Chương 46

" Ngươi chống đối vô nghĩa như vậy, bất quá là tự lừa dối chính mình mà thôi, người ở dưới mái hiên phải học cách cúi đầu, bằng không chỉ tự làm mình, đầu rơi máu chảy, kết quả của sự phản kháng chính là tự tổn thương mình."_Lý Vũ Kỳ không hy vọng vào thời khắc nào Mạc Hàn cũng đối với mình đều xù lông, nàng mặc kệ trong lòng Mạc Hàn có bao nhiêu căm hận mình, nhưng ít nhất biểu hiện bên ngoài cũng nên nhu thuận một chút.

Không cần Lý Vũ Kỳ nói, Mạc Hàn cũng biết nếu chọc giận Lý Vũ Kỳ, nàng ta có thể dùng vô số thủ đoạn bỉ ổi đối phó mình, nhưng nàng là vẫn không bỏ được tận trong đáy lòng, nàng cũng biết bản thân mình giống như đang bịt tay trộm chuông lừa mình lừa người, lý trí cùng tôn nghiêm của nàng vẫn đang đấu tranh kịch liệt.

" Ngươi càng để ý thứ gì đó, khi phải phá vỡ nguyên tắc để đứng lên, ngươi càng khó có thể chấp nhận, hẳn là ngươi cũng biết ta đối với ngươi là hạ thủ lưu tình, ngươi có biết trong mắt ta bộ dạng của ngươi là gì không?"_Lý Vũ Kỳ hỏi, nàng rất am hiểu tâm lý tấn công, nàng biết muốn bào mòn những góc cạnh bén nhọn của Mạc Hàn, thì phải đánh tan hết những suy nghĩ tâm tư của nàng ta.

Mạc Hàn hé miệng, nàng không muốn biết, lại càng không muốn nghe Lý Vũ Kỳ nói.

" Yếu ớt không chịu nổi một kích, ngươi càng như vậy, càng làm điểm yếu của ngươi bị bại lộ trước mặt người khác, đem vị trí suy yếu nhất cho người khác công kích, theo ta thì ngươi ngay cả nhược điểm cũng không biết cách che giấu, thực sự nhu nhược đến không thể nhu nhược hơn. Nếu ngươi thực sự muốn để ý hay bảo vệ thứ gì đó, ngươi nhất định phải trở nên cường đại, loại cường đại này không phải biểu hiện ở quyền lực ai hơn ai, mà là biểu hiện trong nội tâm, tâm của ngươi phải có đủ cường đại, mới có thể có năng lực gặp phải vô số chướng ngại vẫn có thể tự mình đứng lên, nhưng Tam công chúa thực sự làm cho người ta ngoài ý, thân là Hoàng tộc thế nhưng nội tâm lại nhu nhược đến độ này, thực sự khiến người khác thất vọng."_Lý Vũ Kỳ mỗi lời đều nhắm vào điểm yếu của Mạc Hàn mà tung chưởng, nhưng những lời nói này Lý Vũ Kỳ chưa bao giờ nói với ai, đối với nàng đây là một lời khuyên của kẻ cường giả dành cho kẻ yếu, đúng vậy, Lý Vũ Kỳ thấy hành động lúc này của mình là thập phần thiện ý, đối với thiện ý của mình, bản thân nàng cũng cảm thấy kinh ngạc.

Cảm giác như bị vật thể nhọn đâm vào, khẳng định là đau đớn vô cùng, đúng vậy, Mạc Hàn giờ phút này chính là như vậy, nàng cực kỳ ghét mình của hiện tại, càng thêm chán ghét tâm tình của chính mình khi lâm vào tình cảnh như vậy lại không thể thản nhiên. Bị Lý Vũ Kỳ dễ dàng nắm bắt tâm tư, mặc dù đối với nàng là khó lòng thuần phục, nhưng lại làm cho nàng vô phương phản bác, lời nói của Lý Vũ Kỳ tựa như một lưỡi dao sắc bén làm nàng đau đớn. Nhưng là sau khi nếm trải đau đớn, nàng lại càng không hiểu, thậm chí suy nghĩ có chút hỗn loạn, nàng phỏng đoán dụng ý của Lý Vũ Kỳ khi nói ra những lời này, tựa hồ là khích lệ mình cũng nằm gai nếm mật như Câu Tiễn, nàng ta là quá tự tin, vĩnh viễn sẽ cường đại hơn mình, hay chỉ là muốn dụ mình khuất phục nhu thuận hơn đây? Nhưng dù thế nào, giờ khắc này nàng có loại cảm giác thua tâm phục khẩu phục, tuy rằng loại cảm giác này không dễ, nhưng Mạc Hàn lại có thêm một cái nhìn khác về Lý Vũ Kỳ, trước giờ mình vẫn luôn xem thường Lý Vũ Kỳ, nàng ta trong mắt nàng chỉ là nữ nhân dụng sắc chiếm quyền, ỷ vào quyền thế.

" Nếu ngươi đã nhọc lòng như thế chỉ vì muốn ta khuất phục, vậy ngươi làm được rồi."_Ngữ khí Mạc Hàn thản nhiên nói, nàng quyết định sẽ không làm ra những chuyện phản kháng vô ích nữa.

" Bản cung biết Tam công chúa là người thông minh."_Lý Vũ Kỳ còn tưởng Mạc Hàn phải cần thêm một ít thời gian nữa mới có thể thông suốt, nhưng nhanh như vậy đã nghĩ thông, thật khiến nàng có phần ngoài ý muốn. Bất quá đây cũng là kết quả Lý Vũ Kỳ muốn thấy nhất, nàng không ngại nuôi dưỡng bên người một sủng vật nhu thuận, mặc dù là lão hổ đi nữa thì cũng chỉ là một lão hổ bị bẻ răng, không đủ làm người ta khiếp sợ.

" Trên đời này còn ai có thể thông minh hơn Thái hậu chứ?"_Mạc Hàn nghĩ một đằng nói một nẻo.

" Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bất quá bản cung chỉ là dám nghĩ dám làm, cũng nhờ một phần may mắn."_Ngày đó trừ Tiếu Ngâm, còn có ai tin mình thực sự có thể lên làm Hoàng hậu, ngay cả mẫu thân cũng cảm thấy ý nghĩa này quá mức hoang đường, cũng may nàng vừa lúc đụng phải Mạc Thiên làm Hoàng đế, nếu đổi lại là Mạc Vũ làm Hoàng đế, mình có thể lên làm Hoàng hậu là chuyện quá xa vời, huống chi còn cầm quyền, cho nên điểm này Lý Vũ Kỳ vô cùng cảm kích Mạc Thiên.

Trong lòng Mạc Hàn cười lạnh, rõ ràng là cướp đoạt quyền thế thuộc về Mạc gia bọn họ, ngược lại chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, nhưng nàng cũng không tính tiếp tục đấu võ mồm với Lý Vũ Kỳ.

Bất quá tâm tình Lý Vũ Kỳ lúc này không tệ, còn muốn nói thêm một chút chuyện với Mạc Hàn.

" Tam công chúa có tin vào thiên mệnh sở quy không?"_Lý Vũ Kỳ hứng phấn hỏi.

" A!"_Mạc Hàn chỉ cảm thấy câu hỏi này khá buồn cười, một người soái quyền đoạt thế lại đi nói chuyện thiên mệnh sở quy với mình, không phải rất buồn cười sao?

" Khi ta ra đời, có một lão đạo sĩ đi ngang qua nói, ta có mệnh làm Hoàng hậu, bằng không một đồ tể chi nữ như ta làm sao lại có ý tưởng to lớn như vậy?"_Lý Vũ Kỳ nhớ lại, cảm thấy đó chính là thiên mệnh sở quy.

" Ai biết được lão đạo sĩ đó nói vậy với bao nhiêu người!"_Mạc Hàn không nghĩ tới sở dĩ thiên hạ của Mạc gia bọn họ có tai họa lớn như vậy chính là bởi vì lời hồ đồ ngôn loạn của một lão đạo sĩ.

" Không sao, cho dù có nói với vô số người, cũng chỉ có mình ta là có thể thành công, ta tin tưởng ta có thể làm tốt hơn bất cứ ai."_Lý Vũ Kỳ khẳng định lập lời thề son sắt.

Mạc Hàn không thể phủ nhận, Lý Vũ Kỳ chính là địch nhân của cả Mạc gia, một ngày nào đó không trừ khử Lý Vũ Kỳ, thì thêm một ngày Hoàng quyền của Mạc gia bị người ngoài nắm giữ, cũng thêm một ngày nàng không thể ăn ngủ yên.

Lý Vũ Kỳ thấy Mạc Hàn nhu thuận hơn nhiều, trong lòng rõ ràng có một đống bất mãn, nhưng đã che giấu, có tiến bộ.

" Lại đây."_Lý Vũ Kỳ vẫy tay với Mạc Hàn.

Mạc Hàn chần chờ một lát, mới chậm rãi đi về hướng Lý Vũ Kỳ.

Lý Vũ Kỳ thấy Mạc Hàn nghe lời, thuận thế lôi kéo, để nàng ngồi lên đùi mình, sau đó hai tay vòng ra sau ôm lấy thắt lưng của nàng, cảm nhận được thân thể Mạc Hàn giãy dụa cho đến khi ngừng lại, nhưng thân thể vẫn cứng nhắc. Nàng hơi nhếch miệng, nàng phát hiện mình rất thích trêu đùa Mạc Hàn.

Mạc Hàn hơi giãy dụa, nàng thập phần chán ghét bị càn rỡ như vậy, không đứng đắn, hành vi cùng tư thế quá thân mật, nàng quẩy người một cái, Lý Vũ Kỳ lại càng ôm chặt hơn. Nàng đành ngừng giãy dụa, quả nhiên căn bản không thể tin lời Lý Vũ Kỳ.

" Bản cung nói đêm nay sẽ không chạm vào ngươi, thì sẽ chạm, nhưng bất quá ôm chút cũng có thể đi?"_Lý Vũ Kỳ ngửi được mùi hương trên người Mạc Hàn, một cổ cảm giác tươi mát, ngay cả mùi hương cũng mang đến hương vị của sự sạch sẽ, thật dễ ngửi, một chút cũng không giống Mạc Tử Hiên, mùi hương diêm dúa nồng đậm. Nếu so sánh, Lý Vũ Kỳ càng thích tiếp xúc với thân thể Mạc Hàn hơn, nàng từng không quen tiếp xúc thân thể với Tiếu Ngâm như thế, thì ra con người cũng sẽ có lúc thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top