Chap 118

Tôn Thừa Hoan thay đổi một bộ y phục khác quay lại, lần này nàng ngồi bên người Bùi Châu Hiền, không mặt mũi quấy rầy Bùi Châu Hiền nữa, cầm một quyển sách ra vẻ đọc lên, bất quá nàng làm gì có tâm tư đọc sách, chỉ lấy sách yểm trợ, nhìn lén Bùi Châu Hiền. Nàng muốn bản thân mình trước mặt Bùi Châu Hiền trở nên trong suốt thì tốt, trong lòng có chút bí mật đã bị vạch trần, quả thực là quá thẹn.

Bùi Châu Hiền ngẫu nhiên nhìn về phía Tôn Thừa Hoan, nàng bịt tai trộm chuông, lấy sách che trước mặt nhìn lén mình, như kiểu chỉ cần giấu mặt mình thì sẽ không bị người khác phát hiện nàng nhìn lén mình vậy. Đối với hành vi ấu trĩ của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền cũng không nói ra, chỉ là vội vàng làm chuyện của mình.

Nhưng cho dù là như vậy, đối với Tôn Thừa Hoan mà nói thời gian vẫn là trôi qua quá nhanh, nàng cảm thấy cũng không có bao lâu, trời đã tối sầm xuống chạng vạng.

Đến bữa tối, phòng bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn toàn những món Tôn Thừa Hoan thích, một hai năm gần đây Bùi Châu Hiền rất ít khi ăn tối, cho nên một bàn đồ ăn này là cố ý chuẩn bị cho Tôn Thừa Hoan, nàng chỉ có ý định bồi Tôn Thừa Hoan ăn một chút.

Tôn Thừa Hoan nhìn một bàn đồ ăn toàn là mỹ thực tinh xảo mà mình thích, thèm đến hỏng rồi, đã lâu lắm rồi nàng chưa từng ăn qua đồ ngon như vậy, ngay cả rau xanh cũng chỉ có hè mới có cơ hội ăn.

"Đều là món ta thích ăn, tỷ tỷ cố ý chuẩn bị cho ta sao?" Vẻ mặt Tôn Thừa Hoan cảm động nhìn Bùi Châu Hiền hỏi.

"Ngươi có món nào không thích ăn sao?" Bùi Châu Hiền hỏi ngược lại, cũng không muốn thừa nhận.

"Hình như là vậy." Tôn Thừa Hoan sờ sờ đầu một chút, có chút ngơ ngơ gật đầu, đầu bếp Bùi gia làm món nào cũng ngon, khẩu vị của nàng là bị Bùi gia dưỡng cho hư, cho dù hiện Tại đã quen ẩm thực Bắc Nguy, nhưng vẫn cảm thấy đồ ăn Bắc Nguy khó ăn.

"Tỷ tỷ cũng ăn nhiều một chút." Tôn Thừa Hoan thấy Bùi Châu Hiền động đũa xong, cũng cầm đũa lên, đồ ăn buổi tối cũng không phải dược thiện, liền an tâm thoải mái ăn nhiều, thầm nghĩ nếu có thêm một vò rượu ngon càng tốt, chỉ là việc nàng thích rượu, nàng cũng không muốn cho Bùi Châu Hiền biết, chỉ sợ Bùi Châu Hiền cảm thấy mình là tửu quỷ. Cho dù không có rượu, Tôn Thừa Hoan vẫn ăn thật sự rất vui vẻ, thường thường nhìn về phía Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền vẫn ăn chậm rãi như cũ, ăn một ngụm nhỏ xíu, khó trách lại luôn gầy yếu như vậy, Tôn Thừa Hoan nhớ đến đêm qua Bùi Châu Hiền mới cắt một chén máu lớn, nàng lại đau lòng hỏng rồi, không ngừng khuyên Bùi Châu Hiền ăn nhiều một chút.

Kỳ thật ăn cùng với Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền ăn nhiều hơn so với khi ăn một mình, đương nhiên cũng chỉ là ăn nhiều hơn mấy ngụm mà thôi.

Bùi Châu Hiền ăn xong, liền nhìn Tôn Thừa Hoan ăn, Tôn Thừa Hoan vẫn ăn mạnh như vậy, rõ ràng nhìn cũng không béo hơn mình, cũng không biết ăn nhiều như vậy bổ đi đâu hết rồi.

"Ăn no đến bảy phần là được rồi, không cần như quỷ đói đầu thai ăn đến no căng mới thôi." Bùi Châu Hiền thấy tốc độ ăn của Tôn Thừa Hoan chậm lại, hẳn là no rồi, nhưng miệng nàng vẫn luyến tiếc ngừng lại.

"Thực sự quá ngon, dư lại lãng phí." Tuy rằng Tôn Thừa Hoan đã ăn thực sự no, nhưng vẫn luyến tiếc ngừng đũa.

"Bạch Thuật, dọn đi." Bùi Châu Hiền phân phó cho Bạch Thuật vẫn đứng ở bên cạnh. Tôn Thừa Hoan vẫn lo nghĩ tới chuyện ăn uống, thật là một chút tiến bộ cũng không có.

Bạch Thuật làm theo, Tôn Thừa Hoan đành phải buông đũa, mắt trông mong nhìn Bạch Thuật đem mỹ vị dọn đi.

Ăn xong bữa tối xong, Bùi Châu Hiền đứng dậy ra sân đi bộ một chút để tiêu thực, Tôn Thừa Hoan lập tức đi theo Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền đi trước, Tôn Thừa Hoan đi theo phía sau, Tôn Thừa Hoan nhìn bóng dáng tinh tế nhu nhược của Bùi Châu Hiền, thầm nghĩ, nếu nàng vẫn luôn ở phía sau nàng thì tốt rồi, trong lòng Tôn Thừa Hoan đột nhiên vọt lên một chút cảm xúc chua xót cùng đau lòng.

Có lẽ quen thuộc với một người đặc thù, có đôi khi sẽ có cảm ứng giống nhau, Bùi Châu Hiền giống như cảm giác được cái gì, đột nhiên dừng bước chân, xoay người nhìn về phía Tôn Thừa Hoan. Đã hơn một năm, Bùi Châu Hiền thường xuyên có loại ảo giác, cảm thấy Tôn Thừa Hoan vẫn còn ở đây, nhưng tầm mắt nàng đi tìm, chỉ thấy rỗng tuếch, khiến nàng có cảm giác mất mát và phiền muộn không thể nói rõ. Giờ khắc này, khi nàng quay đầu lại nhìn thấy Tôn Thừa Hoan, trong lòng lại ấm áp, nhưng nàng biết, rốt cuộc Tôn Thừa Hoan cũng sẽ rời đi lần nữa, cảm giác phiền muộn mất mát lại càng thêm sâu.

Tôn Thừa Hoan nhìn về phía Bùi Châu Hiền, ánh đèn lồng trên hành lang ngược sáng, dung nhan kia nhạt nhẽo lại sáng ngời, đẹp như vậy, Tôn Thừa Hoan cảm thấy thiên hạ này sẽ không có mỹ nữ nào đẹp như Bùi Châu Hiền. Bùi Châu Hiền quay người liếc mắt nhìn nàng một cái, Tôn Thừa Hoan đột nhiên có cảm giác chắn chắn, cảm thấy trong lòng Bùi Châu Hiền có mình, đều này làm trong lòng Tôn Thừa Hoan nhảy nhót vô cùng.

Bùi Châu Hiền chỉ quay đầu lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tôn Thừa Hoan một cái, cái gì cũng không nói, đã quay đầu lại lần nữa, đi về phía trước.

Tôn Thừa Hoan nhanh chóng đuổi theo, từ phía sau Bùi Châu Hiền đi đến bên người Bùi Châu Hiền.

"Tỷ tỷ." Tôn Thừa Hoan nhẹ giọng gọi Bùi Châu Hiền một tiếng.

"Chuyện gì?" Bùi Châu Hiền nhàn nhạt hỏi lại.

"Ngươi không cần gả cho người khác được không?" Tôn Thừa Hoan dùng hết dũng khí cẩn thận hỏi.

Bùi Châu Hiền cũng không trả lời ngay, chỉ là nhìn Tôn Thừa Hoan.

Giờ khắc này Tôn Thừa Hoan hoàn toàn đoán không ra Bùi Châu Hiền, chỉ là bị Bùi Châu Hiền nhìn thực hoảng hốt.

Bùi Châu Hiền thu hồi tầm mắt trên người Tôn Thừa Hoan, tiếp tục bước lên phía trước.

Tôn Thừa Hoan thấp thỏm đi theo bên người Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền cũng không cho nàng đáp án, nhưng nàng cũng không dám hỏi lại.

Bùi Châu Hiền đi dọc theo sân hai vòng xong liền đi đến dược phòng, điều chế mấy viên thuốc, Tôn Thừa Hoan cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh Bùi Châu Hiền chờ đợi.

Đại khái khoảng một canh giờ sau, Bùi Châu Hiền rời khỏi dược phòng, để Bạch Thuật chuẩn bị nước ấm tắm gội.

Tôn Thừa Hoan vừa nghe Bùi Châu Hiền muốn tắm gội, vốn dĩ bị Bùi Châu Hiền vạch trần xong mới thấy thẹn mà cực lực áp xuống ý niệm tà ác, giờ nghe nhắc đến lại bắt đầu ngoi lên. Đặc biệt là lúc Bùi Châu Hiền tắm gội ở bên trong, nàng ở bên ngoài đi tới đi lui, nhịn không được nhớ đến lời Bạch Thuật nói, muốn lên nóc nhà bóc ngói, nhìn lén Bùi Châu Hiền tắm gội. Đương nhiên, lý trí vẫn khắc chế ý niệm của nàng, vì thế Tôn Thừa Hoan lâm vào tình trạng giãy dụa.

Cuối cùng Tôn Thừa Hoan vì phòng ngừa mình không nhịn được làm ra chuyện không lý trí, quyết định đi tắm nước lạnh lần nữa, để bản thân mình làm chính nhân quân tử.

Bùi Châu Hiền tắm gội xong, chuẩn bị về phòng ngủ, mới vừa nằm lên giường, Tôn Thừa Hoan lại đột nhiên xuất hiện, đương nhiên, đối với sự xuất hiện của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền cũng không ngoài ý muốn.

"Đi ra ngoài!" Ngữ khí Bùi Châu Hiền thanh lãnh trầm thấp mệnh lệnh nói.

"Không muốn, ta muốn ngủ cùng với tỷ tỷ!" Tôn Thừa Hoan đã sớm biết Bùi Châu Hiền sẽ đuổi mình mình, cho nên đã bò lên giường trước, nàng làm ấm giường xong, chỉ chờ Bùi Châu Hiền lên ngủ.

"Ta sẽ ném ngươi ra ngoài!" Bùi Châu Hiền cảnh cáo nói lại một lần.

"Thử xem xem." Tôn Thừa Hoan mới không muốn rời đi, nàng thầm nghĩ nếu Bùi Châu Hiền hạ độc hoặc điểm huyệt trên người mình thì mình mới sợ, còn đơn thuần đánh nhau thì Bùi Châu Hiền cũng đánh không lại mình.

Vì thế Bùi Châu Hiền cũng bắt đầu động tay với Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan cực kỳ cẩn thận ứng đối, miễn cho chuyện đang đánh thì bị Bùi Châu Hiền độc, cũng không phải là chuyện tốt, vì thế Tôn Thừa Hoan liền muốn nhanh chóng chế trụ Bùi Châu Hiền, sau một hồi đánh nhau, võ công Tôn Thừa Hoan nhỉn hơn đã áp Bùi Châu Hiền dưới thân mình.

Bùi Châu Hiền biết võ công Tôn Thừa Hoan đã hơn mình, nhưng Tôn Thừa Hoan muốn hoàn toàn ngăn cản nàng là chuyện không có khả năng. Tay chân nàng đều bị Tôn Thừa Hoan gắt gao ngăn chặn, Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng cười một chút, đột nhiên dán đến tai Tôn Thừa Hoan thổi khí.

Tôn Thừa Hoan cảm giác lỗ tai tê dại một trận, trong nháy mắt hoảng hốt kia, thân mình nàng xụi lơ xuống dưới, toàn bộ thân thể mềm oặt đè lên người Bùi Châu Hiền.

"Ngươi nghĩ ta không có cách bắt ngươi sao?" Ngữ khí Bùi Châu Hiền mềm nhẹ hỏi.

.....//.....

Tôn Thừa Hoan: Bùi Châu Hiền vậy mà lại sử dụng mỹ nhân kế!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top