Quyển 2 - Chương 5


"Xông lên! Đánh bại quân Khải, Khuyển Nhung chúng ta là bộ tộc anh hùng." Hướng Lợi Ba Luân hô. Hắn dẫn theo một vạn năm nghìn người ra U Châu, theo tiếng la của hắn, quân Khuyển Nhung phía sau như thủy triều phóng ra phía trước. Tiếng kêu rung trời.

Tuy rằng quân Khải bại, chạy thực tán loạn, nhưng vẫn có vài tướng lãnh cấp trung có tổ chức, không loạn mà chống cự. Chiến tranh liên tục mãi cho đến lúc sắc trời sáng lên.

"Tướng quân, chúng ta còn truy không?"

Chiến bào trên người Hướng Lợi Ba Luân đã nhiễm đầy huyết sắc, vũ khí của hắn là một đôi chùy bằng đồng, một đập đã giết chết một tên binh Khải đánh lén hắn. Nhìn nhìn sắc trời, "Truy, sức chiến đấu của tán binh này đều rất mạnh, phỏng chừng là nhân mã của quân Chinh Tây cũ. Đây là bộ phận tinh nhuệ nhất của bọn hắn, cho dù có mai phục cũng đều là tàn binh quân Bắc Bộ, không đáng."

Huống chi tuy rằng một đường đuổi theo nhưng bởi vì nhân số cùng tinh lực Khuyển Nhung, thành quả chiến đấu cũng không rõ ràng. Trong lòng Hướng Lợi Ba Luân cũng thực căm tức, kỵ binh Khuyển Nhung rất lợi hại, ở trên bình nguyên có thể phát huy năng lực rất lớn, phải thủ thành làm họ mất đi không ít ưu thế. Bằng không cũng không thể tổn thất nhiều người như vậy.

Quân Khải một đường chạy trốn tán loạn, khiến quân Khuyển Nhung truy kích tăng thêm khó khăn. Nhưng mà như vậy, thương vong của quân Khải cũng dần tăng lên. Chỗ Viên Tinh Dã đang đứng cũng có không ít quân Khuyển Nhung chú ý nhưng đều bị Viên Nam cùng Viên Đông đánh rơi chiến mã.

Lúc này Chu Lang mới chú ý tới hai người cầm cung tiễn, một trái một phải hộ ở hai bên sườn Viên Tinh Dã.

Viên Tinh Dã quay đầu ngựa lại, chạy vội đi về phía sau, những người khác lập tức đi theo phía sau. Một đường chạy vội qua, đều có thể nhìn thấy xác chết khắp nơi trên đường, có thể nói là cảnh tượng máu chảy thành sông.

Chu Lang giục ngựa đi theo sau Viên Tinh Dã, chuyện tới hiện giờ hắn cũng không biết trong hồ lô của Viên Tinh Dã bán thuốc gì. Bốn người mang theo Bùi Thập Viễn vẫn còn hôn mê chạy qua quân Khuyển Nhung hướng tới hậu phương phía sau của quân Khải. Đây nguyên bản là địa điểm dưỡng thương, nghỉ bệnh. Viên Tinh Dã cho Triệu Quảng dựng mỗi người một cái lều trại cá nhân.

Rất nhiều quân tan rã đi vào nơi này sẽ không chạy đi nữa, ước chừng năm vạn quân tan rã, đến chỗ này khoảng bốn vạn. Hơn nữa nguyên bản có hai vạn người bệnh, nơi này tổng cộng có hơn sáu vạn người. Khuyển Nhung chỉ có hơn một vạn, tỉ lệ rõ ràng như vậy, khí thế quân Khải cũng thấp chứ chưa nói đến trình độ.

"Ha ha, quả nhiên là Đại Khải không người." Hướng Lợi Ba Luân cười nói, "Nhiều người như vậy lại bị một vạn quân chúng ta vây quanh cũng không dám phản kháng. Hôm nay quả nhiên dưới bộ tộc Khuyển Nhung ta."

Tướng lãnh phía sau hắn cũng bắt đầu nở nụ cười, mấy ngày nay ngột ngạt suốt dọc đường đi, nay được giết chóc huyết tinh bốn phía làm cho nội tâm bọn họ hoàn toàn bạo phát ra. Trong khoảng thời gian ngắn, giữa trời đất chỉ còn có tiếng cười của bộ tộc Khuyển Nhung, cùng sát khí đìu hiu đầy đất.

Viên Nam phất tay ném ra một cái đạn tín hiệu, đạn tín hiệu nổ tung trong không trung, thanh âm không lớn lại làm cho kẻ nào cũng chú ý tới. Hướng Lợi Ba Luân chú ý tới soái kỳ phía cao thay đổi, lá cờ chữ Bùi thật to bị kéo xuống thay bằng chữ Viên.

Phía sau, lều trại mở ra, bên trong lều trại chạy ra rất nhiều người. Những người này rất nhanh liền lập thành trận hình đợi hắn. Hướng Lợi Ba Luân trừng lớn hai mắt, hắn cho rằng chuyện tình không có khả năng đã xảy ra.

Phía trước trận doanh quân Khải có một người một ngựa đi ra, tuy rằng thân hình thẳng tắp, mặt lạnh như sương, nhưng Hướng Ba Lợi Huân chú ý tới người này là nữ tử. Tuy rằng anh khí nhưng cũng không mất đi sự xinh đẹp của nữ tử.

"Viên Tinh Dã." Hướng Lợi Ba Luân rất nhanh liền biết được thân phận người này. Đối với việc nữ tử đã đánh đuổi Man tộc xâm lấn vẫn là có nghe danh, nhưng hắn không nghĩ tới Hạ đế thực phái nàng tới tiền tuyến.

"Hoàng đế Khải quốc của các ngươi thật sự là bỏ được, thế mà dám để cho phi tử của mình ra lãnh binh, không sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?" Hướng Lợi Ba Luân cười nói, "Thật sự là đáng tiếc khuôn mặt này, muốn đến Khuyển Nhung hay không, cam đoan ngươi ưa thích hưởng lạc." Binh sĩ phía sau Hướng Lợi Ba Luân cũng cùng nhau nở nụ cười.

"Đầu hàng đi! Các ngươi không có đường lui." Viên Tinh Dã nói.

"Chỉ bằng chừng đó người, có thể làm khó dễ được ta?"

Hướng Lợi Ba Luân vừa dứt lời, chợt nghe thanh âm ngựa phi tê rống vang lên phía sau, đầu lĩnh chính là Lạc Nhan, nàng mang đến mười vạn nhân mã đều ẩn thân ở trong lều trại thương binh, có Triệu Quảng phối hợp, hết thảy đều thập phần thuận lợi. Ban đêm hôm qua, nàng dẫn theo một nửa nhân mã đến mai phục hai sườn. Hiện giờ Hướng Lợi Ba Luân đã bị vây kín.

"Đều là nữ tử, Khải quốc các ngươi quả nhiên không người. Ha ha." Hướng Lợi Ba Luân cao giọng cười nói. Nhìn đến phía sau lưng hắn vẫn nói nói cười cười như cũ, Viên Tinh Dã cũng rất bội phục với hắn. "Viên Tinh Dã, nếu rơi vào trên tay ngươi, ta cũng không thể nói gì hơn, nếu không phải binh lực ta không đủ, ngươi nhất định không phải đối thủ của ta."

Hướng Lợi Ba Luân tự nhiên là hiểu ra Bùi Thập Viễn cường công bất quá là vì dụ hắn dẫn binh ra khỏi thành. Ngay từ đầu hết thảy đều là bẫy của Viên Tinh Dã thiết kế.

Viên Tinh Dã vẫn thờ ơ với lời Hướng Lợi Ba Luân, cũng không bởi vì lời hắn nói mà sinh khí. "Hiện tại ngươi cảm thấy còn có thể bảo trụ được U Châu hay không?"

"Bên trong thành U Châu ta còn lưu năm nghìn tinh binh, nếu ngươi công thành, bọn họ sẽ ở trong thành đại khai sát giới, ngươi không lo lắng sinh mệnh của dân chúng trong thành sao?" Hướng Lợi Ba Luân nói. Viên Tinh Dã cười cười, "Thật không?"

Nhìn Viên Tinh Dã tươi cười, Hướng Lợi Ba Luân có chút dự cảm không tốt. Nhưng giờ phút này hắn cách U Châu trăm dặm xa, U Châu có chuyện gì hắn cũng không thể biết.

"Hàng hay là không hàng?"

"Nhiệt huyết nam nhi Khuyển Nhung ta chỉ có chết trận sa trường." Hướng Lợi Ba Luân huy động đôi chùy đồng trong tay, "Viên Tinh Dã, có đảm lượng thì đến đi." Viên Tinh Dã lắc đầu, nâng cánh tay lên nhẹ nhàng hướng về phía trước.

Nháy mắt, tiếng hò hét rung trời vang lên. Tuy rằng bên Hướng Lợi Ba Luân chỉ còn lại một vạn năm nghìn người, nhưng sức chiến đấu phi thường cường hãn. Chiến đấu trên bình nguyên đối với bọn họ vẫn là thích hợp nhất. Trong lúc nhất thời, quân Khải cũng không có cách hoàn toàn đánh bại bọn họ.

Trăm dặm ở ngoài U Châu, thủ thành Khuyển Nhung đột nhiên nghe được tiếng kêu vang bên trong thành, thủ thành là tướng lãnh cấp thấp. Thời điểm đang nghi hoặc, phía dưới tàn binh báo cáo, bên trong thành có người đột nhiên động thủ giết quân Khuyển Nhung đang trông coi, hiện tại đang cùng quân Khuyển Nhung khác đánh nhau.

Tướng lãnh vốn bởi vì không thể ra thành tác chiến mà một bụng buồn hỏa, đột nhiên nghe được có người tự động đánh đến cửa, đang lúc cao hứng thì thấy tướng sĩ bên cạnh trừng lớn hai mắt nhìn ngoài thành.

"Làm sao vậy?" Tướng quân trở lại nhìn, chỉ nhìn thấy nhân mã đông không đếm xuể đang trên đường tiến đến thành U Châu. Soái kỳ bay ở trong không trung, phía trên viết một chữ Viên thật to.

"Giặc đột kích!"

Viên Tinh Dã nhìn thấy tình hình chiến đấu trước mắt, Lạc Nhan đứng ở phía sau nàng. Sau đó là Viên Nam, Viên Đông, Chu Lang cùng Bùi Thập Viễn đã tỉnh lại. Viên Tinh Dã nhìn hồi lâu, làm một cái thủ thế, Viên Đông lập tức cầm chiến kỳ huy động.

Triệu Quảng đang chém giết nhìn đến, lập tức hạ lệnh quân đội mở ra một chỗ hổng phía Đông Nam. Vốn một vòng tròn vây hãm hoàn hảo, đột nhiên lúc đó mở ra một chỗ hổng, quân Khuyển Nhung đột nhiên cảm giác được áp lực hướng Đông Nam giảm đi, lập tức hướng phía đó xông ra ngoài.

Nào biết lao ra không được bao xa, chiến mã Khuyển Nhung đột nhiên ngã sấp xuống, phía trước ngã sấp xuống, phía sau tự nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi. Trong khoảng thời gian ngắn cả quân Khuyển Nhung trận hình đại biến.

Lúc trước Viên Tinh Dã để cho thương binh đến chỗ này dưỡng thương, trừ bỏ phải làm lều trại không để cho quân Khuyển Nhung nhìn ra sơ hở, còn chính là vì đào hố nơi đây.

Hố không sâu hãm hại, bình thường không có tác dụng gì, nhưng thời điểm giục ngựa đi nhanh, cũng là trí mạng. Quân Khuyển Nhung giữ chặt cương ngựa không để ngã xuống tiếp, do dự không dám đi tới.

"Viên Tinh Dã, có bản lĩnh thì một đấu một với ta, núp ở phía sau tính là cái gì. Ngươi dùng âm mưu qu kế như vậy thì là anh hùng cái gì." Hướng Lợi Ba Luân nói.

"Ta khinh, Nguyên soái là người ngươi có thể hô thẳng danh tính sao?" Triệu Quảng giương giọng mắng, "Ngươi đừng có đánh không lại liền mắng, các ngươi không dùng âm mưu qu kế sao? Lúc các ngươi lấy dân chúng thành U Châu áp chế thì tính là cái gì?"

Hướng Lợi Ba Luân nhất thời nghẹn lời, Viên Nam đột nhiên hô: "Hai vị tướng quân, Nguyên soái có chuyện nói." Nàng dùng tới nội lực, cả chiến trường đều có thể nghe được giọng nói của nàng. Trong khoảng thời gian ngắn, cả chiến trường đều im lặng.

"Hướng Lợi tướng quân, nơi này là U Châu, từ xưa đến nay đều là của Đại Khải ta, dân chúng U Châu cũng đều là thần dân của Đại Khải ta. Các ngươi xâm lấn ta, quân ta thề sống chết phản kích, bên ta tự nhiên chỉ là vì bảo vệ quốc gia. Bổn soái làm như vậy đều chỉ là tận lực giảm bớt thương vong. Nam nhi Đại Khải, chết trận sa trường cho dù chết cũng là vinh quang." Viên Tinh Dã nói, một câu cuối cùng hô lên, tựa hồ đều có thể nghe được hồi âm.

"Bảo vệ quốc gia, tiêu diệt Khuyển Nhung. Đem thái bình thịnh thế trở về." Viên Nam hô. Trong khoảng thời gian ngắn, cả chiến trường hơn mười vạn quân Khải bắt đầu la lên. Đặc biệt phía trước U Châu còn sáu vạn binh lính đang tác chiến, mỗi lần đều là bị Khuyển Nhung đuổi theo đánh, trong tức thời cảm thấy được hết sức thống khoái.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bhtt