46. Trái tim bị làm mềm
Thời Thanh Phạn chôn hạt giống hoài nghi xuống đáy lòng, cả ngày đều quan sát Giang Tuyết Niên.
Tiết tự học buổi sáng, Giang Tuyết Niên cùng mấy đồng học đi vào lớp, trên mặt tươi cười trước sau như một, chỉ là khi giơ tay lên, cổ tay trắng nõn có thêm một vết bầm xanh chói mắt.
Giờ toán, Cung Linh Lang nghe không hiểu, quay đầu nhìn Thời Thanh Phạn, lại phát hiện cô bạn thân nhiệt tình yêu thương học tập căn bản không có đang nghe giảng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng Giang Tuyết Niên.
Cung Linh Lang nhíu mày, mấy lần quay đầu lại, Thời Thanh Phạn đều là như thế này.
Nàng viết tờ giấy cho Thang Tu Nhiên xem, Thang Tu Nhiên không tin, kết quả vài lần quay đầu thấy tình huống cùng Cung Linh Lang nói giống nhau như đúc.
Giờ thì cả Cung Linh Lang cùng Thang Tu Nhiên đều không bình tĩnh.
Hai người không phản đối Thời Thanh Phạn cùng Giang Tuyết Niên ở chung, tiền đề là Giang Tuyết Niên có thể làm Thời Thanh Phạn trở nên càng tốt càng vui vẻ, chứ không phải Thời Thanh Phạn bị Giang Tuyết Niên câu lấy không học tập.
Vừa tan học, Cung Linh Lang đi đến trước mặt Thời Thanh Phạn, nghiêm túc nói: "Thanh Phạn, ta có lời cùng ngươi nói, ngươi cùng ta ra ngoài một chút."
Thời Thanh Phạn nhìn Giang Tuyết Niên đang cúi đầu viết gì đó, nói: "Ở chỗ này nói."
Hạ quyết tâm nhìn chằm chằm Giang Tuyết Niên không rời đi.
Trong phòng học một đống người, đương nhiên không thể ở chỗ này nói, khổ nỗi Cung Linh Lang cùng Thang Tu Nhiên thay phiên lên sân khấu đều khuyên không được Thời Thanh Phạn.
Giữa trưa sau tan học, Thời Thanh Phạn thấy Giang Tuyết Niên đứng dậy hướng chính mình đi tới thần sắc tự nhiên nói: "Thanh Thanh, ta giữa trưa không quá đói, phòng ngủ còn có mấy cái bánh mì ngọt, cho nên không đi ăn ở nhà ăn."
Thời Thanh Phạn nhìn Giang Tuyết Niên ba giây đồng hồ không nói chuyện, trong mắt quang mang chợt lóe, mới nói: "Ừ."
Giang Tuyết Niên rời đi rồi, trong phòng học chỉ còn lại có Thời Thanh Phạn ba người.
Cung Linh Lang ôm cánh tay dựa vào trên bàn, nói: "Thanh Phạn, ngươi cùng Giang Tuyết Niên hôm nay đều không quá thích hợp. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Ngày hôm qua còn tốt đẹp mà." Thang Tu Nhiên cũng không hiểu.
Lông mi đen dài rũ xuống, che khuất đôi mắt, Thời Thanh Phạn nhẹ thở ra một hơi, nói: "Không có gì, chỉ là ta vừa mới phát hiện Niên Niên hình như không thích ta."
Nói xong ngước mắt, thấy Cung Linh Lang đầy mặt khiếp sợ như muốn nói gì đó.
Thời Thanh Phạn nói: "Không cần an ủi ta, ta có thể tự mình điều tiết."
Lớn lên ở gia đình thế kia mà Thời Thanh Phạn còn không có trở nên hận đời. Hiện tại phát hiện người mình thích không thích mình, chút chuyện này đối nàng mà nói không tính cái gì.
Thời Thanh Phạn tay phải để lên ngực mình, nơi này có chút buồn, còn có chút nhói đau.
So với bi thương khắc sâu khi mà mẫu thân nàng qua đời, nàng hiện tại thương tâm cũng không kịch liệt, chỉ là chạy dài mà hòa hoãn, không có một giây ngừng lại.
"Đi thôi, đi ăn cơm. Ta thực mau sẽ tìm được đáp án."
Cung Linh Lang cùng Thang Tu Nhiên liếc nhìn nhau, cũng không biết làm thế nào mới tốt.
Thời Thanh Phạn từ nhỏ chính là như vậy, thương tâm chưa bao giờ sẽ cùng người chia sẻ tìm người quyết định, chờ lần sau gặp mặt, Thời Thanh Phạn đã tự lành bằng vào nội tâm cường đại của bản thân, lần lượt bị thương qua đi, khi còn nhỏ mềm mại đáng yêu tính cách trở nên càng ngày càng lạnh.
Cung Linh Lang bọn họ này đó bằng hữu chỉ có thể nhìn lo lắng suông, cái gì đều không giúp được nàng.
*
Buổi sáng ở lớp học, trên cổ tay đau đớn vẫn luôn nhắc nhở Giang Tuyết Niên sáng sớm đã trải qua cái gì.
Giang Tuyết Niên đã sớm qua tuổi tác xúc động, thời điểm càng tức giận ngược lại càng là bình tĩnh.
Lúc ấy chung quanh không có người, Giang Tuyết Niên vũ lực giá trị so không lại Hoắc Nhã Sơn, vì tự bảo vệ mình chỉ có thể làm ra chó má "bảo đảm", làm chính mình thoát ly cục diện bị Hoắc Nhã Sơn vây khốn.
Vừa thế chính mình giải vây, vừa làm Hoắc Nhã Sơn thả lỏng cảnh giác.
Theo nàng biết, Hoắc Nhã Sơn gần đây bị huấn luyện viên nhìn chằm chằm nghiêm khắc, căn bản không có thời gian tới tìm nàng, hôm nay nhất định là tự chuồn ra tới.
Buổi sáng học tập xong, Giang Tuyết Niên đã có kế hoạch đại khái để âm thầm giáo huấn Hoắc Nhã Sơn.
Phụ thân của "Giang Tuyết Niên" tuy rằng là trung tướng, nhưng chức vị là văn chức, còn gia gia của Hoắc Nhã Sơn, thượng tướng Hoắc Phong quản lý gần một nửa quân đội liên minh, hai người căn bản không thể so tính.
Có thể nói chỉ cần Hoắc Phong tồn tại, Hoắc gia là có thể ở liên minh đi ngang, bằng không cũng sẽ không dưỡng ra Hoắc Nhã Sơn tích cách kiêu ngạo như vậy.
Thời gia chỉ là phú hào bình thường, cùng Giang gia đều không thể vượt qua hồng câu, càng đừng nói so cùng Hoắc gia.
Cho nên khi Hoắc Nhã Sơn nói muốn chỉnh Thời Thanh Phạn, Giang Tuyết Niên mới có thể ném chuột sợ vỡ đồ.
Giang Tuyết Niên không muốn làm Thời Thanh Phạn tham dự tiến vào, về phòng ngủ chỉ là lấy cớ, trên thực tế nàng đi khối 10 đến lớp 10-10 tìm Thời Hân Nhiên.
Thánh Lợi Tư học viện khối 10 tan học trễ hơn khối 12 mười phút, Giang Tuyết Niên đi đến trước cửa lớp 10-10, lão sư vừa mới rời đi, bọn học sinh hoặc đang thu dọn bàn học, hoặc tốp năm tốp ba ghé vào nhau nói chuyện, rất là náo nhiệt.
Người trước tiên phát hiện Giang Tuyết Niên chính là một học sinh ngồi bàn đầu dựa cửa.
Nam sinh vốn dĩ đang vừa thu dọn tập sách trên bàn vừa nói giỡn với bạn cùng bàn, trong lúc vô ý ngẩng đầu, thấy mặt Giang Tuyết Niên, sửng sốt một chút, rồi sau đó đứng lên kinh ngạc nói: "Giang Tuyết Niên?!"
Thanh âm rất lớn, cả lớp nháy mắt an tĩnh lại, mọi người đồng thời nhìn về vị trí cửa.
"Thật là Giang Tuyết Niên? Nàng như thế nào tới?!"
"Trời má, đây là thần tượng của ta a!"
"Bạn gái tin đồn của Thời Thanh Phạn!"
"Nàng hẳn là tới tìm người đi. Lớp chúng ta còn có người nhận thức Giang Tuyết Niên ư, như thế nào không nghe nói qua!"
......
Lúc Hoắc Nhã Sơn theo đuổi Thời Hân Nhiên có nói qua gia đình rất coi trọng thành tích thể năng của mình, vì không cho Hoắc Nhã Sơn lại cùng Giang Tuyết Niên dây dưa, Thời Hân Nhiên đến văn phòng chủ nhiệm lớp thả một phong thư cử báo, trong tin nói Hoắc Nhã Sơn thích Giang Tuyết Niên, vì theo đuổi Giang Tuyết Niên mà ảnh hưởng huấn luyện.
Như Thời Hân Nhiên dự đoán, chủ nhiệm lớp 10-10 nói cho Hoắc gia, Hoắc Nhã Sơn bị lão sư cùng huấn luyện viên quản đến thực nghiêm, mấy ngày nay đều không có thời gian lại đi tìm Giang Tuyết Niên.
Nhưng Thời Hân Nhiên đả thương địch thủ 1000 tự tổn hại 800, Hoắc Nhã Sơn không rảnh tìm Giang Tuyết Niên, cũng không rảnh cho nàng tìm đến vãn hồi tình cảm.
Mấy nữ sinh bình thường vây quanh nàng từ ngày hôm qua liền bắt đầu nói bóng nói gió, hỏi Hoắc Nhã Sơn như thế nào còn chưa tới tìm nàng, Thời Hân Nhiên nói Hoắc Nhã Sơn huấn luyện bận rộn có lệ cho qua.
Thời Hân Nhiên biết, bọn họ chỉ là mặt ngoài tin tưởng, trong lòng nghĩ như thế nào liền khó nói.
"Đồng học ngươi hảo, ta tìm Thời Hân Nhiên."
Thanh âm Giang Tuyết Niên không lớn, nhưng đủ để truyền tiến vào tai Thời Hân Nhiên đang ngồi ở giữa dãy nhất.
Bạn cùng bàn của Thời Hân Nhiên kích động nói: "Hân Nhiên, ngươi thế nhưng nhận thức Giang Tuyết Niên, thật là lợi hại!"
"Nhà Hân Nhiên chính là phú hào đứng đầu, nghe nói gia thế Giang Tuyết Niên cũng rất tốt, Hân Nhiên, ngươi có phải hay không đã sớm nhận thức Giang Tuyết Niên a?"
Thời Hân Nhiên vốn dĩ không tính toán phản ứng Giang Tuyết Niên, lúc này bị một đám người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn, hư vinh tâm đạt tới cực đại thỏa mãn.
Thời Hân Nhiên ngượng ngùng mà cười nói: "Chúng ta xác thật nhận thức." Không chỉ có nhận thức, còn là tình địch.
"Giang Tuyết Niên tìm ta, ta không đi nhà ăn cùng các ngươi."
Thời Hân Nhiên mang theo nụ cười hơi đắc ý, đi đến trước mặt Giang Tuyết Niên, "Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?" Trong mắt hàm chứa cẩn thận cùng tìm tòi nghiên cứu.
Giang Tuyết Niên nói: "Ta biết ngươi nghĩ muốn cái gì, ta không những không có hứng thú với điều mà ngươi muốn, hơn nữa có thể giúp ngươi đạt được nó. Có hứng thú tâm sự hay không?"
Những người khác nghe Giang Tuyết Niên nói như lọt vào trong sương mù, Thời Hân Nhiên lại lập tức nghe hiểu Giang Tuyết Niên đang nói cái gì.
"Cùng ta tới."
Hoắc Nhã Sơn bộ dáng rất soái, lại là quân đội quân dự bị, hình thức liếm cẩu theo đuổi của nàng làm Thời Hân Nhiên gia tăng rồi không ít hư vinh tâm, nếu chuyện Hoắc Nhã Sơn di tình biệt luyến bị người trong lớp biết, những đứa ngày thường ghen ghét nàng nhất định sẽ cười nhạo nàng.
Giang Tuyết Niên theo Thời Hân Nhiên đi vào sân sau khu dạy học cơ hồ không ai sẽ đến.
Trước mặt Thời Hân Nhiên chỉ có Giang Tuyết Niên, không cần lại giả bộ, không khách khí hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"
"Ta vừa rồi đã nói qua, ta có thể giúp ngươi đạt được điều ngươi muốn —— ví dụ như Hoắc Nhã Sơn."
Thời Hân Nhiên cười nhạo, "Ngươi là bạn gái của Thời Thanh Phạn, sẽ tốt bụng giúp ta vậy sao?"
"Không chỉ là giúp ngươi, cũng là giúp ta." Giang Tuyết Niên nói, "Hôm nay buổi sáng Hoắc Nhã Sơn tới tìm ta."
Thời Hân Nhiên biến sắc, theo bản năng hỏi: "Có người thấy hay không?"
Nếu bị người thấy truyền đi ra ngoài, nàng liền bị mất hết mặt mũi.
Giang Tuyết Niên lộ ra mỉm cười, "Hiện tại có hứng thú cùng ta nói chuyện chưa?"
......
Giang Tuyết Niên cùng Thời Hân Nhiên hàn huyên nửa giờ, tiết lộ cho nàng không ít chuyện về Hoắc Nhã Sơn.
Hai người thương định xong giai đoạn đầu kế hoạch.
Giang Tuyết Niên trên đường về ký túc xá thuận tiện đi cửa hàng mua mấy cái bánh mì ngọt, đi thang máy đến lầu 5, đến trước cửa 508, ngón cái ấn vào cảm ứng vân tay, khoá vân tay phát ra nhẹ nhàng âm nhạc sau đó mở ra.
Giang Tuyết Niên đẩy cửa ra, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, "Ngươi đã trở lại."
Là giọng Thời Thanh Phạn.
Giang Tuyết Niên trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu tình, xoay người giơ ra túi đồ ăn cho Thời Thanh Phạn xem, "Bánh mì ngọt ăn hết rồi, ta lại đi mua thêm một ít."
Ánh mắt Thời Thanh Phạn định ở cổ tay của nàng, vết bầm xanh kia đã bắt đầu phát tím.
"Đây là ta......"
Giang Tuyết Niên suy nghĩ lý do giải thích, Thời Thanh Phạn chưa cho nàng cơ hội, nói: "Phòng ngủ của ta có thuốc tan bầm."
Lúc nãy Giang Tuyết Niên rời đi, Thời Thanh Phạn kêu Cung Linh Lang cùng Thang Tu Nhiên đi trước nhà ăn mua cơm, chính mình đi phòng y tế mua thuốc tan bầm.
Thời Thanh Phạn thấy Giang Tuyết Niên ngẩn ra, đi tới cầm lấy cánh tay kia của nàng, đóng lại cửa 508, dắt nàng vào 506.
Thẳng đến trên cổ tay bị thương truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, Giang Tuyết Niên mới hồi phục tinh thần lại.
Thời Thanh Phạn đang cúi đầu nghiêm túc đem thuốc bôi lên vết bầm tím, mềm nhẹ mà dùng ngón tay xoa đều ra.
Ở thế giới hiện thực nàng có rất nhiều bạn bè đồng nghiệp, ngày thường quan hệ rất tốt, nhưng không ai sẽ giống Thời Thanh Phạn như vậy tinh tế chú ý tới vết thương không rõ ràng trên cổ tay nàng.
Cổ họng Giang Tuyết Niên giống như bị tắc nghẽn cái gì, trái tim trong nháy mắt mềm xèo.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top