Chương 13: Táo bạo
Edit có đôi lời muốn nói : một chương gần 3000 chữ thật là gian nan, và toàn từ khó hiểu nên có sai sót gì mong các bạn bỏ qua cho. Mong các bạn đọc nhấn vào nút like để cổ vũ tinh thần hoặc để lại cmt ạ.
Và điều quan trọng cần nhấn mạnh là, đừng ăn uống gì khi đọc chương này. Edit suýt chết vì cười =)).
Tôn đại thẩm ở nhà bếp bận rộn, tôn khang ngồi trên ghế nhỏ rầu rĩ.
Lý Ấu Ngư cùng Dư Uyển Đường trở về nhà, nàng đem một đống công cụ để xuống, liên tục đùa nghịch, nhìn hồi lâu, cảm thấy vô cùng mới lạ, cổ đại cũng rất thú vị. Có rìu, có cưa, có dao, có cái cuốc, có thanh xiên thịt, có nồi... Trên vàng dưới đất một đống lớn.
Nàng cười nói: "Nhìn những đồ này, thì cảm giác mình có nhà."
"Bát tự còn không có tính, phòng ốc còn không có, ngươi đã cảm thấy có nhà, quá biết huyễn tưởng rồi. Tiểu cô nương thực tế một chút." Dư Uyển Đường từ trước đến giờ luôn tận hết sức lực giội nước lã. Chẳng qua nàng xem thấy Lý Ấu Ngư vì những thứ kia cảm động, chính nàng cũng vui lây, chỉ là không muốn thừa nhận ngay mặt."Ngươi nói ngươi tới từ thế kỷ hai mươi mốt , nhà ngươi ở nơi đâu?"
"Chỗ hẻo lánh trên địa cầu, chỗ có núi, có nước, có mỹ nhân."
"Trong nhà có mấy người?"
"Có tỷ tỷ, có đệ đệ muội muội, đường huynh đệ, đường tỷ muội, anh em bà con, biểu tỷ muội, là một gia tộc trồng trọt rất lớn rất lớn, bất quá bọn hắn có rất nhiều tiền đồ, không giống ta, chỉ thích trồng cây, đặc biệt nhà quê có phải hay không?" Nàng theo thói quen giơ lên bàn tay của mình để xem một chút, phát hiện làn da thịt luộc non, lúc này mới nhớ tới, đây không phải là tay của mình.
"Vậy bọn họ có thể hay không sẽ nhớ ngươi , ngươi có hay không sẽ nghĩ bọn họ?"
"Bọn họ nghĩ tới ta, ta cũng không biết, nhưng ta khẳng định nghĩ bọn họ, mặc dù bọn họ có đôi khi sẽ rất nhàm chán, mỗi lần vừa thấy mặt đã thúc giục ta kết hôn, hoặc là cười ta không ai thèm lấy. Đặc biệt là ăn tết thời điểm, luôn hỏi ta tìm được bạn trai chưa? Ta nếu nói không có, mọi người lập tức sẽ dùng hết sức khai hỏa, mọi người tựa như người chủ trì, mở miệng nói đến, lưỡi nhã hoa sen, những câu miêu tả sống động, trong tay đã chuẩn bị tốt tài liệu, bất cứ lúc nào cũng có thể giới thiệu đối tượng cho ta ."
Dư Uyển Đường không hiểu ' người chủ trì ' là cái gì, chẳng qua cũng hiểu đại khái ý tứ.
"Ngươi bao lớn?"
Lý Ấu Ngư lập tức biến chuyển thái độ, đánh chết không nói."Đừng hỏi ta, nữ nhân tuổi thọ là bí mật."
"Nói một chút cũng sẽ không chết, không phải là hai mươi đi? Kia chính xác là gái lỡ thì rồi."
Hai mươi, vậy coi như non so với hành thái được không?
"Mọi người đều nói ta lớn lên giống như hai mươi."
"Quả nhiên là gái lỡ thì."
Lý Ấu Ngư mất hứng, bất chấp trên thực tế là thuộc dạng ' gái lỡ thì ', nhưng bị nói thẳng ra, vẫn là lòng có chút chua xót . Nàng phản bác nói: "Còn ngươi, ngươi khẳng định không chỉ hai mươi." Đã thành tiên, đều chẳng phải đã qua mấy ngàn tuổi đi.
"Ta đã từng nói rồi, ta tuổi thọ lớn lên có thể mau quên rồi, nhưng là đối với thần tiên mà nói, chừng này số tuổi cũng chỉ là ' tiểu đạo hữu ', ngươi hiểu?" Nói trắng ra là, nữ nhân thời đại nào cũng đều không hy vọng mình già. Dư Uyển Đường giúp nàng thu thập một chút, còn đùa thêm nữa , tôn đại thẩm sợ rằng lại muốn càu nhàu rồi, "Nàng kia xem mặt đã thấy không có ý tốt, mà ngươi còn lấy lòng, còn không phải là người ở cái thế giới kia của các ngươi, đều phá lệ ngu xuẩn."
"Không cho nói ta ngu xuẩn, ta chỉ là nhiệt tình."
"Nhiệt tình, hừm hừ." Dư Uyển Đường che kín miệng cười. Cười khiến Lý Ấu Ngư vẻ mặt căm tức.
"Ngươi cười cái gì?"
"Ta cười ngươi cái gì, ngươi không phải rõ ràng lắm sao, nếu không rõ ràng cần gì phải hỏi."
Nàng luôn là thích chỉ trích, hết lần này đến lần khác.
"Vậy còn ngươi, người nhà của ngươi ở nơi đâu? Bọn họ cùng ngươi cùng nhau thành tiên sao? Thành ngữ trong có một câu, gọi ' một người đắc đạo, gà chó lên trời ', nói vậy người nhà của ngươi bây giờ đang ở trên trời hưởng phúc, bọn họ cũng không có đến xem qua ngươi sao?"
"Ta vô cha vô nương, trời sinh trời nuôi." Dư Uyển Đường ngụy biện, nếu không có Lý Ấu Ngư tưới nước, nếu không có cơ duyên như thế, nàng đã cùng huynh đệ tỷ muội của nàng giống nhau, một hoa quý theo gió bay đi, là nàng thiếu nàng, cho nên thiếu nợ thì trả vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
"Ai cũng có cha nương."
"Ta không có, ngươi không đi nấu cơm đi!" Nàng đuổi người, đừng nói nữa, nói nhiều sẽ rơi nước mắt.
Lý Ấu Ngư triệt để bị đẩy đi ra, nàng vừa ra khỏi cửa, cửa tự động đóng, Dư Uyển Đường không muốn nhìn thấy nàng nữa. Nàng đi nhà bếp hỗ trợ, đúng lúc thấy tôn đại thúc trở lại, hắn vừa đi vừa vỗ trên người bụi, một bên hô: "Nương của đứa nhỏ" Hắn cái mũi giật giật, trong phòng bếp thế nào thơm như vậy, lại nướng đồ ăn ngon đúng không, hắn hình như nghe thấy vị thịt rồi, nhà hắn chỉ toàn ăn cám bã không dễ dàng ăn thịt , trừ phi trong nhà có lễ tết, hoặc là tới khách quý, hắn đến gần nhà bếp nhìn, thấy chỉ có nương tử và hai người.
Nhi tử ngoan của hắn hai tay chống trên hai gò má đang ngẩn người : "Nương của đứa nhỏ, hôm nay là thế nào?"
Lý Ấu Ngư đến gần , cùng hắn chào hỏi, "Đại thúc đã trở về."
"Ừ."
Tôn đại thẩm không chút khách khí sai bảo Lý Ấu Ngư, "Trần phu nhân, phiền toái ngươi giúp ta đem rau trong nồi vớt ra, bưng lên bàn, ta lập tức sẽ trở lại." Nàng đẩy Tôn đại thúc trở về phòng, Tôn đại thúc liền biết nương tử nhà hắn có chuyện muốn nói.
"Các nàng muốn đi ."
"Ai?"
"Còn có thể là ai."
"Cho nên ngươi đây là cấp cho các nàng tiệc tạm biệt? Các nàng thế nào đang yên đang lành lại muốn đi, nhìn ý tứ hôm qua, là còn muốn ở ." Tôn đại thúc khó hiểu , tôn đại thẩm không thể làm gì khác hơn là đem ý niệm hồ đồ của bản thân nghĩ trong đầu lúc trước nói ra.
"Ôi, nào biết sự tình sẽ biến thành như vậy. Cho nên đêm nay nhất định phải giúp khang nhi đem Dư cô nương làm, cũng không quản việc này có được hay không, ta nếu không vì khang nhi nghĩ biện pháp, đi qua thôn này rồi, cũng không còn ở đây trọ nữa rồi , nữ nhân nha chính là như vậy, vừa mới bắt đầu khó tránh khỏi sẽ bướng bỉnh một chút, chờ biết sự tình đã rồi cũng chỉ có thể như vậy , đó chính là ngậm bồ hòn mà im, làm thế nào để sống thì chính là phải làm thế đấy ." Nàng toàn bộ nghĩ kỹ dự định."Ngươi tối nay nên giúp một chút sức, đem quả phụ kia chuốc cho quá chén , có nàng ở đây , cản trở vô cùng."
"Yên tâm, cứ để ta."
Hôm nay là được cũng phải được, không được cũng phải được. Tôn đại thúc cũng biết việc này bất lương, xin lỗi Dư cô nương, nhưng vì hạnh phúc của con, bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải đem nét mặt già nua này liều một phen, chuyện sau này, để sau này tính. Thay y phục sạch sẽ, Tôn đại thẩm cùng Tôn đại thúc vẻ mặt tươi cười vào cửa .
"Đại thẩm, rau để lên rồi."
"Làm phiền Trần phu nhân, ngươi mau ngồi, ngồi xuống ăn trước, ta đi gọi dư cô nương, Khang nhi còn không ngồi, còn không đến bồi Trần phu nhân uống hai chén"
Tôn khang không chút hứng thú, hắn nói: "Biết rồi."
Hắn không biết uống rượu, nương kêu hắn uống làm gì, hắn uống một hơi, cay lè lưỡi, người đầy sặc mùi vị.
Dư Uyển Đường sau đó liền tới, lắc mông, đến vị trí ngồi xuống, tôn đại thẩm cười chào hỏi.
"Hai vị ngày mai thì muốn rời đi, món rau này coi như là tiệc tạm biệt các ngươi , hi vọng không ghét bỏ"
"Không sao." Lý Ấu Ngư lấy tiền ra, cho tôn đại thẩm, "Tiền thức ăn hai ngày này cứ tính hết trước rồi hãy nói, để qua ngày mai sợ sẽ quên." Tôn đại thẩm liên tục từ chối, không cần nhiều như vậy, nhưng Lý Ấu Ngư giao cho nàng, nàng cũng phải lấy. Không lấy không được.
Lý Ấu Ngư không ngừng bị mời rượu, nàng nghe mùi vị kia, cũng nhớ tới nhà. Hiểu rõ xác thực đây là mùi vị rượu xái (rượu cần), nàng có thể uống xuống vài cân, thời gian thật dài không có uống, cho nên vào miệng liền cảm thấy thơm. Lý Ấu Ngư không cần khuyên, nhưng Dư Uyển Đường lại chỉ ăn cơm rau, tôn đại thẩm nghĩ thầm: "Sao có thể như vậy được, người này uống không say, thật kì quái?"
"Khang nhi, rót rượu cho Dư cô nương."
"Không cần, ta không uống rượu."
"Không có chuyện gì, đều phải đi rồi, uống một chút, có ý tứ là được." Nàng chỉ sợ Dư Uyển Đường không uống rượu, ở trong thức ăn để thêm không ít rượu vào, không uống cũng có thể say mấy phần, chú ý nhìn một chút Lý Ấu Ngư ở đằng xa, đây quả thực là nữ sâu rượu, đã hết một vò rượu, còn tại đằng kia chuyện trò vui vẻ, tôn đại thẩm cắn môi nghĩ rằng: "Đáng hận!" Đừng tưởng rằng nhà nàng có dư rượu cùng lương thực như vậy, tiếp tục như vậy, còn uống bao nhiêu. Nàng đau lòng rượu, đau lòng những thức ăn này.
Dư Uyển Đường ăn không nhiều lắm, Lý Ấu Ngư là công phu sư tử ngoạm, sốt ruột a!
"A ô, ta sao thế cảm thấy đầu có chút choáng a." Nàng hai ngón tay bóp trán, ngay cả ngất cũng muốn giữ vững bộ dáng, thích đẹp đến loại trình độ này, vô phương cứu ! Nàng nói: "Không được, ta phải về phòng nghỉ ngơi."
Tôn đại thẩm chỉ ước như thế, "Khang nhi còn không dìu Dư cô nương."
Tôn khang trong miệng cắn thịt ăn không ngừng, nào có rảnh rỗi, bị ánh mắt như đao của mẹ hắn phóng, lúc này mới không cam tâm tình nguyện đứng lên dìu Dư Uyển Đường. Lý Ấu Ngư đứng lên nói: "Ta tới là được."
"Không cần, Trần phu nhân cứ uống, để cho Khang nhi đưa Dư cô nương trở về là được."
"Cũng đúng."
Dư Uyển Đường ở trong lòng thăm hỏi cả nhà Lý Ấu Ngư (edit: bạn Đường rủa xả bạn Ngư ^O^). Đây quả thực là mắt mù, người ta đã làm như vậy rõ ràng, nàng còn chậm chạp không phát hiện, chỉ biết ăn thôi, nhìn thấy thịt thì hai mắt sáng lên. Lý Ấu Ngư tiếp tục mời tôn đại thúc, nhưng tôn đại thúc la không được.
"Trần phu nhân tửu lượng thật giỏi, lão đầu tử không được."
Còn uống nữa, hắn muốn chết, quả phụ này sao lợi hại như vậy, nương của đứa nhỏ cũng không tìm hiểu kĩ càng một chút, hắn hôm nay là chừa bao tử để uống, vẫn là chuốc không say người ta, ngược lại đem mình rót thất điên bát đảo.
"Nương của đứa nhỏ, mau tới dìu ta." Đi đứng không vững, lại muốn đi nhà xí, vạn nhất rớt trong hầm cầu sẽ không tốt."Ta muốn đi nhà xí."
"Thật là lãng phí, ăn xong rồi sẽ về luôn."
Một mình Lý Ấu Ngư đem chén càn quét triệt để, cuối cùng đem một giọt rượu uống cạn sạch mới trở về, lảo đảo, rất không tỉnh táo, luồn gió thổi qua, độ rượu lên tới, mơ mơ màng màng , hướng gian phòng đi, vừa muốn lấy ra chìa khoá mở cửa, phát hiện chìa khoá không ở trên người, nghĩ rằng Dư Uyển Đường lúc trước trở lại, liền trực tiếp đẩy cửa, chính là cửa sao kéo không nhúc nhích?
"Chuyện gì xảy ra?"
Nàng lầm bầm trong miệng, vẫn không rõ ràng lắm, nhưng khi nhìn khóa thời điểm, là từ bên ngoài khóa, làm sao sẽ như thế? Lý Ấu Ngư lôi mấy cái, trực tiếp đem khóa chặt đứt luôn, khóa lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất, nàng chỉ vào mặt đất chê cười mấy tiếng, đẩy cửa ra.
Trong phòng mờ mịt, chỉ mở cái đèn nhỏ. Tôn khang nằm ở trên giường lạnh run, nương nói, muốn hắn và Dư Uyển Đường ngủ, hắn ngủ, chính là chưa từng cùng nữ nhân cùng nhau ngủ qua, hắn lo lắng rất nhiều, sợ Dư Uyển Đường đột nhiên tỉnh lại, mắng hắn một trận, hắn muốn đi, nhưng cửa đã khóa.
Trợn tròn mắt chưa bao lâu, khóa vang lên. Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lý Ấu Ngư lảo đảo vào đây. Ngón tay chỉ, chỉ vào giường cười, "Chỗ."
Trước mắt nàng có bóng dáng đôi giầy thêu nhẹ nhàng, đến gian phòng, nàng đến gần giường, bộ dạng say rượu, "Canh cá viên, ngươi ngủ rồi sao? Cũng không chờ ta, ta hôm nay cuối cùng cũng ăn no, thật thoải mái."
Nàng vén chăn lên, định thần nhìn lại, trong chăn sao lại có cái gì mập mạp cuộn phá hỏng rồi.
"Nghịch ngợm, sao lại đem cái loại phá chăn này thả lên trên giường rồi." Nàng một tay kéo tôn khang cánh tay, một tay kéo chân của hắn, "Một, hai, ba, lên!" Thứ đồ hư này cũng quá nhẹ rồi, nhắm trúng cửa thì ném đi ra ngoài, tôn khang giống như một con phi hành điểu, không có một chút nào dự phòng, giống như một cái vèo lướt qua, chờ đến khi hắn chú ý tới mình bị ném, mới kịp gọi.
"Nương, nương, cứu mạng a!"
Tôn khang theo hướng nhà xí của nhà hắn bay qua, lại hạ xuống đâu không thấy.
Lúc này tôn đại thẩm đang đứng canh ngoài nhà xí, sợ tôn đại thúc té xuống. Mãnh liệt không trung nghe thấy giọng của con nàng, suýt nữa cho là nghe lầm, thầm nghĩ: "Gọi lớn tiếng như vậy, xem ra con ta có chút bản lãnh, không ngờ Dư cô nương bình thường lãnh lãnh đạm đạm , sau khi uống rượu thì trở nên phá lệ nhiệt tình."
Nữ nhân, tên của ngươi gọi là táo bạo.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top