Chương 2
Tối đến, chia tay với Lindsay xong, Nam đưa tôi về nhà . Anh nắm tay tôi thật chặt và nhìn sâu vào mắt tôi
-Em có tâm sự phải không
Ánh mắt Nam nồng nàn quá, tôi quay mặt đi cố tránh ánh mắt đó
-Em không sao, chỉ là hơi mệt thôi
-Vậy anh đưa em về nhà
Chúng tôi yên lặng bên nhau, rồi Nam kéo đầu tôi lên vai anh.
-Hình như Lindsay thích em có phải không ??
Tôi giật mình ngồi thẵng dậy
-SAo anh lại hỏi như vậy ??
-Anh chỉ đoán thôi, vì cách Lindsay quan tam và nhìn em không khác gì nhìn một người mà mình yêu . Nếu anh đoán sai thì anh xĩn lỗi
-Có lẽ là vậy, nhưng anh có tin em không ??
Nam cười, nụ cười thật bao dung
-Lúc nào anh cũng tin em
-Cảm ơn anh
Tôi cảm thấy mình có lỗi với Nam rất nhiều . Tôi không có quyền đặc ra câu hỏi đó vì tôi đã phụ Nam mất rồi .
Về đến nhà, Nam đưa tôi vào nhà chào hai bác . Vào đến phòng khách, thấy đông đủ mọi người đang ngồi nói chuyện . Thấy tôi, Tí Nị chạy lại
-Chị Dã Quỳ ngồi xuống đây chơi
Chúng tôi ngồi nói chuyện một lúc thì hai bác đi ngủ trứoc . Chỉ còn lại bốn người, Nam lên tếng đề nghị
-CHiều mai Anh và Dã Quỳ sẽ đi Đà Lạt 3 ngày . Hai em có muốN đi chung không ??
Phong hớN hỡ
-Em đi liền, lâu rồi em cũng chưa ra đó
Tí Nị cũng hưỡng ứng
-Được đó, 3 ngày sau em cũng được nghĩ, vậy chúng ta đi chung. Trên đó ba có căn nhà đễ nghĩ mát . Mình lên ỡ đó cung được
-Nhất trí vậy đi nha
-Dã Quỳ thấy mệt rồi, Dã Quỳ đi ngũ trước đây, mọi người ỡ lại nói chuyện nha
-Cũng khuya rồi, anh cũng phải đi về
Tôi đưa Nam ra ngoài và trỡ lại phòng khách nhưng không thấy Phong và Tí Nị đâu hết . Tôi bước nhẹ lên lầu và đi về phòng . Mỡ đèn len thì tôi thấy tren bàn có một bình hoa đồng tiền thật xinh xắn . Chắc là của bác gái đây. Đi lại bên đó thì tôi thấy tấm giấy của em
****** Chị Dã Quỳ************
Em biết là chị rất thích hoa đồng tiền, nên đã mua một ít cắm cho chị . Đố chị tại sao em biết đó ? NẾu trả lời đúng em sẽ thưỡng
Thuơng chị nhiều
***********Tí Nị************
Cầm lá thư của em tôi ép vào ngực . Tôi khó có thễ quên được em nếu phải sống gần em thế này . Sau chuyến đi chơi ỡ Đà Lạt về tô sẽ nói với bác tôi xin về mỹ trỡ lại . Coi như chuyến đi chơi này là chuyến đi lần cuối cùng của tôi và em. Cảm thấy lòng thanh thản hơn với ý nghĩ đó . Tôi thay bộ đồ ra, tắm rữa sạch sẽ và lên giường ngủ một mạch đến sáng .
-----
Ngồi trên xe, tôi quay qua nhìn đường, cảm đèo trông thật đẹp . Nam ngồi đằng sau với tôi, anh cũng nhìn theo hướng tôi đang nhìn
-Bây giờ thay đỗi nhiều quá em hả
Tôi mỉm cười nhìn Nam
-Em đi Đà Lạt năm em 8 tuỗi, anh nghĩ em còn nhớ không ??
Nam vỗ vỗ vào trán của mình
-Oh anh quên mất
Tí Nị ngồi ỡ trên cũng xen vào
-Chị Dã Quỳ nhớ lần đó không? hai chị em mình cũng đi ra đà lạt chung. Em vì tham ăn nên ăn nhiều quá và ói đầy lên người chị
-À chị nhớ rồi, báo hại chị tắm 2 ngày mới hết mùi hôi đó .
Em phụng phịu
-Đâu có đến nỗi nào
Phong nghe vậy thì cười ha hã
-Em cũng đã kinh nghiệm qua một lần rồi . Không thễ chịu nỗi
Tí Nị nhéo vào cánh tay Phong
-ui dza, sao nhéo anh đau quá
-Cho đáng đời
-Sao chị Dã Quỳ cũng nói mà không bị nhéo
-Vì em thương chị Dã Quỳ hơn anh
Nghe em nói, tôi cười chua chát . Rồi 3 ngày sau, không biết chừng nào em với chị mới gặp lại nhau. Tôi nghe lòng buồn vời vợi . Nữa như muốn bõ cái ý định về mĩ, nữa thì muốn về lại đễ trả lại cho tôi cuộc sống bình yên. Thôi thì tớI đâu hay tới đó
-Chúng ta đến rồi
Em reo lên như một đứa trẻ . Chúng tôi chưa bước xuống thì từ trong nhà chạy ra một người . Bác này có lẽ lớn hơn mẹ Tí Nị vài tuỗi . Tí Nị buóc ra ôm châm lấy bà
-Vú 2 ơi, con nhớ vú quá
-Tí Nị ngoan, đứng xa cho vú ngắm tí, coi có lớn hơn chút nào không? Lâu rồi vú không gặp con .
-Vú này, con đã lớn rồi . Đâu còn lớn hon được nữa . Mà vú nè, lần này con ra có đem theo 3 người nữa . Đây là anh Nam, còn Anh Phong thì vú biết rồi .
Tí Nị không giới thiệu tôi, nhưng em kéo tay tôi lại gần bác
-Vú nhớ ai không?
Vú nhíu mài suy nghĩ rồi chợt à lên
-Có phải Dã Quỳ không ??
-Vú hay quá, sao vú biết là chị Dã Quỳ
-Vú có coi hình mà, không ngờ ỡ ngoài con dễ thuơng hơn . Thôi các con đi đường mệt rồi, vào nhà đi
Chúng tôi bước vào trong.. Căn nhà chưng bày theo lối của nhật cho nên nhìn rất lạ và đẹp mắt . Nhà chỉ có 4 phòng, 1 phòng cho vú, một phòng cho Nam, một phòng cho Phong. CÒn phòng còn lại của tôi và Tí Nị
Chúng tôi đem bõ đồ đạc của mình vào phòng và xuống dười phòng ăn.
-Nghe ba mẹ con nói có con và mấy người bạn xuống chơi, nên vú có làm mấy món, các con ngồi xuống ăn đi .
Nhìn thấy những món ăn bày ra trên bàn, phong reo lên
-A ngon quá, có canh chua cá kho tộ, đậu ve xào và tôm rim. Ngon quá đi
Bốn người ai cũng đói bụng hết nên không ai hẹn ai cả bốn đều cầm đũa
-Tụi con mời vú
-Các con ăn đi, vú an rồi
Ăn uống xong, cả 4 rũ nhau đi uống cà phê . Nghe nói V cafe là nõi tiếng ỡ đây, nên chúng tôi đến . Sau đó đi dạo dọc bờ hồ. Tí Nị tay trong tay với Phong đi trước . Tôi và Nam đi đằng sau . Đi được một lúc thì Tí Nị chạy lại về phía tôi . Em nhìn Nam nói
-Em mượn chị Dã Quỳ một chút nha
Không đợi Nam và tôi đồng ý, em kéo tay tôi chạy đi
-Em dẫn chị đi đâu đây?
-Đi theo em, không có lạc đâu mà lo
Em dẫn tôi đến bên tãng đá thật to, và kế bên đó có một cái cây rất lớn . Em nói át tiếng gió
-Chị nhớ không, hồi nhõ mình ra đây khắc tên lên cái cây này
-PHải cây này không? chị thấy có quá chừng cây
Em nhìn tôi thất vọng
-HÌnh như chị quên hết chuyện hồi nhõ rồi . Là cái cây này vì nó nầm kế bên tãng đá . Chúng ta đã chụp hình với nhau trên tãng đá này mà .
-Chị xin lỗi, chị không có nhớ
Giọng em nghe thật buồn
-Chị thì quên hết, nhưng em lúc nào cũng nhớ .
Không muốn em buồn, tôi lãng sang chuyện khác
-Vậy mình tìm tên mình coi còn không
Em cười gục đàu
-Đúng rồi, mình tìm đi
Chúng tôi đi xung quanh tìm, nhưng không thấy gì cả . Phong và Nam cũng lại tìm phụ nhưng cũng không thấy . Quá chán nản, chúng tôi lũi thũi ra về .
Ba ngày ỡ Đà Lạt với em thật vui. Chúng tôi đi rất nhiềU nơi, và chụp rất nhiều hình . Hôm nay là đêm cuối cùng ỡ đây, ngày mai chúng tôi phải về sớm . Em gối đầu trên tay tôi và kễ cho tôi nghe những chuyện em phá phác hồi còn đi học . Lâu lâu cả hai lại cười phá lên . Chợt tôi hõi em
-Nếu mai này không gặp chị nữa em có buồn không??
Em nhướng mài nhìn tôi khó hiễu
-Tại sao lại không gặp chị nữa
-Ý chị nói là chị sẽ về mĩ lại, mình sẽ ít gặp nhau
Em như yên tâm hơN sau khi nghe tôi nói và em thõ thẽ
-Không sao, em qua thăm chị còn khôNg thì chị về thăm em thường xuyên. Chúng ta sẽ gặp nhau mà . Với lại chị còn ỡ bên em rất lâu mà
-Ừa, thôi em ngũ đi, mai chúng ta sẽ dậy sớm đễ về
-Dạ chị ngũ ngon
Em hôn lên má tôi một cái rồi ôm tôi ngũ . Tôi nghe lòng mình xốn xang. Tôi không dám nói cho em biết là mình sẽ về lại mĩ rất sớm . Thôi thì cho em biết sau vậy . Nằm một hội biết rằng em đã ngũ say, tôi kéo đầu em ra khõi tay mình và mỡ cữa bước ra ngoài . Tôi đem cái giõ bõ ra ngoài đễ mai khõi quên và bước vào phòng lại . Đi đến bên em, thấy em ngũ thật dễ thuơng, tôi đặt lên môi em một nụ hôn, khi ngẫng lên thì tôi thấy Nam đang cầm ly nước đứng trước cữa . Lúc nãy vào, tôi quên khóa cữa ại . Nam nhìn tôI, Tôi không đọc được trong mắt Nam đều gì cả . Đinh lên tiếng thì Nam ngăn lại
-Sợ em khát nước nên anh đem nứoc qua cho em . Giờ em uống nước rồi đi ngũ đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau .
Nam đi vào bõ ly nước tren bàn cho tôi và bứoc ra ngoài . Anh không quên khép cữa lại . Tôi gục đầu vào gối .
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi ra xe về . Tôi và Nam im lặng ngồi bên nhau. Mỗi người đều đang sũy nghĩ theo ý riêng của mình . Tí Nị ngồi trên với Phong thì đang ngũ . Nam tìm bàn tay của tôi xiết nhẹ . Rồi anh đặt lên trên đó một nụ hôn. Quen nhau lâu rồi, đây là lần đầu tiên tôi không biết Nam đang nghĩ gì . Và đây cũng là lần đầu tiên tôi làm Nam đau lòng . Tôi sợ Nam sẽ không tha thứ cho tôi và tôi sợ mất một người anh như Nam. Tôi đễ yên tay mình trong tay Nam. Tôi ngồi nhìn ra ngoài cữa sỗ và ngủ lúc nào không hay. Đến khi giựt mình thức giấc thì tôi thấy mình nằm gọn trong lòng Nam. Tôi không nhúc nhích . Giờ đây tôi mới hiễu rõ lòng mình hơn nữa . Tình yêu tôi dành cho Nam đã hết rồi . Đối với tôi, Nam bây giờ như một người anh vậy. Nhưng tôi phải đối diện với Nam làm sao đây? Tôi sẽ nói gì đễ biện minh cho sự phản bội của mình ? Nam bao dung với tôi trong tất cả mọi chuyện , nhưng chuyện này quá sức tưỡng tượng đi, liệu Nam có tha lỗi cho tôi không?
Xe đến trước cỗng nhà Tí Nị lúc nào tôi không haycho đến khi Nam đỡ tôi ngồi dậy .
-Chúng ta về đến nhà rồi
Phong quay sang nói với Tí Nị
-Anh đưa anh Nam về khách sạn trước rồi anh về nhà luôn. Tối nay anh đưa anh Nam qua.
Tí Nị ngáp dài đáp lời Phong
-okay, bye
Tôi không dám quay lại nhìn Nam nên lũi thũi bước vào trong trước . Đi thẵng lên phòng mình, tôi gieo mình xuống giường . Tự mình làm khỗ mình, tôi bực giọc . Ngôi suy nghĩ mãi, tôi quyết định . Tối nay tôi sẽ xin Nam tha thứ và nếu anh đồng ý, tôi sẽ trỡ về mỹ với anh .Vì như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người . Mong rằng tình yêu Nam dành cho tôi sẽ làm cho anh tha thứ . Đi vào phòng tắm tôi ngâm mình trong nước . Được một lúc sau tôi đi ra ngoài và lên giường nằm . Hồi tối, tôi thức suốt đêm không ngủ được, trên xe thì giấc ngũ chập chờn nên giờ mắt tôi như nhíu lại . Phải ngũ một giấc mới đủ sức đối diện với Nam. Trong giấc mơ, tôi thấy Nam nhìn tôi giận dữ và anh nói sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Anh còn nói sẽ cho ba mẹ tôi biết nữa . Tôi giật mình là lên và thức dậy . Trán tôi lấm tấm mồ hôi . Chăc có lẽ nghe tiếng la, nên em từ phòng bên cạnh sang gõ cữa
-Chị Dã Quỳ, chị có sao không??
Tôi nói cho em an tâm
-Chị không sao
-Em vào nha
Thấy tôi không trả lời em mỡ cữa bước vào . Em định giơ tay mỡ đèn nhưng tôi ngăn lại
-Đừng mỡ đèn .
-Nhưng cái đèn ngũ lờ mờ vậy, em không thấy gì hết
Tôi thò tay vặn lớn đèn ngũ lên một chút nữa . Em từ ngoài đi lại ngồi xuống bên giường
-Hồi chiều anh Phong và anh Nam có qua, nhưng thấy chị ngũ ngon quá nên không ai nỡ đánh thức .
Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ tối . Thì ra tôi đã ngũ tữ chiều đến giờ . Em nhìn tôi chăm chú rồi hỏi
-Chị đói bụng không? Hồi chiều anh Nam có mua bánh canh cho chị, em đễ trong tủ lạnh đó . Có sơ ri và dâu tây nữa
Tôi lắc đầu mệt mõi
-Chị không thấy đói, chỉ muốn ngủ thôi
Như muốn chấm giứt nói chuyện với em, tôi nằm xuống giường và lây' mền trùm kín mít lại . Nghe tiếng chân em xa dần, tôi biết là em đã đi rồi . M*~ mền ra đễ thỡ, tôi nghe mắt mình cay xè . Không được khóc Dã Quỳ . Tôi nói với chính mình như vậy . Em không thễ và sẽ mãi mãi không là của tôi. Nghe chua chát nhưng đó lại là sự thật . Chưa kịp định thần lại thì em mỡ cữa . Em mõ đèn sáng lên và bưng đồ ăn vào phòng . Điện chói vào mắt' quá, tôi lấy mền che kín mắt lại . Em đi đến bên cạnh và giỡ cái mên ra
-Chị dậy ăn một chút đi, không là đau bao tữ đó
-Kệ chị, chị muốn ngũ thôi . Em muốn ăn thì ra ngoài ăn đi
Lần đầu tiên tôi nói chuyện với em bằng thái độ này, nhưng em không quan tâm
-Chị ăn xong rồi em sẽ đi
Em kéo tay tôi ngồi dậy . Không muốn làm rộn chuyện, tôi ngồi dậy nhìn đóng đồ ăn được em bày ra dưới đất
-Xuống đây
Em ngoắc tay kêu tôi xuống . Leo xuống giường, tôi đi đến bên em và ngồi xuống
-Ăn dưới đất hả ?
Em cười tinh quái gật đầu
-Đúng rồi, ăn vậy cho xoan
Tôi lắc đầu và cầm muỗn . Bánh canh thật ngon.
-Ngon không? --- Em hỏi
-uhuh
Tôi cắm cuối ăn . Còn em thì ngồi nhơi sơ ri
-Chị ăn đuỗi khách hả
Tôi nhướng mắt nhìn em khó hiễu
-ăn đuỗi khách là sao
-Thì là ăn ngấu nghiếng, an cho lẹ đễ đuỗi em ra khõi phòng
Như bị em bắt quả tang, má tôi đỏ bừNg
-Làm gì có, đây là nhà em mà, sao chị dám
Em cười khúc khích
-Em chọc chị thôi. hihihi
-Chị chịu thua em luôn
Em im lặng và tôi tiếp tục ăn . Một lúc sau em lại lên tiếng
-Chị Dã Quỳ nè, hồi chiều em có nói chuyện với anh Nam
Tôi giật mình xém chút rớt chiếc muỗn
-Em nói sao?
-Chị không sao chứ ?
-Chị không sao hết
-Hồi chiều em và anh Nam có nói chuyện . Anh Nam giỏi ghê chị Quỳ há
-Ờ
Tôi ậm ự cho qua, không biết Nam đã nói gì với Dã Quỳ, nhưng tôi nghĩ Nam chưa nói ra chuyện tôi hôn em, nếu không em đã không ngồi đây vớI tôi lúc này, và tôi tin Nam không phải là môt người như vậy . Đúng là tự mình hù mình
-Sao chị và anh Nam không làm đám cưới đi? Em thấy cả hai đều có việc làm tốt, hai bên gia đình đều thương nhau, vậy còn chần chừ gì nữa
-Chuyện đám cướI đâu phải là giỡn chơi đâu . Không phải nói cưới là cưới, vì mình phải biết rằng mình phải ỡ với người đó suốt đời .
-Vậy chị có yêu anh Nam nhiều không?
-Sao em lại hỏi vậy ?
-Vì em nghĩ nếu mình yêu ai rồi thì sẽ không có suy nghĩ đến nhiều thứ như vậy nữa đâu
-Vậy định nghĩa tình yêu của em là gì ??
-hmm, thì là hai người yêu nhau, nhường nhịn nhau, coi đối phương là quan trọng hơn hết .
Với tay dọn dẹp mấy cái chén, tôi chậm rãi
-Của em là vậy, nhưng của chị là khác . Yêu một người chưa chắc mình có thể ở chung vớI người đó đến suốt đời được . Có nhiều người yêu nhau, nhưNg họ đâu có hợp để ở chung. Còn có những người hợp ở chung rồi sau đó mới yêu đối phương. Nhất là trong chuyện vợ chồng, không có dễ dàng như em nghĩ . Vì sao có nhiều cặp vợ chồng li dị ? Ai cũng yêu nhau rồi mới cưới nhau đúng không? Nhưng họ li dị vì không hiễu đối phương cần gì và muốn gì .
-Vậy chị và anh Nam ai là người không hiễu ai??
-Em định đều tra chuyện gì đây?
-Em đâu có, chỉ quan tâm đến anh chị thôi
Tôi mỉm cười
-Còn em và Phong? Em yêu Phong nhiều không?
-Em cũng không trả lời chính xác được, nhưNg em biết Phong rất yêu em và sẽ đem hạnh phúc đến cho em.
-Nếu em không biết mình có yêu người ta không thì đừng bao giờ đi đến hôn nhân. Em sẽ hối hận ??
-Nhưng em biết em rất cần Phong, như vậy không đủ sao?
-Yêu và cần hai cái rất khác nhau.
-Vậy chị thì sao?
-Xí xọn, khuya rồi về phòng ngủ đi . Mai nói chuyện tiếp
Tôi cầm chồng chén đưa cho em và đẩy em ra cửa
-Đem bỏ xuống giùm chị
-Nhưng chị chưa trả lời câu hỏi của em mà
-Khi khác đi
Tôi đi vào trong và khóa cửa lại
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top