Chương 3
Tình Lang Ngây Ngô
Tác giả: Trucle-G
Chương 3: Thỏ Con Bị Lưu Lạc
---
Trước ngày đưa Bạch Khiết đến Hoành Mã tự, Vi Phong tiếc nuối em gái tâm trạng sầu não, sáng nay ngay lúc cha dắt tiểu Khiết đi tản bộ thì hắn đã giành nhiệm vụ cao cả này, cha không phản đối, trước khi giao Khiết Khiết cho hắn còn cẩn trọng dặn dò vài câu, mang túi ba lô chứa thức ăn vặt giao ra cho hắn cầm, sau đó đem Bạch Khiết còn đang ngơ ngơ ngáo ngáo cầm tay cô đặt vào lòng bàn tay của Vi Phong, Khiết Khiết không quan tâm chú ý đó là tay của ai chỉ cúi mặt nhìn mặt đường láng mịn, hôm nay có gió mát, Khiết Khiết rất là sản khoái.
Vi Phong ca ca sợ em bị nặng, tốt tính mang ba lô nho nhỏ trước ngực, tay dịu dàng nắm tay em gái dắt đi. Buổi sáng có nắng ấm, hắn dẫn tiểu Khiết đến công viên nhỏ cách nhà một đoạn gần, cùng nhau sưởi ấm dưới ánh nắng vàng nhàn nhạt, Tĩnh Kiều có nói qua, Bạch Khiết trí tuệ không được thông minh lanh lợi, cứ mặc kệ đi miễn sao chăm sóc thật tốt, đảm bảo sức khoẻ cho em ấy thật tốt là được.
Nhiếp Tĩnh Kiều vào hôm hẹn gặp gia đình hắn, nhất trí ưu ái Bạch Khiết, nghe hắn nói em gái này thích vẽ, nàng chọn mấy ngày mới chọn được tập vẽ tranh chất liệu giấy tốt, dễ dàng thấm màu, dễ dàng tẩy xoá lại còn có mùi thơm hoa hồng dịu nhẹ, Nhiếp Tĩnh Kiều không phải lần đầu đến nhà chơi, nàng nhớ nhất cách đây ba năm trước, lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy một người có gương mặt giống hệt với Vi Phong, tuy rằng nàng đã được a Phong kể qua nhưng không khỏi có chút bất ngờ khi gặp tiểu Khiết.
Lần đó tiểu Khiết làm lơ, không màng đến sự hiện diện của nàng mà đi thẳng đến sofa ngồi, lúc đi ngang qua nàng nhìn thấy đôi mắt của cô khác hoàn toàn với anh trai, a phong có đôi mắt xám nâu thân thiện, người nhìn vào liền bị chìm đắm trong thế giới muôn màu muôn sắc, bị vẻ tinh tế làm cho cảnh giác ban đầu biến mất tiêu tan, khiến tự mình thân thiện cùng chủ nhân của màu mắt, nhưng mà ở đây tiểu Khiết không như vậy, đôi mắt xám đục còn nhìn rõ con ngươi màu đen tuyền, vân mắt tinh xảo đẹp đẽ, đáng tiếc đôi mắt chẳng có hồn, tròng mắt không linh hoạt cử động, lừ đừ biến nhát, tuy là sự vô thần che đi nhiều nét đẹp từ đôi mắt ấy nhưng khi nhìn vào nàng lập tức bị cuốn xoay, đối lập với anh trai, tiểu Khiết làm cho người ta có cảm giác xa mà gần, một chút xa lạ, chút ít gần gũi, chính vì sự lạnh lẽo đã đóng băng đi tầm mắt người nhìn. Nhiếp Tĩnh Kiều đoán ra nếu như Khiết Khiết không mắc bệnh khờ, chắc chắn sẽ làm biết bao người chìm đắm đây, lần đầu tiên về nhà bạn trai, nàng còn có thêm bất ngờ khác, cha của a Phong...
Là phụ nữ!
Sau đó nàng được mẹ của a Phong kể chuyện của hai người, lúc ấy nàng còn vui vẻ cười tươi, trước mặt nàng còn có thêm một gương mặt giống a Phong, mà không, phải nói rằng hai anh em Vi Phong rất giống người này.
Nàng tự khắc nhận ra, đôi mắt lạnh như băng của tiểu Khiết thừa hưởng từ sự lạnh lẽo của bác Umi.
Nhiếp Tĩnh Kiều thích thú kể từ đó, lâu lâu sẽ mang quà sang nhà thăm hỏi hai bác, nàng còn đặc biệt mua nhiều gấu bông và bánh kẹo tặng cho Bạch Khiết, mong muốn cô một lần chú ý đến nàng.
Nhiếp Tĩnh Kiều lần này phải nói cười đến miệng sắp bị hỏng, hai tay cầm tập vẽ tranh đưa qua đưa lại trước mặt tiểu Khiết, lúc này cô mãi lo sờ gấu bông, ngồi yên trên sofa thảnh thơi vô cùng, chị dâu tương lai bị em chồng làm ngơ sượng mặt, tuy thế vẫn giữ nguyên nụ cười hiền dịu nhất.
Không sao cả, nàng nhất quyết kiên trì cho tới cùng!
"Khiết Khiết a! Tập vẽ tranh rất thơm nè"
Nhiếp Tĩnh Kiều trì chí càng thêm trì chí, đem tập vẽ tranh gần thêm một chút, Bạch Khiết toàn tâm toàn ý yêu thương gấu bông, ôm nó ủ ấm vào trong lòng, loáng thoáng nghe giọng nói của ai đó rất là ngọt ngào dễ nghe, một mùi hương nhè nhẹ bay qua cánh mũi, bấc đắc dĩ di dời tầm mắt, mím môi từ từ xoay đầu, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vật hình vuông trước mặt.
Nó nhỏ hơn cái gối mà cô hay nằm ngủ, có màu đỏ thích mắt, mùi thơm thơm.
Bàn tay thon dài trắng trẻo chậm chạp chìa ra phía trước.
Sờ!
"Em xem, em xem, Khiết Khiết tiếp nhận em kìa" Vi Phong vui quá độ, nói mà như hét, mừng đến mức thiếu điều muốn nhảy dựng, em gái hắn tiếp nhận Tĩnh Kiều?
A, thế còn hắn?
A, hoá ra em gái hắn thật thiên vị!
Mới vui vẻ đây thôi mà trong bụng đã buồn muốn thối ruột, cũng vì tiếng hét vui mừng của hắn, tiểu Khiết nhút nhát một phen bị doạ, tay vội vàng rụt về, ôm gấu bông nhỏ lui về một góc.
"Anh xem kìa! Này là vô ý tứ, làm cho Khiết Khiết bị sợ rồi" Nhiếp Tĩnh Kiều bực bội vỗ mạnh cánh tay người vô duyên kia oán trách hắn không chút dịu dàng, làm em gái sợ, Nhiếp Tĩnh Kiều nhích người tới một chút, tiếp tục dịu dàng thật là dịu dàng đưa tập vẽ cho cô, đề phòng cái người sau lưng lại làm loạn, đẩy Vi Phong thật xa ra.
Oa, đây có phải là chia lìa anh em của người ta không đây?
"Đừng lo nha, quái vật đã bị chị đánh bỏ chạy rồi, đến đây, sờ thử tập vẽ đi" nói xong nàng còn quay lại nguýt a Phong một cái, Vi Phong hắn ở đằng xa tủi thân cực kỳ, bạn gái hắn tổn thương hắn a, không nói tới nói hắn là quái vật, hừm vậy ai đó yêu quái vật thì cũng là quái vật đi.
Bạch Khiết có vẻ sợ, rất lâu sau mới nhích người một chút, nhích tới thêm chút nữa, thêm chút, thêm chút, run run đưa tay ra, sờ, sờ xong cảm thấy có vẻ láng mịn, an toàn, rụt rè cầm lấy nhưng mà lại sợ bị người khác cự tuyệt bộ dạng giống như chó nhỏ đáng yêu, trưng mắt ra nhìn Nhiếp Tĩnh Kiều.
"Em xem thử đi, bên trong có rất nhiều giấy trắng, thoả thích mà vẽ nhé"
Nàng trông thấy cô như vậy, vui đến chừng nào, quay lại định khoe thành quả với Vi Phong, nhìn thấy hắn lưng chừng nước mắt ngó mình, tay còn bụm miệng thật kiềm nén không dám gây ra tiếng hét như ban nãy.
Nàng hiểu! Hắn là vì "cảm động" sao?
Kết quả lần giao lưu này, Nhiếp Tĩnh Kiều đột nhiên lập được công lớn, được cả nhà Vi Phong tung hứng hết lời, bác gái khen nàng tài giỏi, bà nội nói nàng thật tâm lý, cụ cố khen nàng biết dỗ ngọt.
Làm cho Khiết Khiết mặt ngầu nhà họ biết tiếp nhận, nàng thấy cả buổi chiều tiểu Khiết mãi lo ôm tập vẽ tranh khư khư trong lòng, nhất định là rất thích món quà này.
Nhớ lại ngày hôm đó, Vi Phong vô ý tứ cười một mình, đôi mắt đảo qua ngắm nhìn em gái bảo bối, em gái của hắn ngồi kế bên mắt nhìn về phía trước thất thần, Vi Phong bỗng nhiên trào lên sự đau xót nhẹ nhàng, nhưng rồi lại tự dỗ dành.
Khiết Khiết đừng lo, anh trai luôn luôn yêu thương em mà, sau này còn có thêm chị dâu Tĩnh Kiều, tha hồ được yêu thương nhé!
Ngồi trên băng ghế một lúc, nhìn thấy chỗ này đã hết nắng ấm, Vi Phong cẩn thận dè dặt dìu đỡ em gái mình đi tìm ấm áp, Khiết Khiết ở phương diện này rất ngoan cũng nghe lời, đi theo hắn không có chống đối, bọn họ đi ra ngoài công viên, lúc đi ngang qua trạm xe bus trông thấy cô đang nhìn xe bán kẹo bông chăm chú, là anh trai, hắn biết cô đang tò mò muốn nếm thử, vô cùng hào phóng ý định mua cho cô một cây kẹo to ngọt lịm.
"Đứng đây, không được đi đâu, anh hai đi mua kẹo bông cho em"
Nói xong còn đưa tay vuốt vuốt mái tóc cô, Vi Phong ca ca chạy nhanh như báo, bay nhanh như chim sang bên đường, kẹo bông rất ngon, từ nhỏ hắn đã nếm qua nhiều lần rồi, nhưng mà khi đó mẹ nói em gái hắn không thể ăn được cho nên tiếc nuối đành chịu, hắn rất muốn những thứ ngon mình ăn qua, Khiết Khiết cũng như hắn được nếm thử.
Lão bá bán kẹo tính tình thanh đạm dễ gần làm cho hắn một cây kẹo bông to bằng cái lu, tơ kẹo màu xanh nhạt dưới ánh nắng mặt trời lóng lánh trông càng phiêu linh quyến rũ, Vi Phong hắn nheo nheo mắt, đánh ực một ngụm nước bọt.
Không được, cái này là dành cho bảo bối Bạch Khiết!
Cũng không thể trách Vi Phong đi, hắn cũng tham kẹo ngọt, món này đã lâu không ăn gần như đã mười mấy năm rồi, liều mình quay trở lại mua thêm một cây màu hồng cánh sen.
Hô hô, có rồi nha, anh hai một cây, em gái một cây!
...
Đến lúc hắn đứng chết trân tại chỗ, cơ mặt từ trắng bệch biến thành xanh ngắt xanh, môi cong cong co giật mãnh liệt, hai que kẹo theo gió mà cuốn đi... Cuốn đi xa, hắn như thế đờ đẫn.
Em gái hắn đâu!!!
Em gái hắn đâu???
Em gái hắn đâuuuu?
***
Mặt trời đỏ chìm dần xuống núi, là lúc Vi Phong mang vẻ mặt như sắp chết về nhà, hắn trong lòng ôm chiếc ba lô nho nhỏ, khoé mắt rơm rớm sắp khóc tới nơi.
Cả nhà cô sôi sục kể từ lúc ấy, lúc đầu bà Tầm Nhi ngất lên ngất xuống, khi tỉnh dậy lại khóc rồi ngất tiếp, Vi Phong hắn còn tệ hơn, suốt ngày ôm lấy bức tường dập đầu muốn tự tử, sau đó hắn liền bị cha lôi vào phòng tắm, trụng đầu hắn xuống nước hệt như đang trụng hủ tiếu bò viên, cha mắng hắn không bình tĩnh thì thôi, cớ sao lại làm ra bộ dạng nhu nhược yếu đuối như thế này? Cha quăng cho hắn cái khăn, rồi đùng đùng bỏ đi ra ngoài, dỗ mẹ hắn.
Chuyện Bạch Khiết đột nhiên như làn khói biến mất sau vài giờ đã kinh động tới nhà họ Âu, từng người từng người lũ lượt chạy đến nhà của họ.
Người có phản ứng dữ dội nhất là cụ cố, ông oằn oại trên ghế sofa, cái mặt nhăn đến không thể nhăn thêm được nữa, các bà cô của a Phong liên tiếp đem thuốc hạ huyết áp cho ông uống, kết quả người này cho uống người kia không biết lại cho uống tiếp.
Âu gia gia sau hôm đó đã chuyển vào nhập viện, nguyên do còn nói nữa sao? Chính là bị hạ huyết áp.
Ông bà nội của hắn cũng sang đây ngay ngày hôm sau, bà nội không khác gì mẹ, hai người ôm nhau khóc nức nở.
Khu vực xung quanh công viên và trạm xe bus mấy ngày nay đều có rất nhiều người đến lùng sục, người dân ở gần liên tiếp bị những người này hỏi về một người có bộ dạng ngốc nghếch, nhưng mà họ không có thấy qua, thành thật trả lời là không có thấy.
Từ công viên đổ dài ra cách thành phố lân cận, chỉ trong vài ngày ít ỏi tất cả đều đã tìm qua, Umi vận động thuê người trong công ty vệ sĩ, nhưng kết quả vẫn là như thế.
10 giờ tối, ngày 5 tháng 5...
Quận Liwan, thành phố Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông...
"Này cậu kia, nhường chỗ cho bà lão đây không được sao?" lão bà lọm cọm mang giọng chê trách, thanh niên bây giờ ỷ cao to hơn bà là có thể không kính trên nhường dưới, trên tuyến xe miễn phí này lại có một thanh niên vô văn hoá, vô giáo dục, vô đạo đức, thấy bà lão gầy nhom cũng không định nhường chỗ, còn ngồi đó ngơ ngác cái gì? Nhìn cô gái xinh đẹp nào sao? Ây da vô giáo dục còn ham mê nữ sắc thật thanh niên này hết dùng được rồi, vứt vào sọt rác đi.
Giọng trầm thấp ý tứ nhắc nhở, người ngơ ngơ đó cũng vì ngơ ngơ nên làm sao nghe lọt vào tai, giữ nguyên tư thế, thậm chí còn muốn ngủ gà ngủ gật.
"Cậu kia! Có ăn học không vậy? Nhường lại chỗ cho cụ già thì mất cả gia tài nhà cậu à?" giọng nói như tiếng còi tàu xe lửa rềnh rềnh phát ra, một người đàn ông trên người mặc đồng phục công nhân xây dựng cao lớn không thể lơ là trước thái độ "thanh niên thời nay" của người kia, nóng tính sấn tới quát cho vị kia một trận như cuồng phong vũ bão.
"A!" thanh niên hoảng sợ lấy hai tay bịt chặt tai, nhắm chặt mắt, thân thể cao cao hốt hoảng bò xuống nơi góc ghế, oan uổng co lại một đoàn, là do tiếng "a" kia vang vọng khắp khoang xe, mọi người trên xe một khắc không thể không theo phản xạ "bà tám" ngoái đầu xem sự tình gì.
Ngay cả em nhỏ tám tháng tuổi cũng vì hiếu kỳ quay cái đầu tròn vo lại nhìn chỗ náo nhiệt.
"Này này, tôi không có đánh cậu nha" anh công nhân bị dòm ngó đến dây lưng quần cũng sắp tuột ra, lo ngại bản thân bị người ta hiểu lầm, lúc giải thích cố ý nói giọng hơi vang vang.
"Nhìn bộ dạng như vậy anh còn không biết à? Chỉ có thần kinh không được bình thường mới biểu hiện điên rồ như vậy, dạo này trong thành phố có rất nhiều đồng chí bệnh nhân trốn khỏi bệnh viện điên thì phải!"
Tô tô, bôi bôi, cô gái nào đó diêm dúa cách ăn mặc, ngồi chỗ ghế gần đấy thản nhiên bắt chéo chân, vừa tô son vừa bôi phấn, ngay cả chút liếc mắt cũng không dành cho người bị cô ta phán xét là điên, vô tri phán tiếp một câu:
"Điên như thế ấy xem chừng đến lúc lên cơn sẽ chạy đi cắn người"
"Lão sẽ không đi chấp nhất với người thần kinh giảm sút" bà cụ móm mém miệng, đương nhiên răng chẳng còn được mấy cái, nhìn thanh niên ngu ngốc kia đáy mắt trào ra tia thương cảm, rút từ trong túi đồ, đặt một cái bánh mì ngọt lên mặt ghế rồi thủng thẳng đi tuốt ra phía sau cùng, chưa đến nơi đã có hai thanh niên ưu tú khác nhường chỗ ngồi.
Được rồi được rồi, bà tự biết nhan sắc mình rất nổi trội a, không cần phải giành giật, bà đâu thể phân ra là hai chứ.
Thanh niên bên tai không còn nghe thấy tiếng động gì, rụt rè dè dặt mở hai bàn tay ra, rất là đói, vội vàng ôm lấy bánh mì ngọt.
"Thần trí không bình ổn như thế, cho cậu chai nước, ăn bánh mì cần phải uống nước, hiểu không vậy?" Bề ngoài hùng hổ dữ tợn nhưng mà anh công nhân cũng không phải ác nhân chuyên đi ăn thịt người, nhìn thấy tình hình đáng thương trước mặt, trên tay có hai chai nước suối, nhân từ hảo tâm chia cho thanh niên kia một chai vậy, công việc nguyên ngày hôm nay thật sự rất vất vả, trời cũng đã tối, anh từ từ đi trở về chỗ ngồi của mình, nhắm mắt an tĩnh đợi xe đỗ bến.
Mọi người trên tuyến xe bus này đa số nhân từ, không còn chuyện gì thì trở về hoạt động của mình, thanh niên ngu ngốc cứ ôm bánh mì ngọt trong lòng, tuyệt nhiên chưa mở bao bì bên ngoài.
"Không biết mở ra? Hay là không đói?"
Thanh âm không chứa sự khinh bỉ, ngược lại nhẹ nhàng đến mức thấm sâu vào cõi lòng đang sợ hãi chênh vênh.
Giọng nói này không có đáng sợ, thanh niên ngốc từ từ ngẩng mặt, là áo hồng hình gấu, cái mặt con gấu nằm trên bụng người kia, thanh niên ngốc mười phần đã đem mắt chăm chú nhìn mặt gấu đáng yêu kia rồi, làm sao nghe thấy lời nói đó chứ.
"Tôi giúp cậu được không? Hửm?"
Chu Bách Yên ngồi xuống đối diện thanh niên nọ, nàng có gặp qua tình hình như vậy rồi, lúc đó là đi vào bệnh viện thần kinh thăm một người họ hàng của một người bạn, trông thấy các nữ y tá xinh đẹp dùng phương pháp mềm mỏng này dỗ ngọt bệnh nhân đang nháo loạn, cho nên nàng liền vì thích thú mà ghi nhớ, Chu Bách Yên đưa hai tay ra, đề phòng mà đưa tới thanh niên ngốc, rất tốt.
Không có cắn bậy!
Cuối cùng đã có bánh mì trong tay, nàng nhanh nhẹn đã gỡ bỏ bao bì, thuần thục trả về cho chủ.
Cậu ta rụt rè cầm lấy, đưa vào miệng cắn lấy một ngoạm to, nhai nhai.
"Ăn ngon không?" nhìn thanh niên ngốc nhòm nhoàm, chắc chắn là rất đói nha, nàng ban đầu thương hại, kế tiếp là tội nghiệp, lúc thanh niên ngốc ngẩng mặt lên lần hai, đúng lúc ánh đèn đường từ cửa sổ bên ngoài dạ vào.
Cái gì là ông trời đãi ngộ, nàng lúc này mới được diện kiến...
Thật sự kẻ ngốc này rất xinh đẹp, đôi mắt... Là màu xám lạ kỳ.
Này ngốc ngốc biết đeo lens sao?
Chu Bách Yên thành thật muốn hỏi như vậy.
Aish, nàng làm sao nhìn người ta đến ngẩn ra như vậy hả? Háo sắc thật háo sắc nga!
Chu Bách Yên từ buổi chiều đã lén lút trốn ra ngoài, nàng rất lâu không đi dạo, thừa lúc Mặc Lâm bận rộn giặt giũ, liền mang theo túi xách mà trốn đi. Đã lâu không ra ngoài rồi, lần cuối cùng chính là hai năm trước, từ lúc tốt nghiệp cấp ba nàng đã không rời nhà nửa bước. Nghĩ lại cảm thấy bản thân là một con sâu lười, nàng yêu thích nghành thiết kế, ông nội lại ngăn cấm không cho, Chu Bách Yên bướng bỉnh nổi lên, không thích kinh doanh là không thích kinh doanh, cả trường ông nội cũng thay nàng nộp hồ sơ, kinh tế thì ngon lắm sao? Chẳng qua nó không có bị thất nghiệp.
Cho nên hai năm nay nàng vì ngang ngược không chịu bị sắp đặt mà ở lì trong nhà, chiều nay ra ngoài mới biết thế giới hai năm về trước cho đến bây giờ đã có nhiều đổi thay.
Cho tới lúc gặp kẻ ngốc này đang co ro kinh sợ, đáng thương xót mà tiến lại gần làm quen, nàng nhận biết người này không phải điên, so với người bình thường còn thập phần thanh tú, trên người quần áo sạch sẽ thẳng thóm, khi đến gần còn ngửi được chút mùi nước hoa dịu nhẹ, Bách Yên chắc chắn người này chính là không phải thường dân a.
Chỉ đáng trách tại sao ngờ nghệch không biết gì, là đại diện cho một kẻ ngốc chính cống.
Sự thật phũ phàng, nếu biết kẻ ngốc trước mặt không phải là con trai có thể nàng sẽ phải trơ mắt vài giây, sự thật phũ phàng này giấu giếm sau thân người cao mảnh khảnh, phía trước chỉ một chút nhô nhô, thật sự là nhìn kỹ lưỡng mới thấy như thế, nói đến đầu tóc đi.
Ngắn ngắn xoăn nhẹ, ngoài ra còn đặc biệt đen nhánh đến không thể đen hơn được nữa, cái gì là tuấn mỹ của chàng trai đẹp đẽ, hoàn toàn có thể áp lên người kia hết.
Bạch Khiết...
Người kia chính là tên Bạch Khiết, bụng cồn cào đói meo, ăn một cái đã hết sạch mẩu bánh mì to, ăn xong rồi mới nhớ ra trước đó có người hỏi cô "ăn ngon không?" không phản ứng gì, nghiêng nghiêng cái đầu nhìn cô gái đang nhìn cô chăm chăm.
Tuyến xe bus từ quận Bảo An xuyên suốt chạy một đường dài đến thành phố Quảng Châu, trong lúc vận hành có dừng qua từng trạm nhỏ, mọi người trong xe cấp bậc rất bình đẳng, không là giáo viên nghèo cũng là công nhân xây dựng, 10 giờ tối dừng tại bến xe bus nằm gần công viên Yue Xiu.
"Này cô gái nhỏ, không định xuống xe à? Muốn ở lại ngắm kẻ điên sao?" tiếng nói không mấy thiện cảm của cô gái diêm dúa lần trước khinh thường Bạch Khiết, ai nấy đều xuống xe hết cả rồi, tại sao nàng lại không xuống?
Chu Bách Yên không trả lời, đáp lại giọng nói khinh khỉnh kia chỉ là sự im lặng trơ trọi, nàng đang suy nghĩ, đừng làm phiền...
Được, xem như nàng tích phúc sau này nhận được tiền tài vạn của đi.
"Đi, cùng tôi đi về nhà" chìa bàn tay non mềm nhỏ nhắn ra, ánh mắt phập phồng sự mong chờ, còn nhìn thấy trên khoé môi cong cong là nụ cười hiền lành, đáp lại sự chân tình của nàng là gì chứ?
Là sự ngây ngốc nhìn nàng không hiểu.
"Điên lây rồi, đúng là..." cô gái diêm dúa bĩu môi, khinh bạc quay gót cộp cộp bước xuống xe, nhìn quãng đường phía trước cuộc đời này cô ta phải sống tiếp, không phải dư thừa đi quan tâm chuyện bao đồng.
"Này em gái, có xuống không? Tôi còn phải về nhà với vợ con" bác tài xế giằn giọng ồn ồn, một ngày làm việc mệt mỏi biết nhường nào, bây giờ cò gặp phải như thế, máu dồn lên đến não rồi.
Này bác, bác không phải tức đến sẽ cắn người chứ?
"A cháu xuống ngay, cháu tìm được di động rồi" Chu Bách Yên ngóng cổ lên nói to, cấp bách không đợi tên ngốc đồng ý, liều mạng nắm tay người ta kéo đi.
Mơ màng bị kéo tay, Bạch Khiết sực tỉnh lại, tỉnh lại rồi thì làm sao nào? Vẫn bị nàng cường áp kéo đi, kéo đi ra khỏi xe lớn.
...
Khi mà cô ngơ ngáo nhìn theo bóng lưng của anh trai, tiếng xe bus ting ting làm cô phải nheo mắt chú ý, còn có cửa xe tự động mở ra, rất nhiều người bước xuống đanh tâm chen lấn va vào cô, sau đó rất nhiều người khác tiến vào bên trong, cô thấy vui cho nên theo đi vào.
Bên trong thật nhiều ghế ngồi, cũng đông đúc thật nhiều người, không còn ghế trống, Bạch Khiết đáng thương đứng phía sau.
Một lần nữa xe lớn lại mở cái miệng to có thể oàm lấy rất nhiều người, người xuống, người lên, Bạch Khiết lại không có chỗ, tiếp tục đứng thẫn thờ...
Lần thứ hai, lần thứ ba, mãi cho đến lần thứ sáu, một chỗ ngồi trống vắng nằm cuối cùng cũng dần hiện rõ trong đôi mắt xám đờ đẫn, lúc này cô đã đói bụng, khát nước.
Nhìn bốn phía không thấy cha, không thấy mẹ, không thấy voi *ca ca Vi Phong* nước mắt rưng rưng sắp khóc, cô không biết như thế là cảm giác gì? Chỉ biết nó thật trống trải cô tịch, cứ như vậy cho đến tối mịt, bụng réo rắc cồn cào cực đại, đói đến mức ngủ gục trên ghế...
Bên tai cô còn nghe thấy âm thanh tiếng nói của một bà lão... Nhưng mà đói quá nên không mở mắt lên nổi nữa.
Giữa thành phố đông người tĩnh mịch, Chu Bách Yên nắm tay một người cặm cụi bước đi, nàng đang tìm taxi.
Biệt thự Chu gia trùng trùng rộng lớn, Bách Yên lén lút như tên trộm, rón rén đi ngang qua chuồng chó tây tạng, chúng nó đang lim dim ngủ nàng cần phải im hơi lặng tiếng mà đi.
"Mi... Lu!"
Cái gì chứ hả?
Cái tên khờ này... Tự dưng khi không mở miệng làm cái gì hả?
Hai con chó to lớn hung dữ mở ráo mắt, cái miệng toàn là nước dãi theo tiếng sủa phóng ra phèo phèo, nàng lính quính chạy về hướng tên ngốc đang đứng, ai mà ngờ xui xẻo vấp phải hòn đá cuội, té ụp mặt.
"Chó biết cắn người, đừng nhìn, mau đi"
nàng đứng dậy còn hoa hoa chóng mặt, chưa kịp định thần đã chạy tới nắm tay tên ngốc lôi đi thật nhanh, tiếng sủa to như vậy ít nhiều cũng sẽ khiến người trong nhà nghe thấy, nàng không muốn bắt gặp hình ảnh má lớn khoanh hai tay trước ngực nhìn nàng bằng ánh mắt muốn nuốt chửng.
Chó tây tạng gì gì đó mà má lớn luôn cho rằng ngoan ngoãn, bây giờ đang gâu gâu ra sức mà sủa rềnh rềnh, tiếng của con cẩu này vang vọng khắp vùng trời.
Lá cây đang lặng phải rung rinh.
Ngọn cỏ đứng yên cũng phải nhúc nhích.
E rằng bờ tường rắn chắc cũng bị uy phong giọng sủa hùng hồn của nó làm cho rạn nứt vài đường a.
Làm sao? Làm sao?.
Chuồn lẹ chứ sao!
Mặc Lâm đang ngồi gật gù trên sofa dưới phòng khách, xẹt một cái loáng thoáng nhận ra cái gì đó lướt nhanh qua.
Chim sao?
Aish là đại bàn?
Cũng không đúng, rất lớn nha, lẽ nào là...
Thần điêu của Dương Quá ca ca?
Đêm còn dài nàng chờ đợi tiểu thư đến hoang tưởng mất rồi, tam tiểu thư đi từ chiều, tạm thời còn chưa thấy bóng dáng, khoan đã, nàng cần lên phòng xác minh, tuyệt chiêu biến nhanh chuồn lẹ này chỉ có tiểu thư nhà nàng là tuyệt đỉnh đó.
"Cậu vào tolet tắm đi, cả người đầy mồ hôi rồi" đóng khoá cửa phòng, Chu Bách Yên mới thở phù nhẹ nhõm, kẻ ngốc nhìn nàng cái gì? Nhìn cái gì hả?
Bạch Khiết ù lì đứng một chỗ, chân sớm đã mọc nấm xuống sàn nhà, ngốc lăng chớp chớp mắt, vẻ mặt non nớt hết sức đáng yêu đi.
Giờ này cô phải đi ngủ mới đúng, cô nhớ trước lúc ngủ được cha hôn lên trán, bây giờ cha đâu rồi? Mẹ đâu rồi? Cả ngày Bạch Khiết đã không nhìn thấy họ đâu, nhớ.
"Tôi dẫn cậu vào tolet, đừng nhìn bằng ánh mắt mềm nhũn đó nữa là được" thua rồi, nàng liền bị khuất phục, gương mặt yêu nghiệt kia hết sức có sức hấp dẫn nàng a, bởi vì cậu ta ngốc ngốc nàng đoán có thể là chưa kịp phân tích lời nàng nói thôi, đưa vào tolet sau đó...
Khụ khụ, cởi áo cho cậu ta.
Nhưng nàng sẽ không tắm cho ngốc hồ đâu, Chu Bách Yên nắm tay cô dắt đi hướng đến cánh cửa màu hồng phấn.
Lúc bọn họ đứng trong phòng tắm, một chút mùi ám muội bay quanh quẩn đâu đây.
Trước cái nhìn không chớp mắt từ cô, nàng cảm giác hai má mình hơi hơi nóng.
Sao chứ? Cái cảm xúc này đã lâu rồi mới xuất hiện, bản tính háo sắc của nàng cũng dần dần phô bày.
Này này đừng nhìn nữa, nàng không kiềm chế được sẽ đè tên ngốc này ra đó a!
"A tiểu thư? Chị dẫn trai về nhà?"
Đột nhiên có giọng nói kinh hô phát ra từ ngoài cửa, đó chính là Mặc Lâm.
Bách Yên trợn tròn hai mắt to như hai quả táo, tại sao có Mặc Lâm ở đây? Rõ ràng nàng đã khoá cửa lại rồi mà.
Thật ra chẳng qua nàng sơ sẩy, cái khoá cửa đó đã hỏng cách đây vài ngày, Mặc Lâm định ngày mai sẽ gọi thợ đến thay cái khác.
Mà Mặc Lâm hiện bây giờ tinh thần chông chênh bất ổn, nàng biết tiểu thư nhà nàng háo sắc nhưng cũng không đến nổi mang trai về nhà chứ, hai người còn... Còn ở chung một chỗ, mà chỗ đó là phòng tắm a, nhìn kỹ chàng trai kia một chút, Mặc Lâm ngây ngốc cả người.
Nàng hiểu vì sao bản tính háo sắc của tiểu thư nổi lên rồi.
Người đó quá đẹp trai đi.
Ui ui, cái háo sắc của nàng... Kiềm lại, nhịn lại.
"Em nói linh tinh, mau đóng cửa lại ngay" Yên Yên nàng phừng phừng nóng mặt, không kiềm chế có chút to tiếng.
"Đóng lại ngay" Mặc Lâm trước khi quay người, con mắt háo sắc khẽ liếc qua người chàng trai trẻ.
Bạch Khiết từ nãy giờ mờ mịt không thôi, đôi mắt bình thường tha thẫn bây giờ có chút đảo qua đảo lại, thật sự cô sẽ không nhận ra mình đang lạc vào một cái động sói và đang trong tình trạng của một con thỏ sắp bị thịt.
"Người này là ai vậy, tiểu thư?" khi Mặc Lâm ngồi trên mép giường, kế bên nàng còn có tiểu thư, thật ra nàng có chút nghi ngờ, chàng trai đẹp có phải có vấn đề gì không, đứng yên trong phòng tắm chẳng buồn nhúc nhích, nhìn về phía các nàng không chớp mắt.
Chu Bách Yên hít một hơi tràn lồng phổi, mở miệng kể lại tất cả cho Mặc Lâm nghe, nói nàng gặp qua tên ngốc ra sao, cảm thấy đáng thương như thế nào.
"Hắn bị ngốc?" Mặc Lâm không tin nổi còn đưa đôi mắt tròn vo đến nhìn tên ngốc một lượt, tiếc thật đấy.
"Ban đầu chị còn tưởng cậu ta không những ngốc mà còn bị câm nhưng lúc nãy khi đi ngang qua chuồn chó, cái miệng mấp máy gọi Milu, Milu chẳng lẽ là ai của cậu ta sao?" Yên Yên thắc mắc, từ lúc trên xe bus đã không thấy tên ngốc mở miệng nói câu gì, cái tên đó... Nghe như tên của một con chó, thật bậy bạ nàng không nên suy nghĩ nhiều.
"Chắc chắn không phải rồi, em nghe giống như tên dùng để gọi thú cưng" Mặc Lâm chọt chọt cái càm phấn nộn, suy đoán.
"À đúng rồi, dưới nhà còn thức ăn không? Tên ngốc này chỉ ăn qua chút ít bánh mì ngọt, có lẽ sẽ còn đói" Yên Yên nhớ lúc nãy nhìn cách ăn của tên ngốc rất hấp tấp, nhất định không phải đói một bữa mà thành như vậy, lòng tốt của nàng trong tình thế này ào ạt bày ra.
"Còn, để em đi lấy" Mặc Lâm vâng lời, trước lúc ra cửa ngoái đầu lại nhìn cậu trai ngốc, dường như mắt luôn nhìn tiểu thư chứ không phải nhìn nàng a.
Bữa tối hôm nay có cháo đậu và các món chay, bởi vì Chu lão công mỗi tháng sẽ dành ra ba ngày ăn chay, hôm nay là ngày đầu tiên, Mặc Lâm đang lui cui múc cháo, lấy thêm vài cái bánh bao nhân đậu đỏ, nàng định mang lên chỉ một phần nhưng nhớ ra có lẽ tiểu thư bây giờ cũng đói cho nên mang thêm một phần nữa.
Tầng dưới vắng vẻ đến lạ, đồng hồ tíng toanh vừa vặn 11 giờ đêm.
"Tiểu thư, chị từ từ hưởng thức, em đi ngủ có được không?" lúc Mặc Lâm mang khay thức ăn lên tầng một, mí mắt hiu hiu sắp nhắm tịt, thường ngày nàng ngủ rất sớm. Chín giờ là ngủ mất tiêu rồi.
"Ừ, mà này, chuyện chị đem người về nhà, em không được nói với ai nha, là tuyệt mật đấy" nàng cũng nên làm như vậy, nề nếp gia đình đã rõ không được mang người lạ về nhà, nàng nhất thời không muốn bị phát hiện.
Mặc Lâm vội vàng gật gật mái đầu, đưa tay che cái miệng đang há to ngáp ngáp sau đó biết điều đóng cửa lại.
Bách Yên dời tầm mắt đến phòng tắm, đưa tay ngoắc ngoắc, ngốc ngốc đứng không cục cựa, chăm chú nhìn nàng đến thất thần.
Cái bụng của nàng cũng đói rồi, vội vã chạy đến nắm tay ngốc ngốc kéo lại giường.
"Còn đói phải không? Cậu ăn đi, cháo đậu này rất ngon" Yên Yên dùng ngón tay chỉ chỉ vào bát cháo to, sau đó múc ra hai cái chén.
Nàng ăn được hai muỗng phát hiện kẻ ngốc vẫn chưa có động thủ, sao vậy? Không biết dùng muỗng à?
Nàng dường như đã hiểu rồi a, đại ngốc bệ hạ này muốn nàng cơm bưng nước rót.
Hừ, đáng lẽ cứ tưởng mang đại ngốc này về có thể thoải mái sai việc phục vụ nàng, nhiều lúc rảnh rỗi cũng có thể nhìn mặt ngốc đó cho đỡ chán, nàng hiểu rồi, hiểu rồi, lần này là đảo ngược lại, nàng phải phục vụ tên ngốc.
Rốt cuộc, Yên Yên phải động thủ, múc một muỗng cháo đưa đến trước cái miệng đang mím mím.
Thật ra môi của đại ngốc rất đẹp, hồng thuận tự nhiên, viền môi rõ ràng, cánh môi mỏng vánh, nàng tưởng tượng nó sẽ đẹp như thế nào khi đại ngốc cười lên.
Mà ngốc ngốc này mi cong như núi, mắt màu xám tinh, da tựa như tuyết, mũi cao thẳng tắp, môi lại còn hồng, răng trắng nữa, được rồi nàng thừa nhận chính mình không có năng khiếu miêu tả người khác, đúc kết phán xét, người này thật là thanh tú, dị thường ở chỗ đôi mắt kia dại ra không có thần.
Ông trời quả không bạc đãi người này, đáng tiếc sắc có mà trí không.
Bạch Khiết so với bình thường rất ngoan ngoãn, chỉ có điều ngậm lấy muỗng cháo không chịu buông tha.
"Này, muỗng không ăn được" khoé miệng của nàng cong lên, vui vẻ cười nhạo cái đại ngốc này, ở một cự li nhất định, Bách Yên ngưng động một thời gian, đôi mắt màu xám?
Nàng buông thả cái muỗng, cứ mặc cho đại ngốc ngậm thoải mái, thân người nhốn nháo sấn tới bá đạo vạch mắt người ta ra.
Không phải, nhất định là đeo lens!
Loay hoay với mí mắt và con ngươi một hồi lâu, Yên Yên nàng mới chấp nhận chịu thua.
Người này là mắt xám thật đấy a! Thật là kỳ lạ.
Bạch Khiết mù mờ nhìn cái người hết vạch mắt đến nhéo nhéo mũi cô, còn bị vần vò bên hai má.
"Ngốc ngốc mặt heo này, he he"
Nàng tự tung tự tác trên khuôn mặt người ta , nàng cười híp mắt không thể dừng lại, đại ngốc a đại ngốc vào tay nàng rồi thì đừng hòng thoát nha, phì phì.
"A~" giọng nói nhão nhoẹt kéo dài, biểu thị cho sự không thoải mái, mười phần đã có chín phần là oán trách.
Cũng phải thôi, là do nàng được đằng chân lên đằng đầu, xoa xoa nắn nắn cái mặt người ta muôn hình muôn vẻ, lại còn sung sướng mà cười ngất ngây.
Nàng thật không ngờ, ăn hiếp một kẻ không có khả năng chống đối cảm giác sung sướng đến như vậy a.
Có một đôi mắt vô tội đầy tơ máu ướt rượt sắp khóc đến nơi đang nhìn nàng.
"Cậu tên là gì nào? Có nhớ không?"
Thôi được, nàng cũng không nỡ làm cho gương mặt đáng yêu kia biến dạng đến hỏng, tiếc nuối buông ra, ngồi ngay ngắn hỏi thử tên, đúng rồi, nàng vẫn chưa biết tên đại ngốc nha.
Bạch Khiết ảo não theo tiềm thức lấy tay ôm hai bên má, lùi lại một chút, đề phòng nhìn nàng, cô phản cảm với nàng rồi, không cho nàng đụng tới nữa đâu.
Hai cánh tay từ trên má hạ xuống, Bạch Khiết mù tịt thẫn thờ cũng không có biểu hiện trả lời nàng, tay mân mê lục lạc bên tay.
Cô biết, bao nhiêu năm qua người nhà họ hay gọi cô là Khiết.
"Cái này là vòng đeo tay à?" Yên Yên nghe tiếng đing đang thì đã bị thu hút, nhanh như cắt chợp lấy cổ tay cô còn ma lanh tháo cả cái vòng.
Thân hình Bạch Khiết cứng đờ.
"A!" bảo bối bị người ta trắng trợn cướp mất, cho dù cô có ngốc cũng có phản xạ mất mát, mím môi, mắt trừng trừng nhìn bảo bối trong tay nàng một cách sốt ruột muốn chết.
"Để xem... Bên trong có cả chữ này!" nàng định đùa với đại ngốc một chút, nhìn ra có vẻ đó là vật đại ngốc yêu thích nhất thì phải, Yên Yên tinh ranh nhảy xuống giường, đem chiếc vòng bằng chỉ đỏ bết lại để trước mắt quan sát, nàng phát hiện trên thân lục lạc nhỏ tí còn có dòng chữ gì đó.
"Khiết Khiết, Kimiko, 10 tháng 12 năm xx"
"Cậu tên Khiết Khiết sao? Kimiko cũng là tên của cậu?"
Chu Bách Yên nàng mở to đôi mắt sáng, tiến đến giường, nhưng mà đại ngốc vẫn là ngốc lăng, vẻ mặt ấm ức không nói lời gì.
Thì ra tên đại ngốc này lớn hơn nàng nhiều tuổi đến như vậy, chẳng năm tuổi cơ.
"Hưm..."
Có một tiếng động nghe đoán được là đang tủi thân, Bạch Khiết chậm chạp xuống giường, đi tới trước mặt nàng, trên mặt hiện ra biểu cảm không đếm xỉa nàng chỉ quan tâm đến lục lạc nhỏ.
Đâu có dễ dàng như vậy, nàng còn có một âm mưu.
"Sẽ trả, nhưng mà Khiết Khiết phải ăn hết cháo, rồi đi tắm" a nàng bắt đầu vận dụng tên của đại ngốc rồi.
Cô không nhúc nhích thân thể, đầu khẽ nghẹo sang trái, ảo não suy ngẫm thật lâu, cuối cùng nhìn bảo bối đang huơ huơ trước mặt, gật đầu.
Đây là giao tiếp đầu tiên liền được cô tiếp nhận.
Ăn xong chén cháo, đôi mắt ai kia háo hức nhìn nàng.
Nàng cảm thấy cô về mặt biểu cảm đã khá lên đôi chút.
"Còn phải tắm, ừm để tôi đi lấy đồ, cậu không có đồ" Yên Yên nhìn quần áo trên người cô, thầm đoán chiều rộng và chiều dài tương đối trùng hợp với kích thước của a Phúc, nàng sẵn tiện muốn đi ra ngoài uống chút nước hoa quả, bỏ mặc cô đứng lơ ngơ mà đi ra khỏi phòng.
a Phúc đang say giấc nồng, nửa đêm nửa hôm còn bị quấy rầy, tâm tình bực bội mở cửa.
"Anh a Phúc!"
"Ách, tiểu thư, cô tìm tôi?" a Phúc cố gắng kiềm giọng khẩn trương, bây giờ đã khuya, không phải giống như lần trước muốn hắn đi mua ô mai chứ?
Bách Yên nhón gót chân, đem mắt gieo vào bên trong phòng, không nói tiếng nào đã gạt a Phúc sang một bên, tiến thẳng vào phòng người ta, lúc đi ra trên tay còn cầm theo một cái móc, trên đó có cả quần và áo, nói một câu rồi chuồn đi nhanh chóng.
"Được rồi, anh ngủ tiếp đi, sẽ không làm phiền anh ngủ ngon"
A Phúc khó hiểu gãi gãi đầu, tóc rối bù nay càng rối bù thêm, nửa đêm, tiểu thư vào phòng hắn, lấy quần áo của hắn, rồi đi ra, chạy mất dạng.
Điều gì đang xảy ra a?
"Có quần áo rồi... Ngủ rồi sao?"
Đại ngốc Khiết Khiết chờ đến mỏi mòn tâm tư, nằm trên giường nàng mà ngủ, Yên Yên bĩu môi không có ý trách móc gì cô, đem quần áo trong cái móc treo lên.
Nàng cũng định tắm nhưng lười biếng đành lên giường nằm, lấy một cái gối ôm chắn ngay ở giữa, tay cầm gậy bóng chày tiến vào mộng đẹp.
Không phải bị ngốc thì nàng không đề phòng nha, nửa đêm chộn rộn nàng liền cho một gậy.
--3--
Tác giả: Trucle-G
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top