Chương 18
Khi tôi quay trở lại, bọn họ một đám người vẫn đang ngồi tiếp tục uống trà, mà tay của Mạnh Sở Vũ đã được băng bó rất tốt.
"Quân, " Diệp Tấn ngẩng đầu nhìn tới tôi rồi hỏi, "Cô vừa mới đi đâu vậy?"
"Tôi. . . . . ." Tôi ngẩn người, "Tôi, tôi đi WC ."
"WC?" Mike cũng quay đầu đến, "Cô không phải nói đi ra ngoài sao?"
"A?" Tôi quên vừa mới nói qua cái gì , "Thật không? Thuận tiện. . . . . . Thuận tiện đi WC một chút."
Mike gật gật đầu, sau đó chỉ chỉ mặt bàn: "Đây là chè Phổ Nhỉ nga, nghe Sở Vũ nói cô yêu nhất uống trà này."
"Thật không?" Tôi hiện tại nào còn có tâm tình uống trà, nhìn nhìn Sở Vũ, ánh mắt của nàng có một tia lạnh lùng, "Là trà Phổ Nhỉ sao?"
"Đúng vậy, " Mike lại gật gật đầu, "Nhanh lên lại đây uống một chén."
"Hảo." Tôi vừa định đi qua ai ngờ là trên mặt sàn nhà có một cây gậy trúc ngáng chân khiến tôi ngã nhào xuống. Phó khiết lập tức lại đây đỡ tôi dậy.
"Cậu không sao chứ, Quân?" Phó Khiết hỏi.
"Không có việc gì." Tôi lập tức đứng thẳng thân mình, cười cười. Bình tĩnh, Lục Quân, bình tĩnh lại! Tôi không biết nói sao, đi qua Phó Khiết, theo trên bàn cầm lấy một chén trà.
Kế tiếp, tôi ngẫu nhiên lại đem ánh mắt liếc về phía Sở Vũ, chính là chúng tôi ngồi trên ghế thực yên tĩnh, không có nhiều động tác, mặt không chút thay đổi, bộ dáng giống như đang thờ ơ không để ý. Tôi nghĩ, nàng khẳng định nhận thấy được tôi còn yêu nàng, bởi vì tôi biểu hiện rất rõ ràng , ngay cả bản thân tôi đều cảm thấy được rõ ràng là mình quá phận.
Đến lúc phải về, chúng tôi hướng bác Vương nói lời tạm biệt.
Mike đối Sở Vũ nói: "Sở vũ, để tôi lái xe, tay cậu bị phỏng ."
Sở Vũ gật đầu
Nhìn thấy Diệp Tấn cùng Phó Khiết đã đi vào chiếc xe con màu đen, mà Sở Vũ cũng đang đứng mở cửa xe, tôi rốt cục không nhịn được .
"Sở Vũ." Tôi kêu lên âm thanh rất nhỏ nhưng tôi xác định nàng có thể nghe thấy, bởi vì nàng đứng lại. Nàng quay đầu lại, nhìn tôi. Ánh mắt vẫn là lạnh lùng như vậy.
"Tay cậu bởi vì bị phỏng , " tôi nghĩ nghĩ muốn nói, "Ngàn vạn lần không nên đụng nước, ngàn vạn lần không cần."
"Mình sẽ, cám ơn nhắc nhở." Nàng gật gật đầu.
"Còn có, " tôi dừng một chút, chịu đựng đau khổ tâm bị xé rách, "Mình vừa rồi chính là xuất phát từ tình bạn, nếu nói yêu cậu là không đúng. . . . . ."
Nàng xoay người sang chỗ khác, tôi không nhìn thấy biểu tình khuôn mặt của nàng lúc này, Sở Vũ không nói gì, cũng không có lên xe.
"Thỉnh không cần lo lắng, mình sẽ không tái phạm lại sai lầm." Tôi nói xong, nín thở cùng đợi câu trả lời thuyết phục từ nàng. Sở Vũ vẫn là cái gì cũng không có nói, một lát sau nàng lên xe . Nhìn thấy nàng khom người chui vào xe, tôi thật sự rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn khóc, nhưng là không có nước mắt, một tháng trước nước mắt của tôi đã khô cạn rồi .
"Lục Quân!" Phó Khiết ở xa xa đối tôi quát, "Mau lên xe!"
Tôi xoay người sang chỗ khác, chạy ra xe.
"Quân, " Diệp Tấn ở trên xe hỏi tôi, "Cô vừa mới cùng Mạnh Sở Vũ nói cái gì vậy?"
Mình sẽ không tái phạm lại sai lầm.
Mình sẽ không tái phạm lại sai lầm.
Mình sẽ không tái phạm lại sai lầm.
Mình sẽ không tái phạm lại sai lầm.
"Quân!" Diệp Tấn tăng lớn âm lượng, tôi mới hồi phục lại tinh thần.
"Làm sao vậy?" Tôi hỏi.
"Cô rốt cuộc làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Diệp Tấn nghi hoặc quay đầu nhìn nhìn tôi.
"Không có, " tôi cười lắc đầu, "Cô vừa mới hỏi tôi cái gì?"
"Không có gì ." Diệp Tấn nói xong, quay đầu lại tập trung lái xe.
Có người nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai của tôi, tôi quay đầu lại, là Phó Khiết. Nàng biết, nàng cái gì cũng đều biết. Trong ánh mắt của Phó Khiết có chứa vài phần an ủi cùng lo lắng, tôi hướng nàng giơ lên khóe miệng, thực nhẹ nhàng cười cười. Trong ánh mắt của nàng vẫn như cũ bao hàm vài tia lo lắng, tôi lựa chọn quay đầu đi không nhìn nàng.
Diệp Tấn lại ấn nút radio, bên trong truyền tới giọng hát u buồn của Amei —— Tiễn yêu
Tôi hơi hơi sửng sốt, là《 tiễn yêu 》. Khuyến khích tàn nhẫn phá vỡ tình yêu sao? Đúng vậy, tình yêu của tôi đã bị chính mình phá vỡ đến hỗn độn không chịu nổi , nhưng là biển rộng ở nơi nào, sẽ có một mảnh biển rộng nào mới có thể chấp nhận tình yêu của tôi?
Mọi thứ lại giống như một tháng trước quay trở về, mà bản thân tôi cũng không hề dự cảm trước được.
"Tấn, " tôi nói, "Tôi muốn ngủ một chút, có thể hay không. . . . . ."
Diệp Tấn nghe hiểu ý tứ của tôi, lập tức tắt đài radio. Trong xe khôi phục trạng thái yên tĩnh, tôi nhẹ nhàng thở ra. Đối với tôi mà nói hiện tại âm nhạc có thể giết chết người.
Tôi thả lỏng thân thể của mình, tựa lưng vào ghế ngồi, đem tầm mắt đầu hướng ngoài cửa sổ. Nhìn vào không khí mông lung, bắt đầu chậm rãi bị màu đen bao trùm, ánh sáng giống như chỉ hé ra một phần, theo bên kia hỏa từng chút một chút một dần dần cháy lan sang bên này, cho đến cuối cùng, hoàn toàn bị bóng đêm tiêu diệt. Sau đó, ánh mắt của tôi cũng bắt đầu mông lung , là khóc sao? Không, không phải, tôi giống như mệt nhọc.
Sau đó tôi nhắm lại hai mắt.
Sau đó tôi ngủ.
Qua một lúc lâu sau, tôi loáng thoáng nghe thấy có người gọi tôi.
"Quân, Quân. . . . . ."
Tôi mở mắt ra, bên cạnh cửa xe đã mở ra, Phó Khiết đứng ở bên phải tôi, nhẹ nhàng phe phẩy tôi.
"Tới rồi?" Tôi xoa xoa mắt, hỏi.
"Tới rồi thật là một quãng thời gian dài , " Phó Khiết bất đắc dĩ nói, "Vốn nghĩ muốn sớm một chút đánh thức cậu, Diệp Tấn lại nói phải đợi chính cậu tỉnh ngủ, nhưng là cậu đã ngủ khoảng nửa giờ!"
"A?" Tôi ngồi thẳng thân mình, "Lâu như vậy!" Tôi nhìn xung quanh ngoài cửa sổ, xe đang dừng ở lầu dưới nhà của tôi. Sau đó tôi quay đầu nhìn nhìn vị trí lái xe, trống không.
"Tấn đâu?" Tôi chỉ chỉ vị trí bên trái tôi hỏi.
"Diệp Tấn nàng khát nước, vừa mới xuống xe đi mua nước ." Phó Khiết nói xong, hướng đối diện đường nhìn nhìn.
"Thực xin lỗi, " tôi thật có lỗi cười cười, "Mình ngủ say quá."
"Cô tỉnh giấc rồi sao, Quân?" Diệp Tấn đã trở lại, nàng mở cửa xe tiến vào vị trí lái xe.
Tôi gật gật đầu: "Vừa mới ngủ say quá, làm cho hai người chờ lâu như vậy. Sao không gọi tôi tỉnh sớm một chút, không vấn đề gì hết."
"Tôi không thích quấy rầy người khác ngủ, " nàng nói xong đưa qua một chai nước khoáng, "Uống không?"
Tôi quả thật khát nước, sau đó tiếp nhận nước: "Cám ơn."
"Phó Khiết, của cô." Diệp Tấn cũng lấy một chai nước đưa cho Phó Khiết.
Phó Khiết chần chờ một chút, vẫn là tiếp nhận nó: "Cám ơn."
Uống nước xong, tôi xuống xe hướng Phó Khiết và Diệp Tấn vãy tay nói lời tạm biệt. Nhìn chiếc xe con màu đen rời đi bóng dáng, ngày này rốt cục trôi qua, hơn nữa đặc biệt là một ngày tồi tệ.
Về đến nhà, tôi lập tức vọt vào phòng tắm tắm rửa.
Nước lạnh lẽo hung hăng chảy lên đầu tôi, tôi liều mạng nhắm mắt lại, lấy tay xoa mặt. Tôi đột nhiên giống như trở nên thực mẫn cảm, bọt nước một giọt một giọt lăn trên khuôn mặt tôi lướt qua, đi qua cái trán, lông mi, mắt, hai má, cổ. . . . . . Cuối cùng nặng nề mà rơi trên mặt đất, vỡ tan ra.
Này hết thảy, tôi đều có thể tinh tường cảm nhận được.
Cuối cùng tôi dùng khăn cẩn thận lau đi bọt nước trên người,trở về tới phòng ngủ.
Tắt đèn, nằm trên giường liền ngủ.
Bắt buộc chính mình nhắm mắt lại —— nhưng mà đại não lại không thể nói dối, tôi ngủ không được.
Cuối cùng vẫn là mở mắt ra, trong bóng đêm không nhìn thấy gì ngoài cái trần nhà. Vừa mới ngủ một giấc dài ở trên xe, tôi nghĩ. Không nên ngủ lâu như vậy, tôi nghĩ. Không nên uống đầy một chai nước như vậy, tôi nghĩ. Không nên trực tiếp về nhà, tôi nghĩ —— chính là, tôi một mực trốn tránh suy nghĩ vấn đề tự hỏi.
Tôi nói tôi sẽ không tái phạm sai lầm kia một lần nữa.
Tôi lừa mình dối người. Từ phút đầu tiên kia đã khẩn trương rống to"Vòi nước ở nơi nào", tôi đã bắt đầu nói dối. Không, hẳn là từ cái buổi tối Sở Vũ nằm ở trên vai nói "Nhất định, mình sẽ vĩnh viễn là bạn tri kỷ của cậu", từ lúc ấy đã bắt đầu nói dối rồi.
Sau đó tôi ác độc nghĩ muốn đem nói dối tiếp tục đi xa hơn.
Tinh thần của tôi dường như liên tục ở một loại trạng thái điên cuồng, bắt đầu miên man suy nghĩ, cuối cùng, tôi nghe được trong đầu truyền đến một câu ——
"Làm người phải biết được vứt bỏ."
Là ba, là hắn dạy tôi, phải vứt bỏ.
Sự điên cuồng của tôi rốt cục vì những lời này mà dừng lại. Ngay sau đó chính là đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, tôi liền ngủ.
Buổi sáng tỉnh lại đã là hơn 10 giờ, đồng hồ báo thức cũng không có tác dụng.
Tôi nghĩ hôm nay là ngày thứ Hai, phải đến công ty. Kỳ quái chính là, tôi cũng không khẩn trương. Thực bình tĩnh đi vào phòng khách, không chút hoang mang gọi điện đến công ty nói tôi bị cảm.
Tiếp theo, bắt đầu ăn bữa sáng, thực máy móc hoàn thành mọi thứ giống như ngày nghỉ sau khi thức giấc rời giường.
Tôi đang muốn làm cái gì, tôi cái gì cũng không hẳn là muốn, tôi nói cho chính mình.
Ăn xong bữa sáng sau, tôi ngồi ở trên ghế sofa mở ra TV. Dĩ nhiên là tôi ghét nhất mấy bộ phim truyền hình về tình yêu, nhàm chán hết sức. Tôi ở trong lòng tự mắng chính mình, không biết là mình đang xem cái gì, tôi cảm thấy được mình là đang mộng du. Mộng du ngủ, mộng du rời giường, mộng du xin phép, mộng du ăn bữa sáng, mộng du xem TV, thậm chí —— mộng du bản thân mình đang mộng du.
Điện thoại vang lên tiếng chói tai .
Tôi nhất thời phục hồi lại tinh thần, tôi đang làm cái gì? ! Quả thực giống như là bệnh nhân tâm thần!
Điện thoại tiếp tục kiên trì không ngừng vang lên , tôi đi tới tiếp lên.
"Quân có sao không?" Một thanh âm xa lạ vang lên.
"Đúng, là tôi, " tôi lại hỏi, "Cô là. . . . . ."
"Tôi là Diệp Tấn."
"Nga, thực xin lỗi, tôi vừa rồi không có nghe ra." Ở điện thoại, tôi thế nhưng không nhận ra thanh âm của Diệp Tấn.
"Nghe nói cô bị cảm?"
"A? Tôi, " tôi vò đầu, tin tức truyền đi thật là nhanh, "Đúng, tôi là bị cảm."
"Làm sao vậy? Như thế nào lại bị cảm? Ngày hôm qua hoàn hảo tốt a!"
"Không biết, " tôi cười khổ, "Rất là đau đầu."
Đầu của tôi quả thật đột nhiên vô cùng đau đớn.
"Cô đã uống thuốc chưa?"
"Tôi đang định uống." Tôi nói, nhìn đến ngăn tủ để thuốc.
"Vậy cô nhanh lên đi uống thuốc, " Diệp Tấn nói, "buổi tối tôi sẽ đến thăm cô."
"Cô tới thăm tôi?" Tôi sửng sốt, ngày hôm nay tôi không muốn bất luận kẻ nào đến quấy rầy.
"Đúng, " đối phương dừng một chút, "Nhà của cô là H0107 phải không?"
"Kỳ thật cô không cần đến thăm tôi." Tôi nói.
"Là H0107 đúng không?" Diệp Tấn lặp lại.
"Cô. . . . . . Đúng vậy H0107." Quên đi, nàng muốn tới để nàng tới.
"Tốt lắm, cô nghỉ ngơi sớm một chút, tôi phải làm việc." Nàng nói xong, cúp điện thoại.
Vẫn có người quan tâm tới tôi, tôi cũng không có bị bỏ rơi. Tôi cười đặt lại điện thoại, xoay người đi lấy thuốc —— đầu của tôi càng ngày càng đau . Cầm một viên thuốc, uống nước nuốt đi xuống, tôi lại nằm lên ghế sofa, có điều là lần này tôi tắt TV.
Tôi biết chính mình như vậy thương tâm, cũng không phải bởi vì tôi thất thố khi ở quán trà, mà là tôi nói câu kia"Mình sẽ không tái phạm sai lầm" , còn có Sở Vũ sau khi nghe xong, hoàn toàn thờ ơ khom người chui vào trong xe. Nàng thế nhưng cái gì cũng chưa nói, thậm chí ngay cả một câu"Không cần tiếp tục yêu mình" cũng không bố thí cho tôi.
Tôi để ý tới nàng, vẫn thực để ý, hơn nữa phi thường để ý.
Tôi tựa vào ghế sofa, tác dụng phụ của thuốc chậm rãi xuất hiện, tôi nhắm hai mắt lại.
Tôi nằm mơ . Giống như một mình đứng ở một một nơi rộng lớn đen tối, sau đó đột nhiên, bầu trời xuất hiện rất nhiều sao, thật xinh đẹp. Tôi ngửa đầu, nghĩ muốn đem hết thảy sao thu vào trong tầm mắt, chính là bầu trời quá lớn, tôi không có cách nào bắt chúng thu vào trong mắt. Tiếp theo, tôi nghe được âm thanh "Sàn sạt", không ngừng mà"Sàn sạt, sàn sạt" vang lên .
Tôi đột nhiên mở mắt, tôi ngồi ở trong phòng khách tối đen.
Tối đen? Tại sao lại tối như vậy? Tôi quay đầu, nhìn nhìn ban công. Bầu trời u ám, "Sàn sạt, sàn sạt" thanh âm lại rơi vào bên tai tôi, tôi đi đến ban công bên ngoài.
Cảm nhận được vài hạt mưa lạnh lẽo bay đến bên người tôi, tôi mới phát hiện, trời mưa .
Vừa mới trong mộng có âm thanh "Sàn sạt" , nguyên lai là âm thanh trong hiện thực truyền đến. Trời mưa, tốt, tôi thích trời mưa. Cũng không phải bởi vì tâm tình của tôi, mà là tôi từ nhỏ đã thích trời mưa, khi trời mưa bất kể là có việc gì, tâm tình đều thực vui vẻ. Mẹ tôi nói qua, khi tôi sinh ra vào đúng thời điểm bên ngoài trời đang mưa to. Đối với tôi cũng không cho rằng, bởi vì vậy mà tôi mới thích trời mưa, mà là thích khi trời mưa có một âm thanh "Sàn sạt" giống như một bản nhạc vậy—— một bản nhạc nguyên sơ.
Hạt mưa nhẹ nhàng rơi ở trên mặt tôi giống như đang chơi đàn piano. So sánh rất đẹp, cũng không thích hợp với tâm tình hiện tại của tôi. Ướt mặt , ướt tóc , ướt quần áo , tất cả đều không sao cả, chính là như vậy im lặng nhìn mưa là tốt rồi.
Có khi, giọt mưa rất lớn, nặng nề mà dừng ở cạnh lông mi tôi. Có khi, giọt mưa rất nhỏ, nhẹ nhàng mà rơi xuống giữ ở trên môi tôi. Quên mình chìm đắm trong trong đó, không phải cảm giác giọt mưa dừng ở trên người tôi, mà là dừng ở trong lòng tôi một cảm giác bi thương.
Tôi không có nhắm mắt lại, muốn cho giọt mưa nhập vào trong mắt của tôi. Chính là, không có một giọt nào rơi xuống mắt, có lẽ, tôi căn bản là không - cảm giác được? Tôi biết làm như vậy thực ngốc, chính là có cách gì đây?, tôi vốn đã thật ngu dốt.
Tạnh mưa rồi.
Tôi phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng mà thở hắt ra.
Trời mưa , sau đó lại ngừng.
Hoa nở, sau đó lại tàn.
Nước lên , sau đó lại rút.
Nàng đến đây, sau đó lại đi.
Tôi nở nụ cười, sau đó vừa khóc .
Có người ấn chuông cửa.
Tôi quay đầu, một bên hướng cửa đi tới, một bên ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, "7: 48p . m." , đã muộn như vậy.
Tôi mở cửa, cửa sắt dừng lại chính là Diệp Tấn.
"Cô đã đến rồi." Tôi mở cửa rộng ra, sau đó mỉm cười nghiêng đi thân mình để cho nàng bước vào nhà. Nàng không nhúc nhích, chính là sửng sờ ở tại chỗ nhìn tôi.
"Làm sao vậy, vào nhà mau." Tôi thúc giục.
"Cô làm sao vậy, " Diệp Tấn kinh ngạc nói, "Cô toàn thân mình đều ướt đẫm!"
Tôi cúi đầu nhìn nhìn chính mình, thật sự là đã ướt sũng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top