Quyển 2 - Chương 17
Đưa Trình Kinh lui về sau, Viên Tinh Dã gật đầu hạ lệnh, Viên Đông bắt đầu phất quân kỳ trong tay. Chỉ nhìn thấy nguyên bản mấy xe ném đá phía sau chậm rãi chạy lên phía trước.
"Không tốt, phải lập tức hạ lệnh tiếng công." Quân sư nói.
Dã Lợi Hợp vẫn luôn tôn trọng lời quân sư, nghe vậy trường thương trong tay chỉ thẳng, hô, "Cùng ta tiến lên!" Trống trận trong quân cũng theo đó vang lên.
"Phóng!" Đang lúc Dã Lợi Hợp dẫn quân đội tiến lên phía trước, Viên Đông cũng phất quân kỳ xuống, nháy mắt trong không trung che kín đốm lửa.
Hai mươi xe ném đá bắn lên đều là chai lọ bên trong châm dầu hỏa. Ném lên như vậy, vô số dầu hỏa bay lên trời sau đó rơi vào bên trong trận hình Khuyển Nhung.
Khuyển Nhung tiến đến trước quân Khải, quân Khải tổng cộng ném mạnh bốn lần.
Mấy chai dầu hỏa rơi xuống đất nổ tung, mấy ngàn binh lính Khuyển Nhung đều bị phỏng. Kỳ thật hiểu rõ tác dụng của dầu hỏa không tính là lớn, Viên Tinh Dã cũng không tính dùng một chiêu này có thể hữu dụng bao nhiêu, chỉ là hy vọng có thể làm cho trận hình quân Khuyển Nhung sinh ra hỗn loạn.
Quả nhiên, quân Khuyển Nhung vốn trận hình chỉnh tề lập tức xuất hiện mấy chỗ hỗn loạn.
"Viên Tinh Dã, ngươi là tiểu nhân vô sĩ, thế mà dùng hiểm chiêu như vậy." Dã Lợi Cát kêu to.
Ngựa chiến Khuyển Nhung tốc độ rất nhanh, một hồi công phu đã đi ra trước trận quân Khải. Viên Đông quơ quân kỳ, chỉ thấy mặt đất vốn trống trải đột nhiên xuất hiện rất nhiều dây thừng thô.
Dã Lợi Hợp đang cưỡi ngựa xông lên phía trước, không phòng bị, chiến mã bị dây thừng chắn chân ngựa, cả người lập tức té xuống. Kỵ binh bên cạnh hắn cũng có một nửa bị bẫy, lập tức té xuống theo. Trong lúc nhất thời hỗn loạn cực kỳ.
Hạ Tử Mặc đứng trên tường thành U Châu, nhìn đến nơi đó, không nhịn được hỏi Viên Bắc bên cạnh, "Đó là công cụ tác chiến đơn giản nhất, vì sao quân Khuyển Nhung bị làm cho chật vật như thế?"
Viên Bắc khom người nói: "Đại nhân có điều không biết, Khuyển Nhung tuy không đủ tinh thông, nhưng đối với bọn họ ảnh hưởng cũng không lớn, rất nhanh có thể tập hợp lại."
Hạ Tử Mặc gật gật đầu, một lần nữa nhìn lại.
Thời điểm Khuyển Nhung hỗn loạn, trống trận quân Khải rốt cục vang lên.
"Giết, đoạt lại ba châu U Vân." Triệu Quảng hô. Đầu tàu gương mẫu vọt lên. Mấy tướng sĩ đều xuất trận tiến theo, phía sau là tiếng kêu rung trời của quân Khải.
Mà quân Khuyển Nhung sau khi hỗn loạn ngắn ngủi, rất nhanh khôi phục lại, không ít kỵ binh Khuyển Nhung ngã ngựa sau đó giẫm lên xác ngựa, Dã Lợi Hợp công phu coi như cũng không tồi, tránh thoát hỗn loạn. Đoạt một chiến mã không người, giơ đao đại khai sát giới.
Viên Tinh Dã vẫn cưỡi ngựa đứng tại chỗ, phía sau còn có Lạc Nhan, Viên Nam và Viên Đông.
Tuy rằng bắt đầu, Viên Tinh Dã dùng tiểu kế làm cho bộ tộc Khuyển Nhung tổn thất không ít, nhưng sức chiến đấu quân Khuyển Nhung rất nhanh bộc phát. Hai mươi vạn đối đầu ba mươi vạn, một chút tình thế bị vây hạ phong cũng không có.
Dã Lợi Hợp dẫn thân binh chém giết mấy trận, trước khi trở thành vua Khuyển Nhung, hắn là người bộ tộc dũng sĩ đứng đầu Khuyển Nhung, hiện giờ bên người thân binh lại liều chết hộ vệ, trong lúc nhất thời không đâu địch nổi.
"Giết!" Dã Lợi Hợp một thương đẩy kỵ binh trước người về phía trước, cao giọng hô. Lại một thương, chỉ nghe "Keng" một tiếng, hắn kinh ngạc phát hiện thương của mình bị chấn động bật trở về.
Bùi Thập Viễn xuất hiện ở trước mặt hắn, tay cầm một trường đao, mắt lạnh nhìn Dã Lợi Hợp.
"Bùi Thập Viễn, được! Hôm nay bổn vương trói ngươi tế cờ." Dã Lợi Hợp cười nói. Trường thương một vòng, không hề nương tay hướng tới Bùi Thập Viễn.
Bùi Thập Viễn cùng hắn đánh một trận, đại mã bên cạnh đều bị chấn kinh lui về sau vài bước. Cánh tay cũng cảm thấy từng trận run lên. Dã Lợi Hợp lại một thương đâm tới, thân binh bên người Bùi Thâp Viễn vội vàng giơ đao ngăn trở. Đao của người thân vệ đầu tiên bị chấn động gãy đoạn, sau đó cả người bay ra ngoài, người thứ hai hỗ trợ tiến lên cũng bị lui về sau vài bước, phun ra một búng máu.
"Dã Lợi Hợp trời sinh thần lực, quả thế." Viên Tinh Dã nói.
"Bùi Tướng quân có thể nguy hiểm hay không? Nếu không mạt tướng ---" Lạc Nhan có chút lo lắng, Viên Tinh Dã phất tay ý bảo không sao.
Sau khi Bùi Thập Viễn hoãn lại tại chỗ, chống đao đứng phía xa. Muốn nói công phu Bùi Thập Viễn cũng không tồi, tuy rằng Dã Lợi Hợp chiêu thức không bằng Bùi Thập Viễn nhưng thắng ở khí lực lớn vô cùng, bình thường có thể chấn được cường đao trong tay Bùi Thập Viễn.
Dã Lợi Hợp thuận thế đâm ra một thương, một Hắc Y Quân đột nhiên giục ngựa xuất hiện trước người Bùi Thập Viễn, giơ kiếm chặn lại thương của Dã Lợi Hợp.
Trầm Băng cầm trường kiếm bình thường nhất trong tay, nhưng nhìn như hơi mỏng nhưng kiếm thế lại chặn được trường thương của Dã Lợi Hợp.
"Người tới là người nào?" Dã Lợi Hợp hứng khởi, không chút hờn giận.
"Thống lĩnh Hắc Y Quân, Trầm Băng." Trầm Băng nói, giơ kiếm phản công Dã Lợi Hợp. Lạc Nhan ở xa xa buồn cười, "Trầm Tướng quân sinh khí."
Dã Lợi Hợp càng đánh càng kinh hãi, hắn phát hiện khí lực của mình không có tác dụng với Trầm Băng.
Phía sau, một thám báo đột nhiên xuất hiện cách đó không xa, Viên Tinh Dã cười cười, "Đến rồi."
"Quân sư, không tốt, đại doanh của chúng ta bị quân Khải công phá." Quân sư cơ hồ là muốn đá thám báo đang che mắt hắn lăn đi, quân sư đang ở phía sau nhìn chiến sự. Nghe vậy cũng không giật mình.
"Tình hình quân doanh như thế nào?"
"Ngàn người lưu lại trấn thủ không ai còn sống, lương thảo toàn bộ bị thiêu hủy."
Quân sư phất tay ý bảo thám báo đi xuống, nói với một binh lính bên cạnh, "Phát chuông thu binh."
"Vâng."
Trầm Băng là loại người có diện mạo Dã Lợi Hợp không thích nhất, hắn ghét nhất gặp nam tử lớn lên tinh tế, tuấn mỹ. Cố tình Trầm Băng đều chiếm hết hai dạng này, Dã Lợi Hợp càng đánh càng sinh khí. Phía sau đột nhiên vang lên hồi chuông, quân Khuyển Nhung bắt đầu thối lui phía sau.
Vốn cục diện lực lượng ngang nhau, Khuyển Nhung một khi lui thì lập tức bị đánh vỡ. Trầm Băng trở lại nhìn thoáng qua Bùi Thập Viễn, sau đó trở lại trong Hắc Y Quân, dẫn dắt binh lính bắt đầu xung phong liều chết.
Lúc này mới nhìn ra Hắc Y Quân lợi hại, đánh tới chỗ nào, chỗ đó một mảnh tinh phong huyết vũ. Hai vạn Hắc Y Quân chém xuống, tựa hồ đối với mạng người tuyệt đối không quan tâm.
Viên Tinh Dã cũng ý bảo thu binh, quân Khải cũng phát chuông, lúc này Trầm Băng mới đình chỉ truy kích.
"Quân sư, sao lại thế này? Vì cái gì thu binh?" Dã Lợi Cát nổi giận đùng đùng hỏi.
"Quân doanh phía sau bị hủy, lương thảo bị thiêu hủy." Quân sư thản nhiên nói, "Nếu rời đi trễ, phỏng chừng trời tối, binh lính đều phải đói bụng."
Dã Lợi Hợp nghe vậy, có chút ngượng ngùng gãi gãi cái mũi. Mấy ngày nay hắn công thành không bao lâu vốn là khí thế sung mãn lại bị Viên Tinh Dã đánh lén đế đô. Dưới con giận dữ liền dẫn tất cả binh lính xuất chiến, quân sư góp lời phải lưu lại đại doanh một phần, nhưng lúc ấy hắn nóng bốc đầu, đâu còn muốn nghe.
Gặp Viên Tinh Dã không có đuổi theo, Dã Lợi Hợp có chút khó hiểu, "Quân sư, cơ hội tốt như vậy, bọn họ vì sao không truy?"
Quân sư nhìn phương hướng quân Khải, thản nhiên nói: "Bọn họ muốn chiến tranh kéo dài, Viên Tinh Dã nhất định là hy vọng đem quyết chiến kéo đến nội thành Khuyển Nhung. Hiện giờ truy ngươi tức giận, ngươi như thế nào sẽ quay lại thành Hắc Phượng?"
Nghe ngữ khí quân sư có chút hờn giận, Dã Lợi Hợp ôm quyền nói, "Quân sư chớ giận, là bổn vương suy nghĩ không chu toàn. Lần sau nhất định nghe quân sư."
Quân Khuyển Nhung rút đi, tiếng quân Khải hoan hô rung trời. Viên Tinh Dã gọi người lưu lại kiểm kê thương vong và thu dọn chiến trường, dẫn theo mấy người trở về thành U Châu.
Hạ Tử Mặc đã sớm chờ ở cửa thành.
Viên Tinh Dã xuống ngựa, cùng nàng sóng vai đi. "Tử Mặc, ngươi ở lại U Châu, mọi việc phải cẩn thận, lúc nào cũng phải dẫn theo bốn thân vệ. Cẩn thận Trình Kinh."
Hạ Tử Mặc gật đầu, "Ngươi cũng vậy, phía trước không thể so với trong thành ---"
"Tất nhiên, ta có ba mươi vạn đại quân bảo hộ. Bên trong thành này có sáu vạn quân và cuộc sống của người dân đều do ngươi phụ trách chỉ huy, hết thảy lấy an nguy của ngươi làm trọng."
Hạ Tử Mặc gật đầu, trong lòng đột nhiên trào ra dự cảm không tốt.
Hai người nói chuyện đã đi tới phủ Nguyên soái, Viên Tinh Dã đưa dây cương cho thân binh phía sau, cùng Hạ Tử Mặc vào phủ.
Trong lòng Viên Tinh Dã cũng dâng lên lo lắng, cẩn thận hồi tưởng lại bố trí trong thành, hết thảy đều không có vấn đề, sáu vạn người bảo hộ, cho dù lại đại quân công thành cũng có thể trú đóng.
Bốn bề vắng lặng, Viên Tinh Dã đưa tay ôm lấy Hạ Tử mặc. Ấn xuống một nụ hôn lên trán nàng.
"Chú ý thân thể."
"Ân."
"Chờ ta trở lại."
"Được."
Nhìn người trước mắt, Hạ Tử Mặc chỉ cảm thấy trong lòng bất an lan tràn. Tuy rằng biết quan tâm quá sẽ bị loạn nhưng vẫn không nhịn được ôm lấy Viên Tinh Dã.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top