Chương 10
"Nhanh lên nói cho mình biết." Phó Khiết híp mắt hỏi.
"Nói cho cậu cái gì, " tôi uống một hớp lớn sữa đậu nành "Cậu rốt cuộc muốn biết cái gì?"
"Cậu tại sao lại ngủ ngoài cửa nhà?"
"Không phải nói cho cậu lý do rồi sao? Không mang chìa khóa ." Tôi đem cái bát rỗng hướng bà chủ hàng, "thêm một chén sữa đậu nành."
"Ngày hôm qua sau khi mình rời nhà của Mạnh Sở Vũ, hai cậu rốt cuộc. . . . . ."
"Không xong!" Tôi vỗ đùi.
"Sao vây?"
"Hôm nay mình làm tăng ca , đều đã quên!" Nói xong tôi đứng lên, "Mình đi trước!"
"Cậu. . . . . . cậu đừng đi!" Phó khiết vội vàng giữ chặt tôi, "Mình xin cậu đừng có giả vờ ."
"Cậu chừng nào thì. . . . . ."
"Lúc cậu đi nhà vệ sinh, Hoàng Kiện Cường gọi điện thoại cho mình, hỏi cậu vì cái gì còn chưa tới công ty," Phó Khiết vừa nói vừa buông lỏng ra tay của tôi, "Mình đã nói cậu nhất thời có việc, phải xin nghỉ phép."
"Không phải chứ? Cậu không nói là mình đang trên đường tới sao?"
"Sợ cái gì, mình hôm nay lại vừa vặn được nghỉ, cậu coi như tiếp đãi bạn đi."
Phó Khiết chỉ chỉ ghế dựa ý bảo tôi ngồi xuống. tôi nhìn nàng: "Tốt lắm, bạn tốt. Muốn mình cùng cậu làm cái gì?"
"Đừng nóng vội, trước ngồi xuống. . . . . . sữa đậu nành của cậu tới rồi đây."
Tôi bất đắc dĩ ngồi xuống sau đó tiếp nhận sữa đậu nành uống một hớp lớn.
"Trước khai báo." Phó Khiết dùng tay phải chống mặt, nghiêng đầu hỏi.
"Không có việc gì để khai báo."
"Không có? ! Sau khi mình đi các cậu phát sinh cái gì?"
"Vậy cậu hy vọng phát sinh cái gì?" Tôi nhíu nhíu mày nhìn Phó Khiết.
"Nàng không phải sẽ nói với cậu cái gì vân vân mây mây sao?"
"Nói." Tôi cúi đầu đùa nghịch ngón tay.
"Nói gì đó?" Phó Khiết bật người đem đầu tới gần tôi.
"Đã nói, " tôi dừng một chút, "Bảo mình không tiếp tục yêu nàng ."
"Nàng. . . . . ." Phó Khiết nghe xong sau đó chậm rãi dời thân mình. "Vậy cậu tính toán làm sao bây giờ?"
"Mình?" Tôi nhìn Phó Khiết, "Sẽ không yêu nàng."
"Ân. . . . . . Làm như vậy." Phó Khiết gật gật đầu.
"Tóm lại, " tôi cười cười, "Mình hiện tại không muốn nghĩ, bây giờ sẽ cố gắng kiếm tiền!"
"Cậu như vậy mình cũng thấy yên tâm hơn." Phó Khiết nở nụ cười.
Nhìn thấy Phó Khiết thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi tươi cười, tôi không khỏi hỏi chính mình, tôi tại sao như vậy không hề yêu nàng? Tôi có thể không?
"Quên đi, hôm nay mình không đi đâu cùng cậu cả ." Tôi nói sang chuyện khác.
"Vì cái gì?"
"Mình gần như đã chết. . . . . . Ngày hôm qua cũng chưa hảo hảo ngủ, vừa lúc cậu lại giúp mình xin nghỉ phép."
"Cậu như thế nào vào được trong nhà?" Phó Khiết nhíu nhíu mày.
"Dưới lầu nhà mình có thợ sửa khóa, " tôi nhìn ra đường cái, "Hắn biết mình, có thể giúp mình mở khóa."
"Vậy cậu về nhà luôn?"
"Ân, bữa sáng cám ơn cậu ." Nói xong, tôi xoay người đi đến cửa.
Tuy mới là sáng sớm nhưng đã có ánh nắng mặt trời rọi xuống dưới. Tôi híp mắt ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời thật xanh. Hiện tại xem ra, một chút sẽ không làm cho người ta liên tưởng tới đêm qua thật thảm hại. Giống như ngày hôm qua tôi khóc đến lợi hại giống như là một giấc mộng, nhất thời làm cho người ta hít thở không thông. Quên tối hôm qua đi Lục Quân. Tôi tự an ủi chính mình, một bên hướng lầu dưới nhà tôi đi đến. Thợ khóa là một người đàn ông già năm nay sáu mươi tuổi, hắn giúp tôi nhìn nhìn khóa sau nói: "Loại này khóa là sản phẩm mới, tôi tạm thời không có biện pháp mở khóa, có thể phải phá khóa mới có thể mở ra."
Nghe được muốn đem phá khoá tôi nhíu nhíu mày: "Nhất định phải phá khóa?"
Thợ khóa gật đầu: "Loại khóa này không giống với các loại khóa thông thường."
Tôi nghĩ tới người bạn thân cũ, tình bạn hai năm giống như một cái chén, một khi không cẩn thận sẽ làm vỡ.
"Không có biện pháp khác sao?" Tôi nhìn người thợ khóa.
Hắn lắc đầu: "Tôi không có cách nào , cô nên đi mua một cái khóa mới về đổi."
Tôi gãi gãi đầu: "Như vậy a. . . . . . Vậy được rồi. Cháu trước đi mua khóa mới, lát nữa bác quay lại đây"
"Được, lát nữa mua khóa về gọi cho tôi." Thợ khóa gật đầu xoay người xuống lầu.
Xem ra thật sự phải đổi khóa , ai kêu chính mình lớn như vậy còn bất cẩn.
Tôi cười khổ, chuẩn bị đi ra cửa hàng mua một chiếc khóa mới. Bởi vì từ nhà tôi ra cửa hàng bán khóa rất xa cho nên tôi phải đi xe bus tới. Vốn định hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng không được như ý muốn lại phải đi xa như vậy đến chỗ bán khóa, đúng là ý trời a.
Bởi vì là buổi sáng, cửa hàng cũng không có nhiều người.
Nhìn cửa hàng rộng mênh mông, tôi nhất thời không có phương hướng, lần trước mua cái khóa này ở vị trí nào? Tôi một mình ở bên trong vòng vo, đều không có tìm được, rốt cục nhụt chí , hỏi người bán hàng đi.
"Xin hỏi, " tôi hướng người bán hàng đi đến, "Ở đây có bán khóa cửa không?"
"Khóa cửa?" Người bán hàng nghĩ nghĩ, sau đó nói, "Xin mời đi theo tôi."
Tôi đi theo sau người bán hàng, rẽ trái rẽ phải xuyên qua cửa hàng, trong lòng không khỏi bất mãn với thiết kế của cửa hàng, lần sau nhất định không đến nơi này mua đồ vật này nọ .
Một lúc sau, rốt cục xuất hiện trước mắt là các loại khóa cửa, tôi hướng nhân viên bán hàng cười cười: "Cám ơn."
"Vâng." Người bán hàng gật gật đầu xoay người rời đi để tôi một người đứng ở nơi đó.
Tôi đang muốn hỏi nàng, tôi phải tìm cái loại khóa này ở chỗ nào. Tôi xấu hổ nhìn nàng rời đi bóng dáng cười cười, sau đó quay đầu nhìn trước mặt đủ loại khóa. Quên đi, đành phải chính mình động tìm thôi.
Bắt đầu tìm từ đâu đây? Tìm thứ tự từ hàng đầu tiên đi. Vì thế, tôi bắt đầu đem mắt nhìn dọc theo hàng đầu tiên tìm.
Này không phải, cái kia. . . . . . Cũng không phải, còn có. . . . . . Ai! !
Mắt đột nhiên như có cái gì bay vào, tôi cúi đầu bắt dụi mắt.
"Quân?" Lúc này, phía sau tôi truyền đến một thanh âm quen thuộc.
Tôi lập tức quay mặt chuẩn bị mỉm cười chào hỏi người này.
Dĩ nhiên là nàng -- Nụ cười của tôi cứng lại.
"Thực sự là cậu, Quân! !" Người kia xác định là tôi đã lập tức đi tới.
"Sở vũ, cậu sao lại ở chỗ này?" Tôi kinh ngạc nhìn nàng.
"Hôm nay mình không cần đi làm, sẽ tới nơi này mua sắm, không nghĩ tới lại gặp cậu!" Nàng trả lời hướng tôi cười, thế nhưng cười đến vui vẻ, giống như ngày hôm qua hết thảy căn bản không có phát sinh gì cả.
Mà tôi, lại làm không được.
"Đúng vậy, thực trùng hợp." Tôi quay đầu đi, tiếp tục tìm khóa.
Phó Khiết được nghỉ, nàng cũng được nghỉ, chỉ có tôi là xin nghỉ phép.
"Cậu muốn mua khóa?" Nàng nhìn trước mặt tôi là khóa.
Tôi gật gật đầu, không nói cái gì nữa. Nghe được nàng sang sảng tiếng cười, lòng giống như bị kim đâm một chút, nguyên lai chỉ có tôi một người như vậy khổ sở.
"Mình giúp cậu tìm, nói cho mình biết là cậu tìm loại khóa gì?"
"Tìm được rồi." Tôi nhẹ nhàng thở ra, theo tầng thứ ba rút ra một hộp khóa, "Chính là loại này."
"Khóa nhà cậu bị hỏng?" Nàng thấp giọng hỏi.
"Ừ là khóa hỏng." Tôi không nghĩ hướng nàng giải thích nhiều, sợ nàng biết kỳ thật là bởi vì vi tối hôm qua để quên khóa trong nhà cho nên ở ngoài cửa ngủ một đêm, sau đó hôm nay phải chạy tới nơi này mua khóa mới để thay.
Tôi quay đầu đi nhìn nàng, vẫn như cũ vẫn mái tóc xõa dài ấy, tuy rằng trang điểm những lại có thể nhìn ra nàng có vài tia tiều tụy.
"Cậu đi một mình?" Tôi hỏi.
"Phải, " nàng gật gật đầu, "Còn cậu?"
"Cậu nhìn xem bên cạnh mình có người sao?" Tôi miễn cưỡng cười cười.
"Nga, lát nữa cậu có rảnh không?"
"Cái gì?" Tôi ngẩng đầu, "Có chuyện gì không?"
"Không phải, " nàng ngượng ngùng nói, "Nếu cậu không có việc gì, lát nữa cùng nhau ăn cơm trưa đi?"
Nếu là bình thường, tôi nhất định đáp ứng nàng. Nhưng là hiện tại, tôi không thể, tôi thật sự là rất mệt nhọc, có lẽ còn có một nguyên nhân khác mà chính mình cũng không biết.
"Thực xin lỗi, lát mình phải về công ty, lần sau đi." Tôi cười cự tuyệt . Đúng vậy, tôi nói dối. Tôi không khỏi cảm thán, hiện tại tôi cũng muốn dựa vào nói dối để che dấu chính mình
"Như vậy a, " nàng xấu hổ cười cười, "Vậy lần sau đi."
"Ân, " tôi gật gật đầu, "Sở vũ, mình đi trước."
"Nhanh như vậy?" Nàng đột nhiên giữ chặt tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn nàng: "Làm sao vậy, còn có chuyện gì sao?"
"Không phải, " nàng buông tay ra, "Cậu mua khóa này?"
Tôi cười lung lay cái khóa trong tay: "Ừ, mua cái này."
"Nga, kia không có việc gì , hẹn gặp lại." giọng nàng thấp xuống.
"Hẹn gặp lại." Tôi lại nhìn mặt nàng vài giây rồi xoay người rời đi.
Sở vũ, cho mình..... một chút thời gian.
Chỉ cần cho mình... một chút thời gian, mình có lẽ sẽ không như vậy tiếp tục yêu cậu. Đến lúc đó, mình có thể thực thản nhiên ở trước mặt cậu cười, giống như trước đây hẹn cậu đi ăn cơm, đi dạo phố. Nhưng không phải hiện tại, lòng tôi vẫn còn rung động, cần thời gian để thay đổi, thực xin lỗi Sở Vũ.
Tôi không biết chính mình mang tâm tình gì khi trên đường đi về nhà, chính là bỗng nhiên phát hiện nguyên lai tôi vẫn đều không có buông được gánh nặng trong lòng, tôi yêu Mạnh Sở Vũ trong lòng không có cách nào lập tức bỏ xống. Tôi bắt buộc chính mình không suy nghĩ vấn đề này, bởi vì vô luận tôi nghĩ như thế nào cũng tìm không thấy một câu trả lời vừa lòng.
Sư phụ già chỉ chốc lát sau liền đem khóa cửa phá vỡ sau đó thay khóa mới cũng đã muốn là giữa trưa. Tôi tiễn sư phụ già ra về, lại đối với chiếc khóa cũ sụt sịt, rửa sạch mặt, lập tức quay về phòng ngủ nằm ở ngủ trên giường. Tôi rất mệt nhọc, thật sự là rất mệt nhọc. Cứ như vậy cảm thán , ở trên giường trở mình, buồn ngủ lập tức nhắm hai mắt, chỉ chốc lát sau liền chìm vào mộng đẹp. Tôi sau đó nằm mơ, trong mộng tôi gặp ba mẹ. Ba cùng mẹ đều đã già đi rất nhiều, bọn họ cùng nhau đứng ở cửa chào đón tôi. Tôi xúc động nước mắt không ngừng rơi xuống, nhiều năm bên ngoài, lập tức không biết cùng bọn họ nên nói cái gì đó. Mẹ vui vẻ đón tôi vào nhà, tôi nhìn đến trên bàn bày đặt rất nhiều đồ ăn, đều là đồ ăn từ nhỏ tôi thích nhất. Bọn họ ngồi ở đối diện nhìn chằm chằm tôi cười, mà tôi liền cúi đầu một bên rơi lệ một bên không ngừng ăn đồ ăn, một câu cũng chưa nói. Tỉnh lại đã là tối. Nhìn đồng hồ thế nhưng đã muốn là 9 giờ 56 phút, tôi ngủ từ trưa đến bây giờ. Không khỏi cảm thán thời gian mình đã ngủ lâu như vậy, xuống giường đi rửa sạch mặt, mở tủ lạnh lấy một đĩa sủi cảo ra làm nóng rồi ngồi ăn. Trong lúc ăn sủi cảo không khỏi nghĩ lại giấc mơ vừa rồi. Tôi đã bao lâu không về nhà? Gần như đã hai năm , năm trước thời điểm mừng năm mới, công ty đột nhiên khẩn cấp tăng ca, bất đắc dĩ liền không có về nhà, mà tôi cũng chỉ là vội vàng gọi điện thoại về nhà nói vài câu. Nghĩ như vậy, tôi thực sự nhớ ba mẹ . Hơn nữa còn nhớ tới những ngày trước kia ở nhà. Không bằng xin phép nghỉ dài hạn về thăm nhà đi, lâu như vậy không về nhà gặp ba mẹ . Tôi nghĩ như vậy, mong muốn về nhà lại càng mãnh liệt. Có lẽ gặp ba mẹ bất quá cũng là một cái cớ để tôi tránh né, gần đây thật sự quá mệt mỏi . Chủ ý đã định, sáng sớm ngày hôm sau tôi liền gọi điện thoại tới công ty xin nghỉ ba tuần. Nghĩ nghĩ sau vẫn là quyết định gọi điện thoại cho Phó Khiết nói một tiếng.
"Cậu về thăm nhà sao?"
"Phải" tôi cầm microphone không khỏi gật gật đầu.
"Vậy cũng tốt, lâu rồi cậu cũng chưa có về."
"Ân, mình muốn nói cho cậu một tiếng."
"Bao lâu sẽ trở lại?"
"Đại khái. . . . . . Ba tuần."
"Lâu như vậy?"
"Lâu không về nhà, thừa dịp giả bộ xin phép trở về đi nghỉ ngơi."
"Nga, muốn mình đi cùng cậu không?"
"Không cần, cậu còn phải đi làm."
"Vậy cậu hảo hảo về nhà nghỉ ngơi. Đúng rồi, cậu có nói cho Mạnh Sở Vũ không?"
"Không có, nếu nàng hỏi, cậu nói cho nàng mình về với ông bà ."
"Hảo, mình sẽ."
"Mình cúp máy, Bye."
"Bye."
Tôi không có cách nào đối mặt với Mạnh Sở Vũ, nhìn thấy nàng tôi còn không thể vô tư cười, lòng vẫn rất đau. Có lẽ về nhà mấy ngày cuối tuần, tâm tình của tôi sẽ tốt hơn, chắc chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top