Chương 7: Diệp Hiểu Tư thật ra rất lưu manh


  Thời gian nghỉ quả thật luôn qua rất nhanh, tổng thể mà nói, kỳ nghỉ hè của Diệp Hiểu Tư cũng không tính là buồn chán.

  Bởi vì, nhân vật chỉ là tiểu bạch kiểm kia, đã bị nàng khiến cho giương danh giang hồ .

  Ai nói giương danh giang hồ nhất định phải là cao thủ, văn nhược thư sinh giống nàng như vậy, cũng có thể.

  Bắt đầu kể từ ngày chỉ là tiểu bạch kiểm cùng Sương Nguyệt Dạ kết hôn, những lời đồn đại của người quan tâm đến hai người liền lan nhanh, thật đúng là thực sự có chút mùi vị giang hồ phong khởi vân dũng.

  Có người nói đừng nhìn cảnh chỉ là tiểu bạch kiểm đem hôn lễ diễn ra thật tốt, hôn lễ long trọng đến như vậy, cuối cùng còn không phải là lấy tiền của Sương Nguyệt Dạ bỏ ra; có người nói, chỉ là tiểu bạch kiểm bất quá là  Sương Nguyệt Dạ mở ra tiểu hào, mục đích đúng là vì trả thù Ẩn Tu; còn có người nói không phải Ẩn Tu bỏ rơi Sương Nguyệt Dạ, mà là Sương Nguyệt Dạ cùng chỉ là tiểu bạch kiểm sớm đã cấu kết như vậy , không cần Ẩn Tu rồi ...

  Đủ các loại lời đồn đại trong giang hồ điên cuồng truyền nhau, chỉ là, phàm là người có chơi game trong ngày bọn họ kết hôn, đều nhớ đến những việc chỉ là bạch kiểm làm để đổi lấy một nụ cười của hồng nhan, nhớ rõ khung chat che kín đầy những lời chúc phúc của mọi người trong giang hồ.

  "Thật sự không cần ta cùng ngươi đi?" Nghiêm Thiều Nguyệt nhíu nhíu mày nhìn cái ba lô thực nhẹ ở trên lưng Diệp Hiểu Tư.

  Nàng thực hoài nghi năng lực sinh tồn của tiểu tử này... Không, không chỉ vậy, còn có năng lực xuất môn.

  Theo Y thị đến Z thị tuy rằng chỉ cần ngồi ô tô hơn hai giờ là đến, chính là...

  Tiểu thí hài Diệp Hiểu Tư này cả ngày luôn ở trong nhà có đánh chết cũng không chịu đi ra khỏi cửa, còn là một tên mù đường, Nghiêm Thiều Nguyệt thật sự thực không xác định nàng có thể hay không an toàn tới Z thị, hơn nữa tìm được đại học Z.

  Đối Diệp Hiểu Tư đối với lòng hoài nghi của Nghiêm Thiều Nguyệt biết rõ, thực có chí khí vỗ vỗ bả vai của nàng, "Yên tâm đi yên tâm đi, dù nói thế nào ta cũng là người trưởng thành rồi, sẽ không nguy hiểm."

  Điều này, như thế nào đều không tín nhiệm nàng như vậy nha, Diệp Hiểu Tư có chút ai oán ở trong lòng oán thầm.

  Nhớ tới người mẹ ở nước ngoài kia từ một tuần trước đã bắt đầu gọi điện thoại về lải nhải, người cha luôn bận rộn hợp tác với xí nghiệp lớn từ ngày hôm trước cứ muốn cùng với nàng đến trường học, còn có người trước mặt này, tỷ tỷ với vẻ mặt không tín nhiệm, bắt đầu từ sáng sớm liền luôn luôn lặp lại cùng một vấn đề, Diệp Hiểu Tư càng thêm oán niệm.

  Nếu là Nguyệt Dạ, sẽ không như vậy đâu.

  Trong đầu không hiểu sao lại toát ra ý nghĩ này, Diệp Hiểu Tư nhớ tới cái hình dáng bích y trong trò chơi kia, nhịn không được lộ ra một nụ cười.

  Nghiêm Thiều Nguyệt vẻ mặt trầm tư nhìn Diệp Hiểu Tư, Nghĩ không ra cái tên tiểu hài tử chết tiệt kia một lát lại ai oán một lát lại cười ngây ngô là đang làm gì, cuối cùng chỉ có thể quy kết đến một cái kết luận nàng đã sớm tin chắc —— tiểu hài tử chết tiệt lại đang vờ ngớ ngẩn.

  "Ngươi thật sự không cần ta cùng ngươi đi?" Lại một lần nữa lặp lại vấn đề này, Nghiêm Thiều Nguyệt nhịn xuống xúc động muốn bóp chết tên tiểu hài tử chết tiệt đang cười ngây ngô ở trước mặt, sắc mặt có chút xanh mét.

  Liếc mắt, Diệp Hiểu Tư thực không lễ phép nói, "Tỷ, ngươi sau này, nếu lập gia đình, có thể gả cho một người họ Phó."

  "Vì sao?"

  "Sau đó ngươi theo họ của chồng, đổi tên thành Độc Cơ."

  Theo họ chồng, vậy phải là họ Phó, Phó Độc Cơ? Phó Độc Cơ... máy tập đọc? ! (ở đây nguyên văn là 傅读机 mình nghĩ là Phó Độc Cơ, từ  傅(fù) cùng 复(fù) của 复读机( máy tập đọc) có cách đọc giống nhau _ _ bạn học Diệp là đang chơi chữ a~~)

  Xú tiểu tử! ! !

  Cắn chặt răng, áp chế lửa giận, Nghiêm Thiều Nguyệt nhìn Diệp Hiểu Tư thực nghiêm túc nói, "trong năm phút đừng nói chuyện với ta."

  Da? Vì cái gì a?

  Đảo đảo nhãn cầu, suy nghĩ một lúc lâu vẫn là không nghĩ ra nguyên nhân, Diệp Hiểu Tư với tinh thần chăm chỉ học hỏi liền hỏi: "Vì cái gì?"

  Nghiêm Thiều Nguyệt liếc mắt, không trả lời.

  "Máy tập đọc, vì cái gì a ?" Có người quả nhiên thực liều lĩnh.

  "Vì an toàn của ngươi suy nghĩ."

  "A? ........ A!" Diệp Hiểu Tư vẫn là không hiểu được, đang định cẩn thận hỏi, ót hung hăng đã trúng một cái tát, sau đó phát ra tiếng kêu thảm thiết.

  Thu hồi "Bàn tay đen", Nghiêm Thiều Nguyệt tức giận đã muốn tiêu tan, "Đã nói ngươi không đừng nói chuyện với ta rồi mà, xứng đáng!"

  "......" Gia hỏa bị đánh làm ra vẻ mặt đáng thương rưng rưng không nói gì.

  Nghiêm Thiều Nguyệt một đường đem Diệp Hiểu Tư đưa đến trạm xe đường dài, sau đó còn đi theo qua cửa soát vé nhìn nàng lên xe, nhìn nàng tìm được chỗ ngồi rồi cùng mình vẫy tay, nhìn chiếc xe rời khỏi trạm xe mới xoay người tính toán về nhà, di động lại vào lúc đó chấn động .

  Mở ra tin ngắn, nháy mắt nổi trận lôi đình.

  Diệp Hiểu Tư: tỷ, ngươi thực là một ....... người mẹ tốt.......

  Xú tiểu tử! ! !

  Khi Diệp Hiểu Tư ở trên xe phát xong tin này, khóe miệng  giương lên thật cao lộ ra hàm răng trắng.

  Hắc hắc hắc hắc, tỷ chứng kiến tin nhắn khẳng định muốn làm thịt ta.

  La la la, không bắt được ta nha.     editor: ( _ _!)

  Chỉ là nghĩ tới đây, tâm lại bỗng nhiên có điểm khó chịu.

  Tuy rằng chỉ là muốn đi học tập, tuy rằng Z thị cách nơi này không xa, chính là nghĩ đến phải rời khỏi cái thành phố này, vẫn là có chút luyến tiếc.

  Cùng với tâm tình như vậy, Diệp Hiểu Tư cái người theo Đảng di động luôn có thói quen khi ở một mình liền nghịch di động, phá lệ không có ở trên xe nghịch di động, mà là dựa vào lưng ghế dựa lẳng lặng nhìn phòng ốc trên đường  xe chạy qua, sau đó, thậm chí chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

  Khi tỉnh dậy, xe đã chạy trên đường phố Z thị rồi , Diệp Hiểu Tư dụi dụi đôi mắt mông lung buồn ngủ, ngơ ngác nhìn chằm chằm cảnh sắc ngoài cửa sổ, qua một lúc lâu mới thanh tỉnh.

  Sau khi nàng thanh tỉnh mấy phút đồng hồ, xe tới trạm xe ngừng lại, Diệp Hiểu Tư bộ dạng uể oải tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn đám người đang vội vã xô đẩy nhau xuống xe, một chút ý nghĩ đứng lên đều không có.

  Thực không hiểu được mọi người đang suy nghĩ gì, tựa như vừa mới ở trạm xe Y thị, một đám người vội vã xô đẩy nhau muốn lên xe, tấm tắc, tranh giành cái gì nga, cũng không phải lên chậm sẽ không có chỗ ngồi!

  Thẳng đến khi mọi người đang chen chúc ở cửa xe kia đều xuống xe, Diệp Hiểu Tư mới đeo ba lô rồi chậm rãi đứng lên, lắc lắc hướng cửa xe đi đến, lại dưới ánh mắt quỷ dị của đại thúc lái xe từ từ xuống xe.

  Sau khi Diệp Hiểu Tư xuống xe, hoàn toàn theo bản năng ngẩng lên đầu nhìn trời, bị ánh nắng của buổi trưa chiếu lên hơi nghiêng nghiêng đầu, sau đó mới cúi đầu, lấy điện thoại di động ra cấp Nghiêm Thiều Nguyệt gửi đi một tin nhắn: oa ha ha ha, bình an đến, lợi hại đi.

  Y thị bên này, Nghiêm Thiều Nguyệt căn thời gian Diệp Hiểu Tư đến, đang nghĩ tên kia như thế nào còn không có gửi tin nhắn cho mình, sau khi nhìn thấy đoạn tin nhắn này nhịn không được bật cười, nhưng vẫn nhắn lại: ngu ngốc.

  Diệp Hiểu Tư buồn bực, nhún nhún vai, thu cảm xúc lại, tiếp tục đeo ba lô của nàng chậm rãi đi ra khỏi trạm xe, dừng một xe taxi: "đại học Z."

  Xem, bao nhiêu đơn giản a, mọi người đều lo lắng không đâu.

  Đây là ý nghĩ đầu tiên của Diệp Hiểu Tư khi nhìn ánh mặt trời lòe lòe chiếu xuống mấy chữ lớn ở cửa đại học Z.

  Mà câu nói thứ hai còn lại là: ta ngất, trường học này không phải muốn làm như vậy đi, cửa trường xây giống mộ bia như vậy để làm chi a, phía trước lại còn bày lên mấy chậu hoa.

  Mang theo một trận khinh bỉ đối với kẻ thiết kế cửa trường đại học Z, Diệp Hiểu Tư bước vào sân trường sắp gắn với cuộc sống bốn năm của nàng.

  Di động vào lúc đó vang lên, sau khi nghe máy, là âm thanh Diệp Định có chút từ ái lại có chút lo lắng : "Hiểu Tư a, đã tới trường học chưa ?"

  Diệp Hiểu Tư đối với cái dạng ngữ khí này thật ra có điểm không thể nề hà, nhìn người đi đi lại lại trong trường đại học Z đáp: "Vừa đến."

  "Như vậy a, kia ba ba cho ngươi cái số điện thoại, ngươi gọi cho người kia, kêu là Trần lão sư, hắn sẽ giúp ngươi làm thỏa đáng mọi chuyện cần thiết."

  "... Nha." Diệp Hiểu Tư mặt nhăn nhíu mày, có chút không tình nguyện đáp ứng nói, sau đó ghi nhớ số điện thoại Diệp Định báo cho.

  "Ba ba hai ngày nữa đi qua thăm người nhé." sau khi Diệp Định cho số điện thoại xong phi thường nhiệt tình nói.

  Lại nhíu nhíu mày, không hiểu sao lại dâng lên một loại cảm xúc không kiên nhẫn, Diệp Hiểu Tư nhắm mắt lại áp chế loại cảm giác không nên có, sau khi mở mắt, dùng thanh âm mang theo điểm lạnh lùng nói, "Rồi nói sau, ta đi báo danh , ngươi bận việc của ngươi đi."

  Nghe đến thanh âm như vậy, Diệp Định đối với tính cách của con gái có điểm hiểu biết,không khỏi ở trong lòng thở dài, không nói thêm gì nữa, chỉ là tiếp tục dùng thanh âm từ ái kia nói, "Vậy được rồi, có việc thì gọi điện thoại cho ba ba."

  "Ân."

  Thu hồi di động, Diệp Hiểu Tư một chút ý nghĩ gọi điện thoại cho Trần lão sư kia đều không có, vừa chậm rãi ở trong trường học di chuyển, vừa nhìn người đi đi lại lại cùng với những kiến trúc không biết động kia.

  Chỉ là vừa đi được một đoạn đường đã bị một người nữ sinh cản lại, có chút nghi hoặc dừng lại, Diệp Hiểu Tư phản ứng đầu tiên là hướng mặt người ta nhìn, sau đó...

  Không xinh đẹp, vậy cản ta lại làm gì.

  Lén lút ở trong lòng nghĩ, Diệp Hiểu Tư trên mặt lộ ra một nụ cười sáng lạn, "Xin hỏi, có chuyện gì sao?"

  Nữ sinh cản nàng lại không bị nụ cười rạng rỡ mà nàng cho là anh tuấn ảnh hưởng, "Bạn học ngươi là sinh viên mới đi?"

  "A, phải "

  "Vậy ngươi là người học viện nào đây?"

  "Ngoại ngữ học viện."

  "Nga, ngoại ngữ học viện điểm báo danh ở kia." Nữ sinh cười cười, chỉ tới một tòa nhà cách đó không xa.

  Diệp Hiểu Tư liền hiểu, đây là học tỷ đặc biệt tới chỉ dẫn các sinh viên mới tới, vì thế rất lễ phép nói, "Cám ơn."

  Nữ sinh cười cười, ý bảo nàng không cần cảm tạ, sau đó lại đi bên cạnh "Chặn đường" những người khác.

  Gãi gãi đầu, Diệp Hiểu Tư đang muốn đi đến hướng điểm báo danh của ngoại ngữ học viện báo danh, di động đột nhiên vang lên.

  "Uy, tỷ."

  "Tiểu tử, tới trường học rồi sao?"

  "Tới rồi, trường học này nga, thật là..... ai....."

  Nghiêm Thiều Nguyệt nghe thấy lời nói như vậy, có chút bận tâm hỏi, "Như thế nào?"

  "Ai..... cửa trường bộ dạng rất giống bia mộ."

  "......."

  "Điểm chết người chính là, thực không biết người biết ta."

  "A?"

  "Nữ sinh chỉ dẫn học sinh mới cũng không tìm một mỹ nữ làm, vậy thì làm gì có ai muốn tới đây học tập a!" Diệp Hiểu Tư giọng điệu mạng theo ý cảm khái, ánh mắt lại ở chung quanh tìm kiếm mỹ nữ.

  "Tiểu tử ngươi chính là tên lưu manh!" Nghiêm Thiều Nguyệt gầm lên.















Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top