Chương 7: Nghịch ngợm
"Ừm." Khương Nguyệt khẽ đáp một tiếng.
Khoảnh khắc đó, tầm nhìn của tôi nhòe đi trông thấy. Tôi thở ra một làn hơi, mùi rượu theo đó lan tỏa nồng nặc đến khó ngửi.
Gió nhẹ nhàng thổi qua từng đợt khiến chuông gió khẽ lung lay, va chạm vào nhau phát ra thứ âm thanh ảm đạm. Khương Nguyệt đảo mắt nhìn tôi một cái, sau đó trực tiếp đem áo khoác trên người cởi ra, phủ lên vai trần nhỏ bé của tôi. Hương gỗ nhàn nhạt quanh quẩn ở nơi chóp mũi khiến tôi có chút không kiềm được lòng mình, là người nhạy cảm với hương thơm, tôi kỳ thực không có cách nào từ chối được hương thơm trầm ấm mà Khương Nguyệt mang tới.
Tôi duỗi tay níu lấy một góc áo, đầu hơi nghiêng xuống vô thức hít vào một luồng khí nhàn nhạt.
Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, chúng tôi lại đang ở vị thế đối địch nhau, một người là bạn gái, một người là thanh mai trúc mã, lần trở về này kỳ thực đều có lý do. Khương Nguyệt không giống như kẻ ngốc nghếch, nhìn thấy mấy trò diễn kịch này của tôi liền không thể không nhận ra.
"Nếu em thích Cẩn Dương, vậy thì chị sẽ trả anh ấy về lại bên cạnh em..."
Tôi "hả" một tiếng to trong đầu, mắt đảo một lượt vô cùng king ngạc. Tôi thật sự không có nghe lầm, Khương Nguyệt vừa nói sẽ nhường Thời Cẩn Dương lại cho tôi. Không phải cô ấy là bạn gái của trúc mã nhà tôi sao, yêu nhau như vậy tại sao nói nhường liền có thể nhường được.
Tôi lén lút quan sát Khương Nguyệt, nhìn một lúc lâu cũng không hề nhìn ra cô ấy là đang nói đùa ở chỗ nào. Dáng vẻ đó càng không giống như đang trêu chọc tôi. Mắt phượng sâu thẳm tựa như lòng đại dương không sao đoán được, mày ngài buông lỏng, biểu cảm nghiêm túc. Không phải chứ, có phải là tôi uống rượu đến sinh ra ảo giác rồi không?
Mặc kệ trước kia tôi có bao nhiêu dáng vẻ né tránh Khương Nguyệt, chỉ là lúc này, tôi thật sự không thể tin vào giác quan của mình được nữa. Tôi duỗi hai tay, sau đó trực tiếp chạm vào gò má xinh đẹp của nữ nhân. Hai mắt mở to nhìn đối phương, càng không hề thu liễm ý tứ ở trong đáy mắt.
"Khương Nguyệt... chị nói gì vậy?"
Tôi cười rất khó coi, ngón tay chậm rãi di chuyển lên gần đỉnh đầu, sau đó không hề kiêng dè mà áp lòng bàn tay lạnh ngắt của mình lên trán đối phương.
"Người đàn ông của mình, sao lại có thể nói nhường một cách tùy ý đến như vậy?"
Khương Nguyệt nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay nữ nhân kỳ thực vô cùng ấm áp, so với tôi đối nghịch hoàn toàn. Cảm nhận được một thứ gì đó ấm nóng đang dần lan truyền vào tay, tôi kích động, ngẩng đầu nhìn đối phương. Khương Nguyệt nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng tùy ý buông lỏng.
"Không phải em trở về là vì muốn đoạt lại Cẩn Dương sao? Vậy thì chị trả lại cho em..."
Ba dấu chấm to tướng hiện rõ trong đầu tôi, mang theo kinh hãi lập tức lan ra khắp não bộ. Trong vô thức, tôi liền níu lấy ngón tay của Khương Nguyệt, tôi thề đó chỉ là hành động theo quán tính, kỳ thực không có bất kỳ suy nghĩ nào không chính đáng.
Lúc nghĩ ra kế hoạch này, tôi đã từng tưởng tượng ra vô số khung cảnh bạn gái của trúc mã tức giận với mình, sau đó hồ nháo với bạn trai, cả hai vì tôi mà tổn thương nhau, sau đó đau lòng mà rời xa. Kết quả cũng chỉ có một, có điều quy trình vì sao lại khác nhau thế này?
Khương Nguyệt thật sự là chủ động chia tay với Thời Cẩn Dương, có điều hồ nháo của cô ấy đâu? Không tức giận, không buồn phiền, ngược lại đối với một tiểu tam như tôi còn tỏ ra quan tâm lo lắng. Không đúng, không đúng, tôi thật sự không tin người phụ nữ nào lại có tấm lòng cao thượng đến thế.
Tôi nhìn Khương Nguyệt, cười rất ngốc nghếch, căn bản không để ý đến ngón tay kia đang níu vào đâu.
"Khương Nguyệt, không phải... cái này... chị nói đi, có phải chị đang mưu tính chuyện gì không?"
Khương Nguyệt tùy hứng nhún vai một cái, kiên quyết phủ nhận:
"Chị không có."
Ha, không có? Không có vậy mà lại tự nguyện dâng biến, trả lại trúc mã cho tôi? Chuyện này còn đáng sợ hơn cả phim kinh dị mà tôi hay xem nữa. Tôi mím chặt cánh môi, đầu đã loạn thành một thể vô cùng rối rắm. Nghĩ mãi cũng không thông, tôi bất quá liền kích động mà siết chặt bàn tay của Khương Nguyệt, trong người có rượu, suy nghĩ căn bản đã không còn tỉnh táo được nữa, khó tránh khỏi việc bản thân sẽ làm ra mấy chuyện vượt quá phản ứng bình thường.
"Không được. Chị không được phép chia tay... Nếu như bây giờ chị dừng lại, thì chẳng còn gì thú vị nữa..."
Tôi thở dài một hơi, nhìn Khương Nguyệt đang dùng ánh mắt mù mịt nhìn mình. Não bộ truyền đến một hồi cảnh báo, cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, tôi lúc này mới rũ mắt xuống.
Tôi thật sự không rõ bản thân là từ khi nào lại níu lấy bàn tay của đối phương, bất quá chỉ có thể nở một nụ cười móp méo để che đậy đi bầu không khí gượng gạo. Tôi chậm rãi buông tay nữ nhân, sống lưng đột ngột trở nên lạnh toát.
Tôi lắc lắc đầu như trấn tỉnh lại đầu óc, lúc muốn quay sang sửa chữa sai lầm, Khương Nguyệt không hiểu vì sao lại bật cười thành tiếng.
Có gì đáng cười? Tôi lại làm ra chuyện gì đáng cười hay sao? Bằng không cô ấy vì sao lại cười đến vui vẻ như vậy, giống như đã nhìn thấy thứ gì đó thú vị.
"Nghịch ngợm. Cẩn Dương nói em là một cô gái hoạt bát, năng động, quả thật không sai mà..."
Xem ra tên trúc mã thân yêu đó đã nói về tôi rất nhiều trước mặt người ấy nhỉ? Khóe môi tôi giật giật, bản thân nhìn chẳng khác gì con rối gỗ, cái gì cũng không biết.
Lúc tôi đang bị suy nghĩ của mình trói buộc, Khương Nguyệt lại trực tiếp đứng dậy, duỗi tay xoa đầu tôi một cách nhẹ nhàng.
"Mọi người đi hát, có lẽ rất nhanh sẽ về. Cẩn Dương trở về nhà rồi, em cũng mau về phòng nghỉ ngơi, gió ở ngoài rất lạnh, cẩn thận sẽ bị nhiễm phong hàn. Bây giờ chị phải trở về đây... hôm khác lại gặp nhé..."
Tôi ngẩng đầu nhìn Khương Nguyệt, bên tai ồ ạt truyền tới một loạt âm thanh mềm mại, ôn hòa. Giọng nói của cô ấy dễ nghe chết đi được, trầm ấm, nhẹ nhàng khiến con người ta không sao chán ghét được.
Tôi khẽ gật đầu một cái, cùng Khương Nguyệt trở vào trong nhà. Một tay tôi đỡ trán, một tay thu lại đặt ở ngang bụng, nặng nề nói:
"Đi đường cẩn thận."
"Ừm." Khương Nguyệt thầm đáp một tiếng, sau đó mới quay người rời khỏi.
Người đi rồi, tôi mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi. Lúc nằm xuống giường mới mơ hồ nhận ra bản thân vẫn còn đang giữ áo khoác của Khương Nguyệt. Lòng ngực tôi thoáng qua một tia giật mình, kích động muốn trả lại, có điều vẫn là muộn rồi.
Tôi đặt áo khoác có mùi hương nhàn nhạt dễ chịu ở bên cạnh, nghiêng người một lúc lại ngủ quên đi lúc nào không hay.
Thôi vậy, hôm khác sẽ trả lại cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top