Chương 34.

Người trong quán bar lung lay ly rượu trong suốt, thứ chất lỏng màu hổ phách lấp lánh thứ ánh sáng mê ly.

Bọn họ từng ngụm từng ngụm rót rượu vào miệng, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen ghét nhìn “số 24” trên sàn.

Đêm nay bọn họ tới hội sở Bàn Tơ là vì nghe nói có hoạt động đặc biệt của Sea, không ngờ lại tới công cốc.

Sea luôn luôn thần bí, trừ chủ quán nơi này ra thì không ai thấy được chân dung của Sea, nên mọi người càng không thấy, lòng càng ngứa ngáy.

Ngày thường có thể thấy Sea tùy ý lười biếng đứng trên đài hát, đối với bọn họ chính là một trận ban ân.

Người con gái vĩnh viễn đeo mặt nạ hồ ly, chuông nhỏ leng keng trong trẻo vang lên, tôn lên vẻ suy đồi không che giấu, dây đeo vai màu đen phác họa trên bờ vai trắng như tuyết, giọng hát thiên ca như tinh linh, thần bí mê hoặc khiến người ta say mê, lưu luyến không rời.

Đáng tiếc, con ngỗng may mắn số 24 dường như không nghĩ vậy.

Tay cầm ly rượu của Triệu Ngưng Tịch khẽ run lên, nhìn chằm chằm tấm thẻ số trong lòng như khoai nóng bỏng tay, cau mày nhìn về phía Tư Cảnh Ngọc, “Cô có ý gì, đưa thẻ số cho tôi làm gì?”

Tóc mái của Tư Cảnh Ngọc hơi ẩm ướt, lông mi cụp xuống trông giống như chưa ngủ dậy, giọng điệu thần bí nói: “Tôi cảm thấy cô tương đối cần, cô nhận lấy đi, phúc khí còn ở phía sau đấy.”

Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, hai vị nhân vật chính đáng lẽ phải dưới sự tác hợp của cô, từ đó bước vào bể tình, đầu bạc răng long.

Câu chuyện của quyển sách này mới có thể đi vào chính đồ, cô cũng có thể tránh khỏi bị Liễu Phạm “quấy rối”.

Nghe vậy, Triệu Ngưng Tịch nheo hai mắt lại, luôn cảm thấy theo tính cách của Tư Cảnh Ngọc, lời này sao cũng không phải là lời hay ý đẹp gì.

Cô ta cần, cô ta cần cái gì? Cần một Omega hát trong quán bar hả.

Nực cười, cô ta là cô chủ nhà họ Triệu, rất nhanh sẽ lại chống đỡ môn đình nhà họ Triệu, sao có thể thiếu một Omega bán hát trong quán bar.

Cho dù Omega ca hát kia đích thực tuyệt sắc vô song, diễm lệ kiêu ngạo.

Nhưng thì đã sao, môn không đăng hộ không đối.

“Cô cho rằng tôi sẽ coi trọng Omega trú hát quán bar?”

Nhận thấy sự khinh thường nhàn nhạt trong lời nói của Triệu Ngưng Tịch, Tư Cảnh Ngọc nhíu mày, hơi khó chịu, khẽ hừ một tiếng:

“Trú hát quán bar thì sao, chẳng phải cô chỉ là lúc đầu thai nạp thẻ hội viên, người ta làm công việc đứng đắn, tới lượt cô chê bai người khác hả?”

Bản thân cô không phải đang nói giúp Liễu Phạm, chỉ là không quá thích người của thế giới này. Vì pheromone, vì gia thế liền một bộ dáng cao cao tại thượng.

Cho dù cá lớn nuốt cá bé, giai cấp sâm nghiêm là định luật sắt thép khách quan tồn tại ở mỗi thế giới.

“Tôi là người đứng đắn, mới không có những suy nghĩ dơ bẩn kia.” Triệu Ngưng Tịch nghiêm mặt nói.

Tư Cảnh Ngọc ngẩng mắt liếc nhìn Triệu Ngưng Tịch, trong đôi mắt đen viết đầy sự nghi hoặc có chủ ý, phảng phất như đang hỏi Triệu Ngưng Tịch: Người đứng đắn mà tới đây?

“Cô quản tôi...” Gương mặt Triệu Ngưng Tịch nhất thời có chút cứng lại, luôn cảm thấy mình đang không đánh đã khai cái gì đó.

Cô ta vừa muốn châm chọc Tư Cảnh Ngọc vài câu, lại phát hiện Alpha cặn bã khét tiếng gần xa này dường như không giống như trước nữa.

Đôi mắt trước kia luôn mờ mịt giờ nhìn vào trong suốt không vẩn bụi, cả người thậm chí có cảm giác xuất trần vô dục vô cầu.

Dung mạo vốn đã xinh đẹp tuyệt vời, dưới dáng vẻ lười biếng tùy ý của Alpha càng thêm diễm lệ, thanh lãnh thoát tục.

Khuôn mặt trắng nõn của Triệu Ngưng Tịch lộ ra vài phần xấu hổ, vội vàng ném trả thẻ số cho Tư Cảnh Ngọc, “Cô tự cầm lấy đi, tôi có người trong lòng, thủ thân như ngọc, mới không giống loại người có thể tùy tiện chơi bời như cô.”

Đại khái nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên, Tư Cảnh Ngọc muốn làm chuyện bất chính với Liễu Phạm, hơn nữa còn vô cùng hạ lưu gọi thêm một nữ sinh khoá dưới khác tới, cô ta lại cảm thấy vừa rồi suy nghĩ của mình hẳn là ảo giác do uống say.

“Tôi không muốn,” Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của Tư Cảnh Ngọc nở nụ cười, “Thẻ số tình yêu cho cô, đỡ lấy cho chắc.”

Cô tùy tay lại ném thẻ số cho Triệu Ngưng Tịch, ngón tay thon dài hơi dùng sức, thẻ số màu vàng kim tối tăm vẽ ra một đường parabol đẹp đẽ trong không trung.

Giống như một quả tú cầu bị người ta chê bai, để người ta ném tới ném lui.

“Vãi thật, hai Alpha này đang diễn xiếc gì thế?”

“Mẹ nó, đây là cố ý làm ra thứ độc đáo mới lạ để lại ấn tượng sâu sắc cho Sea, quá âm hiểm rồi.”

Đúng lúc này, người dẫn chương trình cầm micrô cố gắng nhịn xuống khóe miệng run rẩy, quay đầu nhìn về phía sắc mặt u ám của Sea, “Số 24, đừng nghịch nữa, mau lại đây nhận thưởng, nếu không Sea sẽ tức giận đấy.”

Người dẫn chương trình phát hiện đôi môi thoa son màu đỏ đậu của Sea đã hơi cong lên thành một đường cong gợi cảm, điều này có nghĩa là nàng đã tức giận rồi.

Hắn còn nhớ nửa năm trước, có người uống say gây sự, khăng khăng đòi Sea uống cùng gã. Sea cười tủm tỉm bước xuống đài, vòng eo thon thả lắc lư duyên dáng, cánh tay trắng như tuyết vung lên, tặng cho người đó hai cái bạt tai cộng thêm gãy xương cánh tay ngay tại chỗ.

Sau đó, không ai còn dám chọc giận Omega phong cách cổ hoặc nữ này nữa, Omega thuần khiết xinh đẹp đến mức gần như yêu mị nhưng kỳ thật là nước soda vị chanh đã bỏ thuốc hạc đỉnh hồng.

Trong lúc ném thẻ với Triệu Ngưng Tịch, Tư Cảnh Ngọc sâu kín hất mí mắt lên, liếc nhìn Sea. người con gái vẫn cầm micrô, hàng lông mi dài rủ xuống một mảng bóng thanh thoát quyến rũ, không nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào.

Nhưng, Tư Cảnh Ngọc cô còn sợ Liễu Phạm tức giận sao?

Từ Liễu Phạm, cô giáo Liễu đến bác sĩ Liễu, ai mà không tức giận với cô, thêm một Sea cũng không sao.

Thêm một Sea không nhiều, bớt một Sea cũng không ít.

Điều này gọi là nợ nhiều không lo.

Nghĩ vậy, cô cũng lười chạy, cô chỉ muốn xem Liễu Phạm còn có thể bày ra trò gì nữa.

“Tư Cảnh Ngọc, cô bị khùng hả,” Triệu Ngưng Tịch sốt ruột đến toát mồ hôi đầm đìa, người nhà cô ta muốn cô ta nhất định phải cưới được Liễu Phạm, cô ta không thể ở nơi này gây ra trò cười gì, “Cô đừng đùa với tôi.”

“Không đùa, cô mau đỡ lấy, đây chính là chuyện tốt thiên đại.” Tư Cảnh Ngọc chuyên môn tìm một chỗ ngồi xuống, không chán ghét mà ném thẻ số cho Triệu Ngưng Tịch, giống như một động cơ vĩnh cửu.

“Cô cút ngay cho tôi,” Triệu Ngưng Tịch kích động, ly rượu trên bàn bị đổ, làm ướt cả người cô ta, “Đừng hòng kéo tôi xuống nước, tôi chỉ thích Liễu Phạm thôi!”

Nghe thấy Triệu Ngưng Tịch thổ lộ xé lòng, Tư Cảnh Ngọc cười âm hiểm, kế khích tướng có tác dụng rồi, “Tôi không tin, cô thích Liễu Phạm chỗ nào, trừ phi chứng minh cho mọi người xem.”

Sea trên sân khấu cười như không cười lắc lư đôi chân dài, hứng thú nhìn Tư Cảnh Ngọc ở dưới sân khấu “bịa chuyện”.

“Ta khinh, thích là ở trong lòng, tôi muốn chứng minh cái gì, một kẻ phá gia chi tử như cô hiểu cái gì là thích.”

“Chậc chậc,” Tư Cảnh Ngọc cười nhạo, động tác vắt chân ngồi trên ghế sô pha phóng khoáng xinh đẹp, giống như một con hồ ly nhỏ xảo quyệt, “Xem ra, cô quả thật không thích Liễu Phạm nhiều lắm, tôi sẽ thật lòng thêm mắm dặm muối kể cho Liễu Phạm nghe.”

“... Tư Cảnh Ngọc, cô cho rằng Liễu Phạm sẽ tin cô sao?” Triệu Ngưng Tịch sốt ruột giậm chân, vẫn cứng miệng không chịu thua.

Khoảng thời gian này, cô ta chưa từng liên lạc được với Liễu Phạm, hôm nay là vì tâm trạng buồn bực mới ra ngoài uống rượu, đâu ngờ lại gặp phải sao chổi Tư Cảnh Ngọc này.

“Vậy thì cứ chờ xem đi.” Tư Cảnh Ngọc thờ ơ mân mê ống hút màu đỏ trong tay, đột nhiên mạnh mẽ đâm xuống một cái.

Giống như đâm vào lòng Triệu Ngưng Tịch.

“Tôi nói cho cô biết, ngày mai tôi sẽ tặng Liễu Phạm 9999 đóa hồng, tôi dùng trực thăng, từ trên trời giáng xuống, còn có pháo lễ, tôi bắn pháo lễ cả ngày, cho cả thành phố đều biết tôi thích Liễu Phạm.”

Nói xong một đống lời hùng hồn, Triệu Ngưng Tịch tưởng rằng Tư Cảnh Ngọc sẽ lập tức bị dọa sợ, từ đó sinh ra ý muốn lùi bước.

Tuy nhiên, Alpha thở một hơi dài, lần đầu tiên lộ ra nụ cười tươi sáng rực rỡ, lời lẽ chân thành nói:

“Trẻ nhỏ dễ dạy, cố gắng lên, tôi rất coi trọng cô.”

Ninh Chanh Vũ đứng bên cạnh trong hai phút này trố mắt nghệt mặt, Triệu Ngưng Tịch là người mới nổi cô ấy dự định kết giao, xưa nay đều là dáng vẻ lịch thiệp văn nhã, nào có lúc nào chật vật như vậy.

Thấy bên này lộn xộn, người dẫn chương trình vội vàng xuống đài, “Hai vị hai vị, đừng tranh cãi nữa, Sea của chúng tôi muốn mời hai vị đến văn phòng, không, phòng nghỉ.”

Đằng sau người dẫn chương trình đi theo hai người bảo vệ cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, khá có khí thế “cô không đi cũng phải đi”.

“Ôi chao, quần áo của cô Triệu đều ướt rồi, trước tiên đi theo chúng tôi thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi lại đến đây đi.” Người dẫn chương trình treo nụ cười thật lớn, trong lòng Triệu Ngưng Tịch có tức giận cũng không phát tác được.

“Cô bị điên thật à?”

Lúc đi ngang qua Tư Cảnh Ngọc, Triệu Ngưng Tịch không nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi hận Tư Cảnh Ngọc một câu, lại chỉ nhìn thấy Tư Cảnh Ngọc cau mày giống như vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ.

Bị Liễu Phạm hành hạ lâu như vậy, cô không bị điên cũng phải bị điên rồi, theo sau hai người bảo vệ đi qua hành lang dài, Tư Cảnh Ngọc nghĩ vậy.

Trên hành lang sáng đèn màu ấm áp, xung quanh khô ráo sạch sẽ, cho đến khi người bảo vệ mở cánh cửa gỗ hồ đào ở cuối hành lang.

Bên ngoài vẫn mưa thu liên miên, không xa cạnh cầu vượt treo màn hình LED khổng lồ, là quảng cáo trang sức do Liễu Phạm, người có lông mày tinh tế xinh đẹp diễm lệ làm đại diện.

Người bảo vệ đưa cho Tư Cảnh Ngọc một cây dù hoa nhí nền xanh hoa trắng, “Ngài có thể rời đi rồi.”

“Không phải muốn đi phòng nghỉ của Sea sao?” Tư Cảnh Ngọc cảnh giác hỏi, đôi mắt dài hẹp hơi nheo lại, trong lòng nghĩ rằng người con gái này sẽ không bày ra cái trò chơi trốn thoát kỳ quặc gì nữa chứ.

“Sea nói, ngài hình như không muốn ở cùng nàng, nàng không muốn ép buộc ngài nên ngài bây giờ có thể rời đi rồi.”

Cán dù đưa tới hình như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của người con gái, chạm vào hơi ấm, một chút mùi sữa tươi thanh lãnh lại ngọt ngào quanh quẩn ở giữa.

Tư Cảnh Ngọc bán tín bán nghi rời khỏi hội sở Bàn Tơ, đi dưới cầu vượt, bầu trời bị cơn mưa lớn nhuộm thành màu xanh đậm trong suốt, ánh đèn neon của thành phố phản chiếu trong vũng nước đọng, nhảy nhót ra dòng chảy bảy sắc màu.

Thành phố này quá thích mưa rồi, mưa rất yên tĩnh nhưng lại không được an lành cho lắm.

Cô đột nhiên có chút không biết nên đi đâu, bất động sản của nhà họ Tư đã thế chấp cho ngân hàng từ sớm, cũng không muốn đi biệt thự ven biển của Liễu Phạm tự chui đầu vào lưới.

Cô đích xác không có nhà.

Thế là, Tư Cảnh Ngọc lang thang vô định hơn một tiếng, cho đến khi nhìn thấy một biển báo trạm xe buýt.

Vì trời mưa, hầu như không có ai chờ xe, trên mặt đường cũng không có mấy chiếc xe.

Tư Cảnh Ngọc từ từ đi tới trạm xe, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh gầy gò cao ráo đang co ro trên ghế dài.

Tầm mắt bị mưa làm ướt dần dần hội tụ, Tư Cảnh Ngọc nhìn thấy đối phương không che dù, bóng dáng nghiêng mờ, chiếc váy cotton trắng nhuộm một tầng màu xanh ẩm ướt.

Trên xương quai xanh mảnh khảnh của người con gái đọng những giọt mưa trong suốt, biểu cảm rất trống rỗng, quanh thân tỏa ra khí tức lạc lõng, ánh đèn xung quanh nhấp nháy, giống như sợi dây số phận đang không biết không hay lặng lẽ tới gần.

Là Sea đã tháo đi lớp trang điểm sân khấu.

Người con gái khi thì cúi mày nhìn vũng nước bên đường, khi thì ngẩng mắt nhìn xa xăm, khuôn mặt thanh tú quyến rũ thần thái mờ mịt tùy ý có một vẻ đẹp chói mắt lại phiêu du.

Cách nàng một mét là chiếc xe máy hạng nặng đen như báo đen đang đỗ kia, những giọt mưa rơi trên thân xe giống như con dao săn tuyệt thế được rèn từ nước đá lăn qua lửa nóng.

Người con gái này hình như có khả năng lang thang khắp nơi bất cứ lúc nào, lại hình như bị thứ gì đó giam giữ tại chỗ.

Nàng nghe thấy tiếng chân Tư Cảnh Ngọc đạp vào vũng nước, bèn ngẩng đầu lên trong gió, mặc cho gió lạnh thổi tan tóc mái và từng tấc da thịt trên trán.

“Sao cô lại ở đây? Lén lút theo dõi tôi à?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Tư Cảnh Ngọc đã có chút hối hận, rõ ràng cô đáng lẽ nên quay đầu lại mà chạy trốn, sao lại không tự giác đi tới nói chuyện với người con gái này.

“Vì không muốn về nhà, muốn ngắm gió.” Sea dùng tay che một bên mắt, giữa kẽ ngón tay có gió thổi qua, nhìn về phía bóng cây đung đưa theo gió ở đằng xa.

“Ngắm gió... sao?” Tư Cảnh Ngọc cảm thấy mình đột nhiên có chút hiểu ý của Sea, có gió hình như có cảm giác tự do, không còn chết lặng như vậy nữa.

“Dây giày của cưng bị tuột rồi,” Sea cúi người xuống, khuỷu tay gầy yếu gác trên đầu gối, “Chờ chút, tôi buộc lại giúp cưng cho.”

Vì bị mưa làm ướt, Tư Cảnh Ngọc có thể nhìn thấy dưới lớp váy trắng ẩm ướt là xương bướm nhô ra của Omega, trắng gần như trong suốt.

Ngón tay thon dài xương xẩu của người con gái đang buộc dây giày màu đen cho cô, cơ thể Tư Cảnh Ngọc cứng lại, chóp mũi ngửi thấy mùi sữa tươi mang theo hơi mưa, khiến cô không hiểu sao cảm thấy vài phần an tĩnh.

“Tôi có bệnh, cho nên không có ai thích tôi.”

Đây là lần đầu tiên Tư Cảnh Ngọc nghe nhân cách của Liễu Phạm nhắc đến căn bệnh trên người mình, cô giơ dù chắn cơn mưa gió liên tục bay lượn trước mặt hai người.

“Cô biết mình có bệnh?”

Nhưng sao lại không có ai thích Liễu Phạm, cho dù là Sea cũng có rất nhiều người thích mà.

Trừ phi, Sea không coi bọn họ là người.

Với phẩm cách của Liễu Phạm, điểm này, Tư Cảnh Ngọc vẫn cảm thấy rất có khả năng.

Sea ngẩng đầu, lườm Tư Cảnh Ngọc một cái, hàng lông mi rậm rạp bị ướt mà mê hoặc, “Ê cưng nói xem, không biết mình có bệnh có tính là một loại bệnh không?”

Sea đáp không đúng trọng tâm.

“Hẳn là tính.” Khóe mắt Tư Cảnh Ngọc hơi cong lên, ý cười nhàn nhạt ẩn chứa trong đáy mắt, cô đang nghĩ nếu nói như vậy thì Liễu Phạm có hai loại bệnh rồi.

Chẳng trách lại điên khùng, đáng sợ như vậy.

“Hình như cưng không muốn gặp tôi lắm?” Sea ôm đầu gối ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ bị ướt, đuôi tóc đen ướt sũng, từng lọn từng lọn bị ánh sáng chiếu ra màu xanh thẳm hư ảo, giống như một con mèo hoang không nhà.

Bị chỉ ra suy nghĩ trong lòng lần nữa, Tư Cảnh Ngọc hơi xấu hổ, cô cúi đầu nhìn mũi giày bị vũng nước làm ướt.

Trong vũng nước trên mặt đất xuất hiện xoáy nước, hoa quế màu vàng trắng, lá bạch quả đều xoay tròn bị cuốn xuống càng lúc càng sâu, nước mưa bẩn thỉu trong khoảnh khắc này vì hương hoa mà trở nên xinh đẹp.

Xinh đẹp mà khó lường.

Lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Phạm, Tư Cảnh Ngọc đã không muốn lại gần theo bản năng, hệt như sự cảnh giác của động vật nhỏ gặp phải thiên địch. Nhưng vào lúc nào đó, có thứ gì đó đang thay đổi, dường như rơi vào một xoáy nước xinh đẹp nào đó.

Một khi nội tâm dao động liền vạn kiếp bất phục, không thể thoát thân.

Cô là người gần như thờ ơ với mọi thứ, bây giờ lại có chút muốn tìm hiểu về căn bệnh của Liễu Phạm.

Sao lại có thể bệnh nặng đến như vậy.

Sea hoàn toàn không để ý bị nước mưa làm ướt, vầng trăng khuyết màu đỏ thẫm ở bên hông nàng giống như ngấm nước, mềm mại thanh nhạt. người con gái đột nhiên ngẩng đầu, nụ cười mê hoặc mà yếu ớt, “Nếu không tình nguyện gặp tôi như vậy, vậy cưng đi đi, đi càng xa càng tốt, tôi sẽ không đến tìm cưng, cũng sẽ không nhớ cưng.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top