Phần Không Tên 28

Lúc ra ngoài, đi ngang qua biệt viện của thất phu nhân, Lục Sa không tự giác dừng bước, nhìn vào nội viện, cũng không biết thất phu nhân sống có tốt không. Dừng chân hồi lâu Lục Sa phát hiện bản thân không nên lưu ý thất phu nhân như vậy, nàng xoay người muốn rời khỏi nhưng nghĩ lại, sau khi rời khỏi không biết bao giờ mới có thể nhìn thấy thất phu nhân, liền lần thứ hai dừng bước. Nàng cùng thất phu nhân cho dù không có tư tình, nhưng cũng xem như bằng hữu, bằng hữu đã lâu không gặp cũng sẽ muốn gặp một chút, hơn nữa ngọc bội của thất phu nhân còn đang trên người nàng, sợ thất phu nhân nhớ đến nó, mọi cách mượn cớ cuối cùng Lục Sa mới có dũng khí lần thứ hai bước vào biệt viện của thất phu nhân.

"Ngươi để nàng vào đi." Thôi Loan Thúy vừa nghe thông báo, Lục Sa đến thăm, bỗng nhiên buông quyển sách trên tay đứng lên, muốn Lục Lâm lập tức gọi Lục Sa vào, ngữ khí tận khả năng áp chế khiến bản thân thoạt nhìn không đến quá mức kinh hỉ.

"Chờ đã, ngươi bảo nàng ở bên ngoài chờ chốc lát." Thôi Loan Thúy nhớ đến bản thân từ sáng sớm thức dậy còn chưa hảo hảo trang diện, đầu cũng chưa bới, thoạt nhìn vô cùng lười nhác liền muốn trang điểm một chút mới gặp Lục Sa, chỉ là lại sợ Lục Sa chờ lâu, vội vã trang điểm một chút mới bảo Lục Lâm truyền Lục Sa vào.

Lục Sa nhìn thấy Lục Lâm không giống trước kia trở ra rất nhanh, trong lòng lại miên man suy nghĩ một phen, ngay lúc trong lòng Lục Sa thiên tư bách chuyển vài phiên, Lục Lâm mới đi ra gọi nàng vào.

Thôi Loan Thúy liền thấy Lục Sa trang phục vô cùng đơn giản nhưng xinh đẹp, Lục Sa tùy ý đơn giản như vậy khiến Thôi Loan Thúy thoáng chốc cảm thấy bản thân vừa rồi trang điểm có chút dư thừa rồi. Lục Sa tựa như hoa nhỏ sinh trưởng ở góc âm u, vô thanh vô tức, có thể so ra kém hoa mẫu đơn sinh trưởng dưới ánh nắng, kém thược dược chói sáng loá mắt, nhưng lại làm đẹp một góc âm u theo cách riêng, chẳng phải loá mắt, nhưng cũng không đơn điệu.

Lục Sa đối mặt Thôi Loan Thúy liền có một chút câu nệ, đối với Liễu Phi Nhân cùng Lý Trì Nguyệt cũng không từng câu nệ như vậy qua, chính là trước đó đối diện Thôi Loan Thúy cũng sẽ không giống như hiện tại, tay chân cũng không biết để chỗ nào.

"Vào ngồi a, giống như tượng gỗ đứng ở đó là thế nào?" Thôi Loan Thúy trêu tức nói, nàng dĩ nhiên cũng nhìn ra Lục Sa câu nệ.

Lục Sa bị cười nhạo có chút xấu hổ, trái lại đi đến, ngồi xuống.

Thôi Loan Thúy không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn Lục Sa, dường như muốn đem những ngày không gặp nhìn lại cho đủ, nàng nghĩ bản thân thật sự rất thích người trước mắt, có cảm giác nhìn thấy thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Thôi Loan Thúy minh mục trương đảm nhìn chằm chằm Lục Sa, Lục Sa cũng không dám minh mục trương đảm nhìn lại Thôi Loan Thúy, chỉ cảm thấy bị thất phu nhân nhìn vạn phần không được tự nhiên.

"Thất phu nhân....." Lục Sa muốn đánh vỡ bầu không khí quỷ dị lúc này, nàng cảm thấy không biết từ lúc nào, nàng cùng thất phu nhân ở chung luôn bất giác bị thất phu nhân nắm bắt.

Thôi Loan Thúy nghe xưng hô như vậy khẽ nhíu mày, nhưng không sửa đúng Lục Sa.

"Ngươi thế nào đột nhiên đến đây?" Thôi Loan Thúy nhướng mày mỉm cười hỏi, có thể nhìn ra được, tâm tình của nàng lúc này tựa hồ rất tốt.

"Lục Đào gọi ta đến ôn chuyện....." Lục Sa nói đến phân nửa, liền bị Thôi Loan Thúy cắt đứt.

"Ngươi cùng nàng ôn chuyện, cùng ta có quan hệ gì đâu?" Thôi Loan Thúy nhướng mày hỏi ngược lại, là hơi lạnh nhạt hỏi ngược lại.

"Ngọc của ngươi vẫn để chỗ ta, nhĩ hảo, đã một thời gian không thấy nó, ta nghĩ ngươi có thể sẽ tưởng niệm nó...." Lục Sa nói đến sau đó càng ngày càng nhỏ tiếng, nàng phát giác càng mượn cớ càng không thể che giấu, nàng chính là muốn gặp nữ tử trước mắt.

"Là như vậy sao?" Khéo mắt Thôi Loan Thúy tiếu ý càng đậm, càng thêm phong tình, ánh mắt nhìn Lục Sa giống như muốn đem hôn phách của nàng câu ra.

Lục Sa nhìn đến si mê, nhưng rất nhanh nhận thấy bản thân thất thố, liền lập tức đem ánh mắt dời khỏi mặt Thôi Loan Thúy, trên mặt nàng có hơi ửng đỏ.

"Là như vậy." Lục Sa kiên trì nói, trong lòng lại có cảm giác khúc chiết, nàng thực sự không thích cảm giác như vậy.

"Vậy ngươi đến đây." Thôi Loan Thúy hướng Lục Sa ngồi rất xa nàng mà ngoắc tay.

Lục Sa không giải thích được nhìn Thôi Loan Thúy, không hiểu nàng ấy gọi nàng đến làm gì.

"Ta muốn xem ngọc của ta, ta quả thật nhớ nó." Thôi Loan Thúy nhìn khuôn mặt Lục Sa, như có thâm ý mỉm cười.

Nghe vậy khuôn mặt cũng sắp cháy đỏ, nàng cảm thấy cái cớ của nàng đã bị vạch trần, thất phu nhân hiểu được nhưng chuyện tới nước này, Lục Sa cũng chỉ có thể kiên trì đi đến trước mặt Thôi Loan Thúy, từ trong cổ mình đem miếng noãn ngọc cởi xuống đưa cho nàng ấy.

"Không cần tháo xuống, cảm thấy ngọc cho ngươi đeo, cũng là vô cùng thích hợp." Thôi Loan Thúy cũng đứng dậy, tay phúc trên lưng bàn tay của Lục Sa, đè lại bàn tay đang tháo ngọc của nàng, Lục Sa cảm giác được tay mình được bàn tay mềm mại của thất phu nhân bao trùm, khuôn mặt càng nóng đến đỏ bừng, nhưng nàng một chút cũng không muốn rút từ trong tay thất phu nhân ra, cái loại thân mật này chưa từng có, thân mật đến Lục Sa cảm thấy bản thân đều bị hương khí trên người thất phu nhân vây quanh, hương khí nhàn nhạt so với hương khí nồng đậm trên người ngũ phu nhân thì hương khí này càng khiến nàng yêu thích hơn.


"Ta chỉ là tạm giữ, sau này sẽ trả lại cho ngươi." Lục Sa đè nặng trái tim đang bang bang nhảy loạn của mình, giả vờ trấn định nói.

"Ta thích ngươi đeo nó, nếu nói ta nhớ miếng ngọc này, không bằng nói ta càng nhớ người đeo nó." Thôi Loan Thúy muốn thân cận Lục Sa, một loại cảm giác cường liệt khu động lấy nàng khiến nàng không tự giác thân cận Lục Sa, nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân là người thụ động lại có một ngày chủ động biểu đạt quý ý đối với một người như vậy, gần như vứt đi lễ liêm sỉ.

Nữ tử như ngọc này, năm lần bảy lượt đối tốt với nàng, cho dù là tảng đá cũng sẽ bị tan chảy, huống hồ là Lục Sa, Lục Sa dĩ nhiên cũng động tâm, lý trí bạc nhược nói cho nàng biết không thể trầm mê, nhưng tình cảm của nàng cũng đã nghiêng về Thôi Loan Thúy, lúc này trong lòng sớm đã mềm mại thành sợi bông.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bhtt