Chương 12
Khi nhìn thấy mẹ, tóc của bà đã bạc trắng làm cho tôi không khỏi cảm thán thời gian thật sự có thể lấy đi của con người rất nhiều thứ. Bà nhìn thấy tôi, kích động nói cái gì cũng nói không nên lời, mà tôi cũng không hỏi han mẹ một chút về cuộc sống đã xảy ra những cái gì, cái đó và trong mộng không giống với nhau, khi tôi nhìn đến mẹ nước mắt chảy dài xuống hai má.
"Ba đâu?" Tôi hỏi.
"Hắn đến chợ mua chút đồ, " mẹ nói xong đưa cho tôi chén trà, "Con như thế nào về mà không gọi điện thoại trước? Để cho chúng ta hảo chuẩn bị."
"Mẹ, con cũng không phải người ngoài, cần gì phải chuẩn bị tốt cái gì."
"Tiểu Nha, bên ngoài sống thế nào, mẹ nhìn con gầy thiệt nhiều." Tiểu Nha là tên gọi ở nhà của tôi, đã lâu không có nghe người khác gọi tên như vậy , nhất thời cảm giác giống như những ngày trước kia sống ở quê.
"Mẹ, con rất khỏe mạnh mà, đó là giảm béo." Tôi nói cúi đầu uống ngụm trà -- là phổ nhị, nguyên lai mẹ còn không có quên tôi thích nhất uống chính là loại trà này
"Sức khỏe không tồi là tốt rồi, lễ mừng năm mới con không trở về làm mẹ lo lắng a.".
"Mẹ, " tôi đứng lên, "con đi nhìn qua trong phòng."
"Ừ đi đi, mẹ mỗi ngày đều có quét dọn sạch sẽ, mẹ đi chuẩn bị ít đồ ăn cho con." Mẹ vừa nói vừa hướng phòng bếp đi đến.
Nhìn thấy mẹ lưng đã còng, trong lòng có một tia chua sót.
Vừa mở ra cửa phòng, hương vị quen thuộc lập tức ùa tới, thời gian giống như quay lại, tôi lại biến thành đứa nhỏ hơn mười tuổi sảng khoái tùy ý nằm ở trên giường.
Trong phòng bài trí một chút cũng không thay đổi, đều duy trì nguyên dạng. Điều này làm cho tôi thực sự cảm kích, này đã hai năm, mẹ chính là mỗi ngày vào quét dọn gian phòng này, về phần đồ vật động cũng không có động, tôi chợt cảm giác áy náy vô cùng.
Đang lúc tôi đắm chìm trong hồi tưởng của ngày xưa, di động đột nhiên vang đến đem tôi lập tức quay lại hiện tại.
"Ai, nói đi." Bởi vì cho rằng là Phó Khiết gọi điện thoại, ngữ khí của tôi cũng không tốt lắm.
"Là mình." Đối phương đáp.
"Sở Vũ, là cậu." Tôi ngồi thẳng thân mình.
"Ân, " nàng dừng một chút, "Nghe Phó Khiết nói, cậu về quê?"
"Ừ, mình thật lâu đã không về."
"Tại sao không gọi điện thoại nói cho mình biết?"
Tôi sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào trả lời: "Thực xin lỗi, mình. . . . . . mình nghĩ đến cậu bề bộn nhiều việc." Nghe đến đây cũng biết là lấy cớ lấp liếm, mới vừa nói ra khỏi miệng sau tôi liền hối hận .
"Thực xin lỗi, quấy rầy . Nếu không có việc gì, vậy mình cúp máy." Nàng thản nhiên nói.
Cái gì quấy rầy ? Nàng nói như vậy, hoàn toàn làm kéo xa khoảng cách của chúng ta, tôi nghe xong giống như trong lòng bị xé rách.
"Từ từ!" Tôi thốt ra, "Kỳ thật. . . . . . mình không gọi điện cho cậu . . . . . . Là bởi vì . . . . . ."
"Bởi vì sao?"
"Mình không dám." cảm xúc của tôi đột nhiên dâng lên.
Nàng không nói gì, giống như đang đợi tôi nói tiếp.
"Mình tạm thời. . . . . . Còn không có biện pháp để ngừng thương cậu." Tôi không biết chính mình mang cái tâm tình gì để nói những lời này, sau khi nói xong, tôi nhắm lại hai mắt, lẳng lặng chờ đợi đối phương trả lời.
Tựa hồ đã qua nửa thế kỷ, vẫn như cũ không có truyền đến câu trả lời của nàng, đối với ngươi đã muốn không thể chờ đợi, sợ lại nghe được nàng tuyệt tình nói"Thực xin lỗi"
Tôi cười khổ một chút, nói: "Quên đi, cứ như vậy đi."
Sau khi nói xong tôi lập tức cúp điện thoại.
Tôi vừa khóc sao? Hình như là vậy.
Ngay cả chính mình cũng không thể hiểu nổi cảm giác lúc này, tôi lại tiếp tục nói với Mạnh Sở Vũ như vậy. Vì cái gì khi đối mặt nàng tôi lại không thể khắc chế chính mình? Quên đi, đây là mình tự chuốc lấy mà thôi. Về nhà là để giải khuây mà chỉ vì lại một lần xúc động, lòng lại bị chính mình phá vỡ.
Di động lại vang
Tôi lau nước mắt, tiếp máy.
"Quân, tới rồi sao?" Là Phó Khiết.
"Vừa xong."
"Thế nào, tâm tình đã tốt lên chưa?"
"Ân, tốt lên rất nhiều." Tôi không thể nói cho nàng, ngay tại vừa rồi, tâm tình của tôi lại té thung lũng.
"Vậy là tốt rồi, nhớ rõ khi trở về mua nhiều một chút đặc sản cho mình."
"Hảo, đã biết."
"Còn có. . . . . ."
"Cái gì?"
"Mạnh Sở Vũ buổi sáng hỏi mình là cậu đã đi đâu , mình nói cho nàng cậu trở về quê."
Nga." Tôi cười khổ.
"Quân, cậu có khỏe không?"
"Hảo, tốt lắm."
"Vậy cậu mặc sức giải khuây đi, nghỉ ngơi cho thỏa mái một chút."
"Mình sẽ, yên tâm."
"Tốt lắm, mình cúp máy trước."
"Ân, chào."
Cúi rạp đầu xuống, lại tiếp tục suy nghĩ, đợi đến sau khi ăn đồ ăn mẹ làm tâm tình của tôi mới có một chút chuyển biến tốt lên.
"Tiểu Nha, mắt của con như thế nào lại đỏ vậy, đã khóc ?" sau khi mẹ mang ra một đĩa đồ ăn cuối cùng , nhìn nhìn tôi
"Không có, " tôi cúi đầu, "con mệt mỏi, muốn ngủ giấc.".
"Vậy sau khi ăn xong còn vào phòng nghỉ ngơi một lát đi, ba con buổi tối mới trở về."
"Ân." Tôi gật gật đầu, tiếp tục dùng bữa.
Và ngày đầu tiên về nhà, việc chính là ngủ nguyên một buổi chiều. Hơn nữa ngủ mê mệt không biết gì, mẹ tôi ở ngoài cửa gõ hai ba lượt tôi đều không có nghe thấy.
"Tiểu Nha, " mẹ vuốt cánh tay của tôi nói, "ba con đã về, mau tỉnh."
"Ân. . . . . . Ba đã về?" Tôi mông lung nheo mắt, chậm rãi đi xuống giường ra đến phòng khách.
Ba cùng mẹ giống nhau, trên đầu tóc bạc nhiều đi không ít, trên má là chòm râu rậm, chính là làn da giống như phơi nắng nhiều nên có màu đen. Ba nhìn đến tôi, cười lộ ra một hàm răng nanh: "Nha, tỉnh? Ngủ tiếp một lát!"
"Không có việc gì, " tôi ngồi xuống bên cạnh ba, "Con ngủ từ trưa tới giờ rồi ."
"Như thế nào gầy đi nhiều như vậy?" Ba nói xong lấy tay nhéo nhéo cánh tay của tôi.
"Chính là, tôi xem Tiểu Nha ở bên ngoài quá lâu không tốt." Mẹ cau mày nhìn nhìn ba.
"Mấy ngày này mình nấu thịt cho con bồi bổ đi." Ba cười hì hì nói xong cầm lấy bên cạnh cái điếu cày, lấy tay chà xát điểm đặt thuốc lá, đặt đầu ống lên miệng.
Tôi cười không nói chuyện, ba làm động tác này khiến cho tôi nhớ lại rất nhiều điều, lại nghe thấy được tiếng rít thuốc lào quen thuộc, nghĩ đến trước kia tôi ngồi xổm bên cạnh ba, nghe ba hút thuốc lào, có một loại âm thanh "ùng ục ùng ục" theo bên trong truyền ra, sau đó tôi sẽ nhìn thấy ba ngây ngô cười. Ba cười ha hả sờ sờ đầu của tôi, sau đó híp mắt lại thật sâu rít một ngụm thuốc lào.
"Ba, anh đâu?" Tôi xoa hai tay.
"Hắn? Vẫn đang làm ở vườn cây."
"Cuộc sống vẫn ổn?"
"Cũng tạm, tháng trước cùng chị dâu con về đây một lần." Ba nói xong, cây thuốc lào lại truyền đến âm thanh "ùng ục ùng ục".
"Nga." Tôi cúi đầu nhéo nhéo tay mình.
"Thế nào, " ba nhìn nhìn tôi, "ở trên thành phố có người nào hợp không?"
Đây là vấn đề mà ba mẹ thường hỏi, anh cả tôi đã kết hôn được hai năm, chị hai ngay sau đó kết hôn với người ngoại tỉnh, hiện tại cũng chỉ còn lại mình tôi.
"Ba, con hiện tại mới hai mươi mốt tuổi. Vẫn còn trẻ, lấy sự nghiệp làm trọng thôi."
"Ân." Ba gật gật đầu mở hí mắt nhìn làn khói mờ mịt trước mặt.
Ba tôi là một người thông suốt, hắn sẽ không giống những người cha người mẹ khác ép tôi kết hôn và vân vân, chính là thi thoảng sẽ hỏi một hai câu, cũng không quản nhiều.
"Nếu ở bên ngoài có cái gì khó khăn, " ba cười cười, "Phải kể cho ba mẹ biết, đừng giữ ở trong lòng , đều là người một nhà."
"Con hiểu." Tôi gật gật đầu.
Không biết có phải hay không bởi vì bữa trưa tôi ăn có hơi nhiều một chút hay là vì nguyên nhân khác, cơm chiều tôi không muốn ăn uống gì. Chính là nhìn đến ba mẹ gắp thức ăn cho tôi nên đành phải cố nén đem đồ ăn nhét vào miệng.
Cơm chiều qua đi, tôi đối ba mẹ nói muốn ra ngoài đi bộ một chút.
"Muốn mẹ đi cùng không?" Mẹ đi tới hỏi.
"Không cần đâu, " tôi khoát tay, "Con muốn đi một mình."
"Vậy con cẩn thận, đừng chạy lung tung lại lạc đường ."
"Mẹ yên tâm, con đường này con đã đi mười mấy năm." Tôi nói, đi ra ngoài cửa.
Ban đêm một mình bước trên con đường nhỏ gập ghềnh, khá thú vị. Tôi nghĩ đến trước đây, sau khi tan học luôn đeo trên lưng cặp sách, phấn chấn bước về nhà, sau đó đem cặp sách hướng trong phòng ném vào trong phòng, sau đó cùng mấy đứa con trai trong thôn chơi với nhau. Tôi hồi nhỏ rất lanh lợi, thường nghịch những trò mà mấy thằng nhóc trong thôn nghịch, ba tôi từ nhỏ liền nói cho tôi biết, ở xã hội, con gái so với con trai phải càng kiên cường, càng độc lập mới có thể có cuộc sống tốt đẹp.
Khi đó tôi tuy nhỏ, nhưng tôi vẫn âm thầm đem những lời nói này của ba ghi tạc trong lòng.
Cho nên khi tôi nhìn đến trong thôn có tên con trai nào ỷ mình cao lớn đi khi dễ những đứa nhỏ tuổi hơn, tôi sẽ xông lên phía trước bênh vực kẻ yếu, thậm chí có đôi khi bị đánh tới mặt mũi bầm dập cũng không nhận thua, chính là sau khi về nhà mẹ sẽ mắng một chút.
Mà ba tôi sẽ lôi kéo tôi đến góc, trộm hỏi tôi cùng đối phương người nào đánh thắng, khi tôi cười hì hì nói cho ba đối phương còn chảy máu mũi, hắn sẽ sờ sờ của ta đầu nói: "Nha, lần sau đánh nhau cố gắng đừng cho chúng đụng tới con."
Tôi biết chính mình trước kia thoạt nhìn cũng rất gầy yếu, ba là sợ tôi tương lai sẽ bị người khác khi dễ, từ nhỏ bắt đầu giáo dục tôi không nên dễ dàng nhận thua, không nên bởi vì chính mình là con gái mà sợ đối phương.
Ban đêm thực lạnh, cũng thực tối tăm nhìn không rõ năm ngón tay. Ánh trăng thực mềm mại chiếu trên mặt đất, thực tùy ý, loáng thoáng có thể nhìn thấy ruộng lúa bị gió lạnh thổi trúng lại quay cuồng.
Khi tôi ngẩng đầu lơ đãng thấy được bầu trời đầy sao, không khỏi lắp bắp kinh hãi. Tôi thật sự đã lâu lâu không thấy bầu trời nhiều sao như vậy , chúng làm cho bầu trời trở nên sáng rõ, từ xa nhìn lại, thật sự cùng dãy ngân hà giống nhau rất xinh đẹp.
Thế gian không phải tất cả mọi chuyện đều có thể viên mãn
Đột nhiên nhớ tới những lời này, thật giống như trước mắt này một mảnh trời đầy sao rồi tới ban ngày sẽ không có thể nhìn thấy. Tôi đối Mạnh Sở Vũ là tình cảm nảy sinh do gần gũi lâu ngày, mà ở chính mình xúc động đối nàng bày tỏ tình cảm này.
Có lẽ, tình yêu của tôi đối với nàng mà nói là một loại gánh nặng?
Vốn chính là như vậy. Điều tôi có thể cho nàng nàng cũng không cần, mà thứ nàng cần tôi lại căn bản không cấp được cho nàng, đối mặt với tôi nàng cũng thực khó xử. Nàng coi tôi là bạn tốt, mà tôi lại cố chấp chọn con đường này, nàng có thể chấp nhận làm bạn bè với tôi, tôi hẳn là thực may mắn .
"Đêm nay trời thật nhiều sao a." Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm của ba.
"Ba." Tôi quay đầu lại.
"Bao lâu rồi chưa nhìn thấy cảnh này?" Ba ngẩng đầu, nhìn không trung.
"Hai năm , " tôi cười, "Ở thành phố căn bản nhìn không tới nhiều sao như vậy."
"Ân, ban đêm thật đẹp, con thích không?" Ba híp mắt nhìn nhìn tôi.
"Rất thích , " tôi gật gật đầu, "Thật muốn vĩnh viễn đứng ở nơi này ngắm sao."
"Đúng vậy, ba cũng muốn." Ba dừng một chút, "Chính là nơi này cũng không thích hợp với con."
Tôi nghi hoặc địa nhìn nhìn ba.
"Nha, con rất cứng đầu, ta nuôi con từ lúc còn rất nhỏ nên ba biết." Ba nhìn nhìn tôi, lại ngẩng đầu nhìn không trung.
"Không phải là ba dạy con sao?" Tôi cười cũng ngẩng đầu.
"Đúng, ba hy vọng nếu con theo đuổi đam mê của mình khi đã trễ, đừng dễ dàng từ bỏ."
"Ba, con vẫn luôn làm như vậy."
"Chính là, " ba quay đầu nhìn tôi, "ba quên nói cho con một chuyện."
Tôi không có quay đầu nhìn hắn, còn đang nhìn chằm chằm không trung một ngôi sao nổi bật lấp lánh.
"Làm người phải hiểu không được dễ dàng từ bỏ." Ba nói xong, ngồi lên một khối đá ở ven đường.
Tôi đi theo ngồi xuống: "Dưa hái xanh không ngọt?"
"Nói như vậy con cũng tiếp thu được rồi?"
Tôi gật gật đầu.
"Nha, con xem bầu trời sao thật đẹp, nhớ trước đây con còn đòi ta lấy một viên xuống."
Tôi ngẩng đầu: "Ân, con nhớ rõ. Ba nói không thể lấy được, con còn khóc không tin. Cuối cùng ba chạy đến chợ mua một bao đường cho con, con mới không nháo."
"Chính là, con không nghĩ là sao rất đẹp sao, để nó lại bầu trời có phải là tốt hơn không?"
Tôi không nói chuyện.
"Có vài đồ vật con coi nó như những ngôi sao, không cần thật sự hái xuống đặt ở bên cạnh, ngẫu nhiên buổi tối sẽ giơ lên nhìn ngắm, đúng là một ngôi sao rất đẹp, cho dù chỉ là liếc mắt một cái, cũng làm cho người ta tâm tình nhất thời tốt lên không ít a, nha."
Tôi hốc mắt đã ươn ướt, bởi vì lại nhớ tới Sở Vũ. Có lẽ, nàng chính là một ngôi sao lấp lánh lại xinh đẹp trên bầu trời, tôi lại chỉ đứng ở rất xa ở trái đất, ngẫu nhiên buổi tối sẽ ngắm nhìn nàng như vậy là đủ rồi.
"Nha, con hiểu ý ba chứ ?" Ba nhìn nhìn tôi
"Ân, " tôi dùng sức gật đầu, "Ba, con hiểu."
"Con lần này trở về, gầy không ít. Ba lo lắng con là có một số việc không bỏ xuống được khiến cho chính mình như vậy khổ sở. Này không bỏ xuống được gì đó, không cần để ý tới nó, chờ thêm một đoạn thời gian, nó chính mình chậm rãi biến mất, như vậy, con sẽ không khó chịu nữa."
Tôi nghẹn ngào gật gật đầu.
"Ba không muốn nhìn con gái ba như vậy khổ sở."
"Ba như thế nào biết con không vui?" Tôi hỏi.
"Ta là ai nha? Ba con a! mẹ con mới không chú ý tới, ba có thể nhìn không ra sao? !"
Tôi nở nụ cười.
"Tốt lắm, con ngồi thêm chốc lát đi, ba về nhà trước." Ba nói xong, đứng lên. Hắn vỗ vỗ bả vai của tôi, sau đó xoay người rời đi.
Trong lời nói của ba tựa hồ làm cho tôi hiểu ra.
Nếu tôi không thể cùng nàng ở một chỗ, vì sao không buông ra, không nên cố chấp, xem nàng như một ngôi sao, để cho nàng tự do tự tại trên bầu trời. Chỉ cần xa xa nhìn ngắm, chúc nàng hạnh phúc, cho dù luyến tiếc cũng chỉ có thể như vậy .
Được rồi, tôi nghĩ tôi thật sự đã nghĩ thông.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top