Chương 7


Tuy rằng Lục Sa cự tuyệt ý tốt của Thôi Loan Thúy, nhưng Thôi Loan Thúy vẫn cho người mang thuốc đến.

"Thuốc này là thất phu nhân sai ta mang đến cho ngươi, thất phu nhân nói, nếu ngươi không cần thì cứ ném đi, thứ nàng đã tặng sẽ không thu về hay để ý đến nữa." Nhất đẳng nha hoàn Lục Lâm bên cạnh thất phu nhân nói với Lục Sa.

"Vậy phiền Lâm tỷ tỷ thay ta ném đi." Lục Sa hạ quyết tâm không nhận bình dược này.

"Ta nói Lục Sa, ngươi cũng không phải kẻ ngốc, ý tốt của thất phu nhân ngươi lại gạt đi như vậy, không phải là tát vào mặt nàng sao, nàng nếu tức giận ngày sau có hại chung quy là ngươi, cho dù muốn ném cũng phải nhận trước rồi hãy ném sau, ta cũng dễ ăn nói với thất phu nhân, mặt mũi của thất phu nhân cũng dễ nhìn hơn. Cho dù ngũ phu nhân nhìn trong mắt chắc chắn cũng cảm thấy thất phu nhân rộng lượng, ngươi lòng dạ hẹp hòi, ngươi hà tất phải làm ta khó ăn nói." Lục Lâm khuyên nhủ, sau đó đem dược nhét vào trong tay Lục Sa.

Lục Sa nhìn thấy Lục Lâm cường ngạnh, khước từ cũng không xong chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy.

Sau khi Lục Lâm đi rồi Lục Sa vốn định ném xuống, nhưng sau đó lại nghĩ, cho dù hiện tại nàng ném đi cũng không kịp nữa rồi, nàng nhận dược chính là nhận tình, ném hay không ném thì có quan hệ gì, nghĩ tới đây, nàng có chút buồn bực Thôi Loan Thúy, cũng buồn bực Lục Lâm cứ ép buộc nàng, nhưng cũng không thể làm thế nào khác. Nếu như nhất định là phải nợ thất phu nhân phần nhân tình này rồi, dùng hay không dùng dược này thì có quan hệ gì? Huống hồ từ nhỏ nàng đã làm gia nô, vẫn luôn vô cùng tiết kiệm hy vọng một ngày nào đó dành giụm đủ ngân lượng để chuộc thân, nên chưa bao giờ ném đi thứ gì, những thứ quý càng chưa từng ném đi, không nói đến thuốc này có hữu hiệu hay không, nhưng chỉ cái bình thôi cũng đã vô cùng tinh xảo hẳn là giá trị xa xỉ, thói quen không cho phép, khiến Lục Sa không đành lòng ném xuống. Nếu luyến tiếc ném đi vậy cũng chỉ có thể dùng, không thể không nói dược của thất phu nhân quả thật rất tốt, mới dùng hai lần vết bầm rất lâu chưa tan cũng tan đi một nửa. Lục Sa suy nghĩ, chờ khi bình phục rồi có lẽ nên đến trong viện của thất phu nhân tạ ân, tuy rằng Lục Sa vô cùng không muốn đi nhưng nàng rốt cuộc vẫn là người tri ân báo đáp, không tình nguyện cũng phải đi.

"Dựa theo thất phu nhân phân phó, ép buộc nàng nhận rồi." Lục Lâm trở về bẩm báo với Thôi Loan Thúy. . ngôn tình hoàn

"Làm rất tốt, ban thưởng." Thôi Loan Thúy khẽ cười. Lục Sa, nhân tình của ta quả thật không dễ nợ, ngươi lấy cái gì đến trả mới được đây? Lấy thân báo đáp, trái lại là chủ ý tốt.

Ma ma hầu hạ bên cạnh lập tức xuất ra mười hai lượng bạc cho Lục Lâm, Lục Lâm vui vẻ nhận lấy. Thật ra ngoại trừ phu nhân, thất phu nhân là người thưởng phạt phân minh nhất, cũng là di thái thái nói đạo lý nhất, không giống tam phu nhân cùng tứ phu nhân thích phạt người, cũng không giống như lục phu nhân cùng bát phu nhân keo kiệt, cũng không giống như ngũ phu nhân không đứng đắn, ngoại trừ cùng ngũ phu nhân như vậy quan hệ kia, thật ra thất phu nhân là chủ tử rất lý tưởng.

"Đa tạ thất phu nhân trước đó tặng dược, vô cùng hữu hiệu." Ba ngày sau, Lục Sa đến trong viện của thất phu nhân nói lời cảm tạ, lúc này thất phu nhân đang dùng trà, giở tay nhấc chân đều toát ra vài phần ưu nhã, loại ưu nhã này cùng loại ưu nhã của phu nhân lại có một chút bất đồng, phu nhân là trong văn nhã lộ ra cảm giác tôn quý, mà thất phu nhân là trong ưu nhã mang theo văn nhã của dòng dõi thư hương, vô cùng nhã nhặn.

Sau khi Lục Sa đến, Thôi Loan Thúy liền để hạ nhân bên cạnh đều lui ra, hai người nói chuyện tương đối thuận tiện hơn một chút.

"Hữu hiệu là tốt rồi, ngươi không cần quá câu thúc, ngồi đi." Thôi Loan Thúy hơi gật đầu, nàng nhìn ra Lục Sa đang kéo căng thân thể, câu thúc đứng trong đại sảnh.

"Nô tỳ đứng là được rồi." Lục Sa cũng không quên bản phận của mình, nàng là tam đẳng nha hoàn, nào có tư cách ngồi ghế trong phòng thất phu nhân.

Thôi Loan Thúy ngược lại cũng không cưỡng cầu, nhưng cũng không lập tức lên tiếng, chỉ là nhẹ nhàng thổi trả, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Lục Sa nhìn thấy thất phu nhân không thèm nhắc lại, trong lòng lại thêm vài phần không được tự nhiên, nếu không phải sợ nàng nói lời cảm tạ khiến cảm thấy rất có lệ, Lục Sa rất muốn lập tức xin cáo lui.

"Mấy ngày hôm trước cùng ngươi nói chuyện, ngươi suy nghĩ thế nào rồi?" Thôi Loan Thúy đậy nắp chung trà, nhẹ giọng hỏi Lục Sa.

"Cho dù thất phu nhân cảm thấy Lục Sa là kẻ đáng thương, Lục Sa vẫn là cự tuyệt đề nghị của thất phu nhân." Muốn nghĩ, làm như vậy nàng sẽ cảm thấy ngũ phu nhân rất đáng thương, ngũ phu nhân cho dù không quan tâm đến nàng nhưng cũng sẽ quan tâm thất phu nhân, nếu như thất phu nhân làm như vậy hẳn là sẽ làm trong lòng ngũ phu nhân bị tổn thương, nàng có chút không đành lòng.

"Chung quy là luyến tiếc khiến Liễu Phi Nhân khổ sở?" Thôi Loan Thúy nhướng mày hỏi.

Lục Sa gật đầu, tuy rằng trong đầu nàng đối với việc ngũ phu nhân hoa tâm cũng có chút bất mãn nhưng vẫn luyến tiếc khiến ngũ phu nhân khổ sở.

"Ngươi vì nàng như vậy, nàng cũng sẽ không vì ngươi." Thôi Loan Thúy nhẹ nhàng thở dài.

Lục Sa không đáp, cho dù như vậy nàng cũng sẽ không bị thất phu nhân làm dao động.

"Ngươi nói, nếu như ta nói với nàng muốn mượn ngươi đến hầu hạ ta vài ngày, ngươi đoán nàng có thể đáp ứng hay không đây?" Thôi Loan Thúy dường như vô tâm mà hỏi.

Sắc mặt Lục Sa tái nhợt, nàng không dám nghĩ nhiều.

"Thật ra chính ngươi cũng đoán được mà, nàng sẽ đáp ứng, cảm thụ của ngươi nàng đại khái sẽ không lưu ý, nhưng, nàng Thôi Loan Thúy vì dỗ dành ta mà thuận theo ý ta, người như vậy ngươi còn quan tâm sao?" Thôi Loan Thúy ngữ khí ôn nhu.

"Cho dù thật là như vậy ta vẫn như trước sẽ không đáp ứng đề nghị của thất phu nhân, nếu như không có việc gì, nô tỳ trước tiên cáo lui." Quả thực quả thực là đang giả vờ không để tâm.

Thôi Loan Thúy gật đầu, cho phép Lục Sa lui ra, nếu như Lục Sa lập tức đáp ứng mới không có ý nghĩa, nàng muốn nhìn xem phần kiên định này của Lục Sa có thể kiên trì tới khi nào, Thôi Loan Thúy nhìn bóng lưng của Lục Sa, có thâm ý nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bhtt