Chương 71

" Tam công chúa vẫn là trước sau như một cao cao tại thượng không coi ai ra gì."_Mạc Tử Hiên ngữ điệu châm chọc, không vì lời nói của Mạc Hàn mà không vui, ngược lại nàng cũng hiểu Mạc Hàn từ nhỏ đến lớn, vẫn là tư thái đáng hận như thế.

" Trong mắt ta không hẳn là không có người khác, nhưng nhất định là không nhìn thấy ngươi."_Mạc Tử Hiên bị Mạc Hàn căm ghét triệt để, trước đó chỉ không vừa mắt tác phong sinh hoạt của người này, mà hiện tại ngay cả nhân cách cũng bị coi thường.

Mạc Tử Hiên nghe vậy trong lòng lạnh xuống, nàng muốn kéo con hỏa phượng Mạc Hàn này xuống vũng bùn, không nghĩ tới lại chính là đưa nàng ta một bước lên tận trời xanh, còn bản thân mình lại bị đẩy xuống nước, nghĩ đến thực sự là rất không cam lòng, nàng hiện giờ hối hận muốn xanh ruột.

" Tỷ tỷ kiêu ngạo như vậy còn không phải vì dựa vào phượng tháp của Thái hậu sao, chiếm được sủng ái của Thái hậu, chúng ta ước còn không kịp."_Ngữ khí Mạc Tử Hiên nồng nặc mùi chua, Lý Vũ Kỳ và Mạc Hàn thân thiết đến một tất cũng không rời, trong tay còn nắm giữ quyền lực, tuy nói chỉ có bậc đế vương mới có vinh quang như thế, nhưng Lý Vũ Kỳ không phải vua, thế nhưng trên thực tế cũng đã là quân vương rồi.

" Cho nên ngươi ghen tị? Cũng đúng, những thứ ta có được, ngươi vĩnh viễn không thể với tới."_Mạc Hàn biết chỗ đau của Mạc Tử Hiên, liền như thế thẳng chân giẫm vào.

Quả nhiên Mạc Tử Hiên lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười với người khác, hiện tại ý cười liền cứng ngắc. Đúng là nàng đố kị, trước là vậy, hiện tại cũng là vậy, quả là người tính không bằng trời tính, không có thứ gì so với nổi đau này, nhưng Mạc Tử Hiên nàng sẽ không như thế cam chịu bại trận dễ dàng.

" Tất nhiên là ta không có mệnh tốt như tỷ tỷ, công phu trên giường của tỷ tỷ hẳn là rất tuyệt đi, có thể hầu hạ Thái hậu thập phần thoải mái, Tử Hiên rất muốn thỉnh giáo tỷ tỷ một chút."_Mạc Hàn là người có giới hạn, nhưng Tử Hiên thì không, vì thế càng nói càng không có điểm dừng.

Mạc Hàn căm ghét Mạc Tử Hiên đến cực điểm, không biết liêm sỉ chút nào, cả ngày đem việc khuê phòng treo trên cửa miệng, lúc này còn có cả hài tử ở bên cạnh, nàng hận không thể xé nát cái miệng không an phận của Tử Hiên. Mạc Hàn theo bản năng nhìn về phía Tuyết Nhiễm, nhưng nhìn hài tử này dường như chỉ lo ăn, không có biểu hiện đã nghe thấy gì, nàng mới yên tâm, nhưng nàng lại không biết Mạc Tuyết Nhiễm ngoài mặt không biểu hiện, nhưng lỗ tai lại dựng đứng lên nghe hết. Mạc Tuyết Nhiễm trưởng thành sớm, nghe hiểu hơn phân nửa.

" Sao ngươi biết ta hầu hạ nàng, mà không phải nàng hầu hạ ta?"_Mạc Hàn cười nhẹ phản kích. [ Mom! thâm ghê!!]

Mạc Tử Hiên sững sờ, nàng không nghĩ tới cư nhiên Mạc Hàn lại dùng chuyện này để phản kích, không phải nàng ta luôn tự cao tự đại, giữ mình trong sạch sao, cũng không phải loại người vô sỉ hạ lưu như Lý Vũ Kỳ, đây là biểu hiện của việc chìm đắm trong trụy lạc sao?

" Tỷ tỷ không dùng ngữ khí căm ghét khi nói đến nàng, đây là biểu hiện của sự khuất phục sao, hay là kìm lòng không nổi liền động tâm với nàng rồi?"_Mạc Tử Hiên không chắc chắn hỏi, bất kể là loại nào, cũng làm nàng càng thêm tâm phục khẩu phục Lý Vũ Kỳ, người khó thuần phục nhất cũng đã được nàng ta thu phục, còn có chuyện gì nàng ấy không làm được nữa sao? [ Ukm chắc có thu được? Má Kỳ sớm đã bị  chị nhà thu ngược lại trong bàn tay rồi!!]

Mạc Hàn nghe vậy trong lòng cả kinh, nhưng không có tâm tình phản kích Mạc Tử Hiên nữa, bất luận nàng ta có nói gì thêm, nàng cũng sẽ dùng thái độ coi thường đáp trả.

----------------------

Lý đại nương chưa từng xem màn biểu diễn nào hoành tráng như vậy, giống như đang xem khán hí, xem vô cùng chăm chú, chỉ hận không có hạt dưa ở đây, vừa gặm vừa xem cho đã.

Lý Tiếu Ngâm cũng xem diễn kịch, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn Vũ Kỳ và Mạc Tiểu Tiền, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Vẻ mặt Mạc Tiểu Tiền ung dung xem kịch, tựa hồ rất chăm chú, nhưng tâm tư nàng hoàn toàn không đặt vào đó, ngẫu nhiên cũng sẽ tự mình rót rượu nâng ly, Tiếu Ngâm thấy nàng uống không nhiều, cũng để nàng tùy ý.

Sắc mặt Mạc Hàn hờ hững, tâm tư một điểm cũng không đặt lên những người đang ca vũ. Mạc Tử Hiên thấy Mạc Hàn không để ý đến mình nữa, cũng không muốn tự tìm mất mặt, chỉ có thể quay sang trêu đùa Mạc Tuyết Nhiễm. Mạc Tuyết Nhiễm khi đối mặt với Mạc Tử Hiên, có loại cảm giác như chuột gặp phải mèo, hoàn toàn bị đùa bỡn.

Lý Vũ Kỳ vốn là người thận trọng, từ vẻ mặt của Mạc Tử Hiên và Mạc Hàn, nàng cũng đoán được đôi chút, rõ ràng Mạc Hàn là người đang chiếm thế thượng phong, không hiểu vì sao đột nhiên đình chiến, có điều vừa nghĩ tới Mạc Hàn vốn không muốn để ý đến Mạc Tử Hiên, cũng xem như hợp tình hợp lý. Tâm tình nàng hôm nay xem như không tệ, cũng cho người rót rượu, nhàn nhã uống một chút.

Những người khác ăn uống linh đình, tựa hồ đều rất vui vẻ đây đúng là hảo yến tiệc.

Kết thúc yến tiệc, Lý Tiếu Ngâm vốn muốn ngủ chung với Vũ Kỳ, dù sao đã lâu không gặp, nàng còn rất nhiều chuyện muốn nói, chẳng qua nàng không muốn để phu nhân ở một mình, vì thế đành luyến tiếc nói lời chia tay Vũ Kỳ. Chỉ là đêm hôm ấy, không biết phu nhân bị làm sao, cư nhiên ở trên giường mãnh liệt bắt nạt nàng, suýt chút nữa làm nàng phát khóc. Sáng hôm sau, da thịt mềm mại của nàng lưu lại vô số dấu hồng ngân, làm nàng không dám bước ra khỏi cửa.

-------------------

Lý Vũ Kỳ nghe thủ hạ báo lại cuộc đối thoại của Mạc Hàn và Mạc Tử Hiên, nàng cũng không ngờ tới Mạc Hàn đứng đắn lại có thể nói ra câu nói kia, " Sao ngươi biết ta hầu hạ nàng, mà không phải nàng hầu hạ ta?", vừa nghĩ đến lời nói này xuất phát từ Mạc Hàn, Lý Vũ Kỳ không khỏi mỉm cười.

Mạc Hàn vừa tắm xong bước vào đã nhìn thấy Lý Vũ Kỳ tươi cười, nàng chưa bao giờ thấy Lý Vũ Kỳ cười tươi vui vẻ như thế, dung mạo có vẻ vì tâm tình mà nở rộ, quả như câu " nhan như ngọc" có lẽ nói Lý Vũ Kỳ bây giờ đi.

Lý Vũ Kỳ thấy Mạc Hàn, cũng không thu lại ý cười, ngược lại càng muốn cười tươi hơn, dung nhan hoàn mỹ như hoa quỳnh nở rộ trong làn gió xuân, khiến người ta kinh diễm không thôi.

" Ngươi đây là đang cười cái gì?""_Mạc Hàn hỏi, tự dưng cười tươi như vậy, khiến người khác không hiểu nổi.

" Tâm tình tốt thì cười thôi."_Lý Vũ Kỳ cười trả lời, Tam Công chúa đúng thực sự là đóa phù dung trong nước, thanh nhã đến cực điểm, dù để ngắm nhìn nhiều lần vẫn cảm thấy không đủ, nếu không phải sợ gây phản cảm, nàng thực sự muốn ôm người trước mắt vào lòng.

" Vậy thì giữ các nàng ở trong cung lâu thêm một chút."_Mạc Hàn cho rằng Lý Vũ Kỳ vui vẻ là vì gặp được mẫu thân và tỷ tỷ.

" Ân. Đêm nay rất có hứng, không biết Tam công chúa có thể nể mặt cùng đối ẩm với bản cung được không?"_Lý Vũ Kỳ nhìn Mạc Hàn, ánh mắt mong chờ.

Mạc Hàn thấy tâm tình Lý Vũ Kỳ không tệ, nhịn xuống cự tuyệt, khẽ gật đầu đồng ý.

Lý Vũ Kỳ thấy thế liền sai người mang đến một bình rượu ngon trợ hứng, tuy chỉ là một bình rượu nhỏ, nhưng đừng xem thường nó, đây chính là thứ rượu cực phẩm trong cung, đối ẩm mời rượu là không thể thiếu.

Lý Vũ Kỳ nói tới những chuyện thời niên thiếu, tỷ như đã từng cùng Tiếu Ngâm làm ra những chuyện ngu xuẩn gì, Mạc Hàn chăm chú lắng nghe, nhưng không nói lời nào. Lý Vũ Kỳ rượu vào lời ra, uống đến tận hứng, còn Mạc Hàn chỉ khẽ nhấp môi. Rượu vào một hồi, Lý Vũ Kỳ đã thấm say, nhưng Mạc Hàn lại tỉnh táo đến dị thường. [ Người ta uống ly chỉ nhấp môi, không tỉnh mới là lạ đó!!]

" Hàn Nhi, sao ngươi không nói gì hết?"_Lý Vũ Kỳ mở miệng hỏi, mặc dù đã từng nghe Mạc Thiên gọi nhiều lần, nhưng đây là lần đầu Lý Vũ Kỳ dám gọi tên thân mật của Mạc Hàn, hiện tại nàng mới dám thả lỏng nói ra lời yêu thương, để lộ ra luồng cảm giác thân mật.

" Không có gì đáng nói."_Mạc Hàn nhàn nhạt trả lời.

" Nhưng ta muốn biết Hàn Nhi lúc còn là hài tử như thế nào."_Tầm mắt nóng rực của Lý Vũ Kỳ chiếu thẳng vào Mạc Hàn, khiến nàng không được tự nhiên, bỗng cảm thấy có chút bất an, liền né đi ánh mắt của Lý Vũ Kỳ.

" Đừng uống nữa, ngươi uống tiếp sẽ say."_Mạc Hàn tránh đi đề tài của Lý Vũ Kỳ, hôm nay nàng ta không giống với bình thường.

" Ngươi quan tâm ta sao?"_Sau khi Lý Vũ Kỳ nói ra câu này, liền cảm thấy không thể tin nổi, lại có chút thấp thỏm, nguyên lai nàng cũng giống như những nữ nhân bình thường khác, cũng sẽ có lúc rơi vào lưới tình, lo được mất được muốn đã không còn là mình nữa.

" Vậy tùy ngươi."_Mạc Hàn không thích nữ tử say rượu, thế nhưng bị người ta hiểu lầm nàng quan tâm, vậy nàng sẽ không khuyên can nữa. 

" Không sao, khó khăn lắm mới có thể phóng túng bản thân một lần, sau đêm nay, sẽ không như vậy nữa."_Lý Vũ Kỳ nghĩ, nàng ấy không thích mình bây giờ sao?

Cũng đúng, Lý Vũ Kỳ là người như thế nào, cũng không cần người khác nói nhiều, Mạc Hàn cũng không muốn nói gì thêm nữa.

Sau khi Lý Vũ Kỳ uống cạn số rượu còn lại, cảm thấy đầu có chút choáng váng, liền thuận thế gối đầu lên đùi Mạc Hàn. Thân thể Mạc Hàn khi Lý Vũ Kỳ tiếp xúc, liền có cảm giác đông cứng, cũng không biết nên làm thế nào mới phải. Nàng do dự một hồi lâu, thời điểm định đẩy Lý Vũ Kỳ ra thì mới phát hiện nàng ấy đã ngủ từ lúc nào.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top