Chương 69
Từ cửa ra vào đến bồn suối nước nóng trong phòng, quần áo và giày dép lộn xộn rơi trên thảm, hỗn tạp cùng cánh hoa hồng đỏ trải đầy sàn, bùng lên sự mờ ám.
Bên trong bồn nước nóng, hơi nóng hòa quyện.
Thịnh Vân Cẩm khẽ lim dim mắt gác lên thành bồn, gương mặt tươi đẹp mang theo vài phần ửng hồng nhạt, giữa làn nước chập chùng, trên làn da trắng nõn lộ ra từng mảng dấu hôn mờ ám.
Ngón tay thon dài duỗi ra mặt nước, Tư Mộ ôm cô từ phía sau, bàn tay kia ôn nhu xoa nhẹ ở vùng bụng dưới của cô.
Ánh mắt lướt qua chiếc khay nổi trên mặt nước, rượu đỏ trong ly trên đó đã vơi đi hơn phân nửa, chỉ còn lại chút rượu ở đáy ly.
Mím môi cười một cái, Tư Mộ đưa tay ôn nhu giúp cô vén mái tóc ướt sang bên mặt, nhẹ giọng mở lời: "Còn muốn uống nữa không?"
Bụng dưới còn hơi mang theo chút dư vị, Thịnh Vân Cẩm nghe vậy cắn môi dưới, sắc hồng trên gương mặt càng thêm rõ ràng.
Chậm rãi xoay người, Thịnh Vân Cẩm tựa lưng vào thành bồn, cả người bị Tư Mộ ôm trọn trong ngực.
Đôi mắt ẩm ướt mà động lòng người nhìn chằm chằm Tư Mộ, Thịnh Vân Cẩm không nói lời nào, chỉ là tới gần nàng và hôn thêm lần nữa.
Cô muốn lấy đạo của người trả lại cho người.
Cười khẽ một tiếng, Tư Mộ chủ động cầm tay cô chậm rãi đưa đến trước người mình.
Đầu ngón tay hơi cuộn lại, lông mi dính hơi nước run rẩy, Thịnh Vân Cẩm trợn mắt nhìn nàng giữa nụ hôn.
"Chị câu dẫn em."
Không biết có phải uống quá nhiều rượu hay không, giọng nói của cô lúc này không còn thanh thúy như ngày thường, rơi vào tai Tư Mộ chỉ cảm thấy nhu mì đáng yêu.
Mặt mày đều dính sắc hồng, Tư Mộ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt cô.
"Đúng, chị câu dẫn em."
Giọng nói mềm thấp triền miên, Tư Mộ mang ánh mắt yêu thương sâu thẳm nhìn cô, vẻ lãnh đạm trên khuôn mặt từ trước đến nay thanh lãnh là ý cười ôn nhu chiều chuộng.
Khẽ nhếch khóe môi, Thịnh Vân Cẩm đã mang theo mấy phần say, nghe vậy vừa có vẻ cao hứng lại vừa ngạo kiều.
Cánh môi từ cổ một đường hướng xuống, cho đến khi dán đến chỗ có ấn ký lá trúc kia. Cô thì thầm lên tiếng, âm thanh chấn động mà thành kính.
"Chị không cần câu dẫn em..."
"Em cũng sẽ ngoan ngoãn mắc câu..."
Trong tim khẽ rung động, Tư Mộ cảm nhận được hơi thở và động tác của cô, hô hấp dần dần gấp gáp.
...
...
Kèm theo tiếng nước vang dội, Thịnh Vân Cẩm chui ra khỏi mặt nước, sắc mặt ửng hồng, nhưng ánh mắt đã khôi phục sự thanh tỉnh, mang theo vài phần ý cười.
Tư Mộ nhắm chặt hai mắt, nàng bây giờ đã không còn sức lực, dựa vào thành bồn phía sau và lực đẩy của nước trong bồn để chống đỡ bản thân.
Lúc phát giác Thịnh Vân Cẩm đến gần, nàng lười biếng nhẹ nhàng nhấc mắt nhìn, sau đó liền lười biếng dựa vào trong ngực cô.
Đầu ngón tay khẽ câu, chiếc khay dao động ở nơi khác tới gần, Thịnh Vân Cẩm bưng lên chiếc ly rượu đỏ còn lại trên đó, ngửa đầu uống một ngụm.
Dòng nước theo sợi tóc chảy dọc xuống chiếc cổ trắng ngần, chưa kịp tìm đến nơi sâu thẳm, đã tan hòa vào mặt nước.
Khoang miệng lại tràn ngập men say chếnh choáng. Tư Mộ hé mở mắt, đối diện với ánh nhìn linh lợi, tinh quái của Thịnh Vân Cẩm.
Bất đắc dĩ bật cười, Tư Mộ nắm lấy bàn tay đang đặt sau gáy mình rồi nhẹ nhàng lướt đi, sau đó thì thầm trêu chọc cô:
"Thật ấu trĩ..."
Thịnh Vân Cẩm nghe vậy nhíu mày, cô mập mờ dán lấy vòng eo Tư Mộ, có ý riêng nói: "Tư tổng có phải cho rằng chuốc em say thì không cần mặc bộ đồ đó không?"
Còn nói cô ấu trĩ, rõ ràng ngây thơ nhất chính là Tư Mộ.
Tâm tư nhỏ bị phơi bày, ánh mắt Tư Mộ có chút mất tự nhiên, nàng tựa vào vai Thịnh Vân Cẩm, tai hơi ửng hồng.
Thấy nàng trầm mặc, Thịnh Vân Cẩm cười rộ lên, ôm ngang người nàng đứng dậy, Thịnh Vân Cẩm kéo chiếc áo choàng tắm bên cạnh choàng lên người hai người.
Lúc đi qua chỗ quần áo hai người rơi đầy đất, Tư Mộ đã nhắm mắt lại vùi cả khuôn mặt vào ngực Thịnh Vân Cẩm, chỉ còn lại làn da chưa được che giấu hiện ra sắc hồng ngượng ngùng.
...
Chiều ngày hôm sau lúc rời khỏi khu nghỉ dưỡng, Thịnh Vân Cẩm ngay trước mặt Tư Mộ cất chiếc sườn xám kia vào trong va li quần áo.
Tư Mộ ở bên cạnh thấy động tác của cô thì nhẹ nhàng lướt mắt nhìn Thịnh Vân Cẩm một cái, sau đó giả vờ bình tĩnh như thường dời ánh mắt đi.
Tối hôm qua nàng ngủ thiếp đi lúc đang tắm, hôm nay hai người mãi đến giữa trưa mới tỉnh, Tư Mộ trong suốt thời gian đó chỉ giả vờ mệt mỏi không xuống giường, Thịnh Vân Cẩm không biết nên tin hay không, dù sao cũng không nhắc lại chuyện bắt nàng mặc sườn xám nữa.
Tư Mộ lúc ấy còn tưởng rằng cô quên mất, không ngờ bây giờ lúc sắp rời đi Thịnh Vân Cẩm còn cố ý đặt chiếc hộp kia ở vị trí giữa nhất của va li...
Xem ra Thịnh Vân Cẩm thật sự rất cố chấp. Tư Mộ có chút bất đắc dĩ.
Thu dọn hành lý xong, Thịnh Vân Cẩm ngồi ở mép giường ôm Tư Mộ, cô nghiêng đầu áp sát bên tai nàng.
"Thật ra em đã đặt may hai bộ sườn xám."
Tư Mộ nhìn ánh mắt ý cười yêu kiều của cô, không nói.
"Trừ việc màu sắc không giống nhau, mọi thứ đều giống nhau ~"
Thấy Tư Mộ dường như chưa hiểu ý mình, Thịnh Vân Cẩm ghé vào tai cô. Ngữ khí dịu dàng dụ hoặc.
"Về đến nhà em mặc cho chị xem có được không ~"
Tâm niệm vừa động, Tư Mộ trong đầu không tự chủ được hiện ra kiểu dáng chiếc sườn xám kia.
Thật ra kiểu dáng không quá táo bạo, chỉ là chất liệu vải có chút đặc biệt. Sườn xám ôm sát màu đen, là kiểu chất liệu hai lớp, bên trong là dạng váy hai dây dài, bên ngoài là vải sa mỏng hoa văn ẩn màu đen. Mặc dù là hai lớp vải, nhưng trên thực tế lại một lớp mỏng manh hơn lớp kia.
Hơn nữa, điều Tư Mộ để ý nhất chính là. Bộ sườn xám này, xẻ tà bên hông rất cao.
Trong đầu đã không kìm lòng được vẽ ra bộ dạng Thịnh Vân Cẩm mặc bộ đồ này, Tư Mộ nhắm mắt lại, nhịp tim hơi mất kiểm soát.
Thấy nàng không nói gì, Thịnh Vân Cẩm cho rằng Tư Mộ chưa đồng ý. Khẽ bĩu môi tiếc nuối, cô thật sự cảm thấy bộ sườn xám kia rất đẹp mắt. Tư Mộ mặc vào nhất định càng đẹp mắt.
"Được rồi, vậy chúng ta không..."
Bạn gái không muốn mặc, Thịnh Vân Cẩm đương nhiên sẽ không làm trái ý muốn của nàng.
"Được."
Lời còn chưa nói hết, giọng khàn khàn của Tư Mộ truyền đến.
Ngước mắt ngạc nhiên, Thịnh Vân Cẩm mắt đối mắt với Tư Mộ hơi có vẻ mất tự nhiên.
Đại khái là nhận ra sự xấu hổ nội liễm của Tư Mộ, Thịnh Vân Cẩm cong môi cười cười, sau đó tiến lại gần hôn lên môi nàng một cái.
"Tiểu Mộ thật tốt ~"
"Yêu chị lắm ~"
...
Buổi chiều, ba người đi dạo trên một con phố cũ được cải tạo ở Nam Thành.
Tối hôm qua Nam Thành có tuyết rơi, trên đường mặc dù tuyết trắng mênh mông, nhưng vẫn không che được không khí vui tươi ngày lễ của mọi người.
Ven đường bày không ít quầy hàng nhỏ, bán các loại vật phẩm đặc sắc cùng đồ ăn uống của địa phương.
Lâm Tiêu Ngộ lưu luyến quên lối về ở mấy gian hàng đầu tiên, cô nàng trước đây vẫn luôn ở nước ngoài, chưa từng tiếp xúc qua đồ trang trí thủ công bên Nam Thành này nên mua không ít thứ.
Tư Mộ thấy thế nghiêng đầu nhìn Thịnh Vân Cẩm bên cạnh, ôn nhu mở lời: "Có gì thích không?"
Cũng ở nước ngoài nhiều năm như vậy, sự hứng thú của Thịnh Vân Cẩm đối với những vật phẩm này dường như không giống Lâm Tiêu Ngộ lắm.
Thịnh Vân Cẩm đang nhìn quanh nghe vậy gật gật đầu, cô nắm tay Tư Mộ đi xa hơn về phía bên kia đường phố, đến một khu đất trống không phải khu buôn bán.
So với con phố đông đúc vừa rồi, bên này rõ ràng ít người hơn. Nơi xa là dãy núi trùng điệp cùng rừng cây dày đặc xếp ngang dọc, đối diện là phố cổ vừa đi qua, còn dưới chân thì là tuyết trắng xóa.
Thịnh Vân Cẩm tiến gần đến một cô gái mang theo máy ảnh mà cô đã quan sát từ lâu.
Sau khi trao đổi xong, cô lần nữa trở lại bên cạnh Tư Mộ. Đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Tư Mộ, Thịnh Vân Cẩm dắt tay nàng.
"Chúng ta hình như vẫn chưa chụp ảnh chung."
Nói xong, cô liền dùng chút lực kéo nhẹ tay.
Tư Mộ bị lực bất ngờ không kịp đề phòng của cô kéo đứng không vững, Thịnh Vân Cẩm cười ôm lấy nàng, sau đó nhẹ giọng mở lời trong ánh mắt giận trách của Tư Mộ.
"Nhìn ống kính."
Vốn là người chụp ảnh du lịch, cô gái nhiếp ảnh gia này rất biết cách bắt khoảnh khắc, ống kính dừng lại, cô ấy ra dấu OK với Thịnh Vân Cẩm.
Hai người tay trong tay từ từ đi trong tuyết, cô gái nhiếp ảnh gia liền theo sát ở vị trí không xa để chụp khoảnh khắc.
Thịnh Vân Cẩm thỉnh thoảng xoay người hốt tuyết thổi lên, sau đó lại nhân lúc Tư Mộ không chú ý thì chạy ra xa, cười nhẹ nhàng ném quả cầu tuyết nhỏ vón cục lộn xộn vào người nàng.
Bông tuyết trắng rất nhanh tan ra trên áo khoác đen, Tư Mộ không đánh trả, chỉ mỉm cười nhìn cô vui đùa.
Sắc trời dần dần tối xuống, ánh hoàng hôn phía sau cũng đang chậm rãi lặn về Tây.
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra mấy cây tiên nhân cầu đã kết ra cánh hoa không đúng lúc lần trước ở nhà, Thịnh Vân Cẩm lòng có cảm giác ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Ngay sau đó, bàn tay nhẹ giơ lên, bông tuyết đang dần dần bay xuống từ không trung rơi vào lòng bàn tay cô.
Tư Mộ nhìn Thịnh Vân Cẩm đang ngây ra tại chỗ, tiến lại gần cô.
Chưa kịp mở lời, liền thấy Thịnh Vân Cẩm hơi nhíu mày, đầu ngón tay kéo cổ áo mình, tựa như có thứ gì rơi vào trong cổ áo khiến cô khó chịu.
"Sao vậy?"
Thấy động tác của Thịnh Vân Cẩm, Tư Mộ hơi xoay người xích lại gần cô, có chút lo lắng phủ tay lên cổ áo cô.
"Tư Mộ, em yêu chị."
Thịnh Vân Cẩm vừa mới còn nhíu chặt mày, bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt mày tươi cười nói với nàng.
Tư Mộ sửng sốt một chút.
Kèm theo lời thổ lộ nhẹ nhàng của Thịnh Vân Cẩm, Tư Mộ phát giác trên trán rơi xuống một cảm giác ôn nhuận hơi lạnh.
Là nụ hôn của Thịnh Vân Cẩm.
Chậm rãi ngước mắt, nàng đối mặt ánh mắt chân thành mà nhiệt liệt của Thịnh Vân Cẩm, trên gương mặt tinh xảo là nụ cười tươi đẹp mà rạng rỡ hoàn toàn như trước đây.
Hai người nhìn nhau, cảm thụ được tiếng tim đập kịch liệt bên tai, Tư Mộ chậm rãi cong môi cười một cái.
"Chị cũng yêu em."
Cùng lúc đó, nhiếp ảnh gia cách đó không xa cũng nhấn nút chụp.
Trên đường trở về, Lâm Tiêu Ngộ mang theo một túi đầy ắp chiến lợi phẩm.
Xe không thể vào con phố buôn bán này, cho nên ba người chỉ có thể đi bộ ra cửa.
Trên tóc và áo khoác đã rơi xuống những bông tuyết thưa thớt, Lâm Tiêu Ngộ lầm bầm nói: "Dự báo thời tiết không chuẩn gì cả, chẳng phải bảo hôm nay không có tuyết sao?"
Thịnh Vân Cẩm bên cạnh nghe vậy vô hình có chút chột dạ, "Vốn dĩ nó lúc chuẩn lúc không chuẩn mà..."
Nói rồi, cô theo bản năng nắm chặt bàn tay Tư Mộ.
Phát giác lực siết của cô, Tư Mộ nghiêng đầu nhìn cô, cho rằng Thịnh Vân Cẩm bị lạnh, trầm ngâm một chút, liền nắm lòng bàn tay cô nhét vào túi áo khoác lớn của nàng.
Thịnh Vân Cẩm cúi đầu nhìn, trong lòng vui vẻ.
Những tấm ảnh vừa chụp cô đã lưu lại hết vào điện thoại, có một tấm còn được Thịnh Vân Cẩm đặt làm hình nền điện thoại di động.
Lâm Tiêu Ngộ bên cạnh chỉ lo vùi đầu đi đường, hoàn toàn không chú ý hành vi ngược cẩu của hai người này.
Kéo chiếc khăn quàng cổ giữa cổ xuống, cô nàng lầm bầm nói: "Tuyết này hình như không có xu hướng muốn dừng, tớ lo lắng nó cứ rơi càng lúc càng lớn, chuyến bay của chúng ta lát nữa sẽ bị chậm trễ..."
Thịnh Vân Cẩm hoàn toàn quên mất chuyện này, cô nháy mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn còn đang bay những hạt tuyết nhỏ, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thu ánh mắt lại.
Khi xe đến sân bay, tuyết đã ngừng, Lâm Tiêu Ngộ nhẹ nhàng thở ra.
...
Cùng lúc đó.
Từ lúc trận tuyết này rơi xuống đến khi ngừng hẳn, Trần Tư Ngu vẫn luôn đứng một mình trước cửa sổ sát đất của khách sạn, thờ ơ lạnh nhạt cong môi dưới, thần sắc không rõ.
Xem ra cảm ứng của người đó lần trước ở nhà vệ sinh không phải là ảo giác.
Thế gian này, thật vẫn có người tu đạo.
Đã có thể ẩn nấp hành tung, lại còn có thể thao túng thời tiết.
Nhưng tu vi như vậy, trừ phi đã thành tiên, nếu không người tu đạo bình thường là không thể nào làm được.
Chỉ là không biết... Người này và Tư Mộ mang Pháp Linh kia có thể hay không có liên quan...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top