Quyển 1 - Chương 15
Vân Hi cung, tẩm cung Đức phi.
Đức phi dùng sức ném chén trà xuống đất, trong lòng phẫn hận bất bình.
"Tỷ tỷ, không cần tức giận như vậy, đối với thân mình không tốt." Hạ Tử Mặc ở một bên mở miệng khuyên nhủ. Nàng nói xong ho khan vài tiếng, tiểu Ngọc vội nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng cho nàng.
"Muội muội, cho dù khinh địch như vậy, ngươi sẽ không cam lòng chứ?" Đức phi nói.
"Không cam lòng thì có thể làm gì? Hoàng thượng sủng nàng, bất luận chúng ta làm cái gì cũng không có tác dụng." Hạ Tử Mặc bất đắc dĩ. "Tỷ tỷ, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi cam tâm sao? Nếu chỉ có một mình ta thì cũng thôi, nhưng hai ta vừa thiếu chút nữa mất mạng, vậy mà chỉ cấm túc mấy ngày." Nói tới đây, Hạ Tử Mặc có chút oán giận. "Mấy ngày nay, ta còn thường xuyên cảm thấy thân mình khó chịu, lo lắng độc này chưa trừ sạch, không biết khi nào sẽ tái phát lần nữa."
Đức phi trầm mặc thật lâu sau, "Là ta làm liên lụy muội muội."
"Tỷ muội chúng ta phân biệt chuyện này làm gì, cho dù ngày đó ta vô sự, ngày sau nói không chừng cũng sẽ bị hại." Hạ Tử Mặc lắc đầu. "Bất quá bởi vì việc này, Hoàng thượng thường xuyên đến tẩm cung của ta và ngươi, coi như là trong họa có phúc."
"Lại nói đến hai ngày nay Hoàng thượng thường xuyên ở lại ngự thư phòng, nói là tình hình phương Bắc chiến sự khẩn trương."
Hạ Tử Mặc cũng nghe thấy việc này, thở dài nói "Chúng ta là phụ nhân chốn thâm cung, làm sao hiểu được chuyện đại sự, chỉ hy vọng trời phù hộ Đại Khải ta, Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, có thể đánh bại man tộc."
Đức phi gật đầu tán thành, hai người lại hàn huyên một hồi, Hạ Tử Mặc đứng dậy rời đi. "Tỷ tỷ, đêm nay Hoàng thượng khẳng định sẽ đến chỗ ngươi, còn không mau thu thập chuẩn bị chu đáo." Dứt lời cười rồi chạy đi. Hạ Tử Mặc vừa mới mười sáu, mười bảy, lần này lộ ra dáng vẻ hài đồng cũng không cảm thấy hành vi không có gì không tự nhiên. Nàng đi rồi, Đức phi đi vào bàn trang điểm, gọi Vân Lan giúp mình chỉnh trang dung nhan.
Rời Vân Hi cung, Hạ Tử Mặc mang theo tiểu Ngọc chậm rãi tiêu sái quay về Hàm Hương điện. Vừa vặn đi ngang qua lãnh cung, Hạ Tử Mặc thản nhiên nhìn cửa gỗ màu đỏ tróc sơn, tiếp tục đi phía trước. Tiểu Ngọc líu ríu nói không ngừng, "Nghe nói đấy là phi tử trước đây được sủng ái nhất, ngươi nói vì cái gì muốn làm phản đây? Quá mức tội a!"
"Lòng người không đủ, nói không chừng là vì nguyên nhân này." Hạ Tử Mặc cười nói. Lòng người, là đáng sợ nhất, được càng nhiều lại càng thấy chưa đủ.
Như Lí Quý phi, bởi vì Viên Tinh Dã bị cấm túc, cũng an phận đi rất nhiều. Ngày hôm đó Hiền phi và Thục phi đều ở đó, Thục phi có chút bất mãn mở miệng "Đều do Viên Tinh Dã làm việc không biết cách thức, nếu chúng ta bị liên lụy thì như thế nào." Nhưng Lí Quý phi lại khí định thần nhàn, trong tay cầm khăn lụa thêu thùa, không để ý lời nói của Thục phi.
"Ai biết nàng muốn làm cái gì." Hiền phi nói.
Lí Quý phi so bản vẽ, sau đó nhìn khăn lụa mình thêu hai đóa hoa sen mọc cùng một gốc, "Có cái gì không tốt, Hoàng thượng sẽ không dễ dàng giận chó đánh mèo đến trên người chúng ta, chẳng phải chỉ nhìn xem Viên Tài tử rốt cuộc làm cái gì một chút. Cùng chúng ta có can hệ gì." Ngày ấy lời nói của Viên Tinh Dã, tuy rằng nàng kinh ngạc nhưng cũng từng nghĩ tới, không nhiều lắm nhưng cũng từng có ý tưởng đó.
Mặc dù cách hậu vị chỉ có một bước nhưng cũng là một bước gian nan. Nàng thường bầu bạn bên quân vương, tự nhiên hiểu được Hạ đế đối với Hoàng hậu vẫn có tình cảm, cũng thập phần tôn trọng Hoàng hậu. Nàng cũng hiểu được ý tứ Viên Tinh Dã, chặt đứt cánh tay Hoàng hậu, như vậy Hoàng hậu ở trong cung, trừ bỏ hậu vị, chỉ là thùng rỗng kêu to.
Nhưng việc này còn chưa đủ để nàng đi trợ giúp Viên Tinh Dã, thành thì thế nào, cùng bọn ta không có can hệ gì.
Trong lúc nhất thời, hai phe Hoàng hậu cùng Lí Quý phi đều lấy tĩnh chế động, bình tĩnh quan sát. Mà tạo thành cục diện này, Viên Tinh Dã lại ngày ngày ở trong tẩm cung uống trà, múa kiếm, thật nhàn nhã.
Lạc Nhan đứng thẳng ở một bên nhìn Viên Tinh Dã múa kiếm, Viên Tinh Dã đã luyện ước chừng nửa canh giờ. Dừng lại đi đến bàn thạch uống trà, phân phó Lạc Nhan chuẩn bị bút giấy, nàng sẽ luyện thư pháp.
Lạc Nhan khom người rời đi, Viên Tinh Dã nhìn trong sân, trong lúc nhất thời có chút thả hồn bay vào cõi thần tiên thiên ngoại.
Không đến một khắc, Lạc Nhan đi đến bên người Viên Tinh Dã "Tướng quân, bút mực đã chuẩn bị thỏa đáng."
Thời điểm Viên Tinh Dã viết chữ, không cho phép bất cứ ai đến gần ngoại trừ Lạc Nhan, nàng đi vào trước án thư, hơi hơi suy ngẫm, đề bút, trên giấy đặt xuống một dòng chữ 《 Phá trận tử 》
Túy lý khêu đèn xem kiếm,
Mộng quay về thổi kèn liên doanh.
Tám trăm dặm phân dưới trướng,
Năm mươi huyền trở mình tái ngoại thanh,
Sa trường thu điểm binh.
Gió ngựa bay nhanh,
Cung như sét đánh huyền kinh.
Xong chuyện thiên hạ của quân vương,
Thắng được danh tiếng hậu thế.
Đáng thương đầu bạc sinh!
Nhìn thấy Viên Tinh Dã viết xong toàn bộ, cầm lấy chén trà dâng lên, Lạc Nhan nhẹ giọng nói: "Mục lão tướng quân có thư tín gửi Tướng quân." Viên Tinh Dã bưng chén trà, tựa hồ đã sớm dự liệu đến chuyện này.
"Khi nào thì đưa tới?"
"Hai canh giờ trước."
Viên Tinh Dã buông chén trà, Lạc Nhan đem thư tín hai tay dâng lên. Viên Tinh Dã đọc nhanh như gió lướt hết toàn bộ nội dung, khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười thản nhiên. Đưa thư tín lại cho Lạc Nhan, Lạc Nhan cũng không tò mò nội dung thư tín, lấy ra chiết hỏa châm vào, đốt thư tín ngay lập tức.
"Hiện giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong." Viên Tinh Dã thản nhiên nói. Tuy rằng hết thảy vẫn đang là đánh cược, cược vận khí của nàng, danh khí phụ thân của nàng với Hạ đế. Có thể rời khỏi cung trở lại trong quân hay không, liền xem mấy ngày sau phát triển như thế nào.
Nàng đột nhiên nghĩ đến, nếu thật sự không ra được, cũng không tính là chuyện không tốt, ít nhất, người kia ở trong cung.
Đề bút viết xuống hồi âm, Viên Tinh Dã giao cho Lạc Nhan. Lạc Nhan thu hồi, không hỏi nhiều. Viên Tinh Dã làm cái gì, nàng tự nhiên rõ ràng.
Bên này gió êm sóng lặng, giờ phút này ngự thư phòng lại cuồng phong biển lớn, Hạ đế nổi giận đùng đùng cầm tấu chương trong tay quăng xuống đất, quần thần ngươi xem ta, ta xem ngươi, không ai dám mở miệng nói chuyện.
Hạ Cư Chính bản thân là Tể tướng, là cánh tay trái của Hạ đế, là một trong những đại thần Hạ đế tín nhiệm nhất. Hắn nhặt lên một tấu chương rơi dưới chân lật xem. Sau đó lại đem ngọc giai thượng tấu chương đều nhặt lên, Trương Bình vội vàng hỗ trợ. Hạ đế nhắm mắt dưỡng thần, làm như không thấy một màn này.
Hạ Cư Chính đem tấu chương đưa cho Trương Bình, Trương Bình ôm lấy nhưng cũng không dám tới trước ngự án, đứng qua bên cạnh Hạ đế.
"Đại Khải ta, chẳng lẽ không có được một người để dùng?" Hạ đế thản nhiên hỏi.
Hạ Cư Chính đang nghĩ ngợi, vừa rồi nhìn thấy trong tấu chương, dâng tấu là Tiết Độ Sứ đương nhiệm U Vân, Nguyên Vũ Lâm Vệ Tướng quân Bùi Thập Viễn, xuất binh đánh lại bốn châu U Vân bị Khuyển Nhung chiếm đoạt, kết quả binh bại như núi đổ, hiện trở lại thành U Châu, đóng quân không ra.
Hạ Cư Chính biết Bùi Thập Viễn, người này đối với Hạ đế trung thành và tận tâm, thái độ làm người ngay thẳng. Nhưng mà bàn về thủ thành thì có thừa, tiến công lại không đủ. Tuy rằng xem như một viên tướng mới còn trẻ đầy hứa hẹn, nhưng đối với tình trạng chiến sự thực tại, không có nhiều tác dụng.
Cái gọi là ngàn quân khó cầu một chủ Soái.
Trầm mặc hồi lâu, Hạ đế cũng bình tĩnh rất nhiều. Hắn phất tay ý bảo Trương Bình đem tấu chương đưa tới trước mặt, cầm lấy tấu chương Bùi Thập Viễn dâng, tiếp tục đọc.
"Các khanh có kế sách gì không?" Hạ đế hỏi. Quần thần chẳng ai dám nói.
Hạ đế xoa xoa cái trán, gần đây hắn cảm thấy thân thể không khỏe, mỏi mệt không chịu nổi. Nhưng xoa xoa một hồi, cũng không cảm thấy khá hơn, đau đầu khó nhịn.
Hắn buông tấu chương, đứng dậy rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top