Chương 34

Diệp Tấn hôm nay không có tới công ty, nghe nói là muốn ở nhà thu thập đồ đạc. Khi tôi nhìn đến vị trí làm việc của nàng rỗng tuếch, trong lòng một chút hy vọng cuối cùng rốt cục bị dập tắt.

Cái vị trí kia trống không cũng giống như lòng tôi là khoảng không một khối.

Hôm nay công việc thật bận rộn, ngay cả thời gian đi WC cũng không có. Cuối cùng hoàn thành công việc, tôi theo thói quen nhìn đồng hồ trên tường, chỉ còn lại có hơn mười phút nữa là thời gian nghỉ trưa.

"Chờ một chút cùng đi ăn cơm trưa đi, " tôi quay đầu, "Diệp. . . . . ." Khi tôi nhìn đến vị trí kia rỗng tuếch, lập tức dừng lại miệng. Quay đầu không tự chủ được cười khổ, nguyên lai tôi đã có thói quen về sự tồn tại của nàng.

"Diệp Tấn hôm nay như thế nào không có tới đi làm a?" Hoàng Kiện Cường tiến đến bên người tôi hỏi.

"Anh không biết?" Tôi ngẩng đầu, người này tin tức cũng không linh thông đi.

Hắn lắc đầu, ý bảo tôi nói cho hắn.

"Nàng từ chức ." Tôi thản nhiên nói, cúi đầu tiếp tục làm việc.

"A ——" Hoàng Kiện Cường một tiếng ai thán, "Không phải chứ?"

"Phải" tôi nói, đầu cũng không nâng.

"Nàng. . . . . . Nàng cuối tuần trước đã hứa mời tôi đi ăn món Pháp!" Hắn nói, trong giọng nói có loại tiểu hài tử cố chấp.

Tôi cười cười, không để ý đến hắn.

"Trách không được mấy ngày hôm trước nhìn đến nàng trên bàn có vé máy bay, tôi còn nghĩ đến nàng muốn đi du lịch." Hoàng Kiện Cường tiếp tục tự lải nhải lẩm bẩm một mình, nhưng điều này khiến tôi bật người ngẩng đầu lên.

"Vé máy bay?" Tôi nhíu nhíu mày, "Đi nơi nào?"

"Tôi nhớ rõ là đi đảo Hải Nam, " Hoàng Kiện Cường nói xong nghi hoặc nhìn nhìn tôi, "Làm sao vậy?"

"Đảo Hải Nam? !" Tôi sửng sốt, vừa nhắc lại một lần, "Thật là đảo Hải Nam? !"

"Phải . . . . . Đúng vậy, tôi không có nhìn lầm." Hoàng Kiện Cường nhìn phản ứng của tôi ngây ngẩn cả người vài giây, sau đó ngơ ngác gật đầu.

"Như thế nào có thể. . . . . ." Tôi nhớ rõ Diệp Tấn từng nói qua làn da của nàng không thể phơi nắng lâu, mắt không thể nhìn ánh mặt trời chói chang, chính là đảo Hải Nam này bao quanh bờ cát là biển rộng, khắp nơi đều tràn ngập ánh mặt trời. Nàng chạy đến cái địa phương kia quả thực chính là. . . . . . Quả thực chính là dê đi vào hang cọp!

"Quân, cô làm sao vậy?" Hoàng Kiện Cường lấy tay dùng sức lắc lư ở trước mặt tôi.

"Đừng lắc!" Tôi vỗ vỗ tay hắn, cúi đầu không hề để ý tới hắn, hắn cũng cảm thấy mất mặt trở về chỗ làm việc của chính mình rồi ngồi xuống. Diệp Tấn chẳng lẽ thật sự muốn đi đảo Hải Nam? Tay cầm bút của tôi không ngừng qua lại trên mặt giấy không có mục đích, đầu đang tự hỏi vấn đề này.

"Quân, thang máy ở bên cạnh!" Thời điểm tan làm buổi chiều, Hoàng Kiện Cường hướng tôi hô.

Tôi đứng lại ngẩng đầu nhìn xem, là tôi đi nhầm hướng. Sau đó tôi vội vàng quay đầu thật có lỗi đối Hoàng Kiện Cường cười cười.

"Làm sao vậy, " Hoàng Kiện Cường ở thang máy thảo luận, "Cô hôm nay giống như người già tâm thần không ổn định."

"Phải không?" Tôi xấu hổ cười nói, "Không có, tinh thần hôm nay của tôi rất tốt."

Hôm nay tinh thần của tôi rất tốt, đêm qua rất sớm liền đi ngủ, buổi sáng rời giường cũng thực đúng giờ, đồng hồ sinh học làm việc rất tốt a. Tôi hôm nay không có gì là không thích hợp, tôi ở trong lòng như vậy nói cho chính mình.

Nhưng là khi tôi ở nhà ăn xong cơm chiều, trong lòng dị thường tắc nghẽn nói cho tôi biết tôi là không thích hợp. Mơ mơ màng màng, tôi thế nhưng cầm lấy điện thoại gọi cho Diệp Tấn.

Theo điện thoại thanh âm "Đô", tôi lẳng lặng chờ đợi đối phương tiếp nghe, trong lòng một trận bất an đợi cho đến khi có người tiếp máy lên tôi liền ngây ngẩn cả người.

"Ai vậy?" Đối phương "Uy" mấy lần, rốt cục không kiên nhẫn hỏi.

"Là . . . . . Là tôi." Tôi lập tức nói sợ hãi nàng tắt điện thoại.

Diệp Tấn không nói nữa, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nàng đều đều.

"Ân. . . . . ." Tôi gãi gãi tai, "Chính là. . . . . . Cô . . . . . Khi nào thì đi?" Nghẹn lâu như vậy liền hỏi một cái hoàn toàn không có đầu có cuối.

"Ngày mai."

"Ngày. . . . . . mai. . . . . ." Tôi lặp lại lời của nàng, rốt cuộc tôi đang muốn hỏi cái gì?

"Cô gọi có việc gì không. . . . . ."

"Nga, đúng rồi, " tôi ngắt lời nàng, "Cái kia. . . . . . Hoàng Kiện Cường hỏi cô khi nào thì mời hắn ăn cơm." Nói ra những lời này tôi không ngừng tự xỉ vả mình, rốt cuộc là tôi đang nói cái gì a.

"Cái gì?"

"Không phải, ý của tôi là, " tôi xấu hổ cười nói, "Cô không cần để ý đến hắn, không mời cũng không sao."

"Cô rốt cuộc có chuyện gì?" Diệp Tấn nói không mang theo ngữ khí gì.

"A?" Tôi ở điện thoại bên này sửng sốt, chính là a, tôi gọi điện thoại cho nàng rốt cuộc có chuyện gì?

"Cô gọi cho tôi chỉ là hỏi chuyện này?"

"Kỳ thật, " tôi rốt cục tìm được nguyên nhân vì sao lại gọi điện cho nàng, "Sau khi cô từ chức sẽ đi đảo Hải Nam sao?"

"Cô. . . . . ."

"Hôm nay Hoàng Kiện Cường nói cho tôi biết hắn thấy được vé máy bay của cô, " tôi nói, ngữ tốc rất nhanh, "Chính là cô vì cái gì muốn đi nơi ấy?"

"Tôi muốn đi." Nàng dừng một chút, trả lời.

"Chính là, thân thể của cô làm sao chịu không nổi. . . . . ."

"Chính là bởi vì, " nàng nói, "Tôi không thích có cảm giác ràng buộc."

"Nhưng là. . . . . ." Tôi dừng lại, lý trí nói cho tôi biết nếu nói thêm gì đi nữa nàng có thể sẽ sinh khí, "Nói vậy, cô phải chú ý thân thể."

"Cám ơn."

"Ngày mai. . . . . . Muốn tôi đưa cô đi không?"

"Không cần, tôi có thể tự đi."

"Được rồi, " tôi nghĩ tôi nên cúp điện thoại , "Ân. . . . . . Chúc cô thuận buồm xuôi gió."

"Cám ơn, không có việc gì tôi cúp điện thoại ?"

"Ân." Tôi ở điện thoại bên này bất đắc dĩ gật đầu.

Điện thoại truyền đến manh âm kia tôi cười khổ trong chốc lát, vừa rồi tôi giống như là kẻ ngốc. Tôi cũng không biết chính mình vì cái gì lại như vậy, cảm giác giống như là mất đi cái gì đó.

Đúng rồi, đảo Hải Nam. Đảo Hải Nam cách nơi này rất xa, về sau lại không có thể dễ dàng gặp mặt .

Điện thoại lại vang .

"Uy." Tôi vô lực hỏi.

"Quân, làm sao vậy, không thoải mái?" Là Phó Khiết.

"Không phải, mình không sao."

"Diệp Tấn hôm trước nói cho mình biết, nàng phải từ chức?"

"Nàng. . . . . . Tự mình nói cho cậu?"

"Phải, nàng không có nói cho cậu sao?"

"Ân, là giám đốc nói cho mình biết."

"Vì cái gì. . . . . . Lại như vậy?"

"Là bởi vì. . . . . ." Tôi thở dài, ngồi ở trên ghế sofa, "Có một số nguyên nhân."

"Quân, " Phó Khiết khẩu khí đột nhiên nghiêm túc đứng lên, "Mình nghĩ rằng cậu nên nhìn thẳng vào cảm tình của chính mình."

"Cái gì?"

"Cậu cùng Diệp Tấn. . . . . ."

"Mình cùng nàng chính là bạn tốt, " tôi ngắt lời nàng, "Bọn mình không có gì."

"Mạnh Sở Vũ thì sao? Cậu còn yêu nàng không?"

"Mình . . . . ." Tôi dừng lại, "Cho dù yêu như thế nào cũng sẽ không có kết quả."

"Cậu đợi lâu như vậy cũng không có thể cùng nàng cùng một chỗ, không biết là chính mình thực ngu dốt sao? !"

"Ngu dốt? !"

"Mình hỏi cậu, " nàng thở hắt ra, tựa hồ cực kỳ nghiêm túc, "Cậu rốt cuộc có yêu Diệp Tấn không?"

"Mình cùng nàng. . . . . ."

"Đừng có nói cái gì mà bạn tốt với mình!"

"Cậu rốt cuộc có yêu Diệp Tấn không?"

"Không yêu" Tôi nhắm mắt lại, phun ra này hai chữ.

"Cậu nói dối, cậu yêu nàng!"

"Mình không yêu"

"Là cậu yêu nàng"

"Mình không yêu nàng!"

"Lục quân, mình nói cho cậu, " Phó Khiết nói, "Cậu yêu Diệp Tấn, từ lúc cậu quyết định đóng băng tình cảm đối với Mạnh Sở Vũ, cậu đã yêu nàng!"

"Mình. . . . . ." Tôi thế nhưng không có khí lực cùng nàng tranh cãi nữa, có lẽ yêu hay không căn bản không còn quan trọng .

"Còn có! Cậu nhát gan yếu đuối, vẫn chính mình lừa chính mình, không chịu thừa nhận đã yêu Diệp Tấn, cậu cho là chính mình vẫn đang yêu Mạnh Sở Vũ cho dù bị cự tuyệt, cậu vẫn đang cho rằng tình yêu đối nàng không có khả năng dễ dàng như vậy biến mất, cậu còn tự cho là thông minh nghĩ đến chính mình thực si tình!" Phó Khiết hoàn toàn là gào thét liên tiếp nói xong những lời này.

Tôi cái gì cũng không nói ra được giống như là kẻ đào ngũ bị đánh tơi bời, kỳ thật một câu cũng vô dụng, nói cái gì cũng vô dụng.

"Thực xin lỗi, " Phó Khiết thở hổn hển, "Mình quá kích động , chính cậu hảo hảo ngẫm lại đi." Sau đó cúp điện thoại.

Tôi suy sụp mà đem chính mình chôn ở trên ghế sofa, hiện tại ngay cả chính mình trong lòng suy nghĩ cái gì cũng không biết . Tôi yêu Mạnh Sở Vũ? Tôi yêu Diệp Tấn? Hay là. . . . . . Yêu cả hai? Hoang đường.

"Cậu yêu Diệp Tấn, từ lúc cậu quyết định đóng băng tình cảm đối với Mạnh Sở Vũ, cậu đã yêu nàng!"

Trong đầu tôi bay qua bay lại những lời này, tôi giãy dụa nhắm hai mắt lại, tôi yêu Diệp Tấn? Không có khả năng, tại sao có thể như vậy, hoàn toàn là không có căn cứ.

"Cậu yêu Diệp Tấn, từ lúc cậu quyết định đóng băng tình cảm đối với Mạnh Sở Vũ, cậu đã yêu nàng!"

Không muốn nhớ lại những lời này, tôi lắc lắc đầu cầm lấy cái cốc đi pha trà. Có lẽ uống một cốc phổ nhị sẽ trấn định tinh thần hơn, sẽ tốt hơn nhiều, đừng miên man suy nghĩ.

"Cậu yêu Diệp Tấn, từ lúc cậu quyết định đóng băng tình cảm đối với Mạnh Sở Vũ, cậu đã yêu nàng!"

Trời ạ, những lời này gắt gao bám lấy tôi, không muốn nghĩ nữa. . . . . . Tôi tùy tiện hướng cốc trà đổ lá trà tung tóe, nước sôi. . . . . . Nước sôi. . . . . . Tôi bối rối chạy đến phòng bếp tìm ấm nước.

"Cậu yêu Diệp Tấn, từ lúc cậu quyết định đóng băng tình cảm đối với Mạnh Sở Vũ, cậu đã yêu nàng!"

Khi tôi đang đổ nước nóng vào cốc, những lời này lại lặp lại, tôi cau mày tay run lẩy bẩy khiến cho nước sôi đổ lệch ra ngoài lên trên mu bàn tay tôi, chiếc cốc trong tay rơi xuống mặt đất, tiếng vỡ lanh lảnh nát vụn đột nhiên bừng tỉnh tôi.

Ngày hôm sau tôi rất sớm đi đến chỗ ở của Diệp Tấn.

Có lẽ gặp được nàng, tôi mới có thể hiểu được suy nghĩ của bản thân. Chính là hết thảy đều đã quá muộn, đi đến nơi tôi chỉ nhìn thấy trong phòng rỗng tuếch, đứng ở bên cạnh là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi.

"Cô là. . . . . ." Hắn quay đầu thấy được tôi.

"Tôi là bạn của cô gái thuê phòng này, " tôi nói, "Nàng. . . . . ."

"Nga, " người đàn ông cười cười, "Tôi là chủ cho thuê nhà, nàng hôm nay rất sớm liền đi rồi, đi thực vội vàng."

"Như vậy a. . . . . ." Tôi cười khổ một chút, "Kia không có gì ."

Quay đầu chậm rãi đi trở về. Tôi đến bây giờ đều vẫn không biết chính mình nghĩ muốn cái gì, giống như là trôi nổi ở giữa Thái Bình Dương vĩnh viễn tìm không tìm thấy một cái thuyền lớn nào, chậm rãi chờ đợi những đợt sóng đánh tới, sau đó đem tôi trìm xuống đáy biển vĩnh viễn.

Tôi ngay cả nàng đi đảo Hải Nam cũng không biết.

Không có phương thức nào liên lạc.

Sẽ không có cơ hội gặp mặt.

Lòng lại lần thứ hai trầm xuống.

Có lẽ, tôi thật sự vĩnh viễn, vĩnh viễn mất đi nàng.

"Quân, cùng mình đi dạo phố đi?" Mạnh Sở Vũ gọi điện thoại cho tôi.

"Ách. . . . . ." Tôi nhìn đồng hồ trên tường, lại cúi đầu kiểm tra đống văn kiện, "Được rồi, mình có thời gian."

Diệp Tấn đã rời đi nhiều ngày, tôi cũng đã được thăng chức, có văn phòng riêng. Có lẽ hết thảy đều thoảng qua như mây khói, chính là lòng vẫn là trống trơn, ngày tựa như uống một ấm trà không có độ ấm khó có thể nuốt xuống, nhưng cũng liền như vậy hồ đồ uống đi vào trong bụng.

"Qua bên kia shoping." Mạnh Sở Vũ cười, đem tôi kéo đến chỗ đông người.

Đám đông bắt đầu gần hơn tuy rằng làm cho tôi chút bất an, nhưng cũng có thể giúp bản thân không nghĩ nhiều quá. Nhìn thấy Mạnh Sở Vũ xem đông xem tây, nàng vẫn là điểm thu hút sự chú ý như vậy, hết thảy đều không có thay đổi, dường như lại nhớ tới thời điểm vừa mới quen biết nàng .

Tôi và Diệp Tấn giống như hai sợi dây mỏng manh, một khi tương giao qua đi sẽ tách ra, không có khả năng lại có giao điểm.

Hoặc là nói, chúng tôi căn bản là hai đường thẳng song song hoàn toàn không có gặp mặt, nàng có cuộc sống của nàng, tôi sống từng ngày trôi qua chưa từng có chạm qua mặt.

"Cậu đứng ở đây chờ mình, " Sở Vũ cười nói với tôi, "Mình đi mua chút đồ uống."

Tôi gật gật đầu, đứng ở ven đường ngẩng đầu nhìn các loại biển quảng cáo cửa hàng. Hoàn toàn là hoa cả mắt, đủ loại kiểu dáng giống như bày trận rơi vào trong tầm mắt của tôi, đảo qua lúc sau nhưng không có một chút ấn tượng ở lại trong đầu.

Đột nhiên, tôi xem đến biển quảng cáo của một cửa hàng, là một bức tranh quen thuộc. Ánh mắt của tôi dừng lại, bức tranh là một con mèo nhưng hai mắt này lại ở hai bên cạnh má.

"Quân, " Mạnh Sở Vũ đưa một cốc đồ uống cho tôi, "Uống đi."

"Tấn, cô xem!" Tôi vỗ vỗ bả vai Mạnh Sở Vũ, chỉ vào cái biển quảng cáo hô, "Đó là bức tranh trước kia chúng ta đã xem qua!" Sau khi nói xong lập tức dừng lại, tôi vừa mới. . . . . . Nói cái gì?

Tôi sửng sờ ở tại chỗ, lập tức tiếp nhận đồ uống, cười nói: "Sở Vũ, chúng ta đi bên kia ngồi đi."

"Được." Mạnh Sở Vũ hơi hơi cười cười, đi theo tôi ngồi lên một chiếc ghế dựa vào thân cây .

Sau đó chính là một trận trầm mặc.

"Mình vừa mới. . . . . ."

"Cậu vừa rồi. . . . . ."

Tôi cùng Mạnh Sở Vũ đồng thời nói ra miệng, dừng một chút sau chúng tôi đều nở nụ cười.

"Cậu nói trước đi." Tôi nhìn nàng xấu hổ gãi gãi đầu, nói.

"Cậu nói trước đi, cậu muốn nói cái gì?"

"Ách. . . . . ." Tôi hút một ngụm đồ uống, "Cái kia. . . . . . Mình muốn nói, bức tranh kia rất kỳ quái đi?" Tôi chỉ chỉ bức tranh kia.

"Mình đối với bức tranh này không hiểu lắm." Mạnh Sở Vũ nói.

"Mình cũng vậy." Tôi cười cười, sau đó lại hỏi, "Cậu vừa mới muốn nói cái gì?"

"Nga, " nàng nhìn tôi sau đó quay đầu đi, "Không có gì ."

Buổi chiều đang ở trong nhà gội đầu, tôi lại nghe thấy tiếng điện thoại vang trong phòng khách . Ai a, gọi không đúng lúc gì cả, chọn thời điểm này gọi điện thoại đến? ! Tôi bất đắc dĩ dùng khăn mặt quấn quanh tóc, chạy vội tới phòng khách.

"Ai a! ——" tôi thô lỗ hỏi.

"Quân, nhanh lên xuống dưới!" Là Phó Khiết.

"Cái gì?" Tôi nghe không rõ lắm.

"Mình nói cậu lập tức xuống dưới!"

"Đồ ngu ngốc nhà cậu a, mình đang gội đầu!"

"Nhanh lên, mình ở dưới lầu nhà cậu!"

"Chính cậu đi lên, mình đang gội đầu còn chưa có xong!" Tôi nói đang muốn cúp điện thoại.

"Lục Quân tiểu tử này!" Nàng đột nhiên mắng, "Nhanh lên cút xuống dưới cho mình! Cứ như vậy!" Sau đó lập tức tắt điện thoại.

Tôi bất đắc dĩ cầm điện thoại, tay còn đang giữ khăn quấn tóc không biết nên làm cái gì bây giờ. Này Phó Khiết rốt cuộc nghĩ muốn làm cái gì? Không có biện pháp, tôi chỉ vội vàng tùy tiện xoa xoa tóc, hướng thang máy chạy đi.

Rốt cục đi đến trước mặt Phó Khiết, tôi thở hổn hển đang muốn mắng nàng một chút lại phát hiện nàng cầm trên tay một cái hộp màu đen đưa cho tôi.

"Đây là cho mình?" Tôi đang muốn thốt ra liên tiếp Tam Tự Kinh nhưng lại nghẹn trở về, hỏi.

"Phải" nàng nói, vẻ mặt nghiêm túc.

"Nga, " tôi cười tiếp nhận cái cái hộp nhỏ, "Như thế nào tốt như vậy đột nhiên muốn tặng quà mình? Sinh nhật còn chưa tới đi?"

"Không phải mình tặng, " Phó Khiết nói, dừng một chút, "Là Diệp Tấn."

Tôi sửng sốt, không rõ Phó Khiết là cái ý tứ gì

"Lần trước lễ Giáng Sinh, nàng mua quà cho cậu, " Phó Khiết cười khổ nói, "Nàng đem cái này đưa cho mình, nói cho mình biết phải đợi một tuần sau khi nàng đi mới giao cho cậu."

Chậm rãi đem hộp mở ra, là một cái vòng tay màu bạc chói mắt. Suy nghĩ lập tức dừng lại, cái gì cũng không muốn nghĩ đến, cũng không biết nên nghĩ cái gì.

"Mình vốn nghĩ muốn sớm một chút giao cho cậu, " Phó Khiết nói, khẩu khí đột nhiên phẫn nộ, "Ai ngờ cậu vẫn không biết tình cảm của chính mình, vẫn là không chịu đi đối mặt, hoặc là nói, mình hoàn toàn đã đoán sai tình cảm cậu đối Diệp Tấn."

"Nàng. . . . . ." Tôi nhìn chiếc vòng tay trong hộp hỏi, "Nàng còn nói cái gì?"

"Cái gì cũng chưa nói, bất quá, nếu cậu đã nhận rõ tình cảm của chính mình. . . . . . Mình hy vọng cậu đừng từ bỏ." Phó Khiết nói xong xoay người bỏ đi để tôi một mình đứng tại chỗ. Nhìn Phó Khiết rời đi bóng dáng, nước ở trong khăn ủ đầu vẫn không ngừng thấm xuống chiếc áo T sơ mi của tôi, nước lạnh lẽo hôn môi làn da của tôi.

Tôi cầm lấy cái chiếc vòng tay gắt gao nắm, bởi vì dùng sức rất lớn khiến cho chiếc vòng đâm vào tay của tôi rất đau.

Theo đuổi, muốn theo đuổi, từ bỏ tất cả để theo đuổi.

Tôi đem chiếc vòng tay đặt lại hộp rồi cho vào cái túi, mạnh về phía trước chạy tới, chạy đến gần Phó Khiết tôi hung hăng vỗ một chút bả vai của nàng sau đó vọt lên phía trước.

Bất chấp trên đầu rối loạn tôi vội vàng chạy ra đường cái bắt taxi, lên xe lúc sau lập tức nói ra địa điểm, cũng kêu lái xe gia tốc. Tới nơi, chính là địa chỉ chỗ ở cũ của Diệp Tấn.

Tôi thở phì phò, chỗ đó vẫn như cũ là trống không. Ở cửa không ngừng bồi hồi, chủ cho thuê nhà ở đâu? Tôi muốn tìm hắn!

"Là cô?" Mặt sau truyền đến thanh âm, tôi quay đầu lại, nguyên lai là chủ cho thuê nhà lần trước. Đứng bên cạnh còn có một người đàn ông, xem ra là đến nơi đây xem phòng ở.

"Ách. . . . . . Đúng, " tôi nói, vẫn đang thở phì phò, "Xin hỏi, ông có biết nguyên lai cô gái ở đây trước kia đi đâu không?"

"Diệp Tấn a?" Chủ cho thuê nhà dừng một chút, "Này. . . . . . Tôi không rõ ràng lắm. . . . . ."

"Nga, như vậy. . . . . ." Tôi cười khổ một chút, cũng là chính mình thế nhưng lại cho rằng chủ cho thuê nhà biết Diệp Tấn sẽ biết nàng đi đâu, tôi rất choáng váng. Đang muốn quay đầu rời đi chủ cho thuê nhà gọi lại tôi.

"Hình như " chủ cho thuê nhà nói, "Tôi biết nàng có người thân ở Hải Nam thường thường lại đây, cùng tôi có quen biết, địa chỉ của người kia tôi biết."

"Phải không?" Tôi hỏi, Hải Nam! Tựa hồ thấy được một tia hy vọng, "Ông có thể nói cho tôi biết không?"

"Chính là, tôi không thể xác định cô là gì với Diệp Tấn, cho nên tôi không thể. . . . . ."

"Xin ông, " tôi nói còn thật sự nhìn chằm chằm ánh mắt của ông chủ cho thuê nhà, "Diệp Tấn là người trọng yếu đối với tôi, làm ơn nói cho tôi biết, nếu không tìm nàng, sẽ không kịp !"

Chủ cho thuê nhà nhìn tôi, sau đó nở nụ cười: "Nhìn cô khẩn trương như vậy, được rồi, tôi liền nói cho cô. Là đảo Hải Nam Sanya. . . . . ."

"Từ từ, " tôi lấy điện thoại cầm tay ra, "Để tôi ghi lại."

Ghi nhớ địa chỉ sau tôi lập tức xoay người xuống lầu, đột nhiên nhớ tới cái gì lại quay đầu lại chạy đến trước mặt chủ cho thuê nhà thở phì phò trịnh trọng nói "Cám ơn" .

Đã có được địa chỉ , ngay tại đảo Hải Nam xa chân trời gần ngay trước mắt. Tôi bất an ở nhà bồi hồi, hẳn là khi nào thì đi tìm nàng? Có lẽ nàng căn bản không ở nơi đó?

Đây chính là tia hy vọng duy nhất tôi có thể theo đuổi. Nàng vì tránh tôi mà từ bỏ sự nghiệp , tôi khẳng định cũng muốn vì nàng trả giá hết thảy. Tình yêu này đã bị tôi giày vò đủ rồi, tôi cũng đã chờ lâu lắm rồi, cũng để cho Diệp Tấn chờ lâu lắm rồi.

Chúng tôi ở trong đêm tối tìm kiếm đã lâu, hiện tại là thời điểm muốn dùng hai tay đem đêm tối đập vỡ.

Khi tôi đem thư từ chức, vẻ mặt cấp trên khó tin nhìn tôi.

"Tiểu Lục a, " hắn mở to hai mắt nhìn không chịu tiếp nhận thư của tôi, "Cô. . . . . . Cô vừa mới thăng chức, như thế nào lại từ chức a?"

"Thực xin lỗi, " tôi đem thư đặt lên mặt bàn, "Bởi vì một ít chuyện cá nhân tôi mới bất đắc dĩ từ chức."

"Cô là không phải nhất thời xúc động, suy nghĩ kỹ nha!"

"Không phải xúc động, " tôi cười cười, "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi ."

"Nếu cô tiếp tục làm còn có thể tiếp tục thăng tiến a, " cấp trên lời nói thấm thía nói, "Lấy thực lực của cô không lâu nữa ở công ty tuyệt đối sẽ có vị trí quan trọng trong công ty!"

"Cám ơn ngài coi trọng, " tôi nói, "Chính là tôi đã quyết định ."

"Cô . . . . ." Hắn thở dài, "Được rồi, nếu cô muốn quay lại, chúng tôi luôn mở cửa chào đón"

"Cám ơn." Tôi gật gật đầu, xoay người rời đi.

Vé máy bay đã đặt , hành lý cũng thu thập tốt lắm, hết thảy đều đã muốn an bài tốt lắm. Phó Khiết phải tăng ca không thể tiễn tôi đi tới sân bay, nàng dặn tôi nhất định phải quý trọng cơ hội lần này không cần tiếp tục trốn tránh.

Tôi dang tay ôm thật chặt nàng coi như là một câu trả lời thuyết phục, Phó Khiết nàng tuyệt đối là một người bạn hiếm có.

Đang ngồi trong taxi, di động vang .

"Uy?" Tôi nhìn ngoài cửa sổ phong cảnh từ từ chạy về phía sau, tiếp lên điện thoại.

"Quân, cậu từ chức ?"

"Sở Vũ sao?" Tôi hỏi, đem tầm mắt chuyển qua phía trước lái xe.

"Vì cái gì phải từ chức?" khẩu khí của nàng làm cho tôi nhớ tới những lời tôi chất vấn Diệp Tấn.

"Bởi vì một nguyễn nhân rất trọng yếu." Tôi nói, ở đầu điện thoại này cười cười.

Nàng không nói gì, lẳng lặng nghe tôi nói .

"Cho tới nay, trên bầu trời của mình có một ngôi sao rất sáng, trong mắt của mình cũng chỉ thấy một viên này, " tôi nói, dừng một chút quay đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn bầu trời ngàn dặm không mây, "Kỳ thật ngôi sao này có thể hái xuống, chính là bởi vì mọi người cho tới bây giờ đều cho rằng, sao chính là chỉ ở trên bầu trời để ngắm nhìn mà không có khả năng hái xuống. Vì thế, mình cũng không có cơ hội chạm tới ngôi sao này. Mà hiện tại, một ngôi sao khác trên bầu trời xuất hiện , mình từng trốn tránh, yếu đuối. Nhưng cuối cùng, mình nhận rõ cảm tình của chính mình, mình nhất định phải đem ngồi sao này hái xuống, hảo hảo bảo tồn, không thể bỏ qua."

Tôi nói liên tiếp xong những lời này biết chính mình thực tàn nhẫn, nghe đối phương nghẹn ngào thanh âm, tôi thở dài một hơi. Được rồi Sở Vũ, đây là lần cuối cùng mình muốn nói với cậu .

"Chúc cậu hạnh phúc." Tôi nói , tắt điện thoại. Sau đó lại mỉm cười, nhìn nhìn không trung.

"Cái gì! ? Thím nói bọn họ chuyển đi rồi? !" Tôi mở lớn miệng, vẻ mặt không tin nhìn mặt đại thẩm đứng ở trước mắt mình.

"Phải, " nàng dùng tiếng địa phương nói cho tôi biết, "Trước đó không lâu đã rời đi."

Không phải chứ, tôi mới vừa từ máy bay xuống, mặc kệ trên đường một mảnh phong cảnh đẹp đẽ liều mạng đi tới nơi này, ước chừng năm, sáu giờ xe chạy a! Trong lòng đầy hy vọng, thế nhưng nói cho tôi biết bọn họ chuyển đi rồi? !

Tôi vẻ mặt suy sụp nhìn vào ngăn tủ trang trí đống đồ vật, thực hận không thể đem toàn bộ đập tan .

"Thím có biết bọn họ chuyển đến nơi nào không?" Tôi hỏi.

"Không biết, " nàng lắc đầu, "Chắc không xa nơi này. . . . . ."

"Phải không, ở nơi nào?"

"Hẳn là ở trong vòng đảo Hải Nam." Đại thẩm lời thề son sắt nói.

Tôi quả thực mún sụp đổ , trong vòng đảo Hải Nam? ! Hoàn toàn giống như không nói!

"Xin hỏi có ... phương thức cụ thể liên lạc không?" Tôi không ngừng tiếp tục hỏi.

"Cái gì? phương thức liên lạc a, " đại thẩm khoát tay áo, "Không có không có!" Nàng nói xong, không kiên nhẫn xoay người đi vào trong cửa hàng. Tôi lập tức giữ chặt quần áo của nàng, vị đại thẩm này chính là hy vọng duy nhất của tôi, tôi như thế nào có thể như vậy bỏ qua?

"Thật sự không có sao? Cầu xin thím nói cho tôi biết đi!" Tôi vẻ mặt cầu xin, dùng các loại phương pháp cầu xin, chỉ có quỳ là chưa dùng đến.

Cuối cùng, bởi vì đại thẩm phát hiện tôi đem áo T sơ mi của nàng lôi kéo đến biến hình, lập tức đem tôi đuổi ra cửa hàng. Tôi phi thường thê lương ngồi xổm dưới một gốc cây dừa, nhìn xa xa trời chiều đang hạ xuống ngẩn người.

Hết thảy đều không có, hết thảy đều tan biến

Làm sao bây giờ, mang theo nhiều hy vọng như vậy đi đến nơi này, hết thảy đều là phí công.

Thật muốn ôm chặt cây dừa này hung hăng khóc lớn một hồi nếu như bên cạnh không có lão du khách kia đi ngang qua.

Chẳng lẽ cứ như vậy trở về? Tuyệt đối không thể, tôi nhất định phải tìm được nàng, cho dù hết thảy phải trả giá gì. Nghĩ như vậy tự tin đã trở lại một chút, chính là đi đâu mà tìm? Tưởng tượng đến nơi đây, đầu của tôi lại thấp xuống.

"Người trẻ tuổi." Tôi nghe được có người gọi tôi.

"Đừng ồn." Ngạo mạn nuốt nuốt nói, tình hình này tôi không có dục vọng cùng bất luận kẻ nào nói chuyện.

"Cô muốn tìm người sao , tôi có thể giúp cô." Người kia còn nói thêm.

"Cái gì?" Tôi ngẩng đầu, vừa thấy nguyên lai là người đàn ông già kia.

Hắn dựa vào quải trượng đứng ở trước mặt tôi, sau lưng là biển rộng, ánh mặt trời chiều chiếu rọi người đàn ông già lòe lòe sáng lên. Đối mặt với khó khăn lúc này với tôi mà nói, này. . . . . . Quả thực chính là trong truyền thuyết.

"Là thật sao, " tôi đứng lên, "Ông có thể giúp tôi?"

"Tôi đã nghe tất cả cuộc đối thoại trong cửa hàng, tôi biết người cô đang tìm là ai." Hắn nói xong, một bên lộ ra mỉm cười.

"Thật sự? ! Bọn họ đang ở nơi nào?" Tôi bắt đầu kích động .

"Tôi không biết, " hắn nói, "Chính là tôi cảm thấy được bọn họ còn có thể trở về, cô trước ở tạm nhà tôi đi"

Hắn nhìn tôi do dự mà không nói lời nào, còn nói: "Cô muốn tìm khắp cả đảo Hải Nam là không có khả năng, huống hồ nơi này chính là đảo Hải Nam thắng địa rất nổi tiếng chân trời góc biển, bọn họ chung quy sẽ trở về, tôi cũng biết rõ về bọn họ."

Nguyên lai là làm cho tôi ôm cây đợi thỏ. Tuy rằng thất vọng rồi, nhưng là cảm thấy được người đàn ông nói không phải không có lý. Tôi quay đầu nhìn nhìn biển rộng phía sau hắn, vô biên vô hạn, nhìn không thấy bờ.

Xem ra, thật sự phải nghe lời hắn .

"Được rồi, cám ơn ông, " tôi nói, "Xin hỏi xưng hô với ông như thế nào?"

"Tôi họ Diệp." Hắn nói, sau đó xoay người hướng ven đường đi đến.

Diệp? Cũng họ Diệp? Tôi nghi hoặc đứng ở tại chỗ, lại nghe đến hắn thúc giục: "Cô sửng sờ ở kia làm gì? Mau tới."

Tôi lấy lại bình tĩnh, chính là nghĩ nhiều như vậy làm gì, tóm lại có cơ hội sẽ không có thể bỏ qua. Tôi lập tức cầm lấy hành lý trên mặt đất đi theo phía sau ông Diệp.

Đến cửa nhà ông Diệp, nguyên lai là một nhà trọ ở ven biển, vừa vặn có mấy gian phòng trống. Hắn dặn dò tôi trước ở đây một tuần. Chỉ cần trong vòng một tuần, những người đó hẳn là sẽ trở về .

Trong lòng cảm động, nhưng là lòng hiếu kỳ cũng không ít.

Người đàn ông họ Diệp này vì cái gì khẳng định bọn họ sẽ trở về, tôi cũng không có hỏi, tôi hiện tại chính là toàn tâm toàn ý phải đợi Diệp Tấn trở về, sau đó đem hết thảy muốn nói cho nàng.

Ngày đầu tiên, tôi dần quen thuộc với môi trường xung quanh, nhìn xa xa là những ngọn núi nhấp nhô phía chân biển, chính là cảm giác ánh mặt trời gần như nướng chín tôi rồi. Nơi này dĩ nhiên là không có phân bốn mùa, cả năm cực nóng bức.

Khi tôi đi ra bãi biển nhìn thấy trước mặt một mảng biển rộng bao la, lập tức kinh ngạc một câu cũng nói không nên lời. Bầu trời cùng biển gắn thành một mảnh, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt nước chợt lóe lên chói qua mắt người. Biển rộng như vậy, mới nhớ trước đây trong sách giáo khoa miêu tả rất khí thế.

Đúng rồi, còn có một cái chính là nơi này bầu trời đặc biệt rất lớn, thật sự rất lớn. Ngẩng đầu lên, đương ngàn dặm không thấy mây, trong ánh mắt toàn bộ đều là màu lam. Tôi đội mũ rơm giống ngốc tử mỗi ngày ở bờ biển dày vò bản thân chỉ mong có thể ngày nào đó nhìn thấy người kia.

Một ngày trôi qua, hai ngày cũng trôi qua, ba ngày. . . . . . Tôi đều nhanh trở thành dân bản xứ , làn da cũng phơi nắng đen rất nhiều, Diệp Tấn vẫn còn không có xuất hiện.

Thường thường một người ngồi ở bãi biển nhìn biển rộng, một bên nghĩ đồ ăn ở đây thực tẻ nhạt, tôi ăn chỉ muốn phát ói, Diệp Tấn, cô rốt cuộc ở nơi nào?

Cả ngày nhìn trời chiều chậm rãi hạ xuống bất đắc dĩ nhìn ánh sáng chút một yếu ớt, tôi thật sự đã phơi nắng đến đen xì giống như người Châu Phi, Diệp Tấn, cô rốt cuộc ở nơi nào?

Chậm rãi đi chân trần vào trong nước biển để cho sóng biển vuốt mắt cá chân của tôi, không khỏi thở dài, ngày nào cũng uống nước dừa đến muốn biến thành cây dừa , Diệp Tấn, cô rốt cuộc ở nơi nào?

Đến ngày cuối cùng, hy vọng đã chậm rãi bị ăn mòn, tôi cũng sắp hoàn toàn hỏng mất . Có lẽ, tôi cùng Diệp Tấn thật sự vĩnh viễn không có lần thứ hai giao điểm.

"Cô phải đi ?" Ông Diệp nhìn tôi cầm hành lý, hỏi.

"Ân, " tôi gật gật đầu, "Đứng ở nơi này cũng không phải biện pháp, tôi muốn đi nơi khác tìm xem, dọc theo bờ biển một đường tìm đi xuống."

"Nhưng là, cô như vậy hoàn toàn là vô dụng a." Hắn nói xong, khuyên tôi đợi thêm vài ngày.

"Nhưng so với hiện tại tìm như vậy rất bị động, " tôi cười cười, từ chối ý tốt của hắn, "Cám ơn ông đã cho ở nhờ vài ngày như vậy." Cùng hắn lôi kéo vài lần rốt cục thả cho tôi đi . Cầm hành lý, tôi tính toán tiếp tục ở bờ biển đứng trong chốc lát.

Chậm rãi ngồi xuống trên bờ cát, híp mắt nhìn biển cùng trời nối thành một đường thẳng. Hoàng hôn biển rộng luôn như vậy nhu hòa, mấy ngày qua ở đất khách cô đơn một mình. Hiện tại chung quanh tôi không ai, khung cảnh như vậy khiến tôi cảm thấy thực thê lương.

Vẫn là không được a, vẫn là tìm không thấy nàng.

Vì cái gì, chẳng lẽ tôi thật sự không có một chút cơ hội? Gió chậm rãi thổi qua, một lần lại một lần, tựa hồ nghĩ muốn đem nước mắt của tôi thổi rơi xuống. Hoàn toàn là do tôi tạo nghiệt, đây hẳn là tôi phải chịu tội.

Tôi liều mạng ngăn lại nước mắt đã tràn hốc mắt, vô luận như thế nào cũng không có thể khóc, như thế nào cũng không có thể. Vì ngăn cản chính mình khóc tôi bắt đầu dùng sức đối với biển rộng kêu to.

"A ——" một giây, hai giây, ba giây, bốn giây. . . . . . Chậm rãi tôi từ từ sụp đổ, rốt cục khàn cả giọng ở kia một khắc, tôi dừng quát to tận lực liều mạng thở.

"Cô kêu như vậy thật sự là ồn muốn chết."

Tôi sửng sốt trong đầu lập tức trống rỗng, không dám quay đầu lại cho rằng đây là ảo giác. Tôi vừa động cũng không dám động, chỉ chờ đến phía sau thanh âm lại vang lên: "Uy, phía trước kia là vương bát đản có phải hay không kêu Lục Quân a?"

Tôi một chút một chút quay đầu lại, đương nàng thật sự xuất hiện ở trong tầm mắt của tôi, ngạo mạn chậm đứng lên.

Nàng rốt cục xuất hiện, ngay tại lúc thiếu chút nữa tôi phải rời khỏi nơi này. Nước mắt rốt cục chảy xuống dưới, trước mắt tôi hoàn toàn mơ hồ cứ như vậy không hề chừng mực rơi xuống.

Diệp Tấn mặc một chiếc váy màu trắng, chiếc váy theo gió lay động, nàng chống lên một chiếc ô màu lam nhạt đứng cách đó không xa.

Tôi cau mày đi qua, nhịn xuống nghĩ muốn xúc động khóc lớn, nghẹn ngào nói: "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi chờ, chờ cô. . . . . . Đã lâu. . . . . . . . . . . ."

Diệp Tấn không nói gì, bởi vì trong mắt tôi tràn ngập nước mắt thấy không rõ biểu tình của nàng lúc này.

"Tôi. . . . . . Tôi còn nghĩ đến. . . . . . Vĩnh viễn. . . . . . Đều gặp không, không được cô. . . . . ." Tôi tiếp tục nghẹn ngào, tiếp tục nói xong những lời mấy ngày qua áp lực dồn nén, tựa như một tiểu hài tử bị vứt bỏ đột nhiên có một ngày nhìn thấy mẫu thân.

Tiếp theo tôi bắt đầu khóc, khóc rất lợi hại, cho dù thanh âm nghẹn ngào tôi vẫn có thể nghe được một chút thanh âm nức nở của mình. Tôi dần dần đem nước mắt buông xuống hết, sững sờ nhìn người đứng trước mặt.

"Cô tới nơi này chính là vì muốn nói với tôi hai câu này?" Diệp Tấn nói.

"Không. . . . . . Không phải, " tôi nói, tâm tình chậm rãi bình phục , "Tôi là muốn nói. . . . . ." Sau đó dừng lại, liều mạng nghĩ mấy ngày nay không ngừng tập luyện đoạn lời thoại kia, tôi đã luyện đến thuộc làu , hiện tại lại tựa hồ trong đầu không còn một mảnh.

"Cô muốn nói cái gì?"

"Ách. . . . . . Tôi tới nơi này, " tôi liều mạng ở trong đầu trở mình lục lọi, "Là muốn đối với cô nói, Diệp Tấn, tôi. . . . . . Tôi, tôi chờ cô đã lâu lắm , có thể hay không. . . . . . Không phải, một lần nữa đến, Diệp Tấn. . . . . . Tôi, tôi. . . . . ." Ông trời a, chính mình rốt cuộc đang nói cái gì thế nhưng bắt đầu nói lắp .

Quên đi! Không cần quan tâm đến những lời đã tập luyện, chính mình muốn nói cái gì thì nói cái đó đi!

"Trước kia tôi vẫn trốn tránh chính mình, không biết tình cảm của bản thân mình. Mang đến cho cô rất nhiều thương tổn, hiện tại có thể hay không để cho tôi bồi thường cô? Tôi đối chính mình trước kia yếu đuối cảm thấy hối hận, cho nên hôm nay cố ý chạy đến nơi đây cầu mong cô tha thứ cho tôi, cô có thể tha thứ cho tôi không?" Tôi hỏi.

Diệp Tấn không nói gì, chính là mặt không chút thay đổi nhìn tôi.

"Còn có, " tôi lập tức bổ sung, "Nếu cô thích ở nơi này và nếu cô đồng ý, tôi có thể vĩnh viễn cùng cô đứng ở nơi này, cùng nhau ăn đồ hải sản, cùng nhau phơi nắng thành người da đen Châu Phi, không đúng, tôi một người biến thành người da đen Châu Phi là được rồi, cùng nhau uống nước dừa, làm những điều chúng ta muốn, được không?"

"Nói xong ?" Nàng hỏi, vẫn là mặt không chút thay đổi.

"Không có, " ngạo mạn chậm đi lên phía trước, "Tôi biết chúng ta phải đi con đường này không dễ dàng, có rất nhiều gập gềnh gian nan, nhưng là tôi không sợ, cho dù có khổ đến máu chảy thành sông, nếu cô nguyện ý, tôi sẽ cam tâm tình nguyện cùng cô đi con đường này, tuy rằng tôi không có bả vai dày rộng, nhưng tôi nhất định dùng hết thảy để bảo hộ cô, không cho bất luận kẻ nào thương tổn cô. Nếu có thể, tất cả thống khổ của cô tôi sẽ một mình gánh vác, cô nguyện ý cùng tôi đi con đường gầy trông gai này không?

Tôi một hơi nói xong, lẳng lặng nhìn Diệp Tấn. Tôi ở trong lòng nghĩ, cho dù nàng không có trả lời thuyết phục, tôi cũng làm theo đi lên trước gắt gao ôm lấy nàng, không bao giờ ... buông ra nữa.

Một lát sau nàng rốt cục chậm rãi tới gần tôi, hai tay hoàn để vào thắt lưng của tôi, đầu tựa vào trên vai của tôi. Tôi lập tức gắt gao ôm chầm nàng, cảm thụ được thân thể ấm áp của nàng.

"Quan trọng nhất chính là, " tôi đem môi dán bên tai của nàng nói, "Mình yêu cậu."

Tôi cảm giác được nàng nhẹ nhàng mà gật gật đầu, sau đó ôn nhu nói: "Mình cũng yêu cậu."

END

Cám ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ truyện mình edit.

Các bạn đọc xong hãy để lại ý kiến về hay dở của truyện. Và share cho nhiều người cùng đọc nếu cảm thấy ok. Cám ơn các bạn.

Mình chuẩn bị edit tác phẩm mới. Các bạn follow mình để nắm bắt tình hình nhé. Tks


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: