đưa thanh kiếm cho nàng: “Có thể cảm giác được trong cơ thể khí tức kia không? Khống chế nó, dẫn dắt nó, và rót nó vào thanh kiếm này.”

“Khí?” Ngụy Y Linh hơi nghiêng đầu.

“Đó là khí tức căn nguyên của phù sư, còn gọi là phù lực.” Ngụy Trạch giải thích.

“Rót vào đó có ích lợi gì không?” Ngụy Y Linh hỏi.

“Để đánh dấu Phù Võ của chính mình.” Ngụy Trạch kiên nhẫn trả lời.

Ngụy Y Linh gật đầu, nắm chặt chuôi kiếm, nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận khí tức.

Rất nhanh, nàng cảm nhận được khí tức mà Ngụy Trạch nói. Khí tức đó xoay quanh trong đan điền, mang màu u lam, tựa như cảm nhận được Ngụy Y Linh triệu hoán, nó bắt đầu di chuyển theo kinh mạch, tiến vào cơ thể nàng, rồi đến tay Ngụy Y Linh.

Khi phù lực được rót vào, thanh kiếm trắng bắt đầu tỏa ra ánh sáng u lam nhạt, theo thời gian tăng tốc, trên trán Ngụy Y Linh xuất hiện mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng hào giờ trở nên tái nhợt.

Cuối cùng, Ngụy Y Linh cảm thấy sức lực như bị rút cạn, nàng buông lỏng tay, cả người lảo đảo lùi về phía sau hai bước, ngã xuống đất. Nhưng thanh kiếm trong tay nàng không rơi xuống đất, mà lại huyền phù trong không trung, bao bọc bởi một tầng ánh sáng u lam, trông thật tinh xảo.

Thời gian trôi qua lâu sau, ánh sáng giảm dần, thanh kiếm trắng ban đầu bỗng nhiên nhuộm màu u lam, tuy vẫn không có gì trang trí, nhưng đẹp hơn nhiều so với lúc ban đầu.

Khi ánh sáng rút lui, thân kiếm nhẹ lay động. Ngụy Trạch nhanh chóng vươn tay, nắm lấy chuôi kiếm. Hắn cúi đầu đánh giá thanh kiếm u lam trong tay, gật gật đầu: “Không ngờ phù lực của Y Linh lại có màu sắc này.”

Ngụy Y Linh thở hổn hển, hỏi: “Màu sắc này có gì không đúng không, ba ba?”

Ngụy Trạch lắc đầu, trả lời: “Không có gì không đúng, chỉ là Phù Sư Thánh Điện chưa từng thấy màu sắc phù lực này, hầu hết phù sư có phù lực màu đỏ, còn lại là màu xanh lục hoặc màu cam. Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, điều này cũng không có gì, vì rốt cuộc ngươi Phù Cốt là đầu lâu, có chỗ khác với các phù sư, điều này rất bình thường.”

Ngụy Y Linh ngạc nhiên, lồm cồm bò dậy.

“Cho ngươi Phù Võ đặt tên đi.” Ngụy Trạch nói, “Chờ lát nữa ta sẽ khắc dấu một số phù văn lên Phù Võ cho ngươi.”

Ngụy Y Linh suy nghĩ một chút, nói: “Vậy gọi là U Quang đi.”

“U Quang…” Ngụy Trạch nhẩm lại cái tên, rồi gật đầu, nói: “Tên hay.”

Nói xong, hắn thu thanh U Quang mới ra lò, nâng cằm Ngụy Y Linh lên, nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ theo ta tu hành. Nhưng ta phải nói cho ngươi, tu hành này khác với việc chơi đùa hàng ngày, sẽ rất khổ sở. Nhưng dù thế nào, ngươi cũng phải phục tùng mệnh lệnh, không được nói ra những lời bỏ cuộc, biết không?”

Ngụy Y Linh gật đầu nghiêm túc, nói: “Ta đã biết, ba ba.”

————

Thời gian trôi qua một năm rất nhanh, Ngụy Y Linh đã tu hành cùng Ngụy Trạch một năm, lớn lên rất nhiều, đôi mắt u lam của nàng cũng trở nên cứng cáp hơn so với người bình thường.

Trong một năm này, Ngụy Y Linh học vẽ phù văn cấp thấp, tu luyện linh lực và tinh thần lực, còn phải trải qua rèn luyện thân thể cường độ cao. Mặt khác, điều tệ nhất chính là cường độ rèn luyện thân thể, luôn là điều làm Ngụy Y Linh phải nhăn nhó.

Trong quá trình tu luyện , Ngụy Trạch thực sự đã sửa đổi hình tượng phụ thân thường ngày, quả thực trở thành một lão sư địa ngục. Mỗi ngày, hắn đều bắt Ngụy Y Linh chạy bộ và leo núi, khiến nàng mệt mỏi đến mức gần như không còn tỉnh táo. Buổi sáng nàng rèn luyện thể chất, buổi chiều học tập phù văn và trận pháp, buổi tối lại phải so chiêu với Ngụy Trạch, rèn luyện tính nhanh nhẹn và khả năng phản ứng. Sau một ngày huấn luyện mệt mỏi, Ngụy Trạch vẫn không cho phép Ngụy Y Linh ngủ, mà yêu cầu nàng phải ngồi đả tọa tu hành. Ngụy Y Linh cảm thấy khổ sở, như muốn chết đi.

Tuy nhiên, kết quả của những buổi huấn luyện này lại rất khả quan. Hiện tại, Ngụy Y Linh đã không còn hình ảnh yếu đuối, mềm yếu như một năm trước, mà cơ thể nàng đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Đôi mắt u lam của nàng giờ đây sáng rực rỡ, trước kia nàng phải rất cố gắng mới có thể kích hoạt U Quang, giờ đây lại cảm thấy thật dễ dàng.

“Cọ ——” Ngụy Y Linh đón đỡ kiếm mà Ngụy Trạch bất ngờ tấn công, lùi lại một bước. Ngay sau đó, ánh sáng từ U Quang trong tay nàng lóe lên, mũi kiếm bùng nổ, một chiêu kỵ sĩ liền hướng về phía Ngụy Trạch.

Ngụy Trạch một tay cầm kiếm, mũi kiếm hướng lên trên, dễ dàng chặn lại chiêu mạnh nhất của Ngụy Y Linh.

“Không tồi, so với ngày hôm qua có chút tiến bộ.” Ngụy Trạch khen ngợi Ngụy Y Linh.

Ngụy Y Linh không vì thất bại mà nản lòng, ngược lại, khi nghe được lời khen từ phụ thân, nàng cười tươi rói.

Ngụy Trạch vỗ đầu Ngụy Y Linh, nói: “Hôm nay ba ba sẽ đi giao đồ cho Vương thúc thúc, ngươi đến sau núi hái một ít quả, buổi tối hôm nay ba sẽ làm món tương hoa quả cho ngươi.”

Ngụy Y Linh vui vẻ hoan hô, thu hồi U Quang, quấn nó quanh eo, trước khi đi còn không quên nhắc nhở phụ thân: “Đừng quên mang điểm tâm cho ta, ba ba.”

Ngụy Trạch cười gật đầu, nhìn theo nàng rời đi. Sau đó, hắn cũng xoay người về phòng, lấy những đồ vật mà hắn chuẩn bị đem theo ra ngoài.

Ngụy Y Linh sống ở một góc hẻo lánh của Odin trấn, phải vượt qua một con sông nhỏ mới có thể đến được rừng cây phía sau núi. Rất nhanh, nàng đã đi qua cầu gỗ trên sông và thẳng tiến vào rừng cây.

Ngụy Y Linh khi còn nhỏ rất thích chơi đùa trong khu rừng này, nên nàng rất rõ nơi nào có nhiều quả ngon nhất, thậm chí có thể nói là thuộc lòng.

Nàng theo con đường quen thuộc hướng đến mục tiêu của mình, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang nhỏ làm nàng giật mình. Khu rừng này cũng không yên bình, thỉnh thoảng sẽ có dã thú xuất hiện.

Ngụy Y Linh ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, mơ hồ thấy có một thân ảnh nhỏ nhắn ngã ở con đường. Sau một năm tu luyện, giác quan thứ sáu của nàng đã nhạy bén hơn rất nhiều, nên nàng nhanh chóng nhận ra đó là một nữ hài tử.

Ngụy Y Linh trong lòng hơi ngạc nhiên, vội vàng thay đổi hướng chạy tới. Nữ hài tử chỉ khoảng bảy, tám tuổi, dáng người rất nhỏ nhắn, có mái tóc ngắn màu tím nhạt. Trên người nàng có nhiều chỗ bị thương, ít nhất có sáu, bảy vết máu chảy ra. Dù ngã trên đất, nhưng nàng vẫn giữ được tỉnh táo, cố gắng giãy giụa để bò dậy, nhưng dường như rất khó khăn.

Ngụy Y Linh bước nhanh tới, một phen đỡ lấy nàng, kinh ngạc hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?”

Tiểu nữ hài nhi cũng có vẻ bất ngờ, cơ thể theo bản năng giật mình, nghiêng đầu nhìn nàng.

Lúc này, Ngụy Y Linh mới thấy rõ khuôn mặt của tiểu nữ hài nhi. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng dính đầy bùn, khóe miệng còn dính một vệt máu. Dù nàng rất chật vật, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thu hút. Tuy tiểu nữ hài còn nhỏ, nhưng lông mi lại toát lên sự kiên cường và lạnh lùng, khi hai ánh mắt đối diện nhau, Ngụy Y Linh không khỏi rùng mình.

Không biết có phải vì ánh mắt đó hay không, mà Ngụy Y Linh nhìn ra được nàng ta nhỏ hơn mình một chút. Tiểu nữ hài nhi nhanh chóng ngừng giãy giụa, miễn cưỡng nâng một bàn tay lên, viết trên mặt đất: “Ta không thể nói chuyện, có người xấu đuổi theo ta, họ sẽ đến ngay thôi. Tiểu muội muội, hãy giúp ta.”

Thấy những chữ đó, Ngụy Y Linh hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại, nàng cong lưng bế tiểu nữ hài nhi lên.

Dù nàng nhỏ tuổi hơn tiểu nữ hài, nhưng suốt một năm rèn luyện thể chất đã giúp nàng không gặp khó khăn khi ôm tiểu nữ hài.

Tiểu nữ hài nhi trong lúc này lại lo lắng kéo vạt áo của nàng, Ngụy Y Linh hơi sững sờ, vội vàng đặt nàng xuống đất. Nữ hài nhi nhanh chóng viết trên mặt đất: “Ta cảm nhận được hơi thở của bọn họ, họ sẽ đến ngay, họ có thể ngửi thấy mùi hương của ta. Ngươi đi nhanh đi, nếu không sẽ không kịp nữa.”

“Không được, ta chính là phù sư, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ người khác như vậy! Ta phải bảo vệ ngươi!” Ngụy Y Linh nhíu mày, Ngụy Trạch thường xuyên nói rằng phù sư có sức mạnh to lớn, nhưng tuyệt đối không thể làm điều ác, mà phải luôn mang trong lòng lương thiện.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bhtt#dn