25. Giang Tuyết Niên, ngươi rất tuyệt

Hứa Khiết bị mặt khác trường học dẫn đầu lão sư vây quanh, nói muốn thỉnh nàng ăn cơm, Hứa Khiết thoái thác không xong, làm Giang Tuyết Niên ba người về trước khách sạn.

Thời điểm đi ra ngoài thư viện, Mạnh Bạch Xuân phi thường có nhãn lực mà tìm lấy cớ chạy về xe buýt, Giang Tuyết Niên cùng Thời Thanh Phạn bước đi thoải mái mà đi ra ngoài.

Vào thang máy, Giang Tuyết Niên chuẩn bị ấn xuống nút đóng cửa, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng "Từ từ", cửa thang máy đang sắp khép lại bị người mạnh mẽ chen vào.

"Thanh Phạn, ta, ta có lời cùng ngươi nói!" Vinh Lăng đại khái là đuổi theo rất mệt, tóc tán loạn, gương mặt đỏ bừng, môi khô muốn bong da.

Thời Thanh Phạn đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, gật đầu nói: "Được."

Vinh Lăng đi vào thang máy, căn bản không nhìn Giang Tuyết Niên, chỉ nhìn chằm chằm một mình Thời Thanh Phạn.

Giang Tuyết Niên ấn nút, cửa thang máy đóng lại, thang máy chậm rãi đi xuống.

"Ngươi muốn cùng ta nói cái gì?" Thời Thanh Phạn hỏi.

Vinh Lăng nói: "Ta muốn đơn độc cùng ngươi nói, có thể chứ?"

Thời Thanh Phạn nhìn thoáng qua Giang Tuyết Niên, đáp: "Có thể."

Giang Tuyết Niên: "......"
Thế nhưng đáp ứng rồi?

Thang máy đến lầu một mở cửa, ba người đi ra ngoài thư viện, Thời Thanh Phạn đối Giang Tuyết Niên nói: "Ngươi về xe buýt trước, ta cùng Vinh Lăng nói nói mấy câu lập tức trở về."

Giang Tuyết Niên gật gật đầu, lúc rời đi liếc nhìn Vinh Lăng, Vinh Lăng đối diện tầm mắt nàng, hoảng loạn dời đi.

Chưa thấy qua người nào nhát gan như vậy.
Giang Tuyết Niên đối Vinh Lăng càng thêm không hài lòng.

Thành tích không tốt, nhát gan, mặt khác khuyết điểm liền không từng cái kể ra, Vinh Lăng còn có ưu điểm gì sao?

Giang Tuyết Niên lên xe buýt, Mạnh Bạch Xuân nghe tiếng động ngẩng đầu, thấy chỉ có một mình nàng đi lên, tò mò hỏi: "Thời Thanh Phạn đâu?"

Giang Tuyết Niên chỉ chỉ ngoài cửa sổ, Mạnh Bạch Xuân xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, thấy cách đó không xa dưới tàng cây, Thời Thanh Phạn cùng Vinh Lăng đang nói chuyện.

Vinh Lăng tứ chi động tác thoạt nhìn thực ngượng ngùng, trên mặt đỏ ửng cách xa đều có thể thấy......

Mạnh Bạch Xuân cuối cùng biết vì cái gì Giang Tuyết Niên lên xe với bộ dáng không rất cao hứng, cảm giác hứng thú thiếu thiếu.

Mạnh Bạch Xuân thu hồi tầm mắt, hỏi Giang Tuyết Niên: "Ngươi như thế nào lại đồng ý làm cho bọn họ hai người đơn độc nói chuyện? Nếu là ta, ta liền sẽ không đồng ý." Chính mình nếu là có bạn gái, tuyệt đối không muốn để nàng cùng người theo đuổi đơn độc nói chuyện phiếm.

Giang Tuyết Niên có chút kinh ngạc, hiện tại làm bằng hữu đều phải có tính chiếm hữu nặng đến vậy sao? Ngay cả bằng hữu cùng người ta nói chuyện cũng đều quản ư, đâu phải là tình lữ?

"Thái độ lớp trưởng đối hắn không giống bình thường, nàng đồng ý, ta không có lý do gì ngăn trở." Giang Tuyết Niên ngữ khí thường thường nói.

Mạnh Bạch Xuân vẫn là lần đầu tiên nghe Giang Tuyết Niên dùng cái này ngữ điệu nói chuyện, cả kinh trên người nổi lên một tầng da gà.

Ô hô, Giang Tuyết Niên ghen tị!

Nàng lần trước ghen, làm Vinh Lăng mất mặt 0 điểm.

Lần này ghen, không biết Vinh Lăng lại sắp chịu cái gì khổ.

Mạnh Bạch Xuân nghĩ đến trước kia tham gia thi đấu những người khác bị Vinh Lăng làm lơ khổ, lúc này lại có chút vui sướng khi người gặp họa.

Qua không lâu, Vinh Lăng rốt cuộc rời đi, Thời Thanh Phạn nhìn theo bóng dáng hắn, nàng đứng một lát, mới trở lại xe buýt.

Khí chất lạnh lẽo, lông mi rũ xuống, che khuất con ngươi màu nâu nhạt, làm người thấy không rõ nàng biểu tình.

Thời Thanh Phạn ngồi vào ghế trống bên cạnh Giang Tuyết Niên, Mạnh Bạch Xuân ngồi ở ghế trước hai người.

Nàng bám vào lưng ghế nhìn phía sau, muốn biết Vinh Lăng cùng Thời Thanh Phạn đã nói cái gì, nhưng nàng không tiện hỏi, vấn đề này tốt nhất từ Giang Tuyết Niên "bạn gái chính quy" hỏi ra mới danh chính ngôn thuận.

Giang Tuyết Niên ngẩng đầu, thấy ánh mắt dào dạt hứng thú của Mạnh Bạch Xuân, lời muốn nói ở bên miệng nuốt trở vào.

Mạnh Bạch Xuân liền thấy Giang Tuyết Niên chậm rãi khép lại con ngươi dưỡng thần.

Mạnh Bạch Xuân: "......"

Thôi được rồi, xem ra là không cho nghe.

Thi đấu ban tổ chức chuẩn bị hai chiếc xe buýt, lúc sớm đi thư viện, Minh Tâm Quân Sự phụ thuộc trường học cùng Thánh Lợi Tư học viện cùng nhau, học sinh ba trường khác cùng nhau.

Qua không bao lâu, Tân Thành đệ nhị học viện ba học sinh đi lên, hứng thú bừng bừng mà đi đến mặt sau, thấy Giang Tuyết nhắm mắt nghỉ ngơi, tất cả đều lập tức che miệng lại, sợ chính mình phát ra âm thanh ồn đến Giang Tuyết Niên.

Tân Thành đệ nhị học viện học sinh ngồi xong, xe buýt khởi động.

Mãi cho đến khách sạn, Giang Tuyết Niên mới mở mắt, che miệng ngáp một cái lấy lại thanh tỉnh.

Giang Tuyết Niên đứng lên, cùng Tân Thành đệ nhị học viện ba người chào hỏi, xuống xe ở bên ngoài chờ Thời Thanh Phạn.

Thời Thanh Phạn là người đi xuống cuối cùng, lúc nàng xuống tới, Tân Thành đệ nhị học viện ba người cùng tri tình thức thú Mạnh Bạch Xuân đã đi rồi.

Giang Tuyết Niên thực biết tự mình tiêu hóa cảm xúc, sau khi hai người trở lại phòng khách sạn, đáy lòng một chút khó chịu nhỏ bé bởi vì Vinh Lăng cùng Thời Thanh Phạn đơn độc nói chuyện phiếm đã hoàn toàn biến mất.

Giang Tuyết Niên ngồi lên giường mình, cười hỏi: "Lớp trưởng, ngươi chuẩn bị khen ta được chưa?"

Thời Thanh Phạn động tác cứng đờ, "Lại chờ một chút, ta đi toilet đã."

Đi vào toilet, Thời Thanh Phạn cẩn thận mà khoá cửa lại, lấy ra di động gửi tin cho Cung Linh Lang.

Cung Linh Lang tự cho là giấu kỹ, trên thực tế nàng trộm giấu di động mới cùng có thêm thật nhiều pin sạc,'Thời Thanh Phạn đều biết.

Thời Thanh Phạn: Linh Lang, như thế nào khen người mới tốt?

Cung Linh Lang hồi phục tin nhắn có thể nói cực nhanh, cơ hồ là Thời Thanh Phạn tin nhắn mới vừa gửi qua, chưa đến một giây, tin nhắn nàng đã gửi trở lại.

Cung Linh Lang: Khen người nào?

Cung Linh Lang đối Giang Tuyết Niên có hiểu lầm, Thời Thanh Phạn nghĩ nghĩ, thay đổi từ ngữ.

Thời Thanh Phạn: Một người bạn quan trọng.

Cung Linh Lang cơ hồ lập tức phản ứng nhận ra "Một người bạn quan trọng" chỉ chính là ai.

Thử hỏi trên thế giới còn có ai có thể làm Thời Thanh Phạn khen.

Cung Linh Lang trong lòng buồn bực, thầm nghĩ không có nàng đi theo, hai người này đơn độc đi tham gia toàn thị league, quả nhiên cảm tình phát triển nhanh chóng, Giang Tuyết Niên đều thành người bạn quan trọng của Thanh Phạn.

Hiện tại thế nhưng còn muốn khen nàng!

Cung Linh Lang: Này còn không phải đơn giản ư, ngươi ngẫm lại người kia ngày thường như thế nào khen ngươi, hơi chút sửa một chút là được.

Thì ra có thể như vậy sao?

Thời Thanh Phạn nhìn tin nhắn của Cung Linh Lang, như suy tư gì.

Giang Tuyết Niên thi đấu cả ngày, gầy yếu thân thể đã sớm mỏi mệt.

Nàng đợi một lát, nhịn không được ngáp một cái, mắt đen ươn ướt, bị nước mắt dính ướt lông mi càng thêm đen đặc.

Thời Thanh Phạn ra tới, ngẩng đầu vừa lúc đối diện cặp mắt xinh đẹp kia đang chứa mỏi mệt cùng buồn ngủ.

Giang Tuyết Niên mệt nhọc, nàng hiện tại không quá thanh tỉnh.

Nhận ra điều này, Thời Thanh Phạn thả lỏng rất nhiều, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nàng đi tới ngồi xuống bên cạnh Giang Tuyết Niên, quay đầu lần thứ hai nhìn vào mắt đối phương, gần gũi lực đánh vào làm nàng hơi hoảng thần.

Đem tầm mắt chuyển qua nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi Giang Tuyết Niên, Thời Thanh Phạn thấp giọng nói: "Giang Tuyết Niên, ngươi quá xuất sắc, thời điểm ngươi thi đấu, trong mắt ta chỉ có ngươi."

Nói xong cái câu mà rõ ràng chính mình vốn không thể khen ra tới, Thời Thanh Phạn lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.

Nếu không phải đã đáp ứng Giang Tuyết Niên, nàng tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.

Giang Tuyết Niên dựa vào đầu giường, nghiêng nghiêng đầu, đáy mắt mê mang: "Cái gì? Ngươi nói lớn tiếng chút."

Thời Thanh Phạn nói chuyện thanh âm quá nhỏ, nàng không có nghe rõ.

Thời Thanh Phạn luôn có loại ảo giác chính mình thanh âm lớn, sẽ bị những người khác nghe được, bởi vậy sau khi Giang Tuyết Niên nói xong, nàng phản ứng đầu tiên là dựa vào gần Giang Tuyết Niên, dùng khoảng cách phóng đại thanh âm.

Thời Thanh Phạn tay trái chống ở trên giường mềm mại, thân thể nghiêng tới Giang Tuyết Niên, mãi cho đến môi khoảng cách Giang Tuyết Niên lỗ tai không đến mười centimet mới dừng lại.

Giang Tuyết Niên trên người ấm áp hơi thở trộn lẫn nhè nhẹ hương khí, mí mắt lười biếng rũ xuống, lông mi theo hô hấp mà run rẩy.

Thời Thanh Phạn ngực phảng phất bị cái gì nhẹ nhàng cào một chút, nổi lên nhợt nhạt ngứa ý.

"Lúc đáp đề ngươi giống như thay đổi thành một người khác, ánh sáng trên người toả ra che đi hết thảy chung quanh, ta đứng ở cách đó không xa, chỉ có thể thấy ngươi rực rỡ lóa mắt."

Thời Thanh Phạn mỗi nói một câu, gương mặt liền đỏ lên một phần, "Giang Tuyết Niên, ngươi rất tuyệt."

Giang Tuyết Niên thân thể quá mức mỏi mệt, lúc này đã tiến vào trạng thái nửa mộng nửa tỉnh, Thời Thanh Phạn lời nói rõ ràng tiến vào lỗ tai nàng, nàng lại không có biện pháp xốc lên mí mắt trầm trọng để phản ứng với Thời Thanh Phạn.

Thời Thanh Phạn nói xong, chờ đợi Giang Tuyết Niên phản ứng, chờ chờ không nghe thấy gì, ngẩng đầu nhìn Giang Tuyết Niên thì lúc này Giang Tuyết Niên đã hoàn toàn khép lại đôi mắt, hô hấp đều đều.

Thời Thanh Phạn đáy mắt lộ ra chút ý cười, nhẹ giọng nói: "Mặc kệ ngươi có nghe được hay không, ta đã nói xong rồi."

Giang Tuyết Niên trong lúc ngủ mơ nâng lên tay dụi mắt, dựa vào đầu giường thân thể không xong, ngã người qua trái, Thời Thanh Phạn theo bản năng đi đỡ bả vai nàng, quên chính mình giờ phút này nghiêng thân thể không hảo dụng lực, cả người theo Giang Tuyết Niên cùng nhau ngã xuống.

"A......" Giang Tuyết Niên giống như cảm giác được có ai đè trên người mình, lông mi run run, chầm chậm mở mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top