[BH] Võ Tắc Thiên chap 3 + 4
Chương 3 - Ấm giường
Võ Chiếu nhìn xuống liền nhìn thấy mình hai đứa con trai chờ ở Cam Lộ điện, trong lòng cũng biết bọn hắn tới đây là để gặp ai, cũng không vạch trần, dẫn Thượng Quan Uyển Nhi vào trong điện.
Thái Tử Lý Hiền, tôn sư trọng đạo, đọc nhiều thi thư, đọc đến đâu nhớ đến đấy, thông minh hiếu học, quan tâm đến việc nước giống như Võ Chiếu.
Thất hoàng tử Lý Hiển, tính cách và cách giải quyết công việc vô cùng giống đương kim hoàng đế, yếu đuối vô năng, tính cách phong lưu.
Hai vị hoàng tử đều thừa hưởng tướng mạo từ đương kim hoàng đế cùng Thiên hậu, phong lưu phóng khoáng, khôi ngô bất phàm.
Mà cả hai đều có tình ý với Thượng Quan Uyển Nhi, thường tới Dịch Đình cung làm không ít người chê cười.
"Uyển Nhi, thật tốt quá, mẫu hậu đem nàng ra khỏi Dịch Đình cung . Sau này dễ gặp nhau rồi ." Thất hoàng tử Lý Hiển tuổi còn trẻ có vẻ rất phấn khởi, hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của Võ Chiếu.
Chẳng lẻ hắn cho rằng cách một tầng màn, Võ Chiếu nhìn không thấy nghe không được bọn hắn đang nói đang làm gì sao?
"Đúng nha, Uyển Nhi, sau này đi theo mẫu hậu, ngươi sẽ không phải chịu khổ ." Thái Tử Lý Hiền hiển nhiên so với Lý Hiển thận trọng hơn, hắn nhìn Lý Hiển cầm lấy tay Thượng Quan Uyển Nhi là nhịn không được lông mày nhíu lại.
"Uyển Nhi tạ điện hạ quan tâm." Thượng Quan Uyển Nhi bất động thanh sắc nhẹ nhàng giãy Lý Hiển ra.
"Uyển Nhi, làm sao vậy."
Lý Hiển còn muốn tiến lên nắm tay Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng không cần Thượng Quan Uyển Nhi cự tuyệt, Lý Hiền đã ra mặt ngăn lại .
"Thất đệ, mẫu hậu còn ở bên trong, chúng ta không nên quấy rầy mẫu hậu xử lý quốc sự ."
"Đúng, huynh nhìn xem đệ này, vừa nhìn thấy Uyển Nhi liền vui mừng cái gì cũng quên."
Lý Hiển vẫn thoải mái, đột nhiên Thái Tử có chút hâm mộ người đệ đệ này của mình. Hắn có thể hoàn toàn không để ý trực tiếp tiếp cận, nói ra những lời như vậy, vì sao mình không có dũng khí như vậy. Hay là sợ không cẩn thận làm mẫu hậu tức giận, liên luỵ đến tiền đồ của mình. Ngũ Ca trước khi chết có nói vài lời với hắn, hắn luôn luôn tự nhắc nhở minh. Lý Hiền một chút cũng không dám quên.
"Uyển Nhi, theo bồi ta đi chơi a, ngự hoa viên bởi vì thiếu Uyển Nhi trở nên lạnh lẽo buồn tẻ." Lý Hiển lại lôi kéo tay áo Thượng Quan Uyển Nhi rộng thùng thình.
Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ mà sợ nhìn về phía tấm màn, Lý Hiển nói một câu kia nên nói với người khác, nàng là tội thần chi nữ, nô tỳ ở Dịch Đình cung , lại cùng hoàng tử chơi đùa tại ngự hoa viên. Việc này không thể.
"Điện hạ, Uyển Nhi hôm nay không tiện đi ra ngoài."
Thiên hậu ho khan hai tiếng ra sức hoà giải, xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.
"Uyển Nhi." Võ Chiếu khẽ gọi một tiếng, Thượng Quan Uyển Nhi vội đi tới.
"Các ngươi muốn đi nơi nào chơi thì đi, đừng ở chỗ này làm phiền lòng người." Võ Chiếu không kiên nhẫn quát, thuận tiện giúp Thượng Quan Uyển Nhi giải vây, biết rằng hai hoàng tử tranh nhau đến Dịch Đình cung chuyện này nàng nghe nói không ít.
Lý Hiền cùng Lý Hiển nơm nớp lo sợ, kính cẩn nghe theo rời đi.
Bây giờ Võ Chiếu càng ngày càng không muốn thấy con trai mình, từ khi Lý Hoằng qua đời, nàng càng không muốn gặp bọn hắn. Vóc người bốn huynh đệ quá giống nhau, có đôi khi Võ Chiếu nhầm lẫn giữa bọn hắn. Nhìn Hiền Nhi tưởng lầm là Hoằng Nhi rồi nhìn Hiển Nhi thành Hiền Nhi. Chẳng lẽ, nàng thật sự già rồi sao?
Hết lần này tới lần khác nàng không chào đón nhất chính là Lý Hiền, bởi vì thấy hắn, Võ Chiếu sẽ nhớ tới một nữ nhân, điều nàng không muốn nhất là nhớ tới nữ nhân kia. Có lẽ là bởi vì không chinh phục được nàng, chỉ có nàng, vĩnh viễn cao ngạo như vậy hiện lên hiện ở trước mặt nàng, ngay lúc chết đầu nàng cũng chưa từng cúi xuống.
Đã nhiều năm như vậy, vẫn như cũ không thể quên nàng. Hết lần này tới lần khác con của mình đã cùng nữ nhi của nàng ở gần nhau như vậy.
"Uyển Nhi, gọi Ngự Thiện phòng làm cho ta canh Ngao Điểm Khương." Võ Chiếu phất tay, giống như mệt chết đi.
Thượng Quan Uyển Nhi ra khỏi Cam Lộ điện bị Võ Nguyệt nữ quan chưởng sự cũng là vú nuôi của Thái Bình công chúa cản lại.
"Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi tối hôm qua hầu hạ Thiên hậu như thế nào, vì sao nhìn sắc mặt Thiên hậu tái nhợt."
Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy bối rối không thôi, tự nhiên nhớ tới đêm qua hầu hạ Thiên hậu.
"Hầu hạ Thiên hậu không phải là chuyện dễ dàng như vậy, hôm nay ta nói cho ngươi hiểu."
Võ Nguyệt nói nửa canh giờ, Thượng Quan Uyển Nhi nhớ kỹ từng việc.
"Nguyệt Nương, canh của Thiên hậu !" Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên kinh hô, giống như lúc này mới nhớ lại chính sự.
"Uyển Nhi cô nương đừng nóng vội, canh của Thiên hậu đến đây." Quả nhiên Nguyệt Nương phất tay, Thượng Quan Uyển Nhi liền nhìn thấy có người đi tới, Thượng Quan Uyển Nhi bội bưng canh vào Cam Lộ điện.
Vì đêm dài tĩnh lặng, Cam Lộ điện, Võ Chiếu dở khóc dở cười nhìn Thượng Quan Uyển Nhi chui vào ổ chăn, thì ra nàng là làm ấm giường cho mình. Chắc là Nguyệt Nương nói gì đó với nàng.
Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi cởi áo ngoài ra, gặp tận cùng bên trong một tầng áo lót. Sắc mặt ửng đỏ, thân thể như bị hút vào giường phượng rộng lớn. Uyển Nhi quả nhiên là quá gầy.
Võ Chiếu cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người làm ấm giường cho nàng, hôm nay thấy Thượng Quan Uyển Nhi làm việc này, ngược lại mới hiểu được.
"Thiên hậu, Uyển Nhi vừa mới tắm gội qua."
Thượng Quan Uyển Nhi chớp mắt to, vô tội nhìn Võ Chiếu. Giống như là sợ Thiên hậu ghét bỏ nàng, đây là lần đầu Uyển Nhi làm ấm giường cho người khác, thật sự là không có kinh nghiệm a.
Võ Chiếu hứng thú gật đầu, chẳng trách mỗi ngày đi ngủ đều ngửi được mùi thơm sảng khoái, nguyên là Nguyệt Nương tìm cung nữ xinh đẹp tắm rửa thay quần áo xong mới đến ấm giường, Nguyệt Nương suy nghĩ thật chu đáo.
Chẳng qua để cho Uyển Nhi làm chuyện như vậy, có phải là quá ủy khuất nàng?
"Một chút, Thiên hậu chờ một chút, sẽ tốt."
Thượng Quan Uyển Nhi cảm giác mặt mình ngày càng nóng, nàng không biết mình đang nói cái gì. Bộ dáng như vậy đây là lần đầu tiên, như phi tần chờ đợi sủng hạnh, càng không được tự nhiên.
"Uyển Nhi?"
Võ Chiếu ôn nhu gọi tên Thượng Quan Uyển Nhi, nàng cảm thấy Thượng Quan Uyển Nhi sắp khóc. Mình đáng sợ như vậy sao? Nhớ lại, Võ Chiếu nhớ tới lúc mình bằng tuổi nàng, lần đầu tiên chờ đợi Thái Tông hoàng đế sủng hạnh.
"Thiên hậu..."
Thượng Quan Uyển Nhi thấy Võ Chiếu lướt qua mép giường, đến gần thân thể của nàng, chỉ là nàng không dám động đậy.
Tiếp theo mền bị nhấc lên, gió lạnh lùa vào, Thượng Quan Uyển Nhi giật mình, sau đó bị ôm vào trong ngực ấm áp. Thượng Quan Uyển Nhi giật mình thất thần, không biết làm sao.
"Như vậy, còn lạnh hay không?" Võ Chiếu ấm giọng lời nói nhỏ nhẹ.
Giờ phút này Thượng Quan Uyển Nhi không phải Thượng Quan Uyển Nhi, Võ Chiếu cũng không còn là Võ Chiếu. Hai nàng không có thù diệt tộc, các nàng chỉ là hai nữ nhân đêm khuya sưởi ấm lẫn nhau tại Cam Lộ điện trong Đại Minh cung.
Nếu là sớm biết sau này dây dưa ràng buộc cả đời, có thể hay không sẽ suy nghĩ lại.
Là thói quen của thân thể, hay là tâm ?
"Ngươi muốn mặc quần áo tử tế đi về, băng qua đại điện, đối mặt với ổ chăn lạnh như băng, hay là yên ổn ngủ trong ngực ta?" Võ Chiếu ôm chặt Thượng Quan Uyển Nhi, yêu thích nhiệt độ trên người nàng, cho nên không muốn buông ra người hiện tại làm cho nàng ấm áp.
Thượng Quan Uyển Nhi chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, muốn giãy, lại không dám làm càn. Cho nên, có chút mềm yếu, giãy dụa giống như là thân thể ma xát lẫn nhau, sinh ra tia tình cảm khác thường. Thượng Quan Uyển Nhi vội ngừng giãy dụa, cũng may Thiên hậu buông nàng ra một chút, để nàng thở sâu không quá áp lực.
Sang ngày thứ hai quả nhiên Võ Chiếu cảm thấy tinh thần sảng khoái, ôm Thượng Quan Uyển Nhi rất thoải mái, hương thơm trên người. Chính là quá gầy, cánh tay cũng gầy.
Đáng thương Thượng Quan Uyển Nhi, một đêm không dám chuyển động, quả thực chính là vô cùng khó chịu.
Hết lần này tới lần khác Thiên hậu ngủ thật không già, tư thế luôn biến hóa, ở trên người của nàng muốn làm gì thì làm. Trêu chọc Thượng Quan Uyển Nhi không dám chìm vào giấc ngủ, cũng khó có thể chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng cũng may nàng nằm trong ngực Thiên hậu mềm mại, xem như ngủ yên đến bình minh.
Chương 4 - Địch ý
Thái Bình công chúa xem như là khách quen của Cam Lộ điện, trước đó vài ngày bởi vì bệnh phong hàn, sợ lây bệnh cho mẫu hậu cho nên mới chịu đựng một tháng không tới Cam Lộ điện.
Hiện thân thể vừa khoẻ, Thái Bình công chúa liền vội vàng đến gặp mẫu hậu, nhưng khi nàng bước vào Cam Lộ điện cảm thấy có điều gì đó thay đổi. Nhìn kỹ lại thì không thấy có thay đổi gì, chính là cảm giác không giống với lúc trước.
"Mẫu hậu." Thái Bình công chúa khoác áo choàng trắng như tuyết, không khí nặng nề ở đại điện bởi vì nàng tiến vào lập tức có sức sống.
"Bình Nhi, mau tới đây, để mẫu hậu hảo hảo nhìn xem." Võ Chiếu buông tấu chương, đã lâu không gặp nữ nhi bảo bối, hai mắt lập tức sáng lên.
Đúng lúc Thượng Quan Uyển Nhi bưng trà đi tới, mỉm cười nghênh đón cưng chiều gần gũi như vậy, nhưng lại chưa bao giờ đối với mình như vậy, trong lòng có chút đau xót. Rồi lại có một cảm xúc không thể nói rõ.
"Mẫu hậu, nhi thần nhớ mẫu hậu ." Thái Bình công chúa làm nũng, cảm giác được mẫu hậu ôm vào trong ngực.
Nhưng mà, nếu như bên cạnh không có Thượng Quan Uyển Nhi thì tốt hơn, vì sao Thượng Quan Uyển Nhi dâng trà xong còn không lui xuống! Vì sao Thượng Quan Uyển Nhi lại ở chỗ này, gặp Bổn công chúa không được vô lễ!
"Bình Nhi ngoan của ta, để cho vi nương hảo hảo xem Bình Nhi, bị bệnh một tháng, bây giờ đã khoẻ chưa?" Võ Chiếu ôn nhu vuốt ve mặt nhi nữ bảo bối, sủng nịch.
"Nếu như còn bệnh, Bình Nhi sẽ không dám tới gặp mẫu hậu. Mẫu hậu bận rộn chính sự, Bình Nhi sợ lây bệnh cho mẫu hậu ." Cho nên Thái Bình công chúa mới chịu đựng một tháng nói làm sao cũng không gặp mẫu hậu, rất vất vả!
"Bình Nhi thật lanh lợi, làm sao mẫu hậu sợ Bình Nhi lây bệnh, thân thể mẫu hậu khoẻ mạnh lắm."
"Nhi thần biết rõ, trước đó vài ngày Bát ca đến thăm nhi thần đã bị nhi thần lây bệnh, bây giờ còn chưa khoẻ. Nhi thần cũng không muốn lây bệnh cho mẫu hậu ." Thái Bình công chúa cố tình liếc mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, trong lòng làm sao cũng không thể coi nàng như không thấy. Mình diễn vai tiểu nữ nhi, hôm nay đều bị nàng nhìn thấy, thật mất mặt.
"A? Không thể lây bệnh cho mẫu hậu, liền lây bệnh cho Bát ca ngươi sao? Bát ca người nếu nghe xong lời này, sợ là sẽ tức giận." Võ Chiếu vuốt mũi Thái Bình, nữ nhi bảo bối này sẽ ỷ vào mình sủng ái nàng, khi dễ mấy ca ca.
"Bát ca sẽ không, Bát ca là cái túi để trút giận!" Dường như Thái Bình công chúa cũng bị lời của mình làm cho tức cười, uốn người vào trong ngực Võ Chiếu cười ha ha.
Võ Chiếu vừa nãy còn mặt ủ mày chau xử lý chính sự, nghe lời Thái Bình nói xong, lập tức cũng cười to theo.
"Cái túi trút giận, cái túi trút giận, ha ha, ai cũng có thể là cái túi để Bình Nhi trút giận."
"Mẫu hậu, người lại trêu chọc nhi thần."
Thái Bình công chúa nũng nịu, trong lòng lại cười, nhưng khi nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi đứng đó chính là mất hứng. Nói vài lời thân mật, nói một câu mình nhớ mẫu hậu, bất kể như thế nào cũng không muốn để cho người khác nghe thấy. Đặc biệt là Thượng Quan Uyển Nhi!
"Thượng Quan Uyển Nhi, ta khát." Thái Bình công chúa vẫn nằm trong ngực Võ Chiếu, nhìn Thượng Quan Uyển Nhi cười đắc thắng.
"Uyển Nhi đi pha trà cho công chúa." Thượng Quan Uyển Nhi thoáng nhìn qua Thiên hậu cùng công chúa, lui xuống pha trà .
"Bình Nhi uống trà của mẫu hậu trước, Uyển Nhi pha trà cần thời gian khá lâu."
Võ Chiếu ôn nhu nói, việc này thật đúng là oan uổng cho Thượng Quan Uyển Nhi , Thượng Quan Uyển Nhi tuyệt đối không phải loại người lười biếng. Thật ra không phải Thượng Quan Uyển Nhi pha trà lâu, mà là Võ Chiếu đã hình thành thói quen lúc phê duyệt tấu chương phải có Thượng Quan Uyển Nhi ở bên, lúc nàng rời đi thời gian trôi qua rất chậm.
"Mẫu hậu, rất yêu mến nàng?" Thái Bình giả bộ như không để ý hỏi.
"Đúng a, vi nương chưa từng thấy qua cô nương có tài hoa như Uyển Nhi vậy. Bình Nhi, không phải vì nương trách ngươi, ngươi bằng tuổi Uyển Nhi, nhưng học thức lại không bì kịp Uyển Nhi." Võ Chiếu một chút cũng không biết lời mình nói sẽ làm Thái Bình công chúa sau này chuyên tâm học, ai bảo nàng đúng là kém Thượng Quan Uyển Nhi nữ nhân tài ba này nhiều lắm .
"Mẫu hậu yêu mến người có tài hoa?"
Phía dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Thái Bình công chúa, là một lòng không an tâm. Nếu mẫu hậu yêu mến, nàng liền muốn làm người có tài hoa trong mắt mẫu hậu, nếu mẫu hậu không thích, Thượng Quan Uyển Nhi lại được lợi. Nếu không thì . . .
"Đúng a, mẫu hậu thích nhất người có tài hoa. Đặc biệt là thi nhân có tài hoa, người như thơ, thơ như người. Lời này, rất đúng."
Cho tới nay Võ Chiếu luôn nhớ về người kia, ngay cả lúc nữ nhi bảo bối tại ở trong lòng ngực của mình, nàng cũng không nhịn được nhớ nhung người kia. Người kia rõ ràng đã rời nàng đi hơn mười năm, nữ nhi của mình đã lớn như vậy .
Nếu nàng còn sống, nàng có thể nhìn thấy, nàng cũng có tiểu công chúa. Nếu đến hôm nay tiểu công chúa vẫn còn sống, nàng sẽ thỏa mãn tiểu công chúa bất cứ chuyện gì, nàng muốn làm tiểu công chúa của nàng trở thành tiểu công chúa hạnh phúc nhất.
"Mẫu hậu, yêu mến Thượng Quan Uyển Nhi?" Đáy lòng Thái Bình công chúa sớm đã bắt đầu sinh ra một chút ghen tị, mẫu hậu thích nhất thi nhân, huống chi hiện nay Thượng Quan Uyển Nhi đã bộc lộ tài nàng. Cho nên, mẫu hậu mới đem Thượng Quan Uyển Nhi giữ ở bên người , không phải sao?
"Bình nhi, ngươi đang ăn dấm chua sao a? Thi nhân tài hoa có rất nhiều, nhưng nữ nhi bảo bối chỉ có một." Lời mẫu hậu là ý nói, có nghìn nghìn vạn vạn Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng mình là có một không hai sao? Thái bình trong lòng đang bực bội, đến nhìn khi Thượng Quan Uyển Nhi, trong lòng cũng dễ chịu vài phần.
Thượng Quan Uyển Nhi dâng trà tiến vào, vừa khéo trông thấy Thái Bình công chúa cười tủm tỉm uống chén trà của Thiên hậu, nàng cùng mẫu thân chưa bao giờ có hành động thân mật như thế.
Mà câu kia "Thi nhân tài hoa có rất nhiều, nhưng nữ nhi bảo bối chỉ có một", Tất nhiên Thượng Quan Uyển Nhi nghe không sót một chữ. Tất nhiên trong lòng là ngũ vị tạp trần. (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn lẫn lộn)
"Mẫu hậu tốt nhất !" Mặt Thái Bình công chúa sớm đã hớn hở, càng hướng ngực mẫu hậu chui vào.
"Bình Nhi, tuy là nói như thế, Uyển Nhi cùng tuổi với ngươi, làm thơ so với ngươi không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần. Nên khiêm tốn thỉnh giáo nàng mới tốt." Võ Chiếu không quên nhắc nhở nhi nữ bảo bối chăm chỉ học, không thể làm cho người ta coi thường nhi nữ bảo bối của mình.
"Mẫu hậu, nhi thần nhớ kỹ, nhi thần sẽ chăm chỉ học." Lòng Thái Bình trầm xuống, giờ học gần đây nhất quả thật rất buồn chán. Nếu muốn vượt qua Thượng Quan Uyển Nhi còn một đoạn đường rất dài phải đi, ai bảo Thượng Quan Uyển Nhi làm việc nhân đức không nhường ai, là tài nữ hàng thật giá thật . Mình thật sự là rất khó vượt qua bóng lưng nàng.
"Ân, mau lại đây uống chén trà, coi chừng nóng." Võ Chiếu tự mình bưng trà đặt vào trong tay Thái Bình, Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy một màn này, mẫu từ nữ hiếu, thật sự là một cảnh tượng đầm ấm.
Dường như Thượng Quan Uyển Nhi cũng có thể tưởng tượng ra nếu Thái Bình công chúa bị bệnh, nói không chừng Thiên hậu sẽ đích thân mớm thuốc. Trong lòng có chút hâm mộ có chút ghen tị, ở Dịch Đình cung nhiều năm như vậy, phần lớn đều là Nghĩa Dương chăm sóc nàng. Mẫu thân thì cả ngày làm việc tay chân, tiểu thư khuê các bị hành hạ tiều tụy không chịu nổi. Đâu có việc nhàn hạ thoải mái như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi thật nhớ mẫu thân.
"Nhi thần thích dùng chén trà của mẫu hậu !" Thái Bình công chúa làm nũng nói.
"Tất cả chén trà trong Cam Lộ điện đều là của mẫu hậu nha, Bình Nhi lém lỉnh, vừa rồi không phải khát nước sao?" Dường như Võ Chiếu chỉ có đối với Thái Bình công chúa mới có thể kiên nhẫn khuyên bảo như vậy.
"Chén trà của mẫu hậu, chỉ cho nhi thần dùng!" Thái Bình công chúa trừng mắt khiêu khích Thượng Quan Uyển Nhi, ai bảo nàng đến nhanh như vậy ! Nàng đến để nhắc nhở tài nữ của mẫu hậu có tồn tại sao! Dù sao mẫu hậu nói thương yêu mình nhất, nhưng mẫu hậu cũng không được yêu mến người khác !
Võ Chiếu bất đắc dĩ cười : "Hảo, Bình Nhi nói như thế nào chính là thế ấy."
Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong lời này, càng tức giận. Thái Bình công chúa nói lời này, rõ ràng là ý hữu sở chỉ (có ý sâu xa). Tuy gần đây nàng hàng đêm ngủ lại trên giường phượng của Thiên hậu tại Cam Lộ điện, nhưng cho tới bây giờ nàng thật sự không dám dùng chén trà của Thiên hậu .
"Mẫu hậu, tài nữ thi nhân cũng mệt mỏi , không bằng để cho nàng nghỉ ngơi a. Luôn đứng ở chỗ này nhìn xem ra rất mệt mỏi." Cuối cùng Thái Bình không thể nhẫn nhịn chịu đựng Thượng Quan Uyển Nhi đứng đợi ở trong này, sự hiện hữu của nàng lúc nào cũng nhắc nhở mẫu hậu là mình là thua nàng rất nhiều! Cho nên,Thái Bình có chút vênh váo tự đắc, âm thanh đầy châm chọc.
"Uyển Nhi, ngươi mệt sao?" Võ Chiếu ôn nhu hỏi, quen ôn nhu đối với Thái Bình công chúa, hiện nay đối với Thượng Quan Uyển Nhi nói chuyện cũng ôn nhu vài phần.
"Uyển Nhi, không mệt." Thượng Quan Uyển Nhi nhịn xuống xúc động muốn tranh cao thấp với Thái Bình công chúa , không biết vì cái gì, nàng vốn bình tĩnh, mỗi lần thấy Thái Bình công chúa, đều có thể dễ dàng làm nàng tức giận.
"Sợ là đêm qua Uyển Nhi lại ngủ không ngon giấc, ngươi nói một tiếng với Nguyệt Nương để cho Ngự Thiện phòng chuẩn bị đồ ăn công chúa thích ăn, công chúa cùng ta dùng cơm trưa a. Ta thả ngươi nửa ngày, Uyển Nhi." Võ Chiếu hảo tâm nhắc nhở Uyển Nhi, nhiều lần đều thấy nàng nằm ngủ trên giường, xem ra là buổi tối nàng không có thói quen có người ngủ gần.
"Dạ." Thượng Quan Uyển Nhi ngây người vài giây đồng hồ, cuối cùng yên lặng cúi đầu ly khai.
"Mẫu hậu, nhi thần cũng muốn học xử lý việc lớn trong triều, giúp đỡ mẫu hậu." Thái Bình thấy Thượng Quan Uyển Nhi đi, có chút không tình nguyện đi chuyển sang một bên mẫu hậu. Tuy nhiên nàng là rất muốn vĩnh viễn để cho mẫu hậu ôm như vậy, vẫn là thương thân thể mẫu hậu ! Mẫu hậu xử lý việc triều chính cũng đã mệt chết đi, mình nên giúp đỡ mẫu hậu.
"A? Bình Nhi cũng muốn hiểu rõ chuyện quốc gia sao? Mấy ca ca ngươi đều không thích tham dự việc triều đình." Võ Chiếu một chút cũng không tức giận, ngược lại càng hứng thú nhìn Thái Bình.
Lần trước phát hiện tính tình nữ nhi bảo bối còn lớn hơn so với nàng tưởng tượng, càng yêu thích .
"Nhi thần là nhi thần, nhi thần không phải hoàng huynh! Mẫu hậu, nhi thần học không được sao? Nhi thần muốn giống như mẫu hậu, tạo phúc cho dân chúng, chỉ cầu tận tâm tận lực giúp đỡ mẫu hậu." Thái Bình thật lòng nghĩ như vậy, mỗi lần đến đây chứng kiến mẫu hậu vất vả như vậy, mà mấy ca ca chỉ biết vui đùa, phụ hoàng càng không hỏi tới việc triều chính. Nếu như mình cũng không hiểu chuyện, mẫu hậu sẽ vất vả.
"Hảo, từ nay về sau mỗi khi lâm triều xong, người liền đến đây, xem xét tấu chương, giúp đỡ ta. Bình nhi của ta thật đã lớn, cũng đã biết giúp đỡ mẫu hậu, thật sự là càng ngày càng ngoan." Võ Chiếu yêu thương vuốt cái mũi nhỏ đáng yêu của Thái Bình, nàng vẫn là cho rằng mình cưng chiều Thái Bình giống như tiểu hài tử, cũng chưa từng nghĩ tới qua năm Thái Bình cũng đã mười lăm tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top