Phần cuối: "Ai biểu cậu yêu tớ!"
Phần cuối: "Ai biểu cậu yêu tớ!"
Mùi thuốc mê còn quanh quẩn đâu đó từ cánh mũi, Bi cựa mình tỉnh dậy vì mấy giọt nước ở đâu rơi xuống sóng mũi.
- Xử nó sao đây đại ca!
- Lấy thùng nước đá đằng kia lại tạt nó dậy đi!
- Thôi khỏi! tôi tỉnh rồi khỏi tạt! - Bi lên tiếng
Thằng đàn em bước tới gần rồi cười khẩy:
- Nó tỉnh dậy rồi đại ca. . . khỏi tạt nước!
- Tạt cho tao! - Thằng Cường lộ diện một tên côn đồ thấy rõ
- Nước để uống. . . tạt chi uổng?
- Tao hỏi mày giờ mày có tạt không?
- Tạt uổng! - Thằng đàn em trả treo
- Mày! . . . mày không tạt tao tạt !
Cường xách thùng nước đá đã tan tạt thẳng vào người Bi, chưa có gì bỏ bụng lại thêm thùng nước đá, Bi bắt đầu cảm thấy rét và sợ hãi:
- Mày muốn gì hả?
- Trả thù! - Cường hất mặt
- Đồ điên! - Bi lớn tiếng
Thằng Cường bước ngay lại đánh liên tiếp vào mặt và bụng Bi:
- Đúng! Tao điên đó rồi sao?
Sợi dây cột Bi cọ sát vào tay làm tróc da và chảy máu, nước đá thấm vào rát kinh khủng, Bi nghiến răng:
- Tao làm gì mày hả? Sao mày cứ kiếm chuyện với tao vậy!
- Mày giành Trâm Anh của tao!
- Tao giành hồi nào? Ngược lại là tao hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm nào với Trâm Anh cả!
- Nhưng nó có tình cảm với mày!
- Đó là lỗi do tao chắc! - Bi cười khinh dễ
Cường đá vào bụng Bi mấy cái, mấy tiếng "hự hự" làm mấy thằng đàn em sợ run cả lên, Bi hét toáng lên:
- Thôi ngay cái trò quái quỷ của mày. . . nếu không muốn vào tù!
- Muốn bỏ tù tao hả?. . . Vậy để tao xử mày luôn mày chết rồi tao vào tù cũng chưa muộn! Lúc đó con Thư sẽ đau khỗ cho tới chết! Giống như mày đã làm Trâm Anh và tao đau khổ!
- Thằng điên!
Cường giơ chai nước ngọt định đập vào đầu Bi thì tiếng chuông điện thoại vang lên:
- Haha. . . Thư hả em yêu! . . .gọi anh có chuyện gì không?
"Đồ khốn nạn! giấu anh Bi ở đâu nói mau!"
- Ngu sao nói em yêu!
"Bây giờ anh muốn gì hả?"
- Muốn đủ thứ! . . . nói nhỏ nè. . . muốn ngủ với em được không?
- Thằng chó! - Bi quát lên
"Alo! Anh Bi ! Alo !!!"
- Im! Bi Bi cái gì! Ngon thì tới đây mang nó về! Trước chín giờ tối! Không là ta bỏ đói bỏ khát cho nó chết luôn!
"Anh đang ở đâu hả? Tôi phải làm sao thì anh mới chịu tha cho Bi đây??"
- Ngủ với anh một lần nếu muốn anh tha cho nó. . . chắc nó sẽ cảm động lắm đây!
"Anh!"
- Còn không thì tới mang xác nó về!
- Thằng chó! - Bi lại quát
Cường lấy chân nhét vào miệng Bi, Bi cắn thật mạnh vào ngón chân rồi phun nước bọt ra ngoài. Thằng Cường tức giận đạp liên tiếp vào người Bi, tiếng la của Bi làmThư nóng ruột:
"Anh đang ở đâu?"
- Sao hả? có đồng ý không hả em ?
Cường bật loa ngoài:
- Đồng ý không thì nói!
"Được rồi! Anh ở đâu?"
- Thư!!!! - Bi gào lên trong nước mắt
- Khách sạn A. . . Đường B , Phường C. . .
"Được rồi! mấy giờ?"
- Ba mươi phút nữa nha em yêu! Anh sẽ trả tiền phòng đầy đủ!
- Thư! Em không được làm như vậy! - Bi gào lên
Cường đá vài cái vào lưng và bụng Bi cho tới khi Bi ngất đi. Thư bình tĩnh tìm một quán nước gần đó ngồi xuống và chăm chú nhìn vào điện thoại tính toán điều gì đó, bà chủ quán bước ra cởi mở:
- Uống gì em gái?
- Dạ . . . cho con một ly nước cam! . . .
- Trời ơi chị mới có bốn mươi tuổi à. . . xưng con nghe ghê quá hihi
- Dạ. . . chị cho em hỏi ở gần quận ba này có nhiều nhà nghỉ bỏ hoang không chị?
- Ủa em tính viết báo hả! Hay quay phim ma híhí
- Dạ . . . dạ hihi
- Ở đây có nhiều nhưng giờ người ta rào lại hết rồi em. . . không có vô được đâu!
- Có chổ nào không bị rào không chị?
- Để coi! À. . . có chổ đường H đó em!
- Chổ đó đi tới khách sạn A đường B phường C cũng gần ha chị!
- Đi tầm hai mươi lăm phút là tới à em! Thôi để chị vô lấy nước cam cho em nha!
- Dạ thôi khỏi chị! em có việc phải đi rồi!
- Ơ ơ ơ!
Thư đưa năm mươi nghìn cho bà chủ quán rồi tức tốc bắt taxi đến khu nhà nghỉ bỏ hoang đó. Vừa lên taxi Thư gọi ngay cho gia đình và công an đón bắt Cường tại khách sạn A đường B phường C.
Nhưng Thư tính một thì Cường cũng tính mười, nó không trực tiếp đến khách sạn mà sai hai tên đàn em tới bắt Thư về. Trâm Anh thì nghe một số bạn bè nói chuyện Cường bắt cóc Bi nên vội vàng gọi điện cho Cường:
" Anh Cường! anh làm gì Bi vậy hả! em xin anh đó đừng làm hại Bi có được không?"
" Em còn xin dùm nó! Không phải chính nó đã khiến em và anh không thể yêu nhau hay sao?"
"Em xin lỗi! vì đã lừa dối anh . . . nhưng thật sự em . . . em . . . có tình cảm với Bi!"
"Anh mới là người yêu em mà!"
"Cường! em là les. . . em đã từng không chấp nhận sự thật đó bằng cách phá hoại Thư nhưng thật sự. . . khi ở bên cạnh Bi em cảm nhận được đâu mới là con người của em!. . . vì vậy dù không có Bi thì em cũng sẽ yêu một đứa con gái!. . . chúng ta sẽ không thể đâu. . ."
"Em nói dối! em im đi anh không muốn nghe gì cà!"
Cường cúp máy, hai hàm rằng nghiến ken két vào nhau:
- Đáng ghét! Chính tại những đứa con gái như mày mà mọi chuyện bị phá hoại! . . . Les . . . tao hận!!!
Cường lấy lon bia khui ra. . . đổ lên đầu Bi. . . dòng nước làm Bi tỉnh lại, Cường bước tới gần, nhe hàm răng đểu cáng, đáng sợ cười khì khì:
- Thư đâu? Mày làm gì Thư của tao?!?!?
- Sb. . . Tomboy . . . hahaha không phải mày cũng là con gái sao? Chắc mày cảm thấy kinh tởm lắm nếu có bàn tay đàn ông sờ vào người mày đúng không?
Bi cựa mình lùi về phía sau, có một sự hoảng loạn nặng nề:
- Mày định làm gì hả thằng chó!
- Biến mày thành đàn bà! . . .
- Cút đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Bi hét thật lớn
Cường cởi áo nhét vào mồm Bi rồi bắt đầu cởi áo ngoài của Bi ra. Bi ú ớ không nói được dùng sức và dùng chân đạp Cường ra nhiều lần nhưng vô ích, Cường cởi được cái sơ mi ngoài của Bi ra nhưng chiếc áo thun bên trong do tay Bi bị cột nên không cởi ra được, Cường rút con dao nhỏ trong người ra xoạt một đường dài trên cái áo, xướt vào vai và bụng Bi. Nước mắt Bi trào ra. . . thật sự không thể ngờ được một con người lại có thể hành động như vậy.
Bi cảm thấy sợ hãi vô cùng. . . nghĩ về Thư và nghĩ nếu nó làm như vậy với Thư, Bi xoay xoay bàn tay muốn rút ra khỏi sợi dây cột chặt nhưng càng xoay càng làm cho sợi dây siết chặt vào tay, vết xước bắt đầu lan rộng làm máu rỉ ra và đau rát.
Thằng Cường lúc này vẫn hì hục xé áo Bi ra trông vẻ mặt thật đáng sợ. Nhưng nó không biết tomboy gài khoá ngực nên không biết cách mở ra, cứ kéo tới kéo lui, kéo không ra nó cảm thấy bắt đầu bực mình và chuyển sang nhìn chầm chầm vào cái quần của Bi. Nó cúi xuống mở khuy quần Bi một cách lúng túng và mồ hôi thì đổ ra vất vả. Được thế Bi co chân thục vào bụng nó mấy cái rồi đạp vào mặt làm nó choáng váng. Nó đứng dậy dùng chân đá vào bụng Bi thêm vài cái nữa làm đỏ cả lớp da lên. Miệng liên tục chửi gọi thằng đàn em còn lại, nhưng nó nghe một tiếng rầm thật lớn và tiếng kêu ú ớ gì đó nên vội vàng bước ra phía cánh cửa:
- Mày làm gì vậy hả thằng kia!
Rầm
Cánh cửa bung ra, xuất hiện phía sau là Thư, giống như một nữ anh hùng không hơn không kém.
- Con chó ! - Cường quát
Nhưng nó bắt đầu lùi lại phía sau khi thấy Thư đeo ngược ba lô ra trước ngực tay cầm theo một khúc gỗ to dài, mặt đằng đằng sát khí, tay trái Thư nắm áo thằng đàn em kéo lê dưới sàn, thằng đàn em bầm tím gương mặt, nước dãi chảy ra đầy miệng, cả người không còn chút sức lực nào. Thư thả thằng đàn em vào một góc nhà rồi nhìn Cường:
- Chắc cậu không biết mình đai đen cả Taekwondo và Karate và cũng từng được huấn luyện boxing nhỉ!
- Mày . . .
- Muốn ngủ với mình thì cũng phải xem trình độ của cậu bao nhiêu rồi hãy mạnh miệng! Thủ đoạn dơ bẩn của cậu không dùng được hai lần đâu!
- Mày. . . muốn gì hả?
- À quên! hai thằng đàn em của cậu nhắn với cậu đến gặp cảnh sát chung với tụi nó kìa!
- Im đi! con chó!
Thấy Thư, Bi bò bò dậy ú ớ gọi, thằng Cường bước nhanh lại xốc Bi lên trong tình trạng áo rách tả tơi, Cường kề cái dao nhỏ vào cổ Bi rồi lớn tiếng:
- Thử đi! Võ gì cứ mang ra thử hết. . . tao sẽ lấy thằng Bi làm bia đỡ !
Thư lùi về phía sau rồi bước từng bước một quay vòng làm thằng Cường tưởng Thư thủ thế nên cũng bước theo, nó không nghĩ Thư đang tìm cách dồn nó về phía cửa phòng, bất chợt Thư la lên:
- Mấy chú công an. . . bắt lấy nó!!!
Thằng Cường hoảng hốt xoay người về phía cánh cửa nhìn bất ngờ nhận lấy vài đòn chân từ Thư đá mạnh vào lưng, cổ nó choáng váng ngã nhào đập đầu vào tường buông Bi ra khỏi người. Được thế Thư nhảy bổ vào đấm thêm vài chục phát vào mồm, mặt, mắt làm thằng Cường lúc này cũng ú ớ vì sặc máu mồm. Thư rút nhanh con dao lên rồi kéo ba lô lấy cuộn dây cước thả diều quấn quanh người thằng Cường, cột tay chân nó lại cùng với thằng đàn em. Nhanh gọn và không phải mất nhiều sức lực:
Bi lúc này mồm bị nhét cái áo hôi phát khiếp của Cường nên cũng gần như sắp ngạt thở, cứ ú ớ mấy tiếng: "Ư Ư Ư!"
Thư quay lại nhìn Bi, ngồi chồm hổm bên cạnh rồi cười lớn:
- Sao hả. . . chồng yêu! Xem ra thì Anh vẫn chưa bị thằng Cường biến thành đàn bà nhỉ!
- Ư Ư Ư! - Bi cau mày
- Hay sẵn tiện tình thế này thử để em biến anh thành đàn bà xem sao!
- Ư Ư Ư! - lại ú ớ
- Sao hả? anh sợ thằng Cường thấy à?
- Ư Ư . . .
- À quên! - Thư rút cái áo bẩn ra khỏi mồm Bi cười khẩy - Giờ nói đi anh muốn gì đây? Một ngón. . . hai ngón hay ba ngón ?
- Em trở nên. . . biến thái như vậy . . . từ khi nào vậy? - Bi mệt mõi
- Từ thằng chồng đáng ghét của em thôi!
- Ai làm. . . chồng em chứ! - Bi liếc
- Bi nè. . .anh ấy ấy người ta nhiều rồi. . . cũng phải để người ta biến anh thành đàn bà cho đồng đều công bằng chứ đúng không?
- Cái . . . cái gì?
- Vậy nhá. . . em làm đây! - Thư mở khuy quần Bi rồi kéo sợi dây kéo xuống
- Á á á á á . . .. không. . . không không phải bây giờ mà!
- Hahahaha - Thư cười to
Thư cởi trói cho Bi rồi dìu Bi đứng dậy. Nhưng do cổ chân Bi bị Cường đá vào nhiều lần nên bị sưng lo không đứng được. . . hai tay thì đầy máu và vết trầy. Thư đặt Bi dựa vào tường rồi cúi người:
- Leo lên!
- Gì hã?
- Leo lên em cõng anh ra ngoài kia rồi chờ cảnh sát làm việc xong bên khách sạn sẽ qua đây dọn dẹp!
- Em hả. . . cõng anh? Sao nổi chứ?? - Bi ngạc nhiên
Thư đấp vào bụng Bi một cái:
- Á đau ! hic
- Em đâu có yếu xìu như anh vậy! nào leo lên!
- Khoang đã. . . anh khó thở quá!
- Sao vậy??? Anh có bị nó đá trúng ngực không? - Thư lo lắng sờ lên ngực Bi
- Không! Chắc do anh đổi cái miếng băng ngực này nên mệt!
- Cũng may cho anh. . . đổi ngay hôm nay. . . chứ không nảy giờ bị nó hấm diêm rồi!
- Anh không đùa đâu!
- Khó thở thì cởi ra đi!
- A . . . khoan khoan đã!
Thư ôm Bi vòng tay ra phía sau rồi cởi cái miếng bó ngực chật chội ra, mặc kệ Bi đỏ mặt vì ngại, miệng cứ năn nỉ bằng mấy từ: "thôi mà!" "anh xin em đấy". Thư vẫn cứ ngang nhiên bóp bóp, nựng nựng rồi cười sặc sụa một mình. Công nhận tay nghề của Thư cũng cao hơn nhiều và vẻ mặt bây giờ cũng ác ma không kém gì Bi.
- Em quá đáng thật! hai đứa kia nhìn thấy thì sao?
- Anh yêu. . . yên tâm em đã đấm hai con mắt nó bầm đèn rồi. . .
- Thôi mà nhột quá! Tha cho anh đi - Bi nài nỉ
Thư cười đểu rồi bổng nhiên đưa tay xuống dưới mặt hoá gian:
- Cho em. . . sờ ở dưới luôn thể nha . . .
- A. . . giờ tới em hấp diêm anh đấy à!
- Ai biểu anh gieo cái gì thì gặt cái đó . . . suốt ngày đầu độc em bằng shoujo ai với yuri!
- Ai biểu em yêu anh hả?
- Câm mồm! bóp nát quả cam bây giờ! - Thư mạnh tay hơn
- Aaaaa ui da!
"Anh Bi. . . Anh Bi . . . Thư ơi. . . huhu!"
Bi nhìn Thư:
- Ai thế?
Cùng lúc đó Trâm Anh bước vào, ngượng chín đỏ cả mặt vì thấy Thư một tay đặt trên ngực Bi còn một tay mon men "bên dưới".
- Hai . . . hai người làm gì . . . làm gì vậy???
- Quay mặt đi chổ khác! - Bi quát lên
- Ơ . . . dạ! - Trâm Anh lung túng
- Em gọi Trâm Anh đến đó! . . . cậu có đem mấy thứ mình dặn không?
- Ơ có đây! . . . - Trâm Anh một tay bịt mặt một tay đưa cái ba lô cho Thư rồi chạy ra ngoài
Bi càu nhàu:
- Em kêu nó . . .tới đây chi vậy?
- Lấy quần áo cho anh mặc nè chứ chi!
Thư lấy hai cái áo trong ba lô ra mặc cho Bi trước, Bi lúng túng:
- Không . . . không có áo bó hả?
- Để cho mát! - Thư nháy mắt
- Để cho em bóp thì có! - Bi gầm gừ
- Bớt mơ đi thím! Ngực lép có gì đâu mà bóp trời. . . toàn ti !
- Ơ . . .anh . . .
- Câm mồm! đưa tay đây mặc áo!
- Khiếp! em hoá thành sư tử rồi!
- Em thành tinh luôn thì có chứ sư tử còn tầm thường quá Bi thúi à!
- Huhu sợ quá đi mất! - Bi xụ mặt
- Ai biểu anh yêu em! Xí!
Thư thay đồ cho Bi rồi cõng Bi ra phía trước. Cùng lúc đó gia đình Bi và cảnh sát cũng tới. Bi giả vờ thiếp ngủ trên vai Thư.
Trâm Anh ngại ngùng bắt chuyện trước:
- Sao cậu tìm được chổ này vậy Thư?
- Tại tớ thông minh mà!
- Tớ xin lỗi . . . - có một chút hối hận
- Chuyện gì?
- Vì tớ mà Bi thành ra như vậy!
- Hihi. . . không sao đâu . . . ai cũng có lần lầm lỗi mà . . . nhưng cậu phạm sai lầm cũng vì cậu không hiểu rõ bản thân cần gì thôi!
- Tớ cũng không nghĩ mình đã yêu Bi. . .
- Tớ cũng từng như vậy mà!
Mẹ Bi tất bật chạy lại phía Thư lo lắng:
- Bi sao rồi con?
- Dạ. . . anh Bi ngủ rồi chắc là mệt quá !
- Trời ơi! Mặt mũi của con tôi!!! Tay chân nó ! cái thằng Cường này!
- Công An xử lý sao rồi cô?
- Đem nó lên xe rồi!
Trâm Anh bẽn lẽn lùi về phía sau rồi mất hút trong dòng người tránh né điều gì đó. Mẹ Bi lo lắng:
- Con cõng Bi có mệt không?
- Dạ cũng nhẹ không sao!
- Con đem nó ra xe đi chú chở về!
Bi siết tay chặt quanh cổ Thư, hiểu ý nên Thư cười nói:
- Dạ Bi đang ngủ say. . . con sợ anh ấy thức giấc nên . . .
- Vậy giờ làm sao con?
- Để con cõng Bi qua bệnh viện gần đây cho Bi nghỉ ngơi! Khám sức khoẻ và tổng quát luôn . . . mai về nhà cũng được!
- À. . . vậy cũng được! Con dùng thẻ của cô nè! Mật khẩu là ngày sinh của Bi nha con!
- Dạ !
Thư cõng Bi qua bệnh viện gần đó giống như cõng một trách nhiệm nặng nề trên vai, nhiều lần tuột xuống nhưng Thư vẫn cố gắng hết sức để kéo lên. Bi nghiên đầu hôn lên má Thư một cái thật nhẹ, nhưng mấy vết thương ở cổ và ngực bây giờ nhức và sưng hơn lúc nảy, Thu cườI:
- Anh hoá mèo lười rồi! còn giả vờ ngủ nữa. . . định bắt em cõng anh hoài à!
- Ai biểu em yêu anh!
- Anh có tin em vứt anh xuống ngay tại đây không?
- Không ! - Bi dứt khoác
- Được lắm! - Thư xốc Bi lên sẵn tay bóp mấy cái vào mông Bi
- Nhột . . . hí hí!
Thư cõng Bi tới bệnh viện lại được vài trận cười ngã ngửa vì mọi người gọi Bi là "Anh" và trách Bi để vợ cõng. Bác sĩ cho chụp khá nhiều X-ray và xếp phòng cho Bi rồi bảo Thư đợi kết quả. Thư chọn cho Bi một phòng đặc biệt rồi nhắn tin cho mẹ Bi mang quần áo vào. Tranh thủ chạy xuống căn tin mua hai tô cháo nóng, nước uống, bánh kẹo, khăn tắm và một số đồ dùng cá nhân mang lên cho Bi. Thư mở cửa phòng bê mang đồ ăn vào mà không thấy Bi trên giường, nghe tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh và tiếng Bi:
- Ý tá . . . Y tá ơi!
- Gì vậy? - Thư giả giọng đứng trước cửa phòng vệ sinh
- Làm. . . làm ơn mua dùm tôi bộ đồ được không?
- Anh lại tè ra quần à? Híhí
- Ai vậy? - Bi thắc mắc mở hé cánh cửa nhìn ra
- Vợ anh mà cũng không nhận ra sao? Đồ Bi thúi!
- Vào đây! - Bi kéo Thư vào
Thư cười to lớn tiếng:
- Trời ơi! Sao ướt mem vậy?
- Anh đi vệ sinh mà sàn trơn quá nên té . . .cổ chân anh cứng đơ không đứng dậy được!
Thư xốc Bi lên bồn vệ sinh rồi mở khuy quần Bi kéo xuống:
- Em quên mất. . . lẽ ra phải kêu Trâm Anh mua cho anh cái quần thể thao. . . chân trầy như thế lại mặc quần jean chắc rát lắm hả?
- Sat trùng băng lại rồi nên cũng đỡ! Với lại có em chăm sóc nên anh không thấy đau nữa!
- Đừng có xạo dùm!
Thư cởi luôn áo Bi ra, vì tay bị băng bó nên không thể để ướt. Lúc này Bi co ro, nude 99% trước mặt Thư. Mặc dù bình thường tắm chung cũng thấy hết rồi nhưng lần này vẻ mặt và cả tư thế ngồi của Bi trông thật tội nghiệp, Thư cứ cười mãi không thôi còn Bi thì ngượng đỏ mặt, tay che mặt trông cũng đáng yêu vô cùng, cứ ấp úng:
- Em . . .
- Gì hả?
- Có thể . . .cởi quần chip giúp anh được không?
- What??!?!?? - Thư tròn mắt
- Anh mắc tiểu! - Bi ngại ngùng
- Ù uôi! Anh có vợ rồi mà sao lúc nào cũng đỏ mặt vậy? Kiểu giả nai!
Thư kéo quần chip giúp Bi rồi đẩy Bi xích vào giữa bồn tiểu.
- Anh nhịn lâu lắm rồi à?
- Ừ . . .
- Hèn gì tè như trâu!
- Đồ quỷ!
- Xong chưa. . . banh ra!
- Cái gì mà banh ra ghê vậy! - Bi lo lắng
- Em nói anh banh chân ra để em xịt nước cho trôi nước tiểu!
- Sặc! Em phải lấy tay rửa đàng hoàng chứ. . . em xịt như xịt chó mèo vậy?
- Tay đây khổ quá! - Thư đưa tay ra
Bi nhắm mắt lầm thầm:
- Nhẹ thôi đó!
- Biết rồi mà. . . phê tới óc luôn!
- Á nhột! từ từ thôi. . .
- Chổm mông lên coi!
- Aaaa hí hí . . .
- Anh thôi cái suy nghĩ vớ vẫn trong đầu anh đi đó! - Thư nghiêm mặt
- Anh có nghĩ gì đâu!
- Bi ác ma!
- Thư cũng ác ma mà !
Thư mở cửa bước ra ngoài lấy cái khăn tắm mới mua vào choàng qua người Bi rồi dìu Bi ra giường nằm:
- Chịu khó khoả thân chút đi! Tí nữa mẹ mang quần áo qua cho!
- Lạnh gần chết. . . ôm anh đi!
Thư lấy chăn đắp lại cho Bi rồi ôm Bi thật chặt:
- Thương anh quá! Hôm nay bầm dập te tua!
- Thương mà cứ chọc người ta suốt là sao?
- Em thích! Ai biểu anh yêu em!
Bi vuốt tóc Thư:
- Anh muốn nói với em một điều là. . .
- Gì .?
- Là. . . anh . . .
- Anh sao??
- Anh đói!
Thư đánh nhẹ lên đầu Bi:
- Nghe mùi thức ăn giỏi lắm!
Thư lấy hộp cháo khui ra rồi đút cho Bi từng muỗng, chưa đầy mười phút đã xong hai hộp cháo.
- Sao anh ăn như heo vậy?
- Ăn vậy mới có sức ấy ấy chứ!
Thư bóp miệng bi chế chai nước khoáng vô:
- Ấy ấy nè! Năm im đó! Em đi lấy kết quả rồi về . . . em biến anh thành đàn bà!
Bi nắm lấy tay Thư kéo lại, ôm lấy Thư hôn tới tấp:
- ư ư . . . anh . . . từ từ!
- Xin lỗ nhé . . . em không có cơ hội đâu!
- Xem ra anh vẫn còn sung lắm! chưa chết được đâu!
Bi kéo đầu Thư lại định hôn tiếp nhưng Thư bất ngờ luồng tay qua tấm chăn của Bi:
- Anh nên nhớ. . . anh là người ở truồng nghe chưa!
- Cứ tự nhiên! - Bi chớp mắt khiêu khích
Thư chồm lên hôn môi Bi, tay bắt đầu chạm lung tung, Bi cũng ôm Thư thật chặt. Sau một trận chiến dài, những người đồng hành với nhau trên trận chiến đó trở nên gắn bó với nhau hơn.
Đang phút cao trào thì có tiếng mở cửa cạch cạch, tiếng mẹ xuýt xoa:
- Ôi trời! hai đứa định "làm bậy" trong bệnh viện hả??
- Mẹ! - Cả hai đồng thanh
Thư mắc cỡ gục đầu xuống bụng Bi kéo cái chăn trùm kín đầu, Bi cười khì khì:
- Ế! Thư ác ma đâu mất rồi ta?
Bàn tay Thư vẫn còn đặt ở "đó", nghe Bi trêu chọc liền nhanh tay nhéo một phát làm Bi ác ma tru tréo:
- Áaáááá đauuuuuuuuuuuuuuuuuu!
- Cho chừa! - Thư ngồi dậy, vuốt tóc cười huề
Mẹ Bi soạn đồ trong giỏ ra rồi nói:
- Mẹ có mang đồ cho con nè. . . Thư con giúp cô thay cho Bi rồi cũng đi tắm đi! Xong rồi con với cô ăn chổ thức ăn này!
- Dạ ! Không biết có kết quả chưa cô?
- À lúc nảy chú lấy rồi. . . bác sĩ bảo chỉ bị chấn thương nhẹ. . . không gãy xương nhưng chân bong gân nên phải bó cố định! Lúc này không được làm việc "quá sức" nghe chưa!
Mẹ Bi cố tình nhấn mạnh hai chữ "quá sức" làm bọn trẻ xấu hổ.
- Thằng Cường chơi ma tuý nên sức đánh của nó cũng không mạnh! Nhưng ngược lại bên kìa đòi khiếu nại Thư vì con đã quá mạnh tay với hai đứa nó đó!
Thư mặc quần áo cho Bi ngạc nhiên:
- Biết vậy con đấm thêm cho gãy mất mấy cái răng lúc đó khiếu nại chưa muộn!
- Yên tâm. . . chú đã lo hết bên cảnh sát rồi! Giờ hai đứa yên tâm nghĩ ngơi để còn sớm bình phục mà làm tiệc cưới nhỏ nhỏ nữa chứ!
- Con . . . đi tắm đây! - Thư đánh trống lãng
Thư vừa khuất sau cánh cửa phòng vệ sinh mẹ Bi rón rén tới bên cạnh Bi điều tra mật:
- Còn con. . . thành đàn bà chưa?
- Mẹ này! - Bi cau mày
- Sao hả. . . ngại ngùng gì không biết! hai mươi tuổi rồi!
- Tại mẹ vào mà hỏng hết chuyện còn hỏi!
- Thế là con vẫn chưa. . .?
- Chưa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Bi quát lên
- Thôi mẹ biết rồi! . . . cứ đợi tới tuần trăng mật đi đâu có muộn! hehe
- Mẹ !!!!!!!!!!! - Bi lại cáu
- Thôi ! thôi mẹ im được chưa?
- Vậy đi! - Bi kéo chăn trùm kín đầu
" Giờ thì biết Bi ác ma di truyền từ đâu rồi!"
. . .
Ngày cưới
Khoảng giữa tháng tám, gia đình hai bên tổ chức vài bàn tiệc nhỏ ở sân nhà Bi, có rất nhiều bạn bè Bi thuộc Les.Gay.Bi.Trans và Trâm Anh đến dự. Khung cảnh cũng khá đơn giản với bàn tiệc, cổng bong bóng, hoa và mọi thứ theo màu chủ đạo xanh da trời và trắng. Thư mặc áo cưới trắng còn Bi thì lịch lãm trong bộ vest xanh biển, bó hoa của Thư cũng là hoa hồng xanh. Khách mời ai cũng được nhắc trong thiệp cưới là "hãy nhớ mặc xanh da trời hoặc trắng". Màu của hy vọng và tình yêu thanh khiết. Tiệc tàn một chùng bong bóng màu xanh da trời và trắng được thả bay lên cùng vời lời nguyện ước của đôi trẻ.
Người lớn, người nhỏ ai nấy cũng đều vui mừng rơi nước mắt. Dù không toàn vẹn và hoàn hảo nhưng tình yêu cũng đã chắp cánh cho mọi thứ. Gật đầu bằng lòng để thấy họ hạnh phúc bên nhau và dù mọi thứ không được như mong muốn nhưng ai cũng có một chút nụ cười riêng trên môi. Còn hơn là cố chấp ngăn cản để rồi hạnh phúc bơ vơ không một điểm dừng và tất cả chỉ là nước mắt.
Họ đã nghĩ thoáng đi một chút, yêu thương nhiều hơn một chút, bằng lòng và chấp nhận nhiều hơn một chút mà hạnh phúc đổ tràn lên con của họ.
Tình yêu không phân biệt số phận, giàu nghèo, tuổi tác, màu da và dĩ nhiên: tình yêu không phân biệt giới tính.
Chiếc Limousine trắng chở đôi trẻ đến sân bay, bắt đầu một tuần trăng mật dài ở Seoul.
Tiếng cãi nhau chí choé giữa sân bay:
- Anh đã nói giường trắng chăn đệm xanh mới đẹp mà em lại chọn phòng có giường xanh. . chăn đệm trắng!
- Anh có im đi không? Em tát cho một cái khỏi đi tuần trăng mật luôn bây giờ!
- Còn chọn bộ váy ngủ đen. . . kinh khủng quá đi!
- Anh lo mà chuẩn bị tinh thần làm đàn bà đi ! - Thư thì thầm
- Đúng là đồ đàn bà. . . trả đũa ghê gớm!
- Thế sao không đi yêu đàn ông đi? Ai biểu anh yêu em hả?
- Thôi thôi! . . . để dành sức đi cô nương!
- Yên tâm! Em sẽ cho anh ướt từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc!
- Thôi đừng có xạo dùm! Anh sẽ cho em thức suốt đêm!
- Em không xạo nha. . . giường màu xanh bao nhiêu nước chảy ra là ghi dấu lại đầy đủ nhé! - Thư tỏ vẻ ranh ma
- Thì ra em có ý đồ. . . đúng là cáo mà!
- Tại ai hả? tại anh chứ tại ai đồ Bi thúi!
- Thư thúi thì có !
Thư đấm yêu cho Bi vài cái! Bi quay qua cắn vào tay Thư:
- Ai biểu yêu em chi cho bị đấm!
- Ai biểu yêu anh chi cho bị cắn!
"Ai biểu cậu yêu tớ làm gì????"
Cả hai đồng thanh . . .
Thư dựa đầu vào Bi, còn Bi thì choàng tay ôm lấy eo Thư, cả hai bước qua cánh cửa dài của sân bay, ở đó: một thế giới mới và một bắt đầu mới sẽ mở ra. Dù phía trước còn bao nhiêu khó khăn và gian nan. . . chỉ cần họ một lòng nắm tay nhau đấu tranh cho hạnh phúc của cả hai thì mãi mãi họ vẫn luôn là những người chiến thắng hạnh phúc nhất.
"Ai biểu cậu yêu tới làm gì?"
"Tớ cũng không biết nữa. . . vậy còn cậu. . . ai biểu cậu yêu tớ chứ?"
"Tớ cũng không biết nữa. . . chỉ là: chúng ta yêu nhau . . .vậy thôi"
"Cám ơn cậu vì cậu đã dũng cảm chọn tớ để yêu!"
----- The end -----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top