Chương 8: Kỳ lạ

【Chỉ số đau lòng tăng 2%↑】

Tin "vui" bất ngờ khiến Thương Thời Thiên đang ngâm mình trong bồn tắm suýt nữa trượt ngã vào trong.

Cô sững sờ: 【Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao chỉ số đau lòng lại tăng đột ngột thế?】

Cô chỉ đang tắm ở nhà Vệ Dĩ Hàm thôi mà, hiệu ứng cánh bướm lại mạnh đến vậy sao?

Chẳng lẽ thật sự như lời hệ thống nói, chỉ cần cô bước chân vào ngôi nhà này, sẽ gián tiếp khiến hiểu lầm giữa nữ chính và bạch nguyệt quang thêm sâu sắc?

Hệ thống hí hửng: 【Nữ chính vừa từ chối lời mời của bạch nguyệt quang!】

Thương Thời Thiên: 【Hả? Không phải là Vệ Dĩ Hàm mời bạch nguyệt quang gặp mặt để thương lượng sao?】

Cô nhớ nhầm tình tiết rồi à?

【Chuyện đó không quan trọng, chỉ cần quá trình đủ đau lòng là được.】

Thương Thời Thiên: ...

【Mày không nên gọi là hệ thống Hắc Nguyệt Quang, mà nên là hệ thống Ngược Văn mới đúng.】

【"Hắc Nguyệt Quang" gì mà chẳng có chút city nào cả.】

Thương Thời Thiên ngẫm nghĩ, chẳng lẽ thật sự như hệ thống nói, chỉ cần cô còn sống, cho dù chẳng làm gì cũng sẽ trở thành chướng ngại giữa Vệ Dĩ Hàm và bạch nguyệt quang?

Cô dường như đã hiểu vì sao mình lại là "pháo hôi" — nếu cô không biến mất, Vệ Dĩ Hàm làm sao có thể quay lại với bạch nguyệt quang mà không bị người đời lên án?

Nhưng... tác giả không thể sắp xếp cho hai người họ ly hôn sao?!

Cô và Vệ Dĩ Hàm vốn chẳng có tình cảm gì, nếu Vệ Dĩ Hàm muốn ly hôn, cô chắc chắn sẽ không níu kéo. Lúc đó cô ấy quay lại với bạch nguyệt quang cũng chẳng có gì sai cả!

Thương Thời Thiên ban đầu hoàn toàn không hứng thú với mớ tình cảm rối rắm giữa Vệ Dĩ Hàm và bạch nguyệt quang, nhưng nếu muốn hiểu lý do tại sao tác giả lại sắp đặt cái chết cho cô, có lẽ chỉ còn cách tìm lời giải trong nguyên tác.

Ngay khi cô chuẩn bị mở bản gốc ra xem, một người hầu nhẹ giọng hỏi từ ngoài cửa:

"Thưa cô, cô đã ngâm mình hơn bốn mươi phút, tôi cần xác nhận xem cô có ổn không ạ?"

Thương Thời Thiên chợt nhận ra mình đã tắm lâu như vậy!

Cô vội vàng kết thúc việc tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ, thoải mái rồi quấn tóc ướt đi xuống lầu.

Ánh mắt cô quét một vòng phòng khách, không thấy Vệ Dĩ Hàm đâu. Đang định hỏi người hầu thì thấy Vệ Dĩ Hàm mặt mộc không son phấn, không đeo đồ trang sức, từ trên lầu đi xuống.

Đôi môi không tô son dưới ánh đèn trông có vẻ thiếu sắc, sắc mặt cũng mang nét mệt mỏi của người thiếu ngủ thường xuyên, nhưng những đường nét khuôn mặt thì vẫn hoàn hảo, và ánh mắt vẫn sắc bén như chim ưng.

Một gương mặt xinh đẹp, thanh tú, không cần trang điểm cũng cuốn hút, bất chợt hiện ra trong trí nhớ cô — trùng khớp hoàn toàn với Vệ Dĩ Hàm trước mặt.

Lần đầu tiên, Thương Thời Thiên cảm nhận được cú sốc từ tám năm thời gian trôi qua.

...

Vệ Dĩ Hàm chỉ liếc Thương Thời Thiên một cái rồi ngồi ngay vào ghế chủ tọa ở bàn ăn.

Giờ cô không có tâm trạng đối phó với Thương Thời Thiên.

Không phải vì cuộc điện thoại vừa rồi, mà là vì cô nghe được cuộc đối thoại giữa "Thương Thời Dữ" và hệ thống, khiến cô nhận ra mình có khả năng đang bị giám sát.

Đây là ngôi nhà riêng mà cô đã mua, tất cả nhân viên làm việc ở đây đều đã trải qua quá trình điều tra kỹ lưỡng, chỉ khi chắc chắn không có vấn đề gì mới được ở lại.

Vì thế, về mặt an ninh và riêng tư, nơi này đáng lẽ phải tuyệt đối an toàn.

Thế mà hệ thống lại có thể giám sát cả việc cô gọi điện và nội dung cuộc gọi!?

Chẳng lẽ đối phương không chỉ cài thiết bị định vị bên người cô mà còn nghe lén điện thoại của cô?

Ý thức được điều đó, cô lập tức thay điện thoại cá nhân, cho người đem điện thoại cũ đi kiểm tra và tiến hành một cuộc rà soát an ninh tổng thể.

Tuy nhiên, điều khiến cô bận tâm hơn là: "Thương Thời Dữ" sao lại biết cô vốn định tìm gặp Doãn Tại Thủy?

Sau khi biết Doãn Tại Thủy đã về nước và định giúp Tập đoàn Chu thị, Vệ Dĩ Hàm đã dự định dùng cách "mềm mỏng trước, mạnh tay sau" để khuyên Doãn Tại Thủy đừng can dự.

Nhưng trước khi cô kịp gặp Doãn Tại Thủy thì đã bị "Thương Thời Dữ" ngáng đường.

Kế hoạch bị phá hỏng, cô bắt đầu nghi ngờ Doãn Tại Thủy không chỉ nhúng tay vào thương vụ thâu tóm Tập đoàn Chu thị mà còn có liên quan đến tổ chức đã cử "Thương Thời Dữ" đến tiếp cận cô.

Vì vậy cô lập tức hủy bỏ ý định chủ động tìm gặp Doãn Tại Thủy.

Nhưng không ngờ Doãn Tại Thủy lại chủ động tìm đến cô.

Chẳng lẽ Doãn Tại Thủy thực sự có dính líu đến chuyện này?

*

Thương Thời Thiên theo thói quen từ những lần trước cùng ăn tiệc với Vệ Dĩ Hàm liền ngồi vào chỗ cạnh cô ấy.

Ngay lúc cô vừa ngồi xuống, cả Vệ Dĩ Hàm ở vị trí chủ tọa lẫn người hầu đang chuẩn bị dọn bát đũa đều sững người.

Người hầu đưa mắt hỏi ý Vệ Dĩ Hàm, thấy cô nhíu mày, liền hiểu ngay nên làm gì.

Cô ta lập tức nở nụ cười áy náy nói với Thương Thời Thiên:

"Xin lỗi cô, chiếc ghế đó bị hỏng, vẫn chưa được thay mới, mời cô ngồi chiếc này."

Thương Thời Thiên cúi đầu nhìn chiếc ghế: "Hả? Nó đâu có hỏng gì đâu?"

Người hầu: ......

Vệ Dĩ Hàm thì chẳng khách sáo như người hầu, cô nhấc cằm lên, lạnh nhạt nói:

"Vị trí của cô ở đằng kia."

Thương Thời Thiên lập tức hiểu ra, liền đứng dậy, chuyển sang chiếc ghế ở phía đối diện cách cô ấy bảy tám cái ghế.

Thấy cô phối hợp như vậy, trên mặt lại không hề lộ ra vẻ bất mãn, Vệ Dĩ Hàm thầm nghĩ:

Người này thật sự là đầu óc chậm chạp không hiểu chuyện, hay đã luyện được kỹ năng diễn xuất siêu phàm, biết cách giấu đi cảm xúc thật?

Thương Thời Thiên đương nhiên nhận ra Vệ Dĩ Hàm không hề xem cô là khách thực sự, nhưng cô cũng không định tính toán chi ly làm gì. Dù sao thì Vệ Dĩ Hàm đã cho cô ở lại, còn cho cô ăn, như vậy là đã quá tử tế rồi.

...

Thương Thời Thiên và Vệ Dĩ Hàm đều là kiểu người ăn không nói, ngủ không lời. Suốt bữa ăn không có chút giao tiếp nào. Nhưng sau khi ăn xong, như thể gông xiềng trên người Thương Thời Thiên bỗng chốc được tháo bỏ, cô vươn vai một cái, rồi vẫy tay gọi người hầu:

"Chị gái ơi, trong nhà này có cờ vây không?"

"Cờ vây?" Người hầu theo phản xạ lại nhìn sang Vệ Dĩ Hàm.

Cả căn biệt thự chỉ có một bộ bàn cờ, đặt trong thư phòng của Vệ Dĩ Hàm.

Nhưng bộ cờ vây đó được khóa trong tủ trưng bày, được coi như cổ vật quý giá.

Loại cờ như vậy, cô ta tuyệt đối không dám mang ra cho khách chơi, nên nói: "Trên máy tính bảng có thể tải app chơi cờ vây."

Khi còn sống, Thương Thời Thiên cũng thường xuyên đấu cờ với người khác qua mạng, nên không nhất thiết phải chơi trên bàn cờ thật. Cô vui vẻ nói: "Thế thì tốt quá, cảm ơn chị gái nhé!"

Khoảnh khắc đó, trong mắt cô ánh lên những vì sao.

Trong lòng Vệ Dĩ Hàm lại trào lên một cảm xúc khó tả.

Mặc dù cô cho rằng "Thương Thời Dữ" đang cố tình bắt chước Thương Thời Thiên, nhưng tình yêu của Thương Thời Thiên dành cho cờ vây là thứ không dễ gì mô phỏng.

Lẽ nào "Thương Thời Dữ" cũng thực sự yêu thích cờ vây từ trong tâm khảm?

Vệ Dĩ Hàm lắc đầu phủ định suy nghĩ đó: Cũng chưa chắc là yêu thật.

Người ta vẫn nói, vẽ da vẽ hổ dễ, vẽ xương khó. Đã muốn bắt chước Thương Thời Thiên, tất nhiên phải được huấn luyện cờ vây trước. Nếu tìm một người không biết chơi cờ thì làm sao bắt chước được tinh thần của cô ấy?

Nhưng không phải Vệ Dĩ Hàm đánh giá thấp đối phương.

Thương Thời Thiên tuy chỉ là đẳng cấp Bát đẳng, nhưng lại là kỳ thủ nữ số một của Hạ Quốc. Trước khi cô thăng lên Bát đẳng, Hạ quốc đã hơn hai mươi năm không có nữ kỳ thủ nào đạt đến trình độ đó.

Hơn nữa, cô lên Bát đẳng từ năm 18 tuổi. Cả ông nội cô — quốc thủ Lâm Sĩ Chương — và sư phụ cô — kỳ thánh Vu Nhất Phi — đều cho rằng cô có thể thăng lên Cửu đẳng vào năm 21 tuổi, trở thành nữ Cửu đẳng thứ ba trong lịch sử Hạ quốc.

— Nếu cô không bị giết.

Dù đã tám năm trôi qua, kỳ đàn Hạ quốc mới chỉ có thêm một nữ kỳ thủ Bát đẳng mới.

Vậy nên, nếu năng lực chơi cờ của đối phương thực sự ngang ngửa với Thương Thời Thiên thì Vệ Dĩ Hàm cho rằng, trừ khi cô gái Bát đẳng kia đi phẫu thuật thẩm mỹ, không thì chính là Thương Thời Thiên sống lại.

...

Vệ Dĩ Hàm lấy một chai whisky trong tủ rượu, sau ba ly, cô liếc nhìn Thương Thời Thiên.

Người kia đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa đơn, máy tính bảng đặt ngay ngắn trên bàn trà trước mặt.

Cô cúi đầu chăm chú nhìn vào màn hình, trông không khác gì đang đối mặt với bàn cờ thật sự.

Người bình thường chơi máy tính bảng thì cũng cầm trên tay hoặc đặt lên giá đỡ, có ai lại đặt hẳn lên bàn như vậy?

Nhưng đúng khoảnh khắc đó, Vệ Dĩ Hàm như nhìn thấy Thương Thời Thiên của chín năm trước.

Một hình ảnh lướt qua trong đầu cô:

Hôm chụp ảnh cưới, ai cũng bận rộn — cô vội vàng chụp cho xong để quay về công ty làm thêm, đội hóa trang thì gấp rút sửa lại lớp trang điểm, cả ê-kíp nhiếp ảnh cũng luống cuống vì lịch trình bị thay đổi...

Trong bầu không khí hỗn loạn ấy, Thương Thời Thiên lại như đứng ngoài cuộc.

Cô ôm một hộp cờ vây, ngồi ngay ngắn trên ghế xếp, trước mặt là bàn cờ toàn quân đen.

Trông như đang nghịch chơi, nhưng Vệ Dĩ Hàm biết cô đang đấu cờ, chỉ là đối thủ không hiện hữu trước mắt mà ở trong tâm trí.

Vệ Dĩ Hàm muốn biết cô ấy có thể tập trung đến mức nào nên không gọi nhắc. Cứ thế chờ đợi suốt hai mươi phút.

Sau khi ván cờ kết thúc, Thương Thời Thiên thở phào nhẹ nhõm, vươn vai một cái rồi chợt phát hiện ánh mắt của Vệ Dĩ Hàm:

"Chụp xong rồi à?"

Vệ Dĩ Hàm vừa bực vừa buồn cười, gật đầu: "Ừ, chụp xong rồi."

Thương Thời Thiên cũng gật đầu theo: "Vậy đến lượt tôi chụp rồi."

Vệ Dĩ Hàm tức mà cười, bao nhiêu giận dữ cũng tan biến.

Cô giữ người lại, nhẹ giọng hỏi: "Cô từng thấy ảnh cưới chụp một mình bao giờ chưa?"

Lúc đó Thương Thời Thiên mới sực tỉnh, mặt đầy áy náy: "Xin lỗi, để cô phải đợi lâu."

...

Trên sofa, Thương Thời Thiên lại vươn vai một cái.

Tất cả những hình ảnh ấy như thủy triều rút đi, Vệ Dĩ Hàm hoàn hồn, ánh mắt trở nên mờ tối.

Cô cảm thấy có lẽ mình đã uống quá chén, đặt ly xuống rồi quay người lên lầu.

Ban đầu định thăm dò thêm về "Thương Thời Dữ", nhưng hôm nay cô quá mệt, không muốn tốn thêm sức lực cho một kẻ giả mạo.

...

Thương Thời Thiên nhận ra ánh mắt quen thuộc đã đặt trên người mình từ lâu, quay đầu nhìn thì chỉ kịp thấy vạt áo khuất dần nơi khúc quanh cầu thang.

Cô nhận ra đó là áo của Vệ Dĩ Hàm.

Lại lén nhìn cô chơi cờ sao?

Sao phải lén chứ? Nhìn thẳng thì có sao đâu?

Không cần lo cô bị ảnh hưởng, cô là kỳ thủ chuyên nghiệp mà, khả năng tập trung tốt lắm.

Thương Thời Thiên chợt nhớ ra mình chưa sấy tóc, định quay về phòng, người hầu hỏi:

"Cô không chơi nữa sao?"

Thương Thời Thiên lắc đầu: "Tài khoản mới lập, điểm thấp quá, khó tìm được đối thủ tương xứng."

Hơn nữa, mục đích hôm nay của cô không phải để tìm đối thủ, mà là xem thử sau tám năm, luật cờ vây có thay đổi gì không.

Quả nhiên, từ năm ngoái hiệp hội cờ vây đã bắt đầu thảo luận cải cách luật thi đấu, nhưng đến giờ vẫn chỉ dừng ở mức nghiên cứu, chưa có tiến triển thực tế.

Chỉ có một số giải đấu lớn đã thay đổi thể thức.

Nghĩ đến giải đấu, Thương Thời Thiên lại ôm lấy máy tính bảng, tra cứu lễ khai mạc giải vây giáp hôm nay.

Hai phút sau, cô ngơ ngác: "Cúp Vệ Đạt không còn nữa à?!"

À không, không phải Cúp Vệ Đạt không còn, mà nhà tài trợ chính của giải đã đổi, lễ khai mạc cũng chuyển sang cuối tháng, không phải hôm nay.

Thương Thời Thiên đặt máy xuống, gãi đầu.

"Sao lại thay đổi rồi nhỉ?"

Từ khi cô biết đến cờ vây cho đến khi mất đi, suốt hơn chục năm sự nghiệp, "Cúp Vệ Đạt" chưa bao giờ vắng mặt. Với cô, "Cúp Vệ Đạt" chính là "giải Vây giáp".

Tại sao vừa mở mắt, "Cúp Vệ Đạt" đã thành "Cúp Hoa Thương" rồi?

Thực ra, trong lòng cô cũng hiểu, đổi nhà tài trợ thì tên giải đấu cũng đổi theo là chuyện thường.

Nhưng sau khi sống lại, cô không thể về với gia đình, người duy nhất quen biết là Vệ Dĩ Hàm cũng thay đổi, không chút hoang mang là giả.

Điều duy nhất khiến cô thấy an tâm là cờ vây với luật lệ không đổi.

Vậy mà giờ đến cả cái tên quen thuộc của giải đấu cũng đổi nốt!

Một lúc sau, cô chọt vào hệ thống, có phần bất lực, cũng có chút tủi thân:

【Thế giới này thật lạ lẫm quá đi mất.】

———

Vệ tổng hiện tại: Kẻ lừa đảo, cô ngồi chỗ khác đi.

Vệ tổng sau này: Bà xã, sao không ngồi cạnh chị vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top