CHƯƠNG 11: PHỤC VỊ (P1)
Bên ngoài, thái giám tuyên chỉ đã sớm dẫn theo một đám cung nữ thái giám đi tới cửa tiền điện, nhìn thấy Hoa phi đi ra, chúng thái giám cung nữ quỳ xuống, đồng thanh nói: "Nô tài (tỳ) thỉnh an Hoa phi nương nương."
Hoa phi sắc mặt trắng bệch. Lệ Sa nhìn sang cũng thấy hoảng sợ.
Vừa rồi nàng vào cửa trông thấy Hoa phi chơi với lửa thần sắc khá tốt, sao lập tức lại biến thành như vậy?
"Tất cả đứng lên đi." Nói xong thân thể hơi lảo đảo, Lệ Sa vội đỡ lấy nàng.
Thái giám tay cầm thánh chỉ không nói gì thêm, nhân tiện nói: "Hoa phi tiếp chỉ."
Lệ Sa đỡ Hoa phi quỳ xuống. Thái giám nói: "Chiếu viết Hoa phi Phác thị, thuở nhỏ dịu dàng nhu thuận, trưởng thành tài đức hiền minh, hành hợp lễ kinh, ngôn ứng đồ sử. Đảm nhiệm con cháu gia tộc, thăng quan tấn tước, địa vị cao nhưng không ỷ lại, tính khiêm tốn càng thêm vẻ vang. Lấy đạo đức làm người, lấy hòa thuận xử thế. Tứ đức vẹn toàn, là mẫu mực của lục cung. Bởi vì phản nghịch, chế trụ ở phương lâm. Nhưng lễ nghi cung thục, tiếng tốt đồn xa, Thánh tình xem xét, chiếu cố ban thưởng, đặc biệt phục vị tứ cung, khen ngợi hiền đức, khâm thử."
Tiếng nói lanh lảnh của thái giám ở chữ khâm thử cuối cùng kết thúc. Hoa phi lĩnh chỉ tạ ơn. Đứng lên, Lê Sa thấy sắc mặt của nàng vẫn khó coi như cũ, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, mang theo ý cười, nhìn về phía mọi người.
Thái giám tuyên chỉ xong liền khom lưng nịnh nọt, nói: "Hoa phi nương nương, nô tài Dương Tùng chúc mừng người. Hoàng thượng nhưng vẫn luôn nhớ thương nương nương. Nếu không có gì, trước tiên nô tài cho người giúp nương nương sơ tẩy, sau đó đưa người về Cung Linh Hoa."
Hoa phi nói: "Làm phiền Dương công công."
Dương Tùng cười nói: "Ai u nương nương, ngài nói gì vậy, đây còn không phải để là việc nô tài phải làm." Nói xong quay đầu nói với cung nữ phía sau: "Đều đứng đó làm gì? Còn không mau lên? Giúp nương nương thay quần áo, nhanh lên nhanh lên!"
Hoa phi bị một đám cung nữ vây quanh đi vào hậu điện. Lệ Sa thấy nhiều người như vậy liền có chút bỡ ngỡ, lúc này tự nhiên là một tấc cũng không rời Hoa phi. Nhìn những cung nữ nghiêm túc giúp Hoa phi thay quần áo, chải đầu, trang điểm, nội tâm Lệ Sa có chút hổ thẹn, hóa ra nương nương trong cung bình thường đều được hầu hạ như thế! Vậy hai tháng nay mình làm được những gì? Mệt nàng vẫn luôn cho rằng mình hầu hạ Hoa phi không tệ, hóa ra lại chênh lệch lớn như vậy! Làm khó Hoa phi một mực chịu đựng, cái gì cũng chưa nói. Xem ra sau khi rời khỏi đây phải nịnh nọt Hoa phi thật tốt, bằng không vạn nhất bởi vì nàng gặp cảnh ngộ khó khăn, đối với mình luôn luôn nhẫn nại, sau khi ra khỏi đây lại tìm mình tính sổ thì làm sao bây giờ? Lúc này trong lòng Lệ Sa tràn ngập ý thức nguy cơ nồng đậm.
Một thân hoa y, ngọc bội leng keng, Hoa phi xuất hiện trước mắt Lệ Sa làm nàng thật sự ngây người. Nàng biết Hoa phi là mỹ nhân, rất rất đẹp, nhưng không nghĩ tới sẽ đẹp đến như vậy. Dung mạo ngũ quan, không chỗ nào không tinh tế. Loại phong tình này, trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo mị hoặc. Rất khó có thể tưởng tượng Hoa phi có thể đem hai cảm giác trái ngược như vậy dung hòa cùng một chỗ, nhưng nó rất tự nhiên, không chút giả tạo.
Mắt nhìn thấy Lệ Sa choáng váng, Hoa phi mỉm cười, bàn tay trắng nõn đặt lên tay nàng, "Thanh Diệp, chúng ta đi."
Lúc này Lệ Sa mới phản ứng lại, đúng rồi, nàng là Thanh Diệp, làm sao nữ nhân cũng có thể nhìn đến ngây người như vậy?
Dương Tùng luôn luôn đợi ở ngoài cửa, thấy Hoa phi đi ra, vội tiến lên trước nói: "Nương nương, kiệu của người đã chuẩn bị tốt. Nương nương xem nơi này có cần cái gì không? Nô tài giúp người thu thập, đưa đến Cung Linh Hoa."
Hoa phi nói: "Bổn cung ở nơi này tĩnh dưỡng, căn bản cũng không có thứ gì muốn mang theo. Có điều hôm trước Chu tỷ tỷ sai người đưa tới một ít đồ này nọ, tự nhiên là muốn mang đi. Những thứ khác... cũng không có gì." Nói đến đây tựa hồ nhớ ra điều gì, thần sắc có chút khẩn trương. Quay đầu nói với Lệ Sa: "Thanh Diệp, đi tiền điện đem tất cả chữ bổn cung chưa đốt hết thiêu hủy, những vật kia đều là bổn cung viết khi dưỡng bệnh, khó tránh khỏi lây dính bệnh khí, truyền cho người khác ngược lại không tốt."
Lệ Sa trong lòng kêu khổ, nương nương người còn đốt được? Thật sự là đùa với lửa vẫn chơi chưa chán! Trong lòng oán trách, nhưng ngoài miệng một chữ cũng không dám nói lung tung, vội vàng đáp lại, đi tiền điện thiêu hủy.
Dương Tùng vội vàng kêu cung nữ đỡ Hoa phi ra ngoài. Sau lưng liếc mắt ra hiệu với tiểu thái giám, tiểu thái giám ngầm hiểu, lén lút lui ra phía sau, đi theo Lệ Sa đến tiền điện.
Lệ Sa bước vào chính sảnh tiền điện, thấy một đống hỗn loạn, giấy Hoa phi viết rơi đầy đất, nàng đành phải nhặt từng cái. Nhìn trên giấy Tuyên Thành nét chữ đầy đặn, bút lực mãnh mẽ, góc cạnh rõ ràng. Thực sự rất khó tưởng tưởng đây là chữ viết của một nữ tử. Đang nghĩ ngợi, phía sau một tiểu thái giám bước vào, tiến lên chào hỏi: "Vị tỷ tỷ này, người là cung nữ bên cạnh nương nương. Loại chuyện nhỏ nhặt này vẫn là để nô tài thay người làm là được rồi."
Lệ Sa mặc dù không hiểu rõ minh tranh ám đấu trong cung, nhưng cũng không ngốc. Nhìn tiểu thái giám liếc mắt một cái, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: "Nương nương có việc giao phó, làm sao ta dám không làm?"
Tiểu thái giám nghe xong cũng không để ý, tiếp tục cười cười nói: "Vâng, tỷ tỷ nói đúng.Vậy nô tài giúp người nhặt những tờ giấy này lên." Nói xong, xoay người nhặt từng tờ một.
Lệ Sa cũng không xem là chuyện quan trọng, dù sao cũng muốn đốt hết. Vì vậy nhặt giấy để chồng lên bàn, lấy ra hộp diêm châm lửa, trong chốc lát, giấy Tuyên Thành đều hóa thành tro. Lệ Sa nhìn nó cháy sạch, cầm chén trà trên bàn, rắc nước lên tro tàn, nhìn tro sẽ không lại cháy, lúc này nàng mới ra ngoài đuổi theo kiệu của Hoa phi.
Sau khi Lệ Sa ra ngoài, tiểu thái giám mới rút từ trong tay áo ra một tờ giấy, phía trên là chữ của Hoa phi. Hắn cười cười, đem giấy cất kĩ, cũng đi ra ngoài tìm Dương Tùng.
Lâm Phương các cách chỗ ở của phi tần trong hậu cung khá xa, cỗ kiệu đi khoảng chừng nửa nén hương mới tới Cung Linh Hoa. Lệ Sa xuất phát chậm một lúc, chỉ có thể ở trên đường xa xa đi theo. Dựa theo sức của nàng thì đuổi theo cũng không khó, nhưng nàng sợ bại lộ công phu của mình, nên cũng chỉ có thể giả bộ miễn cưỡng đuổi kịp. Chờ tới Cung Linh Hoa thì cố ý làm bộ thở hổn hển.
Cung Linh Hoa vẫn giống như khi nàng đặt chân tới thời đại này, như cũ vàng son lộng lẫy. Có thể thấy, đã được tu sửa một lần, thậm chí so với trong trí nhớ của nàng càng thêm hoa lệ. Nhưng ngày hôm đó kinh tâm động phách sao nàng quên được. Kim điêu ngọc thế (*) trong cung điện này, đã dính bao nhiêu máu tươi của người vô tội?
(*) Kim điêu ngọc thế: Dùng để hình dung những kiến trúc lộng lẫy, xa hoa.
Hoa phi vẫn như cũ, không vui không buồn, nhìn không ra trong nội tâm nàng suy nghĩ cái gì. Dựa theo thông lệ, được Hoàng thượng ban thưởng rất nhiều, cảm tạ hoàng ân, khen thưởng hạ nhân. Cung nữ thái giám lúc trước ở Cung Linh Hoa đều không thấy, cho nên Nội phủ đưa tới một nhóm người mới. Hoa phi thấy, không nóng không lạnh nói vài câu. Cùng cung nữ quản sự, thái giám quản sự tùy ý hàn huyên vài lời, lại giới thiệu Lệ Sa với bọn hắn, sau đó để bọn họ lui xuống, chỉ để lại Lệ Sa một người thiếp thân hầu hạ.
Lệ Sa thấy Hoa phi bộ dạng rất mệt mỏi, uể oải không muốn nói chuyện, cùng không nói nhiều, lẳng lặng đứng ở một bên. Kiểu nhân vật này nàng rất thích. Trước kia khi làm vệ sĩ, đa số thời điểm đều là ở bên người cố chủ làm người tàng hình. Cho nên mặc dù cả ngày đứng ở một bên không nói lời nào, nàng cũng sẽ không cảm thấy buồn bực.
Hoa phi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, thật lâu cũng không nói chuyện. Lúc này có tiếng người gõ cửa, Lệ Sa qua mở, là cung nữ quản sự, tên Xuân Dương. Xuân Dương tiến lên hành lễ nói: "Nương nương, bữa trưa đã chuẩn bị xong."
Lúc này Hoa phi mới mở mắt, trong nháy mắt đó, vừa thấy Lệ Sa, mệt mỏi liền hóa hư không, nàng vẫn như cũ là sủng phi tao nhã độc nhất vô nhị. Hoa phi vươn tay, chiêu này Lệ Sa luyện rất tốt, vội đưa tay đỡ nàng ra cửa, đi đến phòng dùng bữa.
Trên bàn bày hơn mười món ăn các loại làm hai mắt Lệ Sa trợn tròn. Bụng không có tiền đồ xì xào kêu loạn. Sau khi nàng tới nơi này thì đây vẫn là lần đầu tiên thấy phô trương lớn như vậy, nhìn những thức ăn kia khẳng định hương vị không tệ. Nuốt nước miếng, nàng vẫn bình tĩnh đỡ Hoa phi ngồi xuống, sau đó tự nhiên đứng ở sau lưng nàng.
Hoa phi lơ đãng nhìn Lệ Sa một cái, lắc lắc đầu. Quy củ trong cung nàng đúng thật không hiểu, bất quá cái này cũng không gấp, chậm rãi dạy là được.
Xuân Dương cùng một cung nữ khác tên Yên Xảo hầu hạ Hoa phi dùng bữa. Hoa phi ăn rất chậm, nhưng cũng không nhiều. Sau khi ăn xong, mọi người thu dọn thức ăn. Lệ Sa đỡ Hoa phi trở lại tẩm cung, Hoa phi khoát tay cho mọi người lui xuống, nhìn Dương Lệ Sa không nhúc nhích, nói: "Ngươi cũng đi ăn cơm đi."
Lệ Sa chỉ đợi câu nói này, nghe vậy vội vàng gật đầu, nhanh nhanh chóng chóng ra cửa.
Gần như trong thời gian Hoa phi nháy mắt, Lệ Sa liền biến mất. Chạy thật vui vẻ! Nàng cười cười, nhưng mày dần dần nhíu lại. Quay đầu nhìn Cung Linh Hoa quen thuộc, trong nội tâm nhất thời không nói được là cảm giác gì.
Vốn cho rằng kiếp này đều khó có khả năng trở lại đây, lúc trước Hoàng thượng tuyệt tình như vậy, ai ngờ mới có hai tháng lại chuyển biến lớn như thế? Nên nói chính mình may mắn sao? Chẳng qua, may mắn này làm sao nàng sẽ muốn?
Hoa phi cười khổ, tin tức nàng lấy được tuy rằng không nhiều như Mặc Diệp, nhưng so với của Mặc Diệp vẫn thấu triệt hơn. Từ tin tức Mặc Diệp mang đến, việc nàng được phục vị đã là ván đóng thuyền. Tâm an tĩnh hai tháng giờ lại loạn cả lên. Tranh đấu trong cung, nàng có thể ứng phó, nhưng cũng đã mệt mỏi. Nếu như có thể, nàng thật sự nguyện ý ở lại trong Lâm Phương các đến cuối đời. Có điều, đây cũng chỉ là nguyện vọng. Phi tần được sủng rồi thất sủng, đơn giản chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là nghĩ biện pháp phục sủng, hoặc là chỉ có con đường chết. Người bên ngoài sẽ không cho nàng cơ hội ẩn cư nơi đào nguyên. Hậu cung tranh đấu, cho tới bây giờ chỉ có sinh tử, không có thắng bại.
Bị kéo trở về, cho dù không muốn, cũng không thể không đi tranh giành. Có thể nhanh như vậy được phục vị, nhất định có quan hệ của gia tộc. Cuối cùng nàng cũng không phải một thân một mình, thân là nữ nhi Phác thị, cũng nên vì gia tộc mình suy tính. Huống chi, nàng cũng không phải người lương thiện, không cam lòng lại để người hại mình tiếp tục ung dung tự tại.
"Bổn cung đã trở lại. Như vậy, những gì các ngươi thiếu nợ bổn cung, cũng nên trả."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top