27. Hai lần ta thế nhưng đều không có nghe được?
"Ta về phòng lấy thẻ phòng." Giang Tuyết Niên nói.
Thời Thanh Phạn biết chính mình hiểu lầm, nghĩ đến mình vừa rồi ngăn trở, lỗ tai thiêu cháy, "Hảo."
Chờ hai người rốt cuộc đi xuống dưới lầu ăn cơm, đã là buổi tối 10 giờ 40. Nhà ăn khách sạn phục vụ 24 giờ, miễn phí cung cấp thức ăn cho khách ở đây.
Giang Tuyết Niên cùng Thời Thanh Phạn gọi đồ ăn mà mình thích, tìm chỗ dựa cửa sổ ngồi xuống.
Thời Thanh Phạn ngồi xuống liền nhìn ngoài cửa sổ, đôi mắt nâu nhạt hơi hơi thanh lãnh phiếm quang, nàng ngồi ở chỗ kia không nói lời nào cũng đã là phong cảnh đẹp nhất ở nhà ăn.
Tầm mắt mọi người ở đây luôn là sẽ không tự chủ được thổi qua tới, liên quan Giang Tuyết Niên cũng cùng nhau bị một đợt ánh mắt tăm tia.
Giang Tuyết Niên đôi tay giao điệp, cằm chống ở mặt trên, gần gũi thưởng thức một đợt Thời Thanh Phạn mặt nghiêng bạo kích, "Lớp trưởng, ngươi có phải hay không quên mất một chuyện?"
Thời Thanh Phạn giống như quên mất lời hứa khen nàng, Giang Tuyết Niên cảm thấy chính mình cần thiết nhắc nhở nàng một chút.
Thời Thanh Phạn nghe vậy quay đầu, mảnh dài lông mi ở đáy mắt rơi xuống một mảnh bóng ma nhợt nhạt, trong mắt hiện lên một tia ý cười, "Ta đã khen qua."
Giang Tuyết Niên kinh ngạc, "Không đúng, khen khi nào? Ta như thế nào hoàn toàn không có ký ức?"
Thời Thanh Phạn đáy mắt ý cười càng sâu, đèn ánh trên đỉnh đầu, băng cứng lạnh lẽo trong mắt hòa tan, "Sau khi trở về từ thư viện, trước lúc ngươi ngủ."
"Ngươi xác định ta thật sự không ngủ?" Giang Tuyết Niên thề chính mình một chữ đều không nhớ rõ.
"Ngươi nói thanh âm ta quá nhỏ, nghe không được, vì thế ta lại nói một lần." Thời Thanh Phạn nhìn vào mắt Giang Tuyết Niên, nói.
"Hai lần ta thế nhưng đều không có nghe được???!!!" Giang Tuyết Niên phảng phất mất đi toàn thế giới.
Đó chính là Thời Thanh Phạn khen ngợi a!
Nàng vì cái gì muốn ngủ chứ, rõ ràng lúc ấy còn không có ngủ......
"Lớp trưởng, ta còn có cơ hội lại nghe ngươi khen một lần chứ?" Giang Tuyết Niên chờ mong hỏi.
Thời Thanh Phạn hồi tưởng hai lần khen làm bản thân cảm thấy thẹn kia, cảm thấy chính mình thật sự không thích hợp làm loại chuyện này, "Ta nghĩ vẫn là từ bỏ đi."
Rõ ràng lúc Giang Tuyết Niên khen nàng vừa chân thành lại đáng yêu, còn lúc nàng khen thì chỉ thấy xấu hổ thôi......
May mắn lúc ấy Giang Tuyết Niên nửa mộng nửa tỉnh không nghe được.
Giang Tuyết Niên: "......"
Ta rốt cuộc bỏ lỡ cái gì, đây có thể là cơ hội duy nhất trong đời được nghe Thời Thanh Phạn khen tận hai lần a.
Cũng may mỹ thực chữa khỏi Giang Tuyết Niên đau xót, ăn xong mỹ vị bữa tối sau, Giang Tuyết Niên cùng Thời Thanh Phạn đi thang máy lên lầu, ngừng ở lầu 13, cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên ngoài tiếng khắc khẩu truyền vào tai Giang Tuyết Niên cùng Thời Thanh Phạn.
Hai người liếc nhau, từ thang máy đi ra, liền thấy phía trước một nam nhân cơ bắp khoẻ mạnh nắm cổ áo nhân viên khách sạn, đầy mặt tức giận, "Các ngươi đây chính là khách sạn 5 sao, ngày thường đều không kiểm tra phòng a, thế nhưng để người gắn camera ở phòng ngủ, ta muốn báo cảnh sát!"
Bên cạnh còn có hai nhân viên, một người không ngừng nói "Thực xin lỗi", một người xin nam nhân nhẹ tay chút đừng làm giám đốc nghẹn thở.
Giang Tuyết Niên trong lòng nhảy dựng, nghe đối thoại nam nhân phòng ngủ phát hiện camera, nàng cùng Thời Thanh Phạn cũng ở một tầng này, khó bảo đảm trong phòng ngủ không có camera.
"Lớp trưởng, chúng ta cũng đi kiểm tra một chút." Giang Tuyết Niên nghiêm túc nói.
Thời Thanh Phạn gật đầu.
Hai người trở lại phòng, từng người đi chính mình phòng ngủ kiểm tra.
Giang Tuyết Niên cuối cùng ở quầy TV đối diện giường tìm được một cái camera mini, lúc tìm thấy camera đang sáng lên đèn đỏ, rõ ràng đang ghi hình.
Giang Tuyết Niên lập tức lấy ra di động gọi cảnh sát, báo ra tên, trị trí cùng chuyện xảy ra ở khách sạn, sau khi cắt đứt cuộc gọi thì vào group chat toàn thị league thông báo tình huống.
Giang Tuyết Niên: Ta vừa rồi ở dưới quầy TV phát hiện một cái camera mini. [ hình ảnh ] đã báo cảnh sát.
Giang Tuyết Niên: Mọi người tốt nhất kiểm tra một chút, kiểm tra kỹ hai bên giường cùng vị trí đối diện giường.
Bạch Diệp Vũ: Không phải chứ, khách sạn 5 sao cũng sẽ xảy ra loại chuyện này?
Thương Thần: Rất có khả năng là do nội bộ nhân viên khách sạn gây án.
Sau khi mọi người tỏ vẻ khiếp sợ, trong group chat an tĩnh hai phút, cơ hồ có 50% học sinh đều ở phòng mình phát hiện camera.
Giang Tuyết Niên gọi điện cho Hứa Khiết xong, bỗng nhiên nhớ tới không lâu trước đó Thời Thanh Phạn từng thay quần áo trong phòng ngủ, trong lòng tức khắc cả kinh.
Vội vàng đi tới phòng Thời Thanh Phạn tìm nàng.
Cửa phòng Thời Thanh Phạn để mở, Giang Tuyết Niên cơ hồ là chạy vội đi vào, "Phòng ngươi không có việc gì chứ!"
Thời Thanh Phạn mới vừa kiểm tra xong phòng tắm, nói: "Tạm thời không phát hiện, nhưng trong phòng thật sự có hay không thì cần phải chờ cảnh sát dùng dụng cụ chuyên nghiệp dò xét."
Giang Tuyết Niên nghe vế trước thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghe xong vế sau, tim lại lần thứ hai nhấc lên.
"Từ từ đi, cảnh sát hẳn là lập tức đến."
Hai người đi phòng khách chờ, Giang Tuyết Niên lấy ra di động, mọi người trong group chat toàn thị league rất là hoảng sợ, mọi người thi đấu xong trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi, trên cơ bản đều tắm rồi, có người thói quen ở phòng tắm thay quần áo, có người lại quen đổi ở trên giường.
Giang Tuyết Niên: Không cần lo lắng quá độ, thời gian ngắn như vậy nghi phạm hẳn là còn không có truyền bá, chỉ cần cảnh sát kịp thời bắt lấy hắn, là có thể bảo hộ sự riêng tư của mọi người, không bị truyền ra ngoài.
Thời Thanh Phạn: Giang Tuyết Niên nói rất đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top