Chương 54
Cộc cộc cộc.
Cửa phòng làm việc bị gõ vang.
Tư Mộ ngước mắt nhìn: "Vào đi."
Triệu Nguyên Kỳ đẩy cửa bước vào, thấy Tư Mộ vẫn trong trạng thái nghiêm túc làm việc, liền đoán được nàng đại khái đêm nay lại phải tiếp tục ở lại công ty tăng ca.
Ngồi xuống tại ghế sofa, Triệu Nguyên Kỳ mang trên mặt vài phần ý cười trêu chọc.
"Tớ thấy cậu thật sự là kẻ cuồng công việc đấy, với bạn gái đã lâu không gặp mặt, cũng chẳng thấy cậu gấp."
Tư Mộ nghe vậy cũng không ngẩng đầu: "Chúng tớ mỗi ngày đều có gọi video."
Triệu Nguyên Kỳ dựa vào lưng ghế, nghe vậy thở dài lắc đầu.
"Phải nói là Tư tổng của chúng ta sức tự chủ mạnh, nhìn qua điện thoại liền thỏa mãn."
"Ai ~ tớ thì không được rồi nha, lớn tuổi rồi, chỉ thích cùng mấy cô em gái ôm ôm hôn hôn để giải tỏa chút dục vọng..."
Ngòi bút đang ký tên hơi khựng lại, Tư Mộ mím môi dưới.
Thật ra nàng cũng rất nhớ Thịnh Vân Cẩm, chỉ có điều thời gian rảnh rỗi gần đây Tư Mộ luôn bận rộn thiết kế nhẫn đôi của hai người, cho nên mới không đi Nam Thành.
Bất quá mấy ngày trước Tư Mộ đã làm xong nhẫn, từ thiết kế đến chế tác, đều là nàng tự mình hoàn thành.
...
Về phần Thịnh Vân Cẩm, mặc dù không tuân thủ những quy tắc do Trần Yên đặt ra, nhưng cô vẫn bận rộn mỗi ngày.
Ngoài việc tập luyện kịch bản, chính là quay phim ở đoàn phim. Cả ngày cũng không được nghỉ ngơi.
Vai diễn khách mời của cô thật ra không nhiều lắm, kế hoạch ban đầu chỉ là quay xong trong hai ngày.
Nhưng vì nam chính bị bệnh do một cảnh quay dưới mưa vào đầu tuần, cho nên một số cảnh quay với Thịnh Vân Cẩm đã bị kéo dài, kéo tới đúng lần nghỉ tiếp theo của cô trong đợt nghỉ tập kịch.
...
"Tớ dự định ngày mai đi Nam Thành một chuyến, thế nào, có muốn đi cùng tớ không?"
Chú ý thấy Tư Mộ ngây người trong khoảnh khắc đó, Triệu Nguyên Kỳ liền đoán được nàng chỉ là ngoài miệng không nói, trong lòng kỳ thật vẫn nhớ Thịnh Vân Cẩm.
"Cậu đi Nam Thành làm gì?"
Tư Mộ gấp tài liệu đã ký xong lại, giả vờ như không để tâm hỏi.
Cười cười, Triệu Nguyên Kỳ nhắc nhở: "Tớ đoán ngay là cậu quên rồi, bộ phim mà Quả Trám Giải Trí đang quay ở Nam Thành, J&M chúng ta là nhà tài trợ đấy."
"Thân là nhà tài trợ, đi thị sát một chút tình hình quay phim chẳng phải là có thể sao?"
Tư Mộ nghe vậy quả thực có chút sững sờ. Chuyện tài trợ Triệu Nguyên Kỳ đã từng đề cập với nàng rất sớm rồi, chỉ có điều Tư Mộ không phụ trách những công việc này, cho nên liền không để ý.
"Đúng lúc bạn gái cậu cũng đang ở Nam Thành, hai chúng ta cùng đi thôi."
Triệu Nguyên Kỳ không biết Thịnh Vân Cẩm hiện tại đang khách mời ở đoàn phim, chỉ biết cô phải đi tập kịch.
Dù sao mấy ngày này công việc tương đối nhẹ nhàng, cho nên cô ấy liền muốn rủ Tư Mộ cùng đi đoàn phim dạo một vòng.
Trước đó những công việc đi chơi rảnh rỗi này đều là Triệu Nguyên Kỳ tự mình làm, cô ấy vốn phụ trách những kết nối đối ngoại này.
Nhưng lần đi này là có nguyên nhân, Thịnh Vân Cẩm lại cũng đang ở Nam Thành, nếu không rủ Tư Mộ đi cùng, cô ấy cảm thấy trong lòng thật sự áy náy.
Hơn một tháng không gặp bạn gái...
Ách... Cô ấy nghĩ thôi đã chịu không nổi.
...
Ánh mắt theo bản năng rơi vào ngăn kéo thứ nhất của bàn làm việc, nơi đó bộ nhẫn đôi Tư Mộ đã chuẩn bị xong.
Lưu ý đến tầm mắt của nàng, Triệu Nguyên Kỳ tò mò nhíu mày.
"Tớ nghe thư ký nói mấy ngày trước cậu chạy một chuyến đến nhà máy ngay trước khi tan làm."
Tư Mộ từ chối bình luận: "Ừm."
Nhìn vẻ ngoài bình tĩnh như thường này của nàng, Triệu Nguyên Kỳ vô hình đã cảm thấy tức tối.
Không cần phải nghĩ, cô ấy liền biết chắc chắn là quà tặng cho Thịnh Vân Cẩm. Nếu không, còn có món trang sức nào mà lại yêu cầu một tổng giám đốc như Tư Mộ tự mình ra tay làm chứ.
...
Ban đêm, khi về khách sạn, Tiểu Phong đưa cho Thịnh Vân Cẩm thuốc mỡ mới mua từ tiệm thuốc.
"Chị, lát nữa tắm rửa xong thì bôi thuốc đi, em đã hỏi nhân viên cửa hàng rồi, thuốc này là hiệu quả tốt nhất."
Nói rồi, cô trợ lý còn chân thành gật đầu thề thốt.
Nhận lấy từ tay cô, Thịnh Vân Cẩm nhìn hộp thuốc một chút, sau đó cong môi cười.
"Cảm ơn."
Ngượng ngùng gãi đầu, Tiểu Phong lắc đầu nói: "Tiểu Nam đi trung tâm thương mại gần đây mua cái bảo vệ đầu gối rồi, chắc lát nữa sẽ về."
Nói rồi, cô nhìn về phía đầu gối Thịnh Vân Cẩm: "Lần sau lại đi tập, chị mang bảo vệ đầu gối vào nhé, hẳn là có thể phát huy tác dụng một chút."
Công việc trợ lý cho Thịnh Vân Cẩm này, nói thật là vô cùng thoải mái.
Hai người họ chỉ cần buổi sáng lái xe đưa Thịnh Vân Cẩm đến địa điểm tập, sau đó buổi tối lại đón người về khách sạn. Phần thời gian còn lại, Thịnh Vân Cẩm đều để các cô tự đi tìm chỗ chơi, hơn nữa còn thanh toán chi phí.
Cho nên chỉ mới đến không mấy ngày, Tiểu Phong và Tiểu Nam đã gần như đi hết Nam Thành.
Hôm nay hai người thực sự không muốn đi ra ngoài chơi nữa, cho nên liền quyết định ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài viện tập kịch, chờ Thịnh Vân Cẩm kết thúc công việc.
Bởi vì đầu hẻm kia không có hộ gia đình nào khác, nên mấy ngày nay Trần Yên đã mở rộng cửa lớn của khu tập ra.
Tiểu Phong và Tiểu Nam liền ngồi một trái một phải ở trước cửa, kiên nhẫn chờ đợi, tiện thể xem mọi người tập.
Tối nay có lẽ là tập đoạn mới, nhân vật của Thịnh Vân Cẩm yêu cầu buông bỏ lòng tự trọng cao ngạo của mình mà quỳ xuống trước một diễn viên đóng vai quân phiệt khác trong kịch bản, dùng hành động này để cầu xin một cơ hội.
Họ tập luyện hoàn toàn là ở trong sân lộ thiên, trên sân toàn là gạch đá xanh cũ kĩ, giữa các viên gạch còn lẫn lộn bùn đất.
Cho nên, khi Thịnh Vân Cẩm "bịch" một tiếng hai đầu gối chạm đất, cả Tiểu Phong và Tiểu Nam đều không hề phòng bị mà kinh hãi.
Cứ thế quỳ xuống... Các cô không dám tưởng tượng cảnh đó đau đớn đến mức nào...
Hơn nữa, đây là đang tập.
Sau một hồi điều chỉnh và giảng giải của Trần Yên, Thịnh Vân Cẩm trước sau cộng lại quỳ đến hơn mười lần.
Những người khác, không ai đề xuất việc chuẩn bị cho Thịnh Vân Cẩm một cái đệm hay bảo vệ đầu gối.
Có lẽ, họ cũng đã quen rồi.
Có lẽ họ cũng đều đi qua con đường này.
...
Mặc dù các cô chỉ là trợ lý nhỏ, theo lý mà nói thì không cần thiết phải đau lòng cho những diễn viên xinh đẹp, nổi bật hơn các cô.
Nhưng mà...
Trong khoảng thời gian này, công tâm mà nói, Thịnh Vân Cẩm đối với các cô cũng không tệ...
Hơn nữa, cho dù hiện tại không mua, biết đâu lát nữa Thịnh Vân Cẩm tập xong cũng sẽ yêu cầu các cô đi mua.
Ôm ý nghĩ như vậy, lợi dụng lúc đoàn kịch vẫn chưa kết thúc tập, Tiểu Phong Tiểu Nam hai người liền phân công nhau, lần lượt đi mua thuốc mỡ và bảo vệ đầu gối.
Bất quá, điều vượt quá dự liệu của hai cô là, trên đường trở về, Thịnh Vân Cẩm không nói một lời.
Cô vẫn xem tin tức mà các cô không hiểu trên máy tính bảng, ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái.
Khiến Tiểu Phong đều cảm thấy bản thân có phải là suy nghĩ quá nhiều, hưng phấn khen ngợi người ta, Thịnh Vân Cẩm lại không hề cảm thấy đau chút nào.
...
Suy nghĩ suốt đường đi, Tiểu Phong cuối cùng vẫn là đưa thuốc mỡ đã mua cho Thịnh Vân Cẩm trước khi cô trở về phòng.
Trước khi vào phòng, Thịnh Vân Cẩm liếc nhìn kịch bản trong điện thoại di động, nhắc nhở: "Sáng mai mình xuất phát sớm hơn một tiếng, đoàn phim muốn đi quay ở một câu lạc bộ đua ngựa cách đây khá xa."
Tiểu Phong gật gật đầu: "Vâng ạ."
Ngày mai là ngày nghỉ của đoàn kịch, bất quá Thịnh Vân Cẩm vẫn cần phải đến đoàn phim để quay một số cảnh diễn cùng nam chính.
Về đến trong phòng, Thịnh Vân Cẩm nhìn lọ thuốc mỡ trên tay, lặng lẽ nhấp vào giao diện nào đó trên điện thoại di động, hủy bỏ đơn hàng mà cô vừa mới đặt ở một tiệm thuốc trên đường.
...
Lúc Tư Mộ gọi điện thoại tới, Thịnh Vân Cẩm vừa tắm rửa xong, đang ngồi trên giường xoa thuốc mỡ lên đầu gối.
Hai bên đầu gối không một chỗ nào may mắn thoát khỏi, đều tím xanh một mảng, nhiều chỗ còn có vết đỏ rách da do đá nhọn cào.
Áp theo chỉ dẫn trong giấy, Thịnh Vân Cẩm xoa một lớp thuốc mỡ trước, sau đó dùng lòng bàn tay từ từ xoa bóp, làm máu ứ đọng tan ra.
Trong phòng chỉ có một mình cô, cho nên Thịnh Vân Cẩm cũng không nỡ nén mà rên rỉ mắng mỏ.
Trên gương mặt xinh đẹp, ngũ quan nhăn nhó, khóe mắt cũng bởi vì cơn đau kích thích sinh lý mà có chút ửng hồng.
Nhận điện thoại của Tư Mộ, Thịnh Vân Cẩm hít hít chóp mũi đang cay xót vì đau đớn.
Cô mới không phải là bởi vì chút vết thương nhỏ này mà khóc nhè.
Kẹp điện thoại vào cánh tay, Thịnh Vân Cẩm nhìn bàn tay dính đầy thuốc mỡ, loạng choạng đi đến phòng rửa tay.
Cho nên khi Tư Mộ kết nối video, điều nhìn thấy lại là một thị giác vô cùng kỳ lạ.
Camera lúc ẩn lúc hiện, chiếm giữ cả màn hình, không phải gương mặt Thịnh Vân Cẩm, mà là cổ áo đang mở rộng của cô. Cô hẳn là vừa tắm xong, những sợi tóc trước ngực còn mang theo vài phần ẩm ướt, đuôi tóc uốn cong rơi trên làn da trắng nõn. Đen trắng tôn nhau lên, rất mê người.
Ngay sau đó một khắc, hình ảnh quay lên trần nhà.
Tiếng nước truyền đến, Tư Mộ cười cười, kiên nhẫn chờ Thịnh Vân Cẩm.
Rửa sạch thuốc mỡ trên tay, Thịnh Vân Cẩm cầm điện thoại trong tay, mặt mày cong cong làm nũng với Tư Mộ.
Vừa nói chuyện được vài câu, cô liền ôm điện thoại nằm xuống giường, sau đó lúc trở mình vẫn không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Nhìn thấy Tư Mộ vui quá, quên mất trên đầu gối còn sưng đau.
Tư Mộ chú ý tới biểu tình cô, có chút lo âu: "Sao thế?"
Thực sự không muốn để Tư Mộ biết bản thân lại bị thương nhẹ, rõ ràng tay vừa mới khỏi không mấy ngày...
Thịnh Vân Cẩm ra vẻ trấn tĩnh bắt đầu nói dối: "Không có việc gì đâu, chỉ là vừa trở mình thì bị vấp ngón chân."
Thở phào nhẹ nhõm, Tư Mộ ôn nhu mở lời: "Cẩn thận một chút, đừng có va va chạm chạm suốt thế."
Nàng nhớ rõ Thịnh Vân Cẩm trước đó từng vấp ngón chân chảy máu rồi. Tư Mộ còn không biết lần đó là bị chính bản thân mình chọc tức, chỉ cho là bạn gái mình trẻ tuổi thích đùa nghịch, thích nhảy nhót.
Gật gật đầu, Thịnh Vân Cẩm bắt đầu chuyển đề tài sang nơi khác.
"Tiểu Mộ, kiểu dáng nhẫn lần trước chị hỏi em bây giờ thế nào rồi? Làm xong chưa?"
Tư Mộ nghe vậy dừng lại, quyết định giấu chuyện ngày mai muốn đi Nam Thành trước, đợi đến ngày mai sẽ tạo bất ngờ cho Thịnh Vân Cẩm.
"Nhanh thôi, chị đã giao bản thiết kế cho thợ ở nhà máy, họ qua mấy ngày là có thể chế tác xong."
Lần đầu tiên nói dối kiểu này, Tư Mộ vẫn còn chút không tự nhiên, vành tai ẩn hiện giữa mái tóc đều có chút ửng hồng. Chỉ có điều Thịnh Vân Cẩm hiện tại đang bận xoa đầu gối ở nơi ống kính không quay tới được, cho nên tạm thời không chú ý đến điểm này.
Hai người nói chuyện phiếm, luôn nghĩ tới cái gì thì nói cái đó, Thịnh Vân Cẩm đang kể cho Tư Mộ nghe về cảm tưởng tập luyện mấy ngày nay.
Mà Tư Mộ nhìn cổ áo ngày càng rộng của cô trong khung hình, đường cong trắng nõn cùng khe ngực trước người luôn làm Tư Mộ không thể tập trung được.
Nửa ngày sau, nàng vẫn không nhịn xuống được, đỏ mặt mở lời.
"Em... Mặc quần áo vào đi..."
Thịnh Vân Cẩm sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu.
Cũng không lộ nhiều lắm mà... Sờ cũng sờ qua, cắn cũng cắn qua...
Ngước mắt nhìn về phía vẻ mặt ngượng ngùng của Tư Mộ, Thịnh Vân Cẩm cười giảo hoạt, thân thể lại xích lại gần màn hình thêm mấy phần.
"Tiểu Mộ, chị có nhớ em không?"
Giọng cô vừa mềm vừa nũng nịu, lọt vào tai Tư Mộ chỉ cảm thấy nhịp tim đều mất kiểm soát.
Hành động của Thịnh Vân Cẩm đã khiến nàng mặt đỏ tới mang tai, nhưng Tư Mộ vẫn giả vờ trấn tĩnh duy trì vẻ mặt bình thản.
"... Có."
Thịnh Vân Cẩm chờ đợi chính là câu trả lời này của nàng.
Ý cười bên môi càng thêm quyến rũ, Thịnh Vân Cẩm từ từ mở lời.
"Vậy chị có muốn nhìn em không?"Untitled Part 55
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top