Chap 10

"Được rồi, ta hiểu rồi." Nếu vẫn phải tiếp tục, thì ăn no đi, ăn no mới có sức tiếp tục, Tôn Thừa Hoan duỗi tay muốn lấy điểm tâm trên bàn, chỉ là nàng mới cầm lên, đã bị Bùi Châu Hiền đánh tay bằng cây thước không biết biến ra lúc nào, tay bị đau, điểm tâm liền rớt xuống bàn.

Tôn Thừa Hoan nhìn mu bàn tay của mình bị đánh đỏ bừng, đau đến độ đỏ cả hốc mắt, nàng nhìn Bùi Châu Hiền bằng ánh mắt tràn ngập đáng thương và lên án, nàng liền biết, Bùi Châu Hiền cũng không có lòng tốt như vậy.

"Phải rửa tay trước." Bùi Châu Hiền không hề áy náy nước chảy mây trôi nói.

Rửa tay không thể nói đàng hoàng sao, một hai phải đánh người, còn nữa, mình độc cũng bị rồi, còn sợ dơ tay sao? Bùi Châu Hiền này chắc chắn là cố ý muốn khi dễ mình, cái người độc ác này. Trong lòng Tôn Thừa Hoan lại mắng mười tám đời Bùi Châu Hiền , sau đó yên lặng đi rửa tay, tư thái kia nhìn cực kỳ đáng thương.

"Há..." Bạch Thuật đứng ở cạnh bên không nhịn được bật cười.

"Ngươi cười cái gì?" Bùi Châu Hiền nhướng mày hỏi.

"Rốt cục đại tiểu thư cũng không giống đại nhân, giống hài tử hơn, cố ý khi dễ nhân gia tiểu muội muội, Hoan tiểu thư đáng thương." Bạch Thuật cười nói.

"Ta cố ý khi dễ nàng lúc nào?" Bùi Châu Hiền hỏi ngược lại.

"Chẳng lẽ không có?" Hiển nhiên Bạch Thuật không tin hỏi ngược lại.

"Nàng có thể được ta khi dễ, đó là vinh hạnh của nàng." Vẻ mặt Bùi Châu Hiền khinh thường nói.

"Vâng, đại tiểu thư là thích nàng, nên mới khi dễ nàng." Bạch Thuật gật đầu nói.

"Ta thích nàng lúc nào?" Bùi Châu Hiền nhíu mi nói, nàng ghét còn không kịp, sao có thể thích lão chuột vừa đen vừa xấu lại còn không thành thật kia?!? Đầu Bạch Thuật có vấn đề rồi sao?

"Ta chỉ cảm thấy giống như mèo vờn chuột, chơi vui chút thôi." Bùi Châu Hiền lại bổ sung giải thích vì sao mình lại khi dễ Tôn Thừa Hoan .

Lúc này Tôn Thừa Hoan rửa tay xong trở về, vừa lúc nghe được câu nói, nghĩ thầm Bùi Châu Hiền quả nhiên là không có lương tâm, thực sự trêu đùa mình như mèo vờn chuột, quá là tức giận!

Bạch Thuật cười cười, cũng không nói cái gì, chỉ cảm thấy đại tiểu thư lười biện giải nhưng lại đột nhiên giải thích nhiều như vậy, thực sự có cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.

"Ta có thể ăn rồi sao?" Tôn Thừa Hoan cẩn thận hỏi, sợ mình lại bị ăn thước.

"Tùy ngươi." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói.

"Không có độc đi?" Tôn Thừa Hoan yên tâm hỏi Bạch Thuật ở bên cạnh.

Bạch Thuật lắc đầu, kỳ thật nhìn mỗi lần Tôn Thừa Hoan đều cẩn thận như vậy, rồi lại là tư thái tham ăn không sợ chết, nàng có chút hiểu tại sao đại tiểu thư lại không nhịn được mà trêu đùa nàng ta không ngừng.

Lúc này Tôn Thừa Hoan mới yên tâm đem điểm tâm bỏ vào miệng, nguyên bản nàng cũng muốn học Bùi Châu Hiền ăn chậm một chút, tư thái ăn tao nhã này kia nọ, nhưng là không bao lâu, Tôn Thừa Hoan liền lộ nguyên hình, ăn ngấu nghiến. Ăn ngon thật, nếu mỗi ngày có thể ăn một mâm điểm tâm không độc, nhân sinh đã viên mãn rồi, Tôn Thừa Hoan ăn xong còn liếm bột phấn dính trên ngón tay, chưa đã thèm suy nghĩ.

"Nếu ăn xong rồi, tiếp tục đi đứng tấn đi." Một câu nói của Bùi Châu Hiền liền làm Tôn Thừa Hoan đang còn say mê trong mỹ thực bừng tỉnh.

Tôn Thừa Hoan nghe vậy, gương mặt say mê kia liền suy sụp lập tức, hạnh phúc ngắn ngủi, thống khổ vô tận.

Tôn Thừa Hoan lại ngoan ngoãn đi ra ngoài sân, tiếp tục đứng tấn.

Tôn Thừa Hoan cảm thấy thực sự tà môn, mỗi lần nàng lười biếng là y như rằng bị Bùi Châu Hiền phát hiện ngay, sau đó bị một viên đá đập trúng. Tôn Thừa Hoan cứ cảm thấy cặp mắt Bùi Châu Hiền cứ nhìn mình chằm chằm, nhưng là mỗi lần nàng nhìn về phía Bùi Châu Hiền , Bùi Châu Hiền đều đang đọc sách, cũng không có nhìn mình, thật sự quá là tà môn. Trong lòng Tôn Thừa Hoan tính toán, lúc sau muốn lười thì phải quan sát Bùi Châu Hiền trước.

Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền chằm chằm, thấy Bùi Châu Hiền hình như xem sách rất nghiêm túc, từ đầu đến cuối cũng không có ngẩn đầu nhìn mình, Tôn Thừa Hoan cảm thấy có thể thử một lần, nàng có suy tính cẩn thận ngồi xuống nghỉ ngơi. Chỉ là, mông nàng vừa mới chấm đất, nàng liền nhìn đến Bùi Châu Hiền , Bùi Châu Hiền cũng không có ngẩng đầu, nhưng lòng bàn tay xuất ra một viên đá, tốc độ cực nhanh bay về phía nàng. Vốn dĩ Tôn Thừa Hoan đã đề phòng, đối với viên đá bay đến này sớm có chuẩn bị, nàng nhích cơ thể, lấy tốc độ nhanh nhất tránh thoát được viên đá này. Tôn Thừa Hoan tránh thoát được một viên còn tương đối vui vẻ, chỉ là vui vẻ cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì nàng vẫn nhìn chằm chằm Bùi Châu Hiền , nhưng lại không thấy rõ, Bùi Châu Hiền lúc nào lại ném thêm một viên đá đến đây, tốc độ cũng nhanh đến mức mắt thường không còn thấy rõ. Lần này Tôn Thừa Hoan không có may mắn như vậy, đùi nàng lại bị đánh trúng, đau hơn so với bất kỳ lần trước nào. Hiển nhiên đây là cảnh cáo của Bùi Châu Hiền cho nàng. Tôn Thừa Hoan xoa xoa đùi bị đánh trúng của mình, ngoan ngoãn ngồi dậy tiếp tục đứng tấn.

Lúc này Bùi Châu Hiền nâng đầu liếc mắt nhìn Tôn Thừa Hoan một cái, khẽ cười.

Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền cười trào phúng giống như ma quỷ, giống như nàng cười nhạo mình không biết tự lượng sức, nội tâm Tôn Thừa Hoan chỉ có một ý niệm, rất muốn khóc, nàng thực sự có cảm giác mình giống như chuột bị mèo theo dõi, thật bất lực và đáng thương.

"Nàng chưa từng học võ, nhưng lại có thể né được một lần công kích của đại tiểu thư, năng lực phản ứng của cơ thể thực sự không giống người thường, nàng là hạt giống tốt để luyện võ." Bạch Thuật nhìn phản ứng của Tôn Thừa Hoan , tự đáy lòng kinh ngạc cảm thán nói.

Bùi Châu Hiền chỉ là mỉm cười, có đáng hay không, so với ai khác, nàng càng hiểu rõ thiên phú của Tôn Thừa Hoan , tư chất thiên phú dị bẩm như vậy, thật khiến người khác vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Đứng tấn cả ngày, lại nhận mặt chữ, thể xác và tinh thần Tôn Thừa Hoan đều mệt, chỉ là hôm nay còn chưa xong, nước thuốc ghê tởm kia vẫn còn chưa ngâm. Nàng quá mệt mỏi cũng không muốn chống cự, không giãy giụa cũng không sợ, vì nàng đã quá mệt. Có thể là trước lạ sau quen, hôm nay cởi quần áo trước mặt Bùi Châu Hiền , nàng cũng không cảm thấy thẹn như hôm qua. Quần áo cởi xong, Tôn Thừa Hoan phát hiện đùi mình quả nhiên bầm thành một mảng lớn.

"Ngươi nhìn, đều bầm thành như vậy." Tôn Thừa Hoan chỉ vào đùi mình, cố ý để Bùi Châu Hiền nhìn, ý đồ muốn khơi dậy tâm áy náy của nàng.

"Chút ứ bầm này mà thôi, muội muội thật đúng là biết giả vờ đáng thương!" Bùi Châu Hiền liếc mắt nhìn đùi Tôn Thừa Hoan , không cho là đúng nói.

Tôn Thừa Hoan cảm thấy mình đúng là ngớ ngẩn, sao lại hy vọng Bùi Châu Hiền sẽ cảm thấy một chút áy náy đây?

"Xem như ta chưa nói." Tôn Thừa Hoan xoa nhẹ cái đùi đáng thương của mình một chút, chỉ có thể tự nhận xui xẻo mà bò vào thùng thuốc ghê tởm khó ngửi kia.

"Vậy là ngoan." Bộ dáng Tôn Thừa Hoan tự giác nghe lời, làm Bùi Châu Hiền vui vẻ nói.

Ha hả, tâm Tôn Thừa Hoan cười lạnh hai tiếng.

Tuy rằng ngâm mình ở trong cảm giác rất ghê tởm, nhưng không biết thế nào, lại thực dễ dàng buồn ngủ, không bao lâu, Tôn Thừa Hoan lại trực tiếp ngủ mất.

Sau khi Tôn Thừa Hoan ngủ, Bùi Châu Hiền liền ra ngoài, để mình Tôn Thừa Hoan ở lại với mấy thùng thuốc.

Nửa canh giờ sau, Tôn Thừa Hoan tỉnh lại, xung quanh một mảng tối đen, nàng sắp bị dọa khóc lên, thứ nàng sợ cũng không ít, sợ tối, sợ quỷ, sợ đói, sợ rắn này kia.

"Bùi Châu Hiền , ngươi ở đâu?" Tôn Thừa Hoan sợ tối sợ hãi kêu, chỉ là nàng kêu một tiếng, cũng không có ai trả lời.

"Tỷ tỷ... tỷ tỷ...." Tôn Thừa Hoan lớn tiếng kêu hơn nữa, cơ hồ hàm chứa tiếng khóc nức nở. Hoàn cảnh đen tối, cái gì cũng không thấy, làm Tôn Thừa Hoan sợ muốn chết, cứ cảm thấy sẽ có quỷ gì đó đến, gió thổi cỏ lay, đều khiến nàng sợ hãi, bất quá trên cơ bản thì nàng đều đang tự dọa mình.

"Ngươi kêu ta?" Bùi Châu Hiền thần không biết quỷ không hay đột nhiên xuất hiện phía sau lưng Tôn Thừa Hoan , ngữ khí nhẹ giọng hỏi.

Căn bản là Tôn Thừa Hoan không nghe được tiếng bước chân, Bùi Châu Hiền giống như đột nhiên xuất hiện, thực sự khiến Tôn Thừa Hoan sợ hãi, nàng cảm giác mình nhận hết tổn thương, trực tiếp gào gào khóc rống lên.

"Ngươi thật sự là quá xấu rồi..... Cố ý làm ta sợ...." Tôn Thừa Hoan vừa khóc vừa lên án nói.

"Gan ngươi cũng quá nhỏ đi?" Bùi Châu Hiền có chút ghét bỏ nói, nhát gan như vậy làm sao làm được đại sự?

"Ta nhát gan như vậy thì sao? Ngươi ghét ta thì đuổi ta đi là được rồi, sao vẫn thích khi dễ ta?" Tôn Thừa Hoan nói bằng bất cứ giá nào, lên án nói lên bất mãn với Bùi Châu Hiền , càng nói càng thương tâm, khóc đến càng thêm lớn tiếng.

Bùi Châu Hiền hơi nhíu mi, cảm giác Tôn Thừa Hoan giống như hài tử vô cớ gây rối, khóc nháo đến đau đầu, khiến nàng thực sự bực bội. Bất quá, Tôn Thừa Hoan thật đúng là hài tử.

"Câm miệng, không khóc, còn khóc ta độc chết ngươi!" Bùi Châu Hiền bị khóc ồn đến mức không có kiên nhẫn uy hiếp nói.

Tuy rằng Tôn Thừa Hoan vừa rồi còn định sống chết, nhưng là nàng thực sự là bần vẫn hoàn bần, nàng sợ mình bị Bùi Châu Hiền độc chết, cho nên nhanh muốn dừng khóc, nhưng là vừa rồi khóc quá thương tâm, muốn dừng liền không dừng được.

"Ta.....Ta khóc đến mức..... không dừng được...." Tôn Thừa Hoan vừa nức nở vừa nói, nhìn rất thảm. Bùi Châu Hiền lúc này mới đốt đèn lên.

Nhìn thấy ánh sáng xong, Tôn Thừa Hoan cảm giác tốt hơn nhiều, lúc này mới từ từ dừng lại cơn khóc, đến khi dừng hẳn. Nhưng mà Bùi Châu Hiền đứng lên ánh đén, gương mặt trắng nõn bị ánh nến chiếu lên, trắng càng thêm trắng, tóc lại đen dài, nhìn giống như nữ quỷ, khiến Tôn Thừa Hoan khiếp sợ đến hoảng loạn.

"Tắm rửa sạch sẽ rồi ngươi có thể trở về."Bùi Châu Hiền nói với Tôn Thừa Hoan , nàng nhìn thấy Tôn Thừa Hoan khóc đến mắt có chút sưng đỏ, thoạt nhìn giống như thật sự sợ hãi.

"Ngươi không đi nha, chờ ta rửa xong hãy đi." Tôn Thừa Hoan nhanh chóng bò ra khỏi thùng thuốc, sau đó bò đến một thùng chứa đầy nước sạch tắm rửa thân mình.

"Không đi, chờ ngươi tắm xong rồi đi." Khó có khi Bùi Châu Hiền nói được lời từ bi đại phát như vậy.

Tôn Thừa Hoan nghĩ, Bùi Châu Hiền có đôi khi vẫn còn chưa mất hết lương tâm đi.

"Tỷ tỷ, ta tắm xong rồi, ta có thể quay trở về được chưa?" Tôn Thừa Hoan tắm rửa xong mở miệng hỏi, lúc hỏi chuyện thân thể của nàng đã bước ra bên ngoài, bây giờ nàng chỉ muốn nhanh trở lại chỗ của mình, như vậy toàn bộ trắc trở của nàng hôm nay mới kết thúc toàn bộ.

"Từ từ." Bùi Châu Hiền kêu Tôn Thừa Hoan lại.

Tôn Thừa Hoan bị Bùi Châu Hiền kêu lại xong, cả người đều sắp hỏng mất, nàng vừa muốn khóc, thực là không xong.

"Hình như kẹo là để dỗ tiểu hài tử đi, Hoan muội muội ăn xong nhớ súc miệng nha." Không biết Bùi Châu Hiền móc đâu ra năm viên kẹo ném cho Tôn Thừa Hoan .

Thân thể Tôn Thừa Hoan thật ra rất linh hoạt, có thể tiếp được năm viên kẹo Bùi Châu Hiền ném tới.

Khi Tôn Thừa Hoan tiếp xong năm viên kẹo, Bùi Châu Hiền đã quay người rời đi.

Tôn Thừa Hoan nhìn năm viên kẹo trong lòng bàn tay mình, nghĩ thầm, đây là sự thật sao? Bùi Châu Hiền vậy mà cho mình kẹo ăn, làm sao cũng có điểm không thể tin tưởng, cứ cảm thấy mặt trời ngày mai chắc là mọc phía tây rồi. Tôn Thừa Hoan nắm lại năm viên kẹo trong lòng bàn tay, muốn ăn lại không dám ăn, nghĩ thầm Bùi Châu Hiền không tốt đến như vậy, chắc là hạ độc rồi đi?

Đến khi trở lại phòng mình, Tôn Thừa Hoan vẫn còn nắm năm viên kẹo, do dự có nên ăn hay không. Loại kẹo thế này, đối với người lớn lên trong nghèo khổ như Tôn Thừa Hoan mà nói thực sự là đồ vật xa xỉ, cuối cùng Tôn Thừa Hoan cũng không tránh được nội tâm giãy giụa, lột một viên, để vào trong miệng. Ngậm trong miệng, hương vị đầu lưỡi mở ra, cảm giác thanh ngọt thực quá là mỹ diệu. Trong lòng Tôn Thừa Hoan nghĩ, nếu thực sự là trúng độc, nàng vẫn muốn ăn.

Ăn xong một viên, Tôn Thừa Hoan cũng không cảm thấy có gì, nghĩ thầm, chẳng lẽ thực sự không có độc? Xem ra Bùi Châu Hiền cũng không đến nỗi xấu như vậy.

Cho đến rất nhiều năm sau, Tôn Thừa Hoan nhớ đến chuyện này, cứ cảm thấy bởi vì năm viên kẹo, mà nàng đã tự bán chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top