Chương 20: Dạ hội

Mặc Hi cũng không biết tại sao mình lại thấy ngượng ngùng như vậy, nhưng cuối cùng nàng vẫn mặc kệ cảm xúc không rõ đó mà đi tìm cha mẹ mình, khi tìm thấy hai người đang ngồi trong góc khuất thả lỏng ngồi trên sô fa, đi lại gần Mặc Hi cười nhẹ nói: " ba ba, me hai người ở đây chờ một chút con đi lấy chút gì đó cho ba mẹ ăn."

"Mặc Mặc, không cần." Chu Tiểu Trúc hơi đỏ mặt nói, bà cảm thấy mình như là con nít, giờ lại để Mặc Hi chăm sóc họ.

"Ha ha, không sao đâu." Mặc Hi cười, đứng dậy nhẹ nhàng nói với
Thiên Nhu ở bên cạnh: " Hãy để ý họ."

người đã đi về phía khu thực phẩm trong đại sảnh, Trần Thiên Ân cũng không đi theo nàng mà đi lại ngồi xuống sô fa trò chuyện với Mặc Phàm.

Sau khi mọi người nhìn thấy Mặc Hi đi lại hướng này, có người trong mắt là hết sức vui mừng khi thấy người gặp nạn, vốn muốn mượn lần này đến chế nhạo nàng, lại không lường đến Mặc Hi hành động không có một chút sai lầm, lỗ mãng, khiến lời đến miệng lại bị chặn ngây cổ họng. Trần Thiên Ân thấy phản ứng của bọn họ thì khinh thường [bảo bối của cô mà các người cũng có cơ hội chế nhạo sau]

Không để ý đến ánh mắt của mọi người, sau khi Mặc Hi cần cái gì đã lấy cái đó, liền xoay người đi về phía Mặc Phàm.

"Ah!" Mà trong nháy mắt khi nàng xoay người lại, một tiếng la vang lên, chỉ thấy một cô bé cầm nước trái cây vừa lúc ở phía sau nàng, vì nàng xoay người, cùng lúc ngược hướng với nàng. (thật ra khúc này tui không hiểu đc tg viết gì, nhưng cũng để lun vì không muốn sửa khơi)

Nghiên người sang bên, đồng thời một tay khác đưa ra đỡ, đỡ lấy cô bé sắp ngã sấp trong tay, chờ cô bé đứng vững, thì đã nghe cô bé nói: " Cảm, cảm ơn."

Mặc Hi nhìn cô bé một cái, đại khái khoảng 11, 12 tuổi, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, hai con mắt còn ánh lên nổi kinh hoảng vừa rồi, rõ ràng không phải cố ý làm vậy, nàng cười nhạt nói: " Không sao" rồi không quan tâm cô bé đó nữa, chậm rãi bước về chỗ ngồi trong góc kia.

"Tiểu Nghiên, không có chuyện gì chứ?" một người phụ nữ nhanh chóng đi tới bên cạnh cô bé, lo lắng hỏi. Chỉ thấy người cô mặc lễ phục màu đen, bên trên đính đá giống như những vì sao, có thể thấy sự quý giá trên đó.

"Mẹ! Con không có chuyện gì." cô bé được gọi là Tiểu Nghiên hiểu biết nói: "Có một em gái gọi là Mặc Mặc đã giúp con."

"Không nên tiếp xúc với loại người kia." Ai biết, người phụ nữ kia không những không cảm ơn lại còn lên tiếng cảnh cáo cô bé: " Cái loại bần dân trèo cao lên quý tộc không phải loại tốt lành gì."

"Thế nhưng mà mẹ...."

Bỗng nhiên một ánh mắt sắt lạnh bắn lên người phụ nữ đó làm bà ta run rẩy vội ngăn câu nói của cô bé.

"Tốt rồi, đừng nói nữa. Vừa rồi nước trái cây đã đổ, mẹ lấy cho con ly khác." Người phụ nữ ngăn cô bé lại, rồi vội vã kéo cô bé đi.

Cô bé quay đầu nhìn hướng Mặc Hi rời đi, trong mắt có chút không bỏ, nhưng mà Tiểu Nghiên thật sự cảm thấy em gái vừa rồi rất tốt, vì sao mẹ lại nói vậy với cô.

Mặc Hi cũng cầm đồ trở lại chỗ ghế ngồi trong góc, đặt thức ăn lên bàn, một cánh tay vươn ra kéo nàng ngồi lên đùi của ai đó, đột nhiên nghe thấy một tiếng hô kinh hỉ: " Mặc Mặc?"

Nghi ngờ quay đầu, liền thấy một gương mặt tuấn tú, kí ức trong đầu lóe lên, nàng liền giương lên nụ cười: " Anh Tử Triệt."

Đúng vậy, thiếu niên đúng là người mấy tháng trước đã mua hoa còn cho thêm 100 đồng, còn hại nàng khi về nhà bị mẹ hiểu lầm bắt quỳ = Niếp Tử Triệt. Hôm nay hắn ăn mặc rõ đứng đắn (au: hồi đó ảh hổng đứng đắn sau chị?), mặc dù chỉ có một chiếc áo sơ mi phối với quần tây đen, nhưng rất tinh tế, nghe tiếng hô của Mặc Hi, trên mặt liền hiện lên một nụ cười tươi: " Thật là Mặc Mặc!"

* huhu người ta tên Niếp Tử Triệt mà tui đọc là Nhiếp Tử Triệt, xl mọi người.

"Vâng." Mặc Hi đáp một tiếng, thì thấy Niếp Tử Triệt đi về phía bên này, Trần Thiên Ân hơi đen mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Niếp Tử Triệt, làm hắn run rẩy nhưng vẫn đi tới.


"Chào mọi người. Chào Trần tổng " đi tới trước mặt mọi người Niếp Tử Triệt tự nhiên hào phóng chào hỏi, thật ra chỉ có mỗi hắn mới biết áo mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh rồi, có thể nhìn ra, hắn đã trưởng thành hơn một chút,  không còn thẹn thùng khi mới gặp Mặc Hi.

"Xin chào." Mọi người đáp lại hắn, còn Trần Thiên Ân thì không thèm nhìn hắn một cái, sau đó hình như Chu Tiểu Trúc nhớ tới cái gì, hai mắt trừng lớn, nhìn Niếp Tử Triệt: " Cháu chính là người mấy tháng trước mua hoa của Mặc Mặc, cho con bé 100 đồng?"

"Ha ha....." Niếp Tử Triệt hơi ngại ngùng nở nụ cười nói: "Thật ngại, đó đều là lỗi của cháu."

"Không phải, không phải, là cô không có hỏi rõ ràng." Chu Tiểu Trúc vội vàng nói, khi đó bà thật đúng là không có hỏi rõ ràng.

"Ha ha, tốt rồi, tốt rồi, đều đã qua, đừng bàn ai đúng ai sai nữa!"  Sau đó Mặc Phàm cũng lên tiếng, ôm Chu Tiểu Trúc vào lòng.

"Làm gì vậy? Nhiều người thế này." Chu Tiểu Trúc ngừng tranh luận chuyện này rồi.

"Ha ha" Mọi người đều cười ra tiếng.

Niếp Tử Triệt nhìn về phía Mặc Hi cười nói: " Vừa rồi nghe nói tổng đài An thị nhận con gái gọi Mặc Mặc, anh còn tưởng chỉ là trùng hợp, không nghĩ thật là em!"

Mặc Hi cười nhạt nói: "Ha ha, rất thất vọng?"

"Sao lại thế." Niếp Tử Triệt rủ mắt xuống cười cười, nói tiếp: " Mặc Mặc muốn uống gì không? Anh Tử Triệt đi lấy giúp em."

"A......đúng rồi, đồ uống." Mặc Hi nhìn lên bàn chỉ có đồ ăn, vừa rồi mình thật không có dứ tay để lấy thêm đồ uống, nàng đứng dậy lần nữa làm cho Trần Thiên Ân bất mãn nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, Mặc Hi nói: " Em sẽ đi lấy với anh, chúng con sẽ cùng trở lại." câu nói sau cùng là nói với hai người Mặc Phàm, rồi quay lại nhìn Trần Thiên Ân cười cười.

Trần Thiên Ân cũng cười nhẹ với nàng hơi gật đầu đồng ý.

Dưới ánh mắt đồng ý của Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, đi tới bên cạnh Niếp Tử Triệt nói: " Đi thôi!"

"Ừ." Niếp Tử Triệt cười cười, giơ tay muốn xoa đầu Mặc Hi, nhưng đến nửa đường đã dừng lại vì hắn có linh cảm nếu hắn tiến thêm một chút thì tay hắn sẽ đứt liền. Vì ánh mắt của ai kia quá sắt bén rồi a........

Tiểu kịch trường:

Tiểu Ân nổi giận cầm kiếm chỉ vào ADao lạnh lẽo nói: " Con au chết tiệt kia, sau giờ này ngươi mới chịu ra chap mới hả."

ADao thong thả ngồi xuống ghế sô fa, gót ly trà đưa lên miệng uống một ngụm rồi nói: " Ta rất bận nha."

Tiểu Ân sắc mặt đen lại nói: " Bận hay ngươi làm biếng."

ADao vẫn thong thả uống trà, nói: " Cái đó gọi là thiếu ý tưởng nên mới không viết được a."

Tiểu Ân sắc mặt càng đen, lớn tiếng nói: " Ta không cần biết, nói tóm lại ngươi ra trễ hẹn, ta phải thay những người kia trút giận."

ADao bỏ ly trà xuống, nhìn chằm chằm tiểu Ân nói: " Ai do...vốn ta định một vài chap nữa sẽ cho ngươi ăn 'thịt' mà giờ này ngươi lại cầm kiếm tới muốn uy hiếp ta, bây giờ ta suy nghĩ lại rồi, tới lúc đó đừng có trách ta ra tay tàn độc nha con gái"

Tiểu Ân rùng mình, nói: " Mẫu thân đại nhân~~con sai rồi a."nhưng người đã biến mất tiêu, tiểu Ân đứng đó khóc không ra nước mắt a.

















Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bh#đn