Chương 31: Sâu tận xương tủy
Ngày thứ hai, Mộng Vị tảo triều, Như Ý liền đi tới Hắc Hương các, Hoa Thiên Ngưng đúng là ở trong các, nhưng không muốn gặp.
"Ngươi tránh ra" Ngọc Lâm ngữ khí cường ngạnh "Nô tài to gan, trưởng công chúa tới ngươi lại dám ngăn cản?" Thật đúng là rời cung lâu, ai cũng có thể khi dễ, chỉ tử nhà mình lại quá thiện tâm.
"Ta..." Thúy nhi không biết làm sao, Hoa Thiên Ngưng cự tuyệt rất thẳng thắn, tựa hồ rất không muốn gặp trưởng công chúa. Như nô tài cuối cùng vẫn là nô tài, gặp người có quyền, muốn cưỡng ngạnh cũng không cường ngạnh nổi, Hoa Thiên Ngưng chắc sẽ trách cứ nàng, ngay cả chút chuyện này cũng làm không được.
Ngọc Lâm dùng thân thể cản Thúy nhi lại, cung kính nói: "Chủ tử, Ngọc Lâm ở đây trông coi, ngài đi vào đi"
Công Tôn Như Ý không thích dùng quyền thế đè người, đi qua người Thúy nhi cười cười nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không để nàng trách cứ ngươi."
"Tạ trưởng công chúa" Thúy nhi vội vàng thi lễ, trưởng công chúa đi vào, Ngọc Lâm liền đứng bên cạnh nàng, ngẩng đầu ưỡn ngực, không biết tại sao, Thúy nhi cảm thấy mình so với người ta thấp hơn rất nhiều, xác thực, nàng ở trong cung chỉ là nha hoàn thứ đẳng.
"Ngưng nhi." Như Ý nhẹ nhàng kêu một tiếng, Hoa Thiên Ngưng đưa lưng về phía Như Ý, ngồi gần cửa sổ liền biết, , Thúy nhi ngăn không được .
"Thiên Ngưng bái kiến hoàng tẩu." Hoa Thiên Ngưng trong lòng đã tính toán kỹ, nếu lạnh lùng cự tuyệt, Như Ý chắc chắn sẽ tiếp tục dây dưa, biện pháp tốt nhất là chậm rãi xa cách bằng ngôn ngữ và hành động, Như Ý tự nhiên cũng sẽ biết khó mà lui .
"Ngưng nhi, ngươi mau dậy đi." Công Tôn Mộng Vị không có ở đây, Như Ý liền không do dự muốn đỡ Hoa Thiên Ngưng đứng dậy, Hoa Thiên Ngưng lùi về sau tránh, tự đứng lên nói: "Hoàng tẩu tìm ta có chuyện gì?"
Tay Như Ý cứng đờ ngừng giữa không trung, lát sau rút về, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Hoa Thiên Ngưng, ôn như cười nói "Ngưng nhu vẫn đáng yêu như vậy"
"..." Hoa Thiên Ngưng quay đầu chỗ khác, né tránh tay Như Ý, ngữ khí không vui nói: "Hoàng tẩu có việc liền nói, vô sự mời về."
"Ngưng nhi, để cho ta hảo hảo nhìn ngươi một cái" ." Như Ý không để ý Hoa Thiên Ngưng cự tuyệt, nắm lấy lòng bàn tay của nàng kéo đến bên cạnh nàng" Chớ có nhíu mày, cười lên mới đẹp mắt, cười với hoàng tẩu một cái a~" Ngón tay như Ý vuốt vuốt mi tâm của Hoa Thiên Ngưng, như đang đùa nghịch tiểu hài tử, nàng là ưa thích Hoa Thiên Ngưng rất giống tiểu hài tử, luôn ỷ vào nàng
"Hoàng tẩu, nơi này không phải Hoàn Nhan quốc, thỉnh ngươi tự trọng" ." Hoa Thiên Ngưng lạnh giọng nhắc nhở Như Ý,cũng nhắc nhở chính mình, Như Ý ôn nhu, nàng đương nhiên cảm nhận được, dù là giờ phút này đôi mắt đã muốn vô hồn, Hoa Thiên Ngưng vẫn cảm nhận được ánh mắt Như Ý nhìn nàng nhất định nhu tình như mặt nước.
"Ngưng nhi, ta nhớ ngươi" Thanh âm Như Ý phát run, thâm tình nói: "Mặc kệ ngươi oán hận ta như thế nào, ta đối với ngươi đều là nhớ nhung đến khắc cốt ghi tâm" Hoa Thiên Ngưng nghe được chớp mũi liền có chút cay, tình cảm sâu nặng khắc sâu như vậy, nàng không chịu đựng nổi. . Hoa Thiên Ngưng muốn quay người đi che dấu tâm tình của nàng, Như Ý lại đưa tay ôm nàng vào trong ngực, nói nhỏ: "Ngưng nhi, ta từng thề còn sống sẽ không vào cung, ở lại Thanh Vân đài hàng đêm vì ngươi cầu phúc. Nghe nói ngươi còn sống, bị tuyên tiến cung, ta liền chạy về"
Hoa Thiên Ngưng cảm nhận hương thơm ấm áp, đầu có chút choáng váng,
nàng không thể phủ nhận, nàng đối với Như Ý như cũ mê luyến, loại quyến luyến này chính nàng cũng không rõ. Như Ý có bao nhiều chán ghét cuộc sống cung đình, Hoa Thiên Ngưng hiểu hơn ai hiết, nàng đương nhiên cũng chán ghét, bằng không sẽ không cùng Như Ý ước định trốn đi, dù cả đời lang bạt vất vả, chỉ cần có nhau làm bạn là tốt lắm rồi.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó ý nghĩ đơn giản ngây thơ thật buồn cười "Ngưng nhi, theo ta tới Lạc Hoa uyển đi" Như Ý muốn Hoa Thiên Ngưng ở bên người, nàng muốn tự mình chăm sóc, bất kể là người nào, nàng cũng không yên lòng "Từ nay về sau, chúng ta sống nương tựa vào nhau"
Hoa Thiên Ngưng không chỉ có chóp mũi chua xót, tâm hay miệng cũng cảm thấy chua xót, lời nói này đã quá trễ rồi a~ Không nói đến nàng có đồng ý hay không, Hoa Thiên Ngưng trực giác có thể suy đoán ra, Công Tôn Mộng Vị sẽ không đồng ý để nàng đến Lạc Hoa uyển, bởi vì Như Ý thâm tình, nàng cũng vô pháp cay nghiệt như trước, ngữ khí ôn hòa không ít" Hoàng tẩu, ta sẽ không đi, ngươi không có việc gì thì về Lạc Hoa uyển đi, không có việc gì thì đừng đến nơi này" Hoa Thiên Ngưng giờ phút này mới nhớ lại, Công Tôn Mộng Vị , gặp Như Ý một lần, phạt nàng một lần.
"Ngưng nhi, Hoàng Thượng... Có làm khó ngươi không?" Như Ý trong lòng đã hạ quyết tâm , chờ Hoàng Thượng bãi triều, nàng liền tự mình đi muốn người. Hoa Thiên Ngưng đối Công Tôn Mộng Vị không thích, cũng không phải một ngày hai ngày, lúc ở Hoàn Nhan, Như Ý gặp qua mấy lần. . Bây giờ nghèo túng, trước mặt Như Ý, Hoa Thiên Ngưng không muốn nói ra miệng. Như Ý ngược lại rất nhanh ý thức được, tự giễu nói: "Một người đầu óc như ta, gặp ngươi liền trì độn" quần áo trên người Hoa Thiên Ngưng quần áo nô tài, Hoàng Thương đây là muốn vũ nhục Ngưng nhi, Như Ý đau lòng.
"Ngưng nhi, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi, chờ người đến Lạc Hoa uyển, ta liền giải thích cho ngươi nghe" Như Ý ôm Hoa Thiên Ngưng, vuốt tóc của nàng, giống như trong mộng , Ngưng nhi , chờ ta, sẽ có một ngày, ta dẫn người rời đi chốn thâm cung này. Như Ý hiện tại không dám hứa hẹn, đã từng một lần bội ước, nàng hiểu được Hoa Thiên Ngưng sẽ tức giận sẽ hận nàng, thậm chí có khả năng cả một đời đều không để ý nàng, nhưng giờ phút này phản ứng của Hoa Thiên Ngưng tốt hơn dự tính của nàng rất nhiều, Như Ý rất thỏa mãn. Hoa Thiên Ngưng tuổi vừa mới mười sáu, vóc dáng so với nàng thấp hơn nhiều, Như Ý cúi đầu liền thấy cây trâm ở giữa búi tóc Hoa Thiên Ngưng, cái này chính là nàng tặng, trong lòng cảm xúc trăm mối ngổn nang: "Ngưng nhi, quãng đời còn lại của ta đều cho ngươi" Đời này, thể xác hay tinh thần của nàng sẽ không cho người khác.
Nói không cảm động, là giả, hai người đã từng rất vui vẻ. Hoa Thiên Ngưng thôi giãy dụa, an tĩnh ở tại trong ngực Như Ý, hai tay nhẹ nhàng vòng qua người Như Ý. Một khi đã ôm, sẽ không khống chế được muốn tiến lại gần nhau hơn, Như Ý dùng sức ôm chặt nàng, Hoa Thiên Ngưng hai tay cũng bắt đầu ôm chặt, mặt chôn giữa ngực Như Ý, lòng sợ hãi chốc lát thở dốc. Dạng an tâm này chỉ có Như Ý mới có thể mang lại, ở bên cạnh Công Tôn Mộng Vị, Hoa Thiên Ngưng thời khắc đều là run sợ, bởi vì nàng mãi mãi không biết, một giây sau đó sẽ phát sinh chuyện gì.
Cảm nhận được Hoa Thiên Ngưng dùng sức để ôm, Như Ý nhịn không được, kéo ra chút khoảng cánh, hôn lên giữa trán Hoa Thiên Ngưng, dịu dàng kêu lên một tiếng Ngưng nhi, nhu tình cùng cực. Hoa Thiên Ngưng đáy lòng xúc động như dây cung, ngẩng đầu, không ngăn được nước mắt, nghẹn ngào kêu một tiếng "Hoàng tẩu..." Lời nói rốt cuộc nói không nên lời, tất cả cảm xúc đều ngưng tụ lại bên trong hai chữ này.
Lúc Tế Tháng tới tuyên người, ngoài ý muốn nhìn thấy bên cạnh Thúy nhi có thêm một nha hoàn, nhìn lạ mặt, nhìn kỹ lại, người này hình như là Ngọc Lâm a?
"Ngọc Lâm?" Tế Tháng có chút nhận không ra, kêu một tiếng, Ngọc Lâm thân là nô tàu, đối với người tôn vị quyền cao đều nhớ kỹ, huống chi Tế Tháng trước mặt thay đổi không nhiều, chỉ là ở giữa chân mày lộ ra thành thục, khẽ thi lễ: "Ngọc Lâm bái kiến Tế Tháng đại nhân"
"Thật sự chính là ngươi a." Không trách được Tế Tháng không biết rõ tình hình,bởi vì hôm qua bị phái đi làm việc, không nhìn thấy chủ tớ trở về "Trưởng công chúa ở bên trong?" Ngọc Lâm cười gật gật đầu, "Tế Tháng đại nhân đến nơi này, là Hoàng Thượng tuyên Hoa Thiên Ngưng a~?"
Tế Tháng ừ một tiếng, đã là Hoàng Thượng tuyên, tự nhiên không thể chậm trễ, Tế Tháng nói xong liền muốn đi vào, Ngọc Lâm vội vàng kêu lên: "Tế Tháng đại nhân, ngài ở đây chờ một chút, ta đi vào thông báo một tiếng" Ngọc Lâm cực kỳ linh hoạt, sợ Tế Tháng đi vào thấy cái không nên thấy, Như Ý đối với Hoa Thiên Ngưng có bao nhiêu phần để ý, Ngọc Lâm biết rõ nhất, lúc Như Ý toàn tâm che chở Hoa Thiên Ngưng, Ngọc Lâm còn nói đùa: "Nếu không phải chủ tử đã kết hôn, nô tài còn nghĩ chủ tử là thực ưa thích Thiên Ngưng cô nương a~"
Là ưa thích sao? Như Ý cũng không có truy đến cùng, nàng chỉ muốn đối tốt với Hoa Thiên Ngưng mà thôi.
"Khụ khụ, chủ tử." Ngọc Lâm còn chưa đi tới đã nói tạo ra âm thanh, Như Ý buông Hoa Thiên Ngưng ra, "Chuyện gì?"
"Hoàng Thượng tuyên Thiên Ngưng cô nương."
"Ra ngoài đi"
Ngọc Lâm ra ngoài hồi bẩm, "Thiên Ngưng cô nương sẽ lập tức đi ra."
Một lát sau, Như Ý và Thiên Ngưng một trước một sau đi ra, Tế Tháng thi lễ, "Tế Tháng bái kiến công chúa điện hạ."
"Tế Tháng, đã lâu không gặp, trước giờ vẫn ổn chứ a~" Như Ý và tỷ muội song Nguyệt, không có lạ lẫm gì.
Mấy năm nay không gặp, Tế Tháng tháng chỉ cảm thấy trưởng công chúa trổ mã càng phát ra đoan trang quyến rũ, mặt mày ở giữa đều là ôn nhu ,ai nhìn đều muốn thân cận.
Một đoàn người đến Không Thanh cung, Công Tôn Mộng Vị đang đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Như Ý và Hoa Thiên Ngưng cùng đi đến, sắc mặt có chút trầm xuống, Hoa Thiên Ngưng không nhìn thần sắc của Công Tôn Mộng Vị, ngẫm lại cũng biết, hoàng tẩu muốn mang nàng đến Lạc Hoa uyển chỉ là hi vọng xa vời a~
Lui hết nhà hoàn qua, Như Ý quỳ xuống "Hoàng Thượng, Như Ý có việc khẩn cầu." Hoa Thiên Ngưng len lén liếc mắt nhìn Công Tôn Mộng Vị, phát hiện Công Tôn Mộng Vị ý vị thâm trường dò xét nàng, nàng vội vàng cúi đầu xuống.
"Hoàng tỷ cứ nói đừng ngại." Công Tôn Mộng Vị nhìn thấy ánh mắt né tránh liền hiểu, Như Ý sở cầu chắc chắn có quan hệ với Hoa Thiên Ngưng.
"Hoàng Thượng, Như Ý khẩn cầu Hoàng Thượng có thể để Ngưng nhi theo ta đến Lạc Hoa uyển làm bạn" Công Tôn Như Ý quỳ gối trong nội đường, Hoa Thiên Ngưng nhìn, trong lòng cảm giác rất khó chịu, Như Ý cũng không so đo, "Như Ý chỉ xin như vậy, không cầu gì khác"
Công Tôn Mộng Vị tình nguyện Như Ý cầu là tiền tài, cho dù là quyền lực, nàng có lẽ đều sẽ đồng ý, nhưng Hoa Thiên Ngưng, không được.
"Hoàng tỷ muốn mang Thiên Ngưng đi, vậy cũng nên hỏi ý qua nàng một chút mới tốt" Ánh mắt Công Tôn Mộng Vị nhìn Hoa Thiên Ngưng, cố ý cười hỏi: "Thiên Ngưng, ngươi có bằng lòng hay không?"
Bốn mắt nhìn nhau, Hoa Thiên Ngưng tận mắt nhìn thấy nụ cười băng lãnh trên mặt Công Tôn Mộng Vị, đôi mắt sâu không thể che hết hàn ý.
"Thiên Ngưng, ta đang hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?" Công Tôn Mộng Vị nhìn hai người, Như Ý cúi đầu quỳ ở dưới, , Hoa Thiên Ngưng nhìn qua nàng không nói một lời, Công Tôn Mộng Vị từ trong ánh mắt thấy được đáp án, nàng bằng lòng, phần khao khát này thật sự không che đậy được. A~ , Công Tôn Mộng Vị thanh lãnh cười một tiếng,khóe môi Hoa Thiên Ngưng mấp máy như muốn nói gì đó, Công Tôn Mộng Vị trầm giọng hỏi: "Thiên Ngưng, ngươi muốn đi tới Lạc Hoa uyển sao? Đừng ngại, suy nghĩ kỹ một chút lại trả lời."
-----
Lấy thế bức người, bá khí, ngạo mạn nữ vương ==~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top