chương 11. Lạnh nhạt
Ta trở về vương phủ, khi về đến trước cửa vương phủ, ta chợt nhớ đến một chuyện. Chính là ta biết võ công a, thế tại sao khi chiều ta còn chạy thục mạng chứ. Ta thật một phát muốn đập đầu vô tường mà, có một thân võ công lại quên đi, bị người ta đuổi theo còn lại còn không ngừng chạy trối chết..
"Thiếu gia, người về rồi, thiếu gia mau vào đi, Vương phi đang rất lo lắng cho người!" trong khi ta còn đang cào cấu chính mình, thì Bạch quản gia nhìn thấy ta, trên mặt tỏ ra vô cùng mừng rỡ
Ta vừa đặc chân vào cửa thì mới phát giác, lão mẹ lo lắng có nghĩa là đã biết mọi chuyện đi, lão mẹ biết vậy lão cha chắc cũng biết, vậy ta trở về có khi nào!!... mồ hôi lạnh trên trán ta bắt đầu rơi!
"Bạch quản gia, có phải chuyện hôm nay ta làm, nương đã biết rồi đi?"
"Ân. Đúng vậy!" ta nghe câu trả lời bình thản của Bạch quản gia, mà trong lòng lại vô cùng bất an, cầu trời đừng là thật a!!
"Vậy. Có phải phụ vương. Cũng đã biết rồi?" ta hồi họp chờ câu trả lời
"Không có, thiếu gia, vương gia vẫn chưa về"
"Phù~ may thật" ta thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng lần này bị lão cha đánh chết đi
"Thiếu gia làm sao vậy?" Bạch quản gia hơi nghi hoặc nhìn ta
"Ách. Không gì vào thôi" ta ung dung đi vào, trước tiên là ra đi đến chỗ lão mẹ, ta thấy lão mẹ sắc mặt lo lắng, khi nhìn thấy ta thì mới bắt đầu thả lỏng.
"Khuyết nhi, ngươi không sao chứ? Sao bây giờ mới về ngươi làm cho nương lo lắng gần chết, lần sau có ra ngoài ngươi cũng nên đem theo nhiều người một chút, lỡ có chuyện gì còn có người bảo hộ. Tiểu Đào mau mang trà cho thiếu gia!" Ta còn chưa kịp ngồi, đã nghe lão mẹ nói một hơi dài rồi,
Tiểu Đào cấp cho ta ly trà, ta uống một ngụm rồi mới chậm rãi nói
"Nương ta không sao, ngươi không cần lo lắng" ta cuối đầu uống thêm ngụm trà nữa
"Haizz, Khuyết nhi ngươi đã không còn nhỏ, cũng đã có thê tử, ngươi không thể hồ đồ như trước nữa. Lạc nhi là đứa nhỏ tốt, gả cho ngươi là đã ủy khuất nó, ngươi không nên phụ bạt người ta. Còn có thuần vương phủ chúng ta ít con cháu, ngươi cùng Lạc nhi cũng nên mau chóng sinh hài tử đi!"
"Phụt..khụ..khụ"..cái gì mà gả cho ta ủy khuất chứ? Ta đây mới ủy khuất này! Cưới phải nữ nhân rắn độc, còn sinh hài tử ta làm sao có chức năng đó a~!..Ta phung hết ngụm trà trong miệng, còn bị sặc khiến ta không ngừng ho
"Khuyết nhi, ngươi uống chạm một chút"
"Khụ...khụ, ta không sao" lão mẹ vỗ lưng ta giúp ta thuận khí, ta quay đầu nhìn thấy Dao nhi "Dao nhi, ngươi đi theo ta, nương ta đi về phòng trước!" nói xong ta kéo Dao nhi ra ngoài
"Thiếu gia người keo Dao nhi ra đây làm gì?" Dao nhi hậm hực trừng ta
Phản rồi! Phản rồi! Nha đầu này còn dám trừng ta, nha đầu này có phải không muốn sống nữa không đây?
"Ngươi nha muốn tạo phản sao? Ta hỏi ngươi lúc khi ta trở về, ngươi có thấy hành lý của ta không?" ta không khách khí gỏ một cái vào đầu Dao nhi
"Hành lý? Dao nhi chưa từng thấy a!" Dao nhi đưa tay xoa vừa gỏ, suy nghĩ một chút rồi mới trả lời
Ta gật gật đầu, nhìn Dao nhi một chút rồi nói " Dao nhi ngươi sau này không cần hầu hạ vương phi nữa"
"Oa oa..thiếu gia người định đuổi Dao nhi sao? Thiếu gia, Dao nhi cầu xin người, đừng đuổi Dao nhi" Dao nhi vội quỳ xuống vừa khóc vừa nói
"Ách. Đứng dạy Ta có nói đuổi ngươi đi sao?" nha đầu này đúng là muốn chọc ta tức giận mà
"Vậy thiếu gia người nói?" Dao nhi đứng dạy lau nước mắt, nức nở cất tiếng
" ta muốn ngươi hầu ta, ngày mai ta sẽ nói với nương"
"Ân, thiếu gia vậy tiểu Nhu thì sao? Thiếu gia người cũng đừng đuổi tiểu Nhu" Dao nhi dùng ánh mắt mong chờ nhìn ta
"Tiểu Nhu? Là ai?"
"Thiếu gia người quên sao? Tiểu Nhu là nha hoàng chăm sóc người a!" hình như là ta có chút ấn tượng, đúng rồi là nha đầu khi ta mới tỉnh lại đã nhìn thấy đầu tiên, mỗi ngày điều đem y phục cho ta
Nhưng mà hình như mấy hôm trước ta không nhìn thấy nữa.
"Nha đầu đó ở đâu?"
"Mấy ngày trước Dao nhi nghe nói, mấy hôm trước tiểu Nhu trộm đồ trong phủ, bị quản gia bắt được, hiện tại đang bị nhốt ở phòng củi!"
"Cái gì? Trộm đồ?" ta tròn mắt nhìn Dao nhi, trộm đồ mà còn muốn ta giữ lại sao.
"Đúng! A không đúng, tiểu Nhu không phải người như vậy, thiếu gia người giúp tiểu Nhu đi, tiểu Nhu chắc chắn có ẩn tình gì đó mới hành động như thế. Phải rồi có thể Tiểu Nhu biết hành lý của
Người ở đâu a!" Dao nhi Kéo tay áo ta không ngưng lây
"Được rồi, người quay về trước, ngày mai đi tìm Tiểu Nhu hỏi rõ!" ta không thèm nhìn Dao nhi, một mạch đi thẳng về phòng tắm.
Sau khi tắm xong ta đi về phòng mình, ta thấy tiểu thúy ôm một đống y phục từ trong đi ra còn nhẹ nhàng kép cửa, đoán không lầm chắc là Lý Lạc đã ngủ
"Cô gia người về rồi?" trong khi ta còn đang ngẫn người thì tiểu thúy gọi ta
"Ân. Tiểu thư nhà ngươi đã ngủ rồi?"
"Tiểu thư hôm nay không khỏe nên vừa rồi đã ngủ!" tiểu Thúy cuối đầu trả lời, trên má hiện lên chút điểm hồng
"Cái gì? Lại không khỏe? Khi sáng không phải còn rất tốt sao? Không lẽ lại phát bệnh chứ?" ta hơi lo lắng nhìn về phía cửa phòng.
"Không...không phải..mà là tiểu thư!" tiểu Thúy ấp úng
"Làm sao? Ngươi nói xem ấm úng cái gì chứ?" nha đầu này hôm nay lại làm sao chứ?
"Cô gia, đại nam nhân như người không nên hỏi a, ta...ta đi trước!" Tiểu Thúy trên mặt càng đỏ hơn, ôm đồ chạy đi
Cái gì mà đại nam nhân chứ? Lão nương là nữ nhân nha! Ta nghe câu nói của tiểu Thúy liền cảm thấy chột dạ, còn định hỏi tiếp thì đã không còn thấy bóng dáng đâu, ta phất tay không thèm để ý, mở cửa đi vào phòng
Ánh nến trong phòng hơi mờ, nhưng đại khái cũng có thể nhìn thấy được, ta đi đến bên giường nhìn Lý Lạc. Nàng hiện tại đang ngủ, trên mặt lại trắng bệch, đôi khi lại nhíu mày, hình như là rất khó chịu
Ta đưa tay sờ vào trán nàng, Chợt đôi mi rung nhẹ Lý Lạc mở mắt nhìn ta " Ngươi không sao chứ?"
"Hừ, không sao, đa ta quan tâm!" Lý Lạc gạt tay ta hừ nhẹ, lạnh nhạt trả lời
Nha! Sự tình gì đây? Ta cố ý quan tâm, rắn độc ngươi lại trả lời lạnh lùng như thế là sao đây?
"Ngươi...thật không sao? Ta thấy ngươi sắc mặt không tốt lắm, có cần gọi đại phu không?" ta vẫn cố chấp mặt dày mà hỏi
"Không sao" Lý Lạc quay người vào phía trong không thèm để ý đến người bên cạnh.
Ngươi....ngươi...chắc chắn là cố tình! Hừ ta mặc kệ ngươi. Ta quay người đi về phía ghế dài ngủ
Lý Lạc một lúc sau lại mở mắt, quay người lại nhìn thấy, Vĩnh Khuyết đã nằm ngủ trên ghế dài, trong lòng lại thầm mắng tên đáng ghét kia..
Gần một tháng qua Lý Lạc có cái nhìn khác về Vĩnh Khuyết, từ lúc Lý Lạc bệnh, hắn không ngừng chăm sóc lại còn tự tay sắc thuốc, đôi khi bồi nàng đọc sách, bị nàng chọc đến tức giận vẫn kiềm chế không nói gì.
Lý Lạc đối với những hành động đó của Vĩnh Khuyết, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ. Hôm nay Lý Lạc bồi Vương phi nói chuyện đến gần tối có hạ nhân vội vã chạy vào nói Chí Nhạc, cùng Chí Lam bị thương trở về, khi vương phi hỏi đến hắn hạ nhân lại nói không thấy hắn trở về. Lý Lạc đột nhiên lại cảm thấy lo lắng, nhưng khi nghe Chí Lam kể lại mọi chuyện.
Lý Lạc liền tức giận, tức giận hắn ra ngoài trêu chọc nữ nhân, chợt Lý Lạc giật mình, nàng sao lại lo lắng, sao lại tức giận, rõ ràng là nàng cùng hắn là oan gia sao có thể được?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top