Chap 63: Tương kế tựu kế 2

Trong lòng Bùi Châu Hiền sớm đã có chuẩn bị, mang theo Tôn Thừa Hoan không chút biến sắc mà từ từ kéo dài khoảng cách với đám người Tôn Mặc Tiên, tình huống lúc này, đối phương chỉ có ba người là có thể chiến đấu, mà bên mình đến năm người, mặc dù Quỷ Xú cùng Tư Nhạc căn bản không cách nào động võ, nhưng vẫn chiếm ưu thế hơn bên kia.

Tôn Mặc Tiên cũng âm thầm tính toán, nàng dĩ nhiễn rất thức thời, trong nháy mắt đã bày ra vẻ mặt ôn hòa, tựa hồ vừa rồi giương cung bạt kiếm chỉ là ảo giác của hai bên.

"Nơi này có gió, chắc chắn có đường ra." Tôn Mặc Tiên cao hứng nói.

Tử Lăng bên người cũng phụ họa một câu: "Vâng, điện hạ."

Thông đạo này vô cùng chật hẹp lại quanh co uốn lượn, càng đi sâu vào càng tối tăm, ngoại trừ một chút ánh sáng nhạt từ thạch thất rọi đến, cơ hồ là bốn phía một mảnh đen kịt.

Trải qua một hồi lâu đi trong bóng đêm chật chội, cả đoàn người đều cảm thấy ngột ngạt âm trầm, mắt nhìn không thấy điểm cuối, cũng không còn một tia sáng nào lọt vào, đồng nghĩa với việc lối ra gì đó, vẫn còn ở phía xa xa, chẳng trách Tôn Mặc Tiên lựa chọn thỏa hiệp.

Bùi Châu Hiền cảm giác bàn tay của Tôn Thừa Hoan càng lúc càng lạnh lẽo, lại không ngừng tuôn ra mồ hôi lạnh, từ nãy đến giờ đã quá nhiều dấu hiệu báo cho nàng biết, Tôn Thừa Hoan hoàn toàn không ổn! Bùi Châu Hiền một trái tim không ngừng bị lôi kéo, đau đến run rẩy.

Nàng chỉ có thể nín nhịn, không cách nào quá mức lo lắng cho ái nhân của mình, cũng không cách nào hảo hảo ôm nàng ấy, giúp nàng ấy thoải mái một chút.

Nàng ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng hàm răng đã cắn chặt đến bật máu, nàng làm sao chịu đựng được tình cảnh người yêu của mình bị Thực Tâm Tán ăn mòn xương cốt, mà mình vẫn phải tỏ ra như không có gì.

Nàng hiểu điều Tôn Thừa Hoan lo lắng, một khi lộ ra chuyện nàng ấy đang bị độc phát, đối với Tôn Mặc Tiên mà nói quả thực là như trời giúp, Tôn Mặc Tiên có giải dược, có thể tùy ý bắt bí các nàng, các nàng cũng chỉ có thể rơi vào bị động, mặc cho người xâu xé.

Lúc đầu Tôn Mặc Tiên cố tình chờ đợi gần đến ngày rằm mới ra tay, đủ hiểu tính toán của nàng ta, là muốn triệt để đưa Tôn Thừa Hoan vào chỗ chết.

Tất nhiên, Tôn Mặc Tiên vĩnh viễn sẽ không giao ra thuốc giải, nàng ta trăm phương ngàn kế muốn Tôn Thừa Hoan chết, làm thế nào sẽ mang theo thuốc giải bên người.

Ánh mắt Bùi Châu Hiền càng ngày càng lạnh, nàng hơi liếc qua Tôn Mặc Tiên, trong lòng âm thầm làm quyết định.

Chỉ có một cách duy nhất để giúp Tôn Thừa Hoan thoát khỏi Tôn Mặc Tiên.

Chỉ cần Tôn Mặc Tiên chết rồi, còn có ai dám khi dễ Tôn Thừa Hoan nữa? Dù cho bên ngoài có một đội kỵ binh đông đảo thiện chiến, dù cho trên lưng phải đeo mang tội danh ám sát thất điện hạ, nàng cũng không cách nào trơ mắt nhìn người yêu của mình tiếp tục bị dằn vặt, thậm chí mất đi tính mạng.

Trong đầu quyết tâm đã định, nàng bỗng nhiên ung dung rất nhiều, đưa tay liền ôm lấy Tôn Thừa Hoan, để nàng ấy tựa cả vào người mình.


Tôn Thừa Hoan cả kinh, miễn cưỡng muốn tránh thoát, lại bị Bùi Châu Hiền ôm rất chặt, Tôn Thừa Hoan chỉ có thể nghiêng đầu nhìn Bùi Châu Hiền.

Ánh mắt hai người trong đêm tối nhìn thẳng vào nhau, Tôn Thừa Hoan thấy rõ trong mắt đối phương yêu thương cùng kiên định, nàng ấy như vậy, chắc chắn sẽ không buông mình ra.

Tôn Thừa Hoan chỉ có thể cúi thấp đầu, cố gắng thanh tĩnh lại.

Bùi Châu Hiền một tay ôm nàng, một tay nắm lấy tay nàng, ấp vào trong lòng những ngón tay lạnh buốt run run.

Tôn Thừa Hoan có lúc kiềm chế không được, ngón tay hết sức căng thẳng, co lại rất chặt.

Bùi Châu Hiền cái mũi mỏi nhừ, chỉ có thể nắm tay nàng đặt lên trái tim mình, hy vọng có thể sưởi ấm cho nàng.

Trong đầu Bùi Châu Hiền, hình ảnh Tôn Thừa Hoan bị độc phát thống khổ đau đớn, tựa như ma chú quanh quẩn, đứa trẻ này tận lực tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng Bùi Châu Hiền suy nghĩ lại, phát giác hẳn là lúc Tôn Thừa Hoan giao chiến với tướng quân kia, chất độc dĩ nhiên đã bắt đầu phát tác rồi.

Càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng phẫn nộ, nếu không phải mẹ con Tôn Mặc Tiên hạ thủ, An nhi của nàng thế nào sẽ phải chịu dằn vặt như vậy, đối phương thế mà còn hùng hổ muốn đuổi tận giết tiệt! Tiêu Quý Phi, sau này ta nhất định đưa ngươi xuống địa ngục! Tôn Mặc Tiên, ta với ngươi không chết không thôi!

Bùi Châu Hiền ức chế đến hỏng rồi, tâm tình phức tạp dâng lên nơi lồng ngực, ngón tay nàng cũng bắt đầu co chặt, nàng vốn là một cô nương cực kỳ thiện lương, vậy mà giờ đây trong mắt tràn ngập bi thương, nàng thật muốn giết người! Tôn Thừa Hoan cảm giác được nàng không đúng, động viên lắc lắc tay nàng, trên môi nở nụ cười, tỏ ý nàng bình tĩnh lại.

Bất quá đi thêm khoảng một trăm trượng, thông đạo trước mắt phân làm hai đường, để đoàn người lần nữa đứng sững tại chỗ.

Tôn Mặc Tiên quay đầu lại nhìn Tôn Thừa Hoan ở phía sau cùng, khóe miệng hơi câu, nhưng rất nhanh liền giấu đi.

Nàng không nhanh không chậm nói: "Ta nghĩ mọi người đều rất mệt mỏi rồi, cũng không biết còn phải đi bao lâu nữa, trước nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta quyết định phải đi tiếp bên nào."

Tôn Mặc Tiên lời này không phải không có lý, Bùi Châu Hiền cúi đầu cười nhạt, nàng ta tính toán gì, nàng dĩ nhiên hiểu rõ, là muốn câu giờ sao.

Tôn Thừa Hoan dáng dấp này không thể chịu bao lâu nữa, cũng không cách nào đi tiếp nổi, Bùi Châu Hiền đành phải gật đầu, đỡ lấy Tôn Thừa Hoan ngồi tựa lên vách đá.

Mấy người khác cũng đều nhắm mắt lại vận khí, hiển nhiên là dưỡng sức chuẩn bị chiến đấu, làm sao sẽ thật sự nghỉ ngơi.

Sắc mặt Tôn Thừa Hoan càng ngày càng tái nhợt, thấp giọng nói với Bùi Châu Hiền: "Mệt không, nàng dựa vào ta ngủ một hồi?"

Bùi Châu Hiền chỉ là bình tĩnh nhìn nàng, cái gì cũng chưa nói, sau một hồi, Bùi Châu Hiền hơi di chuyển thân thể, đưa tay đem Tôn Thừa Hoan ôm vào trong lòng.

Vách đá này lạnh lẽo cứng rắn, dĩ nhiên không thích hợp để Tôn Thừa Hoan dựa vào.

Tôn Thừa Hoan có chút ngớ ra, vừa muốn đứng dậy, eo lại bị Bùi Châu Hiền ôm đến gắt gao.

Bùi Châu Hiền không nói lời nào, chỉ là ôm lấy nàng, tay phải tìm được nơi cổ của nàng, ngón tay chạm đến một tầng mồ hôi lạnh, có chút vuốt ve, trêu đến Tôn Thừa Hoan càng thêm run rẩy, thấy thế Bùi Châu Hiền vội dừng tay, nhưng là đỡ đầu của nàng tựa vào vai mình, ôn thanh nói:

 "Ta rất mệt, nàng không nên lộn xộn."

Tôn Thừa Hoan lập tức bất động, như vậy thiếp vào trên người Bùi Châu Hiền, dưới thân chính là thân thể ấm áp mềm mại, nàng kề sát vào cổ của nàng ấy, chóp mũi quanh quẩn nhàn nhạt hương thơm quen thuộc, rất dễ chịu, hương vị này qua nhiều năm vẫn không thay đổi, chính là hương thơm đặc hữu của nàng ấy.

Tôn Thừa Hoan có chút kích động, nàng bây giờ không muốn xa rời cái cảm giác này.

Tuy rằng khắp người từ da thịt đến xương cốt đều đau đến thở không nổi, nhưng được vùi vào lòng nàng ấy, tựa hồ có thể thoải mái hơn rất nhiều.

Bởi vì áp đến quá gần, nàng có thể nghe được rõ ràng nhịp tim của Bùi Châu Hiền, còn có bên tai nhàn nhạt hơi thở, ấm nóng lướt qua, như vậy khi lên khi xuống, tiết tấu rõ ràng, để nàng bất giác cảm thấy trong lòng ngập tràn hạnh phúc cùng yên bình.

Hơi ngước mắt lên, giờ khắc này nàng có thể nhìn thấy sườn mặt thanh tú của nàng ấy, khoảng cách rất gần, đường nét tinh tế xinh đẹp cực kì.

Nghĩ đến ngày trước nàng từng nói, sẽ không để nàng ấy tiếp tục chịu oan ức như vậy, thế nhưng bây giờ....Con mắt nàng đột nhiên có chút chua, nàng nhắm mắt lại, trong lòng đau xót càng phát ra nồng đậm.

Nàng sợ hãi, chung quy là sợ bản thân mình chết rồi, sẽ bỏ lại nàng ấy cô đơn một mình.

Nàng vẫn tưởng bản thân mình có thể cố gắng đến lúc hoàn thành ước nguyện của Bùi Châu Hiền, chưa từng nghĩ đến sẽ nhanh như vậy.....nàng một chút cũng không làm được, ngoại trừ khiến Bùi Châu Hiền thêm phiền muộn vướng bận, để nàng ấy không ngừng lo lắng, nàng cái gì cũng không kịp làm.

Bùi Châu Hiền từ nhỏ đã lạnh lùng, trong tình cảm hiếm khi nhiệt liệt, nhưng từ khi hai nàng tỏ rõ lòng mình, nàng ấy đều hết mực dung túng cùng cưng chiều nàng, cùng năm đó giống nhau, nàng ấy ngoài lạnh trong ôn nhu, có thể trong xương so với ai khác đều cực kì yêu thương nàng.

Tôn Thừa Hoan cảm thấy bản thân mình thật ích kỷ, ích kỷ khi đã kéo nàng ấy vào cuộc đời mình, chỉ vì nàng luyến tiếc hơi ấm kia, luyến tiếc sự ôn nhu kia, nàng không muốn mất đi cảm giác được yêu thương, nhưng bây giờ phải ích kỷ bỏ nàng ấy lại một mình, nàng cũng không còn cách nào.

Nếu như nàng không xuất hiện, Bùi Châu Hiền cả đời này đều sẽ sống vì Tây Nam Vương phủ.


Lần này Bùi Châu Hiền đến đất Thục, rơi vào nguy hiểm đến mức này, cũng chỉ vì nàng.

Giờ khắc này rơi vào hiểm cảnh, nàng có thể chết, nhưng tuyệt đối sẽ không để Bùi Châu Hiền chết ở đây!

Tôn Mặc Tiên không thể chết được, tỷ ấy chết rồi, kéo theo chính là một mớ phiền phức, Bùi Châu Hiền sẽ chạy không thoát.

Bên ngoài một đám kỵ binh hùng dũng kia, làm sao có thể bỏ qua cho Bùi Châu Hiền.

Tiêu Thác ở đây, đất Thục này lành ít dữ nhiều, nàng không cách nào bảo vệ cho nàng ấy.

Vậy liền chỉ có thể ép buộc Tôn Mặc Tiên tha cho Bùi Châu Hiền, nhưng nàng hiểu rõ, hoàng tỷ có thể buông tha Bùi Châu Hiền, nhưng tuyệt đối sẽ không tha cho nàng!

Nhắm mắt lại, Tôn Thừa Hoan đem mặt kề sát lên da thịt nơi cổ Bùi Châu Hiền, nhẹ nhàng cọ cọ, sau đó liền nhu thuận bất động.

Chỉ là nàng phát hiện, Bùi Châu Hiền nguyên bản nhịp tim đều đều, bắt đầu một chút tăng nhanh, cuối cùng phảng phất giống như là trống bỏi, hô hấp cũng dần dần trở nên hỗn loạn.

"Xì" Tôn Thừa Hoan nghiêng đầu qua một bên, trầm thấp bật cười.

Sắc mặt Bùi Châu Hiền đã nhiễm một tầng hồng nhuận, có chút xấu hổ mà bóp bóp thịt mềm bên eo Tôn Thừa Hoan, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ là đỡ nàng, sợ nàng ngã xuống.

Một màn này lọt vào mắt Tôn Mặc Tiên, khiến nàng tâm tình bị quấy nhiễu đến không được, mắt nhắm mắt mở mà nhìn hai người kia, trong lòng lại âm thầm tính toán.

Một đoạn thời gian trôi qua, Tôn Mặc Tiên liếm liếm môi khô khốc, nói giọng khàn khàn: "Chọn đi, phía trước rẽ lối nào?"

Bùi Châu Hiền ngồi thẳng lên, cẩn thận đem Tôn Thừa Hoan nâng dậy, ngữ khí lạnh nhạt: "Bên trái."

Dứt lời nàng cũng không để ý đến đám người kia, trực tiếp đi thẳng vào, Tôn Thừa Hoan dựa vào nàng, cũng không chút nào do dự, mấy người Vô Ngôn hoàn toàn phục tùng, lập tức theo sau.

Tôn Mặc Tiên sắc mặt đen tối không rõ, tay co lại, rốt cuộc cũng đi theo vào.

Thông đạo bên trái này cũng không dài, đi trên dưới một trăm bước liền đến một nơi khá rộng rãi sáng sủa.

Trước mắt là một đại điện lớn, chín bậc thang bạch ngọc dẫn lên cao, cùng mặt trước giống nhau như đúc, lại là một cái Bạch Ngọc Đài.

Chỉ là trên đài cao sừng sững một cỗ quan tài to lớn, cực kỳ tinh xảo.

Mặt trên quan tài được đúc bằng đồng, lại đính kèm rất nhiều ngọc quý, phát ra ánh sáng xanh biếc pha lẫn ánh vàng kim, làm hiện rõ hoa văn cửu cung, đủ để chứng minh quan tài này là của ai.

Bất quá mấy người Tôn Mặc Tiên đã đọc qua ký lục nên điều hiểu rõ, lăng Vĩnh Đế này vẫn chưa xây dựng xong, đất Thục liền bị giặc công phá, Vĩnh Đế cũng là da ngựa bọc thây, không cách nào được táng nhập vào lăng mộ, quan tài quý giá đến mức nào cũng là vô ích.

Cảnh tượng trống rỗng trước mắt thật sự đả kích mãnh liệt đến Tôn Mặc Tiên, nàng tâm tâm niệm niệm gian phòng này phải là nơi chứa kho báu Vĩnh Đế, nhưng trước mắt không hề có thứ gì, chỉ có cái quan tài mặc dù giá trị liên thành đó, chỉ là mười tầng hoàng kim, còn có Huyền Binh Giáp phổ, đều đi đâu? Thả chậm bước chân, nàng cẩn thận xung quanh tìm kiếm.

Nơi này ngoại trừ cái quan tài kia ra, liền không thấy có chỗ nào gọi là lối thoát, vốn là lúc nãy có gió thổi nhè nhẹ, giờ cũng quỷ dị biến mất.

Trên mặt nàng có chút chán chường, lạnh lùng nhìn Bùi Châu Hiền: "Đây là ngươi chọn?"

Bùi Châu Hiền cũng không thèm để ý, trầm giọng nói: "Còn có quan tài chưa tra."

Tôn Mặc Tiên ánh mắt lóe lên, nói không chừng phía dưới còn có huyền cơ, trong lòng lần thứ hai dấy lên một tia hy vọng, nàng đảo mắt qua quan tài, mở miệng nói: "Ai sẽ khai quan?" Ý tứ rất rõ ràng, nàng sẽ không động thủ.

Bùi Châu Hiền trào phúng nói: "Quan tài đế vương dày chín tấc, tương đương với sáu tầng quan, ngươi cảm thấy chúng ta ai có thể mở được nó?"

Tôn Mặc Tiên không nói, Tề Thịnh cùng Tử Lăng nhưng là đứng dậy, cùng Bùi Châu Hiền đứng ở một bên, bây giờ đoàn người đều bị thương nghiêm trọng, một chút khí lực đều không còn, cả buổi cũng không dịch được nửa tấc.

Tôn Mặc Tiên buồn bực đi đến, vận dụng toàn bộ nội lực tiếp một tay đẩy lên.

Theo tiếng trượt nặng nề vang lên, nắp quan tài dày nặng cuối cùng được mở ra, bên trong ánh lên sắc vàng của gỗ lim quý hiếm, mà bên vách quan tài, dĩ nhiên có một cái rãnh, khả năng là có cơ quan ngầm.

Mấy người gắt gao nhìn chằm chằm vào đó, lòng bàn tay đều có chút đổ mồ hôi, muốn khởi động cơ quan này, tất nhiên cần một người khom xuống, mà tư thế như vậy dĩ nhiên có nguy hiểm liền chạy không thoát.

Bùi Châu Hiền quét mắt nhìn bọn họ một cái: "Lui ra, ta tới." Lăng Vĩnh Đế vốn là không thể có lối ra, nhưng những người thợ thủ công xây dựng nơi này đều là bậc thầy tạo tác, họ dĩ nhiên muốn chừa lại một con đường sống cho chính mình.

Tôn Thừa Hoan sắc mặt tràn đầy lo lắng, Bùi Châu Hiền nhìn nàng, khẽ gật đầu một cái, Tôn Thừa Hoan mới buông tay nàng ra, bước chân có chút lảo đảo, sau đó nàng tận lực đứng vững, nhưng hiển nhiên dáng vẻ thống khổ này không thoát được ánh mắt Tôn Mặc Tiên, Tôn Mặc Tiên môi khẽ nhếch, hoàng muội, rốt cuộc đã trở thành một cây cung bị giương hết đà rồi.

- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: điện hạ, sắp tới ta mời người lui vào tẩm cung nghỉ ngơi một thời gian, ăn tạm cơm hộp vậy, người có ý kiến gì không?
Điện hạ: ngươi dĩ nhiên ăn hiếp ta, ta không ăn cơm hộp của ngươi, ta muốn Hiền nhi, ta muốn Hiền nhi
Quận chúa: ngoan, ta đến dỗ nàng
Điện hạ: Hiền nhi, ta muốn nàng ôm, ta muốn ăn bánh ngọt uyên ương.

Quận chúa: Ân....!(ném cơm hộp trả lại tác giả, còn kèm theo lưỡi dao).

Tác giả: quận chúa, hảo nha, ta gần đây có chút thiếu sắt......!
Diễn biến tiếp theo, các nàng cứ để quận chúa đến phủ công chúa điện hạ làm phò mã đi! Quận chúa tại thượng, quận chúa tại thượng a!.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top