Chương 17: Rượu mời không uống.
Tế Tháng nhận lệnh đi ra, trước cửa nhìn Bái Nguyệt khó hiểu nói một câu: "Hoàng Thượng đối Hoa Thiên Ngưng thật đúng là để bụng." Bái Nguyệt giương mắt nhìn nàng, nhìn bộ dạng có thể biết được Tế Tháng muốn hỏi vài câu liền đuổi người: "Biết Hoàng Thượng dụng tâm còn không mau đi" Đối với loại ngu ngốc này, nói nhiều sẽ chỉ tăng thêm phiền não.
Tiêu Thái hậu cũng không có đến thanh tâm trai, Quế ma ma không biết có phải là bởi vì bị Công Tôn Mộng Vị uy hiếp nên cũng không có gây phiền phức cho Hoa Thiên Ngưng, Thúy nhi canh giữ ở ngoài cửa thiên phòng, đề phòng Hoa Thiên Ngưng có việc gọi, , Bình nhi trong lúc rảnh rỗi tìm nàng nói chuyện phiếm. Nghĩ đến Thúy nhi là nha hoàn được Hoàng Thượng khâm điểm hầu hạ Hoa ThiênNgưng, Bình nhi trong mắt ngập tràn ngưỡng mộ: "Hoàng thượng đối với ngươi ấn tượng không tệ, ngươi trước đó đã gặp qua Hoàng Thượng sao?" Các nàng thường xuyên ở cùng một chỗ, có chuyện tốt như vậy, Thúy nhi không nên không nói cho mình.
"Trước kia là bởi vì sự việc của Thiên Ngưng cô nương, trùng hợp thôi a~". Thúy nhi ngược lại không nghĩ nhiều, Bình nhi nhếch miệng,"Hoàng Thượng đối Hoa Thiên Ngưng thật để tâm." Không đợi Thúy nhi nói gì, Bình nhi đột nhiên quay đầu nhìn nàng, "Thúy nhi ngươi đây cũng thực quan tâm Hoa Thiên Ngưng nha~ dù là bị đánh cũng không để ý"
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta trước đó là đối với nàng cảm thấy đáng thương"
"Ngươi biết ta đang nghĩ gì sao?"
"..."Thúy nhi không nói gì, nghe xa xa có nha hoàn kêu lên nói là Hoàng Thượng giá lâm, Bình nhi tự nhiên cũng nghe thấy nhón chân nhìn xa xa nói: "Hoàng Thượng lại tới"
Bởi vì lấy Công Tôn Mộng Vị đã dặn dò nên trong phòng của Hoa Thiên Ngưng có thêm chậu than nhưng trong phòng vẫn là âm u ẩm ướt, Công Tôn Mộng Vị vừa vào cửa, liền nhíu mày, người trên giường không biết phải cố ý hay không mà đưa lưng về phía nàng, dù nghe được tiếng động cũng không quay lại, Công Tôn Mộng Vị không so đo, đi đến trước mặt, đưa tay lên trán Hoa ThiênNgưng, tay còn lại sờ lên chăn, cả hai đều ẩm ướt: "Khá hơn chút nào chưa?"
"Ừm" Hoa Thiên Ngưng co rúm lại, kéo chăn lên che đầu, đem tay của Công Tôn Mộng Vị chặn lại bên ngoài, . Công Tôn Mộng Vị bỗng nhiên vén chăn lên, dọa Hoa Thiên Ngưng giật mình, Công Tôn Mộng Vị lo lắng nói: "Đứng dậy, đổi chăn giường"
"Không cần đổi, chỗ này chỉ có một chăn một giường" Hoa Thiên Ngưng quần áo đơn bạc, đường cong trước rực lung linh hiện ra rõ ràng, vô ý đưa tay kéo lại chăn lên ngang người, Công Tôn Mộng Vị thuận thế kéo một cái, chăn mền, cả Hoa ThiênNgưng đều muốn rớt xuống giường, Công Tôn Mộng Vị chặn ngang ôm lấy Hoa Thiên Ngưng, chăn mền rơi xuống đất, "Cả người đều nóng, xuất được mồ hôi là tốt rồi, có muốn đi tắm không?"
"Ngươi, ngươi trước thả ta ra." Hoa Thiên Ngưng có thể cảm nhận được nhiệt độ của Công Tôn Mộng Vị, vùng vẫy mấy lần, Công Tôn Mộng Vị vẫn không buông tay. Hoa Thiên Ngưng nâng tay lên vung cao, không phải có ý đánh, chỉ muốn đẩy ra. Công Tôn Mộng Vị một phát bắt được cổ tay của nàng, gắt gao nắm chặt, rõ ràng tức giận nói: "Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt" Nàng là có thiện ý, Hoa Thiên Ngưng lại có năng lực làm hảo ý của nàng trở thành ác ý.
Hoa Thiên Ngưng sức lực làm sao so lại Công Tôn Mộng Vị, thả người đang ôm ra, Công Tôn Mộng Vị định cúi xuống giúp nàng mang giày, Hoa Thiên Ngưng nhất thời có chút hoảng hốt, phảng phất thấy được hoàng tẩu, chân co lại thấp giọng nói: "Ta tự mang" Thanh âm lại giống trước không có ôn nhu, . Công Tôn Mộng Vị trên mặt có ý cười "Được" Kỳ thật, chỉ cần Hoa Thiên Ngưng không nghịch nàng, nàng nguyện đối đãi ôn nhu. Hoa Thiên Ngưng lấy lại tinh thần, ra là không phải hoàng tẩu.
Công Tôn Mộng Vị đối với mấy lão ma ma trong cung không có hảo cảm, bất quá lại là người của mãu hậu nên cũng không quá trách phạt, chỉ là nhìn thấy Hoa Thiên Ngưng trong phòng chỉ có một chăn một giương, quần áo thay đi thay lại cũng chỉ có hai bộ, Công Tôn Mộng Vị liền có lý do để phát hỏa, lệnh Bái Nguyệt cùng Thúy nhi mang theo quần áo chăn đệm, nàng thì cùng Tế Tháng đi vào chính đường của Thanh tâm trai nói: "Quế ma ma, thanh tâm trai trước giờ đều là ngươi trông coi?"
"Vâng" Quế ma ma kêu thầm không ổn, nhưng mấy ngày nay ả đâu có gây chuyện với Hoa Thiên Ngưng.
"Trẫm hỏi ngươi, vào đông quần áo ấm cùng chăn đệm của mỗi nha hoàn và ma ma có bao nhiêu cái?" ?" Công Tôn Mộng Vị lời này hỏi ra, Quế ma ma liền hiểu được ả sai ở đâu , vội vàng trả lời: "Bẩm Hoàng Thượng, đồ vật chống lạnh của Thiên Ngưng cô nương..."
"Còn nữa, tại sao trong phòng của Hoa Thiên Ngưng không có bàn than?" Công Tôn Mộng Vị cũng không phải là muốn nghe Quế ma ma giải thích, cắt ngang nàng, tiếp tục chất vấn: "Thanh tâm trai có không dưới mấy chục phòng to nhỏ khác nhau, ngươi có ý định gì lại để nàng ở trong phòng tối nhỏ xíu đó?"
Quế ma ma giật mình, miệng há mở, không biết giải thích làm sao, Công Tôn Mộng Vị đứng lên đi mấy bước nhìn xuống hỏi: "Rốt cục là ai cho ngươi lá gan mà là dám làm như vậy?" Quế ma ma giờ mới hiểu Công Tôn Mộng Vị để ý Hoa Thiên Ngưng còn vượt xa dự tính của ả, cũng qua luôn cả Thái hậu "Nô tỳ biết sai rồi, vì Thiên Ngưng cô nương đột ngột tới thanh tâm trai nên quần áo chống lạnh của nàng chưa được chuẩn bị đầy đủ, nô tài nghĩ chuẩn bị hảo liền đưa tới"
Công Tôn Mộng Vị trừng mắt: "Còn dám bịa chuyện!" Quế ma ma quỳ rạp trên mặt đất không dám ngẩng lên, Công Tôn Mộng Vị cả giận nói: "Nếu không phải trẫm tới, ngươi có phải còn muốn tiếp tục dày vò nàng? Thanh tâm trai cho người quản, ngươi phải biết làm cho tốt, nếu quản không tốt, là ngươi không có năng lực, đừng nghĩ có Thái hậu làm chỗ dựa cho ngươi là không sợ trời đất". Quế ma ma trong lòng sợ hãi thì lại càng câm hận Hoa Thiên Ngưng, nếu không có nàng, cuộc sống của ả đã không ra như vậy.
Ở nơi đó bị Công Tôn Mộng Vị ủy khuất, Quế ma ma đi tới Côn Thái cung cáo trạng, nhịn không được lau hai mắt. Tuổi đã cao nước mắt rơi đầy mặt, ngoài miệng luôn nói làm điều này điều nọ là vì Hoàng Thượng lại bị răn dạy, về sau nàng sẽ không dám quản cái gì nữa, nói với Tiêu thái hậu: "Lão nô tuổi đã cao, cũng không muốn quản chuyện này nữa, tính tình của mấy nha hoàn chỉ sợ bọn họ chống đối chủ tử, cho nên nô tỳ mới dạy bảo chặt chẽ, ngược lại lại mang tiếng xấu, Thái hậu không thể làm chủ cho nô tài, nô tài chỉ có thể từ giả"
Tiêu Thái hậu híp híp mắt, chậm rãi nói: "Quế ma ma, có ai gia làm chủ cho ngươi, ngươi cứ việc làm" Quế ma ma nghe vậy khóc nhỏ lại, sét đánh trời chưa mưa, Tiêu thái hậu lời nói luân chuyển: "Việc của thanh tâm trai, ai gia không hỏi không phải là không biết, những nha hoàn được Quế ma ma dạy bảo đều dùng tốt, Hoa Thiên Ngưng ngươi có thể dạy bảo, nhưng phải đúng cách, không được dùng sức" ." Tiêu Thái hậu dường như mệt mỏi, ở giường trở mình nói nhỏ: "Ngươi trước tạm để ý, gió thổi cỏ mới lay, có chuyện liền báo"
Quế ma ma uống thuốc an thần xong liền chạy về thanh tâm trai, trong lòng hiểu rõ thái hậu đối với Hoa Thiên Ngưng rất chướng mắt, Hoa Thiên Ngưng bệnh mới hết không muốn chịu thêm giày vò nên nhờ Thúy nhi tới Không Thanh cung nói hôm nay thân thể khó chịu không thể đến, đâu biết được khi Thúy nhi trở về có một đoàn kiệu đi theo sau lưng, Thúy nhi thấp giọng nói: "Cô nương... Hoàng Thượng truyền ngươi qua, nghe nói cô nương thân thể khó chịu không đi được nên Hoàng Thượng cố ý phái kiệu đến đón ngươi"
---------
Tác giả: : Hoàng Thượng thật sự là tùy hứng a, ngươi không đến, ta phái người tới đón. →_→
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top