Chap 95: Rắc rối tới rồi (ngoại truyện)
Trong thư phòng, phù đăng sáng trưng, người ngồi trước án kỷ đang chống cằm, ngoài mặt thì bình thản nhưng ánh mắt lại hiện lên tâm tình khác thường, tựa như phiền não vì chuyện gì đó. Giờ Tý đã đến rất nhanh, nàng liếc nhìn chiếc đồng hồ cát đặt tại góc phòng, khép lại quyển sách hầu như chẳng động vào mấy, sau đó đứng dậy.
Nàng trở lại tẩm điện, ra lệnh thị tỳ lui xuống rồi cất bước vào trong. Gian phòng im ắng, phù đăng trên xà nhà chỉ còn duy nhất một chiếc tỏa ánh vàng nhạt u ám. Người từ ngoài về nhà đứng cạnh tấm bình phong một lúc, rón rén cởi áo bào, đi tới trước giường.
"Về rồi à?" Một thanh âm trong veo lành lạnh truyền ra từ sau màn gấm, nghe rất tỉnh táo. Quả nhiên người ấy vẫn chưa ngủ. Xuyên qua tấm màn che, nàng mơ hồ trông thấy một thân ảnh yểu điệu nằm nghiêng dưới chăn, đưa lưng về mình, làn tóc đen mềm xõa trên gối, lộ ra chiếc cằm thanh tú cùng cần cổ trắng nõn.
Xem ra đêm nay không thể thoát được rồi... Nàng cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, vén màn ngồi xuống. "Sao nàng vẫn chưa ngủ đi?"
"Chờ người." Đối phương vẫn duy trì tư thế quay lưng, giọng điệu không chút ý giận, thậm chí còn có phần dịu dàng đáng yêu.
Tuy vậy, Tôn Thừa Hoan không khỏi mường tưởng biểu cảm đó giống như ngoài cười nhưng trong không cười.
Liệu thành thật... thì sẽ được khoan hồng chăng? Nàng thoáng do dự, cuối cùng ngoan ngoãn nằm xuống, ôm eo người yêu, mềm mỏng nói: "Ta... tối nay ta có chuyện muốn nói với nàng."
"Trùng hợp thật, thiếp cũng có chuyện muốn nói với người." Người trong lòng đột nhiên xoay người, mặt đối mặt với Tôn Thừa Hoan, bên trong đôi mắt phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ. "Chúng ta sinh con đi."
Hả? Tôn Thừa Hoan sững sờ, không ngờ đối phương thẳng thừng đến vậy, nhưng sau đó nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Công khai luôn cũng được, phá vỡ tầng dày ngăn cách, chẳng cần phải che giấu nữa.
Nên trả lời sao đây... Muốn nói không quá đi. Tôn Thừa Hoan mở miệng, nhưng ánh mắt tràn đầy khao khát của người đối diện khiến nàng không nỡ tàn nhẫn. Vì vậy sau khi đấu tranh nội tâm được một lúc, cuối cùng nhượng bộ: "Được, ta sẽ sinh nó ra."
"Không được." Bùi Châu Hiền bất ngờ lên tiếng phản đối, sau đó giải thích trước cái nhìn kinh ngạc của nàng: "Người là Minh Vương, ngày nào cũng phải xử lý rất nhiều công vụ, lại còn thường xuyên đi tuần tra lao ngục biên cảnh, sức đâu mà chăm lo cho đứa bé trong bụng? Vậy nên cứ để nó cho thiếp đi, thiếp muốn tự mình sinh con."
"Không được." Tôn Thừa Hoan nghe xong liền nhíu mày, thần sắc nghiêm nghị.
"Tại sao?!" Người trong lòng đẩy tay nàng ra rồi ngồi dậy, không vui hỏi: "Thiếp sinh con chung của hai ta thì có gì mà sai? Rốt cục người lo lắng cái gì? Lẽ nào người không muốn?"
Thấy thế, ánh mắt Tôn Thừa Hoan lóe lên: "Không phải là không muốn..." Nàng dời tầm nhìn đi chỗ khác, không dám đối diện với người trước mặt, ngay cả giọng điệu cũng yếu ớt: "Mà là vì vẫn còn quá sớm."
"Sớm gì nữa? Chúng ta đã kết hôn hơn hai năm rồi!" Bùi Châu Hiền rũ mắt, cắn môi: "Vẫn không chịu thành thật đúng không? Hừ! Biết ngay là sẽ thế mà! Nhưng không sao, thật ra thiếp đã biết hết rồi. Người không cần phải giấu nữa đâu."
"Cái gì?" Tôn Thừa Hoan giật mình ngồi dậy theo. Chợt như nghĩ tới điều gì, sắc mặt nàng suy sụp: Nhất định là cái tên Phác Tú Anh...
Vì vậy, hình ảnh quay ngược về buổi chiều ngày hôm nay.
"Vương phi nương nương à, rốt cục ngài muốn nói gì đây?" Cạnh chiếc bàn đá trong vườn hoa, thanh y Phán Quan giục giã lần thứ hai, lúc này nàng sốt ruột muốn đi dạo Quỷ Thành cùng Sáp Kì.
Hiển nhiên nữ tử trước mặt lại do dự một hồi lâu, dường như không biết phải mở lời thế nào, nàng dần nheo mắt, đột nhiên mở quạt giấy, che miệng tiến gần: "Là chuyện rất khó nói sao?"
Không đợi Bùi Châu Hiền đáp lại, nàng cười ha hả, vẻ mặt sáng tỏ, hưng phấn nói: "Thần biết rồi, hiểu rồi... May mà thần chu đáo, sớm dự đoán được các ngài sẽ cần đến nó ha ha ha~~ Coi đi! Thần chuẩn bị sẵn rồi đây nè."
"Gì cơ?" Bùi Châu Hiền khó hiểu, thanh y Phán Quan đã lôi ra một quyển sách thật dày, thận trọng đưa qua.
"--Đây là?" Là sách chỉ dẫn cách nuôi dưỡng thai nhi ư?! Bùi Châu Hiền nhíu mày, quan sát bìa sách được bọc tinh xảo nhưng không hề ghi nửa chữ nào, vẻ mặt nghi hoặc. Tuy nhiên mỹ nam đối diện thì gật đầu với nàng, biểu tình đặc biệt nghiêm túc khiến người khác cảm thấy vô cùng tin cậy. Vì vậy nàng thoáng kích động mở ra, kết quả đập vào mắt toàn là hình vẽ nữ tử triền miên quấn lấy nhau.
Nàng vội vã liếc đi, phát hiện nét vẽ khá tỉ mỉ, tương đối sinh động.
"Không... không phải cái này!" Bùi Châu Hiền đóng sập quyển sách, khuôn mặt đỏ ửng.
"Không phải ư?" Phác Tú Anh bàng hoàng. "Vương thượng... không cần đến nó, ngay cả ngài cũng không cần?! Các ngài..." Lẽ nào đã tinh tường hết? Hay là còn cất giấu bí quyết nào cao thâm hơn?
Thái dương Bùi Châu Hiền nổi gân xanh, nỗ lực ổn định giọng nói: "Ta hỏi nghiêm túc. Tú Anh à, ta muốn biết có phải Tôn Thừa Hoan ghét trẻ con không?" Nói đến đây, nàng hơi lưỡng lự: "Bởi vì... mỗi lần ta ngầm gợi ý về chuyện đó, nàng ấy toàn lảng tránh, cảm giác như rất không thích. Liệu... có nguyên nhân nào trong đó chăng?"
"Cái này..." Phác Tú Anh biến sắc, xem chừng đã biết chút nội tình gì đó, nhưng lại ngần ngừ không dám nói ra.
Nhất thời ánh mắt Bùi Châu Hiền trở nên sắc bén, nàng nhếch mép, tung đòn sát thủ: "Nếu ngài chịu tiết lộ... ta sẽ khiến Tôn Thừa Hoan đem Sáp Kì gả cho ngài, được không?"
Quả nhiên vừa nói xong, gương mặt người đối diện liền rạng rỡ.
"Tuy nghe có chút sai sai, nhưng mà... ngài phải giữ bí mật đấy." Ánh mắt Phác Tú Anh sáng quắc, Bùi Châu Hiền gật đầu: "Dĩ nhiên rồi."
"Thật ra... vương thượng sợ cơ thể ngài không chịu đựng nổi. Bởi vì thể chất ngài đặc thù, là dạng tái sinh nên nếu có thai thì dễ gặp biến cố." Nàng trầm giọng. "Theo như thần được biết, mẫu thân của vương thượng vốn là phàm nhân bình thường, mặc dù sau khi xuống Minh Giới rồi được ban bất tử, tuy nhiên linh lực vẫn rất yếu ớt. Năm ấy không rõ vì lí do gì mà nguyên khí người bị suy nhược, nhưng vẫn cố mang thai vương thượng bất chấp mọi khuyên can, kiên quyết sinh ngài ấy ra cho bằng được, vì thế nên linh hồn càng ngày càng tổn thương nghiêm trọng, đủ loại linh đan diệu dược đều vô tác dụng, vài năm sau thì tạ thế..."
Bùi Châu Hiền kinh ngạc, nàng chưa bao giờ nghe Tôn Thừa Hoan kể về mẫu thân của mình, cũng như chưa từng nghe bất kỳ lời đồn đại nào liên quan đến nàng ấy. Mặc dù nàng đã lờ mờ đoán được chút gì đó, nhưng không ngờ vị bà bà* mình chưa từng thấy mặt lại qua đời theo cách này.
*Bà bà: mẹ chồng.
Đúng vậy, mặc dù là thần tiên nhưng cũng có thời điểm yếu ớt, thậm chí còn tàn khốc hơn cả người thường, một khi đã chết là hồn phách tan biến, không thể tái sinh được nữa. Hèn gì Tôn Thừa Hoan mới không chịu đề cập đến chuyện đó, nội tâm người ấy nhạy cảm như vậy, mỗi khi nhớ về mẫu thân thì nhất định sẽ luôn cảm thấy dằn vặt, tự trách bản thân...
Bất chợt trái tim đau nhói.
Phác Tú Anh chứng kiến Bùi Châu Hiền hơi suy sụp bèn mở miệng an ủi: "Không sao đâu, chuyện đã qua lâu lắm rồi, sẽ có ngày vương thượng chịu mở lòng thôi. Với lại trường hợp của ngài thật ra rất khả thi, chỉ cần điều dưỡng cẩn thận là được, sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn đâu. Vương thượng không vượt qua được rào cản tâm lý là vì ngài ấy lo lắng cho ngài thái quá. Nếu ngài cứ ép buộc thì có khi ngài ấy sẽ tình nguyện đích thân mang thai, không chịu để ngài thử nghiệm đâu."
"Tuy nhiên không phải là không có cách, hì hì, ngài chờ chút nha." Chợt nàng đổi giọng, giơ tay thi triển phép lên nhẫn trữ vật, lôi ra một chiếc hộp gấm nhỏ màu đỏ từ giữa không trung.
"Đây là bảo bối thần lấy từ chỗ Tư Đồ Ngu -- dựng mẫu thạch*, hắc hắc." Phác Tú Anh mở hộp, chỉ tay vào viên đá nhỏ màu trắng, bóng mượt như trân châu cho Bùi Châu Hiền xem. "Linh dược này được người trong Tiên Giới dùng để sinh con, có thể giúp ngài làm ít công to. Ngài có nguyên thần là tuyết liên hộ thể, nếu quan hệ song tu cùng vương thượng thì..."
*Dựng mẫu thạch: Đá mang thai.
...
Cái con Phong quạ đen này... Sau khi Tôn Thừa Hoan nghe Bùi Châu Hiền tóm tắt sự việc xong, nàng khổ sở nằm xuống, thở dài: "Chuyện này... còn phải bàn bạc thêm đã..."
"Bàn bạc cái gì?" Bùi Châu Hiền nằm lên người Tôn Thừa Hoan. "Hoan à, cho hai ta một cơ hội đi mà."
"Nhưng ta..."
"Thiếp biết. Nhưng chuyện đó không thể trách người được, đừng tự trách mình nữa." Bùi Châu Hiền ôm cổ Tôn Thừa Hoan, cưng chiều hôn cằm nàng, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định: "Cứ tin ở thiếp."
Tôn Thừa Hoan mím môi không nói gì, thần sắc có chút dao động.
Bùi Châu Hiền tiếp tục dụ dỗ: "Thiếp biết người rất lo lắng, nhưng thiếp không yếu đến vậy, huống hồ còn có người bên cạnh bảo hộ mà. Chỉ cần chú ý, áp dụng đúng phương pháp là sẽ thành công thôi."
"Áp dụng đúng phương pháp ư?"
"Phải, uống dựng mẫu thạch, mỗi ngày truyền linh lực để bảo dưỡng..."
"Đợi đã, nàng uống dựng mẫu thạch rồi à?!" Chợt ý thức được chuyện gì, Tôn Thừa Hoan sợ hãi trợn tròn mắt. Bùi Châu Hiền ngồi dậy, cong môi, điệu bộ ung dung: "Đúng vậy, thiếp uống rồi. Cho nên chúng ta phải mau lên, đừng làm lỡ thời cơ tốt."
"Nàng... nàng liều quá đấy!"
Vương phi đại nhân trừng mắt: "Đã đến nước này rồi thì không cần nhiều lời nữa, nhanh cởi đồ đi!" Nói xong, nàng rút một quyển sách mỏng từ dưới gối lên, chăm chú mở ra đọc. Bốn chữ "Quan Hệ Song Tu" mạ vàng thật to in hằn trên bìa, quả thực chói muốn mù mắt người nhìn.
"Này... này... nàng!" Lúc này Tôn Thừa Hoan căng thẳng đến mức líu cả lưỡi. "Nàng... nàng lấy đâu ra quyển Song tu pháp vậy? Không ngờ... còn đọc cả loại sách này?!"
Người dạng chân ngồi trên bụng Tôn Thừa Hoan đang tràn đầy phấn khởi nghiền ngẫm, nghe vậy liền lườm mắt: "Tiên quân Tư Đồ đã cho thiếp từ lâu rồi, ngài ấy nói dùng phương pháp song tu này thì mới có lợi cho chúng ta." Nàng lật trang sau, lẩm bẩm: "Ừm... Trong sách ghi tư thế này dễ thụ thai hơn..."
"Châu Hiền... nàng..." Tôn Thừa Hoan nghẹn họng. Nàng ấy nghiêm túc thật sao...
"Thiếp rất nghiêm túc." Bùi Châu Hiền dường như đọc được suy nghĩ trong đầu Tôn Thừa Hoan, ánh mắt uy hiếp không cho phép kháng cự. Nàng khép sách lại, đưa tay mơn trớn khóe miệng Tôn Thừa Hoan, vỗ nhẹ khuôn mặt người nằm dưới, dịu dàng cười: "Đều vì con cả, ngoan ngoãn đi nào." Lập tức nàng cúi xuống, đặt nụ hôn mềm mại lên môi.
Lúc này Tôn Thừa Hoan vô cùng ai oán, chỉ đành nhận mệnh nhắm mắt, đồng thời cởi hết y phục, ôm eo nữ tử nằm trên.
Môi lưỡi quấn vào nhau đầy nồng nhiệt, nhưng kỳ quái thay, hôn suốt một hồi lâu, đến mức hô hấp cả hai đều nóng hổi, thân thể tứa mồ hôi rồi mà vẫn không thấy đối phương thực hiện động tác tiếp theo.
Nói chính xác hơn... là không biết nên làm như thế nào. Cứ cọ xát vào nhau như vậy không chỉ khiến cơ thể càng thêm bức bối, thậm chí còn khiến lửa tình cháy mạnh hơn.
Vì vậy Tôn Thừa Hoan bèn mở mắt, ánh tím lóe lên. Bùi Châu Hiền nằm sấp trên người khẽ thở hồng hộc, gương mặt đỏ ửng, nàng cố ra vẻ trấn định nhưng bất giác lại lộ ra chút biểu cảm bối rối luống cuống.
Tôn Thừa Hoan bình tĩnh quan sát, lập tức tỉnh ngộ. Trước đây đều do mình chủ đạo, hiện giờ để Bùi Châu Hiền toàn quyền điều khiển nên... không biết phải làm gì chăng?!
Vị điện hạ nào đó nheo mắt phượng, cố ý dùng giọng điệu nũng nịu: "Tiếp tục đi chứ? Nếu ái phi cứ lề mề như vậy thì sẽ lỡ mất thời cơ đấy."
"Không... không được nói vậy." Bùi Châu Hiền trừng mắt nhìn Tôn Thừa Hoan, khẽ mắng. Tôn Thừa Hoan càng cười gian, nàng đưa tay cầm quyển sách bị ném qua một bên: "Để ta coi thử, sách ghi tư thế nào đây nhỉ..."
"Người..." Vành tai Bùi Châu Hiền đỏ bừng, khí thế mất sạch, điệu bộ vừa thẹn vừa giận cực kỳ quyến rũ. Đúng lúc này Tôn Thừa Hoan ôm Bùi Châu Hiền rồi xoay người, vị trí cả hai liền hoán đổi.
"Xem ra bản vương thường xuyên sơ suất, dạy nàng không tốt rồi." Tôn Thừa Hoan đè Bùi Châu Hiền dưới thân mình, thấp giọng nói, thanh âm khàn khàn đầy mị hoặc, đôi mắt cũng dần dần nóng bỏng, sóng ngầm bắt đầu dâng cao.
Hơi thở mùi Long Diên Hương thổi lướt qua làn da nhạy cảm, trái tim Bùi Châu Hiền không khỏi đập thình thịch, đối phương chưa kịp hành động mà nàng đã cảm giác thân thể mình như nhũn ra.
Giờ khắc này nàng biết rõ bên trong ánh mắt của Tôn Thừa Hoan chứa đựng những gì, mỗi khi gặp phải trường hợp tương tự thì sau đó... bỗng nhiên nàng có chút hối hận. Bản thân vốn hoàn toàn yếu thế ở trên giường rồi, vậy mà còn chủ động trêu chọc như vậy, liệu ngày mai mình có rời giường nổi không đây...
Bùi Châu Hiền che khuôn mặt đỏ ửng của mình.
Tôn Thừa Hoan không cho Bùi Châu Hiền có thời gian để xấu hổ, nàng cúi xuống hôn mu bàn tay trắng ngần của y nhân, đôi môi chạm vào từng ngón tay, chậm rãi đẩy ra rồi ngậm lấy bờ môi anh đào căng mọng.
"Ưm..." Bùi Châu Hiền rên rỉ, không tự chủ mà vòng tay ôm cổ đối phương, hô hấp dồn dập.
Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng cạy mở khớp hàm mỹ nhân, khiêu khích quấn chặt đầu lưỡi. Một lúc sau, nàng chuyển nụ hôn từ môi đến bên tai, ngậm chặt thùy châu* rồi nhẹ nhàng mút. Cái tay cũng men theo đường cong gợi cảm, lặng yên phủ lên bộ phận nẩy nở căng tròn, chậm rãi nắn bóp.
*Dái tai.
Nàng chăm chú âu yếm nữ tử dưới thân, quan sát đối phương dần dần trở nên đê mê, cơn nóng trong cơ thể càng lúc càng mạnh mẽ.
Sự ma sát giữa da thịt từ chậm đến nhanh, xúc cảm mịn màng tuyệt vời khiến nàng không khỏi thở dài thỏa mãn. Tôn Thừa Hoan không giữ được kiên nhẫn, nàng đột ngột nhấc đùi phải Bùi Châu Hiền lên, hạ thân mình xuống, để hai vị trí mềm mại kia hợp nhất.
"Ahh..." Bùi Châu Hiền hốt hoảng nâng thân, nhất thời không kiềm chế được cơn kích thích liền kêu thất thanh. Tôn Thừa Hoan vùi mặt vào cổ nàng, bên tai cũng thoáng đỏ, hai tay siết chặt vai nàng, bắt đầu đung đưa vòng eo.
Vừa cọ xát, hai người đồng loạt rên rỉ, hai địa phương yếu ớt nhất giằng co hòa cùng tiếng nước chảy tí tách. Cơn sung sướng mãnh liệt từ nơi giao thoa lập tức lan tràn, trải khắp từng kinh mạch.
"Uhhh aahh... Ahhh... Chậm chút..." Bùi Châu Hiền bấu vai Tôn Thừa Hoan, rên rỉ theo từng đợt kích thích, móng tay rạch vài vết đỏ tươi trên vùng lưng trắng nõn của đối phương. Nàng nhắm chặt mắt, khóe mi thoáng nổi lệ, ngón chân gập lại, cơ thể từ từ căng cứng.
Ánh mắt Tôn Thừa Hoan trở nên thâm thúy, bỗng nhiên nàng giảm tốc độ, cúi đầu hôn môi Bùi Châu Hiền một lúc, nụ cười tà mị đầy xấu xa: "Đều vì con cả, kiên nhẫn chút đi, ngoan nào."
Bùi Châu Hiền vô lực trừng mắt, một khắc sau lại bị bao trùm bởi đợt tiến công mới. Nàng lấy tay che miệng, cuối cùng không khống chế được mình liền cong cơ thể lên, đung đưa vòng eo theo từng cú thúc của người kia.
Tiếng rên mị hoặc cao vút dần từ giữa giường thơm, chầm chậm truyền ra ngoài khung cửa sổ đang đóng chặt, âm thanh nho nhỏ qua khe hở càng khiến người nghe mơ mơ màng màng.
Ngoài điện, ánh mắt tiểu thị nữ gác đêm đờ đẫn, mặt đỏ như cà chua chín vớt ra từ trong nước sôi. Nàng vừa phe phẩy tay lên mặt mình, vừa gắng gượng lùi bước ra xa hơn. Đúng lúc này nàng lại nghe thấy một tiếng ngâm chói tai, mơ hồ rung rung, cuối cùng hóa thành vài tiếng nghẹn ngào khe khẽ, qua hồi lâu mới chịu im bặt.
Đây là... tiếng kêu của vương phi nương nương sao? Tiểu thị nữ run rẩy, suýt nữa là hụt chân ngã sấp mặt xuống đất. Nàng không thể tưởng tượng nổi vị thần tiên mỹ nhân luôn đoan trang lạnh lùng kia cùng tiếng rên quyến rũ thấu xương đó có liên quan với nhau.
Để một tiểu thị nữ ngây thơ như nàng đứng đây vào nửa đêm, nghe hơn phân nửa những thứ không nên nghe gì đó, thực quá khắc nghiệt mà. Chịu đựng mãi, tẩm điện mới yên tĩnh trở lại, nàng thở phào nhẹ nhõm, xoa mồ hôi trán rồi ngước nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, âm thầm bi ai: Khổ sở quá đi...
Cứ thế dày vò suốt mấy tháng trời, cuối cùng vào một buổi sáng đặc biệt trong trẻo, sau khi Phác Tú Anh bắt mạch cho Bùi Châu Hiền xong, nàng khóc lóc than thở, kích động ôm cánh tay Tôn Thừa Hoan: "Vương thượng ơi... hu hu... vương thượng... rốt cục có thai rồi!"
...
——————————————————————————————
Bùi Châu Hiền: Tôn Thừa Hoan à, người nhìn chằm chằm bụng thiếp lâu lắm rồi, bộ không thấy mỏi mắt sao?
Tôn Thừa Hoan: Ta đang nghĩ... con của chúng ta sẽ là tuyết liên hay Tu La đây?
Bùi Châu Hiền mường tưởng ra một tiểu cô nương xinh đẹp có vết bớt hình hoa sen xanh, mỉm cười: Không chừng là dạng kết hợp giữa hai ta cũng nên...
Tôn Thừa Hoan nghe xong, lập tức mường tưởng ra một tiểu Tu La có đóa sen bự mọc trên đầu, đột nhiên cả người run rẩy, lệ rơi đầy mặt...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top