[BH] Võ Tắc Thiên chap 6
Chương 6 - Nghĩa Dương
Thượng Quan Uyển Nhi mặc thường phục, hôm nay Thiên hậu có rất nhiều việc triều chính, hiện tại còn chưa bãi triều, Thượng Quan Uyển Nhi và Nguyệt Nương được nghỉ, trở về thăm mẫu thân.
Dịch Đình cung, mấy ngày không tới, giống như đã bao năm trôi qua. Mọi chuyện ngày xưa thoảng qua như mây khói, cuộc sống hiện tại đã khác xa ngày xưa.
Trên đường Thượng Quan Uyển Nhi đến Dịch Đình cung người người chào hỏi, hình dáng tươi cười xinh đẹp được tất cả mọi người yêu mến, chỉ là tay mọi người vẫn không ngừng làm việc, trong này chỉ có làm mới có ăn.
"Ngươi nhìn xem, một phát liền biến thành phượng hoàng, chính là Thượng Quan Uyển Nhi ."
"Giữ con cháu kẻ thù ở bên người, người kia thật rất lợi hại..."
Rãnh rỗi nói nhảm, tưởng rằng có thể giấu giếm, cũng không biết người ta sớm đã nghe được. Thượng Quan Uyển Nhi chỉ lo kiếm được bóng dáng gầy yếu của mẫu thân trong biển người, cũng không để ý mình gây sự chú ý khắp nơi.
"Uyển Nhi..."
Đột nhiên có tiếng ai gọi, Thượng Quan Uyển Nhi trở lại không biết hiện nay người ra sao. Không có mình làm bạn, mẫu thân, sợ là càng tiều tụy.
"Mẫu thân..."
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn bầu trời xanh thẳm, cố gắng làm cho âm thanh của mình bình tĩnh lại. Quay đầu, đã thấy mẫu thân chạy về phía mình, trong một lúc trăm mối cảm xúc đan xen.
"Uyển Nhi, mau tới đây, để cho mẫu thân hảo hảo nhìn ngươi." Trịnh Thị vui vẻ kéo Thượng Quan Uyển Nhi vào phòng, mới hỏi kỹ Thượng Quan Uyển ở bên người Thiên hậu xảy ra chuyện gì.
"Vì vậy, tất cả đều là Nghĩa Dương tỷ tỷ..." Bỗng nhiên tim Thượng Quan Uyển Nhi đập nhanh, Nghĩa Dương, Nghĩa Dương, vì sao ngươi đối tốt với ta như vậy?
"Đúng a, Uyển Nhi, Nghĩa Dương công chúa như thế nào cũng là một công chúa, cũng không thể ở trước mặt người ngoài gọi công chúa tỷ tỷ." Trịnh Thị không quên cẩn thận dặn dò Thượng Quan Uyển Nhi chú ý lời nói cử chỉ.
"Ân, Uyển Nhi biết rõ, bây giờ Uyển Nhi đi thăm công chúa." Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy, lấy ra một số đồ Thiên hậu ban đưa cho mẫu thân, Trịnh Thị thu nhận.
Dọc đường Thượng Quan Uyển Nhi ngửi thấy hương hoa Đàn Hương, bước đến cửa phòng Nghĩa Dương. Trong Dịch Đình cung chỉ có căn phòng này tuyệt đối yên tĩnh tuyệt đối tinh xảo, là chỗ ở của Nghĩa Dương.
Trong sân yên tĩnh, chân Thượng Quan Uyển Nhi cũng bước chậm lại, dường như sợ kinh động đến người trong phòng vẽ tranh. Thượng Quan Uyển Nhi biết rõ lúc này Nghĩa Dương nhất định đang vẽ tranh, khi Nghĩa Dương vẽ tranh nàng cũng không dám quấy rầy.
Giống như hiện tại, rõ ràng đứng ở trước mắt người kia, nhưng mà trong lúc ánh mắt nàng lưu chuyển về phía mình, mình căn bản không tồn tại trong mắt nàng. Cảnh vật trong mắt Nghĩa Dương chỉ có nàng và người trong bức tranh.
Bạch y chấm đất, thời tiết tại Đại Minh cung đã vào đông dường như một chút cũng không ảnh hưởng đến cách mặc y phục của Nghĩa Dương. Y phục màu hồng nhạt càng làm nổi bật lên thần thái nàng, Thượng Quan Uyển Nhi mỗi lần nhìn thấy thần sắc Nghĩa Dương như vậy liền nghĩ người trong bức tranh nàng vẽ nhất định là người nàng vô cùng yêu mến, yêu mến đến quên thế gian ngoại vật. Rốt cuộc đó là ai?
Thượng Quan Uyển Nhi ngây ngốc ở bên người Thiên hậu đã lâu, dường như lá gan cũng lớn hơn, cuối cùng cũng lén nhìn thấy người Nghĩa Dương vẽ.
Lại là một nữ tử, cửa sổ khép nửa hiện rõ hình dáng một nữ tử. Lông mày phẩm xanh đen, má phấn hồng hào, đôi mắt thanh tú, phong thái thanh nhã.
Người này không phải Nghĩa Dương thì là ai?
"Uyển Nhi vẫn nhớ đến thăm ta, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên ta ." Nghĩa Dương nhẹ giọng thở dài bên tai Thượng Quan Uyển Nhi, tay áo lồng vào nhau, tạo thành một tư thế ôm mập mờ.
Thượng Quan Uyển Nhi thấy Nghĩa Dương không giận mình nhìn lén nàng vẽ tranh, yên lòng, lại nhìn thoáng qua người trong bức họa. Người nọ lông mày ưu thương như có như không chưa từng thấy trên khuôn mặt Nghĩa Dương, chỉ là nếu người này không phải Nghĩa Dương thì là ai ?
"Uyển Nhi thích không? Nếu như thích ta tặng cho ngươi đồng ý không?" Nghĩa Dương bỏ bút xuống, thông thạo cấm lấy bức tranh, đưa lên trước mắt Thượng Quan Uyển Nhi.
"Thích." Thượng Quan Uyển Nhi mấp máy môi, nhìn thấy phần cổ nõn nà như ngọc lộ ra ở bên ngoài của Nghĩa Dương, có chút ngẩn ngơ.
"Uyển Nhi thích người trong bức tranh, còn người vẽ tranh thì sao?" Nghĩa Dương thấy bộ dáng Thượng Quan Uyển Nhi thất hồn lạc phách, không khỏi cười trêu ghẹo nói.
"Đều thích." Thượng Quan Uyển Nhi đáp lại như bị ma xui quỷ khiến.
Nghĩa Dương thả bức tranh trong tay ra, bị lời nói của Thượng Quan Uyển Nhi làm cho cười không ngừng, dắt tay Thượng Quan Uyển Nhi đi vào bên trong.
"Uyển Nhi, thật là nhớ ta?" Nghĩa Dương vừa vào nhà liền đem Thượng Quan Uyển Nhi đè trên tường, tay vẫn không quên thân mật vịn eo nàng.
"Nghĩa Dương..." Thượng Quan Uyển Nhi có hơi giãy dụa, nàng không quen cùng Nghĩa Dương thân mật như vậy.
"Làm sao vậy?" Nghĩa Dương nhẹ giọng hỏi, nhìn thấy khuôn mặt hồng nhỏ nhắn của Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng nổi lên thương yêu, tay kia nâng Uyển Nhi cằm, nhẹ nhàng hôn một cái.
Thượng Quan Uyển Nhi mặt càng đỏ hơn, nàng khinh xuất quên Nghĩa Dương thường xuyên đối với nàng làm như thế, nhưng mà mỗi lần nàng đều mặt đỏ tim đập nhanh, rất giống như đang làm việc trái với lương tâm.
"Ta cảm thấy được Uyển Nhi có nhớ ta, thậm chí lúc nào cũng nhớ. Ta liền tặng ngươi bức tranh này, hàng đêm cùng ngươi đi vào giấc mộng được không?" Nghĩa Dương thanh âm ôn nhu giống như có thể chảy ra nước, mỗi lần trêu chọc Thượng Quan Uyển Nhi, hết lần này tới lần khác chỉ đến đây là dừng.
"Nghĩa Dương, việc của mẫu thân chính là ngươi..." Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi thầm than, làm sao có thể mang tranh này theo ngủ . Hôm nay chính là nàng đảm nhận trách nhiệm làm ấm giường Thiên hậu, sao có thể...
"Ân, dù sao ta cũng là con gái phụ hoàng , muốn một người còn có thể làm được ." Nghĩa Dương nhíu mày, mình là trưởng công chúa, hôm nay rơi vào kết cục như vậy. Tất cả đều bởi vì người kia! Là nàng tước đoạt nàng tất cả tình thương của mẹ tình thương của cha!
Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong lời này, trong lòng ấm áp, dựa vào vai Nghĩa Dương, ngửi mùi hương quen thuộc cảm thấy không an tâm.
"Huống chi người nọ mẫu thân của ta tiểu tình nhân ..." Nghĩa Dương thổi hơi ở bên tai Thượng Quan Uyển Nhi, hết sức trêu chọc.
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng đẩy Nghĩa Dương ra, nàng có chút buồn phiền. Nàng không thích Nghĩa Dương gọi nàng là "Tiểu tình nhân" !
"Làm sao vậy, tiểu tình nhân không vui a?" Nghĩa Dương xoay người từ phía sau lưng ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi, trấn an thân thể nàng có chút run rẩy .
"Ta thích Nghĩa Dương gọi ta Uyển Nhi." Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ kéo tay Nghĩa Dương, mười đầu ngón tay cùng Nghĩa Dương đan xen.
"Được rồi, Uyển Nhi, thật vất vả mới gặp được, so đo những thứ này làm chi!"
"Nghĩa Dương, mẫu thân ta nhờ ngươi chiếu cố." Thượng Quan Uyển Nhi vẫn rất cảm kích Nghĩa Dương , nếu không phải trước đây Nghĩa Dương chỉ đích danh nàng, sợ là mình không được như bây giờ.
Là Nghĩa Dương dạy nàng đọc sách biết chữ, đưa nàng đến học quán ở Dịch Đình cung, miễn cho nàng làm cung nô tạp dịch. Đôi tay mười ngón không dính nước, đọc đủ thứ thi thư, bởi vì người này mới có thể vào mắt Thiên hậu.
"Uyển Nhi lúc nào còn khách khí với ta như vậy ? Dù sao đời này, ta đều không thể rời khỏi...." Nghĩa Dương nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trăm mối lo.
"Nghĩa Dương, cũng muốn đi ra ngoài sao?" Thượng Quan Uyển Nhi cũng nhìn theo ánh mắt Nghĩa Dương, nhìn qua ngoài cửa sổ thấy một góc xanh thẳm. Nàng không biết bầu trời bên ngoài như thế nào, còn nhỏ đã vào cung, đến nay đã mười bốn năm không ra ngoài.
"Không muốn, ta sinh trong này, cũng phải chết ở chỗ này." Ta muốn cùng mẫu thân làm bạn, một mình nàng ở trong này quá cô đơn lạnh lẽo. Nếu ngay cả ta cũng đi, như vậy thật sự sẽ không có ai nhớ tới nàng
"Ta cũng sẽ ở lại đây, cùng mẹ của ta, cùng Nghĩa Dương." Chỉ có như vậy mới xem như báo đáp công ơn nuôi dưỡng của mẫu thân, công Nghĩa Dương tái tạo.
"Thật sự?" Nghĩa Dương nghiêng đầu, mắt linh hoạt, trời sinh ngăn không được khí chất cao quý, tuy là bị che lấp hai mươi năm qua, hôm nay vẫn là thiên chi kiều nữ.
"Lúc nào Nghĩa Dương trở nên đa nghi như vậy." Thượng Quan Uyển Nhi có chút giận Nghĩa Dương không tin.
"Uyển Nhi của ta năm nay mới mười bốn tuổi, thời gian sau này còn dài mà. Hai người con trai của Thiên hậu đều yêu mến Uyển Nhi, Uyển Nhi thích ai?" Nghĩa Dương nửa thật nửa giả nói đùa, điệu bộ tao nhã, ngay cả tư thế bưng trà rót nước đều tao nhã hơn vài phần so với người bên ngoài.
"Nghĩa Dương không phải nói, Uyển Nhi cả đời đều là ‘ tiểu tình nhân ’ của Nghĩa Dương." Thượng Quan Uyển Nhi tiếp nhận trà Nghĩa Dương đưa tới, uống một ngụm, ấm trong lòng.
Người còn trẻ, nói ra lời hứa hẹn cả đời, có lẽ trong nháy mắt liền sẽ quên lời thề son sắt lúc trước.
"Ân, lời này ta thích nghe."
Nghĩa Dương khi rót một chén trà cho Thượng Quan Uyển Nhi, liền tự nhiên ấn dấu môi son rất nhỏ lên, sau đó lưu lại một hình môi đỏ tươi. Nghĩa Dương vẫn chưa định dừng lại dùng đầu lưỡi liếm khóe môi, Thượng Quan Uyển Nhi cảm giác huyết khí mình dâng lên. Không để ý hình tượng chạy đến trước gương đồng, quả nhiên trên môi của mình có một lớp son hồng nhàn nhạt, màu sắc rất khác so với màu môi trước đây của bản thân, đây rõ ràng là dấu môi son của Nghĩa Dương. Vội vàng lau, làm việc ở trước mặt Thiên hậu, một phần cũng không được qua loa.
"Nghĩa Dương, ngươi lại đùa dai!" Thượng Quan Uyển Nhi không nhịn được giận dữ, nhìn qua gương đồng thấy Nghĩa Dương mỉm cười, lại sinh ra cảm giác khác thường. Nghĩa Dương đẹp như một bức tranh, từ thần sắc tới hình dáng giống như là từ trong tranh đi ra .
"Ha ha, Uyển Nhi, sắc môi của ngươi quá nhạt, cho nên ta mới có lòng tốt tăng thêm một phần sắc cho ngươi. Ngươi lại không lĩnh tình."
Nghĩa Dương cười nhìn Thượng Quan Uyển Nhi lau đi dấu son môi. Lấy ra son mình quen dùng, tinh tế điểm môi nàng.
Thượng Quan Uyển Nhi thì thẹn thùng nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn nàng, mình chưa từng được người khác "Hầu hạ " như vậy , người này là Nghĩa Dương. Trong mắt Nghĩa Dương bốn phía nhu tình, nồng đậm hóa không.
"Tốt lắm." Nghĩa Dương buông son, hài lòng nhìn Uyển Nhi xinh đẹp do mình trang điểm.
"Uyển Nhi của ta thật sự là thiên chất trời sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc." Nghĩa Dương không tiếc từ khen ngợi, sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi càng đỏ hơn.
"Thiên hậu, hôm nay chắc chắn nhìn Uyển Nhi nhiều hơn vài lần ." Không rõ ý tứ hàm xúc Nghĩa Dương nở nụ cười, đưa tiễn Thượng Quan Uyển Nhi.
Tuyên Thành lúc này mới đi ra, thở dài: "Tỷ tỷ, yêu mến nàng?"
Nghĩa Dương nhẹ nhàng cầm tay Tuyên Thành, nhìn bóng Thượng Quan Uyển Nhi dần biến mất : "Tỷ tỷ yêu mến chính là Tuyên Thành , tiểu công chúa Tuyên Thành của ta."
Đúng vậy, Nghĩa Dương yêu mến chính là Tuyên Thành , hiện tại Nghĩa Dương chỉ có một mình Tuyên Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top