Chương 55: Lê Vô Hồi

Tháng Ba năm 2025, vào một đêm muộn ở Murmansk, Nga — vùng cảng được mệnh danh là không bao giờ đóng băng trong truyền thuyết.

Cực quang bỗng bùng nổ dữ dội ở một khu vực, cuối cùng hai người cũng được chứng kiến Ánh sáng phương Bắc mà họ đã lỡ mất từ năm 2021.

Khâu Nhất Nhiên không ngờ rằng ngày đó thực sự đến. Càng không ngờ rằng cô vẫn được ngắm cực quang, và vẫn là đi cùng Lê Vô Hồi.

Mãi đến rất lâu sau này, khi cô trở về Thành phố Sương Mù, ngủ trong căn phòng trọ đóng kín cửa, hồi tưởng lại đêm hôm đó, cô vẫn thấy tiếc nuối vô cùng.

Tiếc vì đã không ngắm kỹ hơn Lê Vô Hồi dưới vầng cực quang màu đỏ đêm ấy.

Và đêm đó, trên đường quay về.

Khâu Nhất Nhiên vẫn không nhịn được hỏi Lê Vô Hồi: "Chị vừa ước nguyện gì dưới cực quang mà lâu thế?"

Lê Vô Hồi đang tìm chỗ đậu xe, dành một chút sự chú ý để liếc nhìn cô, sau đó khẽ cười, thẳng thắn nói ra hai chữ: "Kiếm tiền."

Khâu Nhất Nhiên kinh ngạc.

Lê Vô Hồi lúc này cuối cùng cũng tìm được một chỗ rộng rãi để đậu xe xong, rồi quay đầu lại.

Nhìn thấy vẻ mặt rất kinh ngạc của Khâu Nhất Nhiên.

"Em ngạc nhiên lắm hả?" Lê Xuân Phong cười, giọng điệu thoải mái nói thêm một câu: "Nguyện vọng của chị là kiếm được thật nhiều tiền."

Khâu Nhất Nhiên hơi nhăn mũi, cô vẫn không tin Lê Vô Hồi lại nông cạn như vậy.

"Chị đúng là nông cạn như thế đấy." Đại khái là biết cô đang nghĩ gì, Lê Vô Hồi thở dài:

"Khâu Nhất Nhiên, không phải ai cũng giống em, mặc kệ giàu hay nghèo, vui hay khổ, đều trước sau coi tiền bạc là vật ngoài thân."

Nói rồi, nàng rất tự nhiên giúp Khâu Nhất Nhiên tháo dây an toàn: "Đối với chị mà nói, tiền mới là cảm giác an toàn lớn nhất, cũng là sức mạnh."

Nói xong.

Nàng cũng không vội xuống xe.

Mà kiên nhẫn nhìn đôi mắt hơi chút ngạc nhiên của Khâu Nhất Nhiên, rồi hỏi ngược lại:

"Lâu đến vậy rồi, lẽ nào em vẫn còn chưa hiểu chị là kiểu người như thế này sao?"

Lê Vô Hồi biết mình nông cạn, không cao thượng, rất đại trà, từ trước đến nay không tin vào cái gọi là "ước nguyện thành hiện thực", thường bị người ta dùng "đắt" hay "rẻ" để đánh giá giá trị bản thân.

Thế nhưng Khâu Nhất Nhiên lại cảm tính, chân thành, thiện lương, lúc trước đã nguyện ý yêu một Lê Vô Hồi như vậy, đến bây giờ vẫn còn nguyện ý tin tưởng rằng, cực quang là phép màu sau khi đuôi cáo tuyết chạy qua.

Lê Vô Hồi xưa nay không tin truyền thuyết, cũng không ước nguyện. Nhưng nàng nguyện ý tin tưởng Khâu Nhất Nhiên, cho nên nàng vừa rồi mới ước.

Chỉ là, Lê Vô Hồi cũng biết nói ra nguyện vọng sẽ mất linh, cho nên nàng không nói với bất kỳ ai ngoài "cáo tuyết" rằng, nguyện vọng duy nhất của nàng, là mong Khâu Nhất Nhiên thiện lương có thể bình an, mãi mãi chân thành.

Vì thế, Lê Vô Hồi nông cạn, nguyện ý đánh đổi tất cả những gì bản thân nắm giữ.

"Chuyện này không thể gọi là nông cạn được." Mà Khâu Nhất Nhiên thiện lương, xưa nay đều khoan dung với lựa chọn của nàng, và luôn sẵn lòng tìm lý do cho nàng:

"Dù sao, nếu có thể kiếm được nhiều tiền, thì sẽ không dễ bị người khác bắt nạt."

Giọng điệu rất bao dung, không tránh khỏi khiến Lê Vô Hồi nhớ lại lúc trước.

Cô cũng từng trịnh trọng như vậy.

Xem cái mà nàng tự cho là mặt dày đó, là biểu tượng của sự kiên cường và sức sống.

Thật ra nói cho cùng, người này và lúc trước chẳng có gì khác biệt. Lê Vô Hồi vô cùng bình tĩnh nghĩ trong lòng.

Và sau khi nói xong.

Khâu Nhất Nhiên không biết nhớ tới chuyện gì, vẻ mặt trông rất vui vẻ, còn cười với nàng: "Nhìn như vậy thì, thật ra nguyện vọng của tôi cũng gần giống chị."

"Lẽ nào nguyện vọng của em cũng là muốn kiếm tiền?" Lê Vô Hồi dành sự chú ý ra.

"Cũng na ná vậy." Khâu Nhất Nhiên nói qua loa.

Biết cô không muốn nói ra, Lê Vô Hồi không truy hỏi nữa, chỉ khẽ nhíu mày:

"Vậy xuống xe trước đã."

. . .

Coi như một nhánh rẽ tạm thời của chuyến đi này, hành trình cực quang chính thức khép lại.

Tối hôm đó, sau khi hai cánh cửa phòng ngăn cách họ, Khâu Nhất Nhiên đã ngẫm nghĩ rất nhiều một mình.

Nghe được Lê Vô Hồi rất thành thật bày tỏ nguyện vọng lớn nhất của mình là kiếm tiền, Khâu Nhất Nhiên từ tận đáy lòng cảm thấy vui mừng, cảm giác mình đã tìm thấy bằng chứng vững chắc cho ba năm qua của nàng.

Lê Vô Hồi mạnh mẽ, mục tiêu rõ ràng, đồng thời sẽ bỏ ra nỗ lực kiên cường vì điều đó, cho nên nàng mới có thể vượt qua nỗi đau sau tai nạn xe hơi, mang theo ba chiếc đinh trên cột sống, một lần nữa trở lại sàn catwalk chữ T, và cuối cùng có thể đứng đầu trong bảng xếp hạng người mẫu thế giới.

Khâu Nhất Nhiên yếu đuối chưa từng có loại dũng khí này, nhưng cũng không ngăn cản được việc cô thật lòng cảm thấy vui mừng cho nàng.

Nhưng đồng thời, cô cũng không hề hối hận khi cho rằng— ý nghĩ năm đó của mình không hề sai, Lê Vô Hồi từ trước đến nay dám yêu dám hận, rời xa cô rồi sẽ sống tốt hơn.

"Vậy là ổn rồi." Khâu Nhất Nhiên kết luận.

Mặc dù sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện chăn và gối bị ẩm ướt.

Nhưng đó đều là những chi tiết nhỏ không quan trọng.

Sau khi ngắm cực quang xong, họ nghỉ ngơi một chút ở Murmansk, rồi liên hệ với hướng dẫn viên du lịch có tên là "Trứng Rán" trước đó, nói rõ sẽ không đi cùng đoàn nữa, mà sẽ tiếp tục hành trình đi tới châu Âu.

"Trứng Rán" cảm thấy tiếc nuối về chuyện này.

Cô ấy nói với hai người qua điện thoại.

Vốn tưởng rằng nhất định sẽ gặp lại, nên tối hôm đó không tạm biệt đàng hoàng.

Nhưng vẫn gửi lời chúc phúc cho hai người, hy vọng chuyến đi của cả hai thuận lợi, và sau này sẽ quay lại Murmansk.

Hai người cũng không đưa ra bất kỳ câu trả lời cụ thể nào, chỉ là nói lời tạm biệt với vị hướng dẫn viên có cái tên tiếng Trung đáng yêu này.

Bởi vì hai người tuy không hề bàn bạc rõ ràng với đối phương, nhưng đều ngầm hiểu rằng, sau này tuyệt đối sẽ không một mình trở lại nơi này nữa.

Vào ngày thứ hai khởi hành lần nữa.

Khâu Nhất Nhiên mang chân giả đi xuống lầu — phát hiện Lê Vô Hồi đang dựa vào bên cạnh xe đợi mình.

Murmansk nằm ở vĩ độ rất bắc, mùa này đêm rất dài, nên lúc cả hai xuất phát, mây vẫn còn rất dày, trời cũng khá tối tăm.

Nhưng Lê Vô Hồi quàng một chiếc khăn quàng cổ hoa văn rực rỡ, che kín nửa khuôn mặt dưới bằng chất liệu nhung ấm áp.

Gió từ phía Khâu Nhất Nhiên thổi tới, quất vào mặt cô, làm mái tóc xoăn dài màu sợi đay tự nhiên của cô bị rối, tự do rủ xuống trên chiếc khăn quàng cổ, khiến người ta nhìn thấy ngay.

Khâu Nhất Nhiên bước tới.

Đi chưa được mấy bước.

Lê Vô Hồi đột nhiên gọi cô lại: "Em đứng yên."

Ngữ khí thật sự rất giống mệnh lệnh.

Khâu Nhất Nhiên theo phản xạ liền đứng lại, làm ra tư thế đầu hàng mà cô luôn làm.

Hai tay giơ lên, mơ màng chớp chớp mắt.

Nhìn thấy cô vô ý thức làm như vậy, Lê Vô Hồi có vẻ rất hài lòng, thậm chí còn cười ra tiếng, tiếng cười rung rinh, vượt qua gió, truyền đến bên này của cô.

"Khâu Nhất Nhiên, sao em lại ngoan ngoãn thế?" Trong giọng nói vẫn còn mang theo ý cười.

Khâu Nhất Nhiên nhìn xung quanh một chút, phát hiện mình lần thứ hai làm ra động tác này, hơi ngượng ngùng cúi mặt xuống.

Đầu óc của cô đã sớm trở nên vô cảm vì phải che đậy nỗi đau, rất nhiều lúc không thể đưa ra chỉ lệnh chính xác cho cô, nhưng mỗi lần đều vượt qua chính bản thân cô, cực kỳ ôn thuần nghe theo mệnh lệnh của Lê Vô Hồi.

Khâu Nhất Nhiên cũng không biết đây là chuyện gì, chỉ có thể mơ hồ buông hai tay đang giơ lên xuống.

Kết quả lại như là không có chỗ để tay vậy.

Cô vô thức sờ soạng hai lần trên chiếc áo khoác không có túi, cuối cùng lại chỉ có thể gượng gạo thả xuống hai bên:

"Sao tự nhiên lại bảo tôi đứng lại?"

Thật là kỳ quái.

Những người mà áo khoác không có túi, bình thường sẽ đặt tay ở đâu nhỉ?

—Trong một giây, ý nghĩ ngớ ngẩn này lóe lên trong đầu Khâu Nhất Nhiên.

Một giây sau, Lê Vô Hồi liền phát ra âm thanh khó quên, cắt ngang suy nghĩ hỗn loạn của cô: "Máy chụp ảnh của em đâu?"

"Đây." Khâu Nhất Nhiên chậm nửa nhịp nâng chiếc máy ảnh trên cổ mình lên: "Sao thế?"

Hôm qua, Lê Vô Hồi không thích cô lúc nào cũng ôm khư khư chiếc camera, nắm quá chặt như sợ làm mất vậy.

Đang ăn cơm đột nhiên nói phải ra ngoài một chuyến, kết quả lúc quay lại, liền mua cho cô một cái dây đeo, bảo cô đeo lên cổ.

Dây đeo cũng rực rỡ sắc màu, kiểu dệt len, rất giống chiếc khăn quàng cổ của Lê Vô Hồi.

Khâu Nhất Nhiên đã thử từ chối.

Bởi vì cô cảm thấy chiếc máy ảnh này đã rất giống đồ chơi rồi, lại thêm cái dây đeo rực rỡ nữa, sẽ trông rất giống đang chơi trò gia đình.

Nhưng Lê Vô Hồi từ chối lời từ chối của cô, cũng không nghe cô giảng bất kỳ đạo lý gì.

Thế là Khâu Nhất Nhiên chấp nhận.

"Vậy em chụp cho chị một tấm ảnh đi." Lê Vô Hồi dựa vào bên cạnh xe, rất tự nhiên đưa ra yêu cầu này.

Nàng dường như sợ rằng sau khi tỉnh giấc, Khâu Nhất Nhiên lại sẽ không dám cầm máy ảnh lên nữa, trở nên nhát gan hơn trước.

Vì thế mấy ngày nay, nàng đều đưa ra những yêu cầu đột xuất như thế.

Khâu Nhất Nhiên biết nàng đang lo lắng điều gì, bất kể mình có đang làm gì, mỗi lần đều cố gắng hợp tác.

"Em chờ một chút." Lê Vô Hồi nói: "Chị tạo một tư thế đẹp đã."

Khâu Nhất Nhiên chậm rãi "Ồ" một tiếng, sau đó giơ máy ảnh lên, rất kiên nhẫn chờ đợi.

Lê Vô Hồi trong khung hình của cô đang chỉnh lại khăn quàng cổ, chỉnh lại tóc, rồi đi tới đi lui quanh chiếc taxi màu vàng tươi kia, cuối cùng dường như đã tìm được một vị trí thích hợp, đứng bên cạnh đầu xe, rất nghiêm chỉnh khoanh tay, mỉm cười.

"Tôi chụp nhé?" Khâu Nhất Nhiên điều chỉnh tiêu cự.

"Em chụp đi." Lê Vô Hồi đáp lại.

Thế nhưng một giây sau lại đổi ý: "Em chờ một chút."

Khâu Nhất Nhiên đợi một lát.

"Vẫn là chụp mặt nghiêng đi, mặt nghiêng chị đẹp hơn." Lê Vô Hồi nói như thế.

Liền hơi xoay người lại.

Cuối cùng buông cánh tay ra, gượng gạo đặt lên gương chiếu hậu.

"Vậy tôi chụp nhé?" Khâu Nhất Nhiên lại hỏi.

"Ừm, em chụp đi." Lê Vô Hồi hờ hững nói.

Khâu Nhất Nhiên không nói gì, nhưng cũng không lập tức nhấn màn trập, cô nheo mắt, điều chỉnh tiêu cự lại gần.

Quả nhiên, chỉ qua hai giây, Lê Vô Hồi trong màn hình lại hơi nhíu mày.

Phạm vi lấy cảnh cắt đến vị trí cằm của người phụ nữ, vẻ mặt rất nhỏ bé của nàng đều bị phóng to.

Vì thế Khâu Nhất Nhiên có thể thấy rõ.

Lê Vô Hồi đầu tiên là nâng tay, vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, bỗng nhiên lại quay mặt lại nhìn về phía màn hình:

"Em chụp chưa?"

Khâu Nhất Nhiên thở dài: "Chưa."

"Tốt rồi." Lê Vô Hồi hơi thả lỏng khóe miệng, ngẩng cằm lên:

"Cái góc độ này chụp lên sẽ trông chị khá là u buồn, chị không thích."

Khâu Nhất Nhiên không còn cách nào khác ngoài việc điều chỉnh tiêu cự ra xa hơn.

Mép màn hình lướt qua nốt ruồi nhỏ không đáng chú ý dưới môi dưới của Lê Vô Hồi, mở rộng đến mái tóc xoăn dài phiêu diêu bị gió thổi của nàng, rồi chậm rãi mở rộng đến toàn thân nàng.

Lê Vô Hồi xoay người lại, mặt hướng màn hình. Lần này dường như đã cân nhắc rất nghiêm túc, tỉ mỉ nói: "Vẫn là chụp mặt chính đi."

"Không đổi nữa chứ?" Khâu Nhất Nhiên lại hỏi.

"Chị sửa nhiều lắm sao?" Lê Vô Hồi khẽ cau mày, nghe có vẻ không vui lắm.

"Cũng không nhiều." Khâu Nhất Nhiên bất đắc dĩ phủ nhận, suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu:

"Vậy chị tự mình điều chỉnh xong đi, rồi tự mình hô ba hai một là được."

"Được." Lê Vô Hồi gật đầu.

"Ba—"

Lê Vô Hồi khoanh tay, trán bị gió thổi đến lộ ra, đường nét xương gò má nổi bật, trong mùa đông trông rất lạnh lùng.

"Hai—"

Lê Vô Hồi lại buông hai tay ra, màu môi bị làn da trắng xám làm nổi bật lên rất đầy đặn, mở ra khép lại.

"—"

Lê Vô Hồi hơi hé môi, vẫn như là có chuyện muốn nói.

"Tách—"

Hình ảnh phim ngắt quãng.

Gió nhưng đúng lúc đó đột nhiên quát mạnh, thế là Lê Vô Hồi trong màn hình ngắt quãng hình ảnh cuối cùng, mái tóc vừa được chỉnh lại bị gió thổi cho hỗn loạn, đuôi mắt hẹp dài cũng vì thế mà híp lại, trông vẫn là không vui lắm.

Nhưng dù thế nào, bây giờ đều không có cách nào xác nhận lại, Lê Vô Hồi chỉ có thể chấp nhận sự thật này.

Rồi sau khi hai người lái xe được một đoạn đường, rất đột nhiên nàng thắng xe lại, nghiêng đầu, có chút nghiêm túc hỏi Khâu Nhất Nhiên: "Vừa rồi vẻ mặt chị hẳn là không xấu lắm chứ?"

Khâu Nhất Nhiên không kịp phản ứng Lê Vô Hồi đang nói gì. Nhưng vẫn theo phản xạ đưa ra câu trả lời:

"Không xấu."

Lê Vô Hồi nheo mắt nhìn chằm chằm cô: "Em nghĩ kỹ lại xem."

Khâu Nhất Nhiên dừng lại hai giây, hơi hé môi.

Lê Vô Hồi lại ngắt lời nàng: "Cần 3 phút."

"Cần 3 phút có phải quá lâu không?" Khâu Nhất Nhiên cẩn thận hỏi.

Lê Vô Hồi nhìn cô không nói gì.

Khâu Nhất Nhiên không còn cách nào khác, đành phải suy nghĩ vấn đề mà ngay cả đứa trẻ mới sinh ra cũng có thể nhận biết rõ ràng này, lâu đến 3 phút như vậy, đồng thời chân thành trả lời: "Không xấu."

Lê Vô Hồi lúc này mới chậm rãi thu tầm mắt lại, buông tha cô, cũng buông tha chính mình: "Đi thôi."

Hầu như một mình lái xe vượt qua toàn bộ nước Nga, kỹ thuật lái xe của Lê Vô Hồi đã tốt hơn rất nhiều so với lúc bắt đầu, không cần Khâu Nhất Nhiên lúc nào cũng nhìn chằm chằm, cũng sẽ không cảm thấy hoảng hốt khi trời mưa tuyết.

Nàng đã trở thành một tài xế Lê Vô Hồi đạt chuẩn, không hề sản sinh bất kỳ tổn thương tâm lý nào vì chuyện này.

Hành khách Khâu Nhất Nhiên ngồi ở ghế phụ, mỗi phút mỗi giây, đều vì một Lê Vô Hồi như vậy mà cảm thấy vui mừng, tự hào.

Nói cho cùng, Lê Vô Hồi trước sau đều là một người lợi hại hơn cô không biết bao nhiêu lần, bây giờ, thậm chí ngay cả chuyện lái xe cũng có thể khắc phục, vậy thì từ hôm nay trở đi cô cũng có lý do để tin tưởng— sau này Lê Vô Hồi sẽ không còn điểm yếu nữa, một đường bằng phẳng.

Có lẽ cực quang thật sự mang lại may mắn, hành trình tiếp theo cũng rất thuận lợi, Khâu Nhất Nhiên không còn vì phát bệnh mà làm lỡ lịch trình, Lê Vô Hồi cũng không bị ngăn trở trong chuyện lái xe.

Khó khăn nhỏ duy nhất.

Chính là tại một thành phố nhỏ nhưng chen chúc sau khi vượt qua ranh giới Á Âu.

Cả hai quyết định dừng lại nghỉ ngơi, bổ sung vật tư, và bảo dưỡng xe, nhưng chỗ đậu xe gần khách sạn rất khó tìm.

Hai người tìm vài vòng, cuối cùng chỉ tìm được một vị trí rất hẹp.

Mà bên cạnh vị trí này, vừa vặn đậu một chiếc Porsche trông rất đắt tiền, và một chiếc Ferrari trông có vẻ rất dễ bị va chạm và quẹt trúng.

Hai người song song ngồi trong xe, trong một khoảng thời gian rất dài đều như đối mặt với kẻ thù lớn.

Cuối cùng Khâu Nhất Nhiên suy nghĩ rất lâu, lấy hết can đảm: "Hay là để tôi lái vào đi?"

Lê Vô Hồi liếc cô một cái, dùng ngữ khí rất tùy ý, kể ra một sự thật phũ phàng: "Vậy em sẽ có tiền đền không?"

Câu nói này thật sự rất trực tiếp.

Khâu Nhất Nhiên im lặng.

Thế nào đi nữa, cô cũng không thể nói— tôi lái, nếu đụng hỏng rồi, thì chị đền.

Lê Vô Hồi nhìn về phía khoảng trống kia, trầm tư một lát: "Vẫn là chị thử xem, em xuống xe giúp chị nhìn."

"Cũng được." Khâu Nhất Nhiên nhận được chỉ lệnh liền xuống xe, sau đó rất hồi hộp đi tới phía sau xe, cứng đờ đứng tại chỗ, ra dấu "OK" với Lê Vô Hồi.

Lê Vô Hồi ban đầu bất động.

Một lát sau, nàng thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, nhìn thấy dáng vẻ cứng ngắc của Khâu Nhất Nhiên, trái lại bị chọc cười, sau đó nói với Khâu Nhất Nhiên:

"Em đừng căng thẳng thế, chị thường xuyên đậu được mà."

"Được rồi." Khâu Nhất Nhiên sờ sờ mũi.

Sau khi cô xuống xe, Lê Vô Hồi cả người trông liền thoải mái hơn rất nhiều, như thể không hề có ai trên xe cùng nàng lưu ý chuyện này.

Người căng thẳng đến mức không dám lên tiếng, trái lại là Khâu Nhất Nhiên đang không ở trên xe.

Cô đi theo phía sau xe, như một con quay vậy vòng tới vòng lui, liên tục nhiều lần kiểm tra không gian hai bên cho Lê Vô Hồi.

"Sang bên trái chị một chút."

"Chỗ đuôi xe này cẩn thận một chút."

"Hẹp rồi."

"Bây giờ được rồi."

. . .

Khâu Nhất Nhiên cẩn thận trong suốt hành trình.

Chờ Lê Vô Hồi thuận lợi đậu xe vào, đồng thời khoảng cách hai bên đều được duy trì vừa vặn hợp lý xong.

Cô rất vui vẻ tiến đến gần, giơ ngón tay cái lên, ngữ khí cũng rất hiếm thấy có chút nhảy nhót:

"Lê Vô Hồi, chị đậu xe rất giỏi."

Khả năng này đối với người khác mà nói, là chuyện rất bình thường, càng không cần khen ngợi.

Nhưng Khâu Nhất Nhiên biết, đối với Lê Vô Hồi mà nói— muốn trong một thời hạn ngắn như thế, một lần nữa lái xe, đồng thời làm được chuyện như vậy, phi thường không đơn giản.

NhưngLê Vô Hồi vẫn thành công làm được.

Nàng xưa nay đều là như vậy, đã quyết tâm làm chuyện gì, cho dù phải trả giá nỗ lực gấp trăm lần thậm chí là ngàn lần so với người khác, cũng muốn đạt được kết quả này.

Nhưng cuối cùng khi người khác hỏi, nàng cũng đều giữ im lặng về sự hy sinh của mình.

Lê Vô Hồi phi thường giỏi.

"Vui vẻ đến thế sao?" Nhìn thấy Khâu Nhất Nhiên vì chuyện rất đại trà này, lại chân thành bật cười, Lê Vô Hồi cũng hơi nhếch khóe miệng:

"Vì không cần đền tiền à?"

Không nghĩ tới Lê Vô Hồi sẽ nói như vậy, Khâu Nhất Nhiên sững sờ vài giây, cho rằng là chính mình hơi có vẻ đắc ý.

Thế là ngượng ngùng thu lại khóe miệng: "Ừm, coi như thế đi."

Nói xong câu này, cô suy nghĩ một chút, quyết định mặc kệ thế nào, vẫn phải bày tỏ sự tán thành của mình đối với chuyện này, thế là lại nói lời ý vị sâu xa:

"Lê Vô Hồi, thật ra chị rất lợi hại, rất nhiều người đều không có cách nào khắc phục được tổn thương do lái xe."

"Nhưng chị không những làm được trong thời gian ngắn ngủi như vậy, hơn nữa còn ưu tú đến thế, đây thật sự là chuyện rất tuyệt vời."

Lê Vô Hồi lặng im rất lâu.

Tay vẫn đặt trên vô lăng, nắm chặt, lông mi cụp xuống, không biết có phải là đang cười hay không:

"Em lại bắt đầu khen ngợi chị."

Cách cửa xe, câu nói này Khâu Nhất Nhiên không nghe được quá rõ. Cô chỉ là phát hiện Lê Vô Hồi cúi đầu ngồi trong xe.

Khuôn mặt bị bóng tối từ mái tóc xoăn dài che khuất, hai tay nắm chặt vô lăng, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.

"Lê Vô Hồi." Cô kiên nhẫn đợi một lát, mới cảm thấy có chút kỳ quái gọi nàng: "Sao chị còn chưa xuống xe?"

"Hả?" Lê Vô Hồi lúc này mới như là bị cô đánh thức, hoàn hồn lại, theo phản xạ liền muốn tháo dây an toàn: "Chị xuống ngay đây."

"Hay là tôi chụp cho chị một tấm ảnh ở đây, lưu lại làm kỷ niệm đi." Khâu Nhất Nhiên đột nhiên lại nhớ tới chuyện này.

"Cái chuyện nhỏ này có gì đáng để cố ý kỷ niệm chứ?" Lê Vô Hồi nói như vậy.

Nhưng vẫn rất hợp tác, dừng hành động tháo dây an toàn lại khi Khâu Nhất Nhiên giơ máy ảnh lên.

Gượng gạo đưa tay lần thứ hai đặt lên vô lăng, hỏi dò cô:

"Như vậy được không?"

Đây là một ngày nhiều mây, thời tiết không được đẹp lắm, nhưng từ góc độ chụp nghiêng qua cửa xe nhìn vào, Lê Vô Hồi rất đẹp.

Ánh sáng trong xe khó hiểu, ánh sáng từ phía bên kia chiếu vào, rất ôn hòa trôi lên mặt Lê Vô Hồi.

Làm cho đường nét đặc biệt lập thể của nàng bị ánh thành hình cắt mờ ảo, da diết, u buồn, rất có cảm giác câu chuyện, như một bức ảnh cũ thích hợp để cắt ra lưu giữ từ trong tạp chí.

Đây là ưu thế mà LLê Vô Hồi làm người mẫu từ trước đến nay có được. Nàng có lực biểu hiện rất mạnh mẽ, vừa có thể trong điều kiện sơ sài bày ra sự thời thượng, thương mại vừa đủ, cũng có thể sau khi leo lên địa vị cao bị danh lợi mang theo, dễ dàng bày ra tình cảm, câu chuyện.

Rất lâu trước đây, Khâu Nhất Nhiên đã nhìn thấy điểm này từ trên người nàng, đồng thời nhờ đó khẳng định, Lê Vô Hồi sau này nhất định sẽ trở thành người mẫu rất lợi hại.

Nhưng cô không nghĩ tới— cho đến tận bây giờ, nàng thật sự đã trở thành người mẫu rất lợi hại, mà đặc chất này lại vẫn không hề bị mài mòn đi.

"Được." Khâu Nhất Nhiên nói.

"Cuộn phim có phải là không còn lại bao nhiêu tấm có thể dùng nữa không?" Lê Vô Hồi xuống xe, như là đột nhiên nhớ ra, hỏi cô.

"Chắc còn khoảng năm tấm gì đó." Khâu Nhất Nhiên nhớ rõ từng tấm ảnh chiếc máy ảnh này đã chụp.

"Nhanh thế sao?" Lê Vô Hồi nghe có vẻ rất kinh ngạc.

"Một cuộn phim vốn dĩ cũng không được nhiều lắm." Khâu Nhất Nhiên giải thích: "Chụp tới chụp lui, dùng hết cũng bình thường."

Lê Vô Hồi "Ừ" một tiếng, sau đó lại có chút kỳ quái nhìn cô một cái.

Khâu Nhất Nhiên có chút lúng túng sờ sờ mặt, cứ ngỡ mặt mình có vật gì bẩn thỉu: "Sao thế?"

Lê Vô Hồi cười, lắc lắc đầu: "Không có gì, chị cũng chỉ là không nghĩ tới."

Khâu Nhất Nhiên dừng lại, cô biết đại khái Lê Vô Hồi đang nói gì.

"Trước đây, chị còn chuẩn bị sẵn tâm lý em sẽ không đồng ý, vì thế đều chỉ mang theo một cuộn phim, khi đó đều cảm thấy, có lẽ sẽ phải luôn luôn là chị chụp em."

Lê Vô Hồi nhẹ nhàng nói:

"Kết quả không ngờ, nhanh như vậy cũng sắp dùng hết rồi."

Sau đó lại hờ hững cười một tiếng: "Sớm biết đã mua thêm mấy cuộn."

Thật ra tính toán kỹ, chuyến đi này cũng không tiêu tốn quá nhiều thời gian, chỉ là chuyện xảy ra trên đường quá nhiều, bao gồm Lê Vô Hồi một lần nữa lái xe, Khâu Nhất Nhiên một lần nữa giơ máy ảnh lên, thậm chí ngoại trừ mấy tấm hình ban đầu ra, sắp dùng hết một cuộn phim...

Trước khi lên đường, đây là chuyện Khâu Nhất Nhiên hoàn toàn không dám nghĩ tới.

Bây giờ quay đầu nhìn lại, trái lại có chút hoảng hốt.

Cũng không biết, mục tiêu của họ trước khi lên đường, có tính là đều thực hiện được một chút nào không.

"Chỉ là chị vẫn rất vui."

Trong lúc Khâu Nhất Nhiên tâm trí không kiểm soát được trôi đi, Lê Vô Hồi lại lần nữa mở miệng, giọng nghe rất ôn hòa, thậm chí như là đang cười:

"Vì thế chị không định mua cho em cuộn mới, em cứ dùng tiết kiệm chút đi."

Rất nhiều lúc, Khâu Nhất Nhiên đều cảm thấy cách làm của Lê Vô Hồi hơi có chút kỳ quái, không được giống người thường lắm.

Nhưng có thể đi đến bước này, hoàn toàn là nhờ Lê Vô Hồi. Cô cũng sẽ không đòi hỏi gì nhiều hơn từ Lê Vô Hồi, cho nên cô chỉ là rất ngoan ngoãn gật đầu:

"Mặc kệ thế nào, tôi đều rất cảm ơn chị."

"Chị đã nói rồi, em không cần nói cảm ơn với chị nữa."

Lặp lại câu nói này lần nữa.

Vẻ mặt Lê Vô Hồi rất kiên quyết, nhưng dường như không vì vậy mà giận cô.

Cứ như nàng không còn dễ tức giận như lúc mới khởi hành.

Khâu Nhất Nhiên đi đến kết luận này, không biết nên vui hay nên căng thẳng: "Tôi biết rồi."

Lê Vô Hồi không nói gì thêm.

Họ xuống xe, ai về phòng nấy ở khách sạn.

Trước khi xuống lầu ăn cơm, Khâu Nhất Nhiên ngồi bên giường rất lâu, cuối cùng vẫn bấm gọi trò chuyện thoại cho Vệ Tử Kha.

Vệ Tử Kha rất nhanh bắt máy, giọng nghe rất kinh ngạc:

"Sao tự nhiên em lại nhớ gọi điện thoại cho anh?"

Nghe thấy giọng đối phương có vẻ buồn ngủ, Khâu Nhất Nhiên mới nhớ ra, trong nước chắc là buổi tối, có chút áy náy: "Tôi không làm phiền anh chứ?"

"Không có." Vệ Tử Kha ngáp một cái: "Đang trực ca đêm ngoài này chờ khách, vừa vặn thấy chán đây, em thì sao? Ở Paris ổn không?"

"Tôi vẫn chưa tới Paris." Khâu Nhất Nhiên vò vò tấm ga trải giường bị nhăn nhúm: "Vẫn còn trên đường."

"Đi lâu thế rồi mà vẫn chưa tới?" Trong điện thoại, Vệ Tử Kha nghe có vẻ rất ngạc nhiên, cũng có chút lo lắng:

"Trên đường không thuận lợi sao? Trước anh có tìm hiểu rồi, nói là lái xe đường dài như vậy khá nguy hiểm đấy, hai người không gặp chuyện gì chứ?"

"Không có chuyện gì nguy hiểm đâu, chỉ là trên đường hơi xảy ra một chút bất ngờ thôi." Khâu Nhất Nhiên giải thích:

"Cho nên chúng tôi sau khi xuất cảnh ngày hôm đó, đã dừng lại rất lâu ở Kazakhstan và Nga."

Vệ Tử Kha "Ồ" một tiếng: "Không sao là tốt rồi."

Sau đó lại cười một tiếng, lầm bầm:

"Anh còn tưởng là em đã đến Paris rồi, như những người bạn giàu có trước đây, ăn uống vui vẻ, rồi quên béng anh luôn rồi chứ."

"Đương nhiên không phải," Khâu Nhất Nhiên phủ nhận ngay lập tức: "Là bởi vì rất nhiều nơi đều không có sóng điện thoại."

Trò chuyện với Vệ Tử Kha, cô như nghe thấy mùi đêm khuya mùa xuân ẩm ướt lạnh lẽo ở Thành phố Sương mù, chợt cảm thấy thật xa xôi, cũng hơi hổ thẹn vì cái cớ mình tìm, rõ ràng đã nhận sự giúp đỡ của Vệ Tử Kha nhiều như vậy, kết quả vừa đi, liền quên liên lạc với đối phương.

"Chỉ là tôi đã đến châu Âu rồi, nếu thuận lợi, không lâu sau là có thể đến Paris." Khâu Nhất Nhiên cưỡng ép mình chấn chỉnh lại tâm trạng.

"Vậy thì tốt." Trong điện thoại, Vệ Tử Kha rất thật lòng thở phào nhẹ nhõm vì cô:

"Lúc đầu em đi rồi, anh còn chưa quen, luôn cảm giác một mình ăn cơm nhạt nhẽo. Sau đó anh còn lo lắng chân em có thể sẽ làm sao trên đường, có vài lần, đều muốn gọi điện thoại cho em, nhưng lại cảm thấy cú điện thoại này thật sự không dễ gọi chút nào..."

"Tại sao không gọi?" Khâu Nhất Nhiên có chút mơ hồ hỏi.

Vệ Tử Kha cười cười, không trả lời trực tiếp, mà rất mơ hồ nói: "Dù sao mùa xuân ở Thành phố Sương mù cũng không được tốt lắm, vừa ẩm ướt lại lạnh, hiếm có khi em được ra ngoài khỏi nơi này, anh thật lòng vui mừng cho em."

"Cảm ơn." Khâu Nhất Nhiên siết chặt ngón tay.

Trước khi cúp điện thoại.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ về phía Na Uy xa lạ, lại nhờ Vệ Tử Kha rất xa xôi giúp mình làm một chuyện:

"Bà chủ nhà trọ của tôi đã bảy mươi tuổi, bà ấy không có tài khoản điện tử, chỉ nhận tiền thuê nhà bằng tiền mặt, tôi sẽ chuyển khoản cho anh, anh có thể giúp tôi đóng tiền thuê nhà quý sau được không."

Vệ Tử Kha đồng ý ngay.

Sau đó lại do dự hỏi cô: "Em thật sự còn định trở về à?"

"Đương nhiên." Khâu Nhất Nhiên đáp rất nhanh, như không hề có chút do dự nào.

Vệ Tử Kha dừng lại một chút.

Không nói gì thêm, chỉ cuối cùng dặn cô một câu "Đi đường cẩn thận", rồi cúp điện thoại.

Khâu Nhất Nhiên cúp điện thoại.

Ngồi trong phòng một lúc, chuyển tiền thuê nhà qua, sau đó lại nhìn một chút số dư trong thẻ— chi tiêu dọc đường quả thực rất lớn, nào là tiền thuốc men, nào là phí bảo dưỡng xe cộ, cộng thêm ăn ở...

E rằng sau khi cô trở về từ Paris, phải cật lực kiếm tiền, mới có thể bù đắp được khoản thiếu hụt này.

Chuyến đi này quả thực xảy ra rất nhiều chuyện— gặp được Vượng Vượng Tuyết Bính, vẽ một bức tranh, cầm lại máy ảnh chụp ảnh, ngắm cực quang, Lê Vô Hồi dẫn cô đi chơi...

Khiến Khâu Nhất Nhiên suýt chút nữa đã quên, du lịch ở một mức độ rất lớn đều giống như giấc mộng, chỉ có con số trên chiếc thẻ ngân hàng này, mới là hiện thực cô phải đối mặt sau khi trở về.

Nhưng cô vẫn cố gắng xoay sở, chuyển thêm cho Vệ Tử Kha mấy trăm tệ, đồng thời giải thích— chưa kịp đi chúc Tết cô mẫu, đây là chút tấm lòng nhỏ.

Vệ Tử Kha không nhận.

Năm phút sau, tin nhắn của Lê Vô Hồi gửi đến, gọi cô xuống lầu ăn cơm.

Khâu Nhất Nhiên ngẩn ngơ bên giường, một lúc lâu, mới sắp xếp lại tâm trí hơi hỗn loạn vì cú điện thoại này, chậm rãi mở cửa phòng.

Sau đó liền nhìn thấy Lê Vô Hồi cũng đồng thời mở cửa phòng.

Lê Vô Hồi lúc đi ra cũng đang nghe điện thoại, kẹp điện thoại di động vào má.

Nhìn thấy cô khoảnh khắc đó.

Lê Vô Hồi dừng lại một lúc lâu, nói nhỏ một câu "Ừ" với đầu dây bên kia.

Rất nhanh liền cầm điện thoại di động lên, bịt chặt tai nghe.

Sau khi ra hiệu với Khâu Nhất Nhiên, liền đi về phía cửa sổ cuối hành lang.

Khâu Nhất Nhiên nhìn bóng lưng Lê Vô Hồi vội vã rời đi, cũng không bỏ sót được những lời mơ hồ truyền ra từ điện thoại.

Giọng nói có chút quen thuộc, đại khái là người mà cô từng quen biết trước đây, đang hỏi Lê Vô Hồikhi nào về Paris, ngữ khí rất giống như đang thúc giục.

Xuất phát từ các loại nguyên nhân, chuyến đi này của họ quả thực đã làm lỡ rất nhiều thời gian không cần thiết.

Đối với Khâu Nhất Nhiên, một tài xế taxi bây giờ mà nói, đây đương nhiên không phải là chuyện gì to tát.

Nhưng dù không đồng cảm, cô cũng phải biết, đối với Lê Vô Hồi — một người mẫu vẫn còn nổi tiếng và đắt show— mà nói:

Việc dành trọn vẹn một tháng để thực hiện chuyến đi này là chuyện rất khó khăn.

Và trong suốt khoảng thời gian này, việc Lê Vô Hồi có thể thể hiện như thể hoàn toàn không bị công việc vụn vặt làm phiền, khả năng lớn là do nàng đã sắp xếp ổn thỏa rất nhiều chuyện trước khi lên đường.

Huống chi.

Bây giờ họ vẫn còn ở Na Uy, mà thời gian đã vượt quá một tháng.

Khâu Nhất Nhiên nhìn bóng lưng Lê Vô Hồi, rất lâu, không hề nghe được nội dung cuộc điện thoại tiếp theo của Lê Vô Hồi.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong trở về.

Sắc mặt Lê Vô Hồi trở nên hơi không tốt, như là rất không vui.

Nhưng khi đi vào phạm vi tầm mắt của Khâu Nhất Nhiên, nàng lại nhanh chóng thu lại sự không vui của mình:

"Đi thôi, đi ăn cơm."

Rất nhiều lúc, nàng đều thể hiện rất tùy ý trước mặt Khâu Nhất Nhiên, khiến Khâu Nhất Nhiên đôi khi cũng quên— nàng đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực cho việc này.

Cho đến khi Khâu Nhất Nhiên luôn luôn chậm hơn một nhịp, mới bất chợt nhận ra.

Bữa cơm này diễn ra rất im lặng.

Đại khái là cả hai đều có chuyện cần suy tính.

Cuối cùng, vẫn là Khâu Nhất Nhiên chần chừ mở lời: "Lê Vô Hồi, có phải phía sau chị còn có việc cần bận không?"

Lê Vô Hồi đang chia cá ra, và gỡ hết xương cá. Nghe cô hỏi, không trả lời ngay.

Mà là đặt một bát cá đã gỡ hết xương trước mặt cô, rồi mới nói với tốc độ rất chậm:

"Chuyện của chị tự chị quản, em đừng suy nghĩ nhiều như vậy."

Thái độ rất kiên quyết.

Cũng không cho Khâu Nhất Nhiên có thêm bất kỳ hoài nghi nào.

Nhưng Khâu Nhất Nhiên rất rõ ràng— trong hệ thống ngôn ngữ mâu thuẫn, cứng rắn của Lê Vô Hồi, đó đại khái chính là ý thừa nhận.

Cũng càng rõ ràng hơn.

Lê Vô Hồi sẽ không chấp nhận việc cô rút ngắn thời gian hay đưa ra bất kỳ đề nghị trung lập nào về chuyện này, thậm chí sẽ vì thế mà tức giận.

Khâu Nhất Nhiên không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể im lặng uống canh cá.

Đại khái là nhận thấy Khâu Nhất Nhiên lặng im rất lâu, Lê Vô Hồi suy nghĩ một chút, lại nói với giọng rất nhẹ: "Thật ra đoạn đường này, còn nhanh hơn một chút so với chị dự đoán."

Không nghĩ tới Lê Vô Hồi lại chủ động nói chuyện này, Khâu Nhất Nhiên có chút bất ngờ, cô đặt canh cá xuống, ngước mắt lên.

Lê Vô Hồi nhưng không nhìn cô, cụp mắt, đang xử lý đồ ăn trên bàn, cười nhàn nhạt:

"Thật ra chị đã nghĩ, trên đường chúng ta sẽ cãi vã rất nhiều lần, em có thể sẽ đột nhiên bỏ đi, sau đó làm chị tốn rất nhiều công sức đi tìm em, cũng sẽ tốn rất nhiều công sức để giận em, vì thế nhất định sẽ lãng phí rất nhiều thời gian."

"Kết quả không ngờ— chị lái xe lại, em cũng nghe lời chị, cầm lại máy ảnh."

"Nói chung, quá trình thuận lợi hơn rất nhiều so với chị tưởng tượng." Nói đến đây, Lê Vô Hồi đặt con dao cắt thịt bò xuống, nắm chặt ly nước bên cạnh, dừng lại một lúc lâu, thì thầm với giọng thấp:

"Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta chắc sắp tới Paris rồi."

Khâu Nhất Nhiên không nói gì, thật ra ý nghĩ của cô và Lê Vô Hồi không khác nhau nhiều.

Bởi vì chuyện này quá hoang đường, trong hệ thống nhận thức của cô luôn cảm thấy rất khó hoàn thành, cho nên cô luôn cảm thấy đoạn đường này vẫn còn rất xa xôi, cũng rất khó thực sự đi đến cùng. Nhưng lúc này quay đầu nhìn lại, mới rất chậm chạp phát hiện.

Thì ra họ đã vượt qua ranh giới đi tới địa phận châu Âu, mà đoạn đường này, ngắn hơn rất nhiều so với cô nghĩ.

"Vì thế Khâu Nhất Nhiên."

Khi cô giữ sự yên lặng, Lê Vô Hồi uống một ngụm nước, lần thứ hai mở miệng: "Em đừng suy nghĩ những thứ vớ vẩn nữa."

Cũng ngước mắt nhìn về phía cô, ánh mắt thẳng tắp rơi vào đáy mắt của cô, như là đang nói đùa:

"Nói không chừng, chờ em lần sau lại có loại ý nghĩ này, chúng ta cũng đã sắp đến nơi rồi."

Tuy nghe có vẻ là chuyện đùa.

Nhưng Khâu Nhất Nhiên cũng vì thế mà bị Lê Vô Hồi thuyết phục, trong chớp mắt hệ hô hấp đang khó chịu như được khởi động lại.

Cô muốn có lẽ chính vì chuyến đi này rất quý giá, mới càng không nên lãng phí thời gian vào những chuyện như thế này.

Cho nên cô gật đầu.

Cuối cùng cũng coi như không để bữa cơm này căng thẳng nữa, mà rất thật lòng bày tỏ sự đồng ý với lời của Lê Vô Hồi:

"Tôi biết rồi."

. . .

Nhưng khi đó cô không nghĩ tới.

Hành trình tiếp theo lại còn thuận lợi hơn so với cô nghĩ đêm hôm đó.

Có lẽ cực quang đêm ấy thực sự đã phát huy tác dụng, từ ngày thứ hai trở đi, họ đổi cách lái xe, chia sẻ việc lái xe một mình mệt mỏi, và rất suôn sẻ lái qua mấy thành phố, sắp đến phía nam Na Uy.

Sau đó rất nhiều ngày, cũng đều như ngày hôm đó, họ luân phiên lái xe, và đều an toàn đến được nơi cần đến, trên đường không xảy ra chuyện gì to tát, cũng không cãi vã thêm lần nào nữa.

Họ như ở Kazakhstan, cùng nhau ăn rất nhiều bữa cơm mùi vị khác nhau, đi vào các cửa hàng quần áo địa phương chọn mua trang phục phù hợp với tình hình thời tiết.

Khâu Nhất Nhiên không còn sợ sệt thử giày bên ngoài như trước, lần này Lê Vô Hồi cuối cùng cũng chọn được cho cô một đôi giày phù hợp, và cũng không vì nhân nhượng cô, mà để mình cũng phải mang những đôi giày không đẹp.

Cũng như ở Nga, cùng nhau lái xe qua hết con phố này đến con phố khác, gặp cảnh tuyết Phần Lan được đồn đại là đẹp vô song, và trong tình huống rất bất ngờ, lại một lần nữa nhìn thấy cực quang.

Khâu Nhất Nhiên từ từ dùng chiếc máy ảnh kia học cách bố cục mới, dốc hết tâm sức chụp những bức ảnh đẹp mắt cho Lê Vô Hồi.

Đương nhiên, khi gặp tuyết, cô sẽ bị Lê Vô Hồi quấn đến như một chú gấu, nhưng cũng nhờ vậy không sinh thêm bệnh nào.

Khi bị Lê Vô Hồi đột nhiên gọi lại, Khâu Nhất Nhiên cũng vẫn sẽ rất khô khan giơ hai tay lên đầu hàng.

Cứ như vậy, họ lái chiếc taxi biển số xanh đã xuyên qua đại lục Á Âu này, vượt qua Phần Lan, Thụy Điển, Đan Mạch, Đức, Thụy Sĩ...

Để lại dấu bánh xe xuất phát từ Trung Quốc tại rất nhiều quốc gia châu Âu, và cũng dùng hết năm tấm phim ảnh còn lại trong chiếc máy ảnh kia.

Giữa tháng Ba năm 2025, chiếc taxi biển số đuôi 7516 đã hoàn thành chiến tích huy hoàng, bởi vì nó đã mang theo hai con cá chuông gió đang hôn nhau bơi qua rất nhiều quốc gia, cùng với một Lê Vô Hồi không còn sắc bén như trước, và một Khâu Nhất Nhiên không còn nhát gan như trước, vượt qua hành trình dài lâu và gian khổ này trong mùa lạnh nhất ở Bắc Bán cầu.

Chuông gió lay động, Đinh linh không.

Khi Khâu Nhất Nhiên hoảng hốt hoàn hồn lại, phát hiện cả hai đã qua cửa khẩu, nhập cảnh Pháp thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top