Phần 10: Vì thật sự là ta chẳng có thể hiểu hết được bản thân mình đâu
Phần 10: Vì thật sự là ta chẳng có thể hiểu hết được bản thân mình đâu
Không biết có bao nhiêu lần trong đời và không biết có bao nhiêu lần trên những cuộc tình đi qua chúng ta thầm trách người yêu mình không hiểu mình muốn gì. Nhưng chính bản thân chúng ta lại quên đi rằng: "Ngay cả chính mình còn không thể hiểu hết được bản thân" và liệu . . . chúng ta đã hiểu đối phương được bao nhiêu?
Thế nhưng, hiếm không có nghĩa là không có. . . và nếu như trong tình yêu một ngày nào đó bổng dưng bạn chợt nhật ra người ấy hiểu bạn thì chắc có lẽ bạn chính là người hạnh phúc nhất.
Chia tay nhau chỉ vì không hiểu nhau thì thật là quá ngốc nghếch, sao bạn không tự nghĩ ra rằng: Chính vì chúng ta không hiểu nhau nên chúng ta mới tìm hiểu nhau? Nếu thực chất bạn đã quá hiểu rõ người mình yêu thì chắc hẳn sẽ có điều nhàm chán, nhất là khi bạn hiểu cả những cái xấu về họ và những điều mà bạn không muốn biết.
Tình yêu là một chiếc hộp nhạc bí mật, nếu nó cứ mãi mãi là bí mật thì âm thanh của hạnh phúc sẽ luôn vang ra. . . vang đến tận cùng. Còn nếu bạn cố tình tìm hiểu quá sâu về nó, tháo văng tất cả để khám phá thì nó sẽ hỏng hóc.
Và nếu như bạn là một người hiếu kỳ quá đáng trong tình yêu thì sẽ chẳng bao giờ bạn có thể giữ được gì cho riêng mình.
Có những bí mật càng chôn sâu càng tốt, càng không biết lại càng hay.
. . .
Có bao giờ đọc truyện tôi viết bạn ngộ ra những điều mà chính bản thân bạn cũng không ngờ rằng nó đơn giản đến vậy không?
Thực chất cuộc sống là không gian nhiều chiều và con người phải nhìn nhận mọi thứ một cách đa chiều thì mới có thể cảm ra được đâu là điều mình đang cần học hỏi. Mà cuộc sống theo cách nhìn của bạn cũng chẳng bao giờ giới hạn được độ tuổi hay tri thức. Có những người sống đến gần trăm tuổi mới ngộ ra được chân lý của cuộc sống, nhưng đứa con nít vài ba tuổi nhìn thấy được cái thiện cái tốt trong những gì nó thấy thì đó lại chính là chân lý của riêng nó.
Chân lý của tình yêu là một phần trong chân lý cuộc sống, nó là một thể giới mà ở thế giới đó không phân biệt tuổi tác, màu da, . . . giới tính. Quan niệm của riêng tôi rằng: "Cách hiểu của bạn về cuộc sống không phụ thuộc vào việc bạn bao nhiêu tuổi, bạn là ai, có bao nhiêu tiền và bạn đã học được những gì. Mà cuộc sống vốn dĩ là một cuộc đua của cách nhìn, ai nhìn thấy được những điều tốt nhiều hơn. . . người đó là người đáng trân trọng."
Tình yêu là một chuỗi dài của nhìn thấy, mơ mộng, yêu thương, ra đi và trở lại. Tình yêu thật sự sẽ trở lại bằng mọi giá nếu như những ngày tháng đi qua là chân thành.
Bạn có bao giờ hình dung ra con đường của tình yêu hay chưa?
Còn đường mà ở đó khi bạn đi qua, vượt qua hết bao nhiêu những nhấp nhô, gập ghềnh rồi vô tình đánh rơi một điều gì đó. . . mà khi nhận ra bạn sẽ phải quay đầu lại tìm!
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu và những đứa con chính là kết quả, bởi vì đơn giản nhất là trên thực tế dù nhiều người có con với nhau nhưng họ vẫn cố tình rẽ sang những hướng khác trên con đường tình yêu. Thế nhưng lại có những người yêu và sống với nhau trọn đời dù họ chẳng thể sinh một đứa con nào, dù có những lần ra đi nhưng họ vẫn quay về với nhau. Đó chính là vì trên con đường tình yêu mà họ bước qua, rơi rớt lại những thứ mà bắt buộc họ phải quay lại để tìm kiếm.
• Tình yêu không bao giờ có kết quả. . . mà tình yêu là một quá trình đi tìm và đến khi tìm ra được có thể những người đi với nhau trên hành trình đó đã nắm tay nhau bước qua một thế giới khác.
• Tình yêu cũng không có kết thúc mà luôn luôn là những bắt đầu, ngay cả khi bạn có con với nhau thì đó cũng là một khởi đầu mới, một khởi đầu nữa và một khởi đầu nữa cứ nối tiếp nhau dài vô tận.
• Nếu bạn trông mong vào một kết thúc của tình yêu thì bạn sẽ thất vọng và chết dần trong chính những tưởng tượng không có thực đó của bạn vì vốn dĩ. . . tình yêu thật sự sẽ chẳng bao giờ có kết thúc.
. . .
- Con đã suy nghĩ kỹ chưa mà quyết định về nông trại tìm Thư?
- Con suy nghĩ kỹ rồi mẹ à! Xin lỗi là biết cách để sửa sai chứ không phải chỉ là lời nói!
- Mẹ thật sự lo tính bồng bột thiếu suy nghĩ của con lại gây cho mọi sự xấu hơn. . .
- Mẹ phải tin con chứ! - Bi càu nhàu
- Không phải mẹ không tin con. . . mẹ chỉ sợ con làm mất đứa con dâu ngoan hiền của mẹ thôi. . .giờ thì mẹ thật sự cảm thấy mình đúng khi sinh con ra là con gái. . .
- Ý mẹ là sao?!?! - Bi khó hiểu
- Không phải sao. . .? con chỉ mới giống con trai và không phải trai chính hiệu mà còn bị gái theo quá trời. . . nếu mà là con trai thật chắc mẹ mất luôn cả con vì không tranh giành lại với mấy đứa con dâu!!!
- Gì mà mấy đứa con dâu? Con đâu có đào hoa đến vậy chứ - Bi kêu ngạo
- Thôi đi thím! Ý tôi là thím lăng nhăng mèo mỡ gà đồng đó chứ đào hoa đào bông gì ở đây!
Bị mẹ dìm hàng không thương tiếc, Bi rượt đuổi mẹ khắp nhà, thật sự là vui lắm! Giá mà có Thư ở đây lúc này.
. . .
Lúc này Thư đã thôi vòng quanh những nơi mà hai đứa đi qua, nhưng tệ hơn là nhốt mình trong phòng để khóc. Có những khi con người hiểu rõ: "Khóc sẽ chẳng thay đổi được gì", nhưng con người cũng không thể hiểu được bản thân mình tại sao lại khóc?
Hay phải làm điều gì đó để có thể quên đi?
Thư kéo cái ba lô trên bàn xuống, từ hôm trở về nông trại Thư vẫn không muốn soạn nó ra, trong đó từng món đồ đều là do Bi mua cho, Bi quấn chặt và ám ảnh Thư trong từng centimét của của sống. Cái balô đó chứa đựng những cái thuộc về Bi mà dù cho ngay lúc này có ai đó bảo Thư vứt đi để thay cái khác cũng không được. Mọi thứ giống như một vết sẹo dài trong lòng bàn tay, muốn nó biến mất nhưng lại sợ cảm giác thiếu thốn một thứ gì đó. Tình yêu dù là trong thời khắc nào, bạn có muốn giữ lại hay ném nó đi vào quá khứ thì cũng chẳng thanh thản thoải mái cho được. Vốn dĩ:
"Chẳng có cục tẩy nào có thể tẩy hết những gì đã viết. . . và cũng chẳng có cây viết nào có thể viết lại hết những gì đã xoá"
Thư đổ hết đồ trong ba lô ra. . .chiếc điện thoại cũng rơi ra, chiếc điện thoại Bi mua cho Thư mẹ đã lén bỏ nó vào ba lô vì mẹ biết đến lúc nào đó Thư cảm thấy quá nhớ Bi, Thư sẽ mở điện thoại ra mà xem những cái clip nhí nhố không tài nào tả được.
Thư cắm dây sạc điện thoại, vừa không khỏi nôn nóng bật những cái clip cũ lên xem rồi thì cầm mỉm cười:
"Thì ra. . . chúng ta đã có những lúc hạnh phúc thế này!"
Tiếng những con chó sủa ngoài vườn làm đứt ngang dòng tư tưởng của Thư. Thư dọn dẹp mọi thứ rồi cầm theo cái cây dài để lùa đàn chó về chuồng, bước ra phía sau khu vườn dài và rộng, một vòm trời xanh ngắt của lá làm cho tâm hồn cảm thấy thanh thản. Gió lùa qua kẽ lá rung rinh làm cho ánh nắng cũng lúc ẩn lúc hiện trên gương mặt của Thư. Mùa hè bây giờ cũng đang rình rập phía sau những chòm mây, sẽ nhanh thôi mùa hè lại đến, cái mùa đầu tiên mà Thư và Bi bắt đầu cảm thấy được trái tim mình nên đặt cạnh nhau.
Nhưng mùa hè ấy chẳng phải phép màu, không thể mang hai điều kỳ diệu đến hai lần trong đời, không nghĩ đến thì cũng chẳng biết khoảng thời gian chúng ta bên nhau ngắn đến vậy.
Thư lùa bàn chân qua những phiến lá vàng rụng đầy dưới một gốc cây, dựa mình vào một thân cây gần đó rồi mở danh bạ điện thoại lên chân chừ, chần chừ mãi ở cái tên "Bi Ác Ma" đầu tiên. Lúc nào cũng vậy, cứ vào danh bạ là lại thấy cái tên đó đầu tiên, cũng giống như trong lòng Thư lúc này, cứ lúc tìm nỗi nhớ là lại nhớ đến cái người tên Bi đó.
- Muốn gọi thì gọi đi, suy nghĩ gì nữa!
Tiếng của Bi vọng lại từ xa, Thư quay nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy ai cả, đập nhẹ vào đầu rồi ngồi bệt xuống đất thì thầm:
" Tỉnh lại đi Thư à! Bi bây giờ . . . có đang nhớ đến mày đâu chứ?"
- Có đấy !
Bi thả cái dây cột mấy trái mận chín xuống dưới ngay trước mặt Thư, Thư ngước nhìn lên trên lí nhí:
- Ăn. . . trộm!
Bi ôm thân cây tuột ngay xuống đất cười nói:
- Này! Sao lúc nào cũng nghĩ anh là trộm vậy hả?
- . . . anh Bi! - mắt Thư đỏ hoe
Bi đưa tay gạt mấy giọt nước mắt bất ngờ của Thư, vuốt cả mấy sợi tóc bị gió hất tứ tung cả lên thì thầm:
- Anh xin lỗi em!
Bầu trời xanh dài và rộng lúc này dường như biến mất, chỉ còn có hai người với nhau, gió cũng lặng đi, nhưng tiếng chim hót trong vườn thì ríu rít. Mặc dù Thư đã đợi để nghe câu nói chân thành đó của Bi từ lâu, nhưng vì nó quá bất ngờ, đến nỗi dù Thư mạnh mẽ cố gắng để không khóc nhưng cũng bị nhấn chìm vào dòng sông của những giọt nước mắt yếu đuối. Thư khóc oà lên như một đứa trẻ, không nói một lời nào cả mặc dù lòng muốn nói nhiều lắm: "Em nhớ anh!"
Bi vẫn vậy, trẻ con nhưng biết cách để làm ai đó được vui:
- Ai da. . . đau bụng quá! Hic chắc là ăn nhiều mận quá nên bị tào tháo rượt rồi! huhu
Thư quẹt đi quẹt lại dòng nước mắt còn chảy dài trên má, vừa cười vừa lo lắng:
- Mận ở đây mới xịt thuốc sâu đấy. . . anh có sao không? Có đau lắm không!
- Có! Đau nhiều lắm! - Bi nhanh miệng
- Đau chổ nào. . . kéo áo lên để em xoa dầu cho!
Thư vội lấy chai dầu trong túi quần ra, chai dầu đó giống như một thói quen, từ ngày quen biết Bi nó đã nằm ở đó, sẵn sàng để đáp ứng bất cứ khi nào Bi thấy đau và từ lúc xa nhau đến giờ chai dầu đó chưa lúc nào Thư quên mang theo. Thấy nó, Bi chợt nghẹn lại ở cổ, cứ lặng đi nhìn bàn tay run rẩy của Thư đang loay hoay kéo áo Bi ra. . . họ vẫn vậy! dù xa nhau nhưng vẫn yêu nhau, chưa bao giờ xa lạ cả. Bi cầm chặt lấy bàn tay Thư đặt lên ngực mình:
- Anh không cần xoa dầu. . . anh chỉ cần có em bên cạnh là đủ rồi. . . chỉ cần xa em một giây thôi là tim anh đau lắm!
Thư buông chai dầu xuống đất, im lặng. . . Thư lại khóc, mặc cho Bi có ôm Thư vào lòng rồi dỗ dành thế nào đi nữa.
- Tại sao anh cứ muốn làm em phải khóc. . . trước khi yêu anh em chưa bao giờ phải khóc vì người khác cả. . . anh ác lắm!
- Anh xin lỗi. . . cho dù anh ích kỷ một chút. . . cũng hay ghen tuông. . .không bao giờ làm được gì cho em ngoài việc muốn giữ chặt em cho riêng mình. . . nhưng cũng vì anh yêu em. . . anh cũng không dám chắc chắn bản thân yêu em nhiều thế nào. . .nhưng chắc chắn một điều là ngoài em. . .anh chẳng có thể yêu ai được nữa!
- Nhưng mà. . . - Thư đẩy Bi ra xoay người lại -. . . Nhưng mà có phải chắc chắn là dù bao lâu đi nữa chúng ta cũng không thể hiểu hết nhau. . . cũng không thể ở bên cạnh nhau được. . . vì tình yêu của chúng ta không có kết quả. . . em đã từng nghĩ giá như . . . em và anh có thể sinh con . . .có một thứ gì đó để giữ chân anh lại những lúc anh muốn rời xa em!
Bi bước tới, ôm chặt Thư từ phía sau:
- Em ngốc quá! Chẳng phải em luôn hiểu anh sao. . . ngày hôm đó em đã hiểu rõ tất cả những gì anh nghĩ. . . chỉ là lỗi ở anh! Quá bồng bột và thiếu suy nghĩ. . . nhưng chẳng phải vì vậy mà em yêu anh nhiều như thế sao? Nếu như chúng ta hiểu hết về nhau thì có phải đoạn đường tình yêu mà chúng ta đang bước là vô nghĩa hay không? Nếu chúng ta đã hiểu hết về nhau. . . thì cần gì ở bên nhau để yêu nhau và tìm hiểu nữa?
- Nhưng . . . - Thư ấp úng
- . . . tình yêu không có kết quả. . . và con cái cũng chẳng phải là kết quả của tình yêu đâu. . . vì có nhiều người nghĩ rằng chỉ cần có con là có thể giữ chân được người kia. . . nhưng tệ hại hơn là có những người sẵn sàng bỏ con cái của mình để đi theo một tương lai khác. . . chỉ cần. . . chúng ta yêu nhau và khoảng thời gian chúng ta bên nhau đánh rơi lại những kỷ niệm. . . thì chắc chắn chúng ta sẽ quay về và nhặt lấy!
Thư quay lại nhìn vào mắt Bi, thắc mắc:
- Đánh rơi kỷ niệm sao?
Bi cười hiền, nháy mắt:
- Phải rồi. . . em có muốn biết không? . . . kỷ niệm của chúng ta đánh rơi ở chính những gốc cây này. . . đó là khoảng thời gian mà cô quản lý Thư bắt được tên trộm trái cây đáng ghét. . . rồi vì đáng ghét quá mà yêu hắn lúc nào không hay. .
.
Thư cúi mặt cười hiền lành, nét ngây thơ vẫn còn lộ hẳn trên gương mặt, Bi ôm Thư vào lòng, ôm thật chặt rồi ngước nhìn trên bầu trời xanh:
- Chỉ cần nghĩ đến những gì đã có với nhau. . . khó khăn bao nhiêu để có thể có được một người yêu ta thật lòng. . . thì dù gan góc đến đâu cũng chẳng nỡ rời xa người đó dù chỉ là nữa bước!
- Em yêu anh . . . - Thư vòng tay siết chặt Bi lại
Cái gì là của mình thì dù có đánh rơi ở đâu cũng sẽ tìm lại được.
- Anh biết . . . anh không mạnh mẽ cũng không sâu sắc. . . tính tình thì trẻ con và bồng bột. . . năn nỉ em đó Thư. . . hãy thông cảm cho anh và đừng rời xa anh thêm một lần nào nữa nha. . .
- Em biết rồi. . . em cũng không muốn xa anh. . . thật ra em sợ nhất là phải nhớ đến anh trong từng giấc ngủ. . . nhớ cái hơi ấm bên cạnh mình. . . em đã quen rồi! Không muốn dứt ra nữa! . . . Nhưng mà anh phải hứa là không được đánh em nữa . . .
Bi cười vỡ ra trong tiếng gió của cả khu vườn:
- Vậy thì em đánh anh đi. . . đánh bù đi nè !
Bi cầm lấy tay Thứ đấm liên tục vào ngực mình, Thư rút tay lại rồi vòng qua eo ôm lấy Bi:
- Làm sao em có thể đánh anh được chứ!
. . .
- Anh thật sự ngốc quá! Lúc Cường đưa tin nhắn cho anh mà anh không nhớ ra được câu em nói với anh lúc trước. . . mất bao nhiêu thời gian đến khi gặp lại Tuấn anh mới nhớ ra. . .lần này nhất định phải thăng chức cho Tuấn
- Câu gì vậy anh?
- "Tớ chỉ có cảm giác với con gái thôi!" . . . vậy ra em cũng không nhớ à?
- Đâu có! Em thích nghe anh nói vậy đó!
- Đáng ghét quá đi! - Bi ngắt mũi Thư
- Anh là Transguy . . . còn em là Les . . . coi chừng đó! Cứ tỏ ra men lỳ đi em sẽ đi tìm một chị gái tóc dài mà ngoại tình cho coi!
- Em dám không ? Chết nè! - Bi đánh vào mông Thư bốp bốp
Bi đuổi theoThư chạy vụt qua dưới những phiến lá cây xanh rì:
- Em không dám đâu! Không dám đâu! Đừng mà! Có thôi đi không hả. . . hư là không cho "ấy ấy" đâu đó!
- Thế thôi anh không hư nữa!
- Kệ anh chứ!
- Á. . . em lừa anh à?
Tình yêu đôi lúc cũng giống như cuộc đuổi bắt, có lúc cảm thất mệt mỏi vô cùng nhưng mà cũng có lúc vui vẻ bất tận.
. . .
Bi khép nép ngồi đợi bố Thư ở phòng tiếp khách, cũng là nơi đầu tiên Bi bị Thư trói nằm la liệt dưới sàn, người đàn ông ngoài năm mươi gương mặt phúc hậu, quần áo lúc nào cũng lấm lem bùn đất từ ngoài cửa bước vào đã vội lên tiếng xin lỗi:
- Cô chủ. . . xin lỗi tôi chậm chân chút vì phải lo cho ao cá mới đào!
Bi vội vàng đứng dậy:
- Dạ . . . cháu phải xin lỗi vì đã làm phiền bác!
- Cháu đến đây chắc là đã gặp Thư rồi. . .
Bi ấp úng:
- Dạ ! cháu đã gặp Thư ngoài vườn. . . cháu đến đây là để xin lỗi bác . . . vì cháu đã không lo lắng được cho Thư đàng hoàng mà còn khiến bác phải buồn. . .
- Cháu đừng nói vậy chứ!. . . nếu không nhờ ý của cháu thì Thư đâu được đi học tiếp. . . bác cũng chưa một lần xin lỗi và cám ơn cháu vì đã làm phiền gia đình cháu nhiều như vậy!
Thư mang trà và bánh ngọt lên để trên bàn rồi ngồi xuống cạnh Bi, Bi nắm tay Thư ấp úng:
- Cháu biết. . . với người lớn thì chuyện cháu và Thư còn nhiều điều cần giải quyết. . . cháu cũng hai mươi tuổi rồi. . . đã đến lúc phải nghĩ mọi chuyện một cách đứng đắn hơn. . .cháu chỉ không biết bác cảm thấy thế nào?
Bố Thư nhấp tác trà rồi cười hề hà:
- Bạn bè chơi chung với nhau cãi cọ là chuyện bình thường thôi mà cháu! Bác không bận tâm gì đâu!
- Bạn. . . bạn bè? - Cả hai cùng ngạc nhiên
- Không phải sao? - Bố Thư tròn mắt
Bi bắt đầu bối rối:
- Thật ra. . . cháu yêu Thư. . . cháu muốn tình cảm này đi đến một mở đầu mới là hôn nhân chứ không phải đơn giản chỉ là bạn!
- Sao ? hai đứa là con gái thì làm sao có thể? ở Việt Nam đâu có cho phép. . . với lại làm sao chăm sóc nhau được? Không được đâu!
Bi ngạc nhiên:
- Anh tưởng bố em biết rồi chứ?
- Em cũng tưởng vậy? - Thư càng ngạc nhiên
Bi làm ra vẻ hết sức nghiêm túc:
- Bác hãy tin ở cháu. . . dù là con gái nhưng cháu nhất định sẽ không để Thư phải sống cực khổ mà sẽ lo cho Thư đàng hoàng. . . cháu và Thư sẽ sang Canada đăng ký kết hôn và sống ở đó . . .
- Không được! - Bố Thư kiên quyết - . . . Thư là đứa con gái ngoan hiền hiếu thảo nhất làm sao để nó đi như vậy được!
- Bố à! Sao có thể nói vậy được chứ. . . gia đình anh Bi giúp đỡ chúng ta . . .
- Giúp đỡ thì được mang con gái của tôi đi vậy sao?
- Bố! - Thư nhăn nhó
- Không nói nhiều! đi vào kho mang đồ ăn ra ao cá cho tôi! - Bố quát lên
- Bác à! - Bi đứng dậy
Bố Thư nhanh miệng:
- Còn cô! Ngồi xuống đó!
Bi lật đật ngồi xuống, bắt đầu cảm thấy run rẩy, cầm tách trà mà tay run lập cập, Thư đã đi khuất, Bố Thư tằng hắng, Bi để tách trà xuống cúi mặt lí nhí, bắt đầu rơi vài giọt nước mắt:
- Cháu thật sự không thể xa Thư được. . . cháu xin bác hãy làm ơn. . .
- Chưa gì mà đã run vậy rồi còn dám mạnh miệng nói là lo cho Thư!
- Dạ?
- Không phải cậu chủ đây đã nói sẽ lo cho Thư sao? Tôi mới hù doạ tí đã run lẩy bẩy rồi!
Bi sửa tướng ngồi chỉnh chu, hai bàn tay nắm chặt vào nhau rồi ngước mặt:
- Dạ cháu. . . cháu đâu có run đâu!
- Thật là. . . rồi hai đứa định sống thể nào? Con cái ra sao? Thư cũng chưa đầy mười sáu tính đến chuyện hôn nhân có phải là quá sớm không?
- Dạ . . . con . . con cái á?
- Hai đứa thì làm sao sinh con được?
- Dạ. . . thụ tinh nhân tạo. . .
- Rồi cậu có nuôi nổi không? Cái tính trẻ con như vậy làm sao nuôi con được đây!
- Dạ . . . cháu . . .
- Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn. . . cậu đẹp trai như vậy. . . Thư con tôi mà sinh em bé lỡ cậu ngoại tình thì nó thành bà mẹ độc thân à?
- Dạ không đâu! Chắc chắn sẽ không có chuyện đó - Bi cương quyết
- Vậy sao . . . nhưng tôi thật lòng không thể để Thư và cậu qua nước ngoài sống như vậy được! Tôi làm sao biết nó sẽ ra sao. . . mỗi tối có khóc thầm khi cậu rời bỏ nó không? Rồi liệu đến lúc nó cảm thấy buồn thì sẽ về đâu? Mới mấy ngày trước thỉnh thoảng còn thấy nó núp sau bếp khóc. . .
- . . . - Bi im lặng
Bố Thư nhấp miếng trà rồi mạnh giọng:
- Thế nên! Không thể để hai đứa sống với nhau ở nước ngoài được. . .
- Nhưng mà. . . - Bi lo lắng hơn
- Nếu cậu đồng ý dọn về quê. . . phụ tôi rồi ở đây với Thư luôn thì tôi sẽ xem xét lại!
- Dạ! Vâng! - Bi mừng rỡ
- Đồng ý chứ?
- Dạ! cháu sẽ ở đây. . . với Thư và bác. . . nhưng còn việc đăng ký kết hôn và việc học của Thư?
- Đăng ký kết hôn với tôi không quan trọng. . . quan trọng là cậu đối xử tốt với con bé là được! Học thì chuyển về trường gần đây. . . sống rồi học! Khi nào đủ mười tám tuổi. . . học đại học thì chuyển về nhà trên thành phố. . . lúc đó cũng đứng đắn hơn rồi không phải lo ngại nữa!
- Dạ! cháu xin nghe theo hết ạ!
Bố Thư cười hiền lành:
- Chẳng có cha mẹ nào không muốn con mình có gia đình con cháu đàng hoàng. . . nhưng hạnh phúc của con mình vẫn là điều quan trọng. . .tôi cũng không thể ép nó yêu một thằng con trai khi mà nó chỉ yêu con gái. . . càng không thể cam lòng mà nhìn nó khóc mỗi ngày vì phải sống xa người nó yêu. . . dù thật lòng thì tôi cũng mong nó sẽ thay đổi. . . nhưng con người không thắng được thời gian! Nếu thời gian trôi qua mà nó vẫn yêu và muốn sống cùng một đứa con gái thì tôi phải gật đầu thôi!
- Cháu cám ơn bác!
- Xin lỗi vì đã doạ cậu. . . chắc con bé giờ đang núp ở đâu đó mà khóc rồi! xem vậy chứ cũng yếu đuối lắm. . . thôi mau đi tìm nó mà báo tin đi! Tôi phải đi làm nốt công việc rồi!
- Dạ vâng!
. . .
Bi thở phào nhẹ nhõm, bước ra khu vườn dài và rộng, men theo con đường mòn đến ao cá, từ xa đã thấy dáng Thư đứng đó, tay cứ chậm vào mắt, Thư đang khóc. . .
Bi ôm nhẹ Thư từ phía sau:
- Ngốc! sao khóc một mình ở đây?
Thư lo lắng:
- Bố nói gì với anh vậy. . . anh có bị la không?
- Có chứ!
- Em xin lỗi!
- Sao lại xin lỗi?
- Em . . .
Bi lau nước mắt của Thư:
- Em khóc xong chưa. . . nín đi anh có một chuyện vui và một chuyện buồn muốn kể cho em nghe nè! Em muốn nghe cái nào trước?
- Chuyện buồn?
- Chuyện buồn là kế hoạch đi Canada đăng ký kết hôn của hai đứa mình bị tan tành rồi. . .
- Em biết mà. . .em phải đi nói chuyện với bố mới được! - Thư ngắt lời Bi vội vàng bỏ đi
- Ấy ấy! em đã nghe chuyện vui đâu mà . . . - Bi kéo Thư lại
- Giờ em không có tâm trạng để nghe đâu!
- Chuyện vui là bố em bắt hai đứa phải ở lại đây thì mới cho cưới nhau!!!
- Sao cơ? - Thư ngạc nhiên
- Không cần đăng ký kết hôn. . . chỉ cần một đám cưới nhỏ và không được dắt em đi là được!
Thư oà khóc, ôm lấy Bi khóc lớn lên:
- Cám ơn bố!
- Thôi nào! Anh có phải bố em đâu chứ!
- Huhu !!!
- Dù sao cũng cám ơn bố em! Đã sinh ra đứa con gái đáng yêu thế này! Rồi bắt rể ngọt hơn đường nữa . . .
- Hic hic
- Thôi đừng khóc nữa! giờ anh phải ra xe . . . về thành phố gom đồ đạc xuống đây ở rể. . . còn phải báo tin cho mẹ nữa!
- Dạ! mà. . . hình như điện thoại anh rung kìa!
- Ai gọi vậy nhỉ?
Số điện thoại lạ. . .
"Alo?"
"Alo Bi hả?"
"Đúng rồi ai thế?"
"Cường nè!"
"Cậu phá tôi chưa đủ hay sao mà còn gọi đến đây làm gì?"
"Không phải. . . tôi không có ý gì đâu. . . chỉ là tôi muốn xin lỗi cậu thôi!"
"Không cần đâu!"
"Bây giờ tôi đang đứng ngoài con đường đất đỏ vô nông trại nhà cậu nè. . . tôi không biết đường vào nên đứng ngoài đây! Tôi thật lòng muốn xin lỗi cậu. . . muốn đưa cho cậu một số sách vở tôi mượn của Thư chưa trả. . . không biết Thư có ở đó không cậu kêu Thư ra nhận giúp tôi!"
"Để tôi ra lấy!"
Bi cúp máy, làm sao có thể để Thư ra ngoài đó lấy đồ. . .lỡ nó lại bày trò gì nữa thì sao. Bi nghĩ thầm trong bụng rồi chần chừ, Thư tò mò:
- Ai vậy anh?
- Thằng Cường! nó có chút việc muốn nói với muốn xin lỗi anh!
- Thôi anh đừng đi! Kệ nó đi!
- Không được! anh phải ra lấy. . .
- Lấy gì?
- À. . . không có gì! Anh ra rồi vào ngay! Em vào kêu chú tài xế chuẩn bị đi rồi mình lên Sài Gòn luôn. . . em còn phải giúp anh xếp đồ đó!
- Dạ!
Thư rẽ qua lối mòn đi về chổ phòng nghĩ, Bi mượn chiếc Honda Dream của một bác nông dân chạy ra con đường đất đỏ.
Hơn hai mươi phút vẫn chưa thấy Bi trở vào, Thư cùng bác tài xế cho xe chạy ra đầu đường đất đỏ, ở đó chỉ còn chiếc xe Dream Bi đã chạy nằm ngã chỏng gọng bên lề đường. Thư hốt hoảng:
- Bi. . . đâu rồi! rõ ràng chạy xe ra đây gặp Cường mà?
- Cô thử gọi điện cho Bi xem?
- Dạ . . .
Thư gọi vào điện thoại Bi thì không thấy ai nghe máy, Bác tài xế dựng chiếc Dream đứng dậy, chiếc điện thoại cũng rung gần bụi cỏ. Còn mở ứng dụng ghi âm, nhấn xem thấy có vài mục mới ghi âm, bác tài xế mở volume lớn lên:
" Giờ tính sao đại ca?"
"Đem nó tới khu nhà nghĩ bỏ hoang ở Quận ba. . . chổ mình chơi hôm bữa đi!"
"Mà đại ca định xử nó thế nào?"
"Dám cưa cẩm Trâm Anh rồi đá! Giỡn mặt với tao. . . phải đánh cho nó biết thế nào là ba má nhìn không ra!"
"rè rè. . ."
Thư lo sợ, mắt đỏ hoe:
- Là thằng Cường. . . nó bắt cóc Bi rồi! Làm sao đây!
- Để tôi gọi điện báo cho ông chủ!
- Lên xe. . . chở cháu lên Sài Gòn ngay đi !
. . . bác tài xế gọi điện nhờ bố của Bi ra dắt chiếc Dream về, rồi gọi báo cho ông chủ và cảnh sát biết. Đoạn đường dài làm Thư cứ thấp thỏm lo sợ không yên, trong đầu hiện lên đủ thứ suy nghĩ, khóc cũng không thành tiếng lúc này, Thư đã cầu xin hết các vị Thần Linh rồi tự an ủi : "Bi nhất định không có chuyện gì đâu!", vừa xuống đến Sài Gòn Thư bắt xe Bus qua quận ba ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top