Chương 15: Gần gũi
Sau giờ tan học, sân trường dần trở nên vắng lặng. Tần Lam vừa rời khỏi phòng giáo viên thì bất ngờ bị Đường Tịnh chặn lại ngay hành lang. Ánh mắt Đường Tịnh sắc bén, cô nàng khoanh tay trước ngực, giọng điệu có chút không vui
-"Cô Tần, em muốn nói chuyện với cô một chút"
Tần Lam khẽ nhíu mày nhưng vẫn dừng bước. Nàng nhìn Đường Tịnh bằng ánh mắt thản nhiên, giọng nói điềm tĩnh
-"Chuyện gì?"
Đường Tịnh tiến lên một bước, kéo dài giọng
-"Em nghĩ chắc cô cũng biết, giữa gia đình em và gia đình Tân Chỉ Lôi có một mối hôn ước từ trước. Từ nhỏ hai nhà đã có giao tình, ba em và ba cô ấy đã định sẵn tương lai cho bọn em rồi"
Nàng im lặng lắng nghe, nhưng trong lòng không khỏi cười lạnh
-"Ý em là gì?"_Nàng nghiêng đầu, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như cũ
Đường Tịnh cắn môi, ánh mắt kiên định
-"Em mong cô giữ khoảng cách với Tân Chỉ Lôi. Cô ấy là của em, dù cô ấy chưa nhận ra, nhưng tương lai chắc chắn sẽ thuộc về em. Cô chỉ là giáo viên, tốt nhất đừng xen vào chuyện này"
Tần Lam thoáng cười, nụ cười ấy đầy vẻ châm biếm
-"Thật sao? Nếu hai nhà đã có hôn ước, vậy em chắc chắn rằng Tân Chỉ Lôi chấp nhận nó không?"
Đường Tịnh hơi sững lại, nhưng vẫn mạnh miệng nói tiếp
-"Chuyện đó không quan trọng, cô ấy rồi cũng sẽ phải thuận theo thôi. Cô chỉ là người ngoài, đừng nhúng tay vào"
Tần Lam nhíu mày, nhìn cô gái trước mặt với vẻ trầm tư. Một lát sau, nàng bật cười khẽ, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng
-"Vậy em cứ thử đi. Nếu Tân Chỉ Lôi thật sự muốn bên em, tôi sẽ không cản. Nhưng nếu em ép buộc cô ấy, tôi khuyên em nên suy nghĩ lại"
Dứt lời, nàng thản nhiên lướt qua Đường Tịnh, để lại cô nàng đứng đó với khuôn mặt tái đi vì tức giận
Tân Chỉ Lôi vừa từ phòng đội tuyển bước ra thì bất ngờ nhìn thấy Đường Tịnh chặn Tần Lam ngay hành lang. Từ xa, cô đã nghe loáng thoáng mấy chữ "giữ khoảng cách" và "hôn ước", ánh mắt lập tức trầm xuống
Không suy nghĩ nhiều, Tân Chỉ Lôi nhanh chóng bước tới, chen vào giữa hai người, giọng lạnh lùng
-"Đủ rồi, em còn định nói những lời vô nghĩa này bao lâu nữa?"
Đường Tịnh giật mình, sắc mặt có chút bối rối, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh
-"Chỉ Lôi, em chỉ đang nói chuyện với cô Tần thôi"
Tân Chỉ Lôi khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô gái trước mặt
-"Nói chuyện hay là đang ép buộc?"
Cô nghiêng đầu, cười nhạt
-"Chuyện hôn ước tôi đã nói rõ rồi, tôi không quan tâm. Tôi cũng không thuộc về ai cả, đặc biệt là tôi không thuộc về chị"
Đường Tịnh cắn môi, giọng gấp gáp
-"Nhưng ba mẹ-"
Tân Chỉ Lôi lập tức ngắt lời
-"Đó là chuyện của họ, không phải chuyện của tôi. Đừng lấy danh nghĩa gia đình để trói buộc tôi"
Cô liếc nhìn Tần Lam, rồi lại quay sang Đường Tịnh, nhấn mạnh từng chữ
-"Chị muốn tôi tránh xa cô ấy? Không thể nào"
-"Tôi không làm được"
Dứt lời, Tân Chỉ Lôi nắm lấy tay Tần Lam, kéo nàng đi thẳng, không thèm nhìn Đường Tịnh thêm một lần nào nữa
-"Tôi không muốn chị kéo Tần Lam vào chuyện của chúng ta, đó chỉ là tờ giấy thôi. Còn chuyện lấy hay không là thuộc về tôi...Nếu chị còn tìm cô Tần, tôi sẽ trực tiếp xé tờ giấy đó đi"
....
Tần Lam im lặng suốt dọc đường về, mặt nàng cúi thấp, không thèm liếc nhìn Tân Chỉ Lôi lấy một lần. Dáng vẻ ủ rũ, cả người như phủ một tầng sương mù nặng trĩu
Tân Chỉ Lôi vừa nắm tay nàng, vừa khẽ nhíu mày. Cô không quen thấy Tần Lam như vậy. Bình thường dù có tức giận hay không vui, nàng cũng không bày ra vẻ mặt này
Cô kéo tay nàng dừng lại bên góc hành lang vắng, nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt né tránh của nàng
-"Chị sao vậy? Đường Tịnh nói gì mà khiến chị thành ra thế này?"
Tần Lam vẫn không lên tiếng, chỉ lắc đầu nhẹ, rút tay ra khỏi tay cô rồi bước đi tiếp
Tân Chỉ Lôi lập tức đuổi theo, lần này cô không kéo tay nàng nữa, mà chắn trước mặt, ép nàng phải đối diện với mình
-"Chị không định nói gì với tôi sao? Đừng im lặng như vậy! Tôi sợ lắm"
Tần Lam nhìn cô một lúc lâu, rồi mới thở dài, giọng có chút hụt hẫng
-"Dù gì chị cũng chỉ là giáo viên của em thôi. Nếu người nhà em đã có quyết định riêng, chị không muốn trở thành rào cản của em"
Nghe vậy, Tân Chỉ Lôi lập tức bật cười, nhưng là một nụ cười lạnh nhạt
-"Giáo viên? Chị nghĩ tôi xem chị là gì? Một người hướng dẫn để làm bài tập chắc?"
Tần Lam cắn môi, không nói gì
Tân Chỉ Lôi tiến lên một bước, rút từ trong túi áo ra chiếc lắc chân bạc mà lần trước cô tặng nàng
-"Nếu chị thật sự không muốn dính dáng đến tôi, vậy sao chị vẫn còn đeo cái này?"
Tần Lam giật mình, theo bản năng cúi nhìn cổ chân mình. Chiếc lắc bạc vẫn ở đó, sáng lấp lánh dưới ánh chiều tà
Tân Chỉ Lôi nheo mắt, cười nhạt
-"Chị không giỏi nói dối chút nào đâu, chị à"
-"Im miệng!"_Nàng phụng phịu rít lên
Tân Chỉ Lôi bật cười, cũng cúi xuống đeo chiếc lắc chân bằng bạc giống nàng. Nhìn nó, Tần Lam mới hiểu, hóa ra đây là lắc chân cặp, lấp lánh dưới ánh chiều tà dường như gắn kết với nhau. Chỉ thiếu một lời tỏ tình
Tần Lam siết chặt nắm tay, ánh mắt nàng dao động một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng
-"Chị không cho em lấy người khác"
Giọng nói của nàng không lớn, nhưng lại mang theo sự cương quyết hiếm thấy. Tân Chỉ Lôi sững người, không nghĩ rằng Tần Lam sẽ nói ra câu này. Trong khoảnh khắc, trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp chặt
Cô nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên tia sáng ranh mãnh
-"Chị nói gì cơ?"
Tần Lam quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cô, nhưng vẫn cố chấp lặp lại
-"Chị nói là... chị không cho phép em lấy người khác"
Tân Chỉ Lôi chớp mắt, khóe môi cong lên thành một nụ cười nguy hiểm
-"Vậy... chị muốn tôi ở bên chị sao?"
Tần Lam mím môi, không trả lời
Tân Chỉ Lôi không nhịn được nữa, liền cúi đầu xuống, ghé sát tai nàng, giọng nói trầm thấp, mang theo sự trêu chọc
-"Nếu chị muốn giữ tôi lại... vậy chị phải cho tôi một lý do đủ thuyết phục đấy, chị à"
Tần Lam không thể thốt ra lời nào, dù trong lòng biết rõ mình muốn gì. Những lời yêu thương nghẹn lại nơi cổ họng, chỉ có thể lặng lẽ xoay người và bước đi nhanh chóng
Cô vội vàng rời đi, không dám quay lại nhìn Tân Chỉ Lôi, sợ rằng nếu nàng làm thế, mình sẽ mất đi lý trí cuối cùng
Tân Chỉ Lôi đứng đó, nhìn theo bóng dáng Tần Lam, trái tim lại trào lên một cảm xúc lạ lùng
Cô mỉm cười một mình, rồi quay đầu đi về phía lớp học, nhưng trong lòng lại đầy những câu hỏi không lời đáp
Tần Lam... rốt cuộc là đang muốn gì?
...
Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, báo hiệu một ngày nghỉ. Nhưng đối với Tân Chỉ Lôi, hôm nay không phải là một ngày bình thường. Cô đã quyết định, không thể để Tần Lam rời xa mình mà không biết rõ lòng cô
Cô đứng trước cửa nhà Tần Lam, tay cầm một chiếc hộp nhỏ, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa
Cửa mở ra, và Tần Lam đứng đó, khuôn mặt còn ngái ngủ nhưng đôi mắt lại lấp lánh sự tò mò khi thấy cô
-"Em đến sớm thế?"_Tần Lam hỏi, không giấu được vẻ ngạc nhiên
Tân Chỉ Lôi chỉ mỉm cười, ánh mắt kiên định
-"Em có chuyện muốn nói"
Tần Lam đứng lùi lại, nhường chỗ cho cô bước vào
-"Vào đi"
Tân Chỉ Lôi bước vào, nhẹ nhàng đặt chiếc hộp lên bàn
-"Em muốn làm một điều gì đó cho chị, một điều mà em nghĩ là không thể chần chừ nữa"
Tần Lam nhìn cô, chờ đợi. Cảm giác trong không khí bỗng trở nên dày đặc, như thể cả hai đều đang chờ đợi một dấu hiệu, một quyết định quan trọng
Tân Chỉ Lôi mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc lắc chân bằng bạc, giống như món quà mà nàng đã tặng cô trước đó
-"Em không biết làm sao để diễn tả được, nhưng em muốn chị biết rằng... em thật sự rất thích chị"
Lời nói vừa ra khỏi miệng, trong khoảnh khắc, không gian như lặng im. Tần Lam đứng sững lại, ánh mắt dừng trên chiếc lắc chân, rồi dần dần chuyển sang nhìn cô
-"Em... thật sự muốn như vậy?"_Tần Lam hỏi, giọng nói hơi run
Tân Chỉ Lôi gật đầu, mắt không rời nàng
-"Vâng, em đã suy nghĩ rất kỹ rồi"
Không khí lúc này trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Tần Lam lặng yên, nhưng sâu trong lòng, một cảm giác kỳ lạ trào dâng. Tần Lam nhìn Tân Chỉ Lôi một lúc lâu, đôi mắt nàng lấp lánh những suy nghĩ phức tạp. Cuối cùng, nàng mỉm cười, nhưng nụ cười này có chút nghịch ngợm, như thể nàng muốn thử thách cô
-"Em muốn tôi là bạn gái của em?"_Tần Lam hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một chút thử thách
-"Vậy thì em phải đạt giải nhất trong kỳ thi quốc gia, nếu em làm được điều đó, tôi sẽ trở thành bạn gái của em"
Tân Chỉ Lôi ngạc nhiên một chút, nhưng rất nhanh cô đã nở một nụ cười tự tin
-"Chị tin em không?"_cô hỏi, ánh mắt lấp lánh quyết tâm
-"Em sẽ làm được. Để chứng minh cho chị thấy, em sẽ không bao giờ lùi bước"
Tần Lam nhìn cô, cười khẽ
-"Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng em không chỉ yêu thích một cách hời hợt. Nếu em có thể đạt được điều đó, tôi sẽ không từ chối em đâu"
Cô gật đầu mạnh mẽ, cảm thấy động lực dâng trào trong lòng
-"Chắc chắn em sẽ làm được. Và khi em đạt giải nhất, chị sẽ không thể từ chối em được đâu"
Tần Lam đứng lặng nhìn cô một lúc, rồi nhẹ nhàng nói
-"Tốt, tôi chờ em"
Tân Chỉ Lôi nhìn Tần Lam lần cuối rồi quay lưng đi, nhưng trái tim cô giờ đây bừng lên một niềm tin mãnh liệt. Cô sẽ chiến đấu hết mình, không chỉ vì giải thưởng mà còn vì nàng
Tần Lam nhìn thấy biểu hiện đói bụng rõ ràng của Tân Chỉ Lôi, không nhịn được mà cười khẽ. Cô gái này luôn khiến nàng phải bật cười với những hành động ngây thơ, thẳng thắn của mình. Nhưng cũng chính vì thế, Tần Lam không thể không yêu mến
-"Em đúng là không biết giữ ý thức gì cả"_Tần Lam vừa nói vừa lắc đầu, nhưng vẫn đi về phía bếp
-"Tôi sẽ làm món cho em, nhưng chỉ một chút thôi, để em không còn cớ mà làm phiền tôi nữa"
Tân Chỉ Lôi ngồi xuống bàn, thấy nàng đứng bận rộn trong bếp, đôi mắt cô sáng lên
-"Chị thật tốt với em"_Cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành
-"Mỗi lần em đói là lại được ăn đồ chị làm. Em thật sự cảm thấy rất may mắn"
Tần Lam chỉ lắc đầu, không nói gì thêm. Cô vừa nấu vừa lén nhìn Tân Chỉ Lôi, cảm giác trong lòng nàng dâng trào một sự dịu dàng chưa từng có. Dù là chuyện nhỏ nhặt như vậy, nàng cũng không muốn bỏ qua. Cảm giác được chăm sóc, bảo vệ người khác như thế này khiến trái tim nàng ấm áp lạ kỳ
Một lúc sau, Tần Lam mang ra một bát cháo nóng hổi, múc cho Tân Chỉ Lôi một phần
-"Ăn đi"_Nàng nói
-"Món này giúp em có sức để học"
Tân Chỉ Lôi nhìn bát cháo trước mắt, mùi thơm từ đó lan tỏa khắp không gian, và cô không thể không cảm động
-"Cảm ơn chị"_Cô nói, mắt sáng lên
-"Em biết chắc chắn rằng với chị ở bên cạnh, em sẽ có thể làm được tất cả"
Tần Lam chỉ cười, không nói gì thêm. Nàng ngồi xuống đối diện, nhìn cô ăn với vẻ mặt vừa nhẹ nhõm vừa tự hào. Tân Chỉ Lôi chơi thể thao nhiều, bao tưt cũng có thể chứa rất nhiều. Nhưng chỉ tiếp nhận đồ ăn của Tần Lam, chỉ dung nạp thức ăn mà Tần Lam nấu, còn của người khác, bao tử của cô lại chán chê. Chả thèm đụng đến
Ăn xong xuôi, nàng mang chén muỗng lại bồn rửa, nàng quá mệt rồi sẽ rửa chén sau. Giờ thì nàng muốn đi ngủ, hôm nay là ngày nghỉ mới sáng sớm bất thình lình có hàng xóm - học sinh của nàng sang tỏ tình. Phá luôn giấc ngủ của nàng
-"Em về đi, tôi buồn ngủ"
-"Không!"
Tần Lam nhìn cô, khuôn mặt đầy sự kiên quyết
-"Em lại không chịu về sao? Tôi đã nói là muốn ngủ tiếp mà"_Nàng nói, giọng có chút nghiêm túc nhưng không giấu được sự mệt mỏi trong đó
Tân Chỉ Lôi ngồi xuống cạnh nàng, nhìn với đôi mắt sáng ngời
-"Không! Em sẽ không đi đâu hết. Chị không thể đuổi em như thế được"
Tần Lam cảm thấy một chút bực bội nhưng cũng không thể không mỉm cười
-"Em đúng là không có lương tâm, cứ bám theo tôi như vậy. Tôi cần nghỉ ngơi mà"
Tân Chỉ Lôi làm mặt hờn dỗi
-"Em không cho phép chị nghỉ đâu, chị mà nghỉ thì em không có ai chăm sóc nữa"
Tần Lam thở dài, không biết làm sao với cô. Nàng nghiêng người dựa vào chiếc ghế, mắt nhắm lại. -"Thật sự không muốn ngủ à?"_Nàng hỏi, giọng khẽ, như không thể chịu được sự quấy rầy thêm nữa
Tân Chỉ Lôi nhìn nàng, không nói gì mà chỉ im lặng, rồi dịu dàng nắm lấy tay Tần Lam
-"Em chỉ muốn ở bên cạnh chị thôi. Đừng đuổi em đi, được không?"
Tần Lam im lặng trong giây lát, đôi mắt nàng mở ra, nhìn thẳng vào Tân Chỉ Lôi. Mặc dù không thể phủ nhận sự bất tiện, nhưng nàng không thể làm sao khi nhìn vào đôi mắt kiên quyết nhưng cũng vô cùng dễ thương của cô
-"Được rồi, không đuổi em"_Tần Lam cuối cùng cũng nhượng bộ -"Em có thể ở lại, nhưng phải im lặng, không được làm phiền tôi nữa. Tôi muốn ngủ"
Tân Chỉ Lôi mỉm cười rạng rỡ, gật đầu như một đứa trẻ ngoan
-"Dạ, em hứa"
Tần Lam nhìn cô, một cảm giác mềm mại nhẹ nhàng bao phủ lấy lòng nàng. Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ nhưng thật sự, nàng cảm thấy như có thứ gì đó trong trái tim mình thay đổi
Tân Chỉ Lôi nhẹ nhàng mở cửa phòng của Tần Lam, nhìn xung quanh một chút rồi bước vào. Cô biết nàng đang ngủ, nhưng không thể cưỡng lại sự thôi thúc muốn ở gần nàng thêm một chút nữa. Cô lặng lẽ leo lên giường, cảm nhận sự ấm áp từ chăn và gối, rồi nằm xuống bên cạnh Tần Lam
Nàng đang cuộn mình trong chăn, khuôn mặt bình thản, không hề hay biết sự hiện diện của cô. Tân Chỉ Lôi mỉm cười một mình, cảm giác thật an tâm khi được nằm gần nàng như thế này
Cô không muốn làm phiền Tần Lam, chỉ đơn giản là nằm bên cạnh nàng, hít thở nhịp nhàng và cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nàng. Một lúc sau, Tần Lam bỗng cựa mình, rồi cảm thấy có ai đó nằm cạnh mình. Nàng mở mắt, thấy Tân Chỉ Lôi đang nằm ngay bên cạnh, mặt hướng về phía mình
Tần Lam ngạc nhiên, nhẹ nhàng lẩm bẩm
-"Em lại không biết tự giác gì cả, sao không về phòng của mình?"
Tân Chỉ Lôi chỉ cười khẽ, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự kiên định
-"Em thích ở đây với chị hơn"
Tần Lam thở dài, nhưng trong lòng nàng lại có cảm giác thật ấm áp. Mặc dù nàng không nói gì thêm, nhưng cũng không đẩy cô ra. Nàng lại nằm xuống, cố gắng thư giãn một chút, mặc cho Tân Chỉ Lôi nằm cạnh mình.
Một khoảnh khắc im lặng, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng từ ngoài trời lọt qua cửa sổ, Tân Chỉ Lôi khẽ thở dài
-"Em muốn ở bên chị mãi mãi, chị có đồng ý không?"
-"Em đoán xem?"
-"Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ"
Cả hai nằm đó, yên lặng và bình yên, cảm giác như thế giới ngoài kia không còn quan trọng nữa. Tân Chỉ Lôi cảm thấy trái tim mình dịu lại, không cần phải vội vã, chỉ cần có Tần Lam ở bên cạnh
Tần Lam rút vào lòng Tân Chỉ Lôi, một cách nhẹ nhàng và đầy dịu dàng. Nàng chủ động ôm cô, đặt đầu lên ngực cô như thể muốn tìm một nơi trú ẩn, nơi có thể cảm nhận được sự an toàn và ấm áp mà chỉ Tân Chỉ Lôi có thể mang lại. Tân Chỉ Lôi không hề phản kháng, trái lại, cô vươn tay ôm lấy nàng, cảm giác như thế giới xung quanh bỗng chốc thu bé lại chỉ cò lại hai người
Không khí xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại những hơi thở nhẹ nhàng hòa quyện với nhau. Tần Lam nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể của Tân Chỉ Lôi, và trái tim nàng đập đều, bình yên. Cô ôm nàng chặt hơn một chút, không cần nói thêm lời nào, chỉ muốn giữ nàng ở bên mình, không bao giờ rời xa
Tần Lam, mặc dù đôi khi cứng rắn và kiên cường, lại cần những lúc thế này để yếu đuối, để tựa vào người cô, để tìm lại sự bình yên mà nàng đã mất bao lâu. Tân Chỉ Lôi cảm nhận được tất cả, biết rằng Tần Lam cũng cần sự an ủi, cần tình cảm chân thành từ cô
Nàng khẽ nói
-"Cảm ơn em"
Tân Chỉ Lôi cười nhẹ, áp đầu vào tóc nàng
-"Em sẽ luôn ở đây. Chỉ cần chị cần em, em sẽ không rời đi"
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, nhưng cả hai đều hiểu rằng, trong vòng tay của nhau, họ đã tìm thấy một nơi để thuộc về
Tần Lam mở mắt, nhìn thấy Tân Chỉ Lôi ngủ say trong lòng mình, đôi mắt nàng trở nên dịu dàng. Trong khoảnh khắc yên bình đó, tay nàng vô thức di chuyển, sờ nhẹ lên bụng của cô, cảm nhận được hơi thở đều đặn của cô, nhịp đập trái tim đều đặn của cả hai hòa vào nhau. Nàng cảm thấy một cảm giác ấm áp lạ kỳ, như thể tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại cô và nàng
Tần Lam hơi ngập ngừng một chút, nhưng sự thôi thúc trong lòng khiến nàng muốn ở lại lâu hơn, muốn tiếp tục cảm nhận sự gần gũi này. Nàng biết mình đang rất gần cô, nhưng không thể cưỡng lại được cảm giác muốn bảo vệ cô, muốn giữ cô thật chặt trong vòng tay mình
Nàng khẽ thở dài, nhắm mắt lại và vẫn không muốn rời đi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top