Chap 68: Đáng giá

Chờ hai người Dược Tam Thông đi rồi, Bùi Châu Hiền thần sắc buồn vui không rõ, quả thật nàng vui vẻ đến cực điểm, thế nhưng cũng lo lắng đến cực điểm, trong lòng thấp thỏm không yên, sợ độc kia mang đến tổn thương khó lường cho Tôn Thừa Hoan.

Cúi người nhìn xem nàng ấy vẫn nắm chặt ngón tay mình, trong lòng Bùi Châu Hiền vừa chua xót vừa mềm mại, xoay tay lại nhẹ nhàng đem những ngón tay lành lạnh của nàng ấp vào trong lòng bàn tay, nàng cúi đầu hôn lên trán nàng ấy một chút, dịu dàng nói: "Cảm ơn nàng vẫn còn ở bên ta."

Một lát sau nàng vừa định rút tay ra, Tôn Thừa Hoan nhưng lại dùng thêm vài phần lực, Bùi Châu Hiền cười thở dài: "Vẫn là dính người cực kỳ." Không đành lòng rời khỏi, Bùi Châu Hiền vén chăn lên, nghiêng thân nằm bên người Tôn Thừa Hoan, đem nữ nhân gầy yếu kéo vào trong ngực.

Trong lòng nhớ nhung thân thể của nàng, thẳng đến sau nửa đêm, Bùi Châu Hiền mới ngửi ngửi hương vị trên người Tôn Thừa Hoan, mơ mơ màng màng ngủ đi.

Đợi đến lúc Bùi Châu Hiền tỉnh dậy, Tôn Thừa Hoan vẫn còn đang ngủ rất say.

Bùi Châu Hiền rời giường thay y phục xong, liền căn dặn nhà bếp hầm cháo tổ yến, trông coi Tôn Thừa Hoan tỉnh.

Lần nữa ý thức quay trở về, Tôn Thừa Hoan lập tức liền mở mắt ra, đột nhiên bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào, nàng nhíu mày híp mắt lại, có chút không khỏe mà quay đầu, trong miệng trầm thấp hô gọi: "Hiền nhi." Tiếng nói vừa rơi ra, rất nhanh truyền đến tiếng vạt áo ma sát vào nhau, một bàn tay mềm mại vươn đến che lại mi mắt của nàng, thanh âm nhu hòa dễ nghe, nhưng lại lộ ra cỗ vội vàng: "Nàng tỉnh?"

Tôn Thừa Hoan nghỉ ngơi một đêm, tuy nói toàn thân vẫn không có chút sức lực, nhưng khí lực nói chuyện vẫn là có đấy, sắc mặt cũng dần có sức sống rồi.

"Ân." Tôn Thừa Hoan trầm thấp đáp một tiếng, đưa tay đem tay Bùi Châu Hiền nắm chặt, chậm rãi đặt ở ngực, sau đó không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng ấy.

Trước đó nàng đã cho rằng không thể nào nhìn thấy Bùi Châu Hiền được nữa, giờ phút này may mắn còn sống, nàng liền có chút tham lam mà muốn nhìn nhiều một chút.

Bị ánh mắt quyến luyến của nàng ôm lấy, Bùi Châu Hiền có chút không được tự nhiên, mặt cũng có chút nóng lên, phát nhiệt, chẳng qua là trên mặt vẫn đạm nhạt, khẽ nói: "Nhìn cái gì?"

Phát hiện trong giọng nói của nàng mang theo tia tức giận, Tôn Thừa Hoan thoáng giật mình, thấp thỏm nói: "Ta nhớ nàng, lúc trước mê man đều có thể biết được nàng đang ở đây, nhưng cố gắng thể nào đều nhìn không thấy nàng, ta....!Ta...."

Thấy nàng trở nên khẩn trương, Bùi Châu Hiền cũng không đành lòng giận nàng, hơn nữa nhìn dáng vẻ nàng đáng thương như vậy, tâm đã sớm mềm thành một bãi rồi, sắc mặt cũng bày không nổi nữa, chẳng qua là có chút gõ gõ đầu của nàng: "Ai bảo nàng như thế làm càn?"

Tôn Thừa Hoan từ trước biết được nàng dung túng chính mình, mấp máy môi nhu thuận nói: "Về sau sẽ không, dù sao, chỉ có còn sống, ta mới có thể tiếp tục che chở cho nàng."

Bùi Châu Hiền thần sắc phức tạp, cúi đầu nhìn xem nàng, chân thành nói: "Nàng như vậy bảo vệ ta, ta rất vui vẻ.

Nhưng An nhi, ta cũng muốn che chở cho nàng, ta hôm nay tâm nguyện dĩ nhiên hơn nhiều một cái, chính là có thể cho nàng một đời bình an vui vẻ ở bên ta.

Đáp ứng ta, trước khi hộ ta, nàng phải hộ tốt chính mình, có được không? Lần này, ta....!Ta thực sự bị dọa cho sợ rồi, ta chịu không nổi nàng liều mạng hộ ta như vậy, nàng hiểu không?"

Tôn Thừa Hoan vẻ mặt ảm đạm, trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Ta hứa với nàng, ta sẽ không kích động như thế nữa, trước đó ta sẽ mưu tính thật tốt.

Nhưng nếu còn chuyện như vậy phát sinh, ta vẫn sẽ đi ngăn cản đấy." Nàng không có biện pháp nhìn Bùi Châu Hiền bị thương tổn, nàng trước kia chính là bảo hộ không được người bên cạnh, mới bất lực nhìn từng người rời đi, hôm nay là Bùi Châu Hiền, nàng tuyệt đối sẽ không để như vậy.

Bùi Châu Hiền nhìn ánh mắt quật cường của nàng, hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Bùi Châu Hiền chỉ có thể nhượng bộ thở dài, ánh mắt mọi nơi dò xét Tôn Thừa Hoan, sau một hồi, nàng mới nắm chặt ống tay áo, mở miệng hỏi: "An nhi, nàng còn có chỗ nào không thoải mái sao?"

Tôn Thừa Hoan thoáng nhíu mày, trên mặt cố tỏ ra điềm nhiên như không có việc gì, vừa lúc Dược Tam Thông cùng Nhạc Thắng Lân gõ cửa.

Bùi Châu Hiền ngồi dậy đi mở cửa, Tôn Thừa Hoan sắc mặt lập tức có chút trắng bệch, Bùi Châu Hiền sẽ không vô duyên vô cớ hỏi cái này, cho nên, mặc dù nhặt về một cái mạng, nàng cũng phải trả giá đại giới.

Miễn cưỡng khởi động thân thể, Tôn Thừa Hoan đều muốn ngồi dậy, nhưng thử mấy lần cũng không thể thành công, Bùi Châu Hiền thấy vậy vội vàng ôm lấy nàng, làm cho nàng dựa vào ở trên gối.

Tôn Thừa Hoan miễn cưỡng nở nụ cười: "Ta hiện nay có chút vô dụng."

Bùi Châu Hiền ngừng lại, ngước mắt nhẹ khiển trách nàng: "Nói nhăng gì đấy?"

Nói xong đôi mắt nàng lại nhìn chằm chằm vào Tôn Thừa Hoan, lần nữa nín thở hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Tôn Thừa Hoan nhíu nhíu mày, có chút buồn rầu nói: "Ta đói lả."

Bùi Châu Hiền thấp thỏm một lòng chờ đợi nàng nói, nghe đến câu này, lập tức có chút giật mình, khẽ nở nụ cười: "Ân, trước đây nàng đều muốn bốn chén cơm, mấy ngày nay cái gì cũng không có ăn, nhất định là đói bụng lắm."

Tôn Thừa Hoan đôi má có chút phiếm hồng, vẻ mặt tràn đầy đáng thương nhìn Bùi Châu Hiền, bụng cũng vậy có chút phối hợp kêu vang, khiến mấy người đứng bên đều nhịn không được cười khẽ.

"Được rồi, ta đã cho bếp chuẩn bị cháo, ta đi nhìn một chút xem đã tốt chưa." Nói xong, Bùi Châu Hiền cũng sợ Tôn Thừa Hoan thực đói bụng, liền xoay người ra cửa, nhưng ánh mắt thoáng ngưng lại, nàng đứng ở mép cửa một hồi lâu, cuối cùng mới thất hồn lạc vía mà rời đi.

Đợi cho Bùi Châu Hiền rời đi rồi, Tôn Thừa Hoan ngước mắt nhìn Dược Tam Thông, nhỏ giọng nói: "Ta chân hoàn toàn dùng sức không được." Lúc trước tỉnh lại liền cảm thấy không có cảm giác gì, còn tưởng rằng do mình ngủ quá lâu, nhưng đến bây giờ, tuy không có nhiều sức lực, nhưng thân thể đều đã cử động tốt rồi, vì sao hai chân vẫn như vậy, không cách nào nhúc nhích.

Vừa rồi nghe Bùi Châu Hiền hỏi câu kia, lập tức khiến cho nàng ẩn ẩn đoán được, một lần nữa cố gắng muốn ngồi dậy, lại cảm thấy chân không nghe nàng sai khiến, thủy chung cong lên không được.

Bất quá nàng không muốn để cho Bùi Châu Hiền biết được, nên mới mượn cớ để nàng ấy rời đi.

Dược Tam Thông sắc mặt khẽ biến, trong lòng nặng nề, Nhạc Thắng Lân cũng có chút khẩn trương.

Hai người tạm thời không quản được lễ tiết, vén chăn lên, tỉ mỉ kiểm tra chân Tôn Thừa Hoan.

Dược Tam Thông đưa tay nặn nặn trên chân nàng, hỏi xem Tôn Thừa Hoan có cảm giác gì.

Đến cuối cùng, Tôn Thừa Hoan sắc mặt một mảnh trắng bệch, không nói một lời nhìn chằm chằm động tác của bọn họ.

Nhạc Thắng Lân xuất ra ngân châm, châm vào mấy cái huyệt vị, ngân châm tinh tế rung động, hắn mở miệng hỏi một lần nữa: "Như thế nào?"

Tôn Thừa Hoan ánh mắt lóe lên một tia sáng, vội vàng nói: "Có chút đau." Trong lòng nàng mơ hồ có chút vui vẻ, dù sao lúc trước nàng một điểm cảm giác đều không có, này còn có thể cảm giác được đau.

Sắc mặt Nhạc Thắng Lân vẫn chưa tốt hơn bao nhiêu, hắn lại nâng lên chân Tôn Thừa Hoan, bóp mấy cái, sau đó giúp nàng chuyển động lên xuống, nhỏ giọng nói: "Điện hạ chân kinh mạch bị tổn thương, bởi vậy cảm giác thấy hơi trì trệ, hơn nữa không có bao nhiêu sức lực, còn có thể cảm giác được đau, vậy đã nói rõ cũng không phải hoàn toàn hủy."

"Đó chính là nói, có thể trị tốt?" Nhìn xem Tôn Thừa Hoan mang theo chờ mong, Nhạc Thắng Lân có chút không mở miệng được, dù sao người trước mắt bất quá mười chín tuổi, vốn là một nữ tử nhân trung long phượng, lần này tìm về được một mạng nhưng chân lại bị tổn thương, người bình thường ai lại chịu được.

*Nhân trung long phượng: rồng phượng giữa loài người, ý nói người có tài năng, dung mạo mọi mặt đều nổi bật hơn người.

Mắt thấy hắn trầm mặc, một chút hy vọng trong lòng Tôn Thừa Hoan triệt để bóp tắt, nàng tuy rằng không biết y thuật Nhạc Thắng Lân giỏi cỡ nào, nhưng cũng nghe Bùi Châu Hiền đề cập qua, hắn so Dược Tam Thông ngang tài ngang sức, chính mình nhặt về được cái mạng phỏng chừng cũng nhờ hắn rất nhiều.

Hắn phản ứng như vậy, không thể nghi ngờ là đã phán cho nàng án tử.

Tôn Thừa Hoan toàn bộ người đều có chút thoát lực, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, lão thiên gia thật là thích đùa giỡn, trả nàng một cái mạng vẫn còn muốn lấy đi chân của nàng.

Ngước mắt nhìn xem hai người muốn nói lại thôi, Tôn Thừa Hoan nhắm mắt lại, chậm rãi lắc đầu: "Ta nên thấy đủ, dù sao ta vẫn còn sống."

Nhạc Thắng Lân nhìn nàng cố đè nén đau xót, ở nơi đó trấn an chính mình, trong lòng hắn khó chịu vô cùng.

Hắn nghiêm mặt nói: "Điện hạ, chân của người tuy hiện nay đi không được, nhưng cũng không phải phế đi.

Lão phu cùng Dược Tam Thông đều bắt mạch cho người rồi, kinh mạch vẫn còn đó, chẳng qua là khí huyết ngưng trệ, tắc nghẽn không thông, cho nên hai chân chết lặng vô lực.

Lão phu mặc dù vô pháp cam đoan có thể trị tốt cho người, nhưng vẫn là có cơ hội, ít nhất, có thể khôi phục mấy phần sức lực cho người."

Tôn Thừa Hoan trong lòng cũng biết hắn là đang cố gắng trấn an nàng, cho nàng một ít hy vọng, lập tức miễn cưỡng cười cười: "Thừa Hoan hiểu được, đa tạ Nhạc tiên sinh."

Một lát sau, nàng có chút sa sút nói: "Có thể để ta một mình được không?"
Hai người do dự hồi lâu, cuối cùng nháy mắt nhau đồng thời rời khỏi, vừa bước ra cửa liền nhìn thấy Bùi Châu Hiền đứng chết lặng ở đó tự bao giờ.

Tôn Thừa Hoan vẫn có chút không tiếp thụ được, dù sao nàng hoàn hảo không chút tổn hại sống mười chín năm, thật sự không có cách nào tưởng tượng, về sau đứng lên không nổi nữa sẽ là hình thức gì.

Trong lòng nhịn không được cảm thấy vô lực, nàng xốc mền, khởi động thân thể đem chính mình ngồi lên, đưa tay nhéo nhéo chân của mình.

Từ đầu gối trở xuống, hai chân cơ bản không có cảm giác gì, sờ soạng phảng phất như đụng vào chân của người khác, phía dưới cảm giác trống rỗng càng ngày càng rõ ràng, Tôn Thừa Hoan cười khổ một tiếng, trái tim như bị người bót nghẹt, nhưng trong lòng vẫn không có ý muốn từ bỏ.

Nàng miễn cưỡng đè xuống thân thể, đem chân kéo đến bên mép giường, đợi đến lúc nàng buông được hai chân xuống, dĩ nhiên ra một thân mồ hôi.

Sắc mặt nàng lúc này rất căng thẳng, trong mắt tràn đầy quật cường, cẩn thận di chuyển, mắt thấy chân muốn chạm đến mặt đất rồi, nàng cắn răng, thử thăm dò giẫm chân xuống.

Thế nhưng nàng cố gắng như thế nào cũng vô ích, hai chân không nghe theo nàng sai khiến, mền nhũn không cách nào chống đỡ.

Một chút hy vọng trong lòng triệt để tắt ngắm, nàng tựa hồ mất đi tất cả sức lực, cắm đầu ngã xuống.

Hầu như cùng một thời gian, cửa rất nhanh bị mở tung, một thân ảnh màu lam tinh tế lướt đến đỡ lấy Tôn Thừa Hoan.

Bùi Châu Hiền sốt ruột nhìn xem nàng, thấy không có gì đáng ngại, lúc này mới đem nàng ôm chặt vào trong ngực.

Bùi Châu Hiền ôm đến gắt gao, hai tay siết chặt để Tôn Thừa Hoan đều có chút đau, cả thân thể Bùi Châu Hiền như dây cung căng chặt, tựa hồ đang đè nén tâm tình sắp tan vỡ.

Đầu vai Tôn Thừa Hoan rất nhanh cảm giác được một cỗ ấm nóng ướt át, xuyên thấu qua trung y lụa mỏng, rõ ràng truyền đạt cho nàng biết, những giọt nước mắt nóng hổi này sắp làm phỏng nàng rồi.

Tôn Thừa Hoan con mắt đỏ bừng, trong lòng đau đến tột đỉnh.

Đúng rồi, trừ mình ra, hôm nay thống khổ nhất chính là Hiền nhi của nàng.

Cố gắng nhẫn nhịn nước mắt, Tôn Thừa Hoan hít thở mấy hơi, lộ ra một tia vui vẻ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Bùi Châu Hiền, ấm giọng dỗ dành: "Ngoan, không khóc nữa, ta chỉ là muốn thử xem có thể đi hay không, đã chuẩn bị tâm lý rồi, nên không sao đâu."

Bùi Châu Hiền nghe được lời này, đau nhức trong lòng càng không chịu nổi, cũng không biết nên nói cái gì.

Vừa rồi nàng biết rõ Tôn Thừa Hoan muốn đuổi khéo nàng đi, mặc dù trong lòng sốt ruột, nàng vẫn giả vờ rời khỏi, chỉ là đứng ở ngoài cửa nghe được Tôn Thừa Hoan khả năng không đứng lên được nữa, lập tức giống như sấm sét giữa trời quang.

An nhi của nàng vẫn là một tiểu cô nương, bất quá mới mười chín tuổi mà thôi, trong khoảng thời gian tốt đẹp nhất của cuộc đời, tại sao có thể, tại sao có thể, để cho nàng ấy cả đời bị trói buộc ở trên xe lăn.

Lúc sau Dược Tam Thông cùng Nhạc Thắng Lân nói gì đó, Bùi Châu Hiền một chữ cũng không nghe lọt, chẳng qua là thất hồn lạc phách mà đứng bên cửa ngẩn người.


Sự xuất hiện của mình quả nhiên là cái biến số, cả cuộc đời trước Tôn Thừa Hoan thật tốt, chưa có tới Ích Châu, không có vào Vĩnh Đế lăng, càng sẽ không vì nàng trúng độc, thiếu chút nữa mất đi tính mạng, hôm nay lại hủy đi chân của nàng.

Bùi Châu Hiền trong lòng vừa đau vừa hối hận, không ngừng tự oán trách chính mình, nhưng chợt nghe bên trong truyền đến động tĩnh, tựa hồ có người ngã, lập tức xô cửa xông vào.

Vừa nhìn đến Tôn Thừa Hoan ngã xuống đất, có chút chật vật không đứng dậy được, đau nhức trong lòng khiến cho nàng như muốn ngạt thở, trừ đi ôm chặt lấy nàng ấy, nàng dĩ nhiên không biết nên làm sao bây giờ.

"Thực xin lỗi, An nhi, thực xin lỗi." Đều là sai lầm của nàng, muốn khống chế hoàng quyền chính là nàng, lôi kéo Tôn Mặc Tiên ngã xuống chính là nàng, vốn nên trúng độc cũng là nàng, vì cái gì tất cả đều là Tôn Thừa Hoan gánh chịu.

Nàng ấy từ nhỏ đến lớn đều sống trong hành hạ, vì cái gì lão thiên gia lần nữa bạc đãi nàng ấy.

Tôn Thừa Hoan cái mũi cay cay, nữ nhân ngốc này quả nhiên đều nhận hết lỗi vào mình rồi.

Cọ xát tóc của nàng một hồi, thanh âm của nàng phát ra càng ôn nhu: "Nàng vì sao phải xin lỗi? Ta cam tâm tình nguyện cứu nàng, ta thật cảm thấy vui vẻ đấy.

Nếu không phải ta lúc đầu cố chấp muốn dụ dỗ nàng, nàng như thế nào lại dây dưa cùng ta."
Bùi Châu Hiền nghe được dở khóc dở cười: "Cái gì dụ dỗ, nàng sao lại loạn dùng từ như vậy."

Nghe được nàng cười, Tôn Thừa Hoan có chút nhẹ nhàng thở ra, chân thành nói: "Ta nói là sự thật, đêm đó lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta liền quyết định rồi, đời này nhất định phải sống chết dính lấy nàng, làm cho nàng rốt cuộc không đành lòng rời bỏ ta."

Bùi Châu Hiền ngẩng đầu, đỏ hồng mắt nhìn xem nàng, Tôn Thừa Hoan trên mặt vẫn mang lấy nụ cười dịu dàng, đôi mắt màu mực tràn đầy thâm tình lưu luyến.

Trong lòng Bùi Châu Hiền vừa ấm áp vừa đau xót, trầm giọng nói: "Đáng giá sao?"

Tôn Thừa Hoan nghiêm túc nói: "Lúc trước ta chỉ là một tiểu công chúa không ai quan tâm tới, nàng cứu ta, lại đối đãi với ta tốt đến như vậy, nàng có từng nghĩ là đáng giá hay không? Nàng đáp ứng ở bên một nữ tử không biết lúc nào độc phát thân vong như ta, sủng ái ta, dung túng ta, nàng nói có đáng giá hay không?"

Bùi Châu Hiền buông xuống mi mắt, nghẹn ngào nói: "Ta hiện tại có được một thê tử tốt với ta đến bực này, nàng nói mọi chuyện có đáng giá hay không?"

Tôn Thừa Hoan nghe nàng gọi mình thê tử, trong lòng nhảy loạn, vui vẻ không được, xoay tay lại ôm nàng thấp giọng dỗ dành: "Tất cả đều đã qua rồi, tuy chân của ta không tốt, nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy nàng, vẫn có thể ôm nàng, dỗ dành nàng.

Thậm chí có thể ỷ lại nàng, làm cho nàng đau lòng ta, cũng đã tốt lắm rồi.

Nàng biết không, thời điểm ta nghĩ bản thân đã chết, thật sự thống khổ không gì bằng."
Bùi Châu Hiền đem cằm đặt ở trên vai nàng, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Tôn Thừa Hoan vành mắt ửng đỏ, để nàng như vậy khóc, chẳng qua là nhẹ vỗ về lưng của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top