12. Ta thích nàng còn không kịp

Cùng Thời Thanh Phạn cơm nước xong trở lại ký túc xá, Giang Tuyết Niên ở ngoài cửa 506, đôi tay nắm lại, đối Thời Thanh Phạn nói: "Lớp trưởng, ngày mai cố lên nha, chờ ngươi lại lần nữa phá kỷ lục!"

Thời Thanh Phạn hàng mi mảnh dài run nhẹ, "Cảm ơn."

Trầm mặc vài giây, Thời Thanh Phạn tiếp theo nói: "Ngươi cũng......"

"Thanh Phạn!"

Thời Thanh Phạn còn chưa nói dứt lời, cửa phòng 506 bỗng nhiên từ bên trong kéo ra, Cung Linh Lang đi ra đứng trước người Thời Thanh Phạn, ngăn cách Thời Thanh Phạn cùng Giang Tuyết Niên.

"Ngươi rốt cuộc đã trở lại a Thanh Phạn! Ta còn không có ăn cơm chiều, ngươi cùng ta đi nhà ăn được không?"

Cung Linh Lang hoàn toàn làm lơ Giang Tuyết Niên, Thời Thanh Phạn hơi hơi nhíu mày, "Linh Lang."

Giang Tuyết Niên không thèm để ý xua xua tay, môi đỏ cong cong: "Lớp trưởng đại nhân ~ ngày mai cùng nhau cố lên ~"

Thời Thanh Phạn biểu tình hơi hoãn: "Cố lên."

Nhìn Giang Tuyết Niên vào phòng đối diện, Thời Thanh Phạn hỏi Cung Linh Lang: "Vừa rồi là cố ý?"

Cung Linh Lang ngẩng đầu, không cao hứng mà chu miệng nói: "Ai làm nhỏ Giang Tuyết Niên đáng giận kia vẫn luôn quấn lấy ngươi. Ngươi đừng quên nàng đối với ngươi làm cái gì. Thanh Phạn, ngươi tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ nàng!"

Thời Thanh Phạn nhìn phòng 508, không có lại cùng Cung Linh Lang thảo luận vấn đề Giang Tuyết Niên: "Đi thôi, đi nhà ăn."

Cung Linh Lang nhận định Giang Tuyết Niên là người xấu, Thời Thanh Phạn cảm thấy giải thích không bằng làm nàng tự mình xem.

*

Giang Tuyết Niên trở lại phòng liền nằm xoài trên giường không động đậy nổi, cả người đau nhức, nàng hoài nghi mình ngày mai không nhất định có thể xuống giường được.

Nằm mười phút, Giang Tuyết Niên gian nan bò dậy, đã nói giúp Thời Thanh Phạn giải quyết vụ trợ giúp gian lận, nàng cũng không thể tư lợi bội ước.

Giang Tuyết Niên đem quyển vở của Thời Thanh Phạn bị "Giang Tuyết Niên" trộm, từ ngăn kéo tận cùng bên trong lấy ra tới, mặt khác tìm ra một quyển vở mới, từ trang đầu bắt đầu sao chép.

Những người khác sao chép chính là nội dung, Giang Tuyết Niên sao chép lại là tự thể.

Chữ Thời Thanh Phạn rất đẹp, hẳn là riêng luyện tập qua, rất có phong cách bản thân, đầu bút lông lạnh lẽo, Giang Tuyết Niên mỗi viết một chữ, trong đầu đều sẽ hiện ra bộ dáng Thời Thanh Phạn, đồng thời cảm thán trên thế giới thế nhưng sẽ có người đẹp như vậy, thật là niềm hạnh phúc của nhan khống~

Thứ bảy buổi sáng 8 giờ, học sinh lớp 12-3 đi trước phòng học tập hợp.

Giang Tuyết Niên 7 giờ rưỡi tỉnh dậy, cảm thấy trên người không có chỗ nào không đau nhức, lúc đánh răng ngay cả cánh tay đều nâng không nổi.

Rửa mặt xong thay đồ thể dục xanh trắng đan xen, đi ra thấy phòng 506 đóng cửa, không biết có phải hay không đã đi rồi.

Trong phòng học, Đàm Anh thấy người tới không sai biệt lắm, đem trình tự thi đấu nói một lần, mới vừa nói xong, Giang Tuyết Niên kéo thân thể đau nhức đẩy cửa ra.

"Báo cáo."

"Vào đi." Nhìn Giang Tuyết Niên đi đến chỗ ngồi ngồi xuống, Đàm Anh nói với bạn ngồi cùng bàn của nàng, "Doãn Nham, lát nữa ngươi đem những việc cần chú ý khi thi đấu cùng Giang Tuyết Niên nói một lần."

Doãn Nham: "...... Tốt lão sư."
Liền biết ngồi cạnh Giang Tuyết Niên không phải chuyện tốt!

Đàm Anh dặn dò xong những chuyện còn dư lại sau đó nói: "Đi thôi, đi sân thể dục tập hợp."

Học sinh lớp 12-3 từng nhóm vào thang máy xuống lầu, ở trước khu dạy học tập hợp cả đội.

Doãn Nham đứng bên cạnh Giang Tuyết Niên, không tình nguyện mà lặp lại một lần lời nói của Đàm Anh, kế tiếp cẩn thận nhìn chằm chằm Giang Tuyết Niên, nói: "Lớp trưởng trước kia chạy 3000 mét đều luôn phá kỷ lục, xem mặt ngươi nhợt nhạt, khẳng định gầy yếu, chạy không nổi. Ngươi không được là chính ngươi không có năng lực, ngươi đừng bởi vì chuyện này lại đi ghi hận lớp trưởng."

Giang Tuyết Niên không so đo Doãn Nham nói thẳng, cười nói: "Ta tận lực không để lớp chúng ta mất mặt. Về phần lớp trưởng......Ta thích nàng còn không kịp đâu, như thế nào sẽ ghi hận nàng."

"!!!"Doãn Nham ngây người một chút.

Hắn liền biết! Giang Tuyết Niên đối lớp trưởng có mưu đồ gây rối!!!

Chuyện này cần mau chóng nói cho Cung Linh Lang mới được.

Bọn học sinh tới sân thể dục đi vào vị trí cho lớp 12-3 ngồi xuống, Doãn Nham nhân cơ hội chạy đến bên cạnh Cung Linh Lang.

"Linh Lang! Có tình báo quan trọng!" Doãn Nham thấp giọng nói.

Cung Linh Lang ngáp một cái hỏi: "Tình báo gì?"

Nàng không dám cho Thời Thanh Phạn biết chuyện mình thu được di động từ Thang Tu Nhiên, chờ Thời Thanh Phạn ngủ rồi mới lấy ra di động vào group chat cùng Thang Tu Nhiên và Khương Phi Trầm thảo luận.

Ba người đem Giang Tuyết Niên mỗi một động tác đều phân tích biến đổi, vì càng thêm nghiêm cẩn, quyết định lại quan sát một đoạn thời gian mới đưa ra kết luận cuối cùng.

Nhưng trong lòng Cung Linh Lang đã nhận định Giang Tuyết Niên đang tán tỉnh Thời Thanh Phạn.

Chỉ là Giang Tuyết Niên trêu chọc Thời Thanh Phạn đồng thời cùng Giang huấn luyện viên ái muội, Cung Linh Lang một bên phỉ nhổ hành vi đó, một bên kinh hồn táng đảm, sợ Thời Thanh Phạn thật sự bị nàng cưa đổ tới tay.

Vậy không phải bị tra nữ lừa ư.

Cho nên buổi sáng mới thức dậy, Cung Linh Lang câu đầu tiên nói chính là kêu Thời Thanh Phạn đừng có thích Giang Tuyết Niên.

Sau đó Thời Thanh Phạn đi tới sờ sờ cái trán của nàng......

Giang Tuyết Niên cùng Thời Thanh Phạn thi đấu đều tại hạ ngọ, buổi sáng chủ yếu là xem người khác thi đấu.

9 giờ, sân thể dục náo nhiệt phi phàm.

Một ít hạng mục đã bắt đầu thi đấu, 12-3 tham gia vào trận chung kết, Cung Linh Lang mang theo thành viên ở phía trước nhiệt liệt cổ động.

Còn có người viết khích lệ đưa đến lâm thời trạm quảng bá, cuối cùng lớp 12-3 nhảy xa đạt được hạng nhất, cả lớp ai nấy đều vỗ tay hoan hô.

Giang Tuyết Niên cũng bị hiện trường không khí cảm nhiễm, kéo tay Thời Thanh Phạn ở bên cạnh, cao hứng nói: "Chúng ta thắng!"

Mắt đen lóe sáng, tươi cười so ánh mặt trời ngày mùa thu còn rạng rỡ hơn.

Thời Thanh Phạn lặng lẽ cong môi.

Cung Linh Lang tuy rằng không tham gia thi đấu, nhưng đội cổ động viên vũ đạo cũng đủ làm nàng kiệt sức.

Cung Linh Lang căn bản không có biện pháp phân thần đi chú ý Giang Tuyết Niên cùng Thời Thanh Phạn, chờ buổi sáng thi đấu kết thúc, mọi người cùng đi nhà ăn ăn cơm, Cung Linh Lang phát hiện Giang Tuyết Niên thế nhưng trà trộn vào đoàn thể lấy Thời Thanh Phạn làm tín ngưỡng của bọn họ!

Cung Linh Lang muốn ngăn trở, căn bản không sức lực, chỉ có thể ai oán mà nhìn chằm chằm Thời Thanh Phạn.

Thời Thanh Phạn nhìn nàng một cái, vốn tưởng rằng nàng sẽ hỏi chính mình làm sao vậy, kết quả Thời Thanh Phạn yên lặng mà đem đầu xoay trở về.

Cung Linh Lang: "......"
Bạn thân không còn yêu ta huhuhu.

Xem ở mặt mũi Thời Thanh Phạn, những người khác đều không có đối Giang Tuyết Niên ném sắc mặt, Giang Tuyết Niên cũng có thể thường thường cắm vào bọn họ đề tài, đi theo trò chuyện vài câu.

Giang Tuyết Niên đem chính mình ở thế giới hiện thực nghe được chuyện xưa chia sẻ cho bọn họ: "Ta khi còn nhỏ đi núi ăn qua một loại trái cây màu tím, rất giống quả nho, nhưng chỉ to cỡ hai viên gạo, không ngọt không chua, hương vị thực kỳ lạ. Nghe người ở đó nói, đây là trái cây bọn họ ăn khi còn nhỏ."

"Trời ạ, tuy rằng ở sách lịch sử biết được liên minh trước kia đói khát cùng nghèo khó, nhưng bởi vì sinh hoạt thời nay hạnh phúc, cũng không có bao nhiêu cảm giác. Không nghĩ tới bọn họ liền trái cây đều ăn không đến."

"May mắn liên minh càng ngày càng cường đại, không ngừng nghiên cứu phát minh càng thêm cao cấp vũ khí, đế quốc mới không dám dễ dàng tấn công chúng ta."

"Một ít tiểu quốc phụ thuộc đế quốc, cả ngày cố ý khiêu khích liên minh quốc gia, thật nên cho bọn hắn chút nhan sắc nhìn một cái!"

......

Bên kia thảo luận khí thế ngất trời, Cung Linh Lang mặt càng ngày càng đen, cúi đầu dùng chiếc đũa chọc đồ ăn trong chén chứ cũng không ăn.

Thời Thanh Phạn gắp một miếng thịt cho nàng, "Hương vị này không tồi."

Thanh âm trước sau như một lãnh đạm, Cung Linh Lang lại nháy mắt bị chữa khỏi.

Huhu Thanh Phạn thật sự tốt quá nha.

Cung Linh Lang vừa ăn vừa thề trong lòng, nàng nhất định phải bảo vệ tốt Thời Thanh Phạn, không để nàng bị Giang Tuyết Niên làm bẩn. Bất luận Giang Tuyết Niên có cái gì hậu chiêu nàng đều tiếp được!

Giữa trưa về ký túc xá ngủ trưa, Giang Tuyết Niên cảm giác chính mình rốt cuộc tốt hơn một chút, ít nhất cánh tay cùng chân nâng lên tới không còn quá đau.

Buổi chiều trận đầu thi đấu là 2000 mét, bọn học sinh trực tiếp đi sân thể dục tập hợp, Thời Thanh Phạn thay đổi quần đùi lộ ra chân thon dài, nàng vừa bước vào đường băng liền hấp dẫn mọi người chú ý.

Giang Tuyết Niên ngồi ở vị trí, bên cạnh là lớp 12-2, nàng tinh tường nghe được lớp bên kia truyền đến một trận kinh hô, thậm chí tiếng huýt sáo của lớp 12-1 còn xuyên qua lớp 12-2 mà truyền tới.

"Thời Thanh Phạn! Nàng thật sự thật xinh đẹp!"

"Hận khi phân hoá bất tương phùng! Nàng vì cái gì còn chưa phân hóa. Nàng nếu phân hoá thành Alpha, ta liền nỗ lực phân hoá thành Omega, ta muốn sinh baby cho nàng!"

Giang Tuyết Niên rõ ràng nghe được người nói lời này chính là nam sinh.

"......"

Trên đường băng thí sinh làm tốt động tác xuất phát chạy, Thời Thanh Phạn chân hình tinh tế lưu sướng, dáng người cao gầy, dung mạo mỹ lệ, đôi mắt nâu nhạt đựng đầy nghiêm túc.

Khán giả không tự chủ được nín thở, sân thể dục lập tức an tĩnh lại, chỉ có thể nghe được tiếng đài phát thanh.

Một tiếng huýt sáo, thi đấu bắt đầu.

Có người muốn giữ lại thể lực, chạy chậm rì rì, có người chính là tới góp đủ số, tiếng còi vừa vang trực tiếp giả bộ đau bụng rời khỏi thi đấu, còn có người nhất kỵ tuyệt trần, bắt đầu liền dùng hết sức lực sở hữu.

Người đang chạy hạng nhất giương miệng mồm to hô hấp, trên mặt sung huyết, giống như tùy thời đều sẽ té xỉu, Thời Thanh Phạn xếp hạng nhì, hô hấp còn tính vững vàng, thoạt nhìn thành thạo.

Sau 1000 mét, người hạng nhất gân mệt kiệt lực, dần dần bị rơi xuống mặt sau, chỉ còn hai người tiếp tục chạy phía sau Thời Thanh Phạn, nhưng đã không có dư thừa sức lực đuổi kịp và vượt qua.

Thế giới này người thường ở trước khi phân hoá, thể lực phần lớn không tốt lắm, nếu tương lai phân hoá thành Alpha, thể lực trí lực vvv đều sẽ đại biên độ tăng lên, Omega cùng Beta cũng vậy, chẳng qua tăng lên biên độ nhỏ hơn Alpha.

"Thời Thanh Phạn về sau khẳng định sẽ phân hoá thành Alpha, ta nhất định phải phân hoá thành Omega, ta phải gả cho nàng, nàng thật sự quá đẹp a a a a! Thời Thanh Phạn cố lên a!!!!"

"Cố lên Thời Thanh Phạn!!!"

"Cố lên Thời Thanh Phạn!!!"

......

12-3 đều nhịp khẩu hiệu kéo theo lớp chung quanh, mặc kệ lớp mình có hay không học sinh tham gia thi đấu, mọi người đều không hẹn mà cùng bắt đầu reo hò cổ vũ Thời Thanh Phạn.

Cuối cùng 500 mét lao tới, Thời Thanh Phạn không ngừng kéo ra khoảng cách với hai người phía sau, cuối cùng 10 mét, mọi người ngừng thở.

"Làm chúng ta chúc mừng 2000 mét điền kinh thi đấu hạng nhất —— Thời Thanh Phạn đồng học!"

Vỗ tay nháy mắt vang vọng sân thể dục.

"Thời Thanh Phạn! Thời Thanh Phạn! Thời Thanh Phạn!......"

Thời Thanh Phạn quay đầu lại, nhìn thoáng qua phương hướng Giang Tuyết Niên.

Giang Tuyết Niên lập tức giơ hai tay lên đỉnh đầu cho nàng so một hình trái tim thật lớn.

Thời Thanh Phạn khẽ cười, con ngươi nâu nhạt sáng ngời.

Quan khán thi đấu bọn học sinh lập tức oanh động.

"Thời Thanh Phạn cười! Ngươi có nhìn đến nàng cười không!"

"Ta thấy được a a a a a thật sự quá đẹp, là tiên tử hạ phàm, so lúc không cười đẹp gấp một trăm lần!!!"

"Nàng cười với ai a?" Có người hỏi.

Chung quanh không khí bỗng chốc an tĩnh, mọi người đồng thời nhìn lại phương hướng mà Thời Thanh Phạn vừa mới nhìn, trái tim bị treo thoáng hạ xuống.

"Đương nhiên là xem mọi người lớp 12-3, chẳng lẽ nàng sẽ chỉ cười với một người sao?"

"Nếu nàng cười với ta, kêu ta làm cái gì đều được."

"Tiền đồ! Ta nguyện ý vì Thời Thanh Phạn làm Omega!"

Mọi người đều biết, Omega là giới tính bị kỳ thị nhiều năm qua, vì một người mà muốn làm Omega, tuyệt đối là bất cứ giá nào.

"Vạn nhất Thời Thanh Phạn phân hoá thành Omega thì sao?" Có người hỏi.

"Sao có thể?"

"Không có khả năng, Thời Thanh Phạn thể lực tốt như vậy, phân hoá xong Alpha khả năng đều so ra kém nàng. Ta đánh đố Thời Thanh Phạn về sau nhất định sẽ phân hoá thành Alpha cấp S!"

"Cấp S như thế nào đủ, cần thiết cấp SSS!"

......

Thời Thanh Phạn từ trên đài trao giải đi xuống, Giang Tuyết Niên đã ở trên đường băng làm chuẩn bị.

Từ trọng tài thổi còi, học sinh xuất phát chạy, đến 3000 mét kết thúc, Giang Tuyết Niên không hề ngoài ý muốn đều tụt ở cuối cùng, người xem xem động tác của nàng đều có thể cảm giác được bước chân nàng trầm trọng.

Cung Linh Lang nhân cơ hội ở bên cạnh Thời Thanh Phạn nói xấu Giang Tuyết Niên.

"Giang Tuyết Niên thể lực cũng quá kém đi, nàng quá vô dụng a."

Thời Thanh Phạn nói: "Đừng nói như vậy, thể lực không tốt có thể rèn luyện."

"Người khác rèn luyện ta còn tin tưởng, Giang Tuyết Niên? Ở trường học hơn hai năm, ngươi thấy nàng tham gia một lần rèn luyện nào sao?" Cung Linh Lang trong lòng đối Giang Tuyết Niên thập phần bất mãn.

Nếu Giang Tuyết Niên giống trước kia trầm mặc ít lời thì tốt rồi, Thời Thanh Phạn cũng sẽ không bị nàng hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc.

"Người là sẽ thay đổi."

Nhìn xem, đều bắt đầu thế Giang Tuyết Niên giải thích!
Cung Linh Lang sầu không nói lời nào. Hạ quyết tâm trở về cùng hai người bạn thân cáo trạng.

Một mình nàng khuyên không được Thời Thanh Phạn, không tin có thêm Thang Tu Nhiên cùng Khương Phi Trầm mà còn khuyên không được.

Giang Tuyết Niên cuối cùng vẫn là không có chạy xong 3000 mét, chạy đến một nửa, người hạng nhì đếm ngược đã tới chung điểm, mà nàng dưới lòng bàn chân lung lay, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, lại tiếp tục nói không chừng sẽ tiến bệnh viện.

"Trọng tài...... Hô...... Ta xin ngưng hẳn thi đấu."
Giang Tuyết Niên giơ lên tay nói.

Giang Tuyết Niên không phải người đầu tiên từ bỏ thi đấu, năm rồi mỗi lần đều sẽ có hai đến ba học sinh từ bỏ trước khi thi đấu bắt đầu hoặc trên đường thi đấu.

Cho nên cũng không có người sẽ bắt lấy điểm này cười nhạo nàng.

Huống hồ bọn họ căn bản không biết Giang Tuyết Niên là ai, ai sẽ vô duyên vô cớ chú ý một người xa lạ.

Thời Thanh Phạn vẫn luôn chú ý tình huống Giang Tuyết Niên, ở nàng xin lui sau, lập tức sắc mặt nghiêm túc đi đến trước người nàng đỡ lấy nàng.

Giang Tuyết Niên trong miệng rỉ sắt vị so ngày hôm qua còn muốn trọng, cả người giống như bay trên mây, bị Thời Thanh Phạn chộp tới túm đi.

"Oa, Thời Thanh Phạn thế nhưng đi đỡ nữ sinh kia!!! Ta chua lòm rồi a a!!"

"Vì cái gì ta không học lớp 12-3, nếu người được Thời Thanh Phạn đỡ là ta, ta chết cũng không tiếc."

"Từ từ!" Có người phát hiện không đúng, "Ta như thế nào nhớ rõ Thời Thanh Phạn không thích người khác chạm vào nàng, ngay cả bạn từ nhỏ của nàng là Cung Linh Lang ngày thường đều thực chú ý không đụng tới nàng. Thời Thanh Phạn......là chủ động chạm vào nữ sinh kia đi?"

Chung quanh an tĩnh vài giây, có người hỏi: "Nữ sinh được Thời Thanh Phạn đỡ kia là ai?"

"Không biết, bởi vì Thời Thanh Phạn, tuy ta đối người lớp 12-3 không quá nhận thức nhưng cũng có thể coi là biết mặt nhau. Nữ sinh này ta một chút ấn tượng đều không có."

"Đừng đoán, trong chốc lát đi lớp 12-3 hỏi thăm chẳng phải sẽ biết."

......

Thời Thanh Phạn đỡ Giang Tuyết Niên về chỗ ngồi nghỉ, Giang Tuyết Niên mệt đến muốn mệnh, liền một ngón tay đều lười đến động, dựa vào đầu vai Thời Thanh Phạn, lông mi mỏi mệt rũ xuống.

Thời Thanh Phạn đối Giang Tuyết Niên đụng vào không có chút nào phản cảm, nàng từ trong túi lấy ra một bao khăn giấy, rút ra một tờ giúp Giang Tuyết Niên lau lau mồ hôi bên má.

Người chạy tới dò hỏi thân phận Giang Tuyết Niên trực tiếp xem trợn tròn mắt, nuốt một ngụm nước miếng, hỏi người bên cạnh, "Nữ sinh kia là ai a? Quá dữ, làm Thời Thanh Phạn cho nàng lau mồ hôi."

Người lớp 12-3 tâm tình phức tạp: "Giang Tuyết Niên."

"Nàng là chuyển trường lại đây sao? Như thế nào phía trước không có gặp qua nàng, cũng chưa từng nghe qua tên nàng?"

"Không phải. Đừng hỏi." Người lớp 12-3 che lại ngực, nghẽn tim đến vô pháp hô hấp.

Rõ ràng mấy ngày hôm trước Giang Tuyết Niên còn làm hại Thời Thanh Phạn mất học bổng cùng bình chọn học sinh ưu tú, như thế nào hôm nay hai người liền tốt như vậy???

Giang Tuyết Niên rốt cuộc hạ mê hồn dược gì cho Thời Thanh Phạn?

Giang Tuyết Niên dựa vào đầu vai Thời Thanh Phạn, mí mắt càng ngày càng trầm trọng, nàng chạy bộ ra một thân mồ hôi, gió thu thổi qua, lạnh lẽo thẳng thấu đáy lòng.

Giang Tuyết Niên nhịn không được run rẩy.

Thời Thanh Phạn hỏi: "Có phải hay không lạnh?"

Giang Tuyết Niên nói: "Nếu không ta vẫn là về ký túc xá đi, ta hiện tại vừa mệt vừa buồn ngủ."

Nói xong xoa xoa đôi mắt.

"Ta đỡ ngươi trở về."

Học sinh trên sân thể dục cơ hồ đều chú ý Thời Thanh Phạn bên này, thấy nàng đứng lên chủ động duỗi tay đem Giang Tuyết Niên kéo tới, sau đó đỡ Giang Tuyết Niên đi hướng ra sân thể dục, mọi người tâm cũng phảng phất theo Thời Thanh Phạn cùng nhau rời đi.

Có người tan nát cõi lòng đầy đất, có người an ủi chính mình rằng Giang Tuyết Niên cùng Thời Thanh Phạn chỉ là quan hệ đồng học bình thường.

Nhưng mà, Thời Thanh Phạn sẽ chủ động đụng vào bình thường đồng học sao?

Sẽ không.

Nàng liền bạn thân từ nhỏ đều sẽ không chủ động chạm vào.

Càng nghĩ cõi lòng rách nát đều không dậy nổi.

Thời Thanh Phạn đưa Giang Tuyết Niên đến 508, đỡ nàng nằm lên giường, thế nàng đắp chăn đàng hoàng.

Giang Tuyết Niên cơ hồ vừa dính gối đầu liền ngủ rồi.

Thời Thanh Phạn thế nàng rót ly nước đặt ở trên tủ đầu giường, ngẩng đầu thấy bàn học của Giang Tuyết Niên, động tác khựng lại.

Quyển vở nàng bị mất hình như nằm ở trên bàn, bên cạnh còn có một quyển vở khác.

Thời Thanh Phạn đi đến cạnh bàn, mở ra hai quyển bút ký, nhìn trang đầu tiên không cảm thấy có cái gì. Tiếp tục lật tới, Thời Thanh Phạn càng xem càng ngạc nhiên.

Giang Tuyết Niên sao chép bút ký tự thể, mỗi lật một tờ, mặt trên tự thể cùng nàng càng ngày càng giống.

Giang Tuyết Niên chỉ viết ba trang, đã cùng Thời Thanh Phạn đạt tới độ tương tự 50%.

Thời Thanh Phạn thoáng suy nghĩ, liền biết Giang Tuyết Niên vì sao mất trí nhớ cũng muốn học theo chữ viết của mình.

Giang Tuyết Niên là vì ở trước mặt Đàm Anh chứng minh tờ giấy kia là nàng viết, cùng Thời Thanh Phạn không quan hệ.

Chủ nhật không có Giang Tuyết Niên thi đấu, nàng dứt khoát không dậy, trực tiếp ở ký túc xá ngủ một ngày.

Ngày mùa thu đại hội thể thao rơi xuống màn kết, thứ hai bọn học sinh tiếp tục đi học.

Thứ hai sáng sớm tiết đầu tiên là môn toán.

Lão sư toán đem bài thi thu về hôm thứ sáu nhìn một lần nữa, phát hiện có mấy học sinh căn bản không có nghe hiểu, đáp án đều là loạn chép, điểm danh phê bình vài người, trong đó bao gồm Doãn Nham ngồi cùng bàn Giang Tuyết Niên.

Giang Tuyết Niên nhìn bài thi của Doãn Nham, đề không sửa đúng vừa vặn là bài hôm trước mình muốn cho hắn chép.

Lúc ấy Doãn Nham cảm thấy nàng chép đáp án không nhất định đúng, lựa chọn tan học chép một người khác, kết quả vẫn là sai rồi.

"Trừ bỏ phê bình mấy học sinh vừa rồi, hôm nay ta còn muốn cường điệu khích lệ một vị đồng học. Chúng ta bài thi có một đạo đề, vị đồng học này dùng phương pháp khác với lão sư, bước đi giản lược dễ hiểu không kéo dài, là giải pháp cực kỳ ưu tú."

Người trong lớp động tác nhất trí nhìn về phía Thời Thanh Phạn.

Trừ bỏ Thời Thanh Phạn, bọn họ nghĩ không ra ai còn có thể lợi hại như vậy.

Thời Thanh Phạn: "?"
Thật sự không phải ta.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top