Bán Duyên Ngoại Truyện 1
Thị Mầu
Summary:
...
Mầu tỉnh dậy trong cơn mơ, mùi trầm hương la đà bí ẩn vẫn còn phảng phất trong tâm trí. Giấc mơ vẫn còn tồn đọng trong ký ức của nàng, hình ảnh về một thiếu nữ tóc dài, mặc yếm trắng, ngồi lặng thinh và nghe nàng nói.
Nó rất thật, đến mức, nàng thoảng nghe được mùi hương trầm đâu đây.
Thật đến mức, hình như, nàng còn nhìn thấy chỉ đỏ trên ngón tay mình. Người ấy nói gì nhỉ, tơ lòng ngân rung khi chỉ đỏ ngoắc lại. Ngoắc lại, có phải là ngoắc lấy nhân duyên?
Than ôi cái kiếp con tằm
Trăm năm tơ kén cho lòng vấn vương
...
1.
Lần đầu tiên ta gặp Kính Tâm là khi đem lễ lên chùa.
Khi ấy, định nghĩa của cái đẹp lại chẳng phải dạng áo trắng hào hoa, tay cầm quạt nho nhã. Khi ấy, định nghĩa cái đẹp không còn là làn da rám màu nắng, trơn bóng mồ hôi cùng nụ cười và cánh tay mạnh mẽ.
Khi ấy, trong mắt ta, cái đẹp chỉ tồn tại ở người mà thôi.
Là tay lần tràng hạt, áo nâu sồng và môi mỏng ngân tiếng nam mô.
Là trong ánh sáng bình yên của mặt trời, tia nắng khuất sau bóng người mảnh khảnh, là hào quang ở sau lưng hắt ngược, khiến ánh mắt ta không thể di dời. Là nụ cười bình đạm thản nhiên "Nữ thí chủ, có chuyện gì chăng?"
Khi đó, ta biết, ta biết chỉ hồng của ta ngoắc với người, trái tim ta thiêu đốt, là cảm xúc của yêu đến si dại.
Tiếc, người là sư là sãi, là cái vai trong đời mà ta chỉ có thể nằm mộng mà tương tư, mà omo lấy rồi bật khóc trong những giấc mơ hoan ái nửa vời, Kính Tâm, người nhìn ta với cái nhìn gì?
Ta nghe người giảng kinh. Một chữ cũng không lọt vào tai. Ta vốn không sùng đạo, năng lên chùa chỉ để xin sâm. Sâm về nhân duyên, về đường tình mà thôi. Ta không có những nỗi niềm trăn trở khác, ta là con gái phú ông, chẳng chóng thì chày, cũng sẽ được gả vào làm dâu nhà khác.
Ta không được học lễ nghi thánh hiền, Từ xưa đến giờ, chỉ được nghe về tam tòng, tứ đức. Trong tứ đức có công, có dung, có ngôn, có hạnh. Ta không chắc về công, ngôn, hạnh, nhưng dung nhan này, có đủ làm lay động lòng người không?
Lòng phật tử từ bi, vậy ta vịn vào cớ đấy để ở bên người. Người sẽ không nỡ, nhỉ. Đầu tiên là lụa là lên chùa, sau đó tìm nơi người ngồi tụng kinh. Ta ngồi ngắm người, đến khi người mở mắt, ánh mắt trong suốt nhìn ta, thanh âm lanh lảnh, len lỏi vào trong tâm khảm.
"Thí chủ ngồi đây đã lâu chưa? Có chuyện gì cần nhờ bần tăng sao?"
"Bạch thầy, ngài nói rằng đời là bể khổ?" hiếm lắm mới có cơ hội cùng người, ta không mộ đạo, vậy ta hỏi người những chuyện bình yên.
"Không phải tôi nói, là Phật dạy."
"Vậy qua được bể khổ là qua đời sao?" ta cười cười, người hình như hơi sững lại, song cũng gật đầu. "Bạch thầy, ngài ngồi xuống đây đi, giảng cho tôi nghe, vì sao phải từ bỏ khổ ải trần gian. Nếu như ngay từ đầu đã biết mình sẽ khổ, sao chúng ta lại phải làm người?".
Ta nhớ, hôm ấy, người ngồi xếp bằng, giọng đều đều vang bên tai ta. Ta như uống từng lời người nói, còn người, nhìn ánh mắt của ta, đôi lúc dừng lại hỏi hai tiếng "hiểu không?", ta liền gật đầu vội vàng.
Giấu đi tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, giấu đi cả những bối rối nơi đáy lòng nhộn nhạo. Giấu cả tà tâm trong đầu mà dằn lòng lắng nghe người giảng. Người có mùi của hoa sen, có mùi của gió, có mùi của chốn xa xăm. Ta có mùi của hồng trần, của thiếu nữ chân đất gánh gồng cùng bể khổ.
.
Ta tìm người nói chuyện. Lúc nào cũng khép nép theo cái vẻ đoan trang của gái làng. Ta chỉ muốn gần người một chút thôi.
"Bạch thầy, ngài nói hoa ưu đàm nở trên kim loại là điềm quý hay sao?"
"Đúng vậy." người không cần nghĩ ngợi, liền đáp lời ngay "Là điềm báo ân trạch xuất hiện với chúng dân. Hoặc là hiền tài xuất hiện, hoặc báo hiệu năm đấy vạn sự tốt lành."
"Vậy à... rất hiếm khi gặp đúng không?" ta mỉm cười.
"Đúng thế, có lẽ là trăm năm, có lẽ là ngàn năm. Người gặp hoa ưu đàm sẽ được điềm tốt lành."
"Điềm tốt lành ấy, có bao gồm nhân duyên không?" Ta vui vẻ hỏi lại, người và ta dừng lại, dưới tán cây dương liễu, ta ngước lên nhìn người trông mong, người chỉ cúi xuống nhìn ta, nụ cười tuy ấm áp, mà ánh mắt không hề dao động.
"Có lẽ có."
Người không bao giờ hỏi. Toàn ta hỏi, người đáp lời. Tâm thế luôn mênh mông, phong thái luôn đạo mạo. Cái đầu tròn trọc lốc, tràng hạt đung đưa theo mỗi nhịp người thong dong bước đi, sao ta lại yêu người chứ? Tại sao lại là người, tại sao tơ hồng của ta ngoắc vào người?
Vậy, điềm lành nhân duyên ấy có giúp người yêu tôi không?
Ta định hỏi, nhưng thấy ánh mắt của người thản nhiên quá, cuối cùng, lại dằn lòng mình xuống. Hỏi làm gì, không phải, câu trả lời rất rõ ràng rồi sao?
Nếu có thể cứ như thế này mãi thì tốt.
Nhưng, nếu như làm người dễ thỏa mãn đến như thế, có lẽ đã không tồn tại nơi làm lòng người tịnh tâm. Bởi từ lòng tham sẽ nảy sinh tà ác, bởi nghiệt duyên nên mới đẻ ra sai lầm. Rồi đày đọa nhau, đày đọa tương lai về sau...
2.
"Muốn có người ngươi thương không?"
Ta gặp một con quỷ vào một ngày khi ta mới gặp người về. Trăng non mờ nhạt sau mây mỏng, loài quỷ đó lại lượn lờ bên cạnh ta trong tấm thân nhơ nhớp. Lần đầu tiên ta gặp quỷ, ta toan hét lên nhưng thấy thanh âm nghẹn lại, miệng cũng không thể mở ra.
"Ây chà, giống loài các ngươi cứ thấy thứ gì xấu xí một chút là lại loạn cả lên nhỉ. Thế mà cứ đòi bác ái với nhân từ đấy." giọng con quỷ the thé, thốc vào tai ta rát buốt.
Hình thù của từng khối bùn chắp vá, mỗi lần lết đi lại lộp bộp rơi dưới đất. Ta không biết hắn đã làm gì, chỉ biết bản thân không thể nào cất tiếng, ngay cả cử động cũng không.
Bàn tay hắn vươn đến, móng tay sắc dài lộ rõ, rồi nâng cằm ta lên, chăm chú đánh giá. Hắn có mắt, đôi mắt dài, hẹp, sâu hoắm, cả con ngươi cũng lồ lộ đen láy, nhìn hoang dại man di.
"Ta hỏi lại, muốn có người ngươi thương không?"
Môi ta mấp máy, người thương nào cơ.
Con quỷ giống như chán nản, liền nheo nhéo bên tai ta.
"Làm bộ làm tịch, biết thừa ta đang nói đến gã sư thầy trắng trẻo trong ngôi chùa kia kìa. Tên là Kính Tâm nhỉ!"
Ta trợn mắt, sau đó thở hắt ra.
"Không có ích đâu." lần này, ta nói được, ta ngơ ngác, còn gã quỷ kia chỉ dòm vào ta với con ngươi đen láy giảo hoạt "Tôi đã cầu duyên không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng người đó sẽ không bao giờ động tâm đâu."
"Chắc chưa?" gã quỷ nhoẻn miệng cười. Thì ra, cái đống bùn như bù nhìn đất cũng có một khoang miệng, dẫu cho nó trống hoác, hé môi ra liền khiến cho lớp nhớt rơi đầy. "Thần phật không giúp được ngươi. Nhưng, ta thì có!"
Ba chữ ta thì có của hắn khiến tim ta một thoáng ngẩn ngơ, cả trí não cũng đột nhiên trắng xóa.
"Sao sao, đã thấy hứng thú chưa?" giọng điệu của hắn vẫn quẩn quanh, ta cuối cùng run rẩy hỏi.
"Làm sao tôi có thể tin ngài?"
Con quỷ nhìn ta, điệu cười man rợ văng vẳng nãy giờ bỗng nhiên dừng lại. Cả trong bóng tối hoang vu kia cũng đột ngột thinh lặng. Hắn nghiêm túc hơn, ta thấy thế, ít nhất không còn sự bỡn cợt nữa.
"Xưa đến nay, không kẻ nào dám nghi ngờ ta."
"Ngài là ai?"
"Bùn Nhơ, kẻ nắm giữ khế ước lục cõi."
Ta ù ù cạc cạc, tuy không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn hắn ngang nhiên như thế, không cần giấu đi hình hài của mình, ta đoán, hắn cũng không phải dạng yêu ma bờ bụi.
"Tôi vẫn không tin, ngài làm sao có thể khiến ai đó động lòng vì ai khác?"
Sau câu nói đấy, ta cảm thấy gió thốc bên tai, như thể thế gian đột ngột điên cuồng, ánh mắt sắc lẻm quăng về phía ta, tự nhiên thấy cả người rét lạnh đau đớn.
"Giữ mồm giữ miệng đấy!" ta nghe tiếng cười rất nhỏ, kẻ gọi là Bùn Nhơ này, hình như có ân oán với hai chữ động lòng. "Ta sẽ cho ngươi thấy, nếu ngày mai, gã Kính Tâm đó tặng ngươi một nhành liễu, thì giờ Tuất, đợi ta ở đây. Nếu không, ngươi sẽ quên ký ức của ngày hôm nay!"
Rồi gã biết mất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
...
Ngày hôm sau, lo chuyện đồng áng nhà cửa xong, ta lại lên chùa. Đều đều ba tháng nay, chỉ cần rảnh rang, ta sẽ lên chùa tìm người. Lúc nghe người giảng kinh, khi thì ngắm người ngồi thiền trong rừng trúc. Tựu chung lại, chỉ cần nhìn thấy người, có cơ hội sáp vào người mà trò chuyện, ta sẽ không bỏ lỡ.
Lúc bước vào phật đường, hỏi chú tiểu, chú tiểu bảo người đang thiền ở rừng liễu, ta nghe lời, liền vòng ra phía sau.
Tiết trời đã vào thu, se lạnh, liễu rủ mặt hồ, người ngồi tịnh tâm dưới tán liễu, lần mò tràng hạt mà tụng kinh. Tại sao đã ngắm nhìn người qua ba tháng, vẫn chưa bao giờ chán người nhỉ?
"Thí chủ đến rồi à?" người không mở mắt, giọng chậm rãi vang lên. Ta giật mình, có chút e thẹn.
"Bạch thầy, thầy cứ tụng kinh, tôi không làm phiền thầy đâu." Ta vội vã lên tiếng. Chết, người thích tụng kinh niệm phật như thế, ta lỡ quấy rầy người rồi.
"Không, bần tăng tụng xong rồi, đang ngồi đợi thí chủ." Người mở mắt, nụ cười nở trên môi, thậm chí, so với nụ cười điềm đạm suốt ba tháng qua, còn có nét mềm mại hơn rất nhiều.
Ta nghe như tiếng tim mình rơi vỡ, lòng lâng lâng, từng lúc, từng lúc lại nhịp nhàng. Đợi ta, có phải người vừa nói đợi ta. Có gì đấy như chua xót, lại rất đỗi dịu dàng khiến tim ta quặn thắt. Người nói vô ý, người nghe hữu tình, xin người đừng khiến tôi mơ tưởng.
"Thầy đợi tôi có chuyện gì chăng?"
"Nhớ hôm trước thí chủ nói rằng muốn xin của chùa một nhà dương liễu về trồng, ta đã xin trụ trì chiết một cành cho thí chủ." người hiền lành đáp lại,
"A..." người nhớ?
Tim ta gần như nhảy khỏi lồng ngực, từng chút từng chút tan chảy dưới giọng nói kia. Ánh mắt người, ừ, chắc là ta nhìn nhầm, nhưng ta đã hàng mơ về ánh mắt ấy.
"Vậy, cảm ơn bạch thầy." Ta run rẩy đón nhành liễu, cẩn thận nâng niu, rồi lại cùng người đi dạo. "Bạch thầy, người tin có quỷ không?"
"Ta biết là có quỷ." người đáp ta, còn ta, cúi đầu, không dám nhìn người.
"Thầy sợ quỷ không?"
"Phật ở tại tâm, bần tăng thanh bạch, không ngại những mưu ma chước quỷ." người lắc đầu.
Nhận được câu trả lời, ta thấy hụt hẫng vô cùng. Lòng người thanh bạch, chẳng thể nhiễm bụi trần, vậy còn ta, còn tình cảm lén lút ngày một cồn cào trong dạ của ta thì ra sao đây.
Thần phật không thể giúp ngươi. Nhưng, ta thì có!
Đột ngột, câu nói của kẻ tự xưng là Bùn Nhơ hôm qua dội vào trong ký ức. Vậy thì, ta sẽ ký khế ước với quỷ thôi đúng không. Lòng ta thanh bạch, ta sợ gì quỷ.
Nào có hay, nếu thanh bạch, đã không xuất hiện lòng tham.
...
Ta đợi Bùn Nhơ chỗ ngày hôm qua. Hắn xuất hiện vào đúng giờ tuất, vẫn bước đi trong bộ dạng một nhúm bùn bẩn thỉu đấy, vẫn có âm thanh như tiếng thét, tiếng cười, tiếng khóc hòa trộn trong không gian.
"Sao sao, tin chưa, tin chưa?" con quỷ vui vẻ, hay nên nói là hả hê. Hắn gần như nhảy nhót, mỗi lần chuyển động, bùn lại rơi xuống dưới chân, lê lết theo hắn. "Muốn ký khế ước chưa, muốn chưa, muốn chưa?"
"Nếu tôi ký khế ước, tôi sẽ mất cái gì."
Rồi ta thấy hắn nở nụ cười nham nhở, rồi lại nghe âm thanh truyền đến trầm lặng vô bờ.
"Còn phải xem, điều ước của ngươi là gì đã."
Tại sao, kẻ là quỷ, mà thái độ lại biến đổi khôn lường cỡ vậy. Một giây trước còn điên cuồng, một khắc sau đã thấy hắn trở nên ngạo nghễ. Dù là thân hình xấu xí, ta vẫn thấy hắn giống như đang áp bức vậy. Quỷ không phải là loài vô cùng hèn mọn hay sao?
"Ta muốn Kính Tâm động lòng vì ta."
"Chỉ thế thôi sao?" hắn nhìn ta "Không yêu đương, không ân ái, không ăn nằm?"
"Nếu chàng động lòng, chàng sẽ hoàn tục, chúng ta có thể yêu đương."
Khi đấy, ta đã bỏ lỡ một nụ cười xảo quyết của hắn. Khi ấy, ta đã bỏ lỡ rằng hắn là quỷ. Khi ấy, ta không biết, giữa động lòng và có thể đến được cùng nhau hoan ái, là một câu chuyện rất xa, rất khác. Lòng có thể lay, tim có thể động, nhưng để có thể cùng người ôm ấp gối chăn lại là một chuyện rất xa vời.
Nhưng, bởi vì không biết, nên ta đã ký tên vào khế ước mà sau cùng, tâm nguyện đạt được, thì thịt xương đã tan nát dưới huyết trì.
"Để ta nói cho ngươi nghe một bí mật nhé. Hắn đã từng cố tu thành Phật, chỉ vì lỡ lầm trong kiếp thứ 9 mà đầu thai, vậy nên, phật tính của hắn rất cao, muốn hắn động lòng, ngươi phải mất rất nhiều thứ." hắn ngừng lại, sau đó quan sát ta, cuối cùng lại nhe răng ra trên khoang miệng trống hoác đấy "Nhưng mà ngươi yêu hắn thế, thì chắc thứ gì cũng đánh đổi được nhỉ."
Ta gật đầu.
"Vậy ký vào đi, thứ này, là khế ước giữa chúng ta."
Ta cầm tấm da dê lên, nhìn vào điều kiện của hắn, chỉ có duy nhất một thứ: cơ thể của ta bị thao túng.
Ta rùng mình, nhưng ánh mắt chắc chắn không mang theo tia giảo hoạt kia, lại khiến ta đột nhiên điểm chỉ. Dấu tay đỏ son như lấp lánh trên tấm da. Kẻ trao khế ước nhận lấy, cười thỏa nguyện.
"Ngươi vẫn không biết, để đổi lấy một giây rung động, ngươi phải làm những gì đúng không?"
Lời nói nghe như hỏi ta, lại giống như đang chất vấn bản thân mình. Ừ, ta không biết, rút cục, phải làm những gì để người để mắt đến ta.
3.
Ta bị oan, Kính Tâm, ta xin người, xin người đừng khinh bỉ ta như thế. Tâm trí ta gào thét trong lồng tối, ta nhìn thấy người qua đôi mắt của thân thể ta, nhưng ta cũng nhìn thấy người khinh ghét ta rõ rệt.
Giọng ta tự nhiên thoát ra, ngả ngớn lẳng lơ.
"Kính Tâm, chàng bỏ tu đi, cùng em về xây một gia đình nhỏ." – chán ghét.
"Kính Tâm, chàng nhìn xem, em yêu chàng như vậy, có thể vì chàng mà không màng thời thế." – khinh bỉ.
"Kính Tâm, em yêu chàng, thật đấy." – lặng thinh.
Ngay cả tim ta cũng lặng thinh. Là ta bị thao túng, ta xin người đừng nhìn ta ghê tởm như thế, ta cầu xin người. Dẫu cho vậy, nhưng đâu đó trong lòng ta thỏa mãn, thỏa mãn bởi ít ra, người cũng biết ta yêu người. Nhưng sau đấy, là những nỗi đau kéo dài dai dẳng.
Người ngăn không cho ta gặp. Người dừng giảng kinh, người dừng thiền ở rừng trúc. Người lạnh lùng cùng nhẫn tâm.
Không, người chỉ không nhìn ta thôi.
Ta nhớ, lần đầu tiên khi ta bị kiểm soát, là lúc ta đang ở cùng người nơi rừng trúc. Người giảng cho ta nghe về Quan âm Bồ Tát. Lúc đó, đột nhiên, ta loại quay sang, chạm môi mình vào má người, giọng dịu dàng da diết gọi tên người "Kính Tâm!". Dù đó không phải là ta, nhưng ta nhớ, người khựng lại, quay sang nhìn ta nói khẽ khàng. "Thí chủ, thỉnh tự trọng."
Rồi bắt đầu từ đấy, ta bám dính lấy người không buông.
Dẫu cho tâm trí gào thét, nhưng mỗi lần ta chạm được vào người, đều khiến cả cơ thể ta nóng ran. Cảm giác kính thích dưới lớp da khiến ta thèm khát người hơn nữa. Là dục tính bắt nguồn từ nơi ta, hay do tà tâm của kẻ tên là Bùn Nhơ kia dội vào rồi trỗi dậy? Ta không biết, bởi dù rằng ta cực kỳ không muốn tiếp cận người bằng cách hèn hạ này, nhưng ta vô cùng thỏa mãn khi được chạm vào người.
Đấy gọi là khế ước sao, thứ khiến con người ta mất đi từng thứ, từng thứ tốt đẹp người ta có, từ danh tiếng, từ tự tôn, cho đến cả lương tri rồi mất cả tính mạng. Nhưng, ta biết làm sao...
Ta rình đợi người rất lâu. Ta muốn đưa chân đi về nhưng cơ thể này đâu còn thuộc quyền kiểm soát của ta nữa. Ta đã đứng đợi từ lúc trăng còn to như cái rổ con, đến khi trăng cao chót vót trên đỉnh đầu, treo la đà nơi lũy tre.
Người đẩy cửa bước ra.
Ta không tiến bước nào, có lẽ, hình như Bùn Nhơ vừa tha cho ta thì phải.
"Thí chủ về đi!"
"Kính Tâm, em sẽ về." Lời này là ta nói.
Ta toan dợm bước quay đi, đột nhiên, cả cơ thể ta lại mất kiểm soát, nhào cả người lên gã bạch thầy, mà nhoài môi hôn đến ngấu nghiến. Môi người lạnh ngắt, không đón nhận, không khước từ. Có lẽ, chính người cũng bị dọa đến sững sờ rồi. Ta mặc kệ rút cục là ta hay Bùn Nhơ mới là người kiểm soát thân thể này, chỉ là môi kề môi, đã khiến nước mắt ta rơi xuống như mưa.
Ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng ta yêu chàng.
Lặp đi lặp lại, không biết là trong tâm trí hay bật ra thành lời nói, cuối cùng, ta bị người đẩy ra.
Người nhìn ta, ánh mắt vẫn thẳng băng. Lần đầu tiên trong cuộc đời ta ghét hai tiếng thanh bạch. Lần đầu tiên trong cuộc đời, ta ghét chốn Tây Thiên. Phật Tổ, tôi sẽ dâng ngài tất cả con cái của mình làm đệ tử của ngài, tôi sẽ dâng ngài tất cả những gì tôi có cho ngài, chỉ xin ngài, nhường chàng cho tôi, được không?
Được không?
Bái kiến dưới bức tượng đồng cười hiền từ kia, câu hỏi dó lặp đi lặp lại, để mặc nước mắt rơi như mưa, để mặc trong lòng ngổn ngang trăm bề sầu não, nhưng đổi lại, cũng chỉ có mùi hương, tiếng mõ, lời kinh và bức tượng trơ ra bình thản.
Đêm đó, ta uống rượu.
Men say ập đến, nhập nhoạng trong tâm trí nụ hôn vừa nồng nàn vừa lạnh bạc cùng với người, nhập nhằng trong tâm trí những cơn mơ ướt gối hàng đêm. Ta run rẩy và thèm khát ái lạc. Rồi sai lầm đẻ tiếp sai lầm.
Cảm nhận cơn hoan ái, ta luôn miệng rên rỉ hai tiếng Kính Tâm. Chỉ cần gọi khẽ, người bên trên sẽ mạnh mẽ tiến vào, điên cuồng cùng ta. Trong căn bếp của nông thôn ấy, trong men say của dăm vò rượu tăm, ta trao thân cho một kẻ mà ta lầm là người. Tệ hơn, ta sung sướng.
Sung sướng của hoan ái qua đi, ta bừng tỉnh rồi hoảng loạn với những gì đã xảy ra. Tất cả đều trống rỗng, cả trong tim, cả tâm trí, đều chỉ còn lại mảng tăm tối mịt mờ. Ta muốn nôn ọe, ta gột rửa chính mình, ta điên cuồng chửi bới, đánh đập thẳng ở trong nhà, rồi sau đó vùi mình vào đống chăn mà nguyền rủa.
Rồi tất cả vòng trở về khế ước của gã quỷ Bùn Nhơ kia. Ta phẫn hận mà thét tên hắn, bát ngờ thay, hắn bước ra, vô cùng điềm đạm mà mỉm cười.
"Sao?"
Nước mắt ta rơi, cơ thể tê liệt, tất cả những gì còn lại là mảng tối chồng thêm tội lỗi, rồi lại một màu đen như mực trải dài, cuộn sóng ào ạt trong lòng ta. Kẻ khốn nạn đó đứng cười nhởn nhơ, còn ta lại oằn mình dưới chăn, nhục nhã mà đau xót.
"Tại sao ngươi lại làm thế? Ta cần Kính Tâm động lòng, ta không cần có kẻ khác động tình. Ngươi đã hủy hoại đời ta, ngươi chính ngươi đã hủy hoại đời ta."
"Ngươi đã lựa chọn đấy chứ." giọng hắn lạnh tanh "Ngươi lựa chọn để Kính Tâm động lòng. Muốn một kẻ tu đến kiếp thứ 10 động lòng, thế này chưa đủ."
"Không, dừng lại đi, ta xin ngươi, quá đủ rồi, quá đủ rồi." ta nức nở, nghẹn ngào, cồn cào trong ruột, phẫn hận xô đẩy, ta muốn giết hắn, thực sự muốn giết hắn.
"Đủ ư?" Hắn cười, nghe đầy mai mỉa "Như thế này mà đã gọi là hủy hoại bản thân sao? Không được đâu, cô Mầu à. Cô nghe đây. Khế ước đã ký, không thể hủy, chừng nào chưa khiến Kính Tâm động lòng, chừng đó, cô còn bị ta điều khiển. Cho nên, đừng cố làm gì, cô sẽ mất hết, bởi ký khế ước với ta, các người sẽ mất đi tất cả, mất đến khi chỉ còn thứ các ngươi cần trong khế ước."
Lại một lần nữa, nói với ta, mà hắn như nói với chính mình.
Có điều, khi ta đã quá tuyệt vọng, ta không còn nghĩ được điều gì nữa. Ta lịm đi trong cơn nức nở, rồi chìm vào bể mộng.
Ở trong giấc mơ, ta thấy cây bồ đề, thấy thiếu nữ nào đó đội khăn đỏ trên đầu, cúi xuống nhìn một sư thầy trong cơn giông. Thiếu nữ hỏi khẽ "Ngài đi cùng tôi đi, ở đây ướt mưa." Rồi giấc mơ thay bằng những mảng trắng xóa.
Ta vẫn lên chùa.
Hay nên nói là cơ thể ta vẫn lên chùa, còn tâm khảm ta bị giam lỏng trong thân thể này. Ta không gặp được người, ngày nào cũng đứng trước cửa phòng người rủ rỉ tâm tình. Không phải là lời ta nói, nhưng là lời ta muốn nói thôi.
Toàn là buông ời trêu ghẹo ong bướm lả lơi. Toàn là lời về mặn nồng ân ái. Nói đến khi người không chịu được nữa, đẩy cửa ra nhìn ta.
"Cuối cùng chàng cũng ra gặp em rồi." Ta cười. Đến lúc này, ta mặc kệ là ta hay là Bùn Nhơ đang điều khiển. Đằng nào, ta cũng chẳng còn tấm thân trinh nữ, cũng chẳng cần phải giữ lễ làm gì sau những lần ngả ngớn dâm loạn kia.
"Thí chủ, đây là nơi đất Phật, đừng làm ô uế nơi này." ta không nghe ra tâm trạng của chàng, chỉ nhận thấy chàng kỳ thực rất tức giận mà thôi.
"Sao lại là ô uế, đó là lạc thú, nếu không, tạo hóa tạo ra người với người làm gì, nếu lạc thú không tồn tại, cả em, cả chàng, còn có thể xuất hiện giữa đất trời này sao?"
Người như thể muốn nói, xong cuối cùng lại buông xuôi, thở hắt ra một tiếng lẩm bẩm hai chữ Thiện tai vài lần.
"Kính Tâm, chàng không thể yêu em được sao?"
Người lắc đầu, nhắm mắt.
"Kính Tâm, chàng luôn miệng nói lòng tăng ni từ bi, nhưng chàng nỡ lòng dày xéo tình cảm của em, làm em khốn đốn, làm em tự hủy hoại chính mình, đấy gọi là từ bi sao?"
Người lần tràng hạt nam mô.
"Kính Tâm, từ yêu hóa hận rất dễ, nếu mình em xuống bùn, em không đành lòng, chúng ta cùng nhau xuống vực sâu, em sẽ kéo chàng xuống cùng em, muôn đời không thể ngoi ngóp lên dương thế."
Người mở mắt nhìn ta, giọng điệu vẫn lanh lảnh xa vời.
"Thí chủ, thí chủ đã làm gì rồi?"
Ta bật cười, sau đó vì cười quá lớn mà bụng ta quặn đau. Nhìn người ngơ ngác, vì ta mà ngơ ngác, cái này, có tính là động tâm không?
"Em làm gì ư... rồi chàng sẽ biết. Kính Tâm, chàng đợi đi, đợi ngày em quay lại, cùng dìm cả hai ta xuống vực thẳm."
—
Ngày ta dìm chàng xuống vực thẳm, là ngày ta trở dạ.
Trước đó, khi ta ôm trái tim sứt sẹo cùng tổn thương trở về nhà, đã thấy gã Bùn Nhơ kia đứng nhìn ta. Một khối bùn cao lớn mà không có nổi góc cạnh, gã đứng như rời trồng, xong khi ta trở về, liền quắc mắt cười cười.
"Những lời cô nói hôm nay không phải là ta điều khiển đâu đấy."
"Ừ."
"Vậy là buông xuôi và chấp nhận rồi sao?"
"Phải. Nếu không ăn được thì đạp đổ, chẳng phải người xưa nói vậy à?"
Bùn Nhơ không nói gì.
"Vậy, ngươi nói xem, ta phải làm gì để chàng xuống vực cùng ta."
"Đã sẵn sàng đánh đổi tất cả chưa? Đánh đổi song thân phụ mẫu, đánh đổi danh tiếng đoan trang hiền thục, đánh đổi cả cơ hội làm người chưa?"
Ta nhắm mắt. Từng thứ, từng khoảnh khắc lướt qua trong đầu ta, tất cả đều chỉ hiện bóng hình của người đó, không còn đường lui, cũng không thể hối hận. Ta gật đầu.
"Bùn Nhơ, nếu có gì có thể lấy đi của ta, ngươi hãy lấy đi!"
"Hô!" hắn cười "Ta còn chưa thực sự tước đoạt, mà cô đã nghĩ rằng cô không còn gì sao? Vậy để ta chỉ cho cô, loài người còn có thể mất đi thứ gì nhé."
.
Sau đó, ta cùng thằng ở hoan ái. Đến khi ta chắc rằng mình cấn thai, ta đuổi cổ nó đi. Ta không để tâm ánh mắt người đời, có lẽ, trái tim đã hóa đen đúa sau những ngày để Bùn Nhơ chiếm đoạt.
Không cần biết, có thể kéo người xuống địa ngục cùng ta, là đủ.
.
Chuyện phía sau là chuyện đã cũ. Ta đem đứa con đỏ hỏn, lên tận cửa chùa kêu oan. Vừa khóc ngất vừa cay đắng, đem đứa con này đặt trước cửa chùa, gào lên rằng người đã cùng ta hoan ái, sao lại khoác cà sa rũ bỏ làm thinh. Có lẽ là ta diễn quá đạt, có lẽ nhà chùa sợ danh tiếng bị vấy bẩn, đẩy người ra đối chất với ta.
Người ngồi xuống, mặt đối mặt, nhìn ta, khóe miệng hơi cong lên.
"Đây là phương thức kéo người khác xuống bùn đen của thí chủ?"
Ta gật đầu.
"Ngu dốt!" người đáp lại, sau đó dùng ánh mắt đấy xoáy vào đứa trẻ trên tay ta "Ta sẽ nuôi nó, vì nó là con của nàng."
Nàng? Người vừa gọi ta là nàng?
"Nhưng ta và thí chủ không thể đâu."
"Kính Tâm, lòng chàng đã có em chưa?" Ta hoảng hốt khi thấy người đón lấy đứa bé. Người từ tốn đứng lên, còn ta cuống cuồng nâng váy bật dậy. Vì tê chân mà loạng choạng suýt ngã.
Người nhìn ta, câu hỏi ấy mãi không có câu trả lời.
Ta dõi theo người lúc ôm đứa con của ta mà rời đi. Nó còn chẳng phải là con của người, người thậm chí còn chẳng hề yêu ta. Người muốn thành thần phật, phổ độ chúng sinh cỡ vậy sao? Người vì một lòng hướng phật, mà chẳng màng đến lời lẽ thế tục vây quanh sao? Lời nó của người văng vẳng: lòng ta thanh bạch.
Ta muốn nhuộm đen người, nhưng ta không thể rồi.
Ta thì thầm "Bùn Nhơ, Kính Tâm vẫn không động lòng vì ta."
...
Ta lục lạy van xin Bùn Nhơ cho ta biết cuộc sống của người thế nào sau khi bế đứa trẻ đi. Hắn chỉ cười cười "Kẻ ngươi yêu sắp tu thành chính quả rồi."
Thế nào là tu thành chính quả?
Là lột xác cõi trần mà hóa thành tiên thành phật.
Thế nào là lột xác cõi trần?
Là chết.
Chết.
Ngày ta nghe tin người chết, ta vội vã chạy lên chùa. Trụ trì và các thầy cùng các tiểu đều nói rằng người là nữ. Người không thể cùng ta sinh con.
Là nữ...
Ta bật cười, cười đến mức khuỵu mình trước chính điện, từ tiếng cười, hóa thành tiếng thở than. Bùn Nhơ, người đó sao có thể động tâm? Người đó là nữ nhân, sao có thể động tâm cùng kẻ khác?
Ta ra sông. Nhìn dòng nước cuồn cuộn dưới kia, ta mỉm cười.
"Bùn Nhơ, khế ước của ngươi sai rồi. Người không động lòng." Ta biết, hắn sẽ nghe được.
"Ai nói cô ta không động lòng?" hắn đột nhiên xuất hiện, mang theo một tờ giấy.
Là chữ của người. Ta đã nhìn người tụng kinh, luyện chữ, giảng kinh ngần ấy thời gian, nét chữ của người, sao ta không nhận thấy.
"Ta không có kiếp sau. Không phải ta không động tâm với nàng, mà là ta không thể. Ta là tăng lữ, nhưng, ta cũng là nữ nhân."
"Cô ta đã động tâm rồi."
"Vậy là, chỉ vì thời thế thôi sao?"
"Cô không buồn vì kẻ cô thương là nữ nhân à?"
Ta không. Ta chỉ buồn, vì giả như người nói sớm hơn, ta sẽ cùng người đóng vai chị em tốt, không lấy chồng, mà cạnh nhau đến già.
Ta không buồn...
Nhưng người không thể đầu thai chuyển kiếp, lại rũ bỏ hồng trần mà để trái tim chỉ còn từ bi vô lượng, ta cũng không với được đến người.
"Bùn Nhơ, muốn tồn tại thiên trường địa cửu, ta phải làm sao?"
Hắn không hỏi ta để làm gì. Giống như hắn hiểu vì sao ta muốn thế. Chỉ vì muốn giữ dây tơ, người còn, ta còn, người khuất, ta khuất. Chỉ cần tồn tại cùng người, ta đều tình nguyện.
"Làm quỷ! Gieo mình xuống sông, tội tự vẫn, vu oan, dâm loạn của ngươi, đủ để cho ngươi bị đày dưới địa ngục mãi mãi. Ngươi vẫn tồn tại, có điều, một kẻ mãi mãi không thể ngoi lên, một người ở nơi cao cao tại thượng, chỉ có thể ngưỡng vọng, không thể đến gần."
"Thế là đủ rồi."
Còn được ngưỡng vọng người, còn được giữ mảnh giấy nói rằng người từng vì ta là đủ rồi.
Kính Tâm, Thị Kính, người đợi ta, chúng ta cùng nhau tồn tại, mãi, mãi.
...
Tích xưa kể lại, Thị Mầu nhục nhã mà nhảy sông, nào ai hay, là Mầu vì trầm mê loạn trí, đem dâng mình cho phận duyên nghiệt ngã.
Bùn Nhơ cười thầm.
Mọi chuyện vẫn đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top