Chap 13

Nó tiến tới ôm Băng đang thút thít vào lòng trấn an.

- Chị ko sao chứ ?

Nó vừa lau nước mắt cho Băng hỏi.

- Ừm.

Bây giờ lòng Băng rất ấm áp. Nhóc vừa nói mình là người của nhóc.

- Mày...mày dám đánh tao. Đứng đó đợi tao đi méc anh tao.

Hắn tao ôm mặt khóc nức nở chạy lên lớp. 

Mọi người xung quanh vỗ tay cho "nam thần" của trường, nhiều người quay video lại up lên face => Nó càng ngày càng nổi tiếng.

Đứng một hồi thì Hắn và tên Danh đi xuống. Mới nhìn thì có vẻ hùng hổ lắm cơ càng tới gần thì Danh hắn mới run rẩy mặt tái nhạt quỳ xuống.

- Anh. Anh làm gì vậy? Tên đó dám đánh em, anh đánh lại đi.

Hắn ta nói.

- Mày. Cái thằng em này. Mày quỳ xuống xin lỗi cậu ấy mau lên.

Danh đập đầu hắn ta rồi đè đập hắn ta quỳ xuống.

- Xin...xin lỗi cậu...thực xin lỗi....

Hắn ta dù ko can tâm nhưng vẫn nghe lời anh trai.

- Ko sao. Các người về đi.

Nó nói.

- Cảm ơn cậu. Về mày.

Danh cầm đầu hắn ta lôi về.

Nó dẫn Băng tới chỗ 3 người kia.

- Anh hùng cứu mỹ nhân nha...Ghê ghê....

Cậu châm chọc.

Băng thì ngượng đỏ mặt.

- Im.

Nó lườm.

- Hi. Băng em có sao ko ?

Chị cười hỏi.

- Dạ em ko sao may có nhóc giúp.

Băng nhìn Nó cười.

- Chuyện nên làm.

Nó nói.

- 'cậu đang động tới người của tôi 'luôn nha.

Ngọc Anh nói.

- Hửm ? Tất cả đều là người của em.

Nó chỉ Ngọc Anh, Chị rồi Cậu nói.

- Hả?

Cả bọn trợn mắt nhìn.

- Đối với em, ai mà em thích và quý đều là người của em và một trường hợp ngoại lệ.

Nó nói. Nó hay dùng những từ ngữ mà chỉ có mình nó hiểu.

- Ờ ừm.

Cả bọn ngẫm nghĩ.

-....Chị Ngọc. Chốc nữa mình có thể nói chuyện riêng ko ?

Nó do dự.

- Ok.

Chị trả lời lập tức.

_____________________________________

Nó và Chị đang đứng hóng gió. Nó mở lời :

- Em...hỏi chuyện này nhé.

- Ừ.

Chị vui vẻ nói.

- Vết sẹo đó....còn sao ?

Nó buồn buồn nói.

- Ừm. Em ko cần phải cảm thấy tội lỗi hay gì, đây là nghĩa vụ và tình cảm của hai chúng ta mà phải ko ? Sau này em cũng phải đối tốt với chị hơn thế đó nghe.

Chị chấp hai tay sau lưng hơi nhướng người lên nhìn Nó cười nói.

Nó nở nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay trả lời : Ừ. Em với chị là tốt nhất.

______________________________________________________

Vào giờ ra về, Nó đi lên phòng làm việc của Nàng.

- Chào.

Mở cửa ra Nó thấy ông thầy Lý đang trò chuyện vui vẻ với Nàng nhưng căn bản là Nó ko đặt ông ta vào mắt nên cũng chỉ coi như có mình Nàng trong phòng.

- Khôi...Em đến đây làm gì vậy ?

Nàng nói có hơi nhỏ do nhớ lại chuyện hôm qua.

- Ko có gì. Chỉ là muốn nói em biết em ko cần tới nhà tôi dạy thêm nữa.

Nó lạnh lùng nói. Cố tình xưng tôi-em cho ông thầy Lý nghe.

Nàng định mở miệng nói gì đó nhưng thầy Lý lại xen vô.

- Này. Em nhỏ tuổi hơn Hân đấy nhé, đừng có ăn nói hỗn xược.

Ổng quát.

- Nhỏ tuổi hơn Hân thì sao. 

Nó hướng ông ta nói.

- Thì em ko được xưng hô như vậy với cô giáo.

Thấy mình hơi thất thố, thầy Lý hạ giọng.

- Cô giáo ? Nực cười. Cô giáo cũng chỉ là người bình thường thôi, vậy thì tại sao thầy được yêu cô ấy còn tôi thì ko.

Nó cười lạnh.

- Tại vì em là học trò của Hân mà còn là con gái với nhau. Thà là đứa con gái bình thường đi...còn em, con gái ko như con gái mà thậm chí còn hơn đứa con trai. Đúng thật là đồ bệnh hoạn. Bộ cha mẹ em ko dạy em sao.

Thầy Lý tỏ vẻ khinh bỉ nói. 

- Thầy muốn nói gì tôi cũng được chứ đừng động chạm đến hai chữ "cha mẹ" của tôi.

Nó lãnh đạm nói.

- Hừ. Còn làm bộ lãnh đạm. 

Thầy Lý cười khinh.

Nó ko nói gì chỉ lạnh lùng liếc ông ta với Nàng một cái rồi xoay người bước ra.

 .................................................................................

- Sao rồi mày ? Có sao ko ?

Cậu ngồi trên xe với Chị đang đứng kế bên thấy Nó dắt xe ra thì hỏi.

- Kệ tao.

Nó leo lên xe, Chị cũng leo lên luôn. Hôm nay Chị ko đi xe.

- Xía. Chảnh cún.

Cậu lè lưỡi cố chọc cho Nó cười.

Nó chỉ im lặng cho xe chạy về nhà, Cậu cũng ko nói gì thêm chạy theo sau Nó.

_________________________________________________________

Về nhà, tắm rửa sạch sẽ xong Nó nằm phịch ra giường tay này cầm cái khăn lau mái tóc mới gội còn chưa khô, tay kia thì cầm iphone xem lại hình mà Nó với Nàng chụp chung, hình Nàng lúc giảng bài lúc ngủ lúc nghiêm túc lúc cười....Nó xem đi xem lại trong lòng nhói nhói nước mắt đã trên khóe mà Nó lại nuốt hết và bên trong còn trong đầu thì suy nghĩ gì chỉ có Nó mới biết chứ Au ko biết :))

Ko có việc gì làm mà ko có việc thì lại nghĩ đến Nàng. Nó cấp tốc đem công việc trên công ty ra làm....làm....làm đến khi trời hửng sáng thì Nó mới buông bút...vừa buông hình ảnh Nàng lại hiện lên trong đầu Nó...bất giác nở nụ cười nhạt, thật ko ngờ mình đã lụy đến vậy....

Sáng hôm sau, Nó tới trường với tóc tai rối bù vẻ mặt đầy mệt mỏi làm ai nhìn cũng có chút xót có chút buồn cười nhưng ko hiểu sao mặt Nó như vậy lại có chút cute.

Vừa vào lớp Nó liền quăng cặp nằm lên bàn ngủ ko quan tâm trước mặt mình là ai. Nay Nó đi cũng khá sớm nên bọn trong lớp đi xuống canteen ăn sáng chỉ có mình Nó với....1 ai đó.

Cảm giác có ai đó nhìn chằm chằm mình làm Nó ko thoải mái cho lắm. Khó chịu nhăn mặt ngẩng lên....thì bắt gặp ánh mắt Nàng đang nhìn mình nở nụ cười tươi....tim vẫn vậy...vẫn lỗi một nhịp khi thấy Nàng cười....mà cớ sao lại phải buông tay vậy chứ.....

Nó đau lòng chỉ úp mặt xuống bàn chứ ko ngủ.

_____________________________________________________________________

Cứ như vậy từng ngày từng tháng trôi qua....đã đúng 1 năm học. Nó và mọi người chuẩn bị cắp sách đến trường bắt đầu những năm tháng mười một.

______________________________________________________________________

Vote cho Au nhé. ^.^😘

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top